Chương 66
Trong căn phòng mang kiểu dáng kiến trúc Tây Âu, Tô Trạm một thân tây trang phẳng phiu đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người thon dài được bộ vest chú rể tôn lên càng thêm hoàn mỹ. Bên ngoài nơi chốn tràn đầy không khí vui mừng, nhưng trong phòng lúc này lại tĩnh lặng dọa người, ngoài trừ Tô Trạm thì không còn ai khác, cửa phòng đóng kín, ngăn cách hoàn toàn với náo nhiệt và tiếng nói cười bên ngoài.
Tô Trạm không nói lời nào, xuyên qua cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thực tế y đã đứng như vậy cả nửa ngày, không ai dám tới quấy rầy. Rồi sau đó, Tô Trạm không biết lần thứ mấy rút di động, nhìn vào dòng tin ngắn ngủi kia, “An tâm.”
Hai chữ ngắn gọn, tối qua Lê Hạo gửi y. Rất nhanh thôi, y sẽ cùng nữ chính Chu Thiển Thiển kết hôn, giống hệt như kết cục trong tiểu thuyết, y gần như đã hoàn thành chặng đường của Cố Thần Phong, hoặc chính xác mà nói, y lập tức có thể rời khỏi nơi này, trở về thế giới thực.
Nhưng lúc này, Tô Trạm một chút cũng không cao hứng nổi, lòng tràn đầy phức tạp, còn có rất nhiều khúc mắc nghĩ không ra.
Không bao lâu sau khi trở về từ nhà Lê Hạo, tin tức “đế vương thương nghiệp” sắp kết hôn cùng tiểu thư Chu gia Chu Thiển Thiển, tựa như trái bom nguyên tử, “khiếp sợ đến mức toàn thế giới không khép miệng lại được”. Những tin đồn và suy đoán lúc trước cũng ngừng lại, bị thay thế bởi thông tin che trời lấp đất.
“Bá đạo tổng tài độc sủng thiên kim gặp nạn”, “Tỉ phú hào môn độc sủng”, “Người đàn ông độc thân kim cương Cố Thần Phong chính là phụ thân đứa trẻ trong bụng Chu Thiển Thiển”, “Thiên kim trở về, hào môn độc sủng”… đủ loại tin tức, hơn nữa, nghe nói Cố Thần Phong đối với Chu tiểu thư là “yêu tận xương tủy”, có thể vì cô “quay lưng với toàn thế giới”.
Tóm lại, bọn họ là một đôi có một không hai, khiến người người hâm mộ. Càng đáng kinh ngạc chính là, hai người rất nhanh sẽ cử hành hôn lễ, hôn lễ tuyệt vời nhất thế kỷ.
Mọi chuyện thành ra thế này đương nhiên là do Tô Trạm ở sau màn quạt gió thêm củi. Lời nói hôm đó của Lê Hạo, Tô Trạm không lý giải sai, thậm chí mấy lần nói bóng nói gió cũng chiếm được khẳng định từ hắn, chính là ám chỉ việc này, hoặc càng chính xác mà nói, khuyên mình hoàn thành nội dung cốt truyện.
Hắn giúp mình hoàn thành kịch bản? Tại sao?
Vừa vặn lại đúng với mục đích của mình, Tô Trạm càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp. Hắn rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại biết được mục đích của mình, hắn làm vậy sẽ được gì, hắn rõ ràng không giống mình, hoặc nên nói, mình bị nhốt ở bên trong tiểu thuyết Mary Sue có phải liên quan đến hắn… Lúc này, trong đầu Tô Trạm chỉ toàn những câu hỏi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tô Trạm đột nhiên phát hiện, người này kỳ thật ngay từ đầu cũng chỉ phối hợp với y diễn nhân vật nam phụ. Trong nguyên tác, nam phụ được đặt ra là một đại thiếu gia phong lưu thành tính, sau khi yêu nữ chính mời biến thành si tình các thứ, tình cảm của nam phụ tuyệt đối không kém hơn nam chính. Nhưng nhìn chung, người kia một đường hoàn toàn không để ý đến nữ chính, ngoại trừ phối hợp với y trong những tình tiết quan trọng, hắn và nam phụ trong nguyên tác tựa như hai người.
Nói cách khác, mục đích của hắn hoàn toàn khác với y, bởi vì hắn cũng không phải hoàn toàn đi theo tình tiết trong kịch bản, hơn nữa hắn rất rõ ràng hướng đi của mình, không giống y mỗi bước đều mơ hồ.
Tô Trạm đối với việc này trăm tư không thể giải, cố tình lại không được hỏi, vì thế mấy ngày nay, y cơ hồ không có một giấc ngủ trọn vẹn. Rất nhanh thôi, hôn lễ sẽ bắt đầu, tuyên đọc lời thề, rồi sau đó trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời, một nhà ba người sống bên nhau.
Nhưng sau đó? Y thật có thể thuận lợi trở lại thế giới thực sao? Vậy còn người kia? Hắn sẽ đi đâu… chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim Tô Trạm thắt lại từng hồi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tô Trạm vừa quay đầu, liền thấy quản gia đang cung kính cúi đầu, “Thiếu gia, bên cô dâu đã chuẩn bị xong xuôi, phu nhân hỏi ngài, hôn lễ đã có thể bắt đầu chưa?”
Tô Trạm không vội trả lời, tầm mắt vô thức dừng trên cuốn sách để trên bàn, đó là cuốn sách không hề phù hợp với phong cách trong phòng, từ tối hôm qua tới giờ, Tô Trạm hết lần này đến lần khác cầm lên, nhưng vẫn không mở ra.
<Nghệ Thuật Lâm Viên>, mang theo một hương vị rất kỳ lạ, có vài phần thần bí, bởi vì đây là do Lê Hạo tối hôm qua cho người đưa tới, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò y sau hôn lễ mới được mở ra xem.
Tô Trạm đối với việc này không hiểu ra làm sao, nhưng khả năng kiềm chế của y luôn rất tốt, chỉ cần không phải đối mặt với người kia, Tô Trạm tuyệt đối tin tưởng vào năng lực tự kiềm chế của mình. Cho nên, y vẫn luôn nhịn xuống không xem, nhưng hiện tại Tô Trạm lại có chút do dự, vô cùng muốn mở ra.
“Bắt đầu đi.” Tô Trạm thản nhiên nói, trên mặt cũng không có chút vui mừng hay rạng rỡ nào, nhưng đại khái là do Cố Thần Phong xưa nay đều như vậy, quản gia cũng không thấy có gì bất thường.
Sau khi quản gia rời đi, Tô Trạm lần nữa cầm bản <Nghệ thuật lâm viên> kia lên, trong đầu không tự chủ được xuất hiện các câu hỏi làm phiền y hai ngày nay, trong cái vỏ ngoài Lê Hạo rốt cuộc đang che giấu những gì? Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, nếu mình trở lại thế giới thực, có thể gặp lại hắn không?
Từ những ngày đầu phối hợp diễn với mình, mỗi một tình tiết, cho đến khi “làm chuyện anh nên làm”, “Tôi sẽ luôn ở phía sau anh”… Trong đầu không ngừng vang vọng thanh âm của người kia, Tô Trạm đột nhiên phát hiện, người này dường như luôn âm thầm giúp đỡ mình… Hắn trợ giúp mình rời khỏi thế giới này, vậy còn hắn? Hắn sẽ ra sao?
Tô Trạm bỗng cảm thấy hoảng loạn. Tại sao mình không thể cùng hắn đối mặt, mà lại ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp của hắn? Nếu hắn luôn luôn âm thầm trợ giúp mình, vậy mình cũng không nên trốn sau lưng hắn. Tô Trạm vô cùng rõ ràng, nếu như y không thể thuận lợi hoàn thành kịch bản, kết quả tuyệt đối không chỉ đơn giản là phải ở lại thế giới này, hoàn toàn có khả năng sẽ tan biến cùng với nó, đây là ám chỉ mà sinh vật không rõ kia nói cho y biết. Nói cách khác, y có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Không nghĩ tiếp nữa, Tô Trạm dứt khoát mở ra cuốn <Nghệ thuật lâm viên>, tại sao phải đợi sau hôn lễ mới được xem? Hôn lễ xem như kết cục của bộ tiểu thuyết này rồi, nếu mình hoàn thành kịch bản rồi rời đi, vậy hắn thì sao? Nghĩ đến đây, Tô Trạm liền nhịn không được.
Nhưng khiến Tô Trạm ngoài ý muốn là, sau khi xem cuốn <Nghệ thuật lâm viên> tưởng như bình thường này, Tô Trạm trừng lớn hai mắt nhìn tới nhìn lui mấy lần đều không phát hiện ra điều gì đặc biệt, thẳng đến khi một chữ “Tô” được khoanh tròn rơi vào tầm mắt.
Tô Trạm ban đầu là sửng sốt, sau đó hai mắt lập tức sáng ngời, cuối cùng cũng get được phương thức truyền đạt. Có chút vội vàng, nhưng lại không thể không trừng lớn hai mắt, sợ bỏ qua một chữ, Tô Trạm từ trang đầu tiên, giở đến tận trang cuối cùng, lúc này run run đem từng chữ ghép lại với nhau.
“Tô Trạm, tôi yêu anh.”
Trong nháy mắt đó, Tô Trạm chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Tô Trạm, hắn nói chính là Tô Trạm, không phải Cố Thần Phong mà là Tô Trạm. Tô Trạm chưa từng kích động như lúc này, cả người gần như lâm vào trạng thái hoảng hốt, trong đầu đều là, hắn biết y, hắn nhận ra y. Tuy rằng, lúc trước cũng từng phỏng đoán như vậy, nhưng thời điểm được nghiệm chứng chính xác, vẫn tạo thành ảnh hưởng lớn với Tô Trạm, thân thể nhịn không được run lên nhè nhẹ.
Từ khi tới thế giới này cho đến bây giờ, cho dù là khi y nằm trong ngực người kia, cũng chưa từng có cảm giác như thế, bởi vì y luôn cho rằng mình không thuộc về thế giới này. Mà hiện tại, giống như tìm thấy được lòng trung thành ẩn sâu nơi nào đó, hoặc một loại ý nghĩa như đồng cảm, bọn họ không chỉ yêu nhau, bọn họ hoàn toàn thuộc về nhau.
Nhận thức được điều này khiến Tô Trạm vui sướng cùng cực, thiếu chút nữa mất lý trí lao ra khỏi giáo đường, giờ phút này, y chỉ muốn gặp người kia.
Tô Trạm căn bản không biết mình rời khỏi phòng như thế nào, lại bằng cách nào cùng cô dâu bước trên thảm đỏ đi đến trung tâm giáo đường, giống như vô số lần đóng phim, cảnh tượng như vậy Tô Trạm không xa lạ gì, nhưng lúc này trong đầu y lại hoàn toàn hỗn loạn.
Thẳng đến khi đứng trước mặt cha sứ, hoảng hốt nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nữ chính. Tô Trạm còn nhớ rõ lúc nữ chính nói với y, cha đứa nhỏ chính là bác sĩ đêm đó, y có bao nhiêu khiếp sợ, nhưng trừ cái này ra, y vẫn là mặt không đổi sắc dùng giọng điệu của Cố Thần Phong nói với cô thời gian tổ chức hôn lễ, bởi vì dù sao cũng chỉ là đóng kịch.
Nhưng hiện tại, đầu óc Tô Trạm bị một câu “Tô Trạm, tôi yêu em” lấp đầy. Lúc y cùng nữ chính đứng trước mặt thánh thần, y có cảm giác, mỗi bước đi của mình giống như đang dẫm nát những lời này, hoặc nên nói là vũ nhục. Tô Trạm bỗng nghĩ, mặc dù là đóng kịch, y cũng không muốn, nhất là khi tầm mắt Tô Trạm đảo qua toàn bộ ngõ ngách trong giáo đường, đều không nhìn thấy bóng dáng kia, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt.
“Cô dâu Chu Thiển Thiển, con có đồng ý gả cho Cố Thần Phong làm vợ? Cho dù là phú quý hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cho dù thành công hay thất bại, con cũng một lòng thương y, bên cạnh y, cùng y bạc đầu giai lão.” Cha sứ trang nghiêm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nữ chính.
Rồi sau đó, nữ chính trước ánh mắt hâm mộ của những người ở đây, hạnh phúc rơi nước mắt, gật gật đầu, “Con đồng ý.”
Cha sứ vẻ mặt vui mừng chuyển sang Tô Trạm mặt vô cảm, thậm chí có chút lạnh nhạt.
“Chú rể Cố Thần Phong, con có đồng ý lấy Chu Thiển Thiển làm vợ? Cho dù là phú quý hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cho dù thành công hay thất bại, con cũng một lòng thương cô ấy, bên cạnh cô ấy đến bạc đầu giai lão.”
Nhưng chú rể không hề động, hiện trường lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người chú rể, mang theo mong chờ và ngưỡng mộ, vạn chúng chú mục.
Nhưng mà…
“Không đồng ý.”
Tô Trạm đột nhiên dùng chất giọng lạnh băng phun ra ba chữ, sau đó dưới con mắt trợn tròn của mọi người, lập tức xoay người chạy về phía cửa lớn, bóng dáng ngược nắng đẹp đẽ vô ngần. Mà nữ chính bị y bỏ lại phía sau thì vẻ mặt không dám tin, tiếp đó đột nhiên che bụng thống khổ ngã xuống.
Lúc này, trong một góc của khu kiến trúc rộng lớn kiểu Tây Âu, vừa vặn ngay bên ngoài cửa lớn giáo đường, nơi Tô Trạm tổ chức hôn lễ, Phó Diệc Sâm thân ảnh cao lớn có chút tịch mịch dựa vào cây cột gần đó, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không mây, đáy lòng Phó Diệc Sâm cũng không hề thoải mái như trong tưởng tượng.
Biết rõ là đóng kịch, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được cả người trở nên u ám. Trong nguyên tác, nam phụ xuất hiện tại hôn lễ, còn chân thành chúc phúc nữ chính, nhưng hiện tại hắn lại không muốn bước vào.
Chưa từng nghĩ đến, nhìn người mình thích đứng trong giáo đường tuyên thệ kết hôn với người khác là loại cảm giác thế nào, cho dù biết rõ là giả, trong lòng Phó Diệc Sâm vẫn tràn đầy phức tạp. Hắn thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu bọn họ có thể ở thế giới thực, gặp nhau rồi yêu nhau, như vậy bọn họ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng? Lấy địa vị cùng lực ảnh hưởng của Tô Trạm tại giới giải trí, y có can đảm đứng bên cạnh mình?
Phó Diệc Sâm chưa từng nghĩ đến áp lực từ hiện thực, bọn họ là hai người đàn ông, ít nhất đại đa số người trong xã hội vẫn khó tiếp nhận được chuyện này, cho nên cuối cùng, Tô Trạm có phải cũng sẽ lựa chọn kết hôn sinh con, cho dù không có tình yêu?
Giờ khắc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên không cách nào xác định.
Nếu hắn đoán không nhầm, sau khi hôn lễ chấm dứt, hoặc là Tô Trạm trực tiếp trở về hiện thực, hoặc chờ đứa bé trong bụng nữ chính ra đời, kết cục một nhà ba người, rồi Tô Trạm sẽ trở lại hiện thực. Căn cứ vào biểu hiện của Tô Trạm ở thế giới này và vài thế giới trước nữa, Phó Diệc Sâm đoán rằng, nhiệm vụ của Tô Trạm là hoàn thành kịch bản, sau đó có thể trở lại hiện thực.
Mục đích hoàn toàn tương phản với hắn, mà nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi cũng là cái chết, cùng thế giới Mary Sue tan biến. Mà đó cũng là nguyên nhân khiến Phó Diệc Sâm chậm chạp không xác định được mục đích của Tô Trạm, nhưng hiện tại hắn không thể không đưa ra phán đoán như vậy, đủ loại biểu hiện từ Tô Trạm đã chứng minh rất rõ.
Nếu hoàn toàn mâu thuẫn, bên trong nhất định có vấn đề, mà lúc này, lựa chọn của Phó Diệc Sâm là giúp đỡ Tô Trạm, nếu xảy ra hậu quả đáng tiếc, hắn tình nguyện tự gánh vác.
Bản <Nghệ thuật lâm viên> kia là Phó Diệc Sâm chuẩn bị, nhưng Phó Diệc Sâm không xác định được cốt truyện ấn định kết cục như thế nào, rốt cuộc kết cục được tính lúc kết thúc hôn lễ, hay là sau khi sinh đứa nhỏ, một nhà ba người, bởi vì trong nguyên tác, lúc nam nữ chính kết hôn, đứa nhỏ đã được ba tuổi rồi.
Cho nên hắn mới bảo Tô Trạm sau hôn lễ xem cuốn <Nghệ thuật lâm viên> kia, chứ không phải chờ đến khi nữ chính sinh đứa nhỏ.
Về phần Phó Diệc Sâm, hắn ngay từ đầu đã không tính toán xoay chuyển gì cả, hôn lễ của Tô Trạm và nữ chính cơ hồ là do hắn một tay thúc đẩy.
Mà kết quả, theo lời rác rưởi nói, toàn bộ thế giới Mary Sue sẽ sụp đổ, biến mất? Hoàn toàn có khả năng xảy ra, thậm chí tính khả thi vô cùng lớn, nhưng có lẽ, cũng sẽ giống với suy đoán của Phó Diệc Sâm.
Cho nên, Phó Diệc Sâm quyết định đánh cược, đây rõ ràng là mang tính mạng của mình lên bàn cân, đánh cược với hệ thống và thế giới Mary Sue. Nhưng hắn đã tính tốt đường lui cho Tô Trạm, cho dù cốt truyện định nghĩa thế nào về kết cục, chỉ cần hôn lễ thuận lợi chấm dứt, Tô Trạm đều có thể rời khỏi nơi này.
Hít sâu một hơi, Phó Diệc Sâm không khỏi có chút tự giễu, không chừng đầy là lần cuối cùng hắn có thể hô hấp rồi đó, dù sao từ giờ trở đi, lúc nào cũng có khả năng nghênh đón kết cục.
[ Rác rưởi, nếu ngay cả ngươi cũng hỏng, có phải rất trách ta? ] Hắn biết hệ thống không có sự sống hay tính cách, nhưng dù sao ở chung lâu như vậy, Phó Diệc Sâm cũng muốn giải thích với nó, nhưng khiến Phó Diệc Sâm bất ngờ chính là, hệ thống khi biết được là vì Tô nam thần, lại quỷ dị tán thành.
【 Nha nha nha, không trách kí chủ, kí chủ đều là vì Trạm Trạm nam thần, Trạm Trạm nam thần đẹp trai nhất, không, kí chủ đẹp trai nhất nha nha nha 】
Phó Diệc Sâm buồn cười dương khóe miệng, đối mặt với tử vong, tự dưng lại cảm thấy khí định thần nhàn (1) kì lạ. Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Phó Diệc Sâm có chút nghi hoặc quay đầu lại, giây sau liền bị bóng dáng người đàn ông cao gầy đang chạy đến làm cho kinh ngạc.
“Lê Hạo!”
Không chờ Phó Diệc Sâm mở miệng, Tô Trạm vài bước vọt tới trước mặt Phó Diệc Sâm, sau đó dưới tình huống Phó Diệc Sâm còn chưa kịp phản ứng, liền ôm lấy sườn mặt hắn hôn lên.
Trước không nói đến bị đập ê ẩm môi, Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm cảm xúc kích động, Tô Trạm nôn nóng hôn hắn, hoàn toàn hoang mang, xảy ra chuyện gì? Không phải đang kết hôn sao?
【 Ai nha, kí chủ không ổn, nữ chính tính mạng nguy hiểm! Ai nha kí chủ kí chủ nữ chính sắp chết… 】 Hệ thống vốn đang yên tĩnh, đột nhiên la lên như quỷ đòi mạng.
“Từ từ, ” Phó Diệc Sâm tay chân luống cuống đem Tô Trạm đang nhào lên người mình kéo ra, “Xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ra đây?”
“Lê Hạo, tôi không muốn kết hôn với cô ta, cho dù là giả tôi cũng không muốn, ” Tô Trạm có chút kích động ôm lấy bả vai Phó Diệc Sâm, vô cùng vội vàng biểu đạt ý tứ của y, y chính là người đã nhận định một ai thì sẽ liều lĩnh hết thảy vì người đó, “Tôi muốn cùng cậu đối mặt.”
【 Ai nha, việc lớn không tốt kí chủ, thế giới lại sắp sụp đổ rồi, cảnh báo cảnh báo, Mary Sue sắp chết ai nha đòi mạng a… 】 Hệ thống lần thứ hai la loạn.
“Chờ đã, ” Phó Diệc Sâm cũng trở tay không kịp, “Anh trước bình tĩnh.”
Bất ngờ không kịp đề phòng, lời của Tô Trạm quả thật khiến hắn cảm động, nhưng quan trọng là hắn đã sắp xếp tốt mọi thứ, sao lại đột nhiên bị gián đoạn, hơn nữa nữ chính đang tốt sao lại chết?
Phó Diệc Sâm loạn như tơ vò, cố tình còn muốn nghiêm túc đối diện với Tô Trạm đang kích động, nhưng sụp hố chính là, hình ảnh trước mắt đã bắt đầu vặn vẹo, Phó Diệc Sâm quýnh lên há miệng, “Tô Trạm!”
Hay lắm, tốc độ biến dạng của không gian càng nhanh hơn. Phó Diệc Sâm mới hô lên được hai chữ, liền bị một cái lốc xoáy tối đen hút vào trong tiếng gào thét của hệ thống.
【 Thế giới lại sụp rồi, kí chủ cứu mạng 】
【 Mary Sue chết! Mary Sue tự tìm chết rồi! 】
【 Sụp sụp… 】
Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy cả cơ thể mình cũng bị vặn xoắn, bên tai đều là tiếng hệ thống kêu loạn, về phần trước lúc bất tỉnh cũng mơ hồ nghe được vài câu, có chút không chân thực.
【 Nha nha nha? Không đúng a không đúng a kí chủ, kí chủ cứu mạng a, cái quỷ gì đây 】
【 A quá mạnh mẽ mau tỉnh lại a kí chủ, không thích hợp, không đúng 】
【 Kí chủ… 】
Phó Diệc Sâm triệt để rơi vào hắc ám, trên thực tế, cho dù hắn có thể nghe rõ ràng hệ thống nói gì, nhưng dưới tình huống kia, Phó Diệc Sâm cũng tuyệt đối không hiểu được thông tin hệ thống để lộ, cũng không dám nghĩ, hắn thế nhưng dưới tình huống như vậy trở lại hiện thực.
Chú thích:
(1) Khí định thần nhàn: bình tĩnh, nhàn nhã.
Ritt: Nhắc lại cho ai đó không nhớ: Khi nhiệm vụ xoay chuyển Mary Sue thất bại, hệ thống sẽ tiêu đời, khác với những lần trước là do cốt truyện xảy ra biến đổi lớn nên sụp đổ.
Tô Trạm không nói lời nào, xuyên qua cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thực tế y đã đứng như vậy cả nửa ngày, không ai dám tới quấy rầy. Rồi sau đó, Tô Trạm không biết lần thứ mấy rút di động, nhìn vào dòng tin ngắn ngủi kia, “An tâm.”
Hai chữ ngắn gọn, tối qua Lê Hạo gửi y. Rất nhanh thôi, y sẽ cùng nữ chính Chu Thiển Thiển kết hôn, giống hệt như kết cục trong tiểu thuyết, y gần như đã hoàn thành chặng đường của Cố Thần Phong, hoặc chính xác mà nói, y lập tức có thể rời khỏi nơi này, trở về thế giới thực.
Nhưng lúc này, Tô Trạm một chút cũng không cao hứng nổi, lòng tràn đầy phức tạp, còn có rất nhiều khúc mắc nghĩ không ra.
Không bao lâu sau khi trở về từ nhà Lê Hạo, tin tức “đế vương thương nghiệp” sắp kết hôn cùng tiểu thư Chu gia Chu Thiển Thiển, tựa như trái bom nguyên tử, “khiếp sợ đến mức toàn thế giới không khép miệng lại được”. Những tin đồn và suy đoán lúc trước cũng ngừng lại, bị thay thế bởi thông tin che trời lấp đất.
“Bá đạo tổng tài độc sủng thiên kim gặp nạn”, “Tỉ phú hào môn độc sủng”, “Người đàn ông độc thân kim cương Cố Thần Phong chính là phụ thân đứa trẻ trong bụng Chu Thiển Thiển”, “Thiên kim trở về, hào môn độc sủng”… đủ loại tin tức, hơn nữa, nghe nói Cố Thần Phong đối với Chu tiểu thư là “yêu tận xương tủy”, có thể vì cô “quay lưng với toàn thế giới”.
Tóm lại, bọn họ là một đôi có một không hai, khiến người người hâm mộ. Càng đáng kinh ngạc chính là, hai người rất nhanh sẽ cử hành hôn lễ, hôn lễ tuyệt vời nhất thế kỷ.
Mọi chuyện thành ra thế này đương nhiên là do Tô Trạm ở sau màn quạt gió thêm củi. Lời nói hôm đó của Lê Hạo, Tô Trạm không lý giải sai, thậm chí mấy lần nói bóng nói gió cũng chiếm được khẳng định từ hắn, chính là ám chỉ việc này, hoặc càng chính xác mà nói, khuyên mình hoàn thành nội dung cốt truyện.
Hắn giúp mình hoàn thành kịch bản? Tại sao?
Vừa vặn lại đúng với mục đích của mình, Tô Trạm càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp. Hắn rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại biết được mục đích của mình, hắn làm vậy sẽ được gì, hắn rõ ràng không giống mình, hoặc nên nói, mình bị nhốt ở bên trong tiểu thuyết Mary Sue có phải liên quan đến hắn… Lúc này, trong đầu Tô Trạm chỉ toàn những câu hỏi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tô Trạm đột nhiên phát hiện, người này kỳ thật ngay từ đầu cũng chỉ phối hợp với y diễn nhân vật nam phụ. Trong nguyên tác, nam phụ được đặt ra là một đại thiếu gia phong lưu thành tính, sau khi yêu nữ chính mời biến thành si tình các thứ, tình cảm của nam phụ tuyệt đối không kém hơn nam chính. Nhưng nhìn chung, người kia một đường hoàn toàn không để ý đến nữ chính, ngoại trừ phối hợp với y trong những tình tiết quan trọng, hắn và nam phụ trong nguyên tác tựa như hai người.
Nói cách khác, mục đích của hắn hoàn toàn khác với y, bởi vì hắn cũng không phải hoàn toàn đi theo tình tiết trong kịch bản, hơn nữa hắn rất rõ ràng hướng đi của mình, không giống y mỗi bước đều mơ hồ.
Tô Trạm đối với việc này trăm tư không thể giải, cố tình lại không được hỏi, vì thế mấy ngày nay, y cơ hồ không có một giấc ngủ trọn vẹn. Rất nhanh thôi, hôn lễ sẽ bắt đầu, tuyên đọc lời thề, rồi sau đó trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời, một nhà ba người sống bên nhau.
Nhưng sau đó? Y thật có thể thuận lợi trở lại thế giới thực sao? Vậy còn người kia? Hắn sẽ đi đâu… chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim Tô Trạm thắt lại từng hồi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tô Trạm vừa quay đầu, liền thấy quản gia đang cung kính cúi đầu, “Thiếu gia, bên cô dâu đã chuẩn bị xong xuôi, phu nhân hỏi ngài, hôn lễ đã có thể bắt đầu chưa?”
Tô Trạm không vội trả lời, tầm mắt vô thức dừng trên cuốn sách để trên bàn, đó là cuốn sách không hề phù hợp với phong cách trong phòng, từ tối hôm qua tới giờ, Tô Trạm hết lần này đến lần khác cầm lên, nhưng vẫn không mở ra.
<Nghệ Thuật Lâm Viên>, mang theo một hương vị rất kỳ lạ, có vài phần thần bí, bởi vì đây là do Lê Hạo tối hôm qua cho người đưa tới, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò y sau hôn lễ mới được mở ra xem.
Tô Trạm đối với việc này không hiểu ra làm sao, nhưng khả năng kiềm chế của y luôn rất tốt, chỉ cần không phải đối mặt với người kia, Tô Trạm tuyệt đối tin tưởng vào năng lực tự kiềm chế của mình. Cho nên, y vẫn luôn nhịn xuống không xem, nhưng hiện tại Tô Trạm lại có chút do dự, vô cùng muốn mở ra.
“Bắt đầu đi.” Tô Trạm thản nhiên nói, trên mặt cũng không có chút vui mừng hay rạng rỡ nào, nhưng đại khái là do Cố Thần Phong xưa nay đều như vậy, quản gia cũng không thấy có gì bất thường.
Sau khi quản gia rời đi, Tô Trạm lần nữa cầm bản <Nghệ thuật lâm viên> kia lên, trong đầu không tự chủ được xuất hiện các câu hỏi làm phiền y hai ngày nay, trong cái vỏ ngoài Lê Hạo rốt cuộc đang che giấu những gì? Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, nếu mình trở lại thế giới thực, có thể gặp lại hắn không?
Từ những ngày đầu phối hợp diễn với mình, mỗi một tình tiết, cho đến khi “làm chuyện anh nên làm”, “Tôi sẽ luôn ở phía sau anh”… Trong đầu không ngừng vang vọng thanh âm của người kia, Tô Trạm đột nhiên phát hiện, người này dường như luôn âm thầm giúp đỡ mình… Hắn trợ giúp mình rời khỏi thế giới này, vậy còn hắn? Hắn sẽ ra sao?
Tô Trạm bỗng cảm thấy hoảng loạn. Tại sao mình không thể cùng hắn đối mặt, mà lại ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp của hắn? Nếu hắn luôn luôn âm thầm trợ giúp mình, vậy mình cũng không nên trốn sau lưng hắn. Tô Trạm vô cùng rõ ràng, nếu như y không thể thuận lợi hoàn thành kịch bản, kết quả tuyệt đối không chỉ đơn giản là phải ở lại thế giới này, hoàn toàn có khả năng sẽ tan biến cùng với nó, đây là ám chỉ mà sinh vật không rõ kia nói cho y biết. Nói cách khác, y có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Không nghĩ tiếp nữa, Tô Trạm dứt khoát mở ra cuốn <Nghệ thuật lâm viên>, tại sao phải đợi sau hôn lễ mới được xem? Hôn lễ xem như kết cục của bộ tiểu thuyết này rồi, nếu mình hoàn thành kịch bản rồi rời đi, vậy hắn thì sao? Nghĩ đến đây, Tô Trạm liền nhịn không được.
Nhưng khiến Tô Trạm ngoài ý muốn là, sau khi xem cuốn <Nghệ thuật lâm viên> tưởng như bình thường này, Tô Trạm trừng lớn hai mắt nhìn tới nhìn lui mấy lần đều không phát hiện ra điều gì đặc biệt, thẳng đến khi một chữ “Tô” được khoanh tròn rơi vào tầm mắt.
Tô Trạm ban đầu là sửng sốt, sau đó hai mắt lập tức sáng ngời, cuối cùng cũng get được phương thức truyền đạt. Có chút vội vàng, nhưng lại không thể không trừng lớn hai mắt, sợ bỏ qua một chữ, Tô Trạm từ trang đầu tiên, giở đến tận trang cuối cùng, lúc này run run đem từng chữ ghép lại với nhau.
“Tô Trạm, tôi yêu anh.”
Trong nháy mắt đó, Tô Trạm chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Tô Trạm, hắn nói chính là Tô Trạm, không phải Cố Thần Phong mà là Tô Trạm. Tô Trạm chưa từng kích động như lúc này, cả người gần như lâm vào trạng thái hoảng hốt, trong đầu đều là, hắn biết y, hắn nhận ra y. Tuy rằng, lúc trước cũng từng phỏng đoán như vậy, nhưng thời điểm được nghiệm chứng chính xác, vẫn tạo thành ảnh hưởng lớn với Tô Trạm, thân thể nhịn không được run lên nhè nhẹ.
Từ khi tới thế giới này cho đến bây giờ, cho dù là khi y nằm trong ngực người kia, cũng chưa từng có cảm giác như thế, bởi vì y luôn cho rằng mình không thuộc về thế giới này. Mà hiện tại, giống như tìm thấy được lòng trung thành ẩn sâu nơi nào đó, hoặc một loại ý nghĩa như đồng cảm, bọn họ không chỉ yêu nhau, bọn họ hoàn toàn thuộc về nhau.
Nhận thức được điều này khiến Tô Trạm vui sướng cùng cực, thiếu chút nữa mất lý trí lao ra khỏi giáo đường, giờ phút này, y chỉ muốn gặp người kia.
Tô Trạm căn bản không biết mình rời khỏi phòng như thế nào, lại bằng cách nào cùng cô dâu bước trên thảm đỏ đi đến trung tâm giáo đường, giống như vô số lần đóng phim, cảnh tượng như vậy Tô Trạm không xa lạ gì, nhưng lúc này trong đầu y lại hoàn toàn hỗn loạn.
Thẳng đến khi đứng trước mặt cha sứ, hoảng hốt nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nữ chính. Tô Trạm còn nhớ rõ lúc nữ chính nói với y, cha đứa nhỏ chính là bác sĩ đêm đó, y có bao nhiêu khiếp sợ, nhưng trừ cái này ra, y vẫn là mặt không đổi sắc dùng giọng điệu của Cố Thần Phong nói với cô thời gian tổ chức hôn lễ, bởi vì dù sao cũng chỉ là đóng kịch.
Nhưng hiện tại, đầu óc Tô Trạm bị một câu “Tô Trạm, tôi yêu em” lấp đầy. Lúc y cùng nữ chính đứng trước mặt thánh thần, y có cảm giác, mỗi bước đi của mình giống như đang dẫm nát những lời này, hoặc nên nói là vũ nhục. Tô Trạm bỗng nghĩ, mặc dù là đóng kịch, y cũng không muốn, nhất là khi tầm mắt Tô Trạm đảo qua toàn bộ ngõ ngách trong giáo đường, đều không nhìn thấy bóng dáng kia, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt.
“Cô dâu Chu Thiển Thiển, con có đồng ý gả cho Cố Thần Phong làm vợ? Cho dù là phú quý hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cho dù thành công hay thất bại, con cũng một lòng thương y, bên cạnh y, cùng y bạc đầu giai lão.” Cha sứ trang nghiêm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nữ chính.
Rồi sau đó, nữ chính trước ánh mắt hâm mộ của những người ở đây, hạnh phúc rơi nước mắt, gật gật đầu, “Con đồng ý.”
Cha sứ vẻ mặt vui mừng chuyển sang Tô Trạm mặt vô cảm, thậm chí có chút lạnh nhạt.
“Chú rể Cố Thần Phong, con có đồng ý lấy Chu Thiển Thiển làm vợ? Cho dù là phú quý hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cho dù thành công hay thất bại, con cũng một lòng thương cô ấy, bên cạnh cô ấy đến bạc đầu giai lão.”
Nhưng chú rể không hề động, hiện trường lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người chú rể, mang theo mong chờ và ngưỡng mộ, vạn chúng chú mục.
Nhưng mà…
“Không đồng ý.”
Tô Trạm đột nhiên dùng chất giọng lạnh băng phun ra ba chữ, sau đó dưới con mắt trợn tròn của mọi người, lập tức xoay người chạy về phía cửa lớn, bóng dáng ngược nắng đẹp đẽ vô ngần. Mà nữ chính bị y bỏ lại phía sau thì vẻ mặt không dám tin, tiếp đó đột nhiên che bụng thống khổ ngã xuống.
Lúc này, trong một góc của khu kiến trúc rộng lớn kiểu Tây Âu, vừa vặn ngay bên ngoài cửa lớn giáo đường, nơi Tô Trạm tổ chức hôn lễ, Phó Diệc Sâm thân ảnh cao lớn có chút tịch mịch dựa vào cây cột gần đó, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không mây, đáy lòng Phó Diệc Sâm cũng không hề thoải mái như trong tưởng tượng.
Biết rõ là đóng kịch, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được cả người trở nên u ám. Trong nguyên tác, nam phụ xuất hiện tại hôn lễ, còn chân thành chúc phúc nữ chính, nhưng hiện tại hắn lại không muốn bước vào.
Chưa từng nghĩ đến, nhìn người mình thích đứng trong giáo đường tuyên thệ kết hôn với người khác là loại cảm giác thế nào, cho dù biết rõ là giả, trong lòng Phó Diệc Sâm vẫn tràn đầy phức tạp. Hắn thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu bọn họ có thể ở thế giới thực, gặp nhau rồi yêu nhau, như vậy bọn họ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng? Lấy địa vị cùng lực ảnh hưởng của Tô Trạm tại giới giải trí, y có can đảm đứng bên cạnh mình?
Phó Diệc Sâm chưa từng nghĩ đến áp lực từ hiện thực, bọn họ là hai người đàn ông, ít nhất đại đa số người trong xã hội vẫn khó tiếp nhận được chuyện này, cho nên cuối cùng, Tô Trạm có phải cũng sẽ lựa chọn kết hôn sinh con, cho dù không có tình yêu?
Giờ khắc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên không cách nào xác định.
Nếu hắn đoán không nhầm, sau khi hôn lễ chấm dứt, hoặc là Tô Trạm trực tiếp trở về hiện thực, hoặc chờ đứa bé trong bụng nữ chính ra đời, kết cục một nhà ba người, rồi Tô Trạm sẽ trở lại hiện thực. Căn cứ vào biểu hiện của Tô Trạm ở thế giới này và vài thế giới trước nữa, Phó Diệc Sâm đoán rằng, nhiệm vụ của Tô Trạm là hoàn thành kịch bản, sau đó có thể trở lại hiện thực.
Mục đích hoàn toàn tương phản với hắn, mà nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi cũng là cái chết, cùng thế giới Mary Sue tan biến. Mà đó cũng là nguyên nhân khiến Phó Diệc Sâm chậm chạp không xác định được mục đích của Tô Trạm, nhưng hiện tại hắn không thể không đưa ra phán đoán như vậy, đủ loại biểu hiện từ Tô Trạm đã chứng minh rất rõ.
Nếu hoàn toàn mâu thuẫn, bên trong nhất định có vấn đề, mà lúc này, lựa chọn của Phó Diệc Sâm là giúp đỡ Tô Trạm, nếu xảy ra hậu quả đáng tiếc, hắn tình nguyện tự gánh vác.
Bản <Nghệ thuật lâm viên> kia là Phó Diệc Sâm chuẩn bị, nhưng Phó Diệc Sâm không xác định được cốt truyện ấn định kết cục như thế nào, rốt cuộc kết cục được tính lúc kết thúc hôn lễ, hay là sau khi sinh đứa nhỏ, một nhà ba người, bởi vì trong nguyên tác, lúc nam nữ chính kết hôn, đứa nhỏ đã được ba tuổi rồi.
Cho nên hắn mới bảo Tô Trạm sau hôn lễ xem cuốn <Nghệ thuật lâm viên> kia, chứ không phải chờ đến khi nữ chính sinh đứa nhỏ.
Về phần Phó Diệc Sâm, hắn ngay từ đầu đã không tính toán xoay chuyển gì cả, hôn lễ của Tô Trạm và nữ chính cơ hồ là do hắn một tay thúc đẩy.
Mà kết quả, theo lời rác rưởi nói, toàn bộ thế giới Mary Sue sẽ sụp đổ, biến mất? Hoàn toàn có khả năng xảy ra, thậm chí tính khả thi vô cùng lớn, nhưng có lẽ, cũng sẽ giống với suy đoán của Phó Diệc Sâm.
Cho nên, Phó Diệc Sâm quyết định đánh cược, đây rõ ràng là mang tính mạng của mình lên bàn cân, đánh cược với hệ thống và thế giới Mary Sue. Nhưng hắn đã tính tốt đường lui cho Tô Trạm, cho dù cốt truyện định nghĩa thế nào về kết cục, chỉ cần hôn lễ thuận lợi chấm dứt, Tô Trạm đều có thể rời khỏi nơi này.
Hít sâu một hơi, Phó Diệc Sâm không khỏi có chút tự giễu, không chừng đầy là lần cuối cùng hắn có thể hô hấp rồi đó, dù sao từ giờ trở đi, lúc nào cũng có khả năng nghênh đón kết cục.
[ Rác rưởi, nếu ngay cả ngươi cũng hỏng, có phải rất trách ta? ] Hắn biết hệ thống không có sự sống hay tính cách, nhưng dù sao ở chung lâu như vậy, Phó Diệc Sâm cũng muốn giải thích với nó, nhưng khiến Phó Diệc Sâm bất ngờ chính là, hệ thống khi biết được là vì Tô nam thần, lại quỷ dị tán thành.
【 Nha nha nha, không trách kí chủ, kí chủ đều là vì Trạm Trạm nam thần, Trạm Trạm nam thần đẹp trai nhất, không, kí chủ đẹp trai nhất nha nha nha 】
Phó Diệc Sâm buồn cười dương khóe miệng, đối mặt với tử vong, tự dưng lại cảm thấy khí định thần nhàn (1) kì lạ. Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Phó Diệc Sâm có chút nghi hoặc quay đầu lại, giây sau liền bị bóng dáng người đàn ông cao gầy đang chạy đến làm cho kinh ngạc.
“Lê Hạo!”
Không chờ Phó Diệc Sâm mở miệng, Tô Trạm vài bước vọt tới trước mặt Phó Diệc Sâm, sau đó dưới tình huống Phó Diệc Sâm còn chưa kịp phản ứng, liền ôm lấy sườn mặt hắn hôn lên.
Trước không nói đến bị đập ê ẩm môi, Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm cảm xúc kích động, Tô Trạm nôn nóng hôn hắn, hoàn toàn hoang mang, xảy ra chuyện gì? Không phải đang kết hôn sao?
【 Ai nha, kí chủ không ổn, nữ chính tính mạng nguy hiểm! Ai nha kí chủ kí chủ nữ chính sắp chết… 】 Hệ thống vốn đang yên tĩnh, đột nhiên la lên như quỷ đòi mạng.
“Từ từ, ” Phó Diệc Sâm tay chân luống cuống đem Tô Trạm đang nhào lên người mình kéo ra, “Xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ra đây?”
“Lê Hạo, tôi không muốn kết hôn với cô ta, cho dù là giả tôi cũng không muốn, ” Tô Trạm có chút kích động ôm lấy bả vai Phó Diệc Sâm, vô cùng vội vàng biểu đạt ý tứ của y, y chính là người đã nhận định một ai thì sẽ liều lĩnh hết thảy vì người đó, “Tôi muốn cùng cậu đối mặt.”
【 Ai nha, việc lớn không tốt kí chủ, thế giới lại sắp sụp đổ rồi, cảnh báo cảnh báo, Mary Sue sắp chết ai nha đòi mạng a… 】 Hệ thống lần thứ hai la loạn.
“Chờ đã, ” Phó Diệc Sâm cũng trở tay không kịp, “Anh trước bình tĩnh.”
Bất ngờ không kịp đề phòng, lời của Tô Trạm quả thật khiến hắn cảm động, nhưng quan trọng là hắn đã sắp xếp tốt mọi thứ, sao lại đột nhiên bị gián đoạn, hơn nữa nữ chính đang tốt sao lại chết?
Phó Diệc Sâm loạn như tơ vò, cố tình còn muốn nghiêm túc đối diện với Tô Trạm đang kích động, nhưng sụp hố chính là, hình ảnh trước mắt đã bắt đầu vặn vẹo, Phó Diệc Sâm quýnh lên há miệng, “Tô Trạm!”
Hay lắm, tốc độ biến dạng của không gian càng nhanh hơn. Phó Diệc Sâm mới hô lên được hai chữ, liền bị một cái lốc xoáy tối đen hút vào trong tiếng gào thét của hệ thống.
【 Thế giới lại sụp rồi, kí chủ cứu mạng 】
【 Mary Sue chết! Mary Sue tự tìm chết rồi! 】
【 Sụp sụp… 】
Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy cả cơ thể mình cũng bị vặn xoắn, bên tai đều là tiếng hệ thống kêu loạn, về phần trước lúc bất tỉnh cũng mơ hồ nghe được vài câu, có chút không chân thực.
【 Nha nha nha? Không đúng a không đúng a kí chủ, kí chủ cứu mạng a, cái quỷ gì đây 】
【 A quá mạnh mẽ mau tỉnh lại a kí chủ, không thích hợp, không đúng 】
【 Kí chủ… 】
Phó Diệc Sâm triệt để rơi vào hắc ám, trên thực tế, cho dù hắn có thể nghe rõ ràng hệ thống nói gì, nhưng dưới tình huống kia, Phó Diệc Sâm cũng tuyệt đối không hiểu được thông tin hệ thống để lộ, cũng không dám nghĩ, hắn thế nhưng dưới tình huống như vậy trở lại hiện thực.
Chú thích:
(1) Khí định thần nhàn: bình tĩnh, nhàn nhã.
Ritt: Nhắc lại cho ai đó không nhớ: Khi nhiệm vụ xoay chuyển Mary Sue thất bại, hệ thống sẽ tiêu đời, khác với những lần trước là do cốt truyện xảy ra biến đổi lớn nên sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất