Chương 53
Không khí chợt lặng ngắt.
Hà Cẩn Nhiên lẳng lặng rút thẻ đen ra thanh toán. Mãi cho tới khi người phục vụ đã đi xa, Lệ tiên sinh vẫn còn đang ứa nước mắt vì cửa hàng này làm trái với giá mà bộ công thương định ra.
Hà Cẩn Nhiên nhìn giờ, nói: “Lệ tiên sinh, xin lỗi tôi còn có việc, tôi đi trước.”
“Đừng……” Lệ Đại Hải uống một ngụm espresso, suýt nữa thì phun ra, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Anh có thể cho tôi cách liên lạc với Sương rên đại đại không?”
“Mơ đi.”
Hà Cẩn Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ này, nói: “Không phải a miêu a cẩu nào cũng được phép gặp cậu ấy.”
Lệ Đại Hải: “Tôi muốn thuê cậu ấy quảng cáo……”
“Anh không phải giám đốc của công ty hải sản Đại Hải.” Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nói: “Thời nay làm bất động sản cũng phải quảng cáo ở tiểu thuyết JJ ư? Lệ tổng, tôi thấy anh cũng chẳng trả được bao nhiêu tiền quảng cáo đâu.”
“Anh…” Lệ Đại Hải suýt nữa không thở nổi, “Anh đừng coi thường tôi! Còn không phải chỉ là tiền thôi ư? Tôi có nhiều lắm!”
“Vậy ư?” Hà Cẩn Nhiên liếc nhìn gã, “Chút gia sản cỏn con của anh, tôi nổi hứng có thể làm anh phá sản trong một giây.”
“… Anh, anh anh anh, anh có tiền thì ghê gớm lắm ư!”
“Cũng được.” Hà Cẩn Nhiên thuận miệng nói: “Cũng không phải quá ghê gớm, chỉ là có thể chớp mắt hạ gục loại tình địch như anh dễ như trở bàn tay thôi.”
Lệ Đại Hải: “……”
Hóa ra có tiền là thật sự có thể muốn gì làm nấy!
Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Lệ Đại Hải lẳng lặng siết nắm tay. Có tiền thì sao? Gã không tin tiền có thể mua được tình yêu! Sướng rên chắc chắn đang bị tên đàn ông chết tiệt này khống chế!
Gã nhất định phải gặp được Sướng rên đại đại thực thụ, trợ giúp đại đại giành lại tự do!
Nghĩ xong, Lệ Đại Hải một lần nữa nhờ thư ký hỗ trợ tìm kiếm cách thức liên hệ. Gã thậm chí còn gửi N tin nhắn cho Sướng rên đại đại, chờ mong một ngày đối phương có thể nhìn thấy.
****** ****** ****** ******
Vài ngày sau.
Hàn Chấn đã chính thức khép lại cuốn tiểu thuyết《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》, hơn nữa nhận được toàn bộ tiền nhuận bút.
Tính cả phiếu bá vương, tổng cộng hơn một trăm vạn tệ.
Xem ra ngày nay viết tiểu thuyết cũng là con đường làm giàu mới.
Hàn Chấn nghĩ, nếu có một ngày hệ thống vịt da giòn chấm dứt hợp đồng lao động với cậu, cậu chí ít cũng có thêm tài viết tiểu thuyết để kiếm tiền sống qua ngày.
Sáng hôm nay Hàn Chấn bị đánh thức bởi tin nhắn của nhà xuất bản. Đối phương nói biên tập mà bọn họ phái tới sẽ đến thành phố S vào hai giờ chiều, hai người hẹn gặp tại quán trà vũ sinh trên đường xxx.
Hà Cẩn Nhiên ra ngoài đi làm, căn hộ penthouse có vẻ hơi trống vắng lạnh lẽo. Tiểu golden lười nhác cuộn tròn nằm trên ban công phơi nắng, trông ngu đần một cách khó tả.
Hàn Chấn ngáp một cái, xỏ dép xuống lầu ăn cơm. Tủ lạnh có cơm cà ri Hà Cẩn Nhiên làm, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn.
Ăn cơm xong, cậu nhận được điện thoại Hà Cẩn Nhiên gọi tới.
“Bảo bảo ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Bảo bảo ị chưa?”
“……”
Hàn Chấn: “Anh trúng độc à???”
Hà Cẩn Nhiên tủi: “Anh đang quan tâm đến sự trưởng thành khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần của bảo bảo.”
Hàn Chấn: “Đôi khi em hoài nghi em không phải bạn trai anh mà là con anh.”
“Ngoan, gọi ba nghe thử.”
“Anh cút đi!!!”
Hàn Chấn cảm thấy gần đây hành vi của tên này thật là càng ngày càng quá đà.
……
Chẳng mấy chốc đã đến hơn 3 giờ chiều.
Ngoài trời nắng chói chang. Hàn Chấn gọi xe taxi đến quán trà Vũ Sinh.
Biên tập đối phương phái tới tên là Mã Hán Quốc, nghe nói là một người rất có danh tiếng trong giới xuất bản ở đảo Loan Loan. Điều này cũng chứng tỏ nhà xuất bản này coi trọng Hàn Chấn tới nhường nào.
Đi vào quán trà, phục vụ hỏi, “Chào anh, anh ngồi bàn riêng hay bàn chung?”
“Tôi tìm người.” Hàn Chấn bổ sung: “Bàn riêng, anh Mã.”
Có người phục vụ đích thân dẫn Hàn Chấn đi đến bàn riêng. Khi đi vào, cậu thấy một người đàn ông trên dưới 40 đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ uống trà.
Hàn Chấn cười, “Anh chính là anh Mã đúng không?”
“Ừ, là tôi.” Mã Hán Quốc vội vàng châm trà cho cậu, “Mau ngồi đi.”
Người này nói giọng Loan Loan.
Hàn Chấn ngồi xuống, hắn lấy từ phía sau ra một túi to đặc sản của Loan Loan, ân cần nói: “Tặng cho thầy Hàn một ít đồ ăn.”
Hàn Chấn không đùn đẩy mà sảng khoái nhận lấy.
“Không ngờ thầy Hàn còn trẻ như vậy…… Trông đúng là một nhân tài. Hay là anh phối hợp với công ty chúng tôi chụp một bức ảnh chân dung tuyên truyền? Tôi tin chắc doanh thu sẽ tăng gấp nhiều lần.”
Hàn Chấn thẳng thắn lắc đầu, “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn công khai đời sống riêng tư.”
Cậu không phải kiểu người thích được rất nhiều người sùng bái …… Hơn nữa cậu cảm thấy nếu như ảnh chụp của mình được đăng công khai trên mạng, Hà Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không vui.
Aiiii, chung quy cũng tại vì cậu anh tuấn, ưu tú tới vậy. Làm người khiêm tốn chút vẫn tốt hơn. Trước mắt cậu không muốn kiếm cơm bằng mặt.
Cậu muốn dựa vào tài hoa của mình!
Mã Hán Quốc xoa tay, nói: “Lần này công ty đưa ra điều kiện là hai trăm vạn mua bản quyền phồn thể, cộng thêm hoa hồng từ doanh thu.”
Hàn Chấn không hiểu gì cả, bèn hỏi hệ thống trong đầu, kết quả là hệ thống cũng một hỏi ba không biết. Cậu nghĩ vậy bèn dứt khoát nhắn tin cho Hà Cẩn Nhiên, ngẩng đầu hỏi Mã Hán Quốc: “Có thể chờ tôi một lúc không? Tôi hỏi bạn.”
“Được.”
Mã Hán Quốc cười. Hắn hết sức coi trọng Sướng rên đại đại này, cho nên mới sẽ đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy. Có lẽ chàng trai trước mắt vẫn chưa biết, “Sướng rên thích uống AD Canxi” giờ đang hot ở Đài Loan thế nào.
Hà Cẩn Nhiên lập tức gọi điện tới, “Em đưa điện thoại cho người kia, để anh nói chuyện.”
Hàn Chấn đành phải đưa điện thoại cho Mã Hán Quốc.
Bọn họ toàn nói thuật ngữ kinh doanh. Bao nhiêu phần trăm linh tinh, làm cho Hàn Chấn nửa hiểu nửa không hiểu. Cậu biết Hà Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không bẫy cậu, nên chỉ cúi đầu uống trà, vui vẻ làm chưởng quầy phủi tay.
Một lúc lâu sau, hai người họ mới thống nhất.
Mã Hán Quốc dập điện điện thoại, thắng lợi vốn dĩ đã nắm chắc giờ biến mất, hắn cười khổ nói: “Sao cậu không nói sớm cậu có bạn trai như vậy?”
Hàn Chấn: “Ơ?”
Mã Hán Quốc thở dài nói: “Chúng ta không cần bàn tiếp nữa, bạn trai cậu mua lại công ty chúng tôi rồi……”
Hàn Chấn: “……”
Cậu vậy mà chẳng chút ngạc nhiên.
Đây quả nhiên là tác phong của đại gia Hà Cẩn Nhiên.
Ký kết hợp đồng xuất bản vốn dĩ rất được mong đợi kết thúc tại đây. Hàn Chấn bỗng nhiên mất hứng, xách túi đặc sản Loan Loan Mã Hán Quốc cho trở về nhà.
AD Canxi đói meo, luôn miệng gâu gâu không ngừng.
Hàn Chấn múc từ lọ sứ ra một muỗng thức ăn to cho nó ăn, vuốt ve golden, đột nhiên đa sầu đa cảm.
“Haiz, tao làm nhiệm vụ chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”
Hệ thống: “Hở?”
Hàn Chấn: “Xuất bản cuốn tiểu thuyết, Hà Cẩn Nhiên liền mua luôn công ty xuất bản. Nhân sinh quá thuận buồm xuôi gió. Mày hiểu được cảm giác này của tao không? Không thiếu một thứ gì, lại cảm thấy hết sức mông lung……”
Hệ thống: “Bạn có biết bạn ngứa đòn lắm không?”
Hàn Chấn: “Ai dô, sao lại nói người ta như dz.”
Gân xanh trên trán hệ thống giật đùng đùng, “Trước kia bạn còn mệt chết mệt sống bảo tôi không mở bàn tay vàng cho bạn, giờ có bàn tay vàng lại cảm thấy không có cảm giác thành tựu. Mẹ nó, bạn không phải ký chủ, bạn là nóc nhà tôi thì có!”
Hàn Chấn: “Bàn tay vàng ở đâu?”
“Hà Cẩn Nhiên đó, bàn tay vàng to tướng thế mà bạn không thấy, bạn bị mù hả?”
Hàn Chấn im lặng.
Mãi một lúc sau, cậu nói: “Tôi vẫn cứ tưởng ảnh là hoa cúc vàng cơ.”
“……”
****** ****** ****** ******
Còn chưa tới 5 giờ đúng, Hà tổng đứng ngồi không yên đã tan tầm trước.
Công nhân viên JJ đều đồn tổng giám đốc bọn họ gần đây như bị thứ gì nhập.
Trước kia Hà tổng luôn cuồng công việc vô địch, không đến rạng sáng không tan tầm, còn muốn ép mọi người phải overtime cùng.
Giờ thì Hà tổng sáng sớm lề mề tới muộn, luôn luôn là người đầu tiên tan làm. Trong cuộc họp không hề tập trung, nhìn chằm chằm điện thoại suốt buổi. Ngay cả khi đi trên đường, còn chốc chốc lại nhìn điện thoại ngây ngô cười……
Thư ký A khẳng định: “Hà tổng yêu rồi.”
Tin tức này tức thì như mọc cánh lan truyền khắp tập đoàn JJ. Thậm chí lọt vào tai chủ tịch tiền nhiệm đã về hưu.
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi?!”
Hà Lũng Hữu khóc òa vì sung sướng, hung phấn giơ tay múa chân nói: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng có đối tượng rồi!”
Thư ký B – gián điệp mà Hà Lũng Hữu cài vào JJ nói: “Tôi nghe theo lệnh của ngài, nhìn lén wechat của Hà tổng…… đối tượng của Hà tổng là một chàng trai.”
Hà Lũng Hữu: “……” Thằng nghịch tử.
Hà phu nhân thì chẳng sao, nói: “Lão Hà, ông đừng bức ép Tiểu Nhiên quá, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại bảo nó dẫn người về nhà.”
Hà Lũng Hữu bực tức nện mạnh gậy chống, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối không cho phép con cháu Hà gia tìm một thằng đàn ông làm vợ! Tôi không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông!”
Hà phu nhân ngoáy mũi, “Biết đâu con trai tôi mới là vợ người ta thì sao ờ.”
Hà Lũng Hữu: “…………”
Tức chết.
Hà phu nhân an ủi: “Là người là được rồi. Chúng ta không thể đặt yêu cầu quá cao với Tiểu Nhiên được, một chàng trai thôi mà, dù sao vẫn đỡ hơn nó dắt về con heo đúng không?”
Hà Lũng Hữu run run rẩy rẩy nâng tay, dường như ngay giây sau sẽ vĩnh biệt cõi đời.
Thư ký B bình tĩnh nói: “Phu nhân, xin ngài đừng nói nữa, giờ tôi sẽ gọi xe cứu thương.”
“Không, tôi vẫn khỏe!” Hà Lũng Hữu gắng một hơi cuối cùng nói: “Tôi nhất định sẽ bắt gã dã đàn ông dụ dỗ con trai tôi phải trả giá!”
****** ****** ****** ******
Hàn Chấn bị gọi là dã đàn ông đột nhiên hắt xì.
Ớ (⊙v⊙) ai đang mắng cậu?
Không, hẳn là có người đang nhớ cậu.
Hà Cẩn Nhiên đang ở dưới lầu nấu cơm. Cậu xoa đầu chó bên chân, đẩy cửa ra xuống tầng.
Đồ ăn vẫn đầy ắp như mọi ngày.
Một đĩa to mao huyết vượng cay xè, canh chua cay, ăn kèm khoai tây thái sợi và gà nướng muối tiêu, khiến người ta thèm rớt nước miếng.
Cậu xới cơm, thuận miệng nói: “Ngày mai em có một bưu kiện chuyển phát nhanh, buổi sáng sẽ đến, nếu anh ở nhà thì ký nhận giúp em được không?”
Hà Cẩn Nhiên: “Mua gì thế?”
“Không phải mua, lại ký thêm một hợp đồng quảng cáo, kẹo rau vị cà tím Tối Hảo Giai thuê em làm người đại diện.”
Hà Cẩn Nhiên: “……” Cái quái gì thế.
“Bọn họ gửi cho em một thùng vị cà tím, không biết có ngon không nữa. Ai, em vẫn thích kẹo quả vị vải hơn.”
Hà Cẩn Nhiên gắp đồ ăn cho cậu, “Ăn nhiều vào.”
Ăn xong cơm tối, hai người theo thường lệ đến phòng tập vận động. Khi trở về Hà Cẩn Nhiên đi một chuyến siêu thị, tay xách một túi đồ.
Hàn Chấn lúc ấy đang bận chơi với AD Canxi, nên không nhìn kỹ.
Buổi tối nằm lên giường, hai người đang chuẩn bị triển khai thể dục buổi tối thì Hà Cẩn Nhiên cúi xuống ngậm lấy môi cậu.
Ngọt quá. Ngọt ngào, vị vải bùng nổ trong khoang miệng. Viên kẹo trái cây nho nhỏ như có sinh mệnh, bị lưỡi không ngừng khiêu khích, công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì dễ như trở bàn tay.
“Anh!!!” Hàn Chấn trợn tròn hai mắt, “Anh phạm quy!”
Hà Cẩn Nhiên cười khanh khách, nói: “Chốc nữa đi đánh răng. Anh muốn em ghi nhớ, cái hôn của Hà Cẩn Nhiên là vị quả vải.”
Hàn Chấn: “……”
Không được! Cậu không thể nhụt chí như vậy được!
“Được, ngày mai em sẽ khiến anh phải nhớ, cái hôn của Hàn Chấn là vị cà tím!”
Hà Cẩn Nhiên: “…………”
Hà Cẩn Nhiên lẳng lặng rút thẻ đen ra thanh toán. Mãi cho tới khi người phục vụ đã đi xa, Lệ tiên sinh vẫn còn đang ứa nước mắt vì cửa hàng này làm trái với giá mà bộ công thương định ra.
Hà Cẩn Nhiên nhìn giờ, nói: “Lệ tiên sinh, xin lỗi tôi còn có việc, tôi đi trước.”
“Đừng……” Lệ Đại Hải uống một ngụm espresso, suýt nữa thì phun ra, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Anh có thể cho tôi cách liên lạc với Sương rên đại đại không?”
“Mơ đi.”
Hà Cẩn Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ này, nói: “Không phải a miêu a cẩu nào cũng được phép gặp cậu ấy.”
Lệ Đại Hải: “Tôi muốn thuê cậu ấy quảng cáo……”
“Anh không phải giám đốc của công ty hải sản Đại Hải.” Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nói: “Thời nay làm bất động sản cũng phải quảng cáo ở tiểu thuyết JJ ư? Lệ tổng, tôi thấy anh cũng chẳng trả được bao nhiêu tiền quảng cáo đâu.”
“Anh…” Lệ Đại Hải suýt nữa không thở nổi, “Anh đừng coi thường tôi! Còn không phải chỉ là tiền thôi ư? Tôi có nhiều lắm!”
“Vậy ư?” Hà Cẩn Nhiên liếc nhìn gã, “Chút gia sản cỏn con của anh, tôi nổi hứng có thể làm anh phá sản trong một giây.”
“… Anh, anh anh anh, anh có tiền thì ghê gớm lắm ư!”
“Cũng được.” Hà Cẩn Nhiên thuận miệng nói: “Cũng không phải quá ghê gớm, chỉ là có thể chớp mắt hạ gục loại tình địch như anh dễ như trở bàn tay thôi.”
Lệ Đại Hải: “……”
Hóa ra có tiền là thật sự có thể muốn gì làm nấy!
Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Lệ Đại Hải lẳng lặng siết nắm tay. Có tiền thì sao? Gã không tin tiền có thể mua được tình yêu! Sướng rên chắc chắn đang bị tên đàn ông chết tiệt này khống chế!
Gã nhất định phải gặp được Sướng rên đại đại thực thụ, trợ giúp đại đại giành lại tự do!
Nghĩ xong, Lệ Đại Hải một lần nữa nhờ thư ký hỗ trợ tìm kiếm cách thức liên hệ. Gã thậm chí còn gửi N tin nhắn cho Sướng rên đại đại, chờ mong một ngày đối phương có thể nhìn thấy.
****** ****** ****** ******
Vài ngày sau.
Hàn Chấn đã chính thức khép lại cuốn tiểu thuyết《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》, hơn nữa nhận được toàn bộ tiền nhuận bút.
Tính cả phiếu bá vương, tổng cộng hơn một trăm vạn tệ.
Xem ra ngày nay viết tiểu thuyết cũng là con đường làm giàu mới.
Hàn Chấn nghĩ, nếu có một ngày hệ thống vịt da giòn chấm dứt hợp đồng lao động với cậu, cậu chí ít cũng có thêm tài viết tiểu thuyết để kiếm tiền sống qua ngày.
Sáng hôm nay Hàn Chấn bị đánh thức bởi tin nhắn của nhà xuất bản. Đối phương nói biên tập mà bọn họ phái tới sẽ đến thành phố S vào hai giờ chiều, hai người hẹn gặp tại quán trà vũ sinh trên đường xxx.
Hà Cẩn Nhiên ra ngoài đi làm, căn hộ penthouse có vẻ hơi trống vắng lạnh lẽo. Tiểu golden lười nhác cuộn tròn nằm trên ban công phơi nắng, trông ngu đần một cách khó tả.
Hàn Chấn ngáp một cái, xỏ dép xuống lầu ăn cơm. Tủ lạnh có cơm cà ri Hà Cẩn Nhiên làm, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn.
Ăn cơm xong, cậu nhận được điện thoại Hà Cẩn Nhiên gọi tới.
“Bảo bảo ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Bảo bảo ị chưa?”
“……”
Hàn Chấn: “Anh trúng độc à???”
Hà Cẩn Nhiên tủi: “Anh đang quan tâm đến sự trưởng thành khỏe mạnh cả về thể xác và tinh thần của bảo bảo.”
Hàn Chấn: “Đôi khi em hoài nghi em không phải bạn trai anh mà là con anh.”
“Ngoan, gọi ba nghe thử.”
“Anh cút đi!!!”
Hàn Chấn cảm thấy gần đây hành vi của tên này thật là càng ngày càng quá đà.
……
Chẳng mấy chốc đã đến hơn 3 giờ chiều.
Ngoài trời nắng chói chang. Hàn Chấn gọi xe taxi đến quán trà Vũ Sinh.
Biên tập đối phương phái tới tên là Mã Hán Quốc, nghe nói là một người rất có danh tiếng trong giới xuất bản ở đảo Loan Loan. Điều này cũng chứng tỏ nhà xuất bản này coi trọng Hàn Chấn tới nhường nào.
Đi vào quán trà, phục vụ hỏi, “Chào anh, anh ngồi bàn riêng hay bàn chung?”
“Tôi tìm người.” Hàn Chấn bổ sung: “Bàn riêng, anh Mã.”
Có người phục vụ đích thân dẫn Hàn Chấn đi đến bàn riêng. Khi đi vào, cậu thấy một người đàn ông trên dưới 40 đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ uống trà.
Hàn Chấn cười, “Anh chính là anh Mã đúng không?”
“Ừ, là tôi.” Mã Hán Quốc vội vàng châm trà cho cậu, “Mau ngồi đi.”
Người này nói giọng Loan Loan.
Hàn Chấn ngồi xuống, hắn lấy từ phía sau ra một túi to đặc sản của Loan Loan, ân cần nói: “Tặng cho thầy Hàn một ít đồ ăn.”
Hàn Chấn không đùn đẩy mà sảng khoái nhận lấy.
“Không ngờ thầy Hàn còn trẻ như vậy…… Trông đúng là một nhân tài. Hay là anh phối hợp với công ty chúng tôi chụp một bức ảnh chân dung tuyên truyền? Tôi tin chắc doanh thu sẽ tăng gấp nhiều lần.”
Hàn Chấn thẳng thắn lắc đầu, “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn công khai đời sống riêng tư.”
Cậu không phải kiểu người thích được rất nhiều người sùng bái …… Hơn nữa cậu cảm thấy nếu như ảnh chụp của mình được đăng công khai trên mạng, Hà Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không vui.
Aiiii, chung quy cũng tại vì cậu anh tuấn, ưu tú tới vậy. Làm người khiêm tốn chút vẫn tốt hơn. Trước mắt cậu không muốn kiếm cơm bằng mặt.
Cậu muốn dựa vào tài hoa của mình!
Mã Hán Quốc xoa tay, nói: “Lần này công ty đưa ra điều kiện là hai trăm vạn mua bản quyền phồn thể, cộng thêm hoa hồng từ doanh thu.”
Hàn Chấn không hiểu gì cả, bèn hỏi hệ thống trong đầu, kết quả là hệ thống cũng một hỏi ba không biết. Cậu nghĩ vậy bèn dứt khoát nhắn tin cho Hà Cẩn Nhiên, ngẩng đầu hỏi Mã Hán Quốc: “Có thể chờ tôi một lúc không? Tôi hỏi bạn.”
“Được.”
Mã Hán Quốc cười. Hắn hết sức coi trọng Sướng rên đại đại này, cho nên mới sẽ đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy. Có lẽ chàng trai trước mắt vẫn chưa biết, “Sướng rên thích uống AD Canxi” giờ đang hot ở Đài Loan thế nào.
Hà Cẩn Nhiên lập tức gọi điện tới, “Em đưa điện thoại cho người kia, để anh nói chuyện.”
Hàn Chấn đành phải đưa điện thoại cho Mã Hán Quốc.
Bọn họ toàn nói thuật ngữ kinh doanh. Bao nhiêu phần trăm linh tinh, làm cho Hàn Chấn nửa hiểu nửa không hiểu. Cậu biết Hà Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không bẫy cậu, nên chỉ cúi đầu uống trà, vui vẻ làm chưởng quầy phủi tay.
Một lúc lâu sau, hai người họ mới thống nhất.
Mã Hán Quốc dập điện điện thoại, thắng lợi vốn dĩ đã nắm chắc giờ biến mất, hắn cười khổ nói: “Sao cậu không nói sớm cậu có bạn trai như vậy?”
Hàn Chấn: “Ơ?”
Mã Hán Quốc thở dài nói: “Chúng ta không cần bàn tiếp nữa, bạn trai cậu mua lại công ty chúng tôi rồi……”
Hàn Chấn: “……”
Cậu vậy mà chẳng chút ngạc nhiên.
Đây quả nhiên là tác phong của đại gia Hà Cẩn Nhiên.
Ký kết hợp đồng xuất bản vốn dĩ rất được mong đợi kết thúc tại đây. Hàn Chấn bỗng nhiên mất hứng, xách túi đặc sản Loan Loan Mã Hán Quốc cho trở về nhà.
AD Canxi đói meo, luôn miệng gâu gâu không ngừng.
Hàn Chấn múc từ lọ sứ ra một muỗng thức ăn to cho nó ăn, vuốt ve golden, đột nhiên đa sầu đa cảm.
“Haiz, tao làm nhiệm vụ chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”
Hệ thống: “Hở?”
Hàn Chấn: “Xuất bản cuốn tiểu thuyết, Hà Cẩn Nhiên liền mua luôn công ty xuất bản. Nhân sinh quá thuận buồm xuôi gió. Mày hiểu được cảm giác này của tao không? Không thiếu một thứ gì, lại cảm thấy hết sức mông lung……”
Hệ thống: “Bạn có biết bạn ngứa đòn lắm không?”
Hàn Chấn: “Ai dô, sao lại nói người ta như dz.”
Gân xanh trên trán hệ thống giật đùng đùng, “Trước kia bạn còn mệt chết mệt sống bảo tôi không mở bàn tay vàng cho bạn, giờ có bàn tay vàng lại cảm thấy không có cảm giác thành tựu. Mẹ nó, bạn không phải ký chủ, bạn là nóc nhà tôi thì có!”
Hàn Chấn: “Bàn tay vàng ở đâu?”
“Hà Cẩn Nhiên đó, bàn tay vàng to tướng thế mà bạn không thấy, bạn bị mù hả?”
Hàn Chấn im lặng.
Mãi một lúc sau, cậu nói: “Tôi vẫn cứ tưởng ảnh là hoa cúc vàng cơ.”
“……”
****** ****** ****** ******
Còn chưa tới 5 giờ đúng, Hà tổng đứng ngồi không yên đã tan tầm trước.
Công nhân viên JJ đều đồn tổng giám đốc bọn họ gần đây như bị thứ gì nhập.
Trước kia Hà tổng luôn cuồng công việc vô địch, không đến rạng sáng không tan tầm, còn muốn ép mọi người phải overtime cùng.
Giờ thì Hà tổng sáng sớm lề mề tới muộn, luôn luôn là người đầu tiên tan làm. Trong cuộc họp không hề tập trung, nhìn chằm chằm điện thoại suốt buổi. Ngay cả khi đi trên đường, còn chốc chốc lại nhìn điện thoại ngây ngô cười……
Thư ký A khẳng định: “Hà tổng yêu rồi.”
Tin tức này tức thì như mọc cánh lan truyền khắp tập đoàn JJ. Thậm chí lọt vào tai chủ tịch tiền nhiệm đã về hưu.
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi?!”
Hà Lũng Hữu khóc òa vì sung sướng, hung phấn giơ tay múa chân nói: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng có đối tượng rồi!”
Thư ký B – gián điệp mà Hà Lũng Hữu cài vào JJ nói: “Tôi nghe theo lệnh của ngài, nhìn lén wechat của Hà tổng…… đối tượng của Hà tổng là một chàng trai.”
Hà Lũng Hữu: “……” Thằng nghịch tử.
Hà phu nhân thì chẳng sao, nói: “Lão Hà, ông đừng bức ép Tiểu Nhiên quá, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại bảo nó dẫn người về nhà.”
Hà Lũng Hữu bực tức nện mạnh gậy chống, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối không cho phép con cháu Hà gia tìm một thằng đàn ông làm vợ! Tôi không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông!”
Hà phu nhân ngoáy mũi, “Biết đâu con trai tôi mới là vợ người ta thì sao ờ.”
Hà Lũng Hữu: “…………”
Tức chết.
Hà phu nhân an ủi: “Là người là được rồi. Chúng ta không thể đặt yêu cầu quá cao với Tiểu Nhiên được, một chàng trai thôi mà, dù sao vẫn đỡ hơn nó dắt về con heo đúng không?”
Hà Lũng Hữu run run rẩy rẩy nâng tay, dường như ngay giây sau sẽ vĩnh biệt cõi đời.
Thư ký B bình tĩnh nói: “Phu nhân, xin ngài đừng nói nữa, giờ tôi sẽ gọi xe cứu thương.”
“Không, tôi vẫn khỏe!” Hà Lũng Hữu gắng một hơi cuối cùng nói: “Tôi nhất định sẽ bắt gã dã đàn ông dụ dỗ con trai tôi phải trả giá!”
****** ****** ****** ******
Hàn Chấn bị gọi là dã đàn ông đột nhiên hắt xì.
Ớ (⊙v⊙) ai đang mắng cậu?
Không, hẳn là có người đang nhớ cậu.
Hà Cẩn Nhiên đang ở dưới lầu nấu cơm. Cậu xoa đầu chó bên chân, đẩy cửa ra xuống tầng.
Đồ ăn vẫn đầy ắp như mọi ngày.
Một đĩa to mao huyết vượng cay xè, canh chua cay, ăn kèm khoai tây thái sợi và gà nướng muối tiêu, khiến người ta thèm rớt nước miếng.
Cậu xới cơm, thuận miệng nói: “Ngày mai em có một bưu kiện chuyển phát nhanh, buổi sáng sẽ đến, nếu anh ở nhà thì ký nhận giúp em được không?”
Hà Cẩn Nhiên: “Mua gì thế?”
“Không phải mua, lại ký thêm một hợp đồng quảng cáo, kẹo rau vị cà tím Tối Hảo Giai thuê em làm người đại diện.”
Hà Cẩn Nhiên: “……” Cái quái gì thế.
“Bọn họ gửi cho em một thùng vị cà tím, không biết có ngon không nữa. Ai, em vẫn thích kẹo quả vị vải hơn.”
Hà Cẩn Nhiên gắp đồ ăn cho cậu, “Ăn nhiều vào.”
Ăn xong cơm tối, hai người theo thường lệ đến phòng tập vận động. Khi trở về Hà Cẩn Nhiên đi một chuyến siêu thị, tay xách một túi đồ.
Hàn Chấn lúc ấy đang bận chơi với AD Canxi, nên không nhìn kỹ.
Buổi tối nằm lên giường, hai người đang chuẩn bị triển khai thể dục buổi tối thì Hà Cẩn Nhiên cúi xuống ngậm lấy môi cậu.
Ngọt quá. Ngọt ngào, vị vải bùng nổ trong khoang miệng. Viên kẹo trái cây nho nhỏ như có sinh mệnh, bị lưỡi không ngừng khiêu khích, công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì dễ như trở bàn tay.
“Anh!!!” Hàn Chấn trợn tròn hai mắt, “Anh phạm quy!”
Hà Cẩn Nhiên cười khanh khách, nói: “Chốc nữa đi đánh răng. Anh muốn em ghi nhớ, cái hôn của Hà Cẩn Nhiên là vị quả vải.”
Hàn Chấn: “……”
Không được! Cậu không thể nhụt chí như vậy được!
“Được, ngày mai em sẽ khiến anh phải nhớ, cái hôn của Hàn Chấn là vị cà tím!”
Hà Cẩn Nhiên: “…………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất