Chương 81
Tô Trạm mơ màng cất tiếng, “Ngươi ôm ta, không cần ôm nàng.” Đối với Phó Diệc Sâm có thể nói là đánh sâu chí mạng, thật sự chưa từng thấy qua một Tô ảnh đế như vậy. Trẻ con lại thêm chút tùy tính, đơn thuần làm nũng, rõ ràng là đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bộ dạng làm nũng lại có thể trong nháy mắt khiến trái tim người ta mềm nhũn, hơn nữa giọng điệu của y rõ ràng là vô tri vô giác thuận theo bản năng, mang đến hiệu quả tuyệt đối đánh tan sức chống cự của bất kỳ ai.
Phó Diệc Sâm trong nháy mắt ức chế không được cong khóe môi, vô thức ôm người trong ngực thật chặt, rồi sau đó mang theo ý cười đến bên tai y nhẹ giọng nói, “Được, ta không ôm nàng, chỉ ôm ngươi.” Phó Diệc Sâm không hề hay biết, lúc này trong mắt hắn tràn ra sủng nịch, âm điệu mềm nhẹ không nói nên lời.
Lúc này, hàng lông mày của người trong ngực không hiểu sao liền giãn ra rất nhiều, sau đó xem cánh tay hắn thành gối ôm ngủ say không buông, đã vậy còn như mèo nhỏ híp mắt vô thức cọ cọ, dáng vẻ tràn đầy thỏa mãn, mang theo lấy lòng khó phát giác, cứ vậy cọ trái cọ phải tìm vị trí thoải mái, rồi mỹ mãn nhắm mắt lại không động.
Nháy mắt đó, dường như mỗi một tế bào đều được nước ấm bao phủ, hai mắt Phó Diệc Sâm sáng lên nhìn chằm chằm Tô Trạm đến mức gương mặt băng sơn cũng tan chảy mất bảy phần, tầm mắt giống như bị cố định không rời khỏi nửa li.
Vì thế nữ chính cưỡi ngựa quay lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, liền bị vẻ nhu hòa trên khuôn mặt băng sơn vạn năm của Phó Diệc Sâm làm kinh ngạc đến nỗi há to miệng, cứ như là hai người hoàn toàn tương phản vậy.
“Ninh Chỉ ca ca, các ngươi đây là…” Nữ chính lòng tràn đầy nghi hoặc há miệng nhìn Tô Trạm sắc mặt dị thường dựa vào ngực Phó Diệc Sâm, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có chút cứng lại, không quá cao hứng nói, “Bách Lý Vô Cực làm sao vậy?”
Phó Diệc Sâm trong giây lát đã thay sang vẻ mặt băng sơn tiêu chuẩn của quốc sư, rõ ràng là cùng một cặp mắt, nhưng lúc nhìn Tô Trạm và nhìn nữ chính lại giống như hai thế giới cách biệt.
“Y bị bệnh.” Khóe môi Phó Diệc Sâm khẽ nhúc nhích, tay ôm lấy Tô Trạm không hề cử động, đáy mắt lại mang theo hàm ý không rõ dừng trên người nữ chính. Hắn đang nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào để không dấu vết tách khỏi nữ chính.
Không ngờ tiểu cô nương vừa nghe xong, nhãn tình sáng lên, “Bị bệnh? Để bổn cô nương xem y thế nào.” Nữ chính vừa dứt lời đã xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân thể thấp bé lúc này cùng tuấn mã cao lớn hình thành thế đối lập rõ mồn một.
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lộ ra vài phần hồ nghi, kết quả không chờ hắn mở miệng, Nam Cung Hề Mạt đã phát ra thanh âm trẻ con, xen lẫn chút đắc ý.
“Ninh Chỉ ca ca chắc huynh không biết đâu, ta thật ra là một tiểu thần y đấy nha.”
Nữ chính thấp bé đứng bên cạnh tuấn mã, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Sâm thân hình cao lớn đang ngồi trên ngựa, đã vậy khuôn mặt non nớt còn cố tình bày ra vẻ kiêu ngạo, không thể không nói, hình ảnh này thật có chút quỷ dị.
Phó Diệc Sâm giật mình, vô thức liền nghĩ đến đời trước nữ chính không gì không làm được, nếu đã mười hạng toàn năng, y thuật tự nhiên là “hạ bút thành văn”. Hơn nữa dựa trên cốt truyện trong quyển hai, nữ chính quả thật đã phát huy được “y thuật cao minh vô cùng kì diệu” của nàng, giúp nam chính chữa thương, thậm chí độc dược nàng tự chế còn trợ giúp nam chính hóa hiểm thành an.
Tuy rằng Phó Diệc Sâm rất hoài nghi trò mèo tác giả viết ra, nhưng nếu đặt ở thế giới Mary Sue, không chừng y thuật mèo ba chân của nữ chính lại trở thành thần thuật cũng nên.
Dù sao cũng là người đặt trên đầu tim, Phó Diệc Sâm vẫn rất đau lòng.
Vì thế, Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó tìm một bóng cây râm mát, ngồi xuống tựa vào cây, rồi mới trực tiếp đem thân thể mềm nhũn của Tô Trạm đặt lên chân mình.
Một tay ôm vai y, một tay khác thì đem cái đầu vô lực đang nghiêng sang một bên của y cố định vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn nữ chính đang bĩu môi đứng một bên nói, “Xem cho y đi.”
Nam Cung Hề Mạt nghẹn một bụng khó chịu, “Ninh Chỉ ca ca, huynh đối với y cũng quá tốt rồi.”
Phó Diệc Sâm từ chối cho ý kiến, nhưng ánh mắt ý bảo nàng nhanh lên, kết quả không thể nghi ngờ càng khiến nữ chính thêm khó chịu.
Sau khi không tình nguyện xem qua vài lượt, Nam Cung Hề Mạt lộ ra vài tia nghi hoặc, “Kỳ quái, một đại nam nhân sao tự nhiên lại vô cớ phát sốt?” Phó Diệc Sâm nhướng mày, chỉ nghe nàng đột nhiên thay đổi thái độ, “Bách Lý Vô Cực thật vô dụng, thể trạng như y vậy mà còn sinh bệnh, bổn cô nương ta còn đang khỏe mạnh đây này!”
Cách nói chuyện vẫn đâm chọc khiêu khích như cũ, Phó Diệc Sâm không phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng giờ phút này không hiểu sao cảm thấy vô cùng chói tai, cho dù đứng trước mặt là một đứa nhỏ chín tuổi, Phó Diệc Sâm cũng không khống chế được phát ra lãnh ý.
“Làm cách nào giúp y bớt khổ sở, có biện pháp giúp hạ sốt không?” Lúc này, trước không thôn sau không điếm, nếu thật sự có biện pháp khác, Phó Diệc Sâm cũng không đến mức nhờ đến nàng.
Thanh âm của Phó Diệc Sâm không tự chủ lạnh xuống vài phần, Nam Cung Hề Mạt không hiểu sao ngừng một chút, cuối cùng đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào, im lặng nhìn về phía Tô Trạm đang ở trong ngực Phó Diệc Sâm.
Lúc này, Tô Trạm hư nhuyễn tựa vào Phó Diệc Sâm, ý thức gần như không còn một mảnh, nhưng hai mắt theo bản năng hơi hơi nhíu lại, thể hiện nỗi thống khổ của y lúc này.
“Ta cũng không có thuốc hạ sốt, sao biết phải làm thế nào chứ?” Nam Cung Hề Mạt vẻ mặt vô tội làm như không liên quan gì đến mình.
Thì ra đây gọi là “tiểu thần y”, hiển nhiên không biết phải xoay sở thế nào, Phó Diệc Sâm lúc này chỉ cảm thấy gân xanh nổi đầy trán, vừa vặn đúng lúc này, người trong ngực lại khó chịu cọ cọ, thì thào một câu “Khó chịu ~ “
Đáy lòng Phó Diệc Sâm run lên, rủ mắt liền thấy hốc mắt Tô Trạm ửng đỏ, hai má tái nhợt lộ ra một mạt xanh tím không bình thường, thanh âm phát ra đã biến đến khàn khàn mỏng manh. Tô Trạm vô thức chui vào trong ngực Phó Diệc Sâm, như là nhóc hamster sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, đồng thời hai tay cũng không tự chủ vòng qua thắt lưng Phó Diệc Sâm.
Toàn bộ cử chỉ chẳng khác nào một nhóc đáng thương đang tìm kiếm ấm áp từ chủ nhân nhà mình, Phó Diệc Sâm lúc này đau lòng đến mức nói không nên lời, sau đó quyết định thật nhanh, ngẩng đầu ném cho nữ chính một ánh nhìn cường ngạnh.
“Tiểu nha đầu, có thể giúp ta một việc gấp không?” Tuy rằng hỏi ý kiến, nhưng lại lộ ra giọng điệu không cho phép từ chối.
“Gấp… Gấp gì vậy.” Không thể không nói, nữ chính gần như bị ánh mắt khác thường của Phó Diệc Sâm dọa cho run lẩy bẩy.
“Thay ta hồi kinh một chuyến.”
“A?” Nữ chính vừa nghe xong lập tức suy sụp, nàng vất vả lắm mời chuồn êm ra ngoài.
Trên thực tế, trong nguyên tác, sau khi nam nữ chính tới Giang Nam, lúc Bách Lý Vô Cực rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bị thổ phỉ bắt nhốt, chính nữ chính đã vội vã hồi kinh gọi cứu binh. Nói cách khác, yêu cầu của Phó Diệc Sâm rất phù hợp với kịch bản, cũng chỉ bằng cách này, mới có khả năng tách khỏi nữ chính, tuy rằng tình tiết xảy ra sớm hơn, nhưng Phó Diệc Sâm bây giờ không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Hề Mạt, ” Phó Diệc Sâm tiếp tục nhìn thẳng vào mắt nữ chính, “Ta biết ngươi không phải người bình thường, lần này hành trình đến Giang Nam có bao nhiêu hung hiểm ngươi cũng thấy đấy, mà ta và Hoàng Thượng đều bị theo dõi, chỉ có ngươi mới có cơ hội trở về gọi viện binh.”
“Nhưng mà muội…” Nam Cung Hề Mạt có chút do dự, “Muội cũng không phải người nơi này, đó cũng không phải nghĩa vụ của muội.” Than thở một câu, Nam Cung Hề Mạt cực kỳ không tình nguyện.
Không nghĩ vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi đồng tử sâu thẳm, nơi đáy mắt lộ ra hắc ám nào đó khiến người hít thở không thông, giống như giây tiếp theo sẽ đem nàng cắn nuốt không còn một mảnh. Lúc này, đáy lòng Nam Cung Hề Mạt run lên, không tự chủ liền ngậm miệng lại, đồng thời nội tâm tự dưng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Phó Diệc Sâm vẻ mặt bình tĩnh, khí thế lãnh liệt, “Ngươi không có sự lựa chọn.” Thanh âm không nặng không nhẹ, lạnh như băng không mang theo tia độ ấm nào.
Không thể trách Phó Diệc Sâm uy hiếp hù dọa bạn nhỏ, thật sự lúc ấy tình huống Tô Trạm rất không xong, mà căn nguyên không ai khác là nữ chính.
Sau khi nữ chính rất không tình nguyện rời đi, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhẹ giọng nhìn người trong ngực nói, “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm,” đầu choáng mắt hoa như cũ, nhưng rõ ràng so với vừa rồi đã tỉnh táo hơn chút, Tô Trạm gật gật đầu, sau đó lại mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, có chút tội nghiệp làm tổ trong ngực Phó Diệc Sâm, “Không tốt, toàn thân đều đau, không có sức lực… Muốn ôm.”
Phó Diệc Sâm lúc này phì một cái cười ra tiếng, dở khóc dở cười, người nào đó căn bản chẳng khác nào uống say, lời nói ra đều là vô tri vô giác, hoặc càng chính xác mà nói, giống một đứa trẻ ngây ngô, không hề giấu giếm mà bày tỏ ý nghĩ chân thật nhất ra ngoài.
“Ta không phải đang ôm ngươi sao.” Nhịn không được mỉm cười, tuy rằng biết người trong ngực ý thức không rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được muốn trêu trọc y.
“Ôm ~” Tô Trạm vô thức lặp lại, sau đó đẩy đẩy hai cái lặp lại lần nữa, “Muốn ôm.”
“Vì sao muốn ôm?” Phó Diệc Sâm giống như đang đùa giỡn với đứa nhỏ, vô cùng kiên nhẫn.
“Khó chịu, muốn ôm.” Cho dù y không tỉnh táo, nhưng cố tình vẫn biết đáp lại người nào đó.
“Nam Cung Hề Mạt…”
“Không thể ôm nàng, ” Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời, người trong ngực lập tức cắt ngang, “Không thể.” Nói xong còn nổi tính trẻ con lắc đầu, dùng sức ôm chặt thắt lưng Phó Diệc Sâm.
“Vì sao?” Phó Diệc Sâm cười đến là thỏa mãn.
“Không thích nàng, ” Tô ảnh đế tiếp tục bày ra tính ích kỷ của mình, dù sao y lúc này rất đơn thuần không cần cố kỵ, tựa như trở về hai mươi năm trước, hoặc là còn nhỏ hơn nữa, “Ngươi cũng không được thích nàng.”
“Được.” Phó Diệc Sâm cười liên tục đáp ứng, lại nghe người trong ngực tiếp tục lặp lại, “Chỉ có thể ôm ta.”
Phó Diệc Sâm một tay ôm người đứng lên, mang theo ý cười quan sát nam nhân còn đang thỏa mãn treo trên cổ hắn, phát ra một tiếng cười nhẹ, “Ôm ngươi bao lâu cũng được, chỉ cần lúc ngươi tỉnh lại không trở mặt với ta.”
Phó Diệc Sâm vô cùng hoài nghi, chờ người này tỉnh táo lại, tám mươi phần trăm sẽ tiếp tục giả bộ, nhưng dù sao cũng có hai mươi phần trăm là thẹn quá thành giận, đến lúc đó y không khống chế được sử dụng nội lực thì chẳng khác nào hắn tự đào hố chôn mình. Dù sao luận võ công, y thật ra càng mạnh hơn.
Ôm người vững vàng nhảy lên lưng ngựa, Phó Diệc Sâm dứt khoát đem Tô Trạm để trước ngực, nhằm giúp y ổn định thân thể. Phó Diệc Sâm thậm chí còn kéo xuống mấy mảnh vải đem người trực tiếp cột vào mình, như vậy cho dù phải chạy trốn như điên cũng sẽ không té xuống.
Căn cứ vào kịch bản, nội trong ngày hôm nay, bọn họ có thể đến thành trấn lớn nhất vùng Giang Nam, thành Lưu Ly.
Tuy rằng tiếp đến chính là vô vàn nguy hiểm, nhưng may mắn đã biết rõ nội dung cốt truyện, còn nữa, tình huống hiện tại của Tô Trạm, mặc dù là do hệ thống trừng phạt, nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này không thể được chiếu cố tốt, Phó Diệc Sâm cũng đau lòng.
Cho nên nói tóm lại, mục tiêu hàng đầu của bọn họ hiện tại, vẫn nên mau chóng tới thành Lưu Ly, ít nhất đêm nay không cần làm bạn với côn trùng.
Không ngoài dự liệu của Phó Diệc Sâm, đại khái sau khi nữ chính rời đi được hơn một giờ, Tô Trạm nhanh chóng tỉnh táo lại, lúc ấy bọn họ còn đang trên lưng ngựa. Tiếp đó, Tô Trạm quả nhiên rơi vào tình huống chiếm tám mươi phần trăm kia, giả chết.
Cứng ngắc, cánh tay đang ôm Phó Diệc Sâm bắt đầu luống cuống; hai mắt nhắm nghiền, căn bản không dám nhìn thẳng Phó Diệc Sâm; mặt hoàn toàn chôn vào trong ngực Phó Diệc Sâm, hận không thể nhập vào làm một; gần như không dấu vết giãy dụa một cái, nhưng lập tức phát hiện thân thể bọn họ bị mảnh vải cột chung một chỗ, vì thế âm thầm buông tha giãy dụa… Sau một loạt động tác nhỏ Tô Trạm tự cho là không bị phát hiện, y cuối cùng lựa chọn giả chết, nhắm mắt lại, coi như đang nằm mơ đi.
Phó Diệc Sâm nắm chặt dây cương nhìn thẳng phía trước, không nhịn được gợi lên khóe môi, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tô ảnh đế còn đang giả chết, ý cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.
“Giá ~ “
Kẹp bụng ngựa một cái, tuấn mã như tiễn rời cung lao nhanh về phía trước. Lúc này, toàn bộ thân thể Tô Trạm theo động tác của Phó Diệc Sâm cũng bị kéo lên, vì thế theo phản xạ có điều kiện, Tô Trạm liền ôm chặt lấy cổ Phó Diệc Sâm.
Chớp mắt, trong rừng chỉ còn lưu lại tiếng vó ngựa xa dần, thẳng đến khi hết thảy khôi phục yên tĩnh như cũ.
Phó Diệc Sâm trong nháy mắt ức chế không được cong khóe môi, vô thức ôm người trong ngực thật chặt, rồi sau đó mang theo ý cười đến bên tai y nhẹ giọng nói, “Được, ta không ôm nàng, chỉ ôm ngươi.” Phó Diệc Sâm không hề hay biết, lúc này trong mắt hắn tràn ra sủng nịch, âm điệu mềm nhẹ không nói nên lời.
Lúc này, hàng lông mày của người trong ngực không hiểu sao liền giãn ra rất nhiều, sau đó xem cánh tay hắn thành gối ôm ngủ say không buông, đã vậy còn như mèo nhỏ híp mắt vô thức cọ cọ, dáng vẻ tràn đầy thỏa mãn, mang theo lấy lòng khó phát giác, cứ vậy cọ trái cọ phải tìm vị trí thoải mái, rồi mỹ mãn nhắm mắt lại không động.
Nháy mắt đó, dường như mỗi một tế bào đều được nước ấm bao phủ, hai mắt Phó Diệc Sâm sáng lên nhìn chằm chằm Tô Trạm đến mức gương mặt băng sơn cũng tan chảy mất bảy phần, tầm mắt giống như bị cố định không rời khỏi nửa li.
Vì thế nữ chính cưỡi ngựa quay lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, liền bị vẻ nhu hòa trên khuôn mặt băng sơn vạn năm của Phó Diệc Sâm làm kinh ngạc đến nỗi há to miệng, cứ như là hai người hoàn toàn tương phản vậy.
“Ninh Chỉ ca ca, các ngươi đây là…” Nữ chính lòng tràn đầy nghi hoặc há miệng nhìn Tô Trạm sắc mặt dị thường dựa vào ngực Phó Diệc Sâm, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có chút cứng lại, không quá cao hứng nói, “Bách Lý Vô Cực làm sao vậy?”
Phó Diệc Sâm trong giây lát đã thay sang vẻ mặt băng sơn tiêu chuẩn của quốc sư, rõ ràng là cùng một cặp mắt, nhưng lúc nhìn Tô Trạm và nhìn nữ chính lại giống như hai thế giới cách biệt.
“Y bị bệnh.” Khóe môi Phó Diệc Sâm khẽ nhúc nhích, tay ôm lấy Tô Trạm không hề cử động, đáy mắt lại mang theo hàm ý không rõ dừng trên người nữ chính. Hắn đang nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào để không dấu vết tách khỏi nữ chính.
Không ngờ tiểu cô nương vừa nghe xong, nhãn tình sáng lên, “Bị bệnh? Để bổn cô nương xem y thế nào.” Nữ chính vừa dứt lời đã xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân thể thấp bé lúc này cùng tuấn mã cao lớn hình thành thế đối lập rõ mồn một.
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lộ ra vài phần hồ nghi, kết quả không chờ hắn mở miệng, Nam Cung Hề Mạt đã phát ra thanh âm trẻ con, xen lẫn chút đắc ý.
“Ninh Chỉ ca ca chắc huynh không biết đâu, ta thật ra là một tiểu thần y đấy nha.”
Nữ chính thấp bé đứng bên cạnh tuấn mã, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Sâm thân hình cao lớn đang ngồi trên ngựa, đã vậy khuôn mặt non nớt còn cố tình bày ra vẻ kiêu ngạo, không thể không nói, hình ảnh này thật có chút quỷ dị.
Phó Diệc Sâm giật mình, vô thức liền nghĩ đến đời trước nữ chính không gì không làm được, nếu đã mười hạng toàn năng, y thuật tự nhiên là “hạ bút thành văn”. Hơn nữa dựa trên cốt truyện trong quyển hai, nữ chính quả thật đã phát huy được “y thuật cao minh vô cùng kì diệu” của nàng, giúp nam chính chữa thương, thậm chí độc dược nàng tự chế còn trợ giúp nam chính hóa hiểm thành an.
Tuy rằng Phó Diệc Sâm rất hoài nghi trò mèo tác giả viết ra, nhưng nếu đặt ở thế giới Mary Sue, không chừng y thuật mèo ba chân của nữ chính lại trở thành thần thuật cũng nên.
Dù sao cũng là người đặt trên đầu tim, Phó Diệc Sâm vẫn rất đau lòng.
Vì thế, Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó tìm một bóng cây râm mát, ngồi xuống tựa vào cây, rồi mới trực tiếp đem thân thể mềm nhũn của Tô Trạm đặt lên chân mình.
Một tay ôm vai y, một tay khác thì đem cái đầu vô lực đang nghiêng sang một bên của y cố định vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn nữ chính đang bĩu môi đứng một bên nói, “Xem cho y đi.”
Nam Cung Hề Mạt nghẹn một bụng khó chịu, “Ninh Chỉ ca ca, huynh đối với y cũng quá tốt rồi.”
Phó Diệc Sâm từ chối cho ý kiến, nhưng ánh mắt ý bảo nàng nhanh lên, kết quả không thể nghi ngờ càng khiến nữ chính thêm khó chịu.
Sau khi không tình nguyện xem qua vài lượt, Nam Cung Hề Mạt lộ ra vài tia nghi hoặc, “Kỳ quái, một đại nam nhân sao tự nhiên lại vô cớ phát sốt?” Phó Diệc Sâm nhướng mày, chỉ nghe nàng đột nhiên thay đổi thái độ, “Bách Lý Vô Cực thật vô dụng, thể trạng như y vậy mà còn sinh bệnh, bổn cô nương ta còn đang khỏe mạnh đây này!”
Cách nói chuyện vẫn đâm chọc khiêu khích như cũ, Phó Diệc Sâm không phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng giờ phút này không hiểu sao cảm thấy vô cùng chói tai, cho dù đứng trước mặt là một đứa nhỏ chín tuổi, Phó Diệc Sâm cũng không khống chế được phát ra lãnh ý.
“Làm cách nào giúp y bớt khổ sở, có biện pháp giúp hạ sốt không?” Lúc này, trước không thôn sau không điếm, nếu thật sự có biện pháp khác, Phó Diệc Sâm cũng không đến mức nhờ đến nàng.
Thanh âm của Phó Diệc Sâm không tự chủ lạnh xuống vài phần, Nam Cung Hề Mạt không hiểu sao ngừng một chút, cuối cùng đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào, im lặng nhìn về phía Tô Trạm đang ở trong ngực Phó Diệc Sâm.
Lúc này, Tô Trạm hư nhuyễn tựa vào Phó Diệc Sâm, ý thức gần như không còn một mảnh, nhưng hai mắt theo bản năng hơi hơi nhíu lại, thể hiện nỗi thống khổ của y lúc này.
“Ta cũng không có thuốc hạ sốt, sao biết phải làm thế nào chứ?” Nam Cung Hề Mạt vẻ mặt vô tội làm như không liên quan gì đến mình.
Thì ra đây gọi là “tiểu thần y”, hiển nhiên không biết phải xoay sở thế nào, Phó Diệc Sâm lúc này chỉ cảm thấy gân xanh nổi đầy trán, vừa vặn đúng lúc này, người trong ngực lại khó chịu cọ cọ, thì thào một câu “Khó chịu ~ “
Đáy lòng Phó Diệc Sâm run lên, rủ mắt liền thấy hốc mắt Tô Trạm ửng đỏ, hai má tái nhợt lộ ra một mạt xanh tím không bình thường, thanh âm phát ra đã biến đến khàn khàn mỏng manh. Tô Trạm vô thức chui vào trong ngực Phó Diệc Sâm, như là nhóc hamster sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, đồng thời hai tay cũng không tự chủ vòng qua thắt lưng Phó Diệc Sâm.
Toàn bộ cử chỉ chẳng khác nào một nhóc đáng thương đang tìm kiếm ấm áp từ chủ nhân nhà mình, Phó Diệc Sâm lúc này đau lòng đến mức nói không nên lời, sau đó quyết định thật nhanh, ngẩng đầu ném cho nữ chính một ánh nhìn cường ngạnh.
“Tiểu nha đầu, có thể giúp ta một việc gấp không?” Tuy rằng hỏi ý kiến, nhưng lại lộ ra giọng điệu không cho phép từ chối.
“Gấp… Gấp gì vậy.” Không thể không nói, nữ chính gần như bị ánh mắt khác thường của Phó Diệc Sâm dọa cho run lẩy bẩy.
“Thay ta hồi kinh một chuyến.”
“A?” Nữ chính vừa nghe xong lập tức suy sụp, nàng vất vả lắm mời chuồn êm ra ngoài.
Trên thực tế, trong nguyên tác, sau khi nam nữ chính tới Giang Nam, lúc Bách Lý Vô Cực rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bị thổ phỉ bắt nhốt, chính nữ chính đã vội vã hồi kinh gọi cứu binh. Nói cách khác, yêu cầu của Phó Diệc Sâm rất phù hợp với kịch bản, cũng chỉ bằng cách này, mới có khả năng tách khỏi nữ chính, tuy rằng tình tiết xảy ra sớm hơn, nhưng Phó Diệc Sâm bây giờ không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Hề Mạt, ” Phó Diệc Sâm tiếp tục nhìn thẳng vào mắt nữ chính, “Ta biết ngươi không phải người bình thường, lần này hành trình đến Giang Nam có bao nhiêu hung hiểm ngươi cũng thấy đấy, mà ta và Hoàng Thượng đều bị theo dõi, chỉ có ngươi mới có cơ hội trở về gọi viện binh.”
“Nhưng mà muội…” Nam Cung Hề Mạt có chút do dự, “Muội cũng không phải người nơi này, đó cũng không phải nghĩa vụ của muội.” Than thở một câu, Nam Cung Hề Mạt cực kỳ không tình nguyện.
Không nghĩ vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi đồng tử sâu thẳm, nơi đáy mắt lộ ra hắc ám nào đó khiến người hít thở không thông, giống như giây tiếp theo sẽ đem nàng cắn nuốt không còn một mảnh. Lúc này, đáy lòng Nam Cung Hề Mạt run lên, không tự chủ liền ngậm miệng lại, đồng thời nội tâm tự dưng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Phó Diệc Sâm vẻ mặt bình tĩnh, khí thế lãnh liệt, “Ngươi không có sự lựa chọn.” Thanh âm không nặng không nhẹ, lạnh như băng không mang theo tia độ ấm nào.
Không thể trách Phó Diệc Sâm uy hiếp hù dọa bạn nhỏ, thật sự lúc ấy tình huống Tô Trạm rất không xong, mà căn nguyên không ai khác là nữ chính.
Sau khi nữ chính rất không tình nguyện rời đi, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhẹ giọng nhìn người trong ngực nói, “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm,” đầu choáng mắt hoa như cũ, nhưng rõ ràng so với vừa rồi đã tỉnh táo hơn chút, Tô Trạm gật gật đầu, sau đó lại mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, có chút tội nghiệp làm tổ trong ngực Phó Diệc Sâm, “Không tốt, toàn thân đều đau, không có sức lực… Muốn ôm.”
Phó Diệc Sâm lúc này phì một cái cười ra tiếng, dở khóc dở cười, người nào đó căn bản chẳng khác nào uống say, lời nói ra đều là vô tri vô giác, hoặc càng chính xác mà nói, giống một đứa trẻ ngây ngô, không hề giấu giếm mà bày tỏ ý nghĩ chân thật nhất ra ngoài.
“Ta không phải đang ôm ngươi sao.” Nhịn không được mỉm cười, tuy rằng biết người trong ngực ý thức không rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được muốn trêu trọc y.
“Ôm ~” Tô Trạm vô thức lặp lại, sau đó đẩy đẩy hai cái lặp lại lần nữa, “Muốn ôm.”
“Vì sao muốn ôm?” Phó Diệc Sâm giống như đang đùa giỡn với đứa nhỏ, vô cùng kiên nhẫn.
“Khó chịu, muốn ôm.” Cho dù y không tỉnh táo, nhưng cố tình vẫn biết đáp lại người nào đó.
“Nam Cung Hề Mạt…”
“Không thể ôm nàng, ” Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời, người trong ngực lập tức cắt ngang, “Không thể.” Nói xong còn nổi tính trẻ con lắc đầu, dùng sức ôm chặt thắt lưng Phó Diệc Sâm.
“Vì sao?” Phó Diệc Sâm cười đến là thỏa mãn.
“Không thích nàng, ” Tô ảnh đế tiếp tục bày ra tính ích kỷ của mình, dù sao y lúc này rất đơn thuần không cần cố kỵ, tựa như trở về hai mươi năm trước, hoặc là còn nhỏ hơn nữa, “Ngươi cũng không được thích nàng.”
“Được.” Phó Diệc Sâm cười liên tục đáp ứng, lại nghe người trong ngực tiếp tục lặp lại, “Chỉ có thể ôm ta.”
Phó Diệc Sâm một tay ôm người đứng lên, mang theo ý cười quan sát nam nhân còn đang thỏa mãn treo trên cổ hắn, phát ra một tiếng cười nhẹ, “Ôm ngươi bao lâu cũng được, chỉ cần lúc ngươi tỉnh lại không trở mặt với ta.”
Phó Diệc Sâm vô cùng hoài nghi, chờ người này tỉnh táo lại, tám mươi phần trăm sẽ tiếp tục giả bộ, nhưng dù sao cũng có hai mươi phần trăm là thẹn quá thành giận, đến lúc đó y không khống chế được sử dụng nội lực thì chẳng khác nào hắn tự đào hố chôn mình. Dù sao luận võ công, y thật ra càng mạnh hơn.
Ôm người vững vàng nhảy lên lưng ngựa, Phó Diệc Sâm dứt khoát đem Tô Trạm để trước ngực, nhằm giúp y ổn định thân thể. Phó Diệc Sâm thậm chí còn kéo xuống mấy mảnh vải đem người trực tiếp cột vào mình, như vậy cho dù phải chạy trốn như điên cũng sẽ không té xuống.
Căn cứ vào kịch bản, nội trong ngày hôm nay, bọn họ có thể đến thành trấn lớn nhất vùng Giang Nam, thành Lưu Ly.
Tuy rằng tiếp đến chính là vô vàn nguy hiểm, nhưng may mắn đã biết rõ nội dung cốt truyện, còn nữa, tình huống hiện tại của Tô Trạm, mặc dù là do hệ thống trừng phạt, nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này không thể được chiếu cố tốt, Phó Diệc Sâm cũng đau lòng.
Cho nên nói tóm lại, mục tiêu hàng đầu của bọn họ hiện tại, vẫn nên mau chóng tới thành Lưu Ly, ít nhất đêm nay không cần làm bạn với côn trùng.
Không ngoài dự liệu của Phó Diệc Sâm, đại khái sau khi nữ chính rời đi được hơn một giờ, Tô Trạm nhanh chóng tỉnh táo lại, lúc ấy bọn họ còn đang trên lưng ngựa. Tiếp đó, Tô Trạm quả nhiên rơi vào tình huống chiếm tám mươi phần trăm kia, giả chết.
Cứng ngắc, cánh tay đang ôm Phó Diệc Sâm bắt đầu luống cuống; hai mắt nhắm nghiền, căn bản không dám nhìn thẳng Phó Diệc Sâm; mặt hoàn toàn chôn vào trong ngực Phó Diệc Sâm, hận không thể nhập vào làm một; gần như không dấu vết giãy dụa một cái, nhưng lập tức phát hiện thân thể bọn họ bị mảnh vải cột chung một chỗ, vì thế âm thầm buông tha giãy dụa… Sau một loạt động tác nhỏ Tô Trạm tự cho là không bị phát hiện, y cuối cùng lựa chọn giả chết, nhắm mắt lại, coi như đang nằm mơ đi.
Phó Diệc Sâm nắm chặt dây cương nhìn thẳng phía trước, không nhịn được gợi lên khóe môi, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tô ảnh đế còn đang giả chết, ý cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.
“Giá ~ “
Kẹp bụng ngựa một cái, tuấn mã như tiễn rời cung lao nhanh về phía trước. Lúc này, toàn bộ thân thể Tô Trạm theo động tác của Phó Diệc Sâm cũng bị kéo lên, vì thế theo phản xạ có điều kiện, Tô Trạm liền ôm chặt lấy cổ Phó Diệc Sâm.
Chớp mắt, trong rừng chỉ còn lưu lại tiếng vó ngựa xa dần, thẳng đến khi hết thảy khôi phục yên tĩnh như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất