Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 124: Vì tương lai con em chúng ta (12)

Trước Sau
Trong lúc ngất đi, Lâm Mặc cùng 419 tranh cãi không ngớt. Lâm Mặc phẫn nộ cảm thấy tường lửa của tổng bộ quả nhiên không phải thứ đáng tin, còn 419 kiên quyết nhận định do ký chủ của nó quá mê trai, mới để đối phương xâm nhập vượt qua tường lửa. Bị nói như vậy, Lâm Mặc cũng có chút chột dạ, nhưng cậu tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân mình vì quá tin tưởng vào Lucas nên mới không hề có chút phòng bị nào đâu!

Ở vị diện mạt thế, Lê Hạo Khương cũng từng dùng dị năng tinh thần thao túng cậu. Thế nhưng lúc đó cậu chưa phát hiện ra chân tướng về nam nhân, hoàn toàn xem hắn là một người xa lạ, vì vậy tinh thần lực của hắn cũng không làm được gì. Còn về Lucas, lúc này cậu đã xác định đối phương là người yêu đi theo mình mấy thế giới, cho nên trong lòng buông bỏ mọi phòng bị, hắn lại ra tay nhanh chuẩn không chút chần chừ nên mới xảy ra nông nỗi này.

Chìm sâu trong bóng tối một hồi, mí mắt Lâm Mặc lúc này khẽ giật giật, khó khăn mở mắt ra. Cậu vẫn đang nằm trong phòng, nhưng khung cảnh căn phòng lại hoàn toàn thay đổi, xem ra Lucas đã đem được cậu ra ngoài. Còn về phần hắn dùng cách nào, cũng như đây là đâu thì cậu không hề biết.

Tay chân đều nặng trĩu, Lâm Mặc thử nhấc lên đều mệt mỏi không thôi. Cậu hơi ngẩng đầu muốn nhìn rõ tình trạng hiện tại của mình, nào ngờ vừa nhìn đến thứ trên tay sắc mặt liền tái xanh.

Trên tay Lâm Mặc hiện tại đang đeo một loại còng tay điện tử, đối với một kẻ đã bị lưu đày hai năm như Lâm Mặc thì thứ đồ chơi này quá dễ nhận ra, vì vậy cậu vừa liếc mắt nhìn trong tích tắc liền phát hiện ra ngay. Mặc dù không nhìn xuống được tới chân, cậu vẫn cảm nhận được chân mình cũng bị khóa lại.

Chẳng lẽ cậu phán đoán sai? Kỳ thực Lucas thất bại, cho nên người của liên bang đã bắt cậu đem về? Bất quá nhìn căn phòng rộng rãi đầy đủ vật dụng này, Lâm Mặc không cho rằng liên bang có chế độ đãi ngộ tốt với tù binh như vậy.

Còng tay điện tử của tinh tế không có dây xích nối lại vướng víu như loại còng tay phổ thông trước kia cậu hay thấy trên ti vi. Trên thực tế lúc bình thường khi chưa khởi động nó không khác gì vòng tay trang trí cho đẹp, tuyệt đối vừa nhẹ lại không cảm nhận được bất kỳ thứ gì. Thế nhưng chỉ cần tù phạm có ý định chạy trốn, giám thị có thể tùy thời khởi động còng tay khiến cho hai bên còng tay nảy sinh lực từ hút mạnh, khiến đối phương ngay tức khắc bị khóa cứng lại không tài nào giãy dụa được. Chưa kể bên trong còng tay còn có hệ thống giật điện, cho dù có thể gỡ bỏ được một trong hai đi chăng nữa, cái còn lại vẫn có thể tự động bật mở chế độ kích điện, đảm bảo người tù "dục tiên dục tử".

Lâm Mặc lúc mới tiến đến tinh cầu Weel bởi vì muốn xác lập địa vị nên đánh nhau không ít, hơn nữa giám thị cũng muốn ra oai với tù nhân mới, cho nên cậu không ít lần nếm mùi vừa bị trói cứng lại bị điện giật đến mông lung mê muội. Tuy rằng không bằng nỗi đau do cơ giáp nổ tung năm đó, bất quá Lâm Mặc cũng chẳng thích thú gì. Về sau thái độ của cậu đa phần ngoan ngoãn hợp tác, cho nên không bị bắt ép nếm trải lại cái món điện giật kia nữa.

Bởi vì có kiến thức về nó, Lâm Mặc sẽ không ngu ngốc tìm cách cởi bỏ còng tay làm gì. Mỗi bên còng tay đều có một chìa khóa riêng, hơn nữa phải cởi cả hai cùng lúc, nếu không có người ngoài hỗ trợ khẳng định không làm được. Cậu chỉ thử vươn mình ngồi dậy, hoạt động cơ bắp dẻ đảm bảo toàn thân không có vấn đề gì.

Căn phòng này đóng kín không có lấy một cửa sổ, ánh sáng duy nhất phát ra đến từ ngọn đèn mờ trên đỉnh đầu. Lâm Mặc còn chưa kịp leo xuống giường, cửa sắt phía kia đã có tiếng cọt kẹt đẩy ra.

Mặc dù ánh sáng có chút tối tăm, Lâm Mặc vẫn nhận ra được người đến là Lucas. Cậu vui vẻ hô một tiếng "Lucas", lại phát hiện cổ họng khô rát, dường như đã rất lâu không uống nước rồi.

Lucas giống như nhận ra được tình trạng của cậu, thân thủ rót nước đưa đến tận tay. Lâm Mặc nhận lấy nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, sau đó uống ừng ực như kẻ lữ hành trên sa mạc lâu ngày không có một giọt nước vào bụng.

"Đây là đâu? Làm sao ngươi mang được ta ra ngoài?" Ý thức đã thanh tỉnh hơn, Lâm Mặc bắt đầu đặt câu hỏi.

"Nơi này là sản nghiệp riêng của ta tại đế đô tinh." Lucas chỉ nói thế, cười cười như muốn bỏ qua câu hỏi còn lại.

Hắn cũng không thể khai thật chính mình đã giấu El vào cơ giáp Bạch Hổ để thông qua kiểm tra, sau đó đem cậu về đây khóa lại.

Lâm Mặc cũng không để ý lắm, trốn thoát là được. Cậu thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không biết đâu, khi nãy trông thấy còng tay, ta còn tưởng mình đã bị liên bang bắt được rồi."

"Sẽ không." Lucas ngồi xuống bên cạnh giường, hai tay ôm lấy cơ thể của cậu, "Ta tuyệt đối không để cho bất kỳ người nào khác chia rẽ chúng ta."

Thân người El gầy đi rất nhiều, cơ hồ chỉ cần chạm vào liền có thể cảm nhận được phần xương nhô lên. Trong mắt Lucas nồng đậm thương tiếc, hắn cúi đầu xuống che đi những biểu cảm trong mắt mình.

"Lucas, ngươi có thể tháo còng tay cho ta được không?" Cậu có hơi chật vật hỏi.

Khóe miệng Lucas câu lên, ngón tay hắn vuốt ve dọc theo phía sau gáy khiến Lâm mặc rợn cả người. Từng lời hắn nói ra êm ái nhẹ nhàng, nhưng đồng thời khiến người nghe lạnh lẽo đến cực điểm: "Để ngươi chạy trốn khỏi ta lần nữa sao?"

Nếu lúc này đây Lâm Mặc phóng xuất tinh thần lực ra thăm dò, nhất định liền thấy được tinh thần lực của Lucas đang hỗn loạn đến cực điểm. Đáng tiếc nguyên chủ là phế sài tinh thần lực cấp D, không đủ khả năng phóng tinh thần lực ra ngoài, càng khỏi bàn đến việc thâm nhập tinh thần lực của người khác.

Bất quá Lâm Mặc nghe những lời này, trực giác đã đủ mách bảo có gì đó không ổn: "Ta chưa bao giờ..."

"Nói láo! Ngươi luôn muốn rời khỏi ta!" Không hề có dấu hiệu báo trước, Lucas đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng loạn. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cánh tay nắm giữ thật chặt bả vai của cậu đè lên tường, "Ngươi thà rằng đi cùng tên Gray kia cũng không chịu ở với ta!"

"Không có..." Lâm Mặc hít khí thật sâu, bả vai có chút đau đớn, "Khi ấy ta cho rằng ngươi không có biện pháp cho nên..."

"Nói tóm lại ngươi vẫn là không tin tưởng ta." Giọng nói Lucas đầy u ám, hắn cười gằn tàn nhẫn, "Yêu thích của ngươi đối với ta cũng chỉ có thế mà thôi."

Lâm Mặc cảm thấy đầu óc mơ hồ, một cỗ tức giận từ trong lòng xông lên não. Chỉ có thế mà thôi? Nếu cậu quả thật chỉ xem hắn như một kẻ qua đường tùy tiện vui chơi, cần gì phải lao tâm khổ tứ mỗi thế giới đều kiếm tìm? Nếu cậu không đủ yêu thích hắn, vì cái gì liều mạng cũng phải cố gắng đạt S để có thể đến được tổng bộ tìm kiếm hắn?

Cậu làm nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ để đổi đến một câu "chỉ có thế mà thôi" sao?

Dù biết rõ nam nhân không có ký ức những thế giới trước, biết rằng tình trạng hiện tại của hắn không ổn định, Lâm Mặc vẫn cảm thấy thật mệt mỏi. Bắt đầu từ thế giới này, quan hệ giữa hai bên vẫn luôn rơi vào tình trạng căng thẳng, dây dưa qua lại không giống như trước kia. Giữa bọn họ nảy sinh thật nhiều ngăn cản, rồi lại đủ loại nghi kỵ lẫn nhau.

"Ta muốn biến ngươi thành của ta." Lucas si mê nói. Hắn đè cậu nằm sấp xuống giường, dùng góc độ từ trên cao nhìn xuống đường cong lưng cùng bờ mông đối phương, dục hỏa phía dưới không cần châm dầu cũng tự bốc cháy.

Lâm Mặc còn chưa kịp có thời gian thắc mắc xem omega đánh dấu alpha thế nào, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói. Bởi vì sau cổ là nơi chứa tuyến hormone, cho nên đó cũng là địa phương mẫn cảm nhất. Omega thì còn đỡ, bởi vì trời sinh để cho người đánh dấu nên khi alpha cắn vào sau gáy sẽ tự động sản sinh chất gây tê. Nhưng alpha hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì như vậy, Lâm Mặc chỉ cảm thấy răng của Lucas cắm sâu vào da thịt mình, đau đến xương cốt cả người đều tê rần.

Hắn kéo bỏ quần áo của cậu, để lộ ra bờ mông trắng tròn ngay trước mặt, sau đó không chút chần chừ dùng cự vật của mình thô lỗ xâm nhập. Lần này không có xuân dược làm cho mê muội, lại không được chuẩn bị khúc dạo đầu, Lâm Mặc chân chính thể nghiệm toàn bộ nỗi đau. Bên dưới Lucas như một chiếc máy đóng cọc, liên tục dồn dập va chạm, những âm thanh ba ba ba không ngừng phát ra. Huyệt động của alpha vốn khô chặt, lại chịu phương thức mạnh bạo như thế, da thịt ẩn ẩn rách ra tứa máu.

Phía trên đau phía dưới cũng đau, cố tình lại không ngất xỉu được, Lâm Mặc thật không biết Lucas muốn đánh dấu cậu hay đánh cho cậu chết luôn cho rồi.

Tinh dịch nóng bỏng phun trào vào bên trong, Lucas cũng theo đó gầm nhẹ một tiếng. Cơ thể Lâm Mặc run run, hai môi mím chặt không dám phát ra tiếng động nào. Tình tức tố tràn ngập trong không khí, khiến cho bất kỳ ai ngửi thấy đều phải mê muội.

"A." Cắn nát tuyến hormone phía sau rồi, Lucas mới có chút không thỏa mãn buông ra. Hắn nhíu mày ngửi, mặc dù thành công để lại khí vị của mình trên người El, nhưng thật sự vẫn quá mỏng manh. Hơn nữa hormone alpha qua một thời gian sẽ tự động xóa bỏ đánh dấu đi, hắn một lần nữa phải làm lại.

Nhưng như vậy cũng tốt, không phải sao. Lucas cười lạnh, phân thân bên dưới rút ra khỏi hậu huyệt kêu một tiếng phốc khiến người nghe đỏ mặt tới mang tai. Hắn ngồi xuống ghế sofa, một tay chống cằm để mặc cho tình tức tố omega của mình lan tỏa điên cuồng trong không khí.

Nghe bảo alpha đối với tình tức tố của omega hoàn toàn không thể cưỡng lại được a? Mặc dù kỳ phát tình của hắn còn phải vài năm sau mới đến, nhưng vì El hắn không ngại đẩy tiến trình tới sớm hơn.

Ban đầu trong phòng vẫn còn một loại mùi hương nhàn nhạt khiến người mê mẩn, thế nhưng theo thời gian loại hương vị này như hóa thành anh túc làm người phát nghiện. Lâm Mặc dù cả người thân đau rã rời, hormone vẫn kích thích gào thét cậu tìm đên nguồn gốc mùi hương kia. Cơ thể khô cháy nóng bừng khiến Lâm Mặc không tài nào chịu được, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất nhất định phải kiếm được omega phát ra mùi hương này. Vì vậy bất chấp phía sau hãy còn đang chảy máu, Lâm Mặc vẫn theo bản năng mờ mịt lao đến.

Lucas ngồi trên ghế, gương mặt đã hơi ửng hồng. Trong thấy dáng vẻ ngây dại của cậu, hắn thích thú ngoắc một ngón tay, tà mị gọi: "El, mau đến đây."

Lâm Mặc ngơ ngác tiến đến, đầu óc trống rỗng, chỉ còn một giọng nói duy nhất kêu gào cậu chiếm hữu hắn theo bản năng của alpha. Cánh tay của Lucas vòng quanh hông cậu, một tay còn lại nằm chặt hàm dưới kéo xuống: "Bé cưng, phục vụ cho tốt vào."

Lý trí Lâm Mặc đã biến mất, cậu bị tay Lucas ấn mạnh xuống phía dưới, hạ thân của hắn như một con mãnh thú đứng dậy ngay trước mặt cậu. Ngón tay Lucas mở rộng khoang miệng cậu ra, thô bạo nhấn dương v*t của mình vào. Trong nháy mắt Lâm Mặc có chút sặc, cơ thể theo phản ứng muốn tránh né, lại bị hai tay Lucas giữ lại.

Cậu ngậm lấy mút nhẹ, động tác có chút lung tung do thần trí mơ hồ, bất quá nhiêu đó cũng đã đủ khiến Lucas khoái hoạt đến cực điểm. Người mà hắn thích hiện tại đang quỳ gối phía dưới hắn, ngậm lấy phần thân hắn ra sức nuốt nhả, đôi mắt mở to mờ mịt mang theo chút nước mắt sinh lý chẳng khác gì một vưu vật. Khoái cảm tuôn trào khiến Lucas không thể khống chế bắn ra, Lâm Mặc bên dưới bị đẩy ép không có nơi nào trốn tránh liền ngậm lấy toàn bộ.

Lucas lúc này mới rút thứ ấy ra khỏi miệng cậu, vẫn rất không hài lòng nâng cằm cậu lên ra lệnh: "Nuốt hết, không được lãng phí."

Ngón tay của hắn chặn ngay cằm cậu, khiến cậu không có cách nào nhổ ra được, toàn bộ tinh dịch trắng đục đều theo đó nuốt xuống cổ họng. Lucas thấy vậy, tâm lý mới dễ chịu hơn chút, mà cự vật bên dưới vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu lại bắt đầu đứng lên.



Hắn lười biếng ngả người ra sau ghế, giọng nói nửa khiêu khích nửa dụ dỗ: "El, mau làm ta thoải mái a."

Những lời này khiến não bộ Lâm Mặc mông lung. Thoải mái, làm sao mới có thể làm hắn thoải mái đây? Lucas cũng không quá kiên nhẫn chờ cậu tự nghĩ ra, chủ động nói thẳng: "Ngồi lên đây, tự mình động."

Tình tức tố của Lucas như thuốc phiện điều khiển tâm trí cậu, Lâm Mặc hoàn toàn không có khả năng chống cự. Cậu mê man làm theo lời hắn, hai đầu gối đặt lên ghế, sau đó lại có chút khó khăn cầm lấy cự vật kia nhắm vào đỉnh hậu huyệt của mình. Sau nhiều lần thử lại không thành công tuột ra ngoài, lý trí Lucas đã có hơi khó giữ, hắn hơi nâng eo mạnh mẽ đâm thẳng vào, Lâm Mặc không tự chủ được bật ra một tiếng kêu nhỏ, hai bắp đùi mềm nhũn hạ xuống, nhất thời khiến cho cái mông theo đó đi xuống, càng làm cho vật bên trong đâm vào càng sâu.

Cậu khó khăn dùng hai tay chống lấy hai bên, tiếp tục tự mình nhấp lên nhấp xuống trong mê man tột độ. Lucas kêu lên những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn, hắn không ngừng nắm lấy hai bên hông cậu thở ra những tiếng trầm thấp: "El... El..."

Bàn tay sờ xuống hai cái mông tròn trịa mềm mại, ánh mắt Lucas xẹt ngang vài tia sáng. Hắn thở dốc cảm nhận khoái cảm thực cốt tiêu hồn này, cắn nhẹ lên một bên đầu ngực của cậu. Cơ thể Lâm Mặc run rẩy, cậu hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt mông lung bối rối không biết làm sao, há miệng kêu một tiếng: "Hạ Duệ... em đau..."

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh. Lâm Mặc không nhớ gì nữa, từng hình ảnh hỗn độn chen ngang trong đầu. Nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống, trong giọng nói nồng đậm ủy khuất: "Em rất đau... Rất đau a..."

Lucas không biết cậu đang nói tới ai, nhưng trái tim hắn giống như bị ai dùng tay xé nát. Những giọt nước mắt kia chẳng khác gì kim châm, nơi nó rơi xuống da thịt liền nóng đến muốn bỏng, đau đớn không thôi. Hắn rút hạ thân của mình ra, ngay cả bản thân cũng không hiểu ra sao ôm chặt lấy cậu vùi đầu vào trong lồng ngực của mình, vô thức nói: "Đừng sợ."

Đầu mũi cậu ngửi thấy khí tức quen thuộc, tâm thần nhất thời dễ chịu hơn, hai mí mắt trĩu nặng hạ xuống. Lucas vẫn giữ nguyên tư thế không dám động, hệt như người trong lòng hắn là cả thế giới.

Đầu óc hắn đau đớn dữ dội, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung. Khi hắn cho rằng chính mình sắp bắt được thứ gì đó, đột nhiên như có một bàn tay đóng công tắc lại, khiến cho mọi thứ rơi vào màn đêm.

Ánh mắt Lucas có chút dại ra, sau đó con ngươi lấy lấy thần sắc linh hoạt vốn có. Y lạnh lùng đứng dậy, ôm Lâm Mặc đặt lên giường để cậu có thể thoải mái nằm, sau đó mới buông tay ra đi vào phòng tắm, tẩy rửa những vết bẩn trên người.

Thật phí công kích động Hạ Duệ, nếu như hắn có thể gây ra thương tổn nặng nề nói không chừng sẽ khiến Lâm Mặc nảy sinh khoảng cách. Không ngờ ngay phút mấu chốt Lâm Mặc lại đột nhiên nhớ ra cái gì, may mà y kịp thời ngăn chặn chiếm quyền điều khiển, bằng không Hạ Duệ cũng nhớ ra theo như vậy chẳng phải công toi.

Ánh mắt Nhan Hạc Hiên u ám nhìn đôi mắt xanh lục trong gương, khí tức thâm trầm khó dò. Đáng tiếc dù có chiếm quyền điều khiển cơ thể này đi chăng nữa vẫn không thể làm lâu dài, ước chừng không tới một giờ nữa Hạ Duệ sẽ tỉnh lại.

Trong nguyên tác ban đầu, Noa chưa bao giờ phát hiện ra chân tướng. Vì vậy Nhan Hạc Hiên lựa chọn xuyên thành Lucas, cố tình để chính mình bị Orion bắt giữ, từ đó lộ ra sự thật cho Noa. Mục đích cũng là vì để nhân vật chính đối phó với Hạ Duệ. Lâm Mặc xuyên thành El, Hạ Duệ nhất định sẽ theo bản năng tìm đến cậu. Thân phận El cũng là do Nhan Hạc Hiên nhúng tay khiến Lâm Mặc xuyên vào. Noa là trụ cột thế giới, là dữ liệu gốc, ý chí thế giới theo phe cậu ta, y chỉ cần im lặng nhìn trai cò đánh nhau, phút cuối làm ngư ông đắc lợi.

Thế nhưng lại không ngờ, thân phận mà Hạ Duệ xuyên vào lần này cũng là Lucas. Ban đầu Nhan Hạc Hiên mừng rỡ, cho rằng thậm chí không cần Noa, y tự mình ra tay giết hắn cũng được. Thế nhưng y nhanh chóng nhận ra một sự thật rằng bởi vì cả hai cùng cộng sinh trên một nguyên thân, Hạ Duệ chết y cũng chết theo. Nếu đây chỉ là một bản sao của y, y hẳn cũng không tiếc. Đáng chết rằng vì có Diệp Cẩm Thần cùng Mục Hoài Thanh không ngừng quấy rối, y buộc lòng phải dùng thực thể để xuyên vào. Nói cách khác lúc này đây y cùng Hạ Duệ chính là chung một con thuyền.

Vì vậy Nhan Hạc Hiên gạt bỏ ý định giết chết hắn lần này. Y bỗng nảy sinh ý tưởng khác. Cũng không nhất thiết phải đánh đánh giết giết, kỳ thực càng có nhiều biện pháp khác hay hơn chẳng phải sao. Chỉ cần khiến Hạ Duệ cùng Lâm Mặc nảy sinh mâu thuẫn, khiến Lâm Mặc chán ghét hắn, như vậy dù Hạ Duệ có muốn truyền dữ liệu cho Lâm Mặc cũng không được, bởi vì quy tắc ban đầu để khôi phục dữ liệu cho cậu chính là người truyền dữ liệu phải có được sự tín nhiệm sâu sắc của Lâm Mặc.

Có điều y thật không hiểu nổi, vì sao Hạ Duệ dù làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi, Lâm Mặc vẫn quyết định tin tưởng tha thứ cho hắn. Sự khoan dung của cậu đối với hắn dường như là vô hạn, việc này khiến Nhan Hạc Hiên ghen tỵ đến phát điên.

Bước ra khỏi phòng tắm thay đồ, cảm nhận được Hạ Duệ sắp tỉnh lại, Nhan Hạc Hiên tiến tới lấy quang não ra khỏi túi áo gửi đi một tin nhắn, sau đó lại xóa lịch sử quang não đi, lúc này mới yên tâm quay trở về thức hải ẩn mình một lần nữa.

*****

Lâm Mặc tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình còn có người khác, mà cậu lại còn đang vùi đầu vào lồng ngực người ta mà ngủ đến mê mệt. Cậu hơi tránh đầu ra. mi tâm đối phương liền nhíu lại tựa không vui, tay nắm lấy eo cậu giữ chặt bằng một lực đạo cực lớn khiến Lâm Mặc như bị khóa chết tại chỗ không động đậy được. Hông Lâm Mặc đêm qua đã bị dằn vặt muốn gãy, nay bị đối phương mạnh tay như thế, Lâm Mặc suýt chút nữa tưởng rằng người mình đã đứt làm đôi.

"Lucas, buông tay ra chút, ta đau sắp chết rồi!" Lâm Mặc vừa hít khí vừa nhỏ giọng mắng nhẹ hắn. Con người trên đời có hai cái gấp, hiện tại cậu khẩn thiết cần chạy vào WC ngay lập tức!

Bởi vì đêm qua vừa mới bị dằn vặt một trận xong, nội tâm Lâm Mặc hãy còn rất giận dữ, vì vậy cậu quẳng hết ôn nhu yêu thương sang một bên mà lấy tay kéo mí mắt hắn, lại còn vả bôm bốp vào mặt: "Tỉnh! Tỉnh!"

Nếu như kỹ thuật tốt, cậu còn có thể bỏ qua. Đằng này đêm qua làm tệ đến như vậy, hại cậu vừa đau lại chảy máu, đã thế lúc sau ngất xỉu chẳng hay biết gì, Lâm Mặc tỏ vẻ cậu không thể chấp nhận!

419: [...] Đây là trọng điểm sao?

Lucas mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trông thấy gương mặt bị bỏng nửa bên của Lâm Mặc cũng không hoảng sợ, trái lại còn sáp tới gặm gặm môi cậu ư ử như một con cún ngoại cỡ: "El, để ta ngủ thêm một lát thôi... Đêm qua ngươi dằn vặt ta chết mất..."

Đầu Lâm Mặc rơi đầy hắc tuyến. Có mệt thì người mệt cũng là cậu có được không. Cậu đưa mắt nhìn sang, phát hiện toàn thân đối phương đều đã tắm rửa sạch sẽ, trong khi chính mình trên dưới vẫn còn một thân tanh tưởi máu cùng tinh dịch đặc quánh khô lại, nhất thời núi lửa phun trào bạo phát không thể chấp nhận được nữa!

Với lại cậu thật sự nhịn không nổi! QAQ!

"Lăn sang một bên mà ngủ!"

Lâm Mặc dùng hết sức lực từ lúc sinh ra tới giờ thành công giãy được khỏi Lucas bằng cách đạp một phát ngay chỗ đó, vừa định đứng lên chân liền mềm nhũn, sau mông của nhoi nhói đau. Lucas bị đạp đau quả nhiên tỉnh thật, ánh mắt lúc đầu còn ngơ ngác, sau khi ký ức đêm qua ùa về thì tái hết cả mặt, bất chấp lao đến ôm chân cậu: "El! El! Ngươi nghe ta giải thích!"

Hai chân vừa khổ cực chưa kịp đứng lên đã bị người ôm ngã nhào, Lâm Mặc suýt nữa đập mặt xuống đất, may mà kiềm được không thì thành tượng đài chú bé cầm ciu ở các quảng trường. Gương mặt cậu đen sì sì, ánh mắt nhìn Lucas chỉ muốn ngũ mã phanh thây.

Lucas nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của El nhìn về phía mình, trong lòng đau đớn không thôi, môi cắn đến trắng bệch. Đêm qua hắn không chế không tốt, nhất thời khiến cho bản tính hủy diệt kia nhất thời điều khiển tâm trí, làm ra loại chuyện súc sinh như vậy. Lúc tỉnh lại hắn đã tự mình hiểu lấy hành vi của hắn có bao nhiêu đê tiện, cũng đã chuẩn bị trước tinh thần bị El ghét bỏ, nhưng lúc ánh mắt của El nhìn về phía hắn chán ghét như vậy, tim hắn vẫn nhói lên không cam lòng.

"Chuyện ngày hôm qua quả thật là lỗi của ta, ngươi muốn đánh muốn chém ta thế nào cũng được. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng rời bỏ ta, El... Ta không thể nào chấp nhận được, không có ngươi ta sẽ điên mất..."

Bên dưới thật muốn phun trào, đối phương lại cứ lải nhải, Lâm Mặc dù có là thánh nhân cũng không nhịn nổi. Cậu dùng tay chặn miệng hắn lại chen ngang: "Im lặng! Bây giờ ta cần phải đi..."

"Không! Ta sẽ không để ngươi rời đi!" Lucas đỏ ngầu hai mắt càng giữ cậu chặt hơn.

Lâm Mặc còn chưa kịp nói hết câu, biết ngay hắn lại hiểu lầm vội vàng hét to: "Không có, ý ta là..."

"Ngươi đừng nói nữa! Ta nhất định sẽ không đồng ý!" Lucas đau khổ nhắm mắt, không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy ngoan độc ấy nữa.

Con mẹ nó! Nam nhân anh có hiểu trên đời có những chuyện gấp mà chúng ta không thể chần chừ được không! Lâm Mặc dưới cơn túng quẫn như một nhà triết học ngộ ra đạo lý, thì ra mắc vệ sinh cũng chẳng khác gì xuân dược, một khi đã lên cơn rồi thì nhu cầu cấp bách phun ra cái chất lỏng bên dưới nó đều gấp gáp như lửa cháy xém nhà như nhau!

"Mẹ nó! Ta muốn đi WC!" Lúc này đây Lâm Mặc chẳng còn hơi sức đâu giữ hình tượng, trực tiếp nói thẳng ra.

Lucas nghe thấy có chút sững sờ, sau đó gương mặt trắng dần ửng lên một mảnh đỏ hồng. Có điều hắn vẫn không an lòng, rụt rè nói: "Để ta mang ngươi đi..."

"Nhanh!" Lâm Mặc thật sự sắp không chịu nổi, khóc không ra nước mắt.

Nhờ có Lucas khiêng tới nhà vệ sinh, Lâm Mặc rốt cuộc cũng giải phóng được, cả người thư thái như vừa hít xong điếu thuốc lào, cảm giác phút sau thăng tiên luôn cũng được. Lucas vẫn ở bên cạnh trộm nhìn, ánh mắt lén lút đánh giá biểu cảm của cậu, trong lòng bứt rứt hỗn độn không biết lý giải ra sao.

Giải quyết xong nhu cầu cấp bách, Lâm Mặc lúc này phát hiện Lucas vẫn luôn đứng nhìn chằm chằm kế bên, nghĩ tới đêm hôm qua nóng mặt quát: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Dù sao cũng vừa lúc tính toán hết nợ nần một lần, Lâm Mặc hít một hơi thật sâu bắt đầu liệt kê tội của hắn: "Ngươi tự ý bắt cóc ta về thì thôi đi, lại còn dám khóa ta lại! Khóa ta lại thì thôi đi, lại còn cưỡng gian ta! Cưỡng gian ta thì thôi đi, làm cũng không sướng một chút nào! Làm không sướng thì thôi đi, biết tắm rửa cho ngươi lại không tắm rửa cho ta! Không tắm rửa cho ta thì thôi đi, sáng nay ta tỉnh dậy muốn đi vệ sinh cũng ngăn cản! Ngươi nói xem ta còn cần ngươi làm cái gì hả?!"

Nói rồi còn dùng ngón tay dí lên trán hắn, bộ dạng điêu ngoa hệt như những bà bán cá đanh đá đang bắt nạt chồng.



Lucas nghe đến mông lung, mỗi một tội lỗi liệt kê ra liền cảm thấy mình đáng chết thêm một lần! Kỳ thực sau khi cậu leo lên người hắn nhún nhún xong, sau đó hắn sướng quá đến ngất đi, không rõ rốt cuộc mình đi tắm khi nào. Nhưng sĩ diện cũng không thể để hắn khai ra rằng hắn sướng tới ngất được, cho nên vuốt mặt bắt đầu năn nỉ: "El, là ta sai, ngươi tha thứ cho ta. Lần sau ta nhất định sẽ không như vậy nữa. Ngươi đừng rời khỏi ta."

Lâm Mặc ném cho hắn một cái liếc mắt, mẹ kiếp, làm như hiện tại cậu trốn được khỏi hắn vậy. 419 hiếm khi thấy Lâm Mặc uy vũ được như vậy một lần, cảm thấy cơ hội phản công có lẽ cũng không quá vô vọng, liền bắt đầu thổi gió bên tai: [Không thể tha thứ dễ dàng như vậy được!]

Đúng vậy! Mông cậu vẫn còn đau đây!

[Mau nhân cơ hội ra điều kiện với hắn!]

Lâm Mặc khoanh tay ưỡn ngực, ngữ điệu lạnh lùng: "Muốn ta tha thứ cho ngươi? Được thôi, leo lên giường nằm để ta thao mười lần, sau đó ta liền tha thứ."

Lúc nói ra những lời này, cậu cảm thấy chính mình khí phách vô cùng! Quả thật rất giống bộ dáng của tổng tài bá đạo! Lần này Lâm Mặc thật sự rất tức giận, cậu kiên quyết tỏ vẻ không dễ dàng bỏ qua được!

Cứ ngỡ đâu Lucas sẽ viện cớ, nào ngờ hắn nhìn cậu một cái, sắc mặt có hơi biến đổi chút, xong sau đó vẫn gật đầu: "Được, ta cho ngươi làm."

Nói rồi còn rất tự giác cởi quần áo, khóe mắt hãy còn đỏ ửng rơi nước mắt: "Nhưng ngươi làm ta xong nhất định phải tha thứ cho ta, không được chạy trốn khỏi ta."

Lâm Mặc có hơi bất ngờ với cục diện này, lúc nói ra cậu chẳng qua chỉ để thỏa cơn tức mà thôi, cũng không ngờ Lucas thật sự nghiêm túc. Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng Lâm Mặc giảm được phân nửa, gật đầu hào phóng: "Đồng ý."

Cả quãng đường từ nhà vệ sinh ra đến phòng ngủ,, Lucas vẫn ngoan ngoãn như thường, không hề có dấu hiệu động kinh chạy trốn, cũng không hề đánh ngất cậu như trước. Hắn thậm chí còn rất tự giác nằm sấp lên giường như trẻ nhỏ làm sai chịu phạt, giọng nói ủ rũ truyền ra: "Ngươi tới đi."

Thần kinh Lâm Mặc căng thẳng treo cao, mặc dù cậu đã sớm thoát kiếp xử nam, nếu tính tổng số lần quan hệ từ trước đến nay thì cúc cũng đã đủ nở thành hướng dương, bất quá tiểu Mặc Mặc phía trước vẫn còn là một bé chim nhỏ trinh trắng vẹn nguyên a. Bổn phận của người nằm trên khiến cậu bắt đầu căng thẳng, nuốt nước bọt một cái bắt đầu nhiệm vụ gian khổ của mình.

Cậu dựa theo trí nhớ, bắt đầu vuốt ve cơ thể hắn từ trên xuống dưới, còn thử bóp mông hắn một cái, rốt cuộc vẫn không hiểu nổi vì cái gì nam nhân lại mê muội cái mông của cậu như vậy, có gì hay ho sao. Cái mông Lucas không thu hút được sự chú ý của Lâm Mặc, cậu liền chuyển sang hoa cúc của hắn.

Có trời mới biết Lucas mặc dù nằm sấp chịu trận, thế nhưng những ngón tay của El cứ đùa giỡn trên người châm lửa, khiến hắn miệng lưỡi khô khốc, thật muốn hung hăng quay người lại đè cậu xuống ngay. Thế nhưng nghĩ tới lời hứa, hắn tiếp tục cắn môi chịu đựng, bây giờ El đang rất tức giận, hắn không thể làm xằng được.

Lúc Lâm Mặc vừa chạm vào, cả người Lucas đều đã run rẩy. Cậu nhét thử một ngón tay, hắn càng run nhiều hơn, đến độ Lâm Mặc cũng hoài nghi: "Đau lắm sao?"

"Ưm..." Tiếng nức nở nho nhỏ truyền từ phía trên vang tới tai cậu.

Lâm Mặc đột nhiên có chút hối hận, lại rút tay ra. Cậu thở dài nhìn trần nhà, xem ra số kiếp đã quyết định cuộc đời cậu không phản công được rồi.

Vừa nghe hắn rên rỉ nhẹ một tiếng, tim cậu đã đau thắt lại, làm sao còn đủ tâm trí để tiếp tục tiến công cơ chứ. Cậu thương hắn thật nhiều, đến độ dù chỉ là một chút đau đớn cũng không muốn hắn phải chịu đựng.

"Thôi, không cần đâu."

Lucas cho rằng Lâm Mặc chán ghét hắn, hoảng hốt bò dậy ôm cậu rưng rưng nước mắt: "El, ngươi cứ tiến vào đi, ta chịu được mà. Ngươi đừng ghét bỏ ta, chỉ cần ngươi chịu ở lại ta sẽ đồng ý hết."

Tim Lâm Mặc một lần nữa mềm nhũn ra, cậu gạt đi những giọt lệ đó, giọng nói không tự chủ được mang theo vô hạn ôn nhu: "Ta không giận ngươi nữa."

Lời này ngay cả Lucas cũng có bất ngờ. Hắn có chút không tin, hỏi ngược lại: "Thật sao?"

"Ừ." Lâm Mặc ôm hắn, hít thật sâu khí tức của đối phương, cảm thấy tâm tình của mình bình ổn trở lại, "Không bỏ ngươi đâu."

Gương mặt Lucas có chút đờ đẫn, sau đó quẫn bách cúi gằm mặt. El của hắn rộng lượng như thế, tại sao hắn lại luôn dùng những loại suy nghĩ nhỏ nhen ích kỷ của chính mình để đánh giá cậu. Tâm lý hắn nảy sinh loại cảm giác mất chênh lệch nghiêm trọng. El càng tốt đẹp, hắn càng cảm thấy chính mình bệnh hoạn dơ bẩn không xứng đáng với cậu.

Cậu vốn dĩ là một thiếu gia giàu có, cũng vì gánh tội thay cho hắn mà bị ném đến chốn địa ngục kia. Cậu bởi vì lỗi lầm của hắn, mà hủy mất một gương mặt xinh đẹp. Cậu lại vì một tin đồn giữa hắn cùng Orion mà bất chấp tất cả, chạy đến Ryz chỉ để có thể gặp hắn. Cậu vì hắn mà vứt bỏ tôn nghiêm của alpha, sẵn lòng chịu đựng nằm bên dưới. Để rồi sau tất cả những đau đớn hắn gây ra cho cậu, cậu lại dịu dàng bỏ qua bao dung hết thảy.

Hắn phải làm sao mới có thể báo đáp lại tất cả những gì El đã làm? Vì cái gì El lại tốt đến như vậy. Giá như cậu đánh chửi hắn, cậu tùy hứng thêm một chút, cậu kiêu căng thêm một chút, nói không chừng trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn.

"Ta có chuyện cần nói cho ngươi biết." Lucas trả lời bằng giọng mũi nghèn nghẹn.

"Chuyện gì?" Lâm Mặc ngạc nhiên hỏi.

Lucas hít sâu một hơi, sau nhiều lần suy nghĩ tới lui, rốt cuộc cũng quyết định nói ra bí mật chính hắn giấu kín bấy lâu: "Kỳ thực bên trong ta vẫn còn một ta khác nữa, ta vẫn hay gọi là nó. Nó luôn xúi giục khiến tâm trí ta đảo điên, khiến ta làm ra những chuyện điên cuồng không có cách nào bù đắp được."

Nói đến chuyện này, Lucas cười tự giễu bản thân: "Năm ta chín tuổi, ở trường học của ta có một tên alpha vẫn luôn bám lấy ta quấy rối. Ta chán ghét hắn, muốn hắn biết mất. Nó liền bảo ta lấy quần lót của mình nhét vào trong cặp hắn lúc đi bơi, sau đó đi thưa với giáo viên rằng mất quần lót. Sau khi kiểm tra ra được, giáo viên liền đi thưa chuyện với ba mẹ hắn, nhà trường cũng vì thế mà thôi học hắn. Nghe bảo rằng việc này bị ghi vào hồ sơ, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thể xin được một công việc tốt."

"Năm ta mười lăm, một omega trong trường muốn bắt nạt ta, ta vốn dĩ đã muốn đánh lại, nó lại kêu ta nhẫn nhịn. Ta nghe lời nó, sau đó dụ dỗ y đến khu đèn đỏ, lại chuốc xuân dược y. Đêm hôm ấy y bị vô số người luân bạo, đầu óc trở nên điên điên khùng khùng, cuối cùng còn treo cổ tự tử mà chết."

"Năm ta mười tám, ta trông thấy hôn phu của mình, trong đầu nó liền nghĩ tới chuyện làm thế nào để hành hạ hắn, khiến hắn rơi vào vực sâu của tuyệt vọng. Ta cố gắng chống lại, nhưng sức ảnh hưởng của nó với ta quá mạnh mẽ. Có những lúc ta không tài nào nhớ được chính mình đã làm gì. Ta cố tình diễn vai kẻ đáng thương bị bắt nạt khiến ngươi bị mọi người ghét bỏ, ta bắt giam ngươi để khiến ngươi không còn bất kỳ một lối thoát nào. Đêm qua cũng như vậy. Ta không kiềm chế được chính mình, trong đầu chỉ muốn hành hạ lăng nhục ngươi, khiến ngươi hoàn toàn thuộc về ta."

Những lời này có thể xem như những lời chân thật nhất từ trước đến nay Lucas nói ra. Hắn vẫn luôn che đậy một mặt xấu xí của mình, bởi vì hắn sợ hãi không ai có thể chấp nhận một con ác quỷ mục ruỗng bên trong túi da hào nhoáng này.

"Ngay cả bây giờ, ta vẫn muốn khiến ngươi mất đi tất cả. Ta muốn ngươi chỉ có thể phụ thuộc vào ta, vĩnh viễn cũng không rời bỏ được ta. El..." Hắn hơi ngừng lại, chua xót tiếp tục, "Ta như vậy, ngươi còn có thể yêu thích sao?"

Chính hắn còn chán ghét bản thân mình, làm sao có thể mong đợi người khác đến yêu thương hắn đây.

Lâm Mặc quả thật không ngờ sẽ nghe được một đoạn cố sự như vậy. Dù đã ngờ trước được tâm lý nam nhân ở thế giới này có chút bệnh hoạn, nhưng cậu chưa từng cho rằng hắn đã đến tình trạng ấy.

Bất quá những thứ đó sẽ không khiến Lâm Mặc thay đổi tình cảm của bản thân. Cậu yêu hắn vì chính hắn, cho dù hắn có trở thành ác nhân bị vạn người phỉ nhổ, cậu vẫn không buông xuống được tình yêu của mình.

Chẳng qua chỉ là tâm lý có chút vấn đề, này thì có sao? Cậu có thể ở với hắn được bao nhiêu năm nữa đã là một ẩn số, còn quan tâm những chuyện này làm gì.

Lâm Mặc thật muốn nói thẳng, nhưng thiết lập của El lại là thiếu đánh ngạo kiều, cậu đành phải vòng vo tìm từ ngữ: "Hừ! Vậy ngươi đây là kiếm cớ muốn đuổi ta đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lucas giơ mắt nhìn cậu, ánh mắt lấp loáng phản chiếu ảnh ngược của đối phương. Lâm Mặc càng diễn càng nghiện, hung hăng quát hắn: "Ta nói cho ngươi biết, bây giờ có muốn rời khỏi ta cũng muộn rồi! Đừng tưởng rằng viện cớ không biết gì thì ta bỏ qua cho ngươi! Ngươi làm ta thì phải chịu trách nhiệm cả đời với ta! Bổn thiếu gia hiện tại là tội phạm truy nã toàn tinh tế, không tiền không quyền không có cả nhan sắc, ngươi phụ trách ăn ở ngủ nghỉ mát-xa toàn bộ!"

"Ân." Khóe mắt Lucas lại có chút lệ châu trong suốt trào ra, giọng nói khàn khàn, "Ta chịu trách nhiệm với ngươi cả đời."

Tác giả có lời muốn nói: Vậy là mọi người đoán đúng rồi nha, virus chính là nửa nhân cách còn lại của Lucas, đó cũng là lý do vì sao ở thế giới này công quân chịu ảnh hưởng nặng nề như vậy.

Tuần sau có kiểm tra toán, cho nên tuần này chỉ đăng 1 chương duy nhất thôi *khóc một dòng sông*

Page được 1k like liền mở Give Away! Còn tặng cái gì thì vẫn đang suy nghĩ aaaa!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau