Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 73: Bảo bảo mau tới đây (6)
Nước chảy dọc theo rãnh sống lưng của Lâm Mặc xuống phía dưới, trượt qua thắt lưng rồi tới mông. Mà ánh mắt của Tiết Thừa Dạ gắt gao bám sát giọt nước đó, sắc bén đến kỳ lạ hệt như một dã thú theo dõi con mồi của mình. Yết hầu hắn hơi động đậy, mâu sắc tăng thêm vài phần thâm trầm.
Thế nhưng đối phương lại vẫn vô tư không biết gì. Lâm Mặc thoải mái dựa mình vào bồn tắm, ánh mắt hơi híp lại hệt như con mèo nhỏ lười biếng: "Tiểu Vũ mau vào cọ lưng cho sư phụ."
Bồn tắm Tiết gia cực rộng, chẳng khác gì một cái hồ bơi thu nhỏ, đừng nói là hai người, dù năm người cùng ngồi tắm cũng chẳng vấn đề gì. Nghe tiếng Lâm Mặc, Tiết Thừa Dạ cơ hồ còn chưa kịp nghĩ ngợi, thân hình đã tự động lội vào bên trong. Thậm chí quần áo hắn còn chưa cởi, đúng hơn là không dám cởi, bởi vì phía dưới đã biến thành túp lều rồi.
"Thật chậm chạp." Lâm Mặc phàn nàn, quay lưng lại với Tiết Thừa Dạ.
Hai tay Tiết Thừa Dạ cầm lấy khăn tắm, chậm rãi chà xát lên xuống lưng cậu. Cách một tầng khăn, hắn vẫn có thể cảm nhận được đường cong cơ thể cũng như sự đàn hồi từ da thịt đối phương. Da Lâm Mặc trắng đến mê người, chỉ hơi dùng sức một chút liền nổi ấn hồng. Dưới sự "chà đạp" của Tiết Thừa Dạ, cộng thêm hơi nước nóng trong phòng, cả người cậu sớm nhiễm một màu hồng nhạt mê người.
Lâm Mặc cảm thấy hình như tiểu Vũ dùng sức hơi nhiều, nhưng mà làm sư phụ, lại chịu không nổi lực tay của đồ đệ, nói ra chẳng phải chuyện cười sao. Vì vậy vị sư phụ nào đó vô cùng ngạo kiều thà im lặng chịu đựng chứ không bảo người phía sau buông tay.
Loại cảnh tượng này đối với Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì tra tấn. Từ lần đầu tiên gặp cậu, hắn đã sớm biết trong lòng có cảm xúc khác lạ đối với người em trai cùng cha khác mẹ này. Nhưng bắt hắn phải thừa nhận thứ tình cảm ấy vẫn có chút kinh hoảng. Không phải là vấn đề luân thường đạo lý, vốn dĩ hắn không đặt những thứ đó vào mắt. Mà là vì một người xa lạ có thể gợi lên nhiều cảm xúc như vậy trong hắn.
Cho nên hắn tự thôi miên bản thân đây chẳng qua là tình anh em, không có gì kỳ lạ cả. Nhưng cảm xúc như hạt giống gieo xuống trong lòng, ngày ngày đâm chồi nảy lộc mọc thành cây. Đến khi hắn nhận ra, sợi dây leo này đã quấn chặt lấy trái tim hắn không buông, khiến hắn không còn đường lùi.
Tại sao phải băn khoăn? Tiểu Hồng tuyệt đối sẽ không từ chối hắn. Em ấy có lẽ sẽ ngơ ngác, sẽ hoảng hốt, sẽ không hiểu mọi chuyện như thế nào,... nhưng nhất định không thể rời bỏ hắn. Những thứ như luân thường đạo lý hay miệng lưỡi thế gian cũng không thể khiến linh hồn tinh khiết nhất này vấy bẩn.
Huống hồ lấy địa vị gia chủ Tiết gia của hắn, cho dù người ngoài có biết được mọi chuyện cũng không có ai dám nói gì.
Cử động bàn tay của Tiết Thừa Dạ ngày càng có xu hướng chuyển sang vuốt ve hơn là cọ lưng, ngón tay mập mờ khiến Lâm Mặc dù ngây ngốc cũng có chút nóng lên, nơi ngón tay hắn lướt qua lại hơi ngứa ngáy như bị lông vũ vuốt nhẹ.
"Ưm..." Tiếng rên bất thình lình không kịp kiềm chế thoát ra khỏi miệng Lâm Mặc, ngay sau đó cậu vội cắn chặt răng lại.
Một tiếng rên này như chìa khóa giải phóng dã thú đang ngủ yên. Hô hấp của Tiết Thừa Dạ càng thêm nặng nề, dục hỏa bên dưới đã hừng hực cháy, nếu không phải vì hắn còn mặc quần, dương v*t khẳng định đã ngạo nghễ ngẩng cao đầu đỉnh lên cái mông trắng trắng tròn tròn của đối phương.
"Sư phụ..." Nhiệt khí phả vào tai Lâm Mặc, khiến vành tai cậu đỏ ửng lên.
Màu đỏ mê người như đang dụ dỗ Tiết Thừa Dạ, hắn cúi người xuống tinh tế liếm nhẹ một cái, sau đó gặm cắn nhẹ. Chịu kích thích lớn như vậy, Lâm Mặc dù muốn nhịn cũng không nhịn được nổi, tiếng rên rỉ đã phun ra khỏi miệng: "Không...! Bỏ ra..."
Hai tay Tiết Thừa Dạ nắm ở eo Lâm Mặc càng tăng thêm lực, hắn dán sát cơ thể mình lên cơ thể cậu, chỉ cách nhau một tầng áo mỏng manh. Cái thứ đã dựng sẵn nào đó lúc này đang ẩn dưới lớp vải quần mà cọ cọ lên khe mông. Lâm Mặc bị hormone của Tiết Thừa Dạ đè ép tới choáng váng, cơ thể theo bản năng đỏ ửng lên, hơi thở dồn dập không ngừng được.
Ngay lúc cao trào, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tiết tiên sinh, tiểu Hồng, hai người tắm xong chưa?"
Lâm Mặc như bừng tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Tiết Thừa Dạ ra xa, luống cuống leo ra khỏi bồn tắm hô to: "Xong rồi xong rồi!"
Bị người khác cắt ngang trong lúc đang hưng phấn, Tiết Thừa Dạ có là thánh cũng không nhịn được. Hắn đen mặt nhìn về phía cửa nhà tắm; Lâm Mặc đang vội vã mặc quần áo bỏ chạy như một chú thỏ nhỏ cố tìm cách thoát khỏi sói to gian xảo, trên mặt vẫn còn ửng hồng.
Tên Mạc Dương kia ngày càng phiền phức, thật muốn tống y đi khỏi Tiết gia.
Bây giờ có muốn tiếp tục cũng không tiếp tục được, Tiết Thừa Dạ chỉ có thể tự dùng ngũ chỉ cô nương để an ủi cho người huynh đệ đang hưng phấn bừng bừng. Người cũng đã đi mất, bao nhiêu cảm xúc đều tuột dốc không phanh, cho nên hắn cũng chỉ làm qua loa phát tiết một lần liền thôi.
Mạc Dương trông thấy Lâm Mặc chạy ào ra khỏi cửa, mặc dù gương mặt đỏ hồng lên, nhưng nhìn chung về cơ bản không có dấu hiệu nào cho thấy vừa mới phát sinh quan hệ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Trăn, ngươi gọi sư phụ có chuyện gì không?" Phải mất gần hai mươi phút để hoàn hồn trở lại sau sự kiện kia, Lâm Mặc liền nhanh chóng lấy lại hình tượng uy nghiêm lãnh khốc của một sư phụ.
Nhưng từ góc nhìn của Mạc Dương, dù cố gắng thế nào cũng chỉ thấy một con thỏ nhỏ đang cố gắng đứng lên bằng hai chân vỗ ngực ra vẻ dũng cảm, kỳ thực chỉ cần vừa nhìn thấy sói lớn liền hoảng sợ bỏ chạy.
"Sư phụ tắm lâu quá, ta sợ xảy ra chuyện gì." Quẳng cái hình ảnh đó ra khỏi đầu, Mạc Dương trôi chảy ứng đáp.
"Là do sư huynh của ngươi quá lề mề." Lâm Mặc hừ lạnh một tiếng.
"Vậy sau này đừng gọi hắn vào hầu sư phụ nữa." Mạc Dương tựa như vô tình gợi ý.
Lâm Mặc ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, tiểu Vũ thân là sư huynh mà có mỗi việc hầu cậu tắm rửa cũng không ra hồn, quá thất vọng. Vẫn là tiểu Trăn ngoan hiền nhu thuận tốt hơn: "Nếu vậy sau này tiểu Trăn ngươi..."
"Không được."
Tiết Thừa Dạ vừa mới bước ra khỏi nhà tắm liền nghe được đối thoại giữa hai người họ, ngay cả quần áo cũng chưa mặc liền mở sầm cửa, mặt mày tối tăm nói.
Trên người hắn chỉ quấn có mỗi một cái khăn tắm, bọt nước còn chưa khô, lăn xuống cơ bụng sáu múi cùng đường nhân ngư tuyến quyến rũ. Tóc hắn dính nước dính bết vào cổ chải ngược ra sau, để lộ một gương mặt nam tính đường nét góc cạnh rõ ràng. Hơn nữa hắn vừa mới hưng phấn, quanh thân vô hình trung tỏa ra loại khí chất gợi cảm chết người.
Lâm Mặc ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó lén lút quay người đi che cái mặt đỏ bừng của mình. Cậu... cậu không phải là loại sư phụ háo sắc như vậy đâu! Chẳng qua không ngờ tiểu Vũ lớn lên dễ nhìn đến như thế thôi!
Bất quá hành vi mà Lâm Mặc cho là lén lút trong mắt Mạc Dương cùng Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì đang làm công khai. Mạc Dương có chút sầu não vì đối phương nhanh như vậy đã tự bán mình, còn Tiết Thừa Dạ tâm trạng khá hơn một chút. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng khoanh tay nói: "Không được tắm với y."
"Ta... ta là sư phụ của ngươi! Ta muốn tắm với ai là quyền của ta!" Càng nói Lâm Mặc càng cảm thấy bản thân có lý, hùng dũng đáp trả.
"Tiết tiên sinh, em ấy chỉ là không biết mình nói gì đâu. Mong anh đừng so đo." Mạc Dương sợ Tiết Thừa Dạ trút giận lên tiểu Hồng, liền đứng ra khuyên can.
Tiết Thừa Dạ nheo mắt lại, giờ phút này nhìn hắn cực kỳ giống một kẻ đang săn mồi theo dõi con mồi của mình. Lâm Mặc bị nhìn đến phát run, không tự giác lùi lại một bước, vừa bước xong liền cảm thấy thật mất mặt, cho nên lại nhích lên trước một chút chứng tỏ mình không sợ.
"Ta nói không là không." Tiết Thừa Dạ không chút nhượng bộ lạnh nhạt đáp.
Hắn có thể thuận theo cậu vô số chuyện, nhưng lại duy nhất không bao giờ đồng ý cho cậu rời khỏi hắn. Nếu tiểu Hồng chọn Mạc Dương thay vì hắn, hắn liền giết chết Mạc Dương. Mà nếu sau khi Mạc Dương chết tiểu Hồng lại chọn người khác, hắn liền tiếp tục giết chết kẻ đó. Cứ như vậy, cho dù phải giết hết toàn bộ nhân loại, hắn cũng cam tâm tình nguyện, để khiến cho trong mắt cậu chỉ có một mình hắn mà thôi.
"Nghịch đồ! Ngươi...!" Lâm Mặc tức giận quát to, bàn tay giơ lên cao vung tới mặt Tiết Thừa Dạ.
Tiết Thừa Dạ có thể dễ dàng tránh khỏi, nhưng hắn vẫn đứng im chờ đợi cái tát rơi xuống. Sức lực của Tiết Kinh Hồng như thế nào Tiết Thừa Dạ hiểu rõ nhất, nói không chừng một cái tát này của cậu còn chẳng khiến da mặt hắn đỏ lên nửa phần. Chọc giận bảo bối, nói thế nào cũng phải tìm cách khiến cậu hết giận.
Thế nhưng cái tát mà hắn chờ đợi lại không đến. Lâm Mặc vừa mới giơ tay nửa chừng liền khựng lại giữa không trung, cuối cùng thu tay về. Hai mắt cậu đỏ ngầu, môi mấp máy không nói thành lời. Ngay lúc Tiết Thừa Dạ cho rằng cậu sắp lao tới cho mình một đấm thì...
"Oa! Hu hu hu tiểu Vũ ngươi là đồ khốn khiếp khi sư diệt tổ! Ta không thèm đồ đệ ngươi nữa!"
Lâm Mặc khóc lóc đến lê hoa đái vũ, lập tức quay người bỏ chạy. Tình huống xảy ra quá bất ngờ nên Tiết Thừa Dạ lẫn Mạc Dương đều ngây người hai giây, đến khi tỉnh thần sắc mặt đen xuống nhớ tới bệnh tình của cậu, vội vã chạy theo.
Quả nhiên vừa đuổi theo, liền thấy Lâm Mặc đang mở cửa sổ, đã thò một chân ra ngoài, chỉ cần hơi nghiêng người thêm chút nữa liền sẽ té xuống!
Bọn họ đang ở tầng hai, cho dù có té cùng lắm cũng chỉ gãy chân. Nhưng Tiết Thừa Dạ làm sao dám để em trai chịu đau đớn như vậy! Cậu rụng một sợi tóc thôi hắn đã xót xa lắm rồi! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vị Tiết gia chủ máu lạnh cũng phải bất giác rơi một giọt mồ hôi.
"Tiểu H... Sư phụ! Ngài mau quay vào đi!"
Lâm Mặc hút hút mũi, mắt vẫn còn đang ầng ậng nước mắt chực chờ trào ra, nom đáng thương vô cùng. Một tay cậu bám lấy khung cửa sổ, tay còn lại đặt trên bệ cửa, tư thế chực chờ như muốn lao ra ngoài.
"Không về! Tiểu Vũ không nghe lời sư phụ, sư phụ không cần tiểu Vũ nữa! Sư phụ đi phi thăng tiên giới đây!"
Nếu không phải tình huống lúc này quá nguy hiểm, Tiết Thừa Dạ thật muốn dở khóc dở cười. Hắn bước tới gần định ôm cậu vào lòng, nào ngờ vừa mới bước lên một bước, Lâm Mặc đã đưa luôn cái chân còn lại ra ngoài!
Mạc Dương cũng sợ hãi không kém. Y không dám kích thích đến Lâm Mặc, nhẹ giọng khuyên can: "Sư phụ, sư huynh chỉ là ương bướng phản nghịch chút thôi chứ không thật sự có ý đó đâu."
"Đúng vậy! Ta chỉ là nói giỡn chút thôi, người đừng để bụng có được không?" Tiết Thừa Dạ năn nỉ không dám bước lên nữa.
"Hừ!" Lâm Mặc hừ lạnh xoay lưng lại không thèm nhìn hắn. Cậu không dễ dàng như vậy liền bị thuyết phục đâu.
"Sư phụ, tha lỗi cho tiểu Vũ đi mà..." Tiết Thừa Dạ cắn môi ủy khuất nói.
Ngữ điệu ủy khuất đầy hối lỗi này của Tiết Thừa Dạ khiến ngay cả Mạc Dương cũng phải ngạc nhiên. Y ném ánh nhìn ngờ vực về phía hắn, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại. Quan trọng là khiến tiểu Hồng an toàn quay trở lại, nếu làm nũng có tác dụng y cũng không quan tâm.
"Sư phụ đi rồi, tiểu Vũ sẽ nhớ người lắm..."
"Hừ!"
"Lần này là lỗi của tiểu Vũ, là tiểu Vũ sai, sư phụ có giận thì cứ đánh ta, đừng bỏ đi có được không?"
"Hừm!"
"Ta hứa sẽ không hung sư phụ như vậy nữa."
"Hừ hừ..."
Được Tiết Thừa Dạ dỗ dành, cơn tức giận của Lâm Mặc đã xẹp đi gần hết. Cậu khoái chí vẫy đuôi trong lòng, hai tên tiểu đệ tử của cậu quả thực ngốc mà. Phi thăng đâu phải muốn là làm, sao cậu phi thăng liền được. Cậu chẳng qua chỉ định ngự kiếm phi hành bay đến chỗ chưởng môn trốn vài ngày để dọa tụi nó thôi!
Nhưng ai bảo người làm sư phụ như cậu đây sao có thể rộng lượng như vậy chứ. Tiểu đồ đệ sắp khóc rồi, nếu cậu thật sự bỏ đi e rằng hắn khóc sưng mắt mất.
"Được rồi, nể mặt các ngươi cầu xin như vậy, vi sư không phi thăng nữa."
Lâm Mặc tươi cười hớn hở rụt cái chân lại bò xuống. Chân cậu còn chưa kịp chạm đất, toàn bộ thân thể đều đã bị bao gọn trong một cái ôm ấm áp.
"Sau này đừng dọa ta sợ như vậy nữa được không?"
Tiết Thừa Dạ vùi đầu Lâm Mặc vào lồng ngực mình, cho nên cậu không nhìn thấy được biểu tình của hắn. Nhưng những ngón tay đang xiết chặt lại gần như nổi lên gân xanh đã tiết lộ tâm tình chủ nhân chúng nó nôn nóng lo sợ đến nhường nào.
Lâm Mặc có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch của đối phương, hai má dần e lệ. Tiểu đồ đệ thật nhát gan quá đi, cậu chỉ mới hù dọa tí xíu thôi mà. Có điều khiến tiểu Vũ hoảng đến như thế, cậu cũng hơi luyến tiếc a. Vì vậy Lâm Mặc vụng về đưa tay lên vỗ vỗ vai Tiết Thừa Dạ.
"Ân, ta thật sự không có đi đâu hết. Khi nãy ta chỉ định nhảy ra khỏi cửa sổ ngự kiếm phi hành tới chỗ sư thúc các ngươi thôi, đừng sợ."
Tiết Thừa Dạ + Mạc Dương:... Đó chính xác là điều mà bọn họ sợ đó có được không?!
Nghe Lâm Mặc nói thế, biểu tình Tiết Thừa Dạ hơi co giật như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cuối cùng hắn thở dài chịu thua, tay hơi dùng sức một cái, toàn bộ thân hình Lâm Mặc đã nằm gọn trong lòng hắn.
Đột ngột bị bế lên kiểu công chúa, Lâm Mặc đầu tiên ngơ ngác, sau đó ngạo kiều làm bộ quay mặt đi. Nếu... nếu không phải vì thấy tiểu Vũ bị dọa sợ, cậu mới không cho hắn bế đâu! Cậu quả nhiên là sư phụ tuyệt vời nhất mà!
Mạc Dương nhìn thấy hướng đi của Tiết Thừa Dạ chính là phòng của hắn, trong lòng bất giác không ổn khuyên can: "Tiết tiên sinh..."
"Mạc tiên sinh." Tiết Thừa Dạ lạnh lùng đánh gãy, "Muốn sống tốt trên đời cần phải hiểu đạo lý, không nên chen vào chuyện người khác quá nhiều."
Nói rồi, hắn thản nhiên ôm Lâm Mặc đi thẳng, không buồn ngoái đầu nhìn Mạc Dương đang đứng ngốc ra ở kia.
Những lời Tiết Thừa Dạ nói như búa bổ vào đầu Mạc Dương, y mất bình tĩnh ngồi sụp xuống ghế sofa, hai bả vai không chịu khống chế run rẩy.
Làm sao, phải làm sao đây? Lời nói của Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì một đòn cảnh cáo. Hoặc là y thu liễm thái độ lại, chỉ chăm chăm làm tốt nhiệm vụ của mình, hoặc Tiết Thừa Dạ hắn có vô số cách khiến y biến mất khỏi cõi đời này.
Rất lâu trước kia, khi cả cha mẹ đều mất, thế giới của Mạc Dương xuất hiện thay đổi thật lớn. Không còn màu hồng nữa, chỉ có trắng và đen. Y khinh thường, lại càng căm hận đám người hắc đạo đã cướp đi sinh mạng cha mẹ y. Y muốn khiến bọn chúng phải trả giá vì tội lỗi của mình.
Nhưng nếu vì mục đích bản thân mà mặc kệ tiểu Hồng, thì Mạc Dương y có khác gì đám người xấu xa kia. Cậu đơn thuần, ngây thơ, hoàn toàn không hiểu sự đời. Mà Tiết Thừa Dạ kia lại có ý đồ đen tối với cậu. Thân làm cảnh sát, bản thân Mạc Dương thừa biết chứng kiến kẻ khác phạm tội mà không tìm cách ngăn cản hoặc báo cảnh sát cũng chính là một loại phạm tội hẳn hoi.
Kỳ thực Mạc Dương luôn rõ ràng, chỉ cần y muốn, khẳng định có thể tìm cách đem Tiết Kinh Hồng rời khỏi căn nhà này, đưa cậu ra nước ngoài, như vậy tuyệt đối không cần lo lắng Tiết Thừa Dạ sẽ làm gì được cậu. Nhưng ngược lại, nếu y thật sự làm như vậy, y tuyệt đối không bao giờ có cơ hội đặt chân về nước lần nào nữa. Mà điều này đồng nghĩa thù hận của y vĩnh viễn không bao giờ trả, cha mẹ y dưới suối vàng sao có thể nhắm mắt yên lòng...
Đáng sao? Mạc Dương thì thào tự hỏi trong lòng. Tiết Kinh Hồng đối với y mà nói như một cậu em trai nhỏ. Nhưng cậu xứng đáng để y làm tới như vậy sao?
Bên kia, Lâm Mặc bị Tiết Thừa Dạ đặt xuống giường, vô cùng mất hứng ngồi bật dậy: "Đi về phòng ngủ làm gì?"
"Đương nhiên là ngủ a." Tiết Thừa Dạ kiên nhẫn trả lời.
Hắn thật sự chịu không nổi. Cứ nghĩ tới chuyện chỉ cần nhắm mắt mở mắt một cái, người này liền biến mất khỏi tầm mắt, đại não hắn liền không thể khống chế được muốn điên cuồng tàn sát tất cả.
Thật muốn làm một chiếc lồng chim bằng vàng, sau đó đặt thiên sứ bảo bảo của hắn vào trong, dùng ngân xích khóa chân cậu lại, ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy hắn chạm vào hắn, ai cũng không gặp, việc gì cũng không cần làm.
Ngón tay Tiết Thừa Dạ khẽ vuốt ve tóc cậu. Nhưng như vậy hắn sẽ luyến tiếc. Chỉ cần cậu ủ rũ, tim hắn liền không nhịn được đau đớn theo. Nếu nhốt cậu vào lồng, tiểu Hồng có hay không một ngày nào đó chán ghét hắn? Ngay cả dã thú vô tri cũng biết căm hận kẻ đã nhốt nó, huống chi tiểu Hồng là một nhân loại có ý thức, chẳng qua não bộ bị chút vấn đề nho nhỏ mà thôi.
Lâm Mặc nào biết cử chỉ vuốt ve ái muội của ai kia. Cậu im lặng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó làm như tìm ra được chân tướng, cao giọng nói: "Tiểu Vũ à, ngươi muốn ngủ cùng sư phụ thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo quanh co như vậy."
Nghe cậu dùng ngữ điệu có chút dương dương tự đắc như trẻ con vừa mới tìm được đáp án liền khoe với kẻ khác, Tiết Thừa Dạ buồn cười, ngón tay vân vê tóc một lát: "Đúng vậy, đệ tử muốn ngủ với sư phụ."
Giọng nói không biết cố ý hay vô tình, nhấn mạnh từ ngủ.
Lâm Mặc khoanh tay hất cằm, hơi nghiêm khắc giảng giải: "Không được không được, chỉ có phàm nhân mới ngủ. Chúng ta là người tu chân, không nên mê luyến những thứ đó."
"Nhưng ta vẫn muốn ngủ thì sao đây?" Tiết Thừa Dạ cúi người xuống, để tầm mắt mình song song với cậu.
Làm sao đây, con tr... à không, tiểu đồ đệ muốn ngủ với ta? Từ chối có tàn nhẫn quá không, có khiến hắn để lại bóng ma tâm lý sau này biến thành tâm ma luôn không? Rồi sau đó không cần a ba nữa? Nhưng mà... nhưng mà nếu cậu cứ như vậy liền đồng ý, tiểu Vũ cho rằng sư phụ là người dễ dãi thì sao?
Nhìn ánh mắt tràn ngập tội nghiệp của Tiết Thừa Dạ, tim Lâm Mặc liền nhũn ra, hai tay hung hăng nhéo má hắn: "Hừ, chỉ một lần thôi. Nhưng không phải tại vì thấy ngươi tội nghiệp ta mới ngủ với ngươi đâu, nhớ kỹ chưa? Chẳng qua ta đột nhiên muốn trải nghiệm lại cảm giác của phàm nhân mà thôi."
"Ân." Tiết Thừa Dạ gật đầu. Bảo bối nói gì cũng đúng hết, thái độ ngạo kiều thế này thật quá sức đáng yêu mà!
Mặc dù hiện tại không thể ăn, nhưng sờ sờ xoa xoa gì đó vẫn rất tốt. Dạo gần đây được chăm sóc đầy đủ nên Lâm Mặc béo ra hẳn một vòng, Tiết Thừa Dạ ôm thoải mái cực kỳ. Hôm nay có được cơ hội như ý nguyện, không lợi dụng chính là đồ ngu.
-----------------------------------------------------------------
"A..."
Những tia nắng đầu tiên lọt qua khe hở cửa số chiếu vào trong phòng. Hai nam nhân một lớn một nhỏ đang nằm trên chiếc giường king size, vùi đầu ôm lấy nhau, thoạt nhìn cảnh tượng này ấm áp cứ như một đôi tình nhân.
Nam nhân trẻ hơn mở to đôi mắt của mình, ánh mắt vừa ngây ngô lại pha lẫn chút buồn man mác không hiểu vì sao. Cậu ghé lại gần lồng ngực săn chắc màu mật ong của nam nhân, môi chạm sát vào da thịt, sau đó... từ từ gặm cắn.
Tiết Thừa Dạ bất đắc dĩ mở mắt, kéo cậu ra: "Tiểu Hồng, chào buổi sáng."
Ngày thứ tư tiểu Hồng sẽ biến thành tang thi chột một mắt cụt một tay, hắn vẫn chưa quên. Cũng không biết rốt cuộc não cậu chứa cái gì lại có thể điên tới mức độ này.
So với những ngày khác, "tang thi" Lâm Mặc có vẻ nhu thuận hơn nhiều. Bị người kéo ra khỏi lồng ngực, cậu chỉ nhìn trân trân dấu răng mình để lại trên ngực đối phương: "A..."
"Đừng nháo, có được không?" Tiết Thừa Dạ xoa xoa đầu cậu, khiến quả tóc vốn bù xù nay trực tiếp thành tổ quạ.
Để cậu gặm cắn một hồi cũng không có việc gì, Tiết Thừa Dạ thừa biết Lâm Mặc không đủ sức cắn mình ra máu nổi. Cùng lắm chỉ hơi nhói một chút thôi. Lý do chính hắn không muốn Lâm Mặc cắn mình, là bởi vì mỗi lần như vậy hắn sẽ nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.
Nhìn người anh em bên dưới đang hừng hực đứng dậy chào cờ, Tiết Thừa Dạ chỉ có thể quy cho bị em trai câu dẫn quá mức. Hết cách, nghĩ xem, người mình thích nằm trong lồng ngực mình, còn hôn hôn cắn cắn, hắn nếu còn không có phản ứng thì đời này khỏi cần làm nam nhân nữa.
Lâm Mặc chỉ mở to mắt tròn xoe nhìn hắn, chớp chớp như không hiểu hắn nói gì. Cậu buồn rầu đưa tay vào miệng cắn cắn: "Anh bị tôi cắn rồi, làm sao đây? Sẽ bị biến thành xác chết giống tôi, vừa chột mắt lại cụt tay. Thật đau khổ, thật đau khổ."
Tiết Thừa Dạ đã quá quen với những lời lảm nhảm của Lâm Mặc, chỉ đứng lên bước về phía phòng tắm.
"A, hay là anh tự tử đi? Như vậy không cần biến thành quái vật nữa. Kỳ thực làm xác chết cũng rất tốt, mỗi ngày đều có thể nằm dưới đất lạnh ẩm ướt không bị nắng chiếu tới. Tại sao tôi biết? Vì tôi là xác chết a. Nhưng tôi vẫn chưa chết... Kỳ quái, rốt cuộc tôi có chết chưa?"
Lâm Mặc bắt đầu tự lải nhải với bản thân, đa phần đều lầm bầm trong miệng nghe không rõ.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Giúp Mạc Dương tìm ra hung thủ thật sự | Thời hạn: 2 tuần | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
"Ai? Là ai?" Lâm Mặc dùng ánh mắt bi thương nhìn lên trần nhà.
[Tổ tông của tôi ơi cậu vẫn chưa tỉnh lại nữa à.]
Một giọng nói kim loại lanh lảnh vang lên trong đầu Lâm Mặc, chính là 419 đã hơn một tháng không thấy mặt.
Nhiệm vụ vẫn giao xuống, nhưng tình trạng Lâm Mặc lại không khá hơn. Không thể liên lạc với chủ hệ thống, 419 bất lực vô cùng. Mỗi ngày nó đều cố gắng sửa lại mớ dữ liệu, nhưng càng sửa lại càng hỏng, thật muốn xóa hết chúng đi viết lại từ đầu.
Cuối cùng nó cũng tìm ra được một cách. Cách này có thể nói là hạ sách của hạ sách, sau khi rời khỏi thế giới này chủ hệ thống mà biết được thế nào cũng phạt nó một trận.
[Chịu khó một lát, cậu liền sẽ ổn thôi.]
419 vừa nói xong, Lâm Mặc liền cảm giác trong đầu truyền đến một trận tê dại đau đớn khó nói nên lời. Cậu ôm đầu rên rỉ, nước mắt sinh lý chảy ra giàn giụa. Hệ thống... xuyên nhanh... khế ước... Lâm Mặc... Hạ Duệ...
Tất cả ký ức như dòng thác đổ vào đầu cuồn cuộn không dứt. May mắn thay quá trình này chỉ kéo dài chưa tới một phút. Khi vừa hoàn thành xong, Lâm Mặc cảm giác cơ thể bủn rủn không còn sức sống, thở hắt ra một ngụm trọc khí, mồ hôi từ trên trán tuôn xuống như mưa.
Hiện tại cậu đã lấy lại đầy đủ ký ức của Lâm Mặc, đồng thời còn có cả ký ức những ngày tháng đầu có vấn đề qua... Nghĩ tới những hành vi ngu ngốc mà mình đã làm, Lâm Mặc chỉ hận đào một cái hố thật to chôn mình xuống dưới đó rồi lấp đất lại mà thôi.
[Lâm Mặc? Cậu tỉnh chưa?]
"Tỉnh rồi. Cảm ơn cậu, 419." Đại não Lâm Mặc từ từ hoạt động trở lại.
[Vậy thì tốt. Tôi có tin không mấy tốt lành cho cậu đây.] - 419 nghiêm túc nói - [Tình hình hiện tại không được tốt đẹp như cậu tưởng đâu. Lần trước do vượt tường lửa nửa chừng lại rời đi cứu cậu, hệ thống phòng ngự của kho ký ức lập tức rơi vào trạng thái báo động, dẫn đến tình trạng ký ức của cậu bị xáo trộn như thế này. Tôi không có cách nào vượt tường lửa thêm lần nữa.]
"Nếu vậy hiện tại là..." Lâm Mặc ngờ vực hỏi.
[Tôi đã lợi dụng một lỗ hổng trên tường lửa tạo ra trước đó dùng một đường truyền liên kết trực tiếp nối sóng tinh thần của cậu với kho dữ liệu. Điểm tốt chính là cậu liền có thể hồi phục lại. Còn điểm xấu là... Nhiều lắm.] - 419 nói tới đây có hơi nghẹn lại, liền quy kết bằng hai từ "nhiều lắm".
"Nói rõ hơn đi."
[Đầu tiên, đường truyền này không ổn định, cho nên cậu có thể rơi lại vào trạng thái mất kết nối bất kỳ lúc nào. Đồng nghĩa cậu chưa hoàn toàn bình phục, mà chỉ tạm thời nhớ lại thôi. Nếu đường truyền xảy ra vấn đề, cậu sẽ lại quay về trạng thái ngây ngốc trước kia. Vấn đề thứ hai, do đường truyền này được kết nối từ lổ hổng tường lửa, cho nên chính tôi cũng không biết có thứ gì không tốt theo đó mà ra hay không. Nếu trong kho ký ức có virus theo đường truyền đi vào não cậu...] - Nghĩ tới đây 419 rùng mình - [Hẳn là không xui đến như vậy đâu. Tóm lại cái đường truyền này không phải giải pháp tốt đẹp gì, tôi sẽ tìm cách thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.]
Có một thứ 419 vẫn chưa nói, nếu vì lý do gì đó mà làm ảnh hưởng đến ký ức trong kho lưu trữ, những ký ức đó một khi mất đi liền sẽ xóa bỏ vĩnh viễn, không bao giờ tìm lại được nữa.
Đó cũng là lý do chủ hệ thống cấm hệ thống lẫn ký chủ tự tiện động vào kho ký ức này. Bởi vì chỉ cần ký ức trong kho còn lưu trữ, cho dù ký chủ có biến mất khỏi không gian, vẫn có thể dựa trên số ký ức đó tái sinh lại một lần nữa. Nhưng ký ức trong kho biến mất, như vậy một khi ký chủ chết đi liền vĩnh viễn không còn.
419 cảm thấy nói ra những thứ này không những không cải thiện được tình hình, trái lại chỉ khiến Lâm Mặc càng thêm lo lắng, cho nên nó quyết định không nói.
"Vậy tôi cứ tiếp tục giả ngu?" Lâm Mặc xoa xoa khóe mắt còn ướt át của mình.
[... Cậu làm gì cũng được, bây giờ cậu có đột nhiên trở thành thiên tài cũng không ai thắc mắc nữa đâu.]
419 cảm thấy sau những gì Lâm Mặc đã đem lại cho đám người Tiết Thừa Dạ, dù có cho hắn thêm chút kích thích hẳn cũng không vấn đề gì.
Lâm Mặc còn toan phản bác, thì lúc ấy cửa phòng tắm mở ra, Tiết Thừa Dạ toàn thân ướt sũng bước ra khỏi đó. Cậu vừa quay đầu lại, liền có cảm giác sấm nổ đì đùng bên tai! Tiết Thừa Dạ hắn... hắn... hắn thế nhưng toàn thân trống trơn không một mảnh vải che thân!
Vốn nhớ hết tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi, Lâm Mặc dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra Tiết Thừa Dạ đang có mưu đồ bất chính với cậu, hay đúng hơn là với cái mông của cậu. Bây giờ hắn còn lõa thể đứng trước mặt cậu như thế này, dương v*t bên dưới hùng vĩ khoe ra, kích thích thị giác quá lớn!
Bốn thế giới đều chơi gay, Lâm Mặc đã buông bỏ giấc mơ tìm một em gái mềm mại rồi. Hiện tại cậu chính là một cái nhang muỗi cong đến không thể cong hơn. Vì vậy chỉ nhìn nhìn cơ thể hoàn mỹ của Tiết Thừa Dạ, Lâm Mặc lại cảm thấy mặt nong nóng, mà cúc hoa thì run run.
"Tiểu Hồng?" Thấy Lâm Mặc cứ quay lưng về phía mình, Tiết Thừa Dạ liền tiến lên thăm dò.
"Ưm..." Lâm Mặc càng vùi mình vào chăn sâu hơn. Tại sao cái tên này còn chưa chịu mặc quần áo vào nữa?! Không thấy ngại sao?! Có body đẹp thì muốn khoe là khoe sao?!
Tiết Thừa Dạ ngờ vực dùng ngón tay chọt chọt má của cậu, ừm, da tiểu Hồng mềm mại đàn hồi thật.
Lâm Mặc bị chọt tới phát phiền, theo thói quen xoay người lại há miệng cắn mạnh một cái. Cắn đến giữa chừng cậu mới sực nhớ ra hiện tại cậu đâu có vấn đề về đầu óc nữa, vì sao vẫn làm vậy a!
Mà trái ngược với tâm trạng gào thét của Lâm Mặc, Tiết Thừa Dạ lại thoải mái vui vẻ hơn nhiều. Ừ, vẫn cắn, xem ra cậu vẫn bình thường. Hắn mặt không đổi sắc rút ngón tay lại, dùng tay kia xoa xoa đầu cậu: "Ngoan, hôm nay anh phải đi làm. Lát nữa có người đem đồ ăn lên cho em."
Lý do duy nhất Tiết Thừa Dạ vẫn chưa thể đuổi Mạc Dương đi là vì hiện tại tiểu Hồng cần người chăm sóc, mà hắn lại không thể luôn kè kè kế bên. Người hầu trong nhà không đủ năng lực chuyên môn, thành ra hắn buộc lòng phải giữ y lại.
Đợi đến khi Tiết Thừa Dạ thay quần áo rời đi rồi, Lâm Mặc mới dám lồm cồm bò dậy từ trong chăn. Thật là mất mặt a, chỉ nhìn thôi cũng muốn chảy máu mũi rồi. Lâm Mặc sờ sờ mũi, trong lòng tự kiểm điểm xem rốt cuộc từ bao giờ mình trở thành một kẻ háo sắc đáng khinh như thế.
Chậc, chắc do lâu quá không phát tiết đây mà. Thế giới đầu cậu còn là xử nam, lại còn là một con thỏ vừa béo vừa tròn, căn bản không có dục vọng gì. Thế giới hai thì được Tạ Hoài An ôm về "yêu thương" đầy đủ, tuy vướng mắc bệnh tim nhưng vẫn sinh hoạt tình dục đều đặn. Đến thế giới thứ ba lại tiếp tục lẻ loi mấy chục năm, có điều lúc ấy mang thân thể tu tiên nên đối với nhục dục đã ít lại càng ít. Huống hồ sau cùng vẫn bị tên nhóc con nào đó đè ra abcxyz. Thế giới trước thì cái chỗ ấy bị hỏng, căn bản không lên nổi. Mà sau khi Lê Hạo Khương sửa lại xong, thời gian cậu làm tình với hắn còn nhiều hơn thời gian cậu ngủ.
Mà cơ thể Tiết Kinh Hồng ở thế giới này là một nam nhân hoàn chỉnh, đầu óc có vấn đề nhưng cơ thể phát dục đầy đủ. Hai mươi tuổi đầu mà đến loát một phát cũng chưa từng, hỏi sao dục hỏa lại không hừng hực a~
Khoan đã, bây giờ nghĩ ngợi mấy thứ loạn thất bát tao này làm gì?! Quan trọng là nhiệm vụ, nhiệm vụ a! 419 đã vì cậu mà cố gắng như vậy, cậu không thể phụ lòng mong đợi của nó mà để bản thân lười biếng được.
Thủ phạm giết cha Mạc Dương là ai, Lâm Mặc đương nhiên biết. Đơn giản nói thẳng ra cho y nghe cũng được, nhưng khẳng định y sẽ không tin lời một người điên. Như vậy phải tìm cách nào đó khiến Mạc Dương có cơ hội tự mình tìm được thông tin, hơn nữa phải làm thật kín kẽ, không thể để cho Tiết Thừa Dạ hay bất cứ ai khác phát hiện.
Cứ như thế, một kế hoạch từ từ lặng lẽ hình thành trong đầu Lâm Mặc.
Thế nhưng đối phương lại vẫn vô tư không biết gì. Lâm Mặc thoải mái dựa mình vào bồn tắm, ánh mắt hơi híp lại hệt như con mèo nhỏ lười biếng: "Tiểu Vũ mau vào cọ lưng cho sư phụ."
Bồn tắm Tiết gia cực rộng, chẳng khác gì một cái hồ bơi thu nhỏ, đừng nói là hai người, dù năm người cùng ngồi tắm cũng chẳng vấn đề gì. Nghe tiếng Lâm Mặc, Tiết Thừa Dạ cơ hồ còn chưa kịp nghĩ ngợi, thân hình đã tự động lội vào bên trong. Thậm chí quần áo hắn còn chưa cởi, đúng hơn là không dám cởi, bởi vì phía dưới đã biến thành túp lều rồi.
"Thật chậm chạp." Lâm Mặc phàn nàn, quay lưng lại với Tiết Thừa Dạ.
Hai tay Tiết Thừa Dạ cầm lấy khăn tắm, chậm rãi chà xát lên xuống lưng cậu. Cách một tầng khăn, hắn vẫn có thể cảm nhận được đường cong cơ thể cũng như sự đàn hồi từ da thịt đối phương. Da Lâm Mặc trắng đến mê người, chỉ hơi dùng sức một chút liền nổi ấn hồng. Dưới sự "chà đạp" của Tiết Thừa Dạ, cộng thêm hơi nước nóng trong phòng, cả người cậu sớm nhiễm một màu hồng nhạt mê người.
Lâm Mặc cảm thấy hình như tiểu Vũ dùng sức hơi nhiều, nhưng mà làm sư phụ, lại chịu không nổi lực tay của đồ đệ, nói ra chẳng phải chuyện cười sao. Vì vậy vị sư phụ nào đó vô cùng ngạo kiều thà im lặng chịu đựng chứ không bảo người phía sau buông tay.
Loại cảnh tượng này đối với Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì tra tấn. Từ lần đầu tiên gặp cậu, hắn đã sớm biết trong lòng có cảm xúc khác lạ đối với người em trai cùng cha khác mẹ này. Nhưng bắt hắn phải thừa nhận thứ tình cảm ấy vẫn có chút kinh hoảng. Không phải là vấn đề luân thường đạo lý, vốn dĩ hắn không đặt những thứ đó vào mắt. Mà là vì một người xa lạ có thể gợi lên nhiều cảm xúc như vậy trong hắn.
Cho nên hắn tự thôi miên bản thân đây chẳng qua là tình anh em, không có gì kỳ lạ cả. Nhưng cảm xúc như hạt giống gieo xuống trong lòng, ngày ngày đâm chồi nảy lộc mọc thành cây. Đến khi hắn nhận ra, sợi dây leo này đã quấn chặt lấy trái tim hắn không buông, khiến hắn không còn đường lùi.
Tại sao phải băn khoăn? Tiểu Hồng tuyệt đối sẽ không từ chối hắn. Em ấy có lẽ sẽ ngơ ngác, sẽ hoảng hốt, sẽ không hiểu mọi chuyện như thế nào,... nhưng nhất định không thể rời bỏ hắn. Những thứ như luân thường đạo lý hay miệng lưỡi thế gian cũng không thể khiến linh hồn tinh khiết nhất này vấy bẩn.
Huống hồ lấy địa vị gia chủ Tiết gia của hắn, cho dù người ngoài có biết được mọi chuyện cũng không có ai dám nói gì.
Cử động bàn tay của Tiết Thừa Dạ ngày càng có xu hướng chuyển sang vuốt ve hơn là cọ lưng, ngón tay mập mờ khiến Lâm Mặc dù ngây ngốc cũng có chút nóng lên, nơi ngón tay hắn lướt qua lại hơi ngứa ngáy như bị lông vũ vuốt nhẹ.
"Ưm..." Tiếng rên bất thình lình không kịp kiềm chế thoát ra khỏi miệng Lâm Mặc, ngay sau đó cậu vội cắn chặt răng lại.
Một tiếng rên này như chìa khóa giải phóng dã thú đang ngủ yên. Hô hấp của Tiết Thừa Dạ càng thêm nặng nề, dục hỏa bên dưới đã hừng hực cháy, nếu không phải vì hắn còn mặc quần, dương v*t khẳng định đã ngạo nghễ ngẩng cao đầu đỉnh lên cái mông trắng trắng tròn tròn của đối phương.
"Sư phụ..." Nhiệt khí phả vào tai Lâm Mặc, khiến vành tai cậu đỏ ửng lên.
Màu đỏ mê người như đang dụ dỗ Tiết Thừa Dạ, hắn cúi người xuống tinh tế liếm nhẹ một cái, sau đó gặm cắn nhẹ. Chịu kích thích lớn như vậy, Lâm Mặc dù muốn nhịn cũng không nhịn được nổi, tiếng rên rỉ đã phun ra khỏi miệng: "Không...! Bỏ ra..."
Hai tay Tiết Thừa Dạ nắm ở eo Lâm Mặc càng tăng thêm lực, hắn dán sát cơ thể mình lên cơ thể cậu, chỉ cách nhau một tầng áo mỏng manh. Cái thứ đã dựng sẵn nào đó lúc này đang ẩn dưới lớp vải quần mà cọ cọ lên khe mông. Lâm Mặc bị hormone của Tiết Thừa Dạ đè ép tới choáng váng, cơ thể theo bản năng đỏ ửng lên, hơi thở dồn dập không ngừng được.
Ngay lúc cao trào, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tiết tiên sinh, tiểu Hồng, hai người tắm xong chưa?"
Lâm Mặc như bừng tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Tiết Thừa Dạ ra xa, luống cuống leo ra khỏi bồn tắm hô to: "Xong rồi xong rồi!"
Bị người khác cắt ngang trong lúc đang hưng phấn, Tiết Thừa Dạ có là thánh cũng không nhịn được. Hắn đen mặt nhìn về phía cửa nhà tắm; Lâm Mặc đang vội vã mặc quần áo bỏ chạy như một chú thỏ nhỏ cố tìm cách thoát khỏi sói to gian xảo, trên mặt vẫn còn ửng hồng.
Tên Mạc Dương kia ngày càng phiền phức, thật muốn tống y đi khỏi Tiết gia.
Bây giờ có muốn tiếp tục cũng không tiếp tục được, Tiết Thừa Dạ chỉ có thể tự dùng ngũ chỉ cô nương để an ủi cho người huynh đệ đang hưng phấn bừng bừng. Người cũng đã đi mất, bao nhiêu cảm xúc đều tuột dốc không phanh, cho nên hắn cũng chỉ làm qua loa phát tiết một lần liền thôi.
Mạc Dương trông thấy Lâm Mặc chạy ào ra khỏi cửa, mặc dù gương mặt đỏ hồng lên, nhưng nhìn chung về cơ bản không có dấu hiệu nào cho thấy vừa mới phát sinh quan hệ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Trăn, ngươi gọi sư phụ có chuyện gì không?" Phải mất gần hai mươi phút để hoàn hồn trở lại sau sự kiện kia, Lâm Mặc liền nhanh chóng lấy lại hình tượng uy nghiêm lãnh khốc của một sư phụ.
Nhưng từ góc nhìn của Mạc Dương, dù cố gắng thế nào cũng chỉ thấy một con thỏ nhỏ đang cố gắng đứng lên bằng hai chân vỗ ngực ra vẻ dũng cảm, kỳ thực chỉ cần vừa nhìn thấy sói lớn liền hoảng sợ bỏ chạy.
"Sư phụ tắm lâu quá, ta sợ xảy ra chuyện gì." Quẳng cái hình ảnh đó ra khỏi đầu, Mạc Dương trôi chảy ứng đáp.
"Là do sư huynh của ngươi quá lề mề." Lâm Mặc hừ lạnh một tiếng.
"Vậy sau này đừng gọi hắn vào hầu sư phụ nữa." Mạc Dương tựa như vô tình gợi ý.
Lâm Mặc ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, tiểu Vũ thân là sư huynh mà có mỗi việc hầu cậu tắm rửa cũng không ra hồn, quá thất vọng. Vẫn là tiểu Trăn ngoan hiền nhu thuận tốt hơn: "Nếu vậy sau này tiểu Trăn ngươi..."
"Không được."
Tiết Thừa Dạ vừa mới bước ra khỏi nhà tắm liền nghe được đối thoại giữa hai người họ, ngay cả quần áo cũng chưa mặc liền mở sầm cửa, mặt mày tối tăm nói.
Trên người hắn chỉ quấn có mỗi một cái khăn tắm, bọt nước còn chưa khô, lăn xuống cơ bụng sáu múi cùng đường nhân ngư tuyến quyến rũ. Tóc hắn dính nước dính bết vào cổ chải ngược ra sau, để lộ một gương mặt nam tính đường nét góc cạnh rõ ràng. Hơn nữa hắn vừa mới hưng phấn, quanh thân vô hình trung tỏa ra loại khí chất gợi cảm chết người.
Lâm Mặc ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó lén lút quay người đi che cái mặt đỏ bừng của mình. Cậu... cậu không phải là loại sư phụ háo sắc như vậy đâu! Chẳng qua không ngờ tiểu Vũ lớn lên dễ nhìn đến như thế thôi!
Bất quá hành vi mà Lâm Mặc cho là lén lút trong mắt Mạc Dương cùng Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì đang làm công khai. Mạc Dương có chút sầu não vì đối phương nhanh như vậy đã tự bán mình, còn Tiết Thừa Dạ tâm trạng khá hơn một chút. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng khoanh tay nói: "Không được tắm với y."
"Ta... ta là sư phụ của ngươi! Ta muốn tắm với ai là quyền của ta!" Càng nói Lâm Mặc càng cảm thấy bản thân có lý, hùng dũng đáp trả.
"Tiết tiên sinh, em ấy chỉ là không biết mình nói gì đâu. Mong anh đừng so đo." Mạc Dương sợ Tiết Thừa Dạ trút giận lên tiểu Hồng, liền đứng ra khuyên can.
Tiết Thừa Dạ nheo mắt lại, giờ phút này nhìn hắn cực kỳ giống một kẻ đang săn mồi theo dõi con mồi của mình. Lâm Mặc bị nhìn đến phát run, không tự giác lùi lại một bước, vừa bước xong liền cảm thấy thật mất mặt, cho nên lại nhích lên trước một chút chứng tỏ mình không sợ.
"Ta nói không là không." Tiết Thừa Dạ không chút nhượng bộ lạnh nhạt đáp.
Hắn có thể thuận theo cậu vô số chuyện, nhưng lại duy nhất không bao giờ đồng ý cho cậu rời khỏi hắn. Nếu tiểu Hồng chọn Mạc Dương thay vì hắn, hắn liền giết chết Mạc Dương. Mà nếu sau khi Mạc Dương chết tiểu Hồng lại chọn người khác, hắn liền tiếp tục giết chết kẻ đó. Cứ như vậy, cho dù phải giết hết toàn bộ nhân loại, hắn cũng cam tâm tình nguyện, để khiến cho trong mắt cậu chỉ có một mình hắn mà thôi.
"Nghịch đồ! Ngươi...!" Lâm Mặc tức giận quát to, bàn tay giơ lên cao vung tới mặt Tiết Thừa Dạ.
Tiết Thừa Dạ có thể dễ dàng tránh khỏi, nhưng hắn vẫn đứng im chờ đợi cái tát rơi xuống. Sức lực của Tiết Kinh Hồng như thế nào Tiết Thừa Dạ hiểu rõ nhất, nói không chừng một cái tát này của cậu còn chẳng khiến da mặt hắn đỏ lên nửa phần. Chọc giận bảo bối, nói thế nào cũng phải tìm cách khiến cậu hết giận.
Thế nhưng cái tát mà hắn chờ đợi lại không đến. Lâm Mặc vừa mới giơ tay nửa chừng liền khựng lại giữa không trung, cuối cùng thu tay về. Hai mắt cậu đỏ ngầu, môi mấp máy không nói thành lời. Ngay lúc Tiết Thừa Dạ cho rằng cậu sắp lao tới cho mình một đấm thì...
"Oa! Hu hu hu tiểu Vũ ngươi là đồ khốn khiếp khi sư diệt tổ! Ta không thèm đồ đệ ngươi nữa!"
Lâm Mặc khóc lóc đến lê hoa đái vũ, lập tức quay người bỏ chạy. Tình huống xảy ra quá bất ngờ nên Tiết Thừa Dạ lẫn Mạc Dương đều ngây người hai giây, đến khi tỉnh thần sắc mặt đen xuống nhớ tới bệnh tình của cậu, vội vã chạy theo.
Quả nhiên vừa đuổi theo, liền thấy Lâm Mặc đang mở cửa sổ, đã thò một chân ra ngoài, chỉ cần hơi nghiêng người thêm chút nữa liền sẽ té xuống!
Bọn họ đang ở tầng hai, cho dù có té cùng lắm cũng chỉ gãy chân. Nhưng Tiết Thừa Dạ làm sao dám để em trai chịu đau đớn như vậy! Cậu rụng một sợi tóc thôi hắn đã xót xa lắm rồi! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vị Tiết gia chủ máu lạnh cũng phải bất giác rơi một giọt mồ hôi.
"Tiểu H... Sư phụ! Ngài mau quay vào đi!"
Lâm Mặc hút hút mũi, mắt vẫn còn đang ầng ậng nước mắt chực chờ trào ra, nom đáng thương vô cùng. Một tay cậu bám lấy khung cửa sổ, tay còn lại đặt trên bệ cửa, tư thế chực chờ như muốn lao ra ngoài.
"Không về! Tiểu Vũ không nghe lời sư phụ, sư phụ không cần tiểu Vũ nữa! Sư phụ đi phi thăng tiên giới đây!"
Nếu không phải tình huống lúc này quá nguy hiểm, Tiết Thừa Dạ thật muốn dở khóc dở cười. Hắn bước tới gần định ôm cậu vào lòng, nào ngờ vừa mới bước lên một bước, Lâm Mặc đã đưa luôn cái chân còn lại ra ngoài!
Mạc Dương cũng sợ hãi không kém. Y không dám kích thích đến Lâm Mặc, nhẹ giọng khuyên can: "Sư phụ, sư huynh chỉ là ương bướng phản nghịch chút thôi chứ không thật sự có ý đó đâu."
"Đúng vậy! Ta chỉ là nói giỡn chút thôi, người đừng để bụng có được không?" Tiết Thừa Dạ năn nỉ không dám bước lên nữa.
"Hừ!" Lâm Mặc hừ lạnh xoay lưng lại không thèm nhìn hắn. Cậu không dễ dàng như vậy liền bị thuyết phục đâu.
"Sư phụ, tha lỗi cho tiểu Vũ đi mà..." Tiết Thừa Dạ cắn môi ủy khuất nói.
Ngữ điệu ủy khuất đầy hối lỗi này của Tiết Thừa Dạ khiến ngay cả Mạc Dương cũng phải ngạc nhiên. Y ném ánh nhìn ngờ vực về phía hắn, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại. Quan trọng là khiến tiểu Hồng an toàn quay trở lại, nếu làm nũng có tác dụng y cũng không quan tâm.
"Sư phụ đi rồi, tiểu Vũ sẽ nhớ người lắm..."
"Hừ!"
"Lần này là lỗi của tiểu Vũ, là tiểu Vũ sai, sư phụ có giận thì cứ đánh ta, đừng bỏ đi có được không?"
"Hừm!"
"Ta hứa sẽ không hung sư phụ như vậy nữa."
"Hừ hừ..."
Được Tiết Thừa Dạ dỗ dành, cơn tức giận của Lâm Mặc đã xẹp đi gần hết. Cậu khoái chí vẫy đuôi trong lòng, hai tên tiểu đệ tử của cậu quả thực ngốc mà. Phi thăng đâu phải muốn là làm, sao cậu phi thăng liền được. Cậu chẳng qua chỉ định ngự kiếm phi hành bay đến chỗ chưởng môn trốn vài ngày để dọa tụi nó thôi!
Nhưng ai bảo người làm sư phụ như cậu đây sao có thể rộng lượng như vậy chứ. Tiểu đồ đệ sắp khóc rồi, nếu cậu thật sự bỏ đi e rằng hắn khóc sưng mắt mất.
"Được rồi, nể mặt các ngươi cầu xin như vậy, vi sư không phi thăng nữa."
Lâm Mặc tươi cười hớn hở rụt cái chân lại bò xuống. Chân cậu còn chưa kịp chạm đất, toàn bộ thân thể đều đã bị bao gọn trong một cái ôm ấm áp.
"Sau này đừng dọa ta sợ như vậy nữa được không?"
Tiết Thừa Dạ vùi đầu Lâm Mặc vào lồng ngực mình, cho nên cậu không nhìn thấy được biểu tình của hắn. Nhưng những ngón tay đang xiết chặt lại gần như nổi lên gân xanh đã tiết lộ tâm tình chủ nhân chúng nó nôn nóng lo sợ đến nhường nào.
Lâm Mặc có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch của đối phương, hai má dần e lệ. Tiểu đồ đệ thật nhát gan quá đi, cậu chỉ mới hù dọa tí xíu thôi mà. Có điều khiến tiểu Vũ hoảng đến như thế, cậu cũng hơi luyến tiếc a. Vì vậy Lâm Mặc vụng về đưa tay lên vỗ vỗ vai Tiết Thừa Dạ.
"Ân, ta thật sự không có đi đâu hết. Khi nãy ta chỉ định nhảy ra khỏi cửa sổ ngự kiếm phi hành tới chỗ sư thúc các ngươi thôi, đừng sợ."
Tiết Thừa Dạ + Mạc Dương:... Đó chính xác là điều mà bọn họ sợ đó có được không?!
Nghe Lâm Mặc nói thế, biểu tình Tiết Thừa Dạ hơi co giật như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cuối cùng hắn thở dài chịu thua, tay hơi dùng sức một cái, toàn bộ thân hình Lâm Mặc đã nằm gọn trong lòng hắn.
Đột ngột bị bế lên kiểu công chúa, Lâm Mặc đầu tiên ngơ ngác, sau đó ngạo kiều làm bộ quay mặt đi. Nếu... nếu không phải vì thấy tiểu Vũ bị dọa sợ, cậu mới không cho hắn bế đâu! Cậu quả nhiên là sư phụ tuyệt vời nhất mà!
Mạc Dương nhìn thấy hướng đi của Tiết Thừa Dạ chính là phòng của hắn, trong lòng bất giác không ổn khuyên can: "Tiết tiên sinh..."
"Mạc tiên sinh." Tiết Thừa Dạ lạnh lùng đánh gãy, "Muốn sống tốt trên đời cần phải hiểu đạo lý, không nên chen vào chuyện người khác quá nhiều."
Nói rồi, hắn thản nhiên ôm Lâm Mặc đi thẳng, không buồn ngoái đầu nhìn Mạc Dương đang đứng ngốc ra ở kia.
Những lời Tiết Thừa Dạ nói như búa bổ vào đầu Mạc Dương, y mất bình tĩnh ngồi sụp xuống ghế sofa, hai bả vai không chịu khống chế run rẩy.
Làm sao, phải làm sao đây? Lời nói của Tiết Thừa Dạ chẳng khác gì một đòn cảnh cáo. Hoặc là y thu liễm thái độ lại, chỉ chăm chăm làm tốt nhiệm vụ của mình, hoặc Tiết Thừa Dạ hắn có vô số cách khiến y biến mất khỏi cõi đời này.
Rất lâu trước kia, khi cả cha mẹ đều mất, thế giới của Mạc Dương xuất hiện thay đổi thật lớn. Không còn màu hồng nữa, chỉ có trắng và đen. Y khinh thường, lại càng căm hận đám người hắc đạo đã cướp đi sinh mạng cha mẹ y. Y muốn khiến bọn chúng phải trả giá vì tội lỗi của mình.
Nhưng nếu vì mục đích bản thân mà mặc kệ tiểu Hồng, thì Mạc Dương y có khác gì đám người xấu xa kia. Cậu đơn thuần, ngây thơ, hoàn toàn không hiểu sự đời. Mà Tiết Thừa Dạ kia lại có ý đồ đen tối với cậu. Thân làm cảnh sát, bản thân Mạc Dương thừa biết chứng kiến kẻ khác phạm tội mà không tìm cách ngăn cản hoặc báo cảnh sát cũng chính là một loại phạm tội hẳn hoi.
Kỳ thực Mạc Dương luôn rõ ràng, chỉ cần y muốn, khẳng định có thể tìm cách đem Tiết Kinh Hồng rời khỏi căn nhà này, đưa cậu ra nước ngoài, như vậy tuyệt đối không cần lo lắng Tiết Thừa Dạ sẽ làm gì được cậu. Nhưng ngược lại, nếu y thật sự làm như vậy, y tuyệt đối không bao giờ có cơ hội đặt chân về nước lần nào nữa. Mà điều này đồng nghĩa thù hận của y vĩnh viễn không bao giờ trả, cha mẹ y dưới suối vàng sao có thể nhắm mắt yên lòng...
Đáng sao? Mạc Dương thì thào tự hỏi trong lòng. Tiết Kinh Hồng đối với y mà nói như một cậu em trai nhỏ. Nhưng cậu xứng đáng để y làm tới như vậy sao?
Bên kia, Lâm Mặc bị Tiết Thừa Dạ đặt xuống giường, vô cùng mất hứng ngồi bật dậy: "Đi về phòng ngủ làm gì?"
"Đương nhiên là ngủ a." Tiết Thừa Dạ kiên nhẫn trả lời.
Hắn thật sự chịu không nổi. Cứ nghĩ tới chuyện chỉ cần nhắm mắt mở mắt một cái, người này liền biến mất khỏi tầm mắt, đại não hắn liền không thể khống chế được muốn điên cuồng tàn sát tất cả.
Thật muốn làm một chiếc lồng chim bằng vàng, sau đó đặt thiên sứ bảo bảo của hắn vào trong, dùng ngân xích khóa chân cậu lại, ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy hắn chạm vào hắn, ai cũng không gặp, việc gì cũng không cần làm.
Ngón tay Tiết Thừa Dạ khẽ vuốt ve tóc cậu. Nhưng như vậy hắn sẽ luyến tiếc. Chỉ cần cậu ủ rũ, tim hắn liền không nhịn được đau đớn theo. Nếu nhốt cậu vào lồng, tiểu Hồng có hay không một ngày nào đó chán ghét hắn? Ngay cả dã thú vô tri cũng biết căm hận kẻ đã nhốt nó, huống chi tiểu Hồng là một nhân loại có ý thức, chẳng qua não bộ bị chút vấn đề nho nhỏ mà thôi.
Lâm Mặc nào biết cử chỉ vuốt ve ái muội của ai kia. Cậu im lặng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó làm như tìm ra được chân tướng, cao giọng nói: "Tiểu Vũ à, ngươi muốn ngủ cùng sư phụ thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo quanh co như vậy."
Nghe cậu dùng ngữ điệu có chút dương dương tự đắc như trẻ con vừa mới tìm được đáp án liền khoe với kẻ khác, Tiết Thừa Dạ buồn cười, ngón tay vân vê tóc một lát: "Đúng vậy, đệ tử muốn ngủ với sư phụ."
Giọng nói không biết cố ý hay vô tình, nhấn mạnh từ ngủ.
Lâm Mặc khoanh tay hất cằm, hơi nghiêm khắc giảng giải: "Không được không được, chỉ có phàm nhân mới ngủ. Chúng ta là người tu chân, không nên mê luyến những thứ đó."
"Nhưng ta vẫn muốn ngủ thì sao đây?" Tiết Thừa Dạ cúi người xuống, để tầm mắt mình song song với cậu.
Làm sao đây, con tr... à không, tiểu đồ đệ muốn ngủ với ta? Từ chối có tàn nhẫn quá không, có khiến hắn để lại bóng ma tâm lý sau này biến thành tâm ma luôn không? Rồi sau đó không cần a ba nữa? Nhưng mà... nhưng mà nếu cậu cứ như vậy liền đồng ý, tiểu Vũ cho rằng sư phụ là người dễ dãi thì sao?
Nhìn ánh mắt tràn ngập tội nghiệp của Tiết Thừa Dạ, tim Lâm Mặc liền nhũn ra, hai tay hung hăng nhéo má hắn: "Hừ, chỉ một lần thôi. Nhưng không phải tại vì thấy ngươi tội nghiệp ta mới ngủ với ngươi đâu, nhớ kỹ chưa? Chẳng qua ta đột nhiên muốn trải nghiệm lại cảm giác của phàm nhân mà thôi."
"Ân." Tiết Thừa Dạ gật đầu. Bảo bối nói gì cũng đúng hết, thái độ ngạo kiều thế này thật quá sức đáng yêu mà!
Mặc dù hiện tại không thể ăn, nhưng sờ sờ xoa xoa gì đó vẫn rất tốt. Dạo gần đây được chăm sóc đầy đủ nên Lâm Mặc béo ra hẳn một vòng, Tiết Thừa Dạ ôm thoải mái cực kỳ. Hôm nay có được cơ hội như ý nguyện, không lợi dụng chính là đồ ngu.
-----------------------------------------------------------------
"A..."
Những tia nắng đầu tiên lọt qua khe hở cửa số chiếu vào trong phòng. Hai nam nhân một lớn một nhỏ đang nằm trên chiếc giường king size, vùi đầu ôm lấy nhau, thoạt nhìn cảnh tượng này ấm áp cứ như một đôi tình nhân.
Nam nhân trẻ hơn mở to đôi mắt của mình, ánh mắt vừa ngây ngô lại pha lẫn chút buồn man mác không hiểu vì sao. Cậu ghé lại gần lồng ngực săn chắc màu mật ong của nam nhân, môi chạm sát vào da thịt, sau đó... từ từ gặm cắn.
Tiết Thừa Dạ bất đắc dĩ mở mắt, kéo cậu ra: "Tiểu Hồng, chào buổi sáng."
Ngày thứ tư tiểu Hồng sẽ biến thành tang thi chột một mắt cụt một tay, hắn vẫn chưa quên. Cũng không biết rốt cuộc não cậu chứa cái gì lại có thể điên tới mức độ này.
So với những ngày khác, "tang thi" Lâm Mặc có vẻ nhu thuận hơn nhiều. Bị người kéo ra khỏi lồng ngực, cậu chỉ nhìn trân trân dấu răng mình để lại trên ngực đối phương: "A..."
"Đừng nháo, có được không?" Tiết Thừa Dạ xoa xoa đầu cậu, khiến quả tóc vốn bù xù nay trực tiếp thành tổ quạ.
Để cậu gặm cắn một hồi cũng không có việc gì, Tiết Thừa Dạ thừa biết Lâm Mặc không đủ sức cắn mình ra máu nổi. Cùng lắm chỉ hơi nhói một chút thôi. Lý do chính hắn không muốn Lâm Mặc cắn mình, là bởi vì mỗi lần như vậy hắn sẽ nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.
Nhìn người anh em bên dưới đang hừng hực đứng dậy chào cờ, Tiết Thừa Dạ chỉ có thể quy cho bị em trai câu dẫn quá mức. Hết cách, nghĩ xem, người mình thích nằm trong lồng ngực mình, còn hôn hôn cắn cắn, hắn nếu còn không có phản ứng thì đời này khỏi cần làm nam nhân nữa.
Lâm Mặc chỉ mở to mắt tròn xoe nhìn hắn, chớp chớp như không hiểu hắn nói gì. Cậu buồn rầu đưa tay vào miệng cắn cắn: "Anh bị tôi cắn rồi, làm sao đây? Sẽ bị biến thành xác chết giống tôi, vừa chột mắt lại cụt tay. Thật đau khổ, thật đau khổ."
Tiết Thừa Dạ đã quá quen với những lời lảm nhảm của Lâm Mặc, chỉ đứng lên bước về phía phòng tắm.
"A, hay là anh tự tử đi? Như vậy không cần biến thành quái vật nữa. Kỳ thực làm xác chết cũng rất tốt, mỗi ngày đều có thể nằm dưới đất lạnh ẩm ướt không bị nắng chiếu tới. Tại sao tôi biết? Vì tôi là xác chết a. Nhưng tôi vẫn chưa chết... Kỳ quái, rốt cuộc tôi có chết chưa?"
Lâm Mặc bắt đầu tự lải nhải với bản thân, đa phần đều lầm bầm trong miệng nghe không rõ.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Giúp Mạc Dương tìm ra hung thủ thật sự | Thời hạn: 2 tuần | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
"Ai? Là ai?" Lâm Mặc dùng ánh mắt bi thương nhìn lên trần nhà.
[Tổ tông của tôi ơi cậu vẫn chưa tỉnh lại nữa à.]
Một giọng nói kim loại lanh lảnh vang lên trong đầu Lâm Mặc, chính là 419 đã hơn một tháng không thấy mặt.
Nhiệm vụ vẫn giao xuống, nhưng tình trạng Lâm Mặc lại không khá hơn. Không thể liên lạc với chủ hệ thống, 419 bất lực vô cùng. Mỗi ngày nó đều cố gắng sửa lại mớ dữ liệu, nhưng càng sửa lại càng hỏng, thật muốn xóa hết chúng đi viết lại từ đầu.
Cuối cùng nó cũng tìm ra được một cách. Cách này có thể nói là hạ sách của hạ sách, sau khi rời khỏi thế giới này chủ hệ thống mà biết được thế nào cũng phạt nó một trận.
[Chịu khó một lát, cậu liền sẽ ổn thôi.]
419 vừa nói xong, Lâm Mặc liền cảm giác trong đầu truyền đến một trận tê dại đau đớn khó nói nên lời. Cậu ôm đầu rên rỉ, nước mắt sinh lý chảy ra giàn giụa. Hệ thống... xuyên nhanh... khế ước... Lâm Mặc... Hạ Duệ...
Tất cả ký ức như dòng thác đổ vào đầu cuồn cuộn không dứt. May mắn thay quá trình này chỉ kéo dài chưa tới một phút. Khi vừa hoàn thành xong, Lâm Mặc cảm giác cơ thể bủn rủn không còn sức sống, thở hắt ra một ngụm trọc khí, mồ hôi từ trên trán tuôn xuống như mưa.
Hiện tại cậu đã lấy lại đầy đủ ký ức của Lâm Mặc, đồng thời còn có cả ký ức những ngày tháng đầu có vấn đề qua... Nghĩ tới những hành vi ngu ngốc mà mình đã làm, Lâm Mặc chỉ hận đào một cái hố thật to chôn mình xuống dưới đó rồi lấp đất lại mà thôi.
[Lâm Mặc? Cậu tỉnh chưa?]
"Tỉnh rồi. Cảm ơn cậu, 419." Đại não Lâm Mặc từ từ hoạt động trở lại.
[Vậy thì tốt. Tôi có tin không mấy tốt lành cho cậu đây.] - 419 nghiêm túc nói - [Tình hình hiện tại không được tốt đẹp như cậu tưởng đâu. Lần trước do vượt tường lửa nửa chừng lại rời đi cứu cậu, hệ thống phòng ngự của kho ký ức lập tức rơi vào trạng thái báo động, dẫn đến tình trạng ký ức của cậu bị xáo trộn như thế này. Tôi không có cách nào vượt tường lửa thêm lần nữa.]
"Nếu vậy hiện tại là..." Lâm Mặc ngờ vực hỏi.
[Tôi đã lợi dụng một lỗ hổng trên tường lửa tạo ra trước đó dùng một đường truyền liên kết trực tiếp nối sóng tinh thần của cậu với kho dữ liệu. Điểm tốt chính là cậu liền có thể hồi phục lại. Còn điểm xấu là... Nhiều lắm.] - 419 nói tới đây có hơi nghẹn lại, liền quy kết bằng hai từ "nhiều lắm".
"Nói rõ hơn đi."
[Đầu tiên, đường truyền này không ổn định, cho nên cậu có thể rơi lại vào trạng thái mất kết nối bất kỳ lúc nào. Đồng nghĩa cậu chưa hoàn toàn bình phục, mà chỉ tạm thời nhớ lại thôi. Nếu đường truyền xảy ra vấn đề, cậu sẽ lại quay về trạng thái ngây ngốc trước kia. Vấn đề thứ hai, do đường truyền này được kết nối từ lổ hổng tường lửa, cho nên chính tôi cũng không biết có thứ gì không tốt theo đó mà ra hay không. Nếu trong kho ký ức có virus theo đường truyền đi vào não cậu...] - Nghĩ tới đây 419 rùng mình - [Hẳn là không xui đến như vậy đâu. Tóm lại cái đường truyền này không phải giải pháp tốt đẹp gì, tôi sẽ tìm cách thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.]
Có một thứ 419 vẫn chưa nói, nếu vì lý do gì đó mà làm ảnh hưởng đến ký ức trong kho lưu trữ, những ký ức đó một khi mất đi liền sẽ xóa bỏ vĩnh viễn, không bao giờ tìm lại được nữa.
Đó cũng là lý do chủ hệ thống cấm hệ thống lẫn ký chủ tự tiện động vào kho ký ức này. Bởi vì chỉ cần ký ức trong kho còn lưu trữ, cho dù ký chủ có biến mất khỏi không gian, vẫn có thể dựa trên số ký ức đó tái sinh lại một lần nữa. Nhưng ký ức trong kho biến mất, như vậy một khi ký chủ chết đi liền vĩnh viễn không còn.
419 cảm thấy nói ra những thứ này không những không cải thiện được tình hình, trái lại chỉ khiến Lâm Mặc càng thêm lo lắng, cho nên nó quyết định không nói.
"Vậy tôi cứ tiếp tục giả ngu?" Lâm Mặc xoa xoa khóe mắt còn ướt át của mình.
[... Cậu làm gì cũng được, bây giờ cậu có đột nhiên trở thành thiên tài cũng không ai thắc mắc nữa đâu.]
419 cảm thấy sau những gì Lâm Mặc đã đem lại cho đám người Tiết Thừa Dạ, dù có cho hắn thêm chút kích thích hẳn cũng không vấn đề gì.
Lâm Mặc còn toan phản bác, thì lúc ấy cửa phòng tắm mở ra, Tiết Thừa Dạ toàn thân ướt sũng bước ra khỏi đó. Cậu vừa quay đầu lại, liền có cảm giác sấm nổ đì đùng bên tai! Tiết Thừa Dạ hắn... hắn... hắn thế nhưng toàn thân trống trơn không một mảnh vải che thân!
Vốn nhớ hết tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi, Lâm Mặc dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra Tiết Thừa Dạ đang có mưu đồ bất chính với cậu, hay đúng hơn là với cái mông của cậu. Bây giờ hắn còn lõa thể đứng trước mặt cậu như thế này, dương v*t bên dưới hùng vĩ khoe ra, kích thích thị giác quá lớn!
Bốn thế giới đều chơi gay, Lâm Mặc đã buông bỏ giấc mơ tìm một em gái mềm mại rồi. Hiện tại cậu chính là một cái nhang muỗi cong đến không thể cong hơn. Vì vậy chỉ nhìn nhìn cơ thể hoàn mỹ của Tiết Thừa Dạ, Lâm Mặc lại cảm thấy mặt nong nóng, mà cúc hoa thì run run.
"Tiểu Hồng?" Thấy Lâm Mặc cứ quay lưng về phía mình, Tiết Thừa Dạ liền tiến lên thăm dò.
"Ưm..." Lâm Mặc càng vùi mình vào chăn sâu hơn. Tại sao cái tên này còn chưa chịu mặc quần áo vào nữa?! Không thấy ngại sao?! Có body đẹp thì muốn khoe là khoe sao?!
Tiết Thừa Dạ ngờ vực dùng ngón tay chọt chọt má của cậu, ừm, da tiểu Hồng mềm mại đàn hồi thật.
Lâm Mặc bị chọt tới phát phiền, theo thói quen xoay người lại há miệng cắn mạnh một cái. Cắn đến giữa chừng cậu mới sực nhớ ra hiện tại cậu đâu có vấn đề về đầu óc nữa, vì sao vẫn làm vậy a!
Mà trái ngược với tâm trạng gào thét của Lâm Mặc, Tiết Thừa Dạ lại thoải mái vui vẻ hơn nhiều. Ừ, vẫn cắn, xem ra cậu vẫn bình thường. Hắn mặt không đổi sắc rút ngón tay lại, dùng tay kia xoa xoa đầu cậu: "Ngoan, hôm nay anh phải đi làm. Lát nữa có người đem đồ ăn lên cho em."
Lý do duy nhất Tiết Thừa Dạ vẫn chưa thể đuổi Mạc Dương đi là vì hiện tại tiểu Hồng cần người chăm sóc, mà hắn lại không thể luôn kè kè kế bên. Người hầu trong nhà không đủ năng lực chuyên môn, thành ra hắn buộc lòng phải giữ y lại.
Đợi đến khi Tiết Thừa Dạ thay quần áo rời đi rồi, Lâm Mặc mới dám lồm cồm bò dậy từ trong chăn. Thật là mất mặt a, chỉ nhìn thôi cũng muốn chảy máu mũi rồi. Lâm Mặc sờ sờ mũi, trong lòng tự kiểm điểm xem rốt cuộc từ bao giờ mình trở thành một kẻ háo sắc đáng khinh như thế.
Chậc, chắc do lâu quá không phát tiết đây mà. Thế giới đầu cậu còn là xử nam, lại còn là một con thỏ vừa béo vừa tròn, căn bản không có dục vọng gì. Thế giới hai thì được Tạ Hoài An ôm về "yêu thương" đầy đủ, tuy vướng mắc bệnh tim nhưng vẫn sinh hoạt tình dục đều đặn. Đến thế giới thứ ba lại tiếp tục lẻ loi mấy chục năm, có điều lúc ấy mang thân thể tu tiên nên đối với nhục dục đã ít lại càng ít. Huống hồ sau cùng vẫn bị tên nhóc con nào đó đè ra abcxyz. Thế giới trước thì cái chỗ ấy bị hỏng, căn bản không lên nổi. Mà sau khi Lê Hạo Khương sửa lại xong, thời gian cậu làm tình với hắn còn nhiều hơn thời gian cậu ngủ.
Mà cơ thể Tiết Kinh Hồng ở thế giới này là một nam nhân hoàn chỉnh, đầu óc có vấn đề nhưng cơ thể phát dục đầy đủ. Hai mươi tuổi đầu mà đến loát một phát cũng chưa từng, hỏi sao dục hỏa lại không hừng hực a~
Khoan đã, bây giờ nghĩ ngợi mấy thứ loạn thất bát tao này làm gì?! Quan trọng là nhiệm vụ, nhiệm vụ a! 419 đã vì cậu mà cố gắng như vậy, cậu không thể phụ lòng mong đợi của nó mà để bản thân lười biếng được.
Thủ phạm giết cha Mạc Dương là ai, Lâm Mặc đương nhiên biết. Đơn giản nói thẳng ra cho y nghe cũng được, nhưng khẳng định y sẽ không tin lời một người điên. Như vậy phải tìm cách nào đó khiến Mạc Dương có cơ hội tự mình tìm được thông tin, hơn nữa phải làm thật kín kẽ, không thể để cho Tiết Thừa Dạ hay bất cứ ai khác phát hiện.
Cứ như thế, một kế hoạch từ từ lặng lẽ hình thành trong đầu Lâm Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất