Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 187: Phiên ngoại: Sổ tay hướng dẫn nuôi thỏ (6)
Để hiểu hết được loại tình cảm này không thể một sớm một chiều, Khâm Thanh nguyện ý chờ đợi, mà Bạch Thố cũng nguyện ý học hỏi. Tuy rằng cách tiếp thu của cậu vẫn khá ngô nghê, nhưng vốn dĩ cậu đã là một con thỏ yêu ngốc nghếch quê mùa không tiếp xúc nhiều cùng nhân loại, cho nên cách đón nhận tình cảm cũng theo hướng yêu thú nhiều hơn. Ví dụ như...
"Chủ nhân, tình cảm mà ngài nói có phải cái loại ở bên nhau, sinh thú nhỏ cho nhau không?" Bạch Thố tròn mắt đặt những câu hỏi tương tự thế này lúc bọn họ trên đường.
"Đúng vậy." Bất quá sẽ không có thú nhỏ. Hắn sinh không được, Bạch Thố cũng sinh không được.
Bạch Thố gật gật đầu, hóa ra chủ nhân muốn cưới cậu về làm vợ sao! Nhưng mà hắn đã có vợ rồi mà ta? Cậu suy nghĩ một hồi, lại nhớ tới con sư tử Phì Trư kể, hắn ta cũng có tới bảy người vợ. Có lẽ nhân loại cũng lấy rất nhiều vợ. Tuy rằng đáp án này tương đối thỏa mãn suy nghĩ trong lòng cậu, song nó lại khiến cậu càng bực bội hơn.
Đã bảo không ký khế ước với yêu thú khác rồi mà, tại sao lại có người khác chứ? Chẳng lẽ những người vợ khác của hắn là người? Nhưng mà cậu ở cùng với Khâm Thanh lâu như vậy rồi vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ nhân loại nào đến tìm hắn, chắc là những người vợ kia không giống mấy nàng sư tử cái đâu nhỉ? Nếu bọn họ không cần chủ nhân nữa, như vậy chủ nhân là của riêng mình cậu!
Trong lúc nhất thời Bạch Thố liền khấn thầm mong cho những người vợ của Khâm Thanh tuyệt đối không cần tìm đến, không cần mang hắn về nhà như con sư tử yêu kia. Bất quá nếu như họ vẫn đến thì sao đây...
Cậu đột ngột quay sang kéo kéo tay Khâm Thanh: "Chủ nhân, nếu như vợ ngài đến tìm ngài thì sao đây?"
Khâm Thanh trong lúc mơ hồ không hiểu đầu đuôi ra sao: "Ai cơ?"
"Vợ ngài đó!" Cậu lặp lại, "Hồi em còn nhỏ ngài bảo khi nào em lớn sẽ biết thôi."
Nghe thấy lời này, Khâm Thanh cố lục lọi trong ký ức, quả thật có chuyện như vậy. Nhưng mà hắn vốn không xem đó là chuyện quan trọng gì, sớm vứt ra sau đầu, ấy thế mà con thỏ này vẫn cứ nhớ kỹ? Nhất thời Khâm Thanh không biết nên vui hay nên buồn. Hắn cũng muốn thử nghiệm chút xem suy nghĩ của Bạch Thố ra sao, liền dò hỏi: "Thế nếu vợ ta tìm đến muốn mang ta về thì sao đây?"
"A..." Bạch Thố lúng túng, "Vậy thì ngài mang em về cùng."
"Nhưng mà vợ ta không thích thỏ, vợ ta không cho phép ta mang em về thì phải làm sao?" Khâm Thanh thở dài, tựa hồ thật sự trăn trở.
Bạch Thố cuống quít lên cả rồi, tại sao vợ Khâm Thanh lại không thích thỏ chứ, thỏ có gì đâu mà không thích, lông mềm vẻ ngoài đáng yêu tối ngủ ôm lại còn rất ấm, chính miệng chủ nhân cậu nói thế. Cậu càng nghĩ càng ấm ức, dẩu môi nói: "Nhưng mà em cũng là vợ ngài mà. Tại sao em không được ở chung với ngài chứ."
"Thế nếu như vợ ta cho phép mang em về, nhưng mỗi tối ta phải ngủ cùng nàng ta, không ngủ cùng em nữa thì làm sao?" Khâm Thanh lại hỏi tiếp.
"Em cũng muốn ngủ với chủ nhân..." Cậu ỉu xìu nói, đột nhiên sáng mắt lên, "Em biết rồi, em sẽ biến về thành thỏ, như vậy không chiếm bao nhiêu chỗ hết, ngài có thể giấu em trong áo mang vào phòng ngủ!"
Nói rồi cậu lấp lánh mắt nhìn Khâm Thanh cầu khen thưởng, thế nhưng chỉ thấy gương mặt hắn vô cùng lạnh nhạt không vui, khó hiểu không thôi. Chẳng lẽ cậu lại nói gì sai nữa sao?
Khâm Thanh thở dài, lần này là thực sự. Tuy sớm biết con đường truy thê không dễ dàng gì, nhưng có thể mỗi lần đều chọc tức hắn thành ra như thế này cũng là một loại tài năng. Bất quá có trách thì trách hắn chứ trách ai, từ nhỏ cậu chỉ toàn tiếp xúc với yêu thú, tuy rằng có chế độ một vợ một chồng nhưng đấy đều là số ít, đa số yêu thú phóng khoáng tự do không quan trọng việc kết đôi, chỉ cần qua mùa sinh sản thì lại đi tìm người khác. Ngay cả nhân loại bọn họ vẫn còn tục đa thê, việc thuần thú sư mạnh mẽ có thê thiếp thành đàn không hiếm, thì Bạch Thố cho rằng hắn có nhiều hơn một người vợ cũng chẳng có gì sai.
Thứ khiến hắn bực mình chính là cậu có thể nói ra những lời này một cách dửng dưng đến như vậy, hoàn toàn không hề có chút áp lực hay ghen tỵ nào, khiến hắn có cảm giác dường như hắn vẫn chưa đủ quan trọng để cậu phải bận tâm.
"Vợ chỉ cần có một là đủ rồi." Khâm Thanh cảm thấy đối với Bạch Thố thay vì lòng vòng chi bằng nói thẳng trực tiếp vào vấn đề còn hơn, "Ta chỉ có một mình em là vợ thôi, cũng không có ai khác nữa."
"Hả? Nhưng chẳng phải trước đó ngài bảo rằng ngài có vợ sao?" Bạch Thố vô cùng khó hiểu.
"Lời đấy vốn để ám chỉ em. Khi đó em còn nhỏ quá, ta muốn chờ em trưởng thành rồi mới ngỏ lời."
Hóa ra là vậy sao? Bạch Thố như bừng tỉnh đại ngộ, vậy là chủ nhân chỉ có một mình cậu thôi! Không hiểu sao suy nghĩ này khiến cậu vui vẻ hẳn lên. Chủ nhân thuộc về riêng mình cậu, cậu không phải chia sẻ chủ nhân với bất kỳ người nào khác!
"Chủ nhân, thật ra em cũng không thích ngài có vợ khác đâu. Như vậy có phải em hơi ích kỷ quá rồi không?" Cậu hơi lo lắng hỏi.
"Đấy hoàn toàn bình thường. Ta cũng không thích em có ai khác ngoài ta." Khâm Thanh mừng còn không hết nữa là, chỉ mong cậu càng ích kỷ thêm một chút nữa càng tốt.
"Em cũng không sinh được thú nhỏ, ngài sẽ không buồn chứ?" Ngẫm lại cậu là giống đực, cậu không thể sinh con được. Vợ mà không sinh được thú nhỏ thì sao có thể gọi là vợ chứ.
"Ta cũng đâu có muốn thú nhỏ. Không sinh được thì có làm sao." Nói thẳng ra cho dù cậu có sinh được hắn cũng không muốn sinh. Một đời này hắn sống lại để hưởng thụ tình cảm hai người, chứ không phải để làm ông bố bỉm sữa.
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy, có rất nhiều khúc mắc thông qua đó được giải đáp, Bạch Thố cũng dần dần hiểu rõ hơn loại tình cảm mà Khâm Thanh nói tới. Cậu thầm nghĩ trong bụng nếu như vậy cũng không tệ, có thể ở cùng bên nhau, lại không có người khác xen vào, chủ nhân cũng rất thích cậu, có gì để từ chối đâu cơ chứ!
Vấn đề duy nhất chính là, sau khi so sánh qua lại, Bạch Thố bất giác nhận ra, hình như cuộc sống trước giờ của mình với chủ nhân lúc nào cũng như vậy sẵn rồi! Căn bản không có sự thay đổi!
Vì thế, cậu nhanh chóng đem thắc mắc của mình đề cập đến: "Nhưng mà từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn như vậy mà, vậy thì đâu có gì khác biệt đâu?"
"Có chứ, có chút khác biệt nho nhỏ." Giọng của Khâm Thanh hơi trầm xuống, ánh mắt tối lại, yết hầu động đậy, "Đợi đến lúc đó em sẽ biết."
Không lâu sau đó Bạch Thố liền nhanh chóng được trải nghiệm "đãi ngộ" khác biệt mà Khâm Thanh nói tới.
"A... a... ha..." Tiếng thở dốc dồn dập vang vọng trong rừng, kèm theo những âm thanh ái muội ba ba, "Chủ nhân, em nhịn không được..."
"Thế có muốn nữa không?" Khâm Thanh vừa động phần dưới, vừa hôn lên môi, lên cằm, lên ngực cậu.
"Muốn... Ưm!" Cái cần cổ trắng ngần của Bạch Thố cong lên, tạo nên một đường cong mềm mại quyến rũ, "Chỗ đó... Thật thoải mái... Ha... Muốn nhiều hơn nữa..."
Thỏ là một loài động vật rất dễ động dục, trong một tháng có thể phát tình từ hai đến ba lần, mỗi lần kéo dài ba đến năm ngày. Trước kia chưa biết đến tình dục ra sao, nay đã trải nghiệm rồi cơ thể Bạch Thố cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần tác động đúng cách liền dễ dàng phát tình rồi tiến vào giai đoạn giao phối ngay lập tức, mọi vị trí đều trở nên nhạy cảm hơn. Thế là kể từ khi khai trai, gần như ngày nào Khâm Thanh cũng có phúc được "ăn" thịt thỏ.
Giai đoạn đầu Bạch Thố còn hơi ngượng ngùng, khiến Khâm Thanh luôn có lỗi giác chiếm tiện nghi của cậu, vì vậy mỗi lần quan hệ xong đều cố gắng chiều chuộng cậu hết sức để thoải mái. Nhưng dần dà hắn mơ hồ phát hiện hình như vị trí hai người bị đảo lộn, Bạch Thố vẫn là tiểu tổ tông, còn hắn mới là con sen chịu trách nhiệm giúp cậu thoải mái!
Ví dụ như một ngày đẹp trời nắng ấm, đầu óc hắn vốn dĩ trong sáng hướng đến trời cao, Bạch Thố đang bắt cá đột ngột phát tình liền dựa lên đá tảng rên rỉ câu dẫn hắn: "Chủ nhân, em thật muốn nha..."
Lúc đó quần áo cậu ướt nhẹp bó sát vào thân thể, giọng nói khàn nhẹ quyến rũ, đôi mắt long lanh sóng nước gợi tình, Khâm Thanh làm thế nào có thể chối từ! Hắn nuốt yết hầu vài cái, ngay lập tức vứt chuyện trên tay lao xuống nước, hai người cùng ba ba ba một hồi đến mức khiến lũ cá hoảng sợ bỏ chạy hết! Kết quả hôm ấy chẳng bắt được con cá nào, chỉ có một bữa "thịt" no nê thôi.
Lại một lần khác tối trời, hai người họ vốn đang ngủ, đột nhiên Bạch Thố cựa quậy, cơ thể nóng dần lên, cọ vào lồng ngực hắn: "Thật khó chịu... Chủ nhân..."
Tay cậu lại còn vói vào trong, Khâm Thanh họa chăng có là thánh mới nhịn được. Kết quả cả buổi tối hôm đó hai người lăn lộn một hồi tiếp, hoàn toàn không nghĩ tới cái gọi là tiết tháo nữa!
Kết quả của việc túng dục quá độ chính là Bạch Thố ngày càng khỏe mạnh hồng hào, còn Khâm Thanh phát hiện hắn bị sút cân, tình trạng cơ thể cũng giảm hẳn đi! Không phải vì hắn không đủ lực, mà là vì hắn là con người, còn Bạch Thố là yêu thú. Mỗi loài đều có giới hạn số lần quan hệ nhất định, nếu vượt qua sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Đương nhiên con người không thể so với yêu thú, hắn lại cứ t*ng trùng thượng não thuận theo lịch động dục của loài thỏ, kết cục không thể tốt đẹp được!
Vì nghĩ cho tính phúc tương lai lâu dài, lại nghĩ tới việc giữ phong độ đường xa, Khâm Thanh dù tiếc nuối đến đâu cũng phải cắn răng lập ra quy định giới hạn số lần quan hệ. Lúc hắn giải thích cho Bạch Thố, cậu tuy cái hiểu cái không, song vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Một lối sống điều độ chính là con đường dẫn tới hạnh phúc dài lâu, quan hệ của Khâm Thanh với Bạch Thố ngày càng khăng khít, chất lượng cuộc sống cũng đi lên. Kể từ lúc xảy ra chuyện ở đại hội đến bây giờ đã qua hơn một tháng, các thế lực tìm kiếm bọn họ đã dần bỏ cuộc, chỉ còn sót lại một vài tổ chức cố chấp tìm hiểu. Bạch Thố cũng không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều nữa, dần dà thoát khỏi bóng ma tâm lý trước đó.
Bọn họ rốt cuộc vẫn về lại nhà, sống cuộc sống bình thản như trước kia, thích thì tu luyện, không thích thì chơi đùa. Xuân đi thu đến, bao mùa luân chuyển, thỉnh thoảng nhàm chán lại ghé xuống các thành thị nhân loại để chơi đùa. Cố nhiên có bài học trước đó, Khâm Thanh rút kinh nghiệm hạn chế đi đến những nơi có quá nhiều thuần thú sư tụ tập, mà Bạch Thố cũng học được cách nhẫn nhịn, không hấp tấp lộ ra thân phận thật của mình. Hai người dắt tay nhau đi hết cả một đời như vậy bạch đầu giai lão, cuối cùng vẫn theo quy luật sinh tử mà rời khỏi nhân gian.
Nhân loại khi đạt đến cấp thánh sẽ ngừng lại, ban đầu tuổi trẻ dài lâu nhưng theo tử vong tiến gần sẽ ngày càng già đi. Yêu thú ngược lại bởi vì hính dáng người của chúng vốn dĩ do yêu thuật hóa thành nên không bao giờ già cả đi. Vì vậy những ngày tháng cuối cùng, Khâm Thanh trở nên già yếu, nhưng Bạch Thố vẫn cứ trẻ trung xinh đẹp. Điều này khiến cậu rất lo lắng, khóc mãi không thôi dù hắn đã an ủi rằng không sao cả.
Khâm Thanh biết sau khi chết đi bọn họ sẽ lại quay trở về tổng bộ, nhưng Bạch Thố không biết điều đó. Trong mắt cậu sau khi hai người chết rồi cậu không thể nhìn thấy chủ nhân, không thể sống cùng chủ nhân, không thể nói chuyện cùng ngài ấy nữa. Cho dù có tiến vào luân hồi, bọn họ cũng sẽ lãng quên hết ký ức đời trước, trở thành những người xa lạ.
"Chủ nhân, em không muốn rời xa ngài." Cậu ngồi bên giường khóc nức nở.
"Đừng lo, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau." Khâm Thanh dùng cánh tay đã già yếu của mình vuốt ve tóc cậu như trong quá khứ, hệt như thể thời gian không khiến hắn thay đổi đi bất kỳ điều gì.
"Em sợ lắm, nếu như em quên hết tất cả, chúng ta không tìm được nhau thì sao..." Bạch Thố run rẩy nói, "Như vậy... em sẽ không vào luân hồi. Cho dù ngài có quên hết, em vẫn có thể kiếm được ngài..."
Mặc dù biết rõ khi thế giới kết thúc bọn họ sẽ quay về, song Khâm Thanh vẫn không thể nhịn được mắng một tiếng: "Ngu ngốc! Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Không vào luân hồi, đồng nghĩa trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể siêu sinh, nếu chẳng may bị đánh cho hồn phi phách tán liền biến mất giữa đất trời. Hơn nữa chỉ có thể sống lay lắt như một bóng ma, không có thực thể, sống như vậy có khác gì tra tấn. Cho dù bọn họ thực sự có kiếp sau ở nơi này đi chăng nữa, liệu rằng hắn có hạnh phúc nổi khi người mình yêu rơi vào tình cảnh như vậy?
"Em không tin tưởng vào ta, hay không tin vào chính mình?" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Đôi mắt Bạch Thổ đỏ hoe, tiếng nấc nho nhỏ vẫn cứ sụt sùi phát ra, cậu nắm chặt tay đối phương, nhỏ giọng đáp: "Em biết rồi."
Bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau. Chủ nhân đã tin vào cậu, vì sao cậu lại không thể tin vào hắn chứ? Cho dù luân hồi có lau sạch ký ức của họ đi chăng nữa, bằng cách nào đó rốt cuộc họ vẫn sẽ quay trở về bên nhau thôi.
Hai người song song qua đời cùng một ngày trong im lặng, kết thúc cuộc đời ngọt ngào dài đằng đẵng bên nhau, đến tận phút cuối cùng vẫn tay nắm tay.
*****
Tổng bộ.
"Thôi nào, dù sao các cậu vẫn có kết cục tốt đẹp rồi còn gì." Mục Thanh Hoài nhún vai, không buồn phủ nhận việc mình cố ý đổi vị trí phong ấn ký ức giữa hai người.
Hạ Duệ không cãi lại được, bất quá chuyện này nói ra cũng không tệ, bởi vì cho dù có ký ức hay không, Lâm Mặc vẫn yêu hắn nhất! Chỉ riêng chuyện này đã đủ để hắn sung sướng vô cùng rồi, cho nên tội lỗi của Mục Thanh Hoài tạm thời được bỏ qua.
Lâm Mặc cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì, cậu chỉ hơi xấu hổ một chút xíu thôi. Hóa ra lúc mình mất ký ức ngu ngốc đến như vậy sao? Đã thế còn không ngại mặt mũi nhiều lần cầu hoan Hạ Duệ thế kia! Tuy rằng cậu không thẹn thùng vì làm chuyện ấy từ lâu nhưng mà để lộ bản chất thật của mình ra như vậy trước mặt người yêu vẫn rất là khó nói đó!
"Hôm nay tôi tới đây không phải chỉ vì chuyện đó." Hạ Duệ a hèm một tiếng, đặt lên bàn một tờ giấy khác, "Đây là đơn xin nghỉ phép tiếp theo..."
"Cái gì?!" Mục Thanh Hoài gần như nhảy dựng lên, "Hai người vừa mới lăn giường cả ngàn năm xong lại đòi nghỉ phép tiếp?!"
"Kể từ lúc tổng bộ mới thành lập tới giờ, tôi với Lâm Mặc chưa từng xin nghỉ phép lần nào. Nếu cộng dồn số lần nghỉ phép lại thì..." Hạ Duệ hơi nhẩm tính một chút, "Ừ, chắc là đủ để sửa lại hết kết cục các thế giới trước đó."
"Suy đồi! Một dấu hiệu đáng buồn cho sự tha hóa về tính tự giác lao động trong xã hội chủ nghĩa tuyệt đối!" Mục Thanh Hoài vỗ bàn hô lên.
Hạ Duệ kéo Lâm Mặc đi: "Dù sao tôi cũng không thực sự đến để xin phép, chỉ thông báo cho cậu biết mà thôi."
Lâm Mặc có chút ái ngại với bạn thân, nhưng nghĩ tới những gì Hạ Duệ đã trải qua, cậu vô cùng đau lòng, muốn bù đắp cho hắn nhiều hơn, vì vậy gật đầu hối lỗi với Mục Thanh Hoài rồi rời đi theo hắn. Mục Thanh Hoài trơ mắt nhìn hai người nọ anh anh em em dắt díu nhau ra khỏi văn phòng của mình, tức giận đến xì khói!
"Lancelot!"
Chủ hệ thống ngay lập tức đoán được đối phương không vui liền sẽ kiếm chuyện: "Có việc gì thưa chủ thần?"
"Những thế giới tiếp theo phong ấn tuyệt đối ký ức của hai người họ! Tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự hỗ trợ nào hết!" Mục Thanh Hoài ra lệnh, bộ dáng hệt như ác bà bà muốn chia rẽ đôi uyên ương, "Để em chống mắt lên xem cả hai đều không còn ký ức thì yêu đương kiểu gì!"
Trước khi tiến vào thế giới tiếp theo, Lâm Mặc đột nhiên nói: "Hoài Hoài có tính nhỏ nhen, lần này anh chọc giận cậu ấy như vậy nhất định thế giới tới chúng ta sẽ lại gặp vấn đề."
Hạ Duệ ôm lấy cậu: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ tìm được em."
Sinh ly tử biệt cũng không thể chia cắt được bọn họ, thế gian này còn có gì đáng sợ nữa đây?
Toàn văn hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Lần này là hoàn hết truyện rồi nha, không còn chương mới hay phiên ngoại extra gì nữa đâu! Vô cùng cảm ơn tất cả những bạn độc giả đã đồng hành cùng truyện Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu cho đến tận ngày hôm nay, tính ra kể từ lúc đặt bút viết chương đầu tiên đến bây giờ đã khoảng 2 năm rồi. Đây là một quãng thời gian tương đối dài cho một bộ truyện chữ, một phần do cuộc sống của tác giả bận rộn, trong khi đó một chương truyện khoảng 6000 words, mà tôi lại không muốn chất lượng sản phẩm đi xuống nên không dám qua loa, vì thế càng về sau thời gian ra truyện lại bị kéo dài. Sau này tôi sẽ cố gắng nghĩ cách để cân bằng giữa cuộc sống với việc viết truyện, đồng thời đảm bảo tiến độ ra truyện đều đặn hơn.
Ngoài ra những ai muốn ủng hộ tác giả có thể donate bằng cách mua truyện Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu, link mua hoặc thắc mắc xin sang page Tím Hoa Cà trên facebook. Xin hãy lưu ý đây là một biện pháp để donate, bởi vì có nhiều bạn không có thẻ ngân hàng để chuyển tiền, cho nên tác giả mới in truyện để các bạn vừa có thể ủng hộ bằng cách mua bằng tiền mặt, vừa có được thứ gì đó liên quan đến truyện. Nếu bạn không thích mua truyện giấy nhưng vẫn muốn ủng hộ tác giả có thể liên hệ qua page Tím Hoa Cà trao đổi tài khoản momo, paypal, venmo, vân vân để chuyển tiền.
Bộ truyện tiếp theo đã được đăng lên, có tên Trò chơi sinh tồn. Vì muốn tác phẩm trở nên thuần Việt hơn nên văn phong của bộ truyện mới sẽ có chút thay đổi so với bộ này, đầu tiên không sử dụng những từ QT nữa, cũng không đặt tên nhân vật kiểu Trung, bối cảnh truyện cũng sẽ đặt ở Việt Nam. Nhưng lối hành văn với cách kể chuyện thì sẽ không thay đổi quá nhiều, dù sao đấy cũng là đặc trưng của mỗi tác giả rồi, đổi hết thì lại thành ra mất hay. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé
"Chủ nhân, tình cảm mà ngài nói có phải cái loại ở bên nhau, sinh thú nhỏ cho nhau không?" Bạch Thố tròn mắt đặt những câu hỏi tương tự thế này lúc bọn họ trên đường.
"Đúng vậy." Bất quá sẽ không có thú nhỏ. Hắn sinh không được, Bạch Thố cũng sinh không được.
Bạch Thố gật gật đầu, hóa ra chủ nhân muốn cưới cậu về làm vợ sao! Nhưng mà hắn đã có vợ rồi mà ta? Cậu suy nghĩ một hồi, lại nhớ tới con sư tử Phì Trư kể, hắn ta cũng có tới bảy người vợ. Có lẽ nhân loại cũng lấy rất nhiều vợ. Tuy rằng đáp án này tương đối thỏa mãn suy nghĩ trong lòng cậu, song nó lại khiến cậu càng bực bội hơn.
Đã bảo không ký khế ước với yêu thú khác rồi mà, tại sao lại có người khác chứ? Chẳng lẽ những người vợ khác của hắn là người? Nhưng mà cậu ở cùng với Khâm Thanh lâu như vậy rồi vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ nhân loại nào đến tìm hắn, chắc là những người vợ kia không giống mấy nàng sư tử cái đâu nhỉ? Nếu bọn họ không cần chủ nhân nữa, như vậy chủ nhân là của riêng mình cậu!
Trong lúc nhất thời Bạch Thố liền khấn thầm mong cho những người vợ của Khâm Thanh tuyệt đối không cần tìm đến, không cần mang hắn về nhà như con sư tử yêu kia. Bất quá nếu như họ vẫn đến thì sao đây...
Cậu đột ngột quay sang kéo kéo tay Khâm Thanh: "Chủ nhân, nếu như vợ ngài đến tìm ngài thì sao đây?"
Khâm Thanh trong lúc mơ hồ không hiểu đầu đuôi ra sao: "Ai cơ?"
"Vợ ngài đó!" Cậu lặp lại, "Hồi em còn nhỏ ngài bảo khi nào em lớn sẽ biết thôi."
Nghe thấy lời này, Khâm Thanh cố lục lọi trong ký ức, quả thật có chuyện như vậy. Nhưng mà hắn vốn không xem đó là chuyện quan trọng gì, sớm vứt ra sau đầu, ấy thế mà con thỏ này vẫn cứ nhớ kỹ? Nhất thời Khâm Thanh không biết nên vui hay nên buồn. Hắn cũng muốn thử nghiệm chút xem suy nghĩ của Bạch Thố ra sao, liền dò hỏi: "Thế nếu vợ ta tìm đến muốn mang ta về thì sao đây?"
"A..." Bạch Thố lúng túng, "Vậy thì ngài mang em về cùng."
"Nhưng mà vợ ta không thích thỏ, vợ ta không cho phép ta mang em về thì phải làm sao?" Khâm Thanh thở dài, tựa hồ thật sự trăn trở.
Bạch Thố cuống quít lên cả rồi, tại sao vợ Khâm Thanh lại không thích thỏ chứ, thỏ có gì đâu mà không thích, lông mềm vẻ ngoài đáng yêu tối ngủ ôm lại còn rất ấm, chính miệng chủ nhân cậu nói thế. Cậu càng nghĩ càng ấm ức, dẩu môi nói: "Nhưng mà em cũng là vợ ngài mà. Tại sao em không được ở chung với ngài chứ."
"Thế nếu như vợ ta cho phép mang em về, nhưng mỗi tối ta phải ngủ cùng nàng ta, không ngủ cùng em nữa thì làm sao?" Khâm Thanh lại hỏi tiếp.
"Em cũng muốn ngủ với chủ nhân..." Cậu ỉu xìu nói, đột nhiên sáng mắt lên, "Em biết rồi, em sẽ biến về thành thỏ, như vậy không chiếm bao nhiêu chỗ hết, ngài có thể giấu em trong áo mang vào phòng ngủ!"
Nói rồi cậu lấp lánh mắt nhìn Khâm Thanh cầu khen thưởng, thế nhưng chỉ thấy gương mặt hắn vô cùng lạnh nhạt không vui, khó hiểu không thôi. Chẳng lẽ cậu lại nói gì sai nữa sao?
Khâm Thanh thở dài, lần này là thực sự. Tuy sớm biết con đường truy thê không dễ dàng gì, nhưng có thể mỗi lần đều chọc tức hắn thành ra như thế này cũng là một loại tài năng. Bất quá có trách thì trách hắn chứ trách ai, từ nhỏ cậu chỉ toàn tiếp xúc với yêu thú, tuy rằng có chế độ một vợ một chồng nhưng đấy đều là số ít, đa số yêu thú phóng khoáng tự do không quan trọng việc kết đôi, chỉ cần qua mùa sinh sản thì lại đi tìm người khác. Ngay cả nhân loại bọn họ vẫn còn tục đa thê, việc thuần thú sư mạnh mẽ có thê thiếp thành đàn không hiếm, thì Bạch Thố cho rằng hắn có nhiều hơn một người vợ cũng chẳng có gì sai.
Thứ khiến hắn bực mình chính là cậu có thể nói ra những lời này một cách dửng dưng đến như vậy, hoàn toàn không hề có chút áp lực hay ghen tỵ nào, khiến hắn có cảm giác dường như hắn vẫn chưa đủ quan trọng để cậu phải bận tâm.
"Vợ chỉ cần có một là đủ rồi." Khâm Thanh cảm thấy đối với Bạch Thố thay vì lòng vòng chi bằng nói thẳng trực tiếp vào vấn đề còn hơn, "Ta chỉ có một mình em là vợ thôi, cũng không có ai khác nữa."
"Hả? Nhưng chẳng phải trước đó ngài bảo rằng ngài có vợ sao?" Bạch Thố vô cùng khó hiểu.
"Lời đấy vốn để ám chỉ em. Khi đó em còn nhỏ quá, ta muốn chờ em trưởng thành rồi mới ngỏ lời."
Hóa ra là vậy sao? Bạch Thố như bừng tỉnh đại ngộ, vậy là chủ nhân chỉ có một mình cậu thôi! Không hiểu sao suy nghĩ này khiến cậu vui vẻ hẳn lên. Chủ nhân thuộc về riêng mình cậu, cậu không phải chia sẻ chủ nhân với bất kỳ người nào khác!
"Chủ nhân, thật ra em cũng không thích ngài có vợ khác đâu. Như vậy có phải em hơi ích kỷ quá rồi không?" Cậu hơi lo lắng hỏi.
"Đấy hoàn toàn bình thường. Ta cũng không thích em có ai khác ngoài ta." Khâm Thanh mừng còn không hết nữa là, chỉ mong cậu càng ích kỷ thêm một chút nữa càng tốt.
"Em cũng không sinh được thú nhỏ, ngài sẽ không buồn chứ?" Ngẫm lại cậu là giống đực, cậu không thể sinh con được. Vợ mà không sinh được thú nhỏ thì sao có thể gọi là vợ chứ.
"Ta cũng đâu có muốn thú nhỏ. Không sinh được thì có làm sao." Nói thẳng ra cho dù cậu có sinh được hắn cũng không muốn sinh. Một đời này hắn sống lại để hưởng thụ tình cảm hai người, chứ không phải để làm ông bố bỉm sữa.
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy, có rất nhiều khúc mắc thông qua đó được giải đáp, Bạch Thố cũng dần dần hiểu rõ hơn loại tình cảm mà Khâm Thanh nói tới. Cậu thầm nghĩ trong bụng nếu như vậy cũng không tệ, có thể ở cùng bên nhau, lại không có người khác xen vào, chủ nhân cũng rất thích cậu, có gì để từ chối đâu cơ chứ!
Vấn đề duy nhất chính là, sau khi so sánh qua lại, Bạch Thố bất giác nhận ra, hình như cuộc sống trước giờ của mình với chủ nhân lúc nào cũng như vậy sẵn rồi! Căn bản không có sự thay đổi!
Vì thế, cậu nhanh chóng đem thắc mắc của mình đề cập đến: "Nhưng mà từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn như vậy mà, vậy thì đâu có gì khác biệt đâu?"
"Có chứ, có chút khác biệt nho nhỏ." Giọng của Khâm Thanh hơi trầm xuống, ánh mắt tối lại, yết hầu động đậy, "Đợi đến lúc đó em sẽ biết."
Không lâu sau đó Bạch Thố liền nhanh chóng được trải nghiệm "đãi ngộ" khác biệt mà Khâm Thanh nói tới.
"A... a... ha..." Tiếng thở dốc dồn dập vang vọng trong rừng, kèm theo những âm thanh ái muội ba ba, "Chủ nhân, em nhịn không được..."
"Thế có muốn nữa không?" Khâm Thanh vừa động phần dưới, vừa hôn lên môi, lên cằm, lên ngực cậu.
"Muốn... Ưm!" Cái cần cổ trắng ngần của Bạch Thố cong lên, tạo nên một đường cong mềm mại quyến rũ, "Chỗ đó... Thật thoải mái... Ha... Muốn nhiều hơn nữa..."
Thỏ là một loài động vật rất dễ động dục, trong một tháng có thể phát tình từ hai đến ba lần, mỗi lần kéo dài ba đến năm ngày. Trước kia chưa biết đến tình dục ra sao, nay đã trải nghiệm rồi cơ thể Bạch Thố cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần tác động đúng cách liền dễ dàng phát tình rồi tiến vào giai đoạn giao phối ngay lập tức, mọi vị trí đều trở nên nhạy cảm hơn. Thế là kể từ khi khai trai, gần như ngày nào Khâm Thanh cũng có phúc được "ăn" thịt thỏ.
Giai đoạn đầu Bạch Thố còn hơi ngượng ngùng, khiến Khâm Thanh luôn có lỗi giác chiếm tiện nghi của cậu, vì vậy mỗi lần quan hệ xong đều cố gắng chiều chuộng cậu hết sức để thoải mái. Nhưng dần dà hắn mơ hồ phát hiện hình như vị trí hai người bị đảo lộn, Bạch Thố vẫn là tiểu tổ tông, còn hắn mới là con sen chịu trách nhiệm giúp cậu thoải mái!
Ví dụ như một ngày đẹp trời nắng ấm, đầu óc hắn vốn dĩ trong sáng hướng đến trời cao, Bạch Thố đang bắt cá đột ngột phát tình liền dựa lên đá tảng rên rỉ câu dẫn hắn: "Chủ nhân, em thật muốn nha..."
Lúc đó quần áo cậu ướt nhẹp bó sát vào thân thể, giọng nói khàn nhẹ quyến rũ, đôi mắt long lanh sóng nước gợi tình, Khâm Thanh làm thế nào có thể chối từ! Hắn nuốt yết hầu vài cái, ngay lập tức vứt chuyện trên tay lao xuống nước, hai người cùng ba ba ba một hồi đến mức khiến lũ cá hoảng sợ bỏ chạy hết! Kết quả hôm ấy chẳng bắt được con cá nào, chỉ có một bữa "thịt" no nê thôi.
Lại một lần khác tối trời, hai người họ vốn đang ngủ, đột nhiên Bạch Thố cựa quậy, cơ thể nóng dần lên, cọ vào lồng ngực hắn: "Thật khó chịu... Chủ nhân..."
Tay cậu lại còn vói vào trong, Khâm Thanh họa chăng có là thánh mới nhịn được. Kết quả cả buổi tối hôm đó hai người lăn lộn một hồi tiếp, hoàn toàn không nghĩ tới cái gọi là tiết tháo nữa!
Kết quả của việc túng dục quá độ chính là Bạch Thố ngày càng khỏe mạnh hồng hào, còn Khâm Thanh phát hiện hắn bị sút cân, tình trạng cơ thể cũng giảm hẳn đi! Không phải vì hắn không đủ lực, mà là vì hắn là con người, còn Bạch Thố là yêu thú. Mỗi loài đều có giới hạn số lần quan hệ nhất định, nếu vượt qua sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Đương nhiên con người không thể so với yêu thú, hắn lại cứ t*ng trùng thượng não thuận theo lịch động dục của loài thỏ, kết cục không thể tốt đẹp được!
Vì nghĩ cho tính phúc tương lai lâu dài, lại nghĩ tới việc giữ phong độ đường xa, Khâm Thanh dù tiếc nuối đến đâu cũng phải cắn răng lập ra quy định giới hạn số lần quan hệ. Lúc hắn giải thích cho Bạch Thố, cậu tuy cái hiểu cái không, song vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Một lối sống điều độ chính là con đường dẫn tới hạnh phúc dài lâu, quan hệ của Khâm Thanh với Bạch Thố ngày càng khăng khít, chất lượng cuộc sống cũng đi lên. Kể từ lúc xảy ra chuyện ở đại hội đến bây giờ đã qua hơn một tháng, các thế lực tìm kiếm bọn họ đã dần bỏ cuộc, chỉ còn sót lại một vài tổ chức cố chấp tìm hiểu. Bạch Thố cũng không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều nữa, dần dà thoát khỏi bóng ma tâm lý trước đó.
Bọn họ rốt cuộc vẫn về lại nhà, sống cuộc sống bình thản như trước kia, thích thì tu luyện, không thích thì chơi đùa. Xuân đi thu đến, bao mùa luân chuyển, thỉnh thoảng nhàm chán lại ghé xuống các thành thị nhân loại để chơi đùa. Cố nhiên có bài học trước đó, Khâm Thanh rút kinh nghiệm hạn chế đi đến những nơi có quá nhiều thuần thú sư tụ tập, mà Bạch Thố cũng học được cách nhẫn nhịn, không hấp tấp lộ ra thân phận thật của mình. Hai người dắt tay nhau đi hết cả một đời như vậy bạch đầu giai lão, cuối cùng vẫn theo quy luật sinh tử mà rời khỏi nhân gian.
Nhân loại khi đạt đến cấp thánh sẽ ngừng lại, ban đầu tuổi trẻ dài lâu nhưng theo tử vong tiến gần sẽ ngày càng già đi. Yêu thú ngược lại bởi vì hính dáng người của chúng vốn dĩ do yêu thuật hóa thành nên không bao giờ già cả đi. Vì vậy những ngày tháng cuối cùng, Khâm Thanh trở nên già yếu, nhưng Bạch Thố vẫn cứ trẻ trung xinh đẹp. Điều này khiến cậu rất lo lắng, khóc mãi không thôi dù hắn đã an ủi rằng không sao cả.
Khâm Thanh biết sau khi chết đi bọn họ sẽ lại quay trở về tổng bộ, nhưng Bạch Thố không biết điều đó. Trong mắt cậu sau khi hai người chết rồi cậu không thể nhìn thấy chủ nhân, không thể sống cùng chủ nhân, không thể nói chuyện cùng ngài ấy nữa. Cho dù có tiến vào luân hồi, bọn họ cũng sẽ lãng quên hết ký ức đời trước, trở thành những người xa lạ.
"Chủ nhân, em không muốn rời xa ngài." Cậu ngồi bên giường khóc nức nở.
"Đừng lo, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau." Khâm Thanh dùng cánh tay đã già yếu của mình vuốt ve tóc cậu như trong quá khứ, hệt như thể thời gian không khiến hắn thay đổi đi bất kỳ điều gì.
"Em sợ lắm, nếu như em quên hết tất cả, chúng ta không tìm được nhau thì sao..." Bạch Thố run rẩy nói, "Như vậy... em sẽ không vào luân hồi. Cho dù ngài có quên hết, em vẫn có thể kiếm được ngài..."
Mặc dù biết rõ khi thế giới kết thúc bọn họ sẽ quay về, song Khâm Thanh vẫn không thể nhịn được mắng một tiếng: "Ngu ngốc! Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Không vào luân hồi, đồng nghĩa trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể siêu sinh, nếu chẳng may bị đánh cho hồn phi phách tán liền biến mất giữa đất trời. Hơn nữa chỉ có thể sống lay lắt như một bóng ma, không có thực thể, sống như vậy có khác gì tra tấn. Cho dù bọn họ thực sự có kiếp sau ở nơi này đi chăng nữa, liệu rằng hắn có hạnh phúc nổi khi người mình yêu rơi vào tình cảnh như vậy?
"Em không tin tưởng vào ta, hay không tin vào chính mình?" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Đôi mắt Bạch Thổ đỏ hoe, tiếng nấc nho nhỏ vẫn cứ sụt sùi phát ra, cậu nắm chặt tay đối phương, nhỏ giọng đáp: "Em biết rồi."
Bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau. Chủ nhân đã tin vào cậu, vì sao cậu lại không thể tin vào hắn chứ? Cho dù luân hồi có lau sạch ký ức của họ đi chăng nữa, bằng cách nào đó rốt cuộc họ vẫn sẽ quay trở về bên nhau thôi.
Hai người song song qua đời cùng một ngày trong im lặng, kết thúc cuộc đời ngọt ngào dài đằng đẵng bên nhau, đến tận phút cuối cùng vẫn tay nắm tay.
*****
Tổng bộ.
"Thôi nào, dù sao các cậu vẫn có kết cục tốt đẹp rồi còn gì." Mục Thanh Hoài nhún vai, không buồn phủ nhận việc mình cố ý đổi vị trí phong ấn ký ức giữa hai người.
Hạ Duệ không cãi lại được, bất quá chuyện này nói ra cũng không tệ, bởi vì cho dù có ký ức hay không, Lâm Mặc vẫn yêu hắn nhất! Chỉ riêng chuyện này đã đủ để hắn sung sướng vô cùng rồi, cho nên tội lỗi của Mục Thanh Hoài tạm thời được bỏ qua.
Lâm Mặc cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì, cậu chỉ hơi xấu hổ một chút xíu thôi. Hóa ra lúc mình mất ký ức ngu ngốc đến như vậy sao? Đã thế còn không ngại mặt mũi nhiều lần cầu hoan Hạ Duệ thế kia! Tuy rằng cậu không thẹn thùng vì làm chuyện ấy từ lâu nhưng mà để lộ bản chất thật của mình ra như vậy trước mặt người yêu vẫn rất là khó nói đó!
"Hôm nay tôi tới đây không phải chỉ vì chuyện đó." Hạ Duệ a hèm một tiếng, đặt lên bàn một tờ giấy khác, "Đây là đơn xin nghỉ phép tiếp theo..."
"Cái gì?!" Mục Thanh Hoài gần như nhảy dựng lên, "Hai người vừa mới lăn giường cả ngàn năm xong lại đòi nghỉ phép tiếp?!"
"Kể từ lúc tổng bộ mới thành lập tới giờ, tôi với Lâm Mặc chưa từng xin nghỉ phép lần nào. Nếu cộng dồn số lần nghỉ phép lại thì..." Hạ Duệ hơi nhẩm tính một chút, "Ừ, chắc là đủ để sửa lại hết kết cục các thế giới trước đó."
"Suy đồi! Một dấu hiệu đáng buồn cho sự tha hóa về tính tự giác lao động trong xã hội chủ nghĩa tuyệt đối!" Mục Thanh Hoài vỗ bàn hô lên.
Hạ Duệ kéo Lâm Mặc đi: "Dù sao tôi cũng không thực sự đến để xin phép, chỉ thông báo cho cậu biết mà thôi."
Lâm Mặc có chút ái ngại với bạn thân, nhưng nghĩ tới những gì Hạ Duệ đã trải qua, cậu vô cùng đau lòng, muốn bù đắp cho hắn nhiều hơn, vì vậy gật đầu hối lỗi với Mục Thanh Hoài rồi rời đi theo hắn. Mục Thanh Hoài trơ mắt nhìn hai người nọ anh anh em em dắt díu nhau ra khỏi văn phòng của mình, tức giận đến xì khói!
"Lancelot!"
Chủ hệ thống ngay lập tức đoán được đối phương không vui liền sẽ kiếm chuyện: "Có việc gì thưa chủ thần?"
"Những thế giới tiếp theo phong ấn tuyệt đối ký ức của hai người họ! Tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự hỗ trợ nào hết!" Mục Thanh Hoài ra lệnh, bộ dáng hệt như ác bà bà muốn chia rẽ đôi uyên ương, "Để em chống mắt lên xem cả hai đều không còn ký ức thì yêu đương kiểu gì!"
Trước khi tiến vào thế giới tiếp theo, Lâm Mặc đột nhiên nói: "Hoài Hoài có tính nhỏ nhen, lần này anh chọc giận cậu ấy như vậy nhất định thế giới tới chúng ta sẽ lại gặp vấn đề."
Hạ Duệ ôm lấy cậu: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ tìm được em."
Sinh ly tử biệt cũng không thể chia cắt được bọn họ, thế gian này còn có gì đáng sợ nữa đây?
Toàn văn hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Lần này là hoàn hết truyện rồi nha, không còn chương mới hay phiên ngoại extra gì nữa đâu! Vô cùng cảm ơn tất cả những bạn độc giả đã đồng hành cùng truyện Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu cho đến tận ngày hôm nay, tính ra kể từ lúc đặt bút viết chương đầu tiên đến bây giờ đã khoảng 2 năm rồi. Đây là một quãng thời gian tương đối dài cho một bộ truyện chữ, một phần do cuộc sống của tác giả bận rộn, trong khi đó một chương truyện khoảng 6000 words, mà tôi lại không muốn chất lượng sản phẩm đi xuống nên không dám qua loa, vì thế càng về sau thời gian ra truyện lại bị kéo dài. Sau này tôi sẽ cố gắng nghĩ cách để cân bằng giữa cuộc sống với việc viết truyện, đồng thời đảm bảo tiến độ ra truyện đều đặn hơn.
Ngoài ra những ai muốn ủng hộ tác giả có thể donate bằng cách mua truyện Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu, link mua hoặc thắc mắc xin sang page Tím Hoa Cà trên facebook. Xin hãy lưu ý đây là một biện pháp để donate, bởi vì có nhiều bạn không có thẻ ngân hàng để chuyển tiền, cho nên tác giả mới in truyện để các bạn vừa có thể ủng hộ bằng cách mua bằng tiền mặt, vừa có được thứ gì đó liên quan đến truyện. Nếu bạn không thích mua truyện giấy nhưng vẫn muốn ủng hộ tác giả có thể liên hệ qua page Tím Hoa Cà trao đổi tài khoản momo, paypal, venmo, vân vân để chuyển tiền.
Bộ truyện tiếp theo đã được đăng lên, có tên Trò chơi sinh tồn. Vì muốn tác phẩm trở nên thuần Việt hơn nên văn phong của bộ truyện mới sẽ có chút thay đổi so với bộ này, đầu tiên không sử dụng những từ QT nữa, cũng không đặt tên nhân vật kiểu Trung, bối cảnh truyện cũng sẽ đặt ở Việt Nam. Nhưng lối hành văn với cách kể chuyện thì sẽ không thay đổi quá nhiều, dù sao đấy cũng là đặc trưng của mỗi tác giả rồi, đổi hết thì lại thành ra mất hay. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất