Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 142: Mọi kỳ thi đều kết thúc bằng nước mắt (12)
Thời điểm bảo tiêu xông vào trông thấy một màn như thế này, cả đám đều có chút ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra. May mà người của Tịch Viêm đều có tố chất rất cao, dù cho có bất ngờ cách mấy đi chăng nữa thì phản xạ vẫn nhanh vô cùng, lập tức lao đến bắt giữ lấy Jeff. Mấy tên đàn em xung quanh bị cảnh tượng người đột nhiên xuất hiện này cũng làm cho kinh hoảng, đáng tiếc thần kinh của chúng không cứng rắn bằng đội bảo tiêu, dù sao cũng chỉ là một đám ô hợp do Jeff tụ tập lại sau khi trốn ngục, trình độ chuyên nghiệp không cao, rất nhanh đều bị xử lý.
Lâm Mặc lúc này thấy tình huống đã xem như ổn định mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay buông súng cũng thả lỏng xuống. Kỳ thực ban nãy cậu chủ yếu chỉ dọa Jeff mà thôi, không định thật sự bóp cò. Không phải do cậu sợ, dù sao qua nhiều thế giới như vậy rồi, cậu cũng không còn là ngốc bạch ngọt thấy máu liền kinh hoảng nữa, mà vấn đề chính là giết người ở xã hội pháp trị này thật sự quá phiền phức. Giống như Tịch Viêm đã nói trước đó, khu vực này ngay trung tâm thành phố, chỉ cần có tiếng súng không cần nửa tiếng cảnh sát sẽ ập vào ngay. Cậu có thể hóa thành ma để tạm trốn, nhưng Tịch Viêm lại không dễ dàng tránh né được như thế, khẳng định sẽ đem lại rất nhiều rắc rối cho hắn. Tình huống lúc này vốn đã căng thẳng rồi, cậu cũng không muốn khiến hắn có thêm chuyện phiền lòng.
"Lâm Mặc, xem ra cái tình tùy tiện hành động của em vẫn không bỏ được nhỉ?" Một giọng nói âm u vang lên từ phía sau lưng Lâm Mặc.
Cậu quay người lại, nhìn thấy Tịch Viêm đứng cách mình chưa tới hai mét, nét mặt lạnh băng không rõ đang nghĩ gì, cảm giác tội lỗi lại bắt đầu ngập tràn. Nhưng Lâm Mặc là ai? Là tiểu thụ trong truyện đam mỹ cẩu huyết cứ mỗi lần gặp chuyện là lại bỏ chạy trong im lặng để hiểu lầm càng thêm nặng nề sao? Đương nhiên không rồi!
Vì thế Lâm · thiếu đánh · Mặc lại bắt đầu lấy mặt nóng dán mông lạnh, sáp lại gần Tịch Viêm nhỏ giọng rù rì: "Thôi mà, đừng giận em nữa nha."
Chân mày Tịch Viêm giật giật, cảm xúc dao động kịch liệt, các loại biểu cảm từ phẫn nộ, lo lắng, đau lòng đến quan tâm đều lướt qua ánh mắt một lượt, thế nhưng gương mặt vẫn cứ đanh ra như cũ, hệt như đang đấu tranh điều gì khủng khiếp lắm.
Phát hiện đối phương vẫn không để ý mình, Lâm Mặc không bỏ cuộc, trái lại bắt đầu được đà lấn tới. Nhờ vào mấy thế giới xuyên nhanh không ngừng, cậu đã rút ra được một công thức chung để tính toán tâm trạng cảm xúc của người yêu. Bằng không chỉ nhìn vào cái gương mặt muộn tao đó, ai mà biết hắn đang nghĩ cái gì.
[Đại boss Tịch Viêm] nhận [Tin xấu] từ [Thần côn Mộ Dung], tiến vào trạng thái [Cuồng hóa], giá trị bạo kích đạt full 100! Phát động công kích [Một phút bốc đồng] đối với [Mặc Mặc] gây 125% sát thương chí mạng!
[Đại boss Tịch Viêm] sử dụng kỹ năng bị động [Máy lạnh mùa đông] khiến tất cả người chơi trong phạm vi năm mét đều chịu hiệu ứng xấu [Đông lạnh]! (Tuy nhiên người chơi [Mặc Mặc] miễn nhiễm sát thương nhờ có buff [Tình yêu bất chấp])
[Mặc Mặc] sử dụng [Dỗ ngọt], xoa dịu giá trị bảo kích của Tịch Viêm giảm 30%.
Tịch Viêm cảm nhận được quanh hông mình truyền đến cảm giác ấm áp lại mềm mại, cúi đầu nhìn xuống phát hiện ra Lâm Mặc từ lúc nào đã dùng hai tay quấn lấy eo hắn, gương mặt ngẩng lên tràn ngập vẻ đáng thương: "Lúc nãy em sợ lắm luôn, nhưng cơ thể đột nhiên mà hành động thôi. Em cũng chỉ dám dọa gã, chứ kỳ thực tay đều run hết cả lên. Anh nhìn đi, em bây giờ tội nghiệp đến nhường nào. Anh mà còn không để ý đến em nữa, em sẽ lăn ra ngất xỉu vì đau lòng đó."
[Mặc Mặc] sử dụng [Lời ngon tiếng ngọt] + buff [Đôi mắt cún con] + buff [Tầm này liêm sỉ làm gì nữa] gây sát thương chí mạng cho [Đại boss Tịch Viêm]! K.O!
Lâm Mặc thậm chí còn tính toán trong lòng xem có nên giả bộ lăn ra ngất vài phút hay không, đã thấy quanh eo mình bị đối phương xiết chặt. Cậu chớp chớp mắt, chỉ thấy Tịch Viêm nghiến răng nghiến lợi: "Không cho giả vờ đáng thương!"
Là một tiểu thụ ngoan ngoãn, Lâm Mặc rất nghe lời thu hồi ánh mắt điềm đạm đáng yêu khiến người đau lòng lại.
"Cũng không cho giả vờ ngất! Em mà ngất anh sẽ không đưa về đâu!"
Kế hoạch bị đoán ra, Lâm Mặc vô cùng lúng túng cười bất đắc dĩ: "Ha ha, em làm sao có thể làm những chuyện thiếu tiết tháo như thế..."
Tịch Viêm hừ lạnh một tiếng, tuy rằng cơn giận trong lòng hắn đã bay biến, nhưng mà khó chịu thì vẫn còn, sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà tha thứ cho cậu. Đối phương thật sự quá hư đi, khi nãy hắn vừa mới giáo huấn một trận xong, vừa rồi tình huống nguy hiểm như thế lại tự tiện hành động, quả thật không xem lời hắn ra gì!
"Trở về sẽ phạt em!" Tịch Viêm nhỏ giọng nói bên tai Lâm Mặc, lại không phát hiện chính tai của mình cũng đỏ lên.
Hắn cao lãnh bước đi ra khỏi cửa, có điều mới đi được vài bước lại cảm giác bên người thiếu thiếu cái gì đó, quay đầu lại mới phát hiện Lâm Mặc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, vẻ măt đáng thương hề hề nhìn hắn: "Anh yêu à, em sợ quá chân nhũn ra rồi, anh cõng em đi."
"Gan em bắt đầu lớn ra rồi phải không?" Tịch Viêm cười lạnh, "Lại còn bắt đầu học làm nũng? Tự mình đi!"
Được nước lấn tới, Tịch Viêm hắn là người dễ dãi như vậy sao. Nếu không ăn đau, Lâm Mặc tuyệt đối sẽ không nhớ kỹ.
Lát sau đó, đội vệ sĩ trông thấy kỳ quan thế giới Tịch tổng cõng một thiếu niên đi xuống nhà hàng, thậm chí còn rất tận tình mà đặt vào trong xe. Trán bọn họ tràn ngập hắc tuyến, Tịch tổng à, nếu nhớ không lầm thì tình hình lúc đó cậu ta là người cầm súng khống chế đối phương đi? Còn ngài mới là con tin bị hành hạ! Vậy tại sao bây giờ vai trò của hai người hệt như bị đổi ngược lại vậy?!
Tịch Viêm đưa người được vào trong xe xong liền kêu tài xế chở họ về nhà. Dù sao xảy ra chuyện lớn cỡ này, hắn cũng không còn tâm tình để mà đi làm nữa.
Lâm Mặc lén lút dùng khóe mắt nhìn trộm qua, vẫn chỉ trông thấy một Tịch tổng mặt vô biểu tình như cũ.
Kỳ thực hắn đã không còn giận bao nhiêu, chung quy chuyện lần này cũng không hoàn toàn do lỗi Lâm Mặc. Cậu quả thực có sai khi không chịu khai báo một chuyện quan trọng như vậy cho hắn, khiến hắn có cảm giác mình bị người lừa gạt. Thế nhưng nhìn chung nếu lúc đó Lâm Mặc không giải trừ khế ước, hắn đã sớm nằm dưới ba tấc đất rồi.
Chuyện này không thể nói ai sai ai đúng được, vì vậy giận dỗi gì đó đều là vô nghĩa. Ánh mắt hắn ảo não nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, cảm thấy bọn họ đích thực là đúng người sai thời điểm trong truyền thuyết.
Nếu hắn có thể gặp cậu sớm hơn một năm... Không, chỉ cần gặp cậu trước khi tai nạn xảy ra thôi, kết cục của bọn họ nhất định sẽ thay đổi.
Ống tay áo bị người giật giật, Tịch Viêm thậm chí không cần ngoảnh đầu cũng biết ai là thủ phạm. Hắn cảm nhận được ngón tay út của mình như bị một xúc tu be bé cuốn lấy, sau đó là toàn bộ lòng bàn tay. Ngón tay hắn khẽ giật, khóe miệng cho chút run rẩy, thế nhưng nội tâm vẫn rất kiên định không nói lời nào.
Sau đó căn xúc tu kia lại bắt đầu di chuyển, đích đến chính là... đại điểu (siêu cay siêu khổng lồ) của Tịch Viêm.
Tịch Viêm hít một hơi thật sâu, tay còn lại nhanh nhẹn chụp được cái bàn tay táy máy kia. Nhưng cho dù là vậy, Viêm đại điểu vẫn thật nhạy cảm, cho dù tay Lâm Mặc chỉ mới hơi lướt qua, nó đã bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa rồi.
"Em...!" Tịch Viêm hung dữ nhìn Lâm Mặc, cuối cùng bao nhiêu lời đều nghẹn ngay cổ, chẳng biết nói gì.
Lâm Mặc hoàn toàn không biết hối cả mà còn ngước mắt nhìn hắn ra vẻ ngây thơ. Người ta không phải có câu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa đấy thôi. Tuy rằng cậu cùng Tịch Viêm là chồng chồng, nhưng kinh nghiệm cổ nhân truyền dạy khẳng định không sai, là một thanh niên yêu kính già yêu trẻ, cậu chỉ đang nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo của thế hệ đi trước mà thôi.
Cả hai tay đều bị giữ chặt, Lâm Mặc không cách nào nhúc nhích được. Tịch Viêm cứ tưởng như thế là an ổn, nào ngờ hắn mới liếc mắt nhìn qua, lập tức ngơ ngẩn. Từ bờ môi căng mọng của Lâm Mặc, đầu lưỡi nhỏ hồng bé xinh rụt rè xuất hiện, sau đó như có như không đầy dụ hoặc mà liếm một vòng môi trên đầy khiêu gợi. Đôi môi của cậu vốn đã gợi cảm, hiện nay phủ thêm một tầng nước trơn bóng càng thêm mời gọi.
Chưa bao giờ Tịch Viêm nghe thấy tiếng nuốt yết hầu của mình rõ ràng đến như vậy. Hắn muốn làm Liễu Hạ Huệ quay mặt đi, nhưng cặp mắt vẫn cứ gắt gao theo dõi đầu lưỡi kia.
Cổ nhân có câu, tức nước vỡ bờ, tuy rằng đại điểu của Tịch Viêm chưa đến nổi đâm thủng tầng lớp bảo vệ kia mà chui ra ngoài cất tiếng gáy chào buổi sáng, thế nhưng dục hỏa trong lòng hắn đã bị đốt lên cao lắm rồi. Rốt cuộc mưu kế của Lâm Mặc vẫn thành công, hắn không nhịn được cúi xuống, chà đạp đôi môi mình vẫn luôn thèm khát kia.
Đầu lưỡi Lâm Mặc vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện như dụ hoặc khiến Tịch Viêm nhớ mong, môi vừa kề môi hắn liền để cho lưỡi mình tiến vào công thành đoạt đất. Lưỡi Tịch Viêm như thổ phí, vừa vào đã đạp phá lung tung, mà lưỡi Lâm Mặc hệt như dân nữ bị người bắt nạt, ngoại trừ rụt rè trốn tránh ra chẳng có cách nào ngăn cản được sức công phá kinh người của đối phương. Hai người quần nhau qua lại ngay trên ghế sau, tiếng nước cùng thở dốc không ngừng vang lên, tài xế rất có tố chất chuyên nghiệp nhấn nút hạ tường cách âm để bảo vệ đôi tai cẩu độc thân quý giá của mình.
Nam nhân rất dễ bị khiêu khích, hai bên vừa mới cọ lại cọ một hồi, cả người đều nóng ran, chỗ nào đấy đều căng ra. Gương mặt Lâm Mặc đã ửng hồng, mà hai tay Tịch Viêm cũng bắt đầu không thành thật sờ soạng khắp nơi.
Tài xế lại bắt đầu băn khoăn, hắn nên chạy xe cho nhanh mau về nhà để boss làm việc cần làm, hay nên lái chầm chậm để boss làm việc cần làm?
"Chọn đường ít xe mà đi, về càng nhanh càng tốt." May mắn thay cho tài xế, Tịch Viêm như đọc hiểu được mà nhắn tin qua điện thoại.
Tuy rằng xe chấn gì đó nghe cũng rất kích thích, nhưng mà hiện tại hắn chính là tay không bắt giặc, hoàn toàn không chuẩn bị bất cứ vật dụng gì, hơn nữa trên xe còn có người khác đang ngồi, tuy rằng đã dựng tường cách âm, Tịch Viêm tuyệt đối không muốn bất kỳ ai có chút xíu cơ hội nào nghe thấy âm thanh hoan ái giữa hai người bọn họ. Tính độc chiếm của hắn khá nặng, lúc bình thường còn có thể nhịn chứ khi lên giường rồi thì tất cả mọi thứ của Lâm Mặc đều thuộc về hắn, cho dù một tiếng rên rỉ nhỏ bé của cậu hắn cũng không để cho ai khác biết đến!
Quản gia nghe được đội vệ sĩ báo tin, đã sớm đứng chờ ngoài cổng hoảng hốt không thôi. Nào ngờ thời điểm xe chạy đến cổng, ông còn chưa kịp bước qua hai bước, Tịch tổng từ trong xe ôm một người khác bước ra, ngoại trừ liếc mắt nhìn ông gật đầu ra hiệu chuyện này bàn sau thì ngay cả một lời cũng keo kiệt không nói, sau đó tiến thẳng lên lầu. Là một nam nhân, cho dù hiện tại không còn sung mãn như trước kia, quản gia vẫn hiểu rất rõ có những thứ không phải lửa nhưng nóng không thua lửa, đụng vào liền bỏng tay, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn bóng dáng Tịch Viêm xa dần.
Ông biết được Tịch Viêm bị Jeff tập kích, hơn nữa ăn thiệt không ít, cứ ngỡ đâu không máu me đầy mình thì cũng phải mặt mũi bầm dập, thế nhưng cớ sao Tịch tổng lại càng giống như vừa ăn trúng xuân dược hơn vậy? Chẳng lẽ súng ống có thể kích thích con người ta lên cơn hứng tình được hay sao?
Động tác Tịch Viêm có chút vội vàng, do đó vừa tiến vào phòng liền ném người lên giường, sau đó khóa cửa lại. Lâm Mặc cũng giống như hắn, đều bị khơi gợi lên dục vọng trong lòng, từ bờ môi không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ: "Tịch Viêm... Tịch Viêm..."
Theo quy trình thông thường, lúc này đây người yêu sẽ sử dụng tuyệt kỹ thoát áo một giây, tiếp đến lao lên xé áo xé quần cậu ra, sau đó hai người liền chơi chống đẩy. Thế nhưng Tịch Viêm lúc này rõ ràng hô hấp nặng nề, bên dưới đã trướng đến phát đau, lại vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng: "Em quên rằng mình đang chịu phạt sao?"
Nói rồi hắn ngồi trên ghế, nếu như bỏ qua đũng quần căng phồng bên dưới kia bộ dáng thoạt nhìn rất ung dung: "Tự mình cởi."
"A." Lâm Mặc biết rõ người yêu trên giường thỉnh thoảng bộc phát thú tính, đành cắn răng chịu đựng cởi từng nút áo ra. Có điều không biết có phải do cậu không quen hay không, mấy cái nút kia cứ như trêu người, khiến tay chân cậu lóng ngóng không thôi.
Vất vả vô cùng mới cởi xong hết quần áo, lúc này Lâm Mặc phát hiện mình toàn thân lõa thể, trong khi Tịch Viêm vẫn còn quần áo đầy đủ, trong lòng hiếm thấy dâng lên loại cảm giác xấu hổ khó nói.
"Tự mình bôi trơn." Trên tay Tịch Viêm không biết từ lúc nào cầm một tuýp bôi trơn căng đầy, hắn ném lên giường cho cậu, ánh mắt sâu xa vô cùng.
Mặt Lâm Mặc sắp đỏ thành cà chua luôn rồi, cậu lúng túng cầm lấy bôi trơn định trốn vào nhà vệ sinh, nào ngờ bị đôi chân thon dài của Tịch Viêm cản ngang: "Ai cho em rời đi. Làm ngay tại đây."
Dường như cảm thấy như thế là chưa đủ, Tịch Viêm âm trầm chỉ đạo: "Quỳ gối xuống, nhấc mông cao lên, giữ nguyên tư thế như vậy mà làm."
Nếu làm theo lời hắn, như vậy nơi tư mật nhất của Lâm Mặc liền bày ra cho đối phương nhìn thấy. hơn nữa còn phải đút ngón tay vào... Cậu chỉ mới tưởng tượng thôi cả người đều sắp biến thành tro tàn luôn rồi! Quẳng cho Tịch Viêm một ánh mắt "anh không thương em nữa", Lâm Mặc lầm bà lầm bầm cố gắng quên đi phía sau mình vẫn còn một người khác đang rình như sói đói, cắn răng dùng ngón tay đã đổ đầy chất bôi trơn mà nhét vào.
Nhìn cảnh tượng này, Tịch Viêm cảm thấy chính mình đây là đang tự hành hạ bản thân, vì cái gì thịt ngon đã dâng đến tận miệng còn phải ngồi chờ. Lâm Mặc tự mình làm lần đầu, cho nên tốc độ rất chậm, động tác cũng trúc trắc, mấy lần phải lần mò mới nhét vào rút ra chính xác, hắn nhìn mà tâm trạng cũng phập phồng theo.
Đến khi hạ huyệt đã đủ để nhét vừa ba ngón tay, Lâm Mặc lúc này mới tội nghiệp báo cáo: "Em... em xong rồi."
Tịch Viêm sớm nhịn không nổi, ngay cả áo quần không buồn cởi, chỉ mở dây khóa kéo cùng quần lót lấy ra cự vật đỏ tím sớm căng cứng của mình. Thời điểm đặt đỉnh dương v*t lên huyệt động, nó còn rất có tinh thần giật giật hai cái.
Một tay hắn bóp nhẹ mông bên phải Lâm Mặc, giọng nói khàn hẳn đi: "Làm rất tốt, có thể xem xét khoan hồng."
Lâm Mặc vừa nghe xong còn chưa kịp vui mừng hớn hở, phía sau đã bị một thứ to lớn mạnh mẽ lấp đầy, miệng không kiềm được phát ra một tiếng rên kéo dài: "A... Khoan đã...!"
Gel bôi trơn Tịch Viêm chuẩn bị là loại có chứa một hàm lượng nhỏ chất kích tình, mục đích chính nhằm trợ hứng cho cuộc chơi, cho nên cơ thể Lâm Mặc càng thêm mẫn cảm. Cậu có giảm giác bản thân như một thân cây bị khoét rỗng, mà tên thợ mộc nào đó vẫn cứ không ngừng xoáy sâu thêm.
"Ưm... A... Không được... Chỗ đó không..."
Tiếng rên rỉ thở dốc vang khắp phòng như ma âm bên tai Tịch Viêm, hắn nhìn xuống cơ thể trắng bóng như sứ đang chống tay dựa vào thành giường, dương v*t của hắn lại chôn sâu trong cơ thể đối phương, kích thích mạnh mẽ lập tức lan tràn ra từng tế bào. Nhận thấy phía trước của Lâm Mặc cũng có xu hướng ngẩng đầu, hắn càng thêm hung bạo mà "trừng phạt" cậu.
"Nói! Sau này có còn dám làm bừa không? Dám giấu giếm chuyện quan trọng không?" Sau mỗi một câu là lại bồi thêm một cú thúc thật mạnh, hệt như đang phô bày lực eo của mình.
"Không... ưm, không dám..." Lâm Mặc ngẩng cổ, mồ hôi chảy theo thái dương xuống gò má, ánh mắt tràn ngập tình dục, "Em biết sai rồi... A!"
Bị đâm trúng ngay điểm G, Lâm Mặc phấn khích đến suýt chút nữa bắn ra. Bất quá Tịch Viêm không phải loại người dễ dàng tha thứ như thế. Hai tay hắn luồn xuống bên dưới giữ chặt tiểu Mặc Mặc, giọng nói đầy đanh thép: "Chừng nào anh bắn em mới được bắn."
Nội tâm Lâm Mặc thật muốn phun một búng máu. Thể lực của hắn và của cậu có thể so với nhau sao?! Phỏng chừng cậu bị làm đến ngất xỉu luôn rồi hắn vẫn chưa ra lần nào! Kinh nghiệm trước đây của cậu đều là cậu bắn đến lượt thứ ba, người yêu mới ra lần đầu. Cậu thật sự nhịn không được! Nghẹn vào sẽ có hại cho thận đó!
"Hức... Cho em ra... để em ra đi..." Lâm Mặc ủy khuất đến đỏ cả mắt, "Em thật sự nhịn không nổi..."
Ánh mắt Tịch Viêm bất chợt nhu hòa đi một chốc. Hắn ghé người kề sát bên tai cậu thì thầm: "Còn xem thái độ em thế nào. Nói em yêu anh đi."
"Em yêu anh... Ân!" Mặc dù biết trước mình nói xong sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm phấn khích, Lâm Mặc vẫn không thể không chui đầu vào cái bẫy đào sẵn.
"Em chỉ có thể để cho anh thao, miệng dưới của em chỉ có lấp đầy tinh dịch của anh mới thỏa mãn." Ngón tay Tịch Viêm di chuyển từ rốn lên trước ngực, nhẹ nhàng trêu chọc đầu ti đã cương cứng của cậu.
"... Chỉ... chỉ ăn no tinh dịch... ưm... của anh..." Ngón tay lẫn ngón chân Lâm Mặc đều sung sướng đến co quắp lại bám vào ga giường, "Ông xã... đút no em..."
Lúc này đây hẳn là Tịch Viêm nên xông lên như một con dã thú gặm sạch sẽ cậu từ trong ra ngoài. Thế nhưng không hiểu sao Lâm Mặc cảm nhận được động tác của hắn có chút khựng lại, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng vẫn có thể nhận ra.
"Bảo bối." Thanh âm Tịch Viêm lại vang sát bên tai cậu, "Hứa với anh em tuyệt đối không bao giờ rời khỏi anh."
Đầu óc Lâm Mặc lúc này đã sớm bị tình dục hun đến mơ hồ, còn phân biệt trời trăng mây đất gì nữa, Tịch Viêm nói con chó là con mèo thì cậu không dám cãi lại con mèo là con chó. Huống hồ trong tư tưởng của cậu, bọn họ vốn dĩ vẫn luôn cùng nhau, mỗi thế giới cũng chỉ như trạm dừng chân của họ mà thôi.
"Em sẽ luôn ở bên anh..."
Lời này vừa nói ra, Tịch Viêm lúc này mới chính thức hóa thành sói đói đem bé thỏ tội nghiệp trên giường ăn sạch một mẩu xương. Ngoại trừ khúc đầu hơi thô bạo ra, toàn bộ quá trình còn lại đều khá hưởng thụ, mà e rằng chút trừng phạt nho nhỏ kia trong mắt Lâm Mặc cũng chỉ là tình thú giữa hai bên. Trong đêm đó cậu bị ép bắn tới năm lần, cả người cạn kiệt khô héo đến không còn chút tinh lực nào, chỉ có thể hấp hối van xin từ bỏ.
Tịch Viêm nhìn chung đối với người yêu của mình vẫn rất ôn nhu. Hắn ý thức được đây là lần đầu tiên của cậu (đương nhiên chỉ tính từ lúc Lâm Mặc biến thành ma, người yêu trước đó gì đấy đều là phù du tự động được não bộ xếp xó sang một bên), cho nên không nỡ yêu cầu quá nhiều. Khụ, tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng hình như hai bên cũng dằn vặt nhau hơn ba tiếng rồi đi? Thông thường lần đầu khoảng ba mươi đến bốn mươi lăm phút là quá đủ rồi. Có điều ai bảo Lâm Mặc mê người đến như vậy, hắn muốn nhịn cũng không nhịn được.
Người trong lòng mệt đến mí mắt mở cũng không lên, Tịch boss đại danh đỉnh đỉnh đành kiêm luôn cả chức vụ hầu cận mà thay cậu tắm rửa, đổi một ga trải giường mới, sau đó lại đem người khiêng ra thay quần áo ngủ vào. Lâm Mặc sau khi được giội rửa sạch sẽ thì lại từ một con thỏ già chết khô lắc lư biến hóa thành một cục bông nhỏ căng mọng nước thịt, khiến dục vọng mới kiềm xuống của Tịch Viêm một lần nữa dâng lên. Hắn lặc đầu gạt đi những ý niệm không đứng đắn trong đầu, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu ngủ.
Cho dù Lâm Mặc sẽ quay trở về trạng thái hồn ma như ban đầu, hắn tuyệt đối cũng không buông tha cậu. Luân hồi gì đó đều là đánh rắm. Tịch Viêm không phải loại người thích suy nghĩ đến những thứ mơ hồ trong tương lai, ngược lại hắn càng thích nắm giữ hiện tại hơn. So với trông chờ vào thứ gọi là vận mệnh của ông trời, hắn muốn tự mình quyết định.
Vì vậy, hắn ích kỷ vô sỉ cầu xin Lâm Mặc ở lại bên cạnh mình. Hắn biết cậu mang trong mình một trái tim mềm mại dịu dàng nhất, chỉ cần hắn yêu cầu, cậu nhất định sẽ ở lại. Dù cho hắn không thể nhìn thấy cậu cũng không sao. Hắn chỉ cần biết cậu ở bên cạnh hắn, vẫn luôn thuộc về hắn.
Sáng sớm hôm sau Tịch Viêm lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa. Ngày hôm qua hắn bất quá lợi dụng lúc cậu mơ hồ mà lừa gạt, suy cho cùng vẫn phải nói ra rõ ràng.
"Lâm Mặc, anh có một thỉnh cầu."
Hiếm khi thấy người yêu đưa ra yêu cầu gì với mình, Lâm Mặc như uống thuốc tăng lực mà tỉnh cả ngủ ngồi bật người dậy: "Hả? Anh cần gì... Ui cha!"
Cậu ngồi dậy quá nhanh, dẫn đến cái eo tội nghiệp bị dằn vặt cả đêm qua như muốn bẻ gãy làm đôi. Cộng thêm đau nhức dưới mông nữa, Lâm Mặc đau đến nước mắt sinh lý cũng phải trào ra.
"Có sao không?" Tịch Viêm lo lắng lấy gối dựa cho cậu, "Xin lỗi, đều do anh không biết kiềm chế."
Cho xin đi, câu này cậu nghe đến mòn tai suốt mười thế giới rồi. Người yêu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi việc trên giường là không bao giờ học được cách tiết chế. Nếu như không phải do cậu bị cưỡng ép rời khỏi mỗi thế giới, tin rằng cậu ở lại sống không quá mười năm cũng chết vì hư thận. Lâm Mặc ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ, ngoài mặt vẫn mang bộ dáng thẹn thùng không thôi.
"Không sao cả, khi nãy anh nói gì?"
"Về việc của em..." Tịch Viêm hơi chần chừ, tựa như đang cân nhắc chọn lựa ngôn từ thích hợp, "Mộ Dung đại sư nói với anh rằng sau khi em dùng hết dương khí còn sót lại liền sẽ quay trở về trạng thái linh hồn như ban đầu. Sau đó em liền có thể... tiến vào luân hồi."
Lâm Mặc ngồi suy nghĩ lại, hình như đây là câu chuyện Mộ Dung Thế xàm xí dựng lên đánh lừa Tịch Viêm. Tuy cậu không ưa tên thần côn hám tiền đó lắm, nhưng mà y làm được một điều tốt cho đời chính là không nói ra sự thật cho Tịch Viêm biết. Chỉ cần tưởng tượng viễn cảnh người yêu biết chân tướng, ôi thôi phía trước là cả một bầu trời hắc hóa.
"Anh có một yêu cầu duy nhất là... em có thể tiếp tục ở bên cạnh anh không?" Ngữ điệu Tịch Viêm mang theo van lơn cùng khẩn cầu, "Anh biết như thế không công bằng với em, bắt em phải tiếp tục đi theo anh như vậy. Nhưng anh không thể nào chịu đựng nổi loại suy nghĩ em rời bỏ anh mà đi."
"Ước muốn duy nhất của anh chính là có thể cùng em đi đến hoàng tuyền, cho nên em có thể chờ đợi bên cạnh anh được không?"
Nghe xong khẩn cầu này, Lâm Mặc có chút ngạc nhiên, ngược lại không biết nên khóc hay cười. Kỳ thực làm gì có luân hồi chứ, cho dù Tịch Viêm không yêu cầu cậu cũng không thể nào tiến vào đó được. Nhưng cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chính mình sau vài ngày, hoặc vài tuần nữa.
Có thể cậu vĩnh viễn không tan biến, tiếp tục dùng hình dạng này ở bên cạnh Tịch Viêm như hắn mong muốn. Cũng có thể cậu sẽ rời khỏi thế giới này hệt như những thế giới trước.
"Em đồng ý." Lâm Mặc dùng tay nắm lấy tay hắn, có chút hóm hỉnh vui đùa, "Chỉ cần anh không cảm thấy phiền khi bị ám bởi một hồn ma là được."
"Làm sao anh cảm thấy phiền được chứ... Không đúng! Cảm ơn em! Cảm ơn em rất nhiều!" Tịch Viêm như tỉnh táo ra ôm chầm lấy cậu, trong giọng nói mang theo bao nhiêu nghẹn ngào, "Kiếp này anh không thể làm gì cho em, nhưng anh hứa với em rằng từ nay về sau sẽ không yêu bất kỳ người nào khác nữa. Anh sẽ dùng trọn kiếp sau, kiếp sau và kiếp sau nữa bù đắp cho em."
Hắn biết yêu cầu của mình phi lý đến nhường nào, trừ phi Lâm Mặc thật sự yêu thương hắn, bằng không không ai trên đời có thể chấp nhận loại đề nghị này. Lặng lẽ ở bên cạnh như một cái bóng, vĩnh viễn không thể nhìn thấy cũng không chạm được vào người mình yêu, một lòng một dạ sống như thế chờ đến khi hắn chết... Tịch Viêm hắn là người. Dù cho hắn hứa rằng cả đời này sẽ chỉ yêu một mình Lâm Mặc, cuộc sống của hắn vẫn sẽ vây quanh bởi cộng đồng của chính mình, hắn vẫn có thể giao tiếp tiếp xúc cùng người khác. Nhưng Lâm Mặc thì khác. Một khi cậu đồng ý, từ nay về sau tất cả mọi thứ của cậu chỉ có thể xoay quanh hắn, mà cậu thậm chí không bao giờ nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Dù hắn hứa rằng vẫn sẽ duy trì cuộc sống hiện tại ngay cả sau khi cậu biến về trạng thái cũ, nhưng suy cho cùng giữa người và hồn ma vẫn có một khoảng cách lớn. Thời điểm Lâm Mặc còn chưa thành người, dẫu cho hắn nhìn thấy cậu đi chăng nữa giao tiếp giữa cả hai đã rất khó khăn, nói gì đến sau này. Bất quá hắn sẽ không từ bỏ. Hắn vĩnh viễn cũng không từ bỏ được loại thuốc phiện có tên Lâm Mặc này.
Đôi khi một lời nói dối có thể làm cho rất nhiều người vui sướng. Đó cũng là lý do vì sao Lâm Mặc vừa mới trải qua một loạt "trừng phạt" xong, miệng vẫn cứ dùng những thứ ngọt ngào che đi sự thật tàn khốc phía sau.
Nghĩ đến hắn cùng cậu chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi, Tịch Viêm dứt khoát buông bỏ xuống tất cả sự vụ ở công ty, cùng người yêu hết lên núi lại xuống biến du lịch. Hắn đưa cậu leo núi ngắm sao, kế tiếp lại đi chèo thuyền sông nước, sau đó thăm thú những cánh đồng hoa bất tận tại châu Âu, vòng vèo mấy địa điểm liên tiếp như thế cũng tốn hết mấy ngày.
Lâm Mặc vì muốn có thể kéo dài tối đa thời gian hiện hình có thể, đành phải dùng những lúc không cần thiết mà quay trở về trạng thái hồn ma để tiết kiệm sinh khí còn lại. Tịch Viêm đối với việc này chỉ có thể im lặng. Hắn biết sớm hay muộn hắn đều phải tập làm quen với việc không nhìn thấy cậu bên cạnh mình nữa.
Một buổi sớm thức giấc, Lâm Mặc cảm giác thời điểm đó đã tới. Lúc này cả hai người đều đang nằm ngủ trong phòng tại biệt thự trên núi của Tịch Viêm, ngày hôm qua cậu với hắn còn vừa mới làm một trận rã rời, nếu không phải linh cảm đến đột nhiên Lâm Mặc cũng sẽ không phí công bò dậy.
Chỉ một cử động nho nhỏ cũng đủ làm Tịch Viêm thức giấc. Hắn trước giờ không phải loại bám giường, nhưng mấy ngày nay đều rơi vào tình trạng căng thẳng như thế, cho dù một cử chỉ nhỏ nhất vẫn khiến hắn mở mắt tỉnh dậy. Nhận thấy Lâm Mặc ra hiệu im lặng, hắn không nói lời nào, chỉ có bàn tay là vẫn luôn siết chặt cậu không buông.
Cho dù không nhìn rõ mặt hắn trong bóng đêm, Lâm Mặc vẫn có thể cảm nhận được nội tâm của hắn. Mặc cho bề ngoài rắn rỏi đến thế nào, bàn tay của Tịch Viêm vẫn có chút run rẩy. Hắn đang sợ hãi. Có phải mỗi lần cậu rời đi hắn đều như thế hay không? Lâm Mặc nhận ra dường như cậu chưa bao giờ bận tâm những vấn đề sâu xa đó như thế. Trong mắt cậu, rời đi một thế giới cũng như kết thúc chuyến hành trình ở đó. Nhưng với Tịch Viêm, hắn phải làm một lữ khách lạc đường trong khoảng thời gian rất dài sau đó. Những cảm xúc của người ở lại, cậu tuyệt đối không bao giờ hiểu được.
"Đừng lo lắng, hãy nhớ kỹ em luôn ở bên cạnh anh." Lâm Mặc thì thầm, "Cho dù anh không nhìn thấy em, không chạm được vào em, em nhất định vẫn ở đó."
Có lẽ kiếp này, cậu sẽ có cơ hội chân chính bồi Tịch Viêm đi đến cuối con đường. Dù rằng quãng thời gian chờ đợi này có thể rất khốc liệt, thế nhưng so sánh với những gì người yêu đã trải qua, cậu tin rằng thứ mà mình sắp trải nghiệm tới đây chỉ là một phần nhỏ nhoi của nó.
Bàn tay Tịch Viêm càng thêm siết chặt, hệt như muốn hòa cậu vào làm một thể với chính mình. Hắn nắm thật chặt thật lâu, đến nỗi cơ bắp như tê cứng cả ra, không tài nào cảm nhận được chính xác nữa.
Mãi cho đến khi tia nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ chiếu vào phòng, Tịch Viêm lúc này mới nhìn thấy lờ mờ được chỗ nằm giường bên cạnh.
Nơi đó từ bao giờ đã trống rỗng, hệt như chưa từng có ai xuất hiện. Hắn khó khăn mở nắm tay ra, bên trong cũng vẫn là trống rỗng.
Tiểu kịch trường:
[Thông báo hệ thống]: Chúc mừng người chơi [Mặc Mặc] K.O [Đại boss Tịch Viêm]! Nhận được tọa kỵ cực hiếm [Đại điểu Tịch Viêm] x1!
[Thông báo hệ thống]: Khi nhận được tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm], người chơi [Mặc Mặc] có thể sử dụng triệu hồi tọa kỵ bất kỳ lúc nào. [Đại điểu Tịch Viêm] là tọa kỵ vừa có thể tấn công vừa phòng thủ, ngoài ra còn biết kiếm tiền cho người chơi. Đặc biệt, tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm] đạt level max tất cả các chỉ số, không cần tốn tiền thăng cấp, không cần tốn thời gian tìm thức ăn cho tọa kỵ, chỉ cần mỗi ngày cưỡi ít nhất một lần giúp tọa kỵ duy trì trạng thái vui vẻ!
[Mặc Mặc]: Oa oa, thật là tiện lợi! Thu thu thu!
Một thời gian sau...
[Mặc Mặc]:... Xin hỏi làm thế nào để bán tọa kỵ?
[Thông báo hệ thống]: Tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm] là phần thưởng event quý hiếm không thể giao dịch hay xóa bỏ, xin người chơi vui vẻ tiếp nhận!
[Đại điểu Tịch Viêm]: Mặc Mặc ngươi cũng nghe rồi đó, tiếp tục cưỡi ta là tốt rồi không phải sao?
[Mặc Mặc]: (ಥ﹏ಥ)...
Bài học rút ra ngày hôm nay: Đừng bao giờ ham hàng quảng cáo giá rẻ chất lượng tốt, đều là đa cấp cả.
Lâm Mặc lúc này thấy tình huống đã xem như ổn định mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay buông súng cũng thả lỏng xuống. Kỳ thực ban nãy cậu chủ yếu chỉ dọa Jeff mà thôi, không định thật sự bóp cò. Không phải do cậu sợ, dù sao qua nhiều thế giới như vậy rồi, cậu cũng không còn là ngốc bạch ngọt thấy máu liền kinh hoảng nữa, mà vấn đề chính là giết người ở xã hội pháp trị này thật sự quá phiền phức. Giống như Tịch Viêm đã nói trước đó, khu vực này ngay trung tâm thành phố, chỉ cần có tiếng súng không cần nửa tiếng cảnh sát sẽ ập vào ngay. Cậu có thể hóa thành ma để tạm trốn, nhưng Tịch Viêm lại không dễ dàng tránh né được như thế, khẳng định sẽ đem lại rất nhiều rắc rối cho hắn. Tình huống lúc này vốn đã căng thẳng rồi, cậu cũng không muốn khiến hắn có thêm chuyện phiền lòng.
"Lâm Mặc, xem ra cái tình tùy tiện hành động của em vẫn không bỏ được nhỉ?" Một giọng nói âm u vang lên từ phía sau lưng Lâm Mặc.
Cậu quay người lại, nhìn thấy Tịch Viêm đứng cách mình chưa tới hai mét, nét mặt lạnh băng không rõ đang nghĩ gì, cảm giác tội lỗi lại bắt đầu ngập tràn. Nhưng Lâm Mặc là ai? Là tiểu thụ trong truyện đam mỹ cẩu huyết cứ mỗi lần gặp chuyện là lại bỏ chạy trong im lặng để hiểu lầm càng thêm nặng nề sao? Đương nhiên không rồi!
Vì thế Lâm · thiếu đánh · Mặc lại bắt đầu lấy mặt nóng dán mông lạnh, sáp lại gần Tịch Viêm nhỏ giọng rù rì: "Thôi mà, đừng giận em nữa nha."
Chân mày Tịch Viêm giật giật, cảm xúc dao động kịch liệt, các loại biểu cảm từ phẫn nộ, lo lắng, đau lòng đến quan tâm đều lướt qua ánh mắt một lượt, thế nhưng gương mặt vẫn cứ đanh ra như cũ, hệt như đang đấu tranh điều gì khủng khiếp lắm.
Phát hiện đối phương vẫn không để ý mình, Lâm Mặc không bỏ cuộc, trái lại bắt đầu được đà lấn tới. Nhờ vào mấy thế giới xuyên nhanh không ngừng, cậu đã rút ra được một công thức chung để tính toán tâm trạng cảm xúc của người yêu. Bằng không chỉ nhìn vào cái gương mặt muộn tao đó, ai mà biết hắn đang nghĩ cái gì.
[Đại boss Tịch Viêm] nhận [Tin xấu] từ [Thần côn Mộ Dung], tiến vào trạng thái [Cuồng hóa], giá trị bạo kích đạt full 100! Phát động công kích [Một phút bốc đồng] đối với [Mặc Mặc] gây 125% sát thương chí mạng!
[Đại boss Tịch Viêm] sử dụng kỹ năng bị động [Máy lạnh mùa đông] khiến tất cả người chơi trong phạm vi năm mét đều chịu hiệu ứng xấu [Đông lạnh]! (Tuy nhiên người chơi [Mặc Mặc] miễn nhiễm sát thương nhờ có buff [Tình yêu bất chấp])
[Mặc Mặc] sử dụng [Dỗ ngọt], xoa dịu giá trị bảo kích của Tịch Viêm giảm 30%.
Tịch Viêm cảm nhận được quanh hông mình truyền đến cảm giác ấm áp lại mềm mại, cúi đầu nhìn xuống phát hiện ra Lâm Mặc từ lúc nào đã dùng hai tay quấn lấy eo hắn, gương mặt ngẩng lên tràn ngập vẻ đáng thương: "Lúc nãy em sợ lắm luôn, nhưng cơ thể đột nhiên mà hành động thôi. Em cũng chỉ dám dọa gã, chứ kỳ thực tay đều run hết cả lên. Anh nhìn đi, em bây giờ tội nghiệp đến nhường nào. Anh mà còn không để ý đến em nữa, em sẽ lăn ra ngất xỉu vì đau lòng đó."
[Mặc Mặc] sử dụng [Lời ngon tiếng ngọt] + buff [Đôi mắt cún con] + buff [Tầm này liêm sỉ làm gì nữa] gây sát thương chí mạng cho [Đại boss Tịch Viêm]! K.O!
Lâm Mặc thậm chí còn tính toán trong lòng xem có nên giả bộ lăn ra ngất vài phút hay không, đã thấy quanh eo mình bị đối phương xiết chặt. Cậu chớp chớp mắt, chỉ thấy Tịch Viêm nghiến răng nghiến lợi: "Không cho giả vờ đáng thương!"
Là một tiểu thụ ngoan ngoãn, Lâm Mặc rất nghe lời thu hồi ánh mắt điềm đạm đáng yêu khiến người đau lòng lại.
"Cũng không cho giả vờ ngất! Em mà ngất anh sẽ không đưa về đâu!"
Kế hoạch bị đoán ra, Lâm Mặc vô cùng lúng túng cười bất đắc dĩ: "Ha ha, em làm sao có thể làm những chuyện thiếu tiết tháo như thế..."
Tịch Viêm hừ lạnh một tiếng, tuy rằng cơn giận trong lòng hắn đã bay biến, nhưng mà khó chịu thì vẫn còn, sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà tha thứ cho cậu. Đối phương thật sự quá hư đi, khi nãy hắn vừa mới giáo huấn một trận xong, vừa rồi tình huống nguy hiểm như thế lại tự tiện hành động, quả thật không xem lời hắn ra gì!
"Trở về sẽ phạt em!" Tịch Viêm nhỏ giọng nói bên tai Lâm Mặc, lại không phát hiện chính tai của mình cũng đỏ lên.
Hắn cao lãnh bước đi ra khỏi cửa, có điều mới đi được vài bước lại cảm giác bên người thiếu thiếu cái gì đó, quay đầu lại mới phát hiện Lâm Mặc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, vẻ măt đáng thương hề hề nhìn hắn: "Anh yêu à, em sợ quá chân nhũn ra rồi, anh cõng em đi."
"Gan em bắt đầu lớn ra rồi phải không?" Tịch Viêm cười lạnh, "Lại còn bắt đầu học làm nũng? Tự mình đi!"
Được nước lấn tới, Tịch Viêm hắn là người dễ dãi như vậy sao. Nếu không ăn đau, Lâm Mặc tuyệt đối sẽ không nhớ kỹ.
Lát sau đó, đội vệ sĩ trông thấy kỳ quan thế giới Tịch tổng cõng một thiếu niên đi xuống nhà hàng, thậm chí còn rất tận tình mà đặt vào trong xe. Trán bọn họ tràn ngập hắc tuyến, Tịch tổng à, nếu nhớ không lầm thì tình hình lúc đó cậu ta là người cầm súng khống chế đối phương đi? Còn ngài mới là con tin bị hành hạ! Vậy tại sao bây giờ vai trò của hai người hệt như bị đổi ngược lại vậy?!
Tịch Viêm đưa người được vào trong xe xong liền kêu tài xế chở họ về nhà. Dù sao xảy ra chuyện lớn cỡ này, hắn cũng không còn tâm tình để mà đi làm nữa.
Lâm Mặc lén lút dùng khóe mắt nhìn trộm qua, vẫn chỉ trông thấy một Tịch tổng mặt vô biểu tình như cũ.
Kỳ thực hắn đã không còn giận bao nhiêu, chung quy chuyện lần này cũng không hoàn toàn do lỗi Lâm Mặc. Cậu quả thực có sai khi không chịu khai báo một chuyện quan trọng như vậy cho hắn, khiến hắn có cảm giác mình bị người lừa gạt. Thế nhưng nhìn chung nếu lúc đó Lâm Mặc không giải trừ khế ước, hắn đã sớm nằm dưới ba tấc đất rồi.
Chuyện này không thể nói ai sai ai đúng được, vì vậy giận dỗi gì đó đều là vô nghĩa. Ánh mắt hắn ảo não nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, cảm thấy bọn họ đích thực là đúng người sai thời điểm trong truyền thuyết.
Nếu hắn có thể gặp cậu sớm hơn một năm... Không, chỉ cần gặp cậu trước khi tai nạn xảy ra thôi, kết cục của bọn họ nhất định sẽ thay đổi.
Ống tay áo bị người giật giật, Tịch Viêm thậm chí không cần ngoảnh đầu cũng biết ai là thủ phạm. Hắn cảm nhận được ngón tay út của mình như bị một xúc tu be bé cuốn lấy, sau đó là toàn bộ lòng bàn tay. Ngón tay hắn khẽ giật, khóe miệng cho chút run rẩy, thế nhưng nội tâm vẫn rất kiên định không nói lời nào.
Sau đó căn xúc tu kia lại bắt đầu di chuyển, đích đến chính là... đại điểu (siêu cay siêu khổng lồ) của Tịch Viêm.
Tịch Viêm hít một hơi thật sâu, tay còn lại nhanh nhẹn chụp được cái bàn tay táy máy kia. Nhưng cho dù là vậy, Viêm đại điểu vẫn thật nhạy cảm, cho dù tay Lâm Mặc chỉ mới hơi lướt qua, nó đã bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa rồi.
"Em...!" Tịch Viêm hung dữ nhìn Lâm Mặc, cuối cùng bao nhiêu lời đều nghẹn ngay cổ, chẳng biết nói gì.
Lâm Mặc hoàn toàn không biết hối cả mà còn ngước mắt nhìn hắn ra vẻ ngây thơ. Người ta không phải có câu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa đấy thôi. Tuy rằng cậu cùng Tịch Viêm là chồng chồng, nhưng kinh nghiệm cổ nhân truyền dạy khẳng định không sai, là một thanh niên yêu kính già yêu trẻ, cậu chỉ đang nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo của thế hệ đi trước mà thôi.
Cả hai tay đều bị giữ chặt, Lâm Mặc không cách nào nhúc nhích được. Tịch Viêm cứ tưởng như thế là an ổn, nào ngờ hắn mới liếc mắt nhìn qua, lập tức ngơ ngẩn. Từ bờ môi căng mọng của Lâm Mặc, đầu lưỡi nhỏ hồng bé xinh rụt rè xuất hiện, sau đó như có như không đầy dụ hoặc mà liếm một vòng môi trên đầy khiêu gợi. Đôi môi của cậu vốn đã gợi cảm, hiện nay phủ thêm một tầng nước trơn bóng càng thêm mời gọi.
Chưa bao giờ Tịch Viêm nghe thấy tiếng nuốt yết hầu của mình rõ ràng đến như vậy. Hắn muốn làm Liễu Hạ Huệ quay mặt đi, nhưng cặp mắt vẫn cứ gắt gao theo dõi đầu lưỡi kia.
Cổ nhân có câu, tức nước vỡ bờ, tuy rằng đại điểu của Tịch Viêm chưa đến nổi đâm thủng tầng lớp bảo vệ kia mà chui ra ngoài cất tiếng gáy chào buổi sáng, thế nhưng dục hỏa trong lòng hắn đã bị đốt lên cao lắm rồi. Rốt cuộc mưu kế của Lâm Mặc vẫn thành công, hắn không nhịn được cúi xuống, chà đạp đôi môi mình vẫn luôn thèm khát kia.
Đầu lưỡi Lâm Mặc vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện như dụ hoặc khiến Tịch Viêm nhớ mong, môi vừa kề môi hắn liền để cho lưỡi mình tiến vào công thành đoạt đất. Lưỡi Tịch Viêm như thổ phí, vừa vào đã đạp phá lung tung, mà lưỡi Lâm Mặc hệt như dân nữ bị người bắt nạt, ngoại trừ rụt rè trốn tránh ra chẳng có cách nào ngăn cản được sức công phá kinh người của đối phương. Hai người quần nhau qua lại ngay trên ghế sau, tiếng nước cùng thở dốc không ngừng vang lên, tài xế rất có tố chất chuyên nghiệp nhấn nút hạ tường cách âm để bảo vệ đôi tai cẩu độc thân quý giá của mình.
Nam nhân rất dễ bị khiêu khích, hai bên vừa mới cọ lại cọ một hồi, cả người đều nóng ran, chỗ nào đấy đều căng ra. Gương mặt Lâm Mặc đã ửng hồng, mà hai tay Tịch Viêm cũng bắt đầu không thành thật sờ soạng khắp nơi.
Tài xế lại bắt đầu băn khoăn, hắn nên chạy xe cho nhanh mau về nhà để boss làm việc cần làm, hay nên lái chầm chậm để boss làm việc cần làm?
"Chọn đường ít xe mà đi, về càng nhanh càng tốt." May mắn thay cho tài xế, Tịch Viêm như đọc hiểu được mà nhắn tin qua điện thoại.
Tuy rằng xe chấn gì đó nghe cũng rất kích thích, nhưng mà hiện tại hắn chính là tay không bắt giặc, hoàn toàn không chuẩn bị bất cứ vật dụng gì, hơn nữa trên xe còn có người khác đang ngồi, tuy rằng đã dựng tường cách âm, Tịch Viêm tuyệt đối không muốn bất kỳ ai có chút xíu cơ hội nào nghe thấy âm thanh hoan ái giữa hai người bọn họ. Tính độc chiếm của hắn khá nặng, lúc bình thường còn có thể nhịn chứ khi lên giường rồi thì tất cả mọi thứ của Lâm Mặc đều thuộc về hắn, cho dù một tiếng rên rỉ nhỏ bé của cậu hắn cũng không để cho ai khác biết đến!
Quản gia nghe được đội vệ sĩ báo tin, đã sớm đứng chờ ngoài cổng hoảng hốt không thôi. Nào ngờ thời điểm xe chạy đến cổng, ông còn chưa kịp bước qua hai bước, Tịch tổng từ trong xe ôm một người khác bước ra, ngoại trừ liếc mắt nhìn ông gật đầu ra hiệu chuyện này bàn sau thì ngay cả một lời cũng keo kiệt không nói, sau đó tiến thẳng lên lầu. Là một nam nhân, cho dù hiện tại không còn sung mãn như trước kia, quản gia vẫn hiểu rất rõ có những thứ không phải lửa nhưng nóng không thua lửa, đụng vào liền bỏng tay, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn bóng dáng Tịch Viêm xa dần.
Ông biết được Tịch Viêm bị Jeff tập kích, hơn nữa ăn thiệt không ít, cứ ngỡ đâu không máu me đầy mình thì cũng phải mặt mũi bầm dập, thế nhưng cớ sao Tịch tổng lại càng giống như vừa ăn trúng xuân dược hơn vậy? Chẳng lẽ súng ống có thể kích thích con người ta lên cơn hứng tình được hay sao?
Động tác Tịch Viêm có chút vội vàng, do đó vừa tiến vào phòng liền ném người lên giường, sau đó khóa cửa lại. Lâm Mặc cũng giống như hắn, đều bị khơi gợi lên dục vọng trong lòng, từ bờ môi không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ: "Tịch Viêm... Tịch Viêm..."
Theo quy trình thông thường, lúc này đây người yêu sẽ sử dụng tuyệt kỹ thoát áo một giây, tiếp đến lao lên xé áo xé quần cậu ra, sau đó hai người liền chơi chống đẩy. Thế nhưng Tịch Viêm lúc này rõ ràng hô hấp nặng nề, bên dưới đã trướng đến phát đau, lại vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng: "Em quên rằng mình đang chịu phạt sao?"
Nói rồi hắn ngồi trên ghế, nếu như bỏ qua đũng quần căng phồng bên dưới kia bộ dáng thoạt nhìn rất ung dung: "Tự mình cởi."
"A." Lâm Mặc biết rõ người yêu trên giường thỉnh thoảng bộc phát thú tính, đành cắn răng chịu đựng cởi từng nút áo ra. Có điều không biết có phải do cậu không quen hay không, mấy cái nút kia cứ như trêu người, khiến tay chân cậu lóng ngóng không thôi.
Vất vả vô cùng mới cởi xong hết quần áo, lúc này Lâm Mặc phát hiện mình toàn thân lõa thể, trong khi Tịch Viêm vẫn còn quần áo đầy đủ, trong lòng hiếm thấy dâng lên loại cảm giác xấu hổ khó nói.
"Tự mình bôi trơn." Trên tay Tịch Viêm không biết từ lúc nào cầm một tuýp bôi trơn căng đầy, hắn ném lên giường cho cậu, ánh mắt sâu xa vô cùng.
Mặt Lâm Mặc sắp đỏ thành cà chua luôn rồi, cậu lúng túng cầm lấy bôi trơn định trốn vào nhà vệ sinh, nào ngờ bị đôi chân thon dài của Tịch Viêm cản ngang: "Ai cho em rời đi. Làm ngay tại đây."
Dường như cảm thấy như thế là chưa đủ, Tịch Viêm âm trầm chỉ đạo: "Quỳ gối xuống, nhấc mông cao lên, giữ nguyên tư thế như vậy mà làm."
Nếu làm theo lời hắn, như vậy nơi tư mật nhất của Lâm Mặc liền bày ra cho đối phương nhìn thấy. hơn nữa còn phải đút ngón tay vào... Cậu chỉ mới tưởng tượng thôi cả người đều sắp biến thành tro tàn luôn rồi! Quẳng cho Tịch Viêm một ánh mắt "anh không thương em nữa", Lâm Mặc lầm bà lầm bầm cố gắng quên đi phía sau mình vẫn còn một người khác đang rình như sói đói, cắn răng dùng ngón tay đã đổ đầy chất bôi trơn mà nhét vào.
Nhìn cảnh tượng này, Tịch Viêm cảm thấy chính mình đây là đang tự hành hạ bản thân, vì cái gì thịt ngon đã dâng đến tận miệng còn phải ngồi chờ. Lâm Mặc tự mình làm lần đầu, cho nên tốc độ rất chậm, động tác cũng trúc trắc, mấy lần phải lần mò mới nhét vào rút ra chính xác, hắn nhìn mà tâm trạng cũng phập phồng theo.
Đến khi hạ huyệt đã đủ để nhét vừa ba ngón tay, Lâm Mặc lúc này mới tội nghiệp báo cáo: "Em... em xong rồi."
Tịch Viêm sớm nhịn không nổi, ngay cả áo quần không buồn cởi, chỉ mở dây khóa kéo cùng quần lót lấy ra cự vật đỏ tím sớm căng cứng của mình. Thời điểm đặt đỉnh dương v*t lên huyệt động, nó còn rất có tinh thần giật giật hai cái.
Một tay hắn bóp nhẹ mông bên phải Lâm Mặc, giọng nói khàn hẳn đi: "Làm rất tốt, có thể xem xét khoan hồng."
Lâm Mặc vừa nghe xong còn chưa kịp vui mừng hớn hở, phía sau đã bị một thứ to lớn mạnh mẽ lấp đầy, miệng không kiềm được phát ra một tiếng rên kéo dài: "A... Khoan đã...!"
Gel bôi trơn Tịch Viêm chuẩn bị là loại có chứa một hàm lượng nhỏ chất kích tình, mục đích chính nhằm trợ hứng cho cuộc chơi, cho nên cơ thể Lâm Mặc càng thêm mẫn cảm. Cậu có giảm giác bản thân như một thân cây bị khoét rỗng, mà tên thợ mộc nào đó vẫn cứ không ngừng xoáy sâu thêm.
"Ưm... A... Không được... Chỗ đó không..."
Tiếng rên rỉ thở dốc vang khắp phòng như ma âm bên tai Tịch Viêm, hắn nhìn xuống cơ thể trắng bóng như sứ đang chống tay dựa vào thành giường, dương v*t của hắn lại chôn sâu trong cơ thể đối phương, kích thích mạnh mẽ lập tức lan tràn ra từng tế bào. Nhận thấy phía trước của Lâm Mặc cũng có xu hướng ngẩng đầu, hắn càng thêm hung bạo mà "trừng phạt" cậu.
"Nói! Sau này có còn dám làm bừa không? Dám giấu giếm chuyện quan trọng không?" Sau mỗi một câu là lại bồi thêm một cú thúc thật mạnh, hệt như đang phô bày lực eo của mình.
"Không... ưm, không dám..." Lâm Mặc ngẩng cổ, mồ hôi chảy theo thái dương xuống gò má, ánh mắt tràn ngập tình dục, "Em biết sai rồi... A!"
Bị đâm trúng ngay điểm G, Lâm Mặc phấn khích đến suýt chút nữa bắn ra. Bất quá Tịch Viêm không phải loại người dễ dàng tha thứ như thế. Hai tay hắn luồn xuống bên dưới giữ chặt tiểu Mặc Mặc, giọng nói đầy đanh thép: "Chừng nào anh bắn em mới được bắn."
Nội tâm Lâm Mặc thật muốn phun một búng máu. Thể lực của hắn và của cậu có thể so với nhau sao?! Phỏng chừng cậu bị làm đến ngất xỉu luôn rồi hắn vẫn chưa ra lần nào! Kinh nghiệm trước đây của cậu đều là cậu bắn đến lượt thứ ba, người yêu mới ra lần đầu. Cậu thật sự nhịn không được! Nghẹn vào sẽ có hại cho thận đó!
"Hức... Cho em ra... để em ra đi..." Lâm Mặc ủy khuất đến đỏ cả mắt, "Em thật sự nhịn không nổi..."
Ánh mắt Tịch Viêm bất chợt nhu hòa đi một chốc. Hắn ghé người kề sát bên tai cậu thì thầm: "Còn xem thái độ em thế nào. Nói em yêu anh đi."
"Em yêu anh... Ân!" Mặc dù biết trước mình nói xong sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm phấn khích, Lâm Mặc vẫn không thể không chui đầu vào cái bẫy đào sẵn.
"Em chỉ có thể để cho anh thao, miệng dưới của em chỉ có lấp đầy tinh dịch của anh mới thỏa mãn." Ngón tay Tịch Viêm di chuyển từ rốn lên trước ngực, nhẹ nhàng trêu chọc đầu ti đã cương cứng của cậu.
"... Chỉ... chỉ ăn no tinh dịch... ưm... của anh..." Ngón tay lẫn ngón chân Lâm Mặc đều sung sướng đến co quắp lại bám vào ga giường, "Ông xã... đút no em..."
Lúc này đây hẳn là Tịch Viêm nên xông lên như một con dã thú gặm sạch sẽ cậu từ trong ra ngoài. Thế nhưng không hiểu sao Lâm Mặc cảm nhận được động tác của hắn có chút khựng lại, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng vẫn có thể nhận ra.
"Bảo bối." Thanh âm Tịch Viêm lại vang sát bên tai cậu, "Hứa với anh em tuyệt đối không bao giờ rời khỏi anh."
Đầu óc Lâm Mặc lúc này đã sớm bị tình dục hun đến mơ hồ, còn phân biệt trời trăng mây đất gì nữa, Tịch Viêm nói con chó là con mèo thì cậu không dám cãi lại con mèo là con chó. Huống hồ trong tư tưởng của cậu, bọn họ vốn dĩ vẫn luôn cùng nhau, mỗi thế giới cũng chỉ như trạm dừng chân của họ mà thôi.
"Em sẽ luôn ở bên anh..."
Lời này vừa nói ra, Tịch Viêm lúc này mới chính thức hóa thành sói đói đem bé thỏ tội nghiệp trên giường ăn sạch một mẩu xương. Ngoại trừ khúc đầu hơi thô bạo ra, toàn bộ quá trình còn lại đều khá hưởng thụ, mà e rằng chút trừng phạt nho nhỏ kia trong mắt Lâm Mặc cũng chỉ là tình thú giữa hai bên. Trong đêm đó cậu bị ép bắn tới năm lần, cả người cạn kiệt khô héo đến không còn chút tinh lực nào, chỉ có thể hấp hối van xin từ bỏ.
Tịch Viêm nhìn chung đối với người yêu của mình vẫn rất ôn nhu. Hắn ý thức được đây là lần đầu tiên của cậu (đương nhiên chỉ tính từ lúc Lâm Mặc biến thành ma, người yêu trước đó gì đấy đều là phù du tự động được não bộ xếp xó sang một bên), cho nên không nỡ yêu cầu quá nhiều. Khụ, tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng hình như hai bên cũng dằn vặt nhau hơn ba tiếng rồi đi? Thông thường lần đầu khoảng ba mươi đến bốn mươi lăm phút là quá đủ rồi. Có điều ai bảo Lâm Mặc mê người đến như vậy, hắn muốn nhịn cũng không nhịn được.
Người trong lòng mệt đến mí mắt mở cũng không lên, Tịch boss đại danh đỉnh đỉnh đành kiêm luôn cả chức vụ hầu cận mà thay cậu tắm rửa, đổi một ga trải giường mới, sau đó lại đem người khiêng ra thay quần áo ngủ vào. Lâm Mặc sau khi được giội rửa sạch sẽ thì lại từ một con thỏ già chết khô lắc lư biến hóa thành một cục bông nhỏ căng mọng nước thịt, khiến dục vọng mới kiềm xuống của Tịch Viêm một lần nữa dâng lên. Hắn lặc đầu gạt đi những ý niệm không đứng đắn trong đầu, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu ngủ.
Cho dù Lâm Mặc sẽ quay trở về trạng thái hồn ma như ban đầu, hắn tuyệt đối cũng không buông tha cậu. Luân hồi gì đó đều là đánh rắm. Tịch Viêm không phải loại người thích suy nghĩ đến những thứ mơ hồ trong tương lai, ngược lại hắn càng thích nắm giữ hiện tại hơn. So với trông chờ vào thứ gọi là vận mệnh của ông trời, hắn muốn tự mình quyết định.
Vì vậy, hắn ích kỷ vô sỉ cầu xin Lâm Mặc ở lại bên cạnh mình. Hắn biết cậu mang trong mình một trái tim mềm mại dịu dàng nhất, chỉ cần hắn yêu cầu, cậu nhất định sẽ ở lại. Dù cho hắn không thể nhìn thấy cậu cũng không sao. Hắn chỉ cần biết cậu ở bên cạnh hắn, vẫn luôn thuộc về hắn.
Sáng sớm hôm sau Tịch Viêm lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa. Ngày hôm qua hắn bất quá lợi dụng lúc cậu mơ hồ mà lừa gạt, suy cho cùng vẫn phải nói ra rõ ràng.
"Lâm Mặc, anh có một thỉnh cầu."
Hiếm khi thấy người yêu đưa ra yêu cầu gì với mình, Lâm Mặc như uống thuốc tăng lực mà tỉnh cả ngủ ngồi bật người dậy: "Hả? Anh cần gì... Ui cha!"
Cậu ngồi dậy quá nhanh, dẫn đến cái eo tội nghiệp bị dằn vặt cả đêm qua như muốn bẻ gãy làm đôi. Cộng thêm đau nhức dưới mông nữa, Lâm Mặc đau đến nước mắt sinh lý cũng phải trào ra.
"Có sao không?" Tịch Viêm lo lắng lấy gối dựa cho cậu, "Xin lỗi, đều do anh không biết kiềm chế."
Cho xin đi, câu này cậu nghe đến mòn tai suốt mười thế giới rồi. Người yêu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi việc trên giường là không bao giờ học được cách tiết chế. Nếu như không phải do cậu bị cưỡng ép rời khỏi mỗi thế giới, tin rằng cậu ở lại sống không quá mười năm cũng chết vì hư thận. Lâm Mặc ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ, ngoài mặt vẫn mang bộ dáng thẹn thùng không thôi.
"Không sao cả, khi nãy anh nói gì?"
"Về việc của em..." Tịch Viêm hơi chần chừ, tựa như đang cân nhắc chọn lựa ngôn từ thích hợp, "Mộ Dung đại sư nói với anh rằng sau khi em dùng hết dương khí còn sót lại liền sẽ quay trở về trạng thái linh hồn như ban đầu. Sau đó em liền có thể... tiến vào luân hồi."
Lâm Mặc ngồi suy nghĩ lại, hình như đây là câu chuyện Mộ Dung Thế xàm xí dựng lên đánh lừa Tịch Viêm. Tuy cậu không ưa tên thần côn hám tiền đó lắm, nhưng mà y làm được một điều tốt cho đời chính là không nói ra sự thật cho Tịch Viêm biết. Chỉ cần tưởng tượng viễn cảnh người yêu biết chân tướng, ôi thôi phía trước là cả một bầu trời hắc hóa.
"Anh có một yêu cầu duy nhất là... em có thể tiếp tục ở bên cạnh anh không?" Ngữ điệu Tịch Viêm mang theo van lơn cùng khẩn cầu, "Anh biết như thế không công bằng với em, bắt em phải tiếp tục đi theo anh như vậy. Nhưng anh không thể nào chịu đựng nổi loại suy nghĩ em rời bỏ anh mà đi."
"Ước muốn duy nhất của anh chính là có thể cùng em đi đến hoàng tuyền, cho nên em có thể chờ đợi bên cạnh anh được không?"
Nghe xong khẩn cầu này, Lâm Mặc có chút ngạc nhiên, ngược lại không biết nên khóc hay cười. Kỳ thực làm gì có luân hồi chứ, cho dù Tịch Viêm không yêu cầu cậu cũng không thể nào tiến vào đó được. Nhưng cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chính mình sau vài ngày, hoặc vài tuần nữa.
Có thể cậu vĩnh viễn không tan biến, tiếp tục dùng hình dạng này ở bên cạnh Tịch Viêm như hắn mong muốn. Cũng có thể cậu sẽ rời khỏi thế giới này hệt như những thế giới trước.
"Em đồng ý." Lâm Mặc dùng tay nắm lấy tay hắn, có chút hóm hỉnh vui đùa, "Chỉ cần anh không cảm thấy phiền khi bị ám bởi một hồn ma là được."
"Làm sao anh cảm thấy phiền được chứ... Không đúng! Cảm ơn em! Cảm ơn em rất nhiều!" Tịch Viêm như tỉnh táo ra ôm chầm lấy cậu, trong giọng nói mang theo bao nhiêu nghẹn ngào, "Kiếp này anh không thể làm gì cho em, nhưng anh hứa với em rằng từ nay về sau sẽ không yêu bất kỳ người nào khác nữa. Anh sẽ dùng trọn kiếp sau, kiếp sau và kiếp sau nữa bù đắp cho em."
Hắn biết yêu cầu của mình phi lý đến nhường nào, trừ phi Lâm Mặc thật sự yêu thương hắn, bằng không không ai trên đời có thể chấp nhận loại đề nghị này. Lặng lẽ ở bên cạnh như một cái bóng, vĩnh viễn không thể nhìn thấy cũng không chạm được vào người mình yêu, một lòng một dạ sống như thế chờ đến khi hắn chết... Tịch Viêm hắn là người. Dù cho hắn hứa rằng cả đời này sẽ chỉ yêu một mình Lâm Mặc, cuộc sống của hắn vẫn sẽ vây quanh bởi cộng đồng của chính mình, hắn vẫn có thể giao tiếp tiếp xúc cùng người khác. Nhưng Lâm Mặc thì khác. Một khi cậu đồng ý, từ nay về sau tất cả mọi thứ của cậu chỉ có thể xoay quanh hắn, mà cậu thậm chí không bao giờ nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Dù hắn hứa rằng vẫn sẽ duy trì cuộc sống hiện tại ngay cả sau khi cậu biến về trạng thái cũ, nhưng suy cho cùng giữa người và hồn ma vẫn có một khoảng cách lớn. Thời điểm Lâm Mặc còn chưa thành người, dẫu cho hắn nhìn thấy cậu đi chăng nữa giao tiếp giữa cả hai đã rất khó khăn, nói gì đến sau này. Bất quá hắn sẽ không từ bỏ. Hắn vĩnh viễn cũng không từ bỏ được loại thuốc phiện có tên Lâm Mặc này.
Đôi khi một lời nói dối có thể làm cho rất nhiều người vui sướng. Đó cũng là lý do vì sao Lâm Mặc vừa mới trải qua một loạt "trừng phạt" xong, miệng vẫn cứ dùng những thứ ngọt ngào che đi sự thật tàn khốc phía sau.
Nghĩ đến hắn cùng cậu chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi, Tịch Viêm dứt khoát buông bỏ xuống tất cả sự vụ ở công ty, cùng người yêu hết lên núi lại xuống biến du lịch. Hắn đưa cậu leo núi ngắm sao, kế tiếp lại đi chèo thuyền sông nước, sau đó thăm thú những cánh đồng hoa bất tận tại châu Âu, vòng vèo mấy địa điểm liên tiếp như thế cũng tốn hết mấy ngày.
Lâm Mặc vì muốn có thể kéo dài tối đa thời gian hiện hình có thể, đành phải dùng những lúc không cần thiết mà quay trở về trạng thái hồn ma để tiết kiệm sinh khí còn lại. Tịch Viêm đối với việc này chỉ có thể im lặng. Hắn biết sớm hay muộn hắn đều phải tập làm quen với việc không nhìn thấy cậu bên cạnh mình nữa.
Một buổi sớm thức giấc, Lâm Mặc cảm giác thời điểm đó đã tới. Lúc này cả hai người đều đang nằm ngủ trong phòng tại biệt thự trên núi của Tịch Viêm, ngày hôm qua cậu với hắn còn vừa mới làm một trận rã rời, nếu không phải linh cảm đến đột nhiên Lâm Mặc cũng sẽ không phí công bò dậy.
Chỉ một cử động nho nhỏ cũng đủ làm Tịch Viêm thức giấc. Hắn trước giờ không phải loại bám giường, nhưng mấy ngày nay đều rơi vào tình trạng căng thẳng như thế, cho dù một cử chỉ nhỏ nhất vẫn khiến hắn mở mắt tỉnh dậy. Nhận thấy Lâm Mặc ra hiệu im lặng, hắn không nói lời nào, chỉ có bàn tay là vẫn luôn siết chặt cậu không buông.
Cho dù không nhìn rõ mặt hắn trong bóng đêm, Lâm Mặc vẫn có thể cảm nhận được nội tâm của hắn. Mặc cho bề ngoài rắn rỏi đến thế nào, bàn tay của Tịch Viêm vẫn có chút run rẩy. Hắn đang sợ hãi. Có phải mỗi lần cậu rời đi hắn đều như thế hay không? Lâm Mặc nhận ra dường như cậu chưa bao giờ bận tâm những vấn đề sâu xa đó như thế. Trong mắt cậu, rời đi một thế giới cũng như kết thúc chuyến hành trình ở đó. Nhưng với Tịch Viêm, hắn phải làm một lữ khách lạc đường trong khoảng thời gian rất dài sau đó. Những cảm xúc của người ở lại, cậu tuyệt đối không bao giờ hiểu được.
"Đừng lo lắng, hãy nhớ kỹ em luôn ở bên cạnh anh." Lâm Mặc thì thầm, "Cho dù anh không nhìn thấy em, không chạm được vào em, em nhất định vẫn ở đó."
Có lẽ kiếp này, cậu sẽ có cơ hội chân chính bồi Tịch Viêm đi đến cuối con đường. Dù rằng quãng thời gian chờ đợi này có thể rất khốc liệt, thế nhưng so sánh với những gì người yêu đã trải qua, cậu tin rằng thứ mà mình sắp trải nghiệm tới đây chỉ là một phần nhỏ nhoi của nó.
Bàn tay Tịch Viêm càng thêm siết chặt, hệt như muốn hòa cậu vào làm một thể với chính mình. Hắn nắm thật chặt thật lâu, đến nỗi cơ bắp như tê cứng cả ra, không tài nào cảm nhận được chính xác nữa.
Mãi cho đến khi tia nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ chiếu vào phòng, Tịch Viêm lúc này mới nhìn thấy lờ mờ được chỗ nằm giường bên cạnh.
Nơi đó từ bao giờ đã trống rỗng, hệt như chưa từng có ai xuất hiện. Hắn khó khăn mở nắm tay ra, bên trong cũng vẫn là trống rỗng.
Tiểu kịch trường:
[Thông báo hệ thống]: Chúc mừng người chơi [Mặc Mặc] K.O [Đại boss Tịch Viêm]! Nhận được tọa kỵ cực hiếm [Đại điểu Tịch Viêm] x1!
[Thông báo hệ thống]: Khi nhận được tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm], người chơi [Mặc Mặc] có thể sử dụng triệu hồi tọa kỵ bất kỳ lúc nào. [Đại điểu Tịch Viêm] là tọa kỵ vừa có thể tấn công vừa phòng thủ, ngoài ra còn biết kiếm tiền cho người chơi. Đặc biệt, tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm] đạt level max tất cả các chỉ số, không cần tốn tiền thăng cấp, không cần tốn thời gian tìm thức ăn cho tọa kỵ, chỉ cần mỗi ngày cưỡi ít nhất một lần giúp tọa kỵ duy trì trạng thái vui vẻ!
[Mặc Mặc]: Oa oa, thật là tiện lợi! Thu thu thu!
Một thời gian sau...
[Mặc Mặc]:... Xin hỏi làm thế nào để bán tọa kỵ?
[Thông báo hệ thống]: Tọa kỵ [Đại điểu Tịch Viêm] là phần thưởng event quý hiếm không thể giao dịch hay xóa bỏ, xin người chơi vui vẻ tiếp nhận!
[Đại điểu Tịch Viêm]: Mặc Mặc ngươi cũng nghe rồi đó, tiếp tục cưỡi ta là tốt rồi không phải sao?
[Mặc Mặc]: (ಥ﹏ಥ)...
Bài học rút ra ngày hôm nay: Đừng bao giờ ham hàng quảng cáo giá rẻ chất lượng tốt, đều là đa cấp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất