Chương 9
Sau đêm hôm đó, Hà Cẩn Nhiên đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh.
Tin tức này như mọc cánh lập tức lan truyền khắp Tu chân giới, chốc lát đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ với kinh tài của Ân Húc Đạo Quân – giờ hắn chính là cường giả nguyên anh kỳ trẻ nhất!
Nhưng đâu ai hay nỗi chua xót của người đàn ông đứng sau lưng cường giả.
Sau khi song tu, Hà Cẩn Nhiên lâm vào trạng thái linh khí cuồng bạo. Hắn thiên phú dị bẩm, đã tu luyện chỉ còn cách Nguyên Anh đúng một bước, ngặt nỗi âm khí xâm thể, mãi vẫn không thể vượt qua rào chắn mấu chốt cuối cùng.
Vượng dương trong cơ thể Hàn Chấn đã thay hắn xua đi âm khí không tiêu tan quanh quẩn mấy năm nay, đạo cơ hắn bước vào cảnh giới mới còn thấp, bắt buộc phải bế quan thanh tu.
Dưới con mắt mọi người, Hàn Chấn hiển nhiên quá đáng thương.
Đêm tân hôn vừa qua đi, cậu chỉ còn phòng không gối chiếc.
Nhưng dưới con mắt Hàn Chấn, cậu thật sự biết ơn Hà Cẩn Nhiên bế quan tu luyện từ đáy lòng. Nay, cậu đang đỡ thắt lưng già cỗi nằm trên giường ngắc ngoải giãy giụa, tuyệt đối sẽ không chịu nổi một trận đại chiến dưa leo hoa cúc kịch liệt như đêm đó…
Hệ thống: “Hà Cẩn Nhiên sẽ tĩnh tu nửa năm, bạn vừa hay có thể tranh thủ khoảng thời gian này đi tăng hảo cảm của công chính.”
Hàn Chấn thở thoi thóp, “Tính sau đi… chờ tao dưỡng thương xong đã.”
Hệ thống bực, “Bạn như vậy là sẽ bị tính chây ỳ công việc, sẽ bị trừ tiền lương. Cái kẻ Long tộc kia tặng bạn một lọ long huyết còn gì, mau mau uống đi, cường thân kiện thể, sớm ngày xuống giường làm việc.”
“Mày tưởng long huyết là thuốc bổ thận à? Mà muốn uống là uống? Đừng tưởng tao chưa đọc tiểu thuyết huyền huyễn bao giờ, trong đó đều viết uống bừa long huyết là sẽ nổ tan xác mà chết!”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Mấy tiểu thuyết huyền huyễn bạn đọc toàn là tác giả xàm ra thôi. Không sao, cứ uống đi, tôi bảo kê cho bạn, không chết được.”
“…… Không chết được?” Hàn Chấn trợn trắng mắt, “Thế thì sẽ là đau muốn chết, tao không thèm uống.”
Hệ thống từ tốn khuyên: “Yên tâm, tôi sẽ làm liệt cảm giác đau của bạn, làm bạn tỉnh lại là sẽ một lần nữa có cơ thể khỏe mạnh và dưa leo khủng đã được tút tát ngoại hình.”
“Bạn nói đấy nhá!” Hàn Chấn cảnh giác: “Đường đường một hệ thống không thể lật lọng được.”
“Tôi đã lừa bạn bao giờ chưa?”
Hàn Chấn ngẫm lại cũng phải, bèn lấy lọ long huyết từ túi trong quần áo. Cậu tỉ mỉ quan sát, âm thầm suy đoán vật chứa bằng ngọc trong veo này đã giá trị xa xỉ. Xúc cảm lạnh lẽo, cậu vặn nút bình, uống ực một cái như uống nước.
“Làm giỏi lắm!”
Hệ thống cổ vũ.
Hàn Chấn ợ một cái, hai mắt vừa đảo đã té xỉu xuống giường.
****** ****** ****** ******
“Có ai không?”
Buổi chiều trời đổ cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Từ bụi cỏ chui ra ba con thú nhỏ không nhìn rõ chủng loại đang nghiêng đầu tò mò nhìn nhân loại xa lạ đang bước vào Tử Đàn Phong.
Lục trưởng lão phất vạt áo không dính bụi, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt.
Căn nhà gỗ này nhìn từ bên ngoài hết sức xập xệ, không chỉ cũ nát mà còn mọc đầy rêu xanh cỏ dại. Bóng cây loang lổ lay động trên bức tường xám trắng, khiến người ta không tài nào tưởng tượng được Thanh vân phái giàu sang phú quý cũng tồn tại một nơi khó coi đến thế.
Nhưng tới lúc Lục trưởng lão trông thấy bài trí xa hoa sang trọng trong phòng, hắn không nhịn được giật khóe miệng —— ngay cả tẩm điện của chưởng môn cũng không thoải mái bằng một phần vạn nơi này.
Thằng nhóc Hàn Chấn này quá biết hưởng thụ.
Trong phòng tối om. Có thể trông thấy một bóng người lờ mờ rơi vào giữa tấm nệm mềm mại.
Lục trưởng lão thử nói: “Hàn Chấn? Là ngươi đó ư?”
Chỉ có yên lặng.
Lục trưởng lão nhíu mày, ban ngày ban mặt, thằng nhóc này chẳng lẽ đang ngủ?
Hắn tiến tới hai bước, thấy đầy giường là máu đỏ chói mắt, chỉ mình thiếu niên áo trắng cả người nhuộm dần máu tươi đang bất động ngã gục xuống giường.
“Này, này……”
Lục trưởng lão kinh hồn táng đảm. Hắn vội vàng kiểm tra hơi thở của Hàn Chấn, xác định đối phương còn sống mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên người thiếu niên cũng không có bất cứ miệng vết thương nào, mà chỗ máu đáng sợ đó… lại giống như do cậu nôn ra.
Tí tách.
Lục trưởng lão lau mồ hôi lạnh. Trước khi Ân Húc Đạo Quân bế quan đã cố ý dặn dò hắn chăm sóc Hàn Chấn, cho nên hắn mới từ Quất Hương phong xa xôi chạy tới, không ngờ lại chứng kiến cảnh thê thảm này.
Nếu như Hàn Chấn chết…… hắn không thể thoái thác tội lỗi của mình.
Chung quy, đứa trẻ này là trước kia hắn tự mình đến thế gian tìm nhằm hỗ trợ Ân Húc Đạo Quân tu hành.
Đáng chết, túi Càn Khôn ở đâu?
Lục trưởng lão căng thẳng suýt nữa mất trí nhớ, hắn vội nhét hết tục mệnh đan trân quý mình cất giữ vào miệng Hàn Chấn, trông mong thiếu niên có thể mau chóng tỉnh lại.
Trước mắt, bất chấp tiếc đứt ruột, cho dù những thánh phẩm tham hoàn đó đều là Lục trưởng lão nâng niu trăm năm, mỗi một viên bị lưu lạc ra ngoài đều có thể khơi lên tinh phong huyết vũ ở Tu chân giới – nhưng giờ thằng nhóc Hàn Chấn này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
“Ơ?”
Thiếu niên từ từ tỉnh lại, mở hai mắt, bị một khuôn mặt già nua chảy xệ áp sát làm hoảng sợ.
“Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!”
“Ta muốn làm gì?” Lục trưởng lão tức cười thành tiếng, chửi bậy luôn, “Mất công ông đây đút một đống đan dược cho tên nhãi ranh ngươi, đầu ngươi bị ngấm nước hay sao? Tự dưng làm cho cả người be bét máu rồi bất tỉnh?”
Hàn Chấn yếu ớt nói: “Ta cũng không biết, hôm trước sư tôn đại nhân ép ta làm một vài việc thật đáng sợ! Sau đó ta về liền mất đi ý thức.”
Thần thái giọng điệu của cậu rất sống động, vào vai một cậu bé 14 tuổi ngây thơ vô tri.
“Tại sao lại như vậy?”
Lục trưởng lão nhíu mày chặt, tự nói chậm đi: “Giờ ngươi còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Phía, phía dưới của ta đau ……”
Hàn Chấn rũ mắt, cảm giác xấu hổ đến mức chỉ chực khóc òa.
Lục trưởng lão thở dài, âm thầm lẩm bẩm tạo nghiệp quá. Cũng là vì sự xấu xa của hắn, vì lợi ích của tông môn mà ép buộc một đứa nhỏ như vậy giao hoan với Ân Húc Đạo Quân, thực sự là đi ngược thiên đức.
Hắn lại mở túi Càn Khôn, nhìn chỗ đan dược chẳng còn bao nhiêu bên trong, nhịn đau lấy ra mấy viên đưa cho Hàn Chấn.
“Lục trưởng lão, đây là cái gì thế?”
Hàn Chấn vừa nói, vừa hai mắt lom lom trông mong ngó túi Càn Khôn trong tay hắn.
Lục trưởng lão run tay, lại lấy ra thêm một viên.
Tiếc đứt ruột.
“Đây là thánh phẩm chữa thương, hết sức hiếm hoi, ngươi nhớ phải dùng tiết kiệm.”
Hàn Chấn đỡ thắt lưng, “Trời ạ, sao ta cảm giác thận bắt đầu đau! Ặc ặc ặc! Đau quá đau quá!”
Lục trưởng lão run lông mày, dứt khoát ném nguyên túi Càn Khôn cho cậu, thở hồng hộc nói: “Ăn nhiều vào! Ăn chết luôn đi!”
Hệ thống: “…… Không phải tôi chữa thương cho bạn rồi hả?”
Hàn Chấn lén lút đếm đan dược, hí hửng trả lời: “Để dành nhiều chút! Thứ này giống như mặt nạ, tích càng nhiều càng tốt.”
Lục trưởng lão dặn dò Hàn Chấn vài câu xong, liền lạnh lùng rời khỏi. Hắn nghĩ, có lẽ vài thập niên nữa mình đều sẽ không muốn đặt chân đến nơi quỷ quái này, của nả tích góp chốc lát đã tan thành mây khói……
Ngay cả túi Càn Khôn cũng cho người ta luôn.
Hức hức.
****** ****** ****** ******
Ai cũng bảo, làm một phen, xe đạp biến xe máy, cược một ván, tay không bắt Bạch Hổ.
Tạm thời, Hàn Chấn bỗng chốc biến thành người lắm tiền.
Cậu nâng một đống tục mệnh đan hoàn giá trị vạn kim, hít sâu một hơi dược hương, chìm đắm trong mùi tiền.
Hệ thống: “Bạn có tiền đồ tí đi được không?”
“Tao nghèo mà, tiền lương mày phát còn chậm thế nữa.”
Hàn Chấn nghĩ tới không thể mang chỗ đan dược này về thế giới hiện thực là đau lòng, tức khắc mất đi hứng thú, tiện tay bốc hai viên ném vào miệng như ăn kẹo đậu.
Hệ thống đúng là không lừa cậu. Cơ thể ban đầu bủn rủn không xốc nổi tinh thần đã lại hừng hực sức sống, eo không đau, thận không hư, ngay cả dưa leo bự còn dài ra mấy phân.
Chỉ là vết máu trên khăn trải giường quá chướng mắt.
Hàn Chấn mất một buổi trưa đi nội cần các mua một bộ ga giường mới tinh thay, quét dọn phòng, cho tiên hạc ăn, sau đó ru rú trong nhà gỗ nhỏ ăn tiên quả thượng phẩm, lật mấy quyển tạp chí tu chân.
【 Tu Chân Đại Tái lần thứ mười đang náo nhiệt đăng ký! 】
Hàn Chấn cảm thấy Tu Chân Đại Tái này hơi quen tai, bèn hỏi hệ thống: “Nó từng xuất hiện trong cốt truyện?”
“Đúng vậy. Dựa theo tình tiết trong cốt truyện, Lệ Đại Hải lần này sẽ giấu giếm thân phận đăng ký tham gia thi đấu.”
Hàn Chấn nhè vỏ, “Sao gã lại phải giấu giếm thân phận?”
Hệ thống: “Cốt truyện đã lưu vào cho bạn rồi mà, sao bạn không tự đọc đi?”
“Ai dà, không tiện bằng hỏi bạn mà.”
Hệ thống chết lặng đọc lời dẫn trong truyện: “…… Gã muốn chứng minh, mình không phải phế vật như phụ thân nói! Gã nhất định phải lấy được chức quán quân của Tu Chân Đại Tái, hung hăng vả mặt những kẻ đã cười nhạo gã!”
Hàn Chấn làm mặt kinh ngạc, “Tao nhớ Lệ Đại Hải giờ đã là Kim Đan kỳ, còn ai có gan cười nhạo gã nữa?”
Hệ thống: “Có mấy chục vị Vương tử ma giới lận, tất cả đều là Kim Đan kỳ, Lệ Đại Hải xếp chót.”
“Cha Lệ Đại Hải đẻ giỏi thật!” Hàn Chấn chậc chậc: “Thận chắc chắn rất khỏe.”
Hệ thống giật khóe miệng, cố nén kích động muốn đánh đập ký chủ, lạnh lùng nói: “Giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ bắt buộc, trong vòng 3 ngày, ký chủ hãy đăng ký tham gia Tu Chân Đại Tái và giành được chức quán quân.”
“Cái gì?”
Hàn Chấn còn tưởng mình nghe lầm.
Hệ thống: “Bạn không nghe lầm đâu, chính là như vậy đó.”
“Vãi!” Hàn Chấn căm phẫn: “Ông đây là người phàm mà! Mày định cho tao lên đó ăn đòn à?”
“Đúng.” Hệ thống nói như đúng rồi: “Uống xong long huyết, thân thể bạn sẽ ngang với Long tộc tu luyện đến Kim Đan kỳ, ăn đòn cực siêu.”
Hàn Chấn cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra hệ thống bắt cậu uống long huyết hoàn toàn là một âm mưu từ đầu chí cuối!
“Nếu tao không chịu làm nhiệm vụ thì sao?”
Hệ thống cười hớ hớ, “Cắt nửa tiền lương thôi.”
“Tao làm! Tao làm được chưa?”
Hàn Chấn lặng lẽ rơi lệ.
Tin tức này như mọc cánh lập tức lan truyền khắp Tu chân giới, chốc lát đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ với kinh tài của Ân Húc Đạo Quân – giờ hắn chính là cường giả nguyên anh kỳ trẻ nhất!
Nhưng đâu ai hay nỗi chua xót của người đàn ông đứng sau lưng cường giả.
Sau khi song tu, Hà Cẩn Nhiên lâm vào trạng thái linh khí cuồng bạo. Hắn thiên phú dị bẩm, đã tu luyện chỉ còn cách Nguyên Anh đúng một bước, ngặt nỗi âm khí xâm thể, mãi vẫn không thể vượt qua rào chắn mấu chốt cuối cùng.
Vượng dương trong cơ thể Hàn Chấn đã thay hắn xua đi âm khí không tiêu tan quanh quẩn mấy năm nay, đạo cơ hắn bước vào cảnh giới mới còn thấp, bắt buộc phải bế quan thanh tu.
Dưới con mắt mọi người, Hàn Chấn hiển nhiên quá đáng thương.
Đêm tân hôn vừa qua đi, cậu chỉ còn phòng không gối chiếc.
Nhưng dưới con mắt Hàn Chấn, cậu thật sự biết ơn Hà Cẩn Nhiên bế quan tu luyện từ đáy lòng. Nay, cậu đang đỡ thắt lưng già cỗi nằm trên giường ngắc ngoải giãy giụa, tuyệt đối sẽ không chịu nổi một trận đại chiến dưa leo hoa cúc kịch liệt như đêm đó…
Hệ thống: “Hà Cẩn Nhiên sẽ tĩnh tu nửa năm, bạn vừa hay có thể tranh thủ khoảng thời gian này đi tăng hảo cảm của công chính.”
Hàn Chấn thở thoi thóp, “Tính sau đi… chờ tao dưỡng thương xong đã.”
Hệ thống bực, “Bạn như vậy là sẽ bị tính chây ỳ công việc, sẽ bị trừ tiền lương. Cái kẻ Long tộc kia tặng bạn một lọ long huyết còn gì, mau mau uống đi, cường thân kiện thể, sớm ngày xuống giường làm việc.”
“Mày tưởng long huyết là thuốc bổ thận à? Mà muốn uống là uống? Đừng tưởng tao chưa đọc tiểu thuyết huyền huyễn bao giờ, trong đó đều viết uống bừa long huyết là sẽ nổ tan xác mà chết!”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Mấy tiểu thuyết huyền huyễn bạn đọc toàn là tác giả xàm ra thôi. Không sao, cứ uống đi, tôi bảo kê cho bạn, không chết được.”
“…… Không chết được?” Hàn Chấn trợn trắng mắt, “Thế thì sẽ là đau muốn chết, tao không thèm uống.”
Hệ thống từ tốn khuyên: “Yên tâm, tôi sẽ làm liệt cảm giác đau của bạn, làm bạn tỉnh lại là sẽ một lần nữa có cơ thể khỏe mạnh và dưa leo khủng đã được tút tát ngoại hình.”
“Bạn nói đấy nhá!” Hàn Chấn cảnh giác: “Đường đường một hệ thống không thể lật lọng được.”
“Tôi đã lừa bạn bao giờ chưa?”
Hàn Chấn ngẫm lại cũng phải, bèn lấy lọ long huyết từ túi trong quần áo. Cậu tỉ mỉ quan sát, âm thầm suy đoán vật chứa bằng ngọc trong veo này đã giá trị xa xỉ. Xúc cảm lạnh lẽo, cậu vặn nút bình, uống ực một cái như uống nước.
“Làm giỏi lắm!”
Hệ thống cổ vũ.
Hàn Chấn ợ một cái, hai mắt vừa đảo đã té xỉu xuống giường.
****** ****** ****** ******
“Có ai không?”
Buổi chiều trời đổ cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Từ bụi cỏ chui ra ba con thú nhỏ không nhìn rõ chủng loại đang nghiêng đầu tò mò nhìn nhân loại xa lạ đang bước vào Tử Đàn Phong.
Lục trưởng lão phất vạt áo không dính bụi, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt.
Căn nhà gỗ này nhìn từ bên ngoài hết sức xập xệ, không chỉ cũ nát mà còn mọc đầy rêu xanh cỏ dại. Bóng cây loang lổ lay động trên bức tường xám trắng, khiến người ta không tài nào tưởng tượng được Thanh vân phái giàu sang phú quý cũng tồn tại một nơi khó coi đến thế.
Nhưng tới lúc Lục trưởng lão trông thấy bài trí xa hoa sang trọng trong phòng, hắn không nhịn được giật khóe miệng —— ngay cả tẩm điện của chưởng môn cũng không thoải mái bằng một phần vạn nơi này.
Thằng nhóc Hàn Chấn này quá biết hưởng thụ.
Trong phòng tối om. Có thể trông thấy một bóng người lờ mờ rơi vào giữa tấm nệm mềm mại.
Lục trưởng lão thử nói: “Hàn Chấn? Là ngươi đó ư?”
Chỉ có yên lặng.
Lục trưởng lão nhíu mày, ban ngày ban mặt, thằng nhóc này chẳng lẽ đang ngủ?
Hắn tiến tới hai bước, thấy đầy giường là máu đỏ chói mắt, chỉ mình thiếu niên áo trắng cả người nhuộm dần máu tươi đang bất động ngã gục xuống giường.
“Này, này……”
Lục trưởng lão kinh hồn táng đảm. Hắn vội vàng kiểm tra hơi thở của Hàn Chấn, xác định đối phương còn sống mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên người thiếu niên cũng không có bất cứ miệng vết thương nào, mà chỗ máu đáng sợ đó… lại giống như do cậu nôn ra.
Tí tách.
Lục trưởng lão lau mồ hôi lạnh. Trước khi Ân Húc Đạo Quân bế quan đã cố ý dặn dò hắn chăm sóc Hàn Chấn, cho nên hắn mới từ Quất Hương phong xa xôi chạy tới, không ngờ lại chứng kiến cảnh thê thảm này.
Nếu như Hàn Chấn chết…… hắn không thể thoái thác tội lỗi của mình.
Chung quy, đứa trẻ này là trước kia hắn tự mình đến thế gian tìm nhằm hỗ trợ Ân Húc Đạo Quân tu hành.
Đáng chết, túi Càn Khôn ở đâu?
Lục trưởng lão căng thẳng suýt nữa mất trí nhớ, hắn vội nhét hết tục mệnh đan trân quý mình cất giữ vào miệng Hàn Chấn, trông mong thiếu niên có thể mau chóng tỉnh lại.
Trước mắt, bất chấp tiếc đứt ruột, cho dù những thánh phẩm tham hoàn đó đều là Lục trưởng lão nâng niu trăm năm, mỗi một viên bị lưu lạc ra ngoài đều có thể khơi lên tinh phong huyết vũ ở Tu chân giới – nhưng giờ thằng nhóc Hàn Chấn này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
“Ơ?”
Thiếu niên từ từ tỉnh lại, mở hai mắt, bị một khuôn mặt già nua chảy xệ áp sát làm hoảng sợ.
“Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!”
“Ta muốn làm gì?” Lục trưởng lão tức cười thành tiếng, chửi bậy luôn, “Mất công ông đây đút một đống đan dược cho tên nhãi ranh ngươi, đầu ngươi bị ngấm nước hay sao? Tự dưng làm cho cả người be bét máu rồi bất tỉnh?”
Hàn Chấn yếu ớt nói: “Ta cũng không biết, hôm trước sư tôn đại nhân ép ta làm một vài việc thật đáng sợ! Sau đó ta về liền mất đi ý thức.”
Thần thái giọng điệu của cậu rất sống động, vào vai một cậu bé 14 tuổi ngây thơ vô tri.
“Tại sao lại như vậy?”
Lục trưởng lão nhíu mày chặt, tự nói chậm đi: “Giờ ngươi còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Phía, phía dưới của ta đau ……”
Hàn Chấn rũ mắt, cảm giác xấu hổ đến mức chỉ chực khóc òa.
Lục trưởng lão thở dài, âm thầm lẩm bẩm tạo nghiệp quá. Cũng là vì sự xấu xa của hắn, vì lợi ích của tông môn mà ép buộc một đứa nhỏ như vậy giao hoan với Ân Húc Đạo Quân, thực sự là đi ngược thiên đức.
Hắn lại mở túi Càn Khôn, nhìn chỗ đan dược chẳng còn bao nhiêu bên trong, nhịn đau lấy ra mấy viên đưa cho Hàn Chấn.
“Lục trưởng lão, đây là cái gì thế?”
Hàn Chấn vừa nói, vừa hai mắt lom lom trông mong ngó túi Càn Khôn trong tay hắn.
Lục trưởng lão run tay, lại lấy ra thêm một viên.
Tiếc đứt ruột.
“Đây là thánh phẩm chữa thương, hết sức hiếm hoi, ngươi nhớ phải dùng tiết kiệm.”
Hàn Chấn đỡ thắt lưng, “Trời ạ, sao ta cảm giác thận bắt đầu đau! Ặc ặc ặc! Đau quá đau quá!”
Lục trưởng lão run lông mày, dứt khoát ném nguyên túi Càn Khôn cho cậu, thở hồng hộc nói: “Ăn nhiều vào! Ăn chết luôn đi!”
Hệ thống: “…… Không phải tôi chữa thương cho bạn rồi hả?”
Hàn Chấn lén lút đếm đan dược, hí hửng trả lời: “Để dành nhiều chút! Thứ này giống như mặt nạ, tích càng nhiều càng tốt.”
Lục trưởng lão dặn dò Hàn Chấn vài câu xong, liền lạnh lùng rời khỏi. Hắn nghĩ, có lẽ vài thập niên nữa mình đều sẽ không muốn đặt chân đến nơi quỷ quái này, của nả tích góp chốc lát đã tan thành mây khói……
Ngay cả túi Càn Khôn cũng cho người ta luôn.
Hức hức.
****** ****** ****** ******
Ai cũng bảo, làm một phen, xe đạp biến xe máy, cược một ván, tay không bắt Bạch Hổ.
Tạm thời, Hàn Chấn bỗng chốc biến thành người lắm tiền.
Cậu nâng một đống tục mệnh đan hoàn giá trị vạn kim, hít sâu một hơi dược hương, chìm đắm trong mùi tiền.
Hệ thống: “Bạn có tiền đồ tí đi được không?”
“Tao nghèo mà, tiền lương mày phát còn chậm thế nữa.”
Hàn Chấn nghĩ tới không thể mang chỗ đan dược này về thế giới hiện thực là đau lòng, tức khắc mất đi hứng thú, tiện tay bốc hai viên ném vào miệng như ăn kẹo đậu.
Hệ thống đúng là không lừa cậu. Cơ thể ban đầu bủn rủn không xốc nổi tinh thần đã lại hừng hực sức sống, eo không đau, thận không hư, ngay cả dưa leo bự còn dài ra mấy phân.
Chỉ là vết máu trên khăn trải giường quá chướng mắt.
Hàn Chấn mất một buổi trưa đi nội cần các mua một bộ ga giường mới tinh thay, quét dọn phòng, cho tiên hạc ăn, sau đó ru rú trong nhà gỗ nhỏ ăn tiên quả thượng phẩm, lật mấy quyển tạp chí tu chân.
【 Tu Chân Đại Tái lần thứ mười đang náo nhiệt đăng ký! 】
Hàn Chấn cảm thấy Tu Chân Đại Tái này hơi quen tai, bèn hỏi hệ thống: “Nó từng xuất hiện trong cốt truyện?”
“Đúng vậy. Dựa theo tình tiết trong cốt truyện, Lệ Đại Hải lần này sẽ giấu giếm thân phận đăng ký tham gia thi đấu.”
Hàn Chấn nhè vỏ, “Sao gã lại phải giấu giếm thân phận?”
Hệ thống: “Cốt truyện đã lưu vào cho bạn rồi mà, sao bạn không tự đọc đi?”
“Ai dà, không tiện bằng hỏi bạn mà.”
Hệ thống chết lặng đọc lời dẫn trong truyện: “…… Gã muốn chứng minh, mình không phải phế vật như phụ thân nói! Gã nhất định phải lấy được chức quán quân của Tu Chân Đại Tái, hung hăng vả mặt những kẻ đã cười nhạo gã!”
Hàn Chấn làm mặt kinh ngạc, “Tao nhớ Lệ Đại Hải giờ đã là Kim Đan kỳ, còn ai có gan cười nhạo gã nữa?”
Hệ thống: “Có mấy chục vị Vương tử ma giới lận, tất cả đều là Kim Đan kỳ, Lệ Đại Hải xếp chót.”
“Cha Lệ Đại Hải đẻ giỏi thật!” Hàn Chấn chậc chậc: “Thận chắc chắn rất khỏe.”
Hệ thống giật khóe miệng, cố nén kích động muốn đánh đập ký chủ, lạnh lùng nói: “Giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ bắt buộc, trong vòng 3 ngày, ký chủ hãy đăng ký tham gia Tu Chân Đại Tái và giành được chức quán quân.”
“Cái gì?”
Hàn Chấn còn tưởng mình nghe lầm.
Hệ thống: “Bạn không nghe lầm đâu, chính là như vậy đó.”
“Vãi!” Hàn Chấn căm phẫn: “Ông đây là người phàm mà! Mày định cho tao lên đó ăn đòn à?”
“Đúng.” Hệ thống nói như đúng rồi: “Uống xong long huyết, thân thể bạn sẽ ngang với Long tộc tu luyện đến Kim Đan kỳ, ăn đòn cực siêu.”
Hàn Chấn cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra hệ thống bắt cậu uống long huyết hoàn toàn là một âm mưu từ đầu chí cuối!
“Nếu tao không chịu làm nhiệm vụ thì sao?”
Hệ thống cười hớ hớ, “Cắt nửa tiền lương thôi.”
“Tao làm! Tao làm được chưa?”
Hàn Chấn lặng lẽ rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất