Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 76: Bảo bảo mau tới đây (10)
Bữa tiệc trên du thuyền vốn nên là một hồi hung hiểm lại hóa thành chuyến du lịch trên biển bốn ngày ba đêm. Tiết Thừa Dạ ghét bỏ du thuyền của Song Nhạn hội bẩn, liền giao phần còn lại cho Đào Tống xử lý, bản thân mình thì đem theo em trai về du thuyền của Tiết gia.
Nếu phải so sánh, du thuyền của Tiết Thừa Dạ đương nhiên ở bất kỳ phương diện nào cũng to hơn hoành tráng hơn Song Nhạn hội. Hiếm khi thời tiết tốt đẹp như vậy, Tiết lão đại liền vung tay tỏ vẻ không cần gấp gáp về công ty, chiếc thuyền cứ thế chầm chậm mất bốn ngày mới tới đất liền.
Trong lúc này, Tiết Thừa Dạ cũng nhanh chóng sắp xếp lại thông tin liên quan phía chính phủ mà Đào Tống gửi tới. Âm mưu động cơ đều đã rõ ràng như ban ngày, nếu hắn không đáp lễ thì chẳng phải quá thất lễ sao? Nghĩ đến Mạc Dương còn đang ở Tiết gia, hắn liền chán ghét. Người này không còn công dụng gì, giữ lại không ý nghĩa. Tuy rằng y chưa moi được tin tức nào đáng giá từ Tiết gia, nhưng Tiết Thừa Dạ theo phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì vậy Mạc Dương không thể lưu.
Thế nhưng làm hắn đen mặt chính là, sau khi quay trở về đất liền, lão quản gia thông báo cho bọn họ biết Mạc Dương thế nhưng trốn thoát khỏi thủ hạ của Tiết Thừa Dạ, chạy trốn thành công! Bọn họ đã cho người theo dõi tìm kiếm, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng y đâu!
Sắc mặt Tiết Thừa Dạ âm trầm xuống, mà Lâm Mặc đứng cạnh bên thầm tấm tắc, ý chí thế giới thật dũng mãnh, cốt truyện bị bẻ cong cong vẹo vẹo như này rồi còn có thể nhét vào mấy cái tình tiết đó. Đáng tiếc hiện tại Tiết Thừa Dạ truy kích Mạc Dương không còn là vì yêu như trong nguyên tác, mà đơn thuần muốn trừ khử.
Xét thấy Mạc Dương cũng là một trong hai nam chính tại thế giới này, Lâm Mặc từng ăn qua quả đắng trước đây thầm mong rằng y bỏ trốn thành công, tốt nhất nên ra khỏi hải ngoại thay đổi thân phận làm lại cuộc đời luôn cho rồi. Có điều chính bản thân cậu cũng biết cái hy vọng này mỏng manh nực cười đến cỡ nào.
Không còn Mạc Dương, Tiết Thừa Dạ buông lỏng Lâm Mặc hơn, cậu có thể tùy ý đi lại trong nhà mà không cần kè kè đi theo hắn mọi thời khắc nữa. Lâm Mặc đối với việc này vô cùng vừa lòng, cả ngày bám lấy nhau ân ái gì đó, cho dù có yêu đương mấy kiếp đi chăng nữa thì cũng rất ngượng ngùng có được không! Hơn nữa Lâm Mặc là người theo chủ nghĩa "một chút khoảng cách khiến tình yêu thêm đẹp", theo suy nghĩ của cậu, nếu ngày nào cũng quấn lấy nhìn nhau đắm đuối thì dù có là Điêu Thuyền cũng nhìn chán!
Quan trọng hơn hết, nếu cứ bám lấy cọ cọ, thế nào cũng cọ ra một ít súng thật lửa thật... Dạo gần đây Tiết Thừa Dạ quá mức dục hỏa đốt người, Lâm Mặc vì nghĩ cho cúc hoa của mình cảm thấy nên hạn chế gặp hắn.
Kỳ thực cậu rất muốn ra ngoài, cậu sắp nghẹn đến chết rồi đây! Kể từ lúc đến thế giới này cậu hoàn toàn bị nuôi nhốt bên trong Tiết gia, ngoại trừ đi theo Tiết Thừa Dạ đến công ty cùng bữa tiệc trên du thuyền kia ra thì chưa từng đi đâu cả! Bất quá Lâm Mặc tự hiểu Tiết Thừa Dạ không đời nào để cậu bước chân ra khỏi nhà mà không có hắn đi cùng, nên lòng có bất mãn cũng chỉ có thể ngày ngày u oán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu cậu là một người bình thường, may ra có thể yêu cầu Tiết Thừa Dạ cho mình đi chơi một lát. Nhưng Tiết Kinh Hồng lại là một nhân vật bị si ngốc, cậu làm sao chạy tới trước mặt Tiết Thừa Dạ quát to: "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi!" đây? Ây, ngẫm lại thật thảm thương, khiến người muốn rơi lệ mà.
419: [Cậu có thể bớt ham vui được không? Trong thế giới này vẫn còn một con virus đang chực chờ tấn công cậu đấy.]
Lâm Mặc: "Người trong Tiết gia ai cũng đã bị quét hình từ trên xuống dưới rồi, thủ hạ của Tiết Thừa Dạ cũng vậy. Nếu muốn kiếm virus, cũng là phải ra ngoài để kiếm chứ."
419 bị lời của Lâm Mặc làm cho á khẩu, bởi vì này hoàn toàn có lý a! Nhưng đừng tưởng nó không biết, lúc nghĩ đến việc ra ngoài, Lâm Mặc hoàn toàn chẳng hề có chút ý niệm nào về con virus kia!
Lâm Mặc: "Mà nói cho cùng, làm thế nào để tôi giết nó?"
419: [Virus nhập dữ liệu vào một nhân vật trong thế giới này, cậu chỉ cần giết chết đối phương, virus cũng sẽ chết theo.]
Tất nhiên làm sao để giết được đối phương cũng là cả một vấn đề. Nếu thật sự dễ dàng như giết một con gà, phỏng chừng ban an ninh của tổng bộ giải tán hết rồi.
"Ây." Lâm Mặc thở dài, lắc lắc cái cổ tay mảnh khảnh, "Chí ít có thể đổi cho tôi một cái thân thể khá hơn không? Hay đan dược kiện phục thân thể..."
Nói tới đây, Lâm Mặc chợt khựng lại. 419 thấy cậu đột nhiên im bặt kỳ lạ hỏi: [Lâm Mặc, cậu sao thế?]
"419, cậu nói virus đã chiếm đóng đường truyền về tổng bộ, cho nên mọi tin tức thông báo nhận được là giả đúng không?"
[Đúng vậy.]
"Vậy thì viên đan dược giải độc cho tôi kia... là từ đâu mà có?"
419 sửng sốt một hồi, sau đó từng hàng dữ liệu chạy nhanh như một bầy thảo nê mã. Đệch đệch đệch! Hóa ra thuốc bọn họ cũng là do con virus kia đưa?!
[Tôi phải kiểm tra lại thân thể cậu mới được! Đợi một lát!]
419 quét từ trên xuống dưới người Lâm Mặc, một hồi sau mới thông báo: [Kỳ quái, thân thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh.]
Lâm Mặc cũng không quá ngạc nhiên với kết quả này. Từ lúc trúng độc cho đến bây giờ đã trôi qua hơn mấy tháng, nếu thật sự có chuyện gì còn đợi tới lúc này sao?
"Cậu nói xem, tại sao nó phải cứu tôi? Chỉ cần đóng thương thành, tôi khẳng định sẽ chết, mà nó liền có thể nhân cơ hội đó tấn công tôi."
[Thật kỳ quái.]
Cả 419 lẫn Lâm Mặc cùng lâm vào trầm tư. Chuyện này càng nghĩ lại càng nhiều ẩn số. Đầu tiên thế giới này xuất hiện virus khiến cho dữ liệu ký ức của cậu bị ảnh hưởng, nhưng sau khi cậu trúng độc, con virus đó không những không nhân cơ hội cháy nhà hôi của, trái ngược lại còn hỗ trợ giải độc.
Mục đích của nó là gì? 419 nói virus đều muốn thôn phệ năng lượng từ thế giới để biến thành nguồn năng lượng của bản thân. Nhưng trong chuyện này, từ đầu đến cuối nó chỉ nhắm vào một mình Lâm Mặc, lại không hề muốn giết cậu.
Chỉ còn một kết luận, đó là nó đang nhắm đến thứ khác. Thế nhưng Lâm Mặc nhìn lại bản thân mình, cũng không thấy cậu có gì đặc biệt a! Cậu thậm chí chỉ là một ký chủ tập sự chưa được chuyển thành nhân viên chính thức, đầu óc hay nhan sắc đều thuộc dạng bình thường, giá trị lợi dụng bằng không.
[Việc này có quá nhiều uẩn khúc, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không ích gì. Đợi sau khi quay trở về không gian, tôi liên lạc được với chủ thần để ngài ấy ra tay, lúc ấy bắt được con virus kia rồi mọi chuyện liền sáng tỏ thôi.]
419 an ủi Lâm Mặc, nói thế nào loại chuyện này thật khiến lòng người sinh hoảng loạn. Những ký chủ trước kia nó từng làm việc cùng chưa bao giờ xảy ra loại trường hợp này, mà tại tổng bộ cũng không nghe nói qua có loại chuyện tương tự ký chủ nhà nó.
Vậy là chỉ có thể trách số Lâm Mặc quá xui xẻo thôi sao?
Lâm Mặc khổ não úp mặt lên gối, dù là ai biết được xung quanh có kẻ đang lượn lờ có mục đích với mình thì chả thể vui nổi. Quan trọng hơn là cậu còn chẳng biết ý định thật sự của đối phương là gì...
"Bảo bối, em không vui à?"
Giọng nói của Tiết Thừa Dạ êm ái truyền vào tai Lâm Mặc, nhiệt khí phả ra khiến cậu hơi run rẩy, sau đó vừa quay người lại, liền bị đối phương một cái ôm toàn bộ vào người.
Lồng ngực của Tiết Thừa Dạ vừa cứng rắn lại vững chãi, đặc biệt khiến người khác cảm thấy an tâm. Lâm Mặc ghé đầu vào, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn. Tư thế này khiến cậu cảm thấy vừa an toàn lại thoải mái vô cùng.
Ngón tay Tiết Thừa Dạ vân vê lọn tóc mai của Lâm Mặc, ánh mắt lộ ra vẻ sủng nịch hiếm thấy. Rõ ràng khi cả hai ở bên nhau không nói được bao nhiêu câu, thế nhưng vẫn luôn cảm giác được bầu không khí hài hòa ấm áp, khiến hắn không nhịn được muốn nhiều hơn nữa, trầm mê sâu bên trong xúc cảm thoải mái này.
"Có phải là buồn chán không? Xin lỗi, dạo gần đây không có thời gian dẫn em đi chơi."
Lời này của Tiết Thừa Dạ tự nhiên là thật. Làm gia chủ một gia tộc đứng đầu giới hắc đạo, hắn luôn trong tình trạng bận rộn không dứt. Huống hồ thân phận của hắn cũng không tiện xuất đầu lộ diện quá nhiều, đặc biệt trong khoảng thời gian này chính phủ có những động thái không an phận. Lâm Mặc hiểu điều đó, cho nên cậu chưa bao giờ oán trách hắn cả.
Nhưng bản thân Tiết Thừa Dạ lại luôn áy náy, cảm thấy bản thân không thể ban cho cậu những điều tốt đẹp nhất. Tiểu Hồng xứng đáng được vui vẻ hạnh phúc thỏa thích chơi đùa dưới ánh mặt trời, làm bất kỳ điều gì cậu muốn, cho dù có sai lầm đi nữa cũng đã có hắn chống sau lưng. Vậy mà phần lớn thời gian chỉ có thể giam cầm cậu trong chiếc lồng hào nhoáng mang tên nhà này, có khác gì một chú chim hoàng yến xinh đẹp bị tước bỏ tự do, ảm đảm thất sắc không buồn hót nữa.
"Đợi anh. Sau khi vụ việc lần này kết thúc..."
Tiết Thừa Dạ bỏ lửng câu nói, cho nên Lâm Mặc cũng không biết hắn có ý định gì. Nếu mà cậu đọc được suy nghĩ của hắn, hẳn sẽ bất ngờ vô cùng, bởi vì điều mà Tiết Thừa Dạ đang nghĩ tới, chính là tẩy trắng toàn bộ sản nghiệp Tiết gia!
Tiết gia đi theo hắc đạo lâu năm nhưng lại chưa bao giờ có ý nghĩ tẩy trắng, một phần là vì con đường này kiếm ăn quá béo bở, quyền lực đủ nhiều, phần khác cũng do nhiều hạn chế mang đến. Ví dụ như số người chết trên tay bọn họ đếm không hết, một khi lựa chọn tẩy trắng đồng nghĩa có nguy cơ gặp phải sự báo thù của vô số người khác. Đánh đánh giết giết một hồi, vô tình lại quay về đường cũ.
Có điều Tiết gia chỉ còn có Tiết Thừa Dạ cùng Tiết Kinh Hồng là hai người dòng chính duy nhất, ngoài Ngôn Tịch là em họ của Tiết Thừa Dạ ra, những người Tiết gia còn lại đều thuộc họ hàng xa xôi mấy đời không đáng nói tới. Vì vậy quyết định của Tiết Thừa Dạ cũng tương đương với quyết định trên dưới Tiết gia, ai có gan không phục thì cứ việc đứng ra nói, sau đó... Đương nhiên là những kẻ đấy không còn sau đó nữa.
Quyết định tẩy trắng sản nghiệp của Tiết Thừa Dạ cũng không phải gần đây mới có, mà kể từ lúc còn chưa nhận chức gia chủ đã bắt đầu nhen nhóm rồi. Suy cho cùng về lâu dài chính phủ cũng sẽ tìm cách triệt tận gốc bọn họ, Tiết gia lớn mạnh đến cỡ nào đều không thể đấu lại quân đội của cả một đất nước. Mà sau khi xác định quan hệ với tiểu Hồng rồi, quyết tâm của hắn càng thêm chắc chắn. Chỉ có tẩy trắng quay về bạch đạo, hắn mới có thể cho cậu một cuộc sống tự do thoải mái.
Một ngày nào đó khi bọn họ nhận nuôi vài đứa trẻ, bọn chúng có thể đi học kết bạn, giao lưu với những người khác như một người bình thường. Không cần lo lắng mỗi đêm có sát thủ tiến vào hay không, cũng không cần thao luyện mệt mỏi gần như trên bờ vực sinh tử. Trên tay chúng sẽ không phải nhiễm máu bất kỳ ai, làm một công dân tốt lương thiện.
Tiểu Hồng vui vẻ chơi đùa cùng các con, hắn ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn bọn họ. Những đứa nhóc bé bỏng xinh xắn đáng yêu hệt như tiểu Hồng, gọi hắn là ba ba. Còn tiểu Hồng một thân mặc tạp dề, ngượng ngùng kêu hai tiếng "lão công". Chỉ mới tưởng tượng thôi, Tiết Thừa Dạ đã cảm thấy khung cảnh ấy mỹ lệ say mê đến nhường nào.
Được nam nhân hôn hôn vài cái lên mặt, Lâm Mặc cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đập nhanh thình thịch. Đã qua vài thế giới rồi, sao cậu vẫn cứ hồi hộp như thể mối tình đầu? Thôi được rồi, mấy thế giới trước cậu không hề nhận ra hắn, cho nên xem như lần đầu yêu nhau cũng không sai. Bắt đầu từ bây giờ, cậu hy vọng mỗi thế giới đều có thể tìm được người yêu của mình, cùng hắn nắm tay trải qua toàn bộ thời gian.
"Tiểu Hồng đây là đang ngượng sao?" Tiếng cười khe khẽ của Tiết Thừa Dạ truyền đến, hắn sủng nịch nhấc cằm cậu lên, nhìn gương mặt đỏ hồng của cậu.
"Ca ca..." Lâm Mặc hơi mím môi, cảm thấy bản thân thật mất mặt. Vừa mới hôn hôn vài cái liền đỏ thành trái cà chua, chí khí nam nhân đâu rồi?!
Bất quá Tiết Thừa Dạ vốn chỉ muốn đùa giỡn chứ không thật sự cho rằng em hắn đang ngượng. Trình độ trí tuệ của tiểu Hồng chẳng khác gì một đứa trẻ, khẳng định không hiểu được những thứ như đỏ mặt ngượng ngùng vân vân.
"Ngoan, ca ca phải đi làm, tối nay dẫn em đi ăn nhé?" Tiết Thừa Dạ dù quyến luyến, vẫn phải cúi xuống đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán Lâm Mặc.
Hết cách, công việc mỗi ngày chất cao như núi, hắn có mọc ra ba đầu sáu tay cũng không xử lý hết. Có thể dành ra chút thời gian đến ôm ấp Lâm Mặc như hiện tại đã là quý giá lắm rồi.
Nếu tiểu Hồng có thể giúp mình làm việc... Nghĩ đến đây, hắn liền tự động xua đi. Cho dù tiểu Hồng không bị ngốc đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không để cậu động vào những công việc đó. Không phải hắn sợ cậu ăn cắp bí mật hay làm nội gián, chẳng qua theo suy nghĩ của hắn, loại công việc vừa dơ bẩn lại mệt nhọc này vẫn nên để hắn làm đi. Em trai làm việc mệt mỏi, hắn sẽ đau lòng a. Ăn ăn rồi ngủ ngủ là được, cũng không phải hắn nuôi không nổi.
Tiết lão đại, ngươi không cảm thấy này giống như đang nuôi heo sao _(:3」∠)_
Thế nhưng Tiết Thừa Dạ không ngờ, hắn mới vừa rời đi không tới nửa ngày, liền nhận được một cuộc gọi từ lão quản gia.
"Tiết đại thiếu! Tiết nhị thiếu bị bắt cóc rồi!"
*****
Lâm Mặc bị trói chặt hai tay hai chân, nằm trong một căn nhà kho tồi tàn. Ân, nếu đã bắt cóc nhất định phải giam giữ con tin ở mấy nơi cũ kỹ thế này, thuê phòng tổng thống làm gì? Cho nên...
Mịa nó! Cho dù có tồi tàn đến đâu thì cũng làm ơn chọn chỗ nào sạch sẽ một chút! Vì lý gì cứ tống vào nhà kho chất đầy đồ cũ cùng combo gián nhện chuột chạy loanh quanh khắp nơi?! Bắt cóc tiên sinh mau ra đây, chúng ta cùng nói chuyện nhân sinh!
À không, cái này phải gọi là cướp người chứ bắt cóc cái gì! Nghĩ tới chuyện xảy ra với bản thân, Lâm Mặc chỉ có thể hai hàng lệ rơi ngẩng đầu ưu thương bốn mươi lăm độ.
Rõ ràng cậu đang ngồi ngay trong nhà chính Tiết gia, xung quanh là hàng hàng lớp lớp bảo vệ canh gác đủ kiểu, thế nhưng chẳng hiểu sao đám bắt cóc vẫn có thể vượt qua mọi vòng vây, đánh bại toàn bộ thủ hạ rồi khiêng cậu đến đây! Loại bàn tay vàng chói mù mắt chó này, cho dù là nhân vật chính cũng chưa được buff ảo diệu đến thế đâu!
Việc này trăm phần trăm là con virus kia làm! Lâm Mặc đã toan bỏ trốn, nhưng 419 ngăn cản. Thứ nhất, cậu có trốn cũng chẳng trốn được bao lâu, sớm muộn gì cũng bị bắt. Thứ hai, sức mạnh của con virus đã lớn đến độ khống chế được cả ý chí thế giới, càng để lâu thì cậu càng bất lợi, còn không bằng nhắm mắt đưa thân cho nó, nhân cơ hội này tìm ra ký thể của nó mà giết chết.
Kết quả cuối cùng chính là Lâm Mặc bị đánh vào sau gáy ngất xỉu, sau đó bị trói lại ném ở đây. May mà đám bắt cóc còn chút lương tâm, chưa lấy giẻ lau nhà nhét vào miệng cậu. Toàn thân trên dưới của cậu ngoại trừ vài vết trầy với bầm tím do quá trình di chuyển va chạm tạo ra, còn lại coi như lành lặn khỏe mạnh, chưa gãy cái xương nào.
Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào bất thình lình khiến Lâm Mặc theo bản năng nheo mắt lại, đến khi nhìn kỹ được thân phận người đối diện, trong đầu bắt đầu phun tào liên tục.
Ai nói cho cậu biết, tiểu thụ Mạc Dương xuất hiện ở đây làm gì!
"Hệ thống, cậu đã bảo y không phải virus mà!!!" Lâm Mặc khổ bức gào thét.
[Xác thực không phải! Tôi có thể cam đoan 100%!]
Lâm Mặc ngẫm nghĩ lại, cảm thấy dù sao Mạc Dương cũng không có khả năng tự mình huy động lực lượng bắt cậu a, cho nên virus có thể là kẻ đứng phía sau đi. Nghĩ nghĩ như vậy, cậu liền giả vờ sợ hãi, nặn ra một hai giọt nước mắt, gương mặt trắng nộn đỏ hồng lên, khổ sở vô cùng.
Mạc Dương ngồi xuống đối diện cậu, trong mắt y có thể đọc ra đủ loại cảm xúc như áy náy, hối hận,... nhưng sau cùng tất cả đều là kiên định. Y nhìn chăm chú vào mắt cậu, âm thanh thanh bằng nói: "Tiểu Hồng, anh xin lỗi."
Mẹ nó nếu thật sự thấy có lỗi thì mau cởi trói cậu đi! Nói xin lỗi mà thái độ như thế là muốn gì!
Có lẽ do áp lực đè nặng quá lâu, mà trong mắt Mạc Dương Tiết Kinh Hồng chính là người ngốc, không thể nào đem chuyện của mình nói lung tung được, cho nên bất giác tâm sự như trào ra: "Anh không muốn làm hại em, chẳng qua muốn dùng em để dẫn dụ Tiết Thừa Dạ mà thôi. Tiết Chấn Lôi là kẻ thù giết cha của anh, thù giết cha này không thể không báo. Ông ta giết cha anh, anh giết con trai ông ta, như vậy có gì sai? Em không liên quan đến chuyện này, sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ mang em sang trại điều dưỡng ở nước ngoài. Tiết Thừa Dạ cũng sẽ không bao giờ có thể bắt ép em làm những thứ... ghê tởm đó nữa. Tin anh có được không, tiểu Hồng?"
Nếu không phải còn lo đóng vai nạn nhân, Lâm Mặc thật muốn chống nạnh cười to, sau đó chĩa tay sỉ vả Mạc Dương một trận!
Cái gì mà "anh không muốn làm hại em, chẳng qua muốn dùng em để dẫn dụ Tiết Thừa Dạ"? Rồi còn Tiết Chấn Lôi giết cha y, cho nên y giết Tiết Thừa Dạ báo thù là đương nhiên? Qua tai Lâm Mặc, cậu chỉ thấy Mạc Dương đang cố gắng ngụy biện cho tội lỗi bản thân mà thôi! Chưa nói đến chuyện cha Mạc Dương vốn ban đầu cũng đã có sai, ông là do Tiết Chấn Lôi giết, muốn đòi nợ thì đi tìm ông ta mà đòi, tự dưng lại đổ trách nhiệm lên đầu nam nhân nhà cậu là thế quái nào! Lại còn bắt cóc cậu đi uy hiếp Tiết Thừa Dạ! Dù y có bị virus khống chế đi chăng nữa, cậu cũng không dễ dàng như thế liền bỏ qua!
Đương nhiên đương sự Lâm Mặc đây hoàn toàn không biết Tiết Thừa Dạ trước đó vừa mới cho người truy đuổi giết Mạc Dương, cậu chỉ cho rằng y tự mình bỏ trốn như trong cốt truyện thôi.
Mạc Dương đọc được sự thất vọng trong mắt Lâm Mặc, nhưng sau đó nhanh chóng rũ mắt xóa bỏ hình ảnh đó. Hẳn là y bị nội tâm kêu gào khiến cho hối hận, nên mới nảy sinh ảo giác này. Tiểu Hồng làm sao hiểu được những chuyện này chứ? Nếu y cũng có thể giống như cậu, không hay không gì hết thì tốt biết bao nhiêu.
Ngày hôm ấy, y bị thủ hạ của Tiết Thừa Dạ đuổi giết, ngỡ đâu đã mất một mạng, nào ngờ may mắn trốn thoát, lại được một nam nhân xa lạ thu lưu. Kẻ này tự xưng là kẻ thù không đội trời chung với Tiết Thừa Dạ, tỏ vẻ hào phóng muốn giúp y báo thù. Mặc dù không xác định rõ thân phận của gã là gì, nhưng quãng thời gian đó, Mạc Dương nhiều lần nghe người khác xưng hô với gã là "lão đại". Hơn nữa bọn họ chưa từng cho y tham gia bất kỳ cuộc hội họp thảo luận nào.
Mạc Dương không ngốc, tự biết người cứu mình e rằng là kẻ thủ của Tiết Thừa Dạ trong hắc đạo. Thân làm một cảnh sát đại diện cho công lý, y phi thường chán ghét người hắc đạo, cộng thêm quá khứ đau thương khiến y nhận định loại người này đều là sâu bọ hút máu kẻ khác, không hề có lương tâm. Thế nhưng không ngờ lại có một ngày, y phải dựa vào loại người mà y ghét nhất để báo thù cho cha mình.
Nhưng không làm vậy thì còn cách nào khác đây? Tiết gia cho dù là quyền lực hay tiền bạc đều đứng đầu giới hắc đạo, chỉ cần một cái búng tay y liền biến mất. Mà phía chính phủ đang bận sứt đầu mẻ trán đấu đá với Tiết Thừa Dạ, còn thời gian nào quản chuyện của y. Cho dù có, họ khẳng định sẽ không vì một cảnh sát nhỏ nhoi đi gây hấn với Tiết gia. Tóm lại, y cái gì cũng không có, với tình trạng này lại đòi đi báo thù, quả thực là chuyện cười.
Cho nên dù chán ghét, y không thể không nghe theo lời người lạ mặt kia, mà y thường hay gọi là "Ngôn tiên sinh". Cái tên này khiến y liên tưởng đến cuộc đối thoại từng nghe lén trước đây, nhanh chóng biết được thân phận người này. "Ngôn tiên sinh" này cũng là người bày ra cho y kế hoạch bắt cóc Lâm Mặc dẫn dụ Tiết Thừa Dạ, lại còn cho y mượn một lượng lớn nhân thủ.
Lúc ấy khi y hỏi mục đích đối phương, vị "Ngôn tiên sinh" kia liền vặn vẹo cười, nói rằng chỉ cần Mạc Dương y giết được Tiết Thừa Dạ đã đủ để gã hài lòng rồi. Mạc Dương làm sao không biết y chỉ là quân cờ bị lợi dụng trong tay, một khi thất bại liền sẽ đẩy ra ngoài làm bao cát cho Tiết Thừa Dạ trút giận, mà "Ngôn tiên sinh" kia liền cao chạy xa bay. Cho dù có thật sự giết được Tiết Thừa Dạ, gã cũng sẽ phủi tay gạt bỏ y, đến lúc đó thứ y đón nhận chính là vô số truy đuổi báo thù.
Đâm lao thì phải theo lao, Mạc Dương tự biết bản thân đã không còn đường lui nữa. Có lúc y mê man tự hỏi, nếu như y chọn quên đi, nếu như y lựa chọn buông bỏ việc báo thù, liệu kết quả có thay đổi hay không? Nhưng ngay sau đó y lập tức gạt phắt suy nghĩ đó đi. Nếu thật sự có thể bỏ qua quá khứ, y đã sớm quên, việc gì phải khốn khổ như bây giờ.
Có lẽ người duy nhất y thấy có lỗi chính là tiểu Hồng. Mạc Dương thở dài, hai tay nắm chặt lại như một lần nữa quyết tâm: "Xin lỗi tiểu Hồng, thật sự xin lỗi."
Lâm Mặc cảm thấy tâm thật mệt, quyết định không cùng tên Mạc Dương này mắt đối mắt để tự khiến mình mệt mỏi nữa, kiên quyết quay mặt đi nhắm mắt lại. Mạc Dương trong lòng vốn đã mang vài phần tội lỗi, nên đối với hành vi của cậu không quá để tâm, chỉ chậm rãi đứng lên định rời đi.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại ting ting ting vang lên nghe rõ mồn một. Mạc Dương rút điện thoại ra, sau khi biết là ai gọi tới hai đầu chân mày liền chau lại, cố gắng đè ép sự chán ghét của bản thân mà nhận cuộc gọi: "Ngôn tiên sinh gọi có việc gì không?"
"Tôi chỉ muốn xem xem mọi chuyện có suôn sẻ hay không thôi."
"Người cần bắt đã bắt được, chuyện phía sau tự tôi sẽ chịu trách nhiệm, Ngôn tiên sinh không cần nhọc lòng." Mạc Dương nhàn nhạt đáp.
"Đừng lạnh lùng như vậy, nói thế nào tôi với cậu hiện tại cũng đang trong quan hệ hợp tác. Tầm mười phút nữa tôi sẽ đến kho hàng."
Đối với câu trả lời này, Mạc Dương hơi bất ngờ. Y cứ ngỡ đâu "Ngôn tiên sinh" sẽ chỉ lẳng lặng quan sát từ xa, không ngờ gã còn muốn trực tiếp đến nơi thị sát. Là không tin tưởng y, hay cho rằng y không đủ khả năng giết Tiết Thừa Dạ? Một luồng hỏa khí vô danh như bốc lên đầu Mạc Dương, y lạnh lùng nói: "Tùy ngài.", sau đó cúp máy.
Mạc Dương cũng không rảnh rỗi đứng chờ. Trong suốt thời gian này, y gọi điện ra lệnh cho thủ hạ làm theo mệnh lệnh của mình, xóa sạch mọi dấu vết. Năng lực của Tiết Thừa Dạ thế nào, chính y đã tự trải nghiệm. Trừ phi muốn kế hoạch còn chưa bắt đầu đã thất bại, y bắt buộc phải hành động thật cẩn thận.
Tiết Thừa Dạ bên này lại càng không thoải mái. Đã hơn hai canh giờ kể từ khi em trai hắn bị bắt cóc, mà hắn vẫn chưa tìm ra được vị trí của cậu!
"Chết tiệt!"
Nắm đấm của Tiết Thừa Dạ mạnh mẽ nện lên bàn, mặt kính phía trên vỡ nát ra ngay tức khắc, mà xen lẫn trong đó còn có chút huyết dịch đỏ tươi chảy ra. Hai mắt hắn đỏ ngầu, tơ máu hiện rõ, cả người trong tư thế sẵn sàng vồ lấy con mồi cắn xé nhai nuốt! Tất cả mọi người vào giờ phút này đều không dám lại gần lão đại, hết cách khí tràng của hắn thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Tôi không tin một manh mối cũng không có! Tìm tiếp cho tôi!"
Ngay lúc đó, cửa phòng mở toang: "Lão đại! Có tin tức mới nhất!"
Một trong số thủ hạ vọt vào, trong tay cầm một xấp giấy cùng hình ảnh. Biết rõ trạng thái của Tiết Thừa Dạ lúc này nóng nảy vô cùng, hắn không dám vòng vo, lập tức đưa toàn bộ hồ sơ tới: "Camera trên đường chụp được cảnh này."
Trong hình, một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường, nếu không chú ý kỹ hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường. Nhưng sau khi phóng to lên vài lần, liền có thể nhìn thấy trong xe ngồi một người có hình dạng vô cùng tương tự Tiết Kinh Hồng!
"Biển số xe được ghi lại là xxx, theo ghi nhận xe chạy về phía Đông vùng ngoại ô, sau khi băng qua cầu Hàm Trạch thì mất dấu vết."
Ánh mắt Tiết Thừa Dạ chú ý đến số hiệu chiếc xe, khóe miệng bất ngờ cong lên: "Giỏi... thật sự giỏi..."
Thủ hạ nghe được lập tức rùng mình, bất giác lùi về phía sau. Mặc dù lão đại đang cười, nhưng bọn họ đều biết hắn đang tức điên lên rồi a!
"Ngôn Tịch, lần này tao không giết chết mày, tao không mang họ Tiết nữa!" Ánh mắt Tiết Thừa Dạ long sòng sọc, hung hăng vò nát bức ảnh trong tay, ngay sau đó đứng phắt dậy.
Biển số xe này là ở thành phố H, cũng là nơi Ngôn Tịch cùng mẹ gã sống sau khi về nước. Hiện tại bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, nếu nói rằng gã không có liên quan, Tiết Thừa Dạ hắn mới không tin!
"Tập hợp tất cả mọi người! Đi theo dấu vết chiếc xe đó!"
Tiết Thừa Dạ vừa đi vừa phân công công việc cho thủ hạ, người nọ dạ một tiếng lập tức gấp rút lên đường, còn hắn thì xuống thẳng tầng hầm đỗ xe. Hắn thừa nhận mỗi phút mỗi giây trôi qua trong lòng đều như có lửa đốt, hoàn toàn không thể kiên nhẫn ngồi chờ. Tiểu Hồng ra sao rồi? Bảo bối của hắn có bị thương hay không? Có sợ hãi, khóc lóc hay không?
Chỉ cần nghĩ tới bất kỳ chuyện xấu gì có khả năng xảy ra với cậu, tim Tiết Thừa Dạ liền hung hăng co rút lại, đau đớn vô cùng. Tại sao hắn lại an tâm để cậu một mình? Nếu như cậu luôn ở bên cạnh hắn, có phải những chuyện này đã không xảy ra không?
Thời điểm Tiết Thừa Dạ vừa đặt chân xuống tầng hầm, một số điện thoại xa lạ gọi đến. Hắn theo bản năng cảm thấy cuộc gọi này nhất định liên quan đến tiểu Hồng, liền không chút chậm trễ bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: "Tiết Thừa Dạ, tiểu Hồng đang ở trong tay tôi. Nếu anh muốn cậu ta an toàn trở về thì một mình đến đây."
Cơ hồ không cần đoán, Tiết Thừa Dạ ngay lập tức nhận ra đối phương là ai: "Mạc Dương."
"Tiết tiên sinh, anh dây dưa càng lâu thì sinh mạng tiểu Hồng càng bị đe dọa. Thật ra anh chỉ cần mặc kệ cậu ta, tôi liền coi như..."
"Địa chỉ!" Tiết Thừa Dạ gần như không kiềm chế được quát to vào điện thoại.
Mạc Dương biết yếu điểm của hắn. Chỉ cần là chuyện liên quan đến tiểu Hồng, hắn sẽ không thể nào kiềm chế được tâm tình bản thân. Trong đàm phán, bên nào nóng nảy trước chính là thua. Nhưng Tiết Thừa Dạ thà rằng thua, cũng không muốn tiểu Hồng xảy ra chuyện gì. Dù cái thua này, có thể phải đánh đổi bằng sinh mạng của hắn...
"Từ cầu Hàm Trạch chạy thêm năm mươi dặm về phía Bắc, đến đó sẽ có người đón anh. Nhớ kỹ, chỉ cần anh mang bất kỳ người nào theo, anh đừng hòng gặp lại tiểu Hồng."
Nói xong câu cuối, y lập tức cúp máy, hoàn toàn không để cho Tiết Thừa Dạ có cơ hội nói thêm bất kỳ điều gì.
Tiết Thừa Dạ suýt chút nữa thì bóp nát điện thoại. Lẽ ra hắn nên giết chết Mạc Dương ngay sau khi biết chuyện! Tất cả đều do hắn quá tự tin vào bản thân, cho rằng đối phương chẳng qua là một con kiến, muốn giẫm bẹp tùy ý lúc nào cũng được!
Hắn làm đúng theo lời Mạc Dương, sau khi đến cầu Hàm Trạch liền chỉ lưu lại một lái xe. Xe chạy năm mươi dặm, sắc trời đã dần ngả màu cam vàng, phía trước xuất hiện vài chiếc xe đậu giữa cánh đồng, xung quanh là những kẻ ăn mặc vũ trang đầy đủ.
Một tên trong số đó gõ cửa kính, ra hiệu Tiết Thừa Dạ bước xuống đi theo bọn họ, sau đó lại bảo lái xe rời đi. Lái xe tuy lo lắng cho an nguy lão đại, nhưng tự biết bản thân còn nấn ná ở đây chẳng giúp được gì chỉ liên lụy thêm, liền cho xe chạy về, hy vọng có thể kịp thời báo tin để mọi người cùng lên kế hoạch hỗ trợ lão đại.
Gã hán tử gõ kính khi nãy triệu tập vài đàn em, sau đó mang Tiết Thừa Dạ cùng lên một chiếc xe rời đi, mà đám còn lại vẫn đứng tại chỗ cũ, ước chừng canh gác không cho bất kỳ kẻ nào khác tiến vào. Đối với sự phòng bị của bọn chúng, Tiết Thừa Dạ chỉ quăng cho một ánh mắt sắc như dao cạo, sau đó bước lên xe.
Xe này cấu tạo như xe tải, bọn họ đều ngồi trong thùng kín phía sau, ngoại trừ lỗ thông gió thì không có bất kỳ cửa sổ nào, thành ra Tiết Thừa Dạ hoàn toàn không biết bản thân bị chở đi đâu. Tầm nửa canh giờ sau xe mới ngừng lại, gã hán tử kia mở cửa xe, ý định lôi hắn xuống, nhưng Tiết Thừa Dạ phản ứng nhanh nhạy, chỉ vài giây liền quật ngã gã xuống đất.
"Rác rưởi." Hắn lạnh lùng phun một câu như vậy, sau đó bước vào nhà kho.
Ngoài dự liệu của hắn, bên trong nhà kho chỉ có mỗi một mình Mạc Dương. Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng, không phát hiện tiểu Hồng đâu, giọng nói liền chùng xuống: "Tiểu Hồng đâu? Mày đem em ấy giấu ở chỗ nào?"
"Tiết tiên sinh yên tâm, tôi là người trọng lời hứa. Tiểu Hồng vẫn khỏe mạnh, chẳng qua những cảnh sắp diễn ra có hơi máu me bạo lực, không phù hợp để em ấy nhìn thấy."
Biết được tiểu Hồng vẫn bình an, tâm trạng lo âu căng thẳng của Tiết Thừa Dạ thả lỏng được hơn một chút, rồi ngay sau đó lại căng chặt. Mạc Dương tự nhiên không rỗi hơi bày ra tất cả những trò này. Y muốn báo thù, Tiết Thừa Dạ thừa biết. Mà nếu đã vậy, hắn chịu khổ là điều đương nhiên.
"Đến đây." Tiết Thừa Dạ cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên, để lộ ra sơ mi trắng bao sát ngực bên trong, cơ bắp như ẩn như hiện, "Mày muốn trả thù thế nào? Bắn tao vài phát? Hay đập gãy chân?"
Mạc Dương nhìn người nam nhân đứng trước bờ vực sinh tử vẫn ngạo nghễ như trước, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa căm hận. Y nở nụ cười, lạnh lẽo và tàn nhẫn như ma quỷ, lên đạn khẩu súng trong tay. Tiếng cành cạch trong không gian yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ mồn một.
"Tao chỉ muốn một thứ duy nhất, là cái mạng của mày."
Nếu phải so sánh, du thuyền của Tiết Thừa Dạ đương nhiên ở bất kỳ phương diện nào cũng to hơn hoành tráng hơn Song Nhạn hội. Hiếm khi thời tiết tốt đẹp như vậy, Tiết lão đại liền vung tay tỏ vẻ không cần gấp gáp về công ty, chiếc thuyền cứ thế chầm chậm mất bốn ngày mới tới đất liền.
Trong lúc này, Tiết Thừa Dạ cũng nhanh chóng sắp xếp lại thông tin liên quan phía chính phủ mà Đào Tống gửi tới. Âm mưu động cơ đều đã rõ ràng như ban ngày, nếu hắn không đáp lễ thì chẳng phải quá thất lễ sao? Nghĩ đến Mạc Dương còn đang ở Tiết gia, hắn liền chán ghét. Người này không còn công dụng gì, giữ lại không ý nghĩa. Tuy rằng y chưa moi được tin tức nào đáng giá từ Tiết gia, nhưng Tiết Thừa Dạ theo phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì vậy Mạc Dương không thể lưu.
Thế nhưng làm hắn đen mặt chính là, sau khi quay trở về đất liền, lão quản gia thông báo cho bọn họ biết Mạc Dương thế nhưng trốn thoát khỏi thủ hạ của Tiết Thừa Dạ, chạy trốn thành công! Bọn họ đã cho người theo dõi tìm kiếm, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng y đâu!
Sắc mặt Tiết Thừa Dạ âm trầm xuống, mà Lâm Mặc đứng cạnh bên thầm tấm tắc, ý chí thế giới thật dũng mãnh, cốt truyện bị bẻ cong cong vẹo vẹo như này rồi còn có thể nhét vào mấy cái tình tiết đó. Đáng tiếc hiện tại Tiết Thừa Dạ truy kích Mạc Dương không còn là vì yêu như trong nguyên tác, mà đơn thuần muốn trừ khử.
Xét thấy Mạc Dương cũng là một trong hai nam chính tại thế giới này, Lâm Mặc từng ăn qua quả đắng trước đây thầm mong rằng y bỏ trốn thành công, tốt nhất nên ra khỏi hải ngoại thay đổi thân phận làm lại cuộc đời luôn cho rồi. Có điều chính bản thân cậu cũng biết cái hy vọng này mỏng manh nực cười đến cỡ nào.
Không còn Mạc Dương, Tiết Thừa Dạ buông lỏng Lâm Mặc hơn, cậu có thể tùy ý đi lại trong nhà mà không cần kè kè đi theo hắn mọi thời khắc nữa. Lâm Mặc đối với việc này vô cùng vừa lòng, cả ngày bám lấy nhau ân ái gì đó, cho dù có yêu đương mấy kiếp đi chăng nữa thì cũng rất ngượng ngùng có được không! Hơn nữa Lâm Mặc là người theo chủ nghĩa "một chút khoảng cách khiến tình yêu thêm đẹp", theo suy nghĩ của cậu, nếu ngày nào cũng quấn lấy nhìn nhau đắm đuối thì dù có là Điêu Thuyền cũng nhìn chán!
Quan trọng hơn hết, nếu cứ bám lấy cọ cọ, thế nào cũng cọ ra một ít súng thật lửa thật... Dạo gần đây Tiết Thừa Dạ quá mức dục hỏa đốt người, Lâm Mặc vì nghĩ cho cúc hoa của mình cảm thấy nên hạn chế gặp hắn.
Kỳ thực cậu rất muốn ra ngoài, cậu sắp nghẹn đến chết rồi đây! Kể từ lúc đến thế giới này cậu hoàn toàn bị nuôi nhốt bên trong Tiết gia, ngoại trừ đi theo Tiết Thừa Dạ đến công ty cùng bữa tiệc trên du thuyền kia ra thì chưa từng đi đâu cả! Bất quá Lâm Mặc tự hiểu Tiết Thừa Dạ không đời nào để cậu bước chân ra khỏi nhà mà không có hắn đi cùng, nên lòng có bất mãn cũng chỉ có thể ngày ngày u oán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu cậu là một người bình thường, may ra có thể yêu cầu Tiết Thừa Dạ cho mình đi chơi một lát. Nhưng Tiết Kinh Hồng lại là một nhân vật bị si ngốc, cậu làm sao chạy tới trước mặt Tiết Thừa Dạ quát to: "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi!" đây? Ây, ngẫm lại thật thảm thương, khiến người muốn rơi lệ mà.
419: [Cậu có thể bớt ham vui được không? Trong thế giới này vẫn còn một con virus đang chực chờ tấn công cậu đấy.]
Lâm Mặc: "Người trong Tiết gia ai cũng đã bị quét hình từ trên xuống dưới rồi, thủ hạ của Tiết Thừa Dạ cũng vậy. Nếu muốn kiếm virus, cũng là phải ra ngoài để kiếm chứ."
419 bị lời của Lâm Mặc làm cho á khẩu, bởi vì này hoàn toàn có lý a! Nhưng đừng tưởng nó không biết, lúc nghĩ đến việc ra ngoài, Lâm Mặc hoàn toàn chẳng hề có chút ý niệm nào về con virus kia!
Lâm Mặc: "Mà nói cho cùng, làm thế nào để tôi giết nó?"
419: [Virus nhập dữ liệu vào một nhân vật trong thế giới này, cậu chỉ cần giết chết đối phương, virus cũng sẽ chết theo.]
Tất nhiên làm sao để giết được đối phương cũng là cả một vấn đề. Nếu thật sự dễ dàng như giết một con gà, phỏng chừng ban an ninh của tổng bộ giải tán hết rồi.
"Ây." Lâm Mặc thở dài, lắc lắc cái cổ tay mảnh khảnh, "Chí ít có thể đổi cho tôi một cái thân thể khá hơn không? Hay đan dược kiện phục thân thể..."
Nói tới đây, Lâm Mặc chợt khựng lại. 419 thấy cậu đột nhiên im bặt kỳ lạ hỏi: [Lâm Mặc, cậu sao thế?]
"419, cậu nói virus đã chiếm đóng đường truyền về tổng bộ, cho nên mọi tin tức thông báo nhận được là giả đúng không?"
[Đúng vậy.]
"Vậy thì viên đan dược giải độc cho tôi kia... là từ đâu mà có?"
419 sửng sốt một hồi, sau đó từng hàng dữ liệu chạy nhanh như một bầy thảo nê mã. Đệch đệch đệch! Hóa ra thuốc bọn họ cũng là do con virus kia đưa?!
[Tôi phải kiểm tra lại thân thể cậu mới được! Đợi một lát!]
419 quét từ trên xuống dưới người Lâm Mặc, một hồi sau mới thông báo: [Kỳ quái, thân thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh.]
Lâm Mặc cũng không quá ngạc nhiên với kết quả này. Từ lúc trúng độc cho đến bây giờ đã trôi qua hơn mấy tháng, nếu thật sự có chuyện gì còn đợi tới lúc này sao?
"Cậu nói xem, tại sao nó phải cứu tôi? Chỉ cần đóng thương thành, tôi khẳng định sẽ chết, mà nó liền có thể nhân cơ hội đó tấn công tôi."
[Thật kỳ quái.]
Cả 419 lẫn Lâm Mặc cùng lâm vào trầm tư. Chuyện này càng nghĩ lại càng nhiều ẩn số. Đầu tiên thế giới này xuất hiện virus khiến cho dữ liệu ký ức của cậu bị ảnh hưởng, nhưng sau khi cậu trúng độc, con virus đó không những không nhân cơ hội cháy nhà hôi của, trái ngược lại còn hỗ trợ giải độc.
Mục đích của nó là gì? 419 nói virus đều muốn thôn phệ năng lượng từ thế giới để biến thành nguồn năng lượng của bản thân. Nhưng trong chuyện này, từ đầu đến cuối nó chỉ nhắm vào một mình Lâm Mặc, lại không hề muốn giết cậu.
Chỉ còn một kết luận, đó là nó đang nhắm đến thứ khác. Thế nhưng Lâm Mặc nhìn lại bản thân mình, cũng không thấy cậu có gì đặc biệt a! Cậu thậm chí chỉ là một ký chủ tập sự chưa được chuyển thành nhân viên chính thức, đầu óc hay nhan sắc đều thuộc dạng bình thường, giá trị lợi dụng bằng không.
[Việc này có quá nhiều uẩn khúc, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không ích gì. Đợi sau khi quay trở về không gian, tôi liên lạc được với chủ thần để ngài ấy ra tay, lúc ấy bắt được con virus kia rồi mọi chuyện liền sáng tỏ thôi.]
419 an ủi Lâm Mặc, nói thế nào loại chuyện này thật khiến lòng người sinh hoảng loạn. Những ký chủ trước kia nó từng làm việc cùng chưa bao giờ xảy ra loại trường hợp này, mà tại tổng bộ cũng không nghe nói qua có loại chuyện tương tự ký chủ nhà nó.
Vậy là chỉ có thể trách số Lâm Mặc quá xui xẻo thôi sao?
Lâm Mặc khổ não úp mặt lên gối, dù là ai biết được xung quanh có kẻ đang lượn lờ có mục đích với mình thì chả thể vui nổi. Quan trọng hơn là cậu còn chẳng biết ý định thật sự của đối phương là gì...
"Bảo bối, em không vui à?"
Giọng nói của Tiết Thừa Dạ êm ái truyền vào tai Lâm Mặc, nhiệt khí phả ra khiến cậu hơi run rẩy, sau đó vừa quay người lại, liền bị đối phương một cái ôm toàn bộ vào người.
Lồng ngực của Tiết Thừa Dạ vừa cứng rắn lại vững chãi, đặc biệt khiến người khác cảm thấy an tâm. Lâm Mặc ghé đầu vào, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn. Tư thế này khiến cậu cảm thấy vừa an toàn lại thoải mái vô cùng.
Ngón tay Tiết Thừa Dạ vân vê lọn tóc mai của Lâm Mặc, ánh mắt lộ ra vẻ sủng nịch hiếm thấy. Rõ ràng khi cả hai ở bên nhau không nói được bao nhiêu câu, thế nhưng vẫn luôn cảm giác được bầu không khí hài hòa ấm áp, khiến hắn không nhịn được muốn nhiều hơn nữa, trầm mê sâu bên trong xúc cảm thoải mái này.
"Có phải là buồn chán không? Xin lỗi, dạo gần đây không có thời gian dẫn em đi chơi."
Lời này của Tiết Thừa Dạ tự nhiên là thật. Làm gia chủ một gia tộc đứng đầu giới hắc đạo, hắn luôn trong tình trạng bận rộn không dứt. Huống hồ thân phận của hắn cũng không tiện xuất đầu lộ diện quá nhiều, đặc biệt trong khoảng thời gian này chính phủ có những động thái không an phận. Lâm Mặc hiểu điều đó, cho nên cậu chưa bao giờ oán trách hắn cả.
Nhưng bản thân Tiết Thừa Dạ lại luôn áy náy, cảm thấy bản thân không thể ban cho cậu những điều tốt đẹp nhất. Tiểu Hồng xứng đáng được vui vẻ hạnh phúc thỏa thích chơi đùa dưới ánh mặt trời, làm bất kỳ điều gì cậu muốn, cho dù có sai lầm đi nữa cũng đã có hắn chống sau lưng. Vậy mà phần lớn thời gian chỉ có thể giam cầm cậu trong chiếc lồng hào nhoáng mang tên nhà này, có khác gì một chú chim hoàng yến xinh đẹp bị tước bỏ tự do, ảm đảm thất sắc không buồn hót nữa.
"Đợi anh. Sau khi vụ việc lần này kết thúc..."
Tiết Thừa Dạ bỏ lửng câu nói, cho nên Lâm Mặc cũng không biết hắn có ý định gì. Nếu mà cậu đọc được suy nghĩ của hắn, hẳn sẽ bất ngờ vô cùng, bởi vì điều mà Tiết Thừa Dạ đang nghĩ tới, chính là tẩy trắng toàn bộ sản nghiệp Tiết gia!
Tiết gia đi theo hắc đạo lâu năm nhưng lại chưa bao giờ có ý nghĩ tẩy trắng, một phần là vì con đường này kiếm ăn quá béo bở, quyền lực đủ nhiều, phần khác cũng do nhiều hạn chế mang đến. Ví dụ như số người chết trên tay bọn họ đếm không hết, một khi lựa chọn tẩy trắng đồng nghĩa có nguy cơ gặp phải sự báo thù của vô số người khác. Đánh đánh giết giết một hồi, vô tình lại quay về đường cũ.
Có điều Tiết gia chỉ còn có Tiết Thừa Dạ cùng Tiết Kinh Hồng là hai người dòng chính duy nhất, ngoài Ngôn Tịch là em họ của Tiết Thừa Dạ ra, những người Tiết gia còn lại đều thuộc họ hàng xa xôi mấy đời không đáng nói tới. Vì vậy quyết định của Tiết Thừa Dạ cũng tương đương với quyết định trên dưới Tiết gia, ai có gan không phục thì cứ việc đứng ra nói, sau đó... Đương nhiên là những kẻ đấy không còn sau đó nữa.
Quyết định tẩy trắng sản nghiệp của Tiết Thừa Dạ cũng không phải gần đây mới có, mà kể từ lúc còn chưa nhận chức gia chủ đã bắt đầu nhen nhóm rồi. Suy cho cùng về lâu dài chính phủ cũng sẽ tìm cách triệt tận gốc bọn họ, Tiết gia lớn mạnh đến cỡ nào đều không thể đấu lại quân đội của cả một đất nước. Mà sau khi xác định quan hệ với tiểu Hồng rồi, quyết tâm của hắn càng thêm chắc chắn. Chỉ có tẩy trắng quay về bạch đạo, hắn mới có thể cho cậu một cuộc sống tự do thoải mái.
Một ngày nào đó khi bọn họ nhận nuôi vài đứa trẻ, bọn chúng có thể đi học kết bạn, giao lưu với những người khác như một người bình thường. Không cần lo lắng mỗi đêm có sát thủ tiến vào hay không, cũng không cần thao luyện mệt mỏi gần như trên bờ vực sinh tử. Trên tay chúng sẽ không phải nhiễm máu bất kỳ ai, làm một công dân tốt lương thiện.
Tiểu Hồng vui vẻ chơi đùa cùng các con, hắn ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn bọn họ. Những đứa nhóc bé bỏng xinh xắn đáng yêu hệt như tiểu Hồng, gọi hắn là ba ba. Còn tiểu Hồng một thân mặc tạp dề, ngượng ngùng kêu hai tiếng "lão công". Chỉ mới tưởng tượng thôi, Tiết Thừa Dạ đã cảm thấy khung cảnh ấy mỹ lệ say mê đến nhường nào.
Được nam nhân hôn hôn vài cái lên mặt, Lâm Mặc cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đập nhanh thình thịch. Đã qua vài thế giới rồi, sao cậu vẫn cứ hồi hộp như thể mối tình đầu? Thôi được rồi, mấy thế giới trước cậu không hề nhận ra hắn, cho nên xem như lần đầu yêu nhau cũng không sai. Bắt đầu từ bây giờ, cậu hy vọng mỗi thế giới đều có thể tìm được người yêu của mình, cùng hắn nắm tay trải qua toàn bộ thời gian.
"Tiểu Hồng đây là đang ngượng sao?" Tiếng cười khe khẽ của Tiết Thừa Dạ truyền đến, hắn sủng nịch nhấc cằm cậu lên, nhìn gương mặt đỏ hồng của cậu.
"Ca ca..." Lâm Mặc hơi mím môi, cảm thấy bản thân thật mất mặt. Vừa mới hôn hôn vài cái liền đỏ thành trái cà chua, chí khí nam nhân đâu rồi?!
Bất quá Tiết Thừa Dạ vốn chỉ muốn đùa giỡn chứ không thật sự cho rằng em hắn đang ngượng. Trình độ trí tuệ của tiểu Hồng chẳng khác gì một đứa trẻ, khẳng định không hiểu được những thứ như đỏ mặt ngượng ngùng vân vân.
"Ngoan, ca ca phải đi làm, tối nay dẫn em đi ăn nhé?" Tiết Thừa Dạ dù quyến luyến, vẫn phải cúi xuống đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán Lâm Mặc.
Hết cách, công việc mỗi ngày chất cao như núi, hắn có mọc ra ba đầu sáu tay cũng không xử lý hết. Có thể dành ra chút thời gian đến ôm ấp Lâm Mặc như hiện tại đã là quý giá lắm rồi.
Nếu tiểu Hồng có thể giúp mình làm việc... Nghĩ đến đây, hắn liền tự động xua đi. Cho dù tiểu Hồng không bị ngốc đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không để cậu động vào những công việc đó. Không phải hắn sợ cậu ăn cắp bí mật hay làm nội gián, chẳng qua theo suy nghĩ của hắn, loại công việc vừa dơ bẩn lại mệt nhọc này vẫn nên để hắn làm đi. Em trai làm việc mệt mỏi, hắn sẽ đau lòng a. Ăn ăn rồi ngủ ngủ là được, cũng không phải hắn nuôi không nổi.
Tiết lão đại, ngươi không cảm thấy này giống như đang nuôi heo sao _(:3」∠)_
Thế nhưng Tiết Thừa Dạ không ngờ, hắn mới vừa rời đi không tới nửa ngày, liền nhận được một cuộc gọi từ lão quản gia.
"Tiết đại thiếu! Tiết nhị thiếu bị bắt cóc rồi!"
*****
Lâm Mặc bị trói chặt hai tay hai chân, nằm trong một căn nhà kho tồi tàn. Ân, nếu đã bắt cóc nhất định phải giam giữ con tin ở mấy nơi cũ kỹ thế này, thuê phòng tổng thống làm gì? Cho nên...
Mịa nó! Cho dù có tồi tàn đến đâu thì cũng làm ơn chọn chỗ nào sạch sẽ một chút! Vì lý gì cứ tống vào nhà kho chất đầy đồ cũ cùng combo gián nhện chuột chạy loanh quanh khắp nơi?! Bắt cóc tiên sinh mau ra đây, chúng ta cùng nói chuyện nhân sinh!
À không, cái này phải gọi là cướp người chứ bắt cóc cái gì! Nghĩ tới chuyện xảy ra với bản thân, Lâm Mặc chỉ có thể hai hàng lệ rơi ngẩng đầu ưu thương bốn mươi lăm độ.
Rõ ràng cậu đang ngồi ngay trong nhà chính Tiết gia, xung quanh là hàng hàng lớp lớp bảo vệ canh gác đủ kiểu, thế nhưng chẳng hiểu sao đám bắt cóc vẫn có thể vượt qua mọi vòng vây, đánh bại toàn bộ thủ hạ rồi khiêng cậu đến đây! Loại bàn tay vàng chói mù mắt chó này, cho dù là nhân vật chính cũng chưa được buff ảo diệu đến thế đâu!
Việc này trăm phần trăm là con virus kia làm! Lâm Mặc đã toan bỏ trốn, nhưng 419 ngăn cản. Thứ nhất, cậu có trốn cũng chẳng trốn được bao lâu, sớm muộn gì cũng bị bắt. Thứ hai, sức mạnh của con virus đã lớn đến độ khống chế được cả ý chí thế giới, càng để lâu thì cậu càng bất lợi, còn không bằng nhắm mắt đưa thân cho nó, nhân cơ hội này tìm ra ký thể của nó mà giết chết.
Kết quả cuối cùng chính là Lâm Mặc bị đánh vào sau gáy ngất xỉu, sau đó bị trói lại ném ở đây. May mà đám bắt cóc còn chút lương tâm, chưa lấy giẻ lau nhà nhét vào miệng cậu. Toàn thân trên dưới của cậu ngoại trừ vài vết trầy với bầm tím do quá trình di chuyển va chạm tạo ra, còn lại coi như lành lặn khỏe mạnh, chưa gãy cái xương nào.
Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào bất thình lình khiến Lâm Mặc theo bản năng nheo mắt lại, đến khi nhìn kỹ được thân phận người đối diện, trong đầu bắt đầu phun tào liên tục.
Ai nói cho cậu biết, tiểu thụ Mạc Dương xuất hiện ở đây làm gì!
"Hệ thống, cậu đã bảo y không phải virus mà!!!" Lâm Mặc khổ bức gào thét.
[Xác thực không phải! Tôi có thể cam đoan 100%!]
Lâm Mặc ngẫm nghĩ lại, cảm thấy dù sao Mạc Dương cũng không có khả năng tự mình huy động lực lượng bắt cậu a, cho nên virus có thể là kẻ đứng phía sau đi. Nghĩ nghĩ như vậy, cậu liền giả vờ sợ hãi, nặn ra một hai giọt nước mắt, gương mặt trắng nộn đỏ hồng lên, khổ sở vô cùng.
Mạc Dương ngồi xuống đối diện cậu, trong mắt y có thể đọc ra đủ loại cảm xúc như áy náy, hối hận,... nhưng sau cùng tất cả đều là kiên định. Y nhìn chăm chú vào mắt cậu, âm thanh thanh bằng nói: "Tiểu Hồng, anh xin lỗi."
Mẹ nó nếu thật sự thấy có lỗi thì mau cởi trói cậu đi! Nói xin lỗi mà thái độ như thế là muốn gì!
Có lẽ do áp lực đè nặng quá lâu, mà trong mắt Mạc Dương Tiết Kinh Hồng chính là người ngốc, không thể nào đem chuyện của mình nói lung tung được, cho nên bất giác tâm sự như trào ra: "Anh không muốn làm hại em, chẳng qua muốn dùng em để dẫn dụ Tiết Thừa Dạ mà thôi. Tiết Chấn Lôi là kẻ thù giết cha của anh, thù giết cha này không thể không báo. Ông ta giết cha anh, anh giết con trai ông ta, như vậy có gì sai? Em không liên quan đến chuyện này, sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ mang em sang trại điều dưỡng ở nước ngoài. Tiết Thừa Dạ cũng sẽ không bao giờ có thể bắt ép em làm những thứ... ghê tởm đó nữa. Tin anh có được không, tiểu Hồng?"
Nếu không phải còn lo đóng vai nạn nhân, Lâm Mặc thật muốn chống nạnh cười to, sau đó chĩa tay sỉ vả Mạc Dương một trận!
Cái gì mà "anh không muốn làm hại em, chẳng qua muốn dùng em để dẫn dụ Tiết Thừa Dạ"? Rồi còn Tiết Chấn Lôi giết cha y, cho nên y giết Tiết Thừa Dạ báo thù là đương nhiên? Qua tai Lâm Mặc, cậu chỉ thấy Mạc Dương đang cố gắng ngụy biện cho tội lỗi bản thân mà thôi! Chưa nói đến chuyện cha Mạc Dương vốn ban đầu cũng đã có sai, ông là do Tiết Chấn Lôi giết, muốn đòi nợ thì đi tìm ông ta mà đòi, tự dưng lại đổ trách nhiệm lên đầu nam nhân nhà cậu là thế quái nào! Lại còn bắt cóc cậu đi uy hiếp Tiết Thừa Dạ! Dù y có bị virus khống chế đi chăng nữa, cậu cũng không dễ dàng như thế liền bỏ qua!
Đương nhiên đương sự Lâm Mặc đây hoàn toàn không biết Tiết Thừa Dạ trước đó vừa mới cho người truy đuổi giết Mạc Dương, cậu chỉ cho rằng y tự mình bỏ trốn như trong cốt truyện thôi.
Mạc Dương đọc được sự thất vọng trong mắt Lâm Mặc, nhưng sau đó nhanh chóng rũ mắt xóa bỏ hình ảnh đó. Hẳn là y bị nội tâm kêu gào khiến cho hối hận, nên mới nảy sinh ảo giác này. Tiểu Hồng làm sao hiểu được những chuyện này chứ? Nếu y cũng có thể giống như cậu, không hay không gì hết thì tốt biết bao nhiêu.
Ngày hôm ấy, y bị thủ hạ của Tiết Thừa Dạ đuổi giết, ngỡ đâu đã mất một mạng, nào ngờ may mắn trốn thoát, lại được một nam nhân xa lạ thu lưu. Kẻ này tự xưng là kẻ thù không đội trời chung với Tiết Thừa Dạ, tỏ vẻ hào phóng muốn giúp y báo thù. Mặc dù không xác định rõ thân phận của gã là gì, nhưng quãng thời gian đó, Mạc Dương nhiều lần nghe người khác xưng hô với gã là "lão đại". Hơn nữa bọn họ chưa từng cho y tham gia bất kỳ cuộc hội họp thảo luận nào.
Mạc Dương không ngốc, tự biết người cứu mình e rằng là kẻ thủ của Tiết Thừa Dạ trong hắc đạo. Thân làm một cảnh sát đại diện cho công lý, y phi thường chán ghét người hắc đạo, cộng thêm quá khứ đau thương khiến y nhận định loại người này đều là sâu bọ hút máu kẻ khác, không hề có lương tâm. Thế nhưng không ngờ lại có một ngày, y phải dựa vào loại người mà y ghét nhất để báo thù cho cha mình.
Nhưng không làm vậy thì còn cách nào khác đây? Tiết gia cho dù là quyền lực hay tiền bạc đều đứng đầu giới hắc đạo, chỉ cần một cái búng tay y liền biến mất. Mà phía chính phủ đang bận sứt đầu mẻ trán đấu đá với Tiết Thừa Dạ, còn thời gian nào quản chuyện của y. Cho dù có, họ khẳng định sẽ không vì một cảnh sát nhỏ nhoi đi gây hấn với Tiết gia. Tóm lại, y cái gì cũng không có, với tình trạng này lại đòi đi báo thù, quả thực là chuyện cười.
Cho nên dù chán ghét, y không thể không nghe theo lời người lạ mặt kia, mà y thường hay gọi là "Ngôn tiên sinh". Cái tên này khiến y liên tưởng đến cuộc đối thoại từng nghe lén trước đây, nhanh chóng biết được thân phận người này. "Ngôn tiên sinh" này cũng là người bày ra cho y kế hoạch bắt cóc Lâm Mặc dẫn dụ Tiết Thừa Dạ, lại còn cho y mượn một lượng lớn nhân thủ.
Lúc ấy khi y hỏi mục đích đối phương, vị "Ngôn tiên sinh" kia liền vặn vẹo cười, nói rằng chỉ cần Mạc Dương y giết được Tiết Thừa Dạ đã đủ để gã hài lòng rồi. Mạc Dương làm sao không biết y chỉ là quân cờ bị lợi dụng trong tay, một khi thất bại liền sẽ đẩy ra ngoài làm bao cát cho Tiết Thừa Dạ trút giận, mà "Ngôn tiên sinh" kia liền cao chạy xa bay. Cho dù có thật sự giết được Tiết Thừa Dạ, gã cũng sẽ phủi tay gạt bỏ y, đến lúc đó thứ y đón nhận chính là vô số truy đuổi báo thù.
Đâm lao thì phải theo lao, Mạc Dương tự biết bản thân đã không còn đường lui nữa. Có lúc y mê man tự hỏi, nếu như y chọn quên đi, nếu như y lựa chọn buông bỏ việc báo thù, liệu kết quả có thay đổi hay không? Nhưng ngay sau đó y lập tức gạt phắt suy nghĩ đó đi. Nếu thật sự có thể bỏ qua quá khứ, y đã sớm quên, việc gì phải khốn khổ như bây giờ.
Có lẽ người duy nhất y thấy có lỗi chính là tiểu Hồng. Mạc Dương thở dài, hai tay nắm chặt lại như một lần nữa quyết tâm: "Xin lỗi tiểu Hồng, thật sự xin lỗi."
Lâm Mặc cảm thấy tâm thật mệt, quyết định không cùng tên Mạc Dương này mắt đối mắt để tự khiến mình mệt mỏi nữa, kiên quyết quay mặt đi nhắm mắt lại. Mạc Dương trong lòng vốn đã mang vài phần tội lỗi, nên đối với hành vi của cậu không quá để tâm, chỉ chậm rãi đứng lên định rời đi.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại ting ting ting vang lên nghe rõ mồn một. Mạc Dương rút điện thoại ra, sau khi biết là ai gọi tới hai đầu chân mày liền chau lại, cố gắng đè ép sự chán ghét của bản thân mà nhận cuộc gọi: "Ngôn tiên sinh gọi có việc gì không?"
"Tôi chỉ muốn xem xem mọi chuyện có suôn sẻ hay không thôi."
"Người cần bắt đã bắt được, chuyện phía sau tự tôi sẽ chịu trách nhiệm, Ngôn tiên sinh không cần nhọc lòng." Mạc Dương nhàn nhạt đáp.
"Đừng lạnh lùng như vậy, nói thế nào tôi với cậu hiện tại cũng đang trong quan hệ hợp tác. Tầm mười phút nữa tôi sẽ đến kho hàng."
Đối với câu trả lời này, Mạc Dương hơi bất ngờ. Y cứ ngỡ đâu "Ngôn tiên sinh" sẽ chỉ lẳng lặng quan sát từ xa, không ngờ gã còn muốn trực tiếp đến nơi thị sát. Là không tin tưởng y, hay cho rằng y không đủ khả năng giết Tiết Thừa Dạ? Một luồng hỏa khí vô danh như bốc lên đầu Mạc Dương, y lạnh lùng nói: "Tùy ngài.", sau đó cúp máy.
Mạc Dương cũng không rảnh rỗi đứng chờ. Trong suốt thời gian này, y gọi điện ra lệnh cho thủ hạ làm theo mệnh lệnh của mình, xóa sạch mọi dấu vết. Năng lực của Tiết Thừa Dạ thế nào, chính y đã tự trải nghiệm. Trừ phi muốn kế hoạch còn chưa bắt đầu đã thất bại, y bắt buộc phải hành động thật cẩn thận.
Tiết Thừa Dạ bên này lại càng không thoải mái. Đã hơn hai canh giờ kể từ khi em trai hắn bị bắt cóc, mà hắn vẫn chưa tìm ra được vị trí của cậu!
"Chết tiệt!"
Nắm đấm của Tiết Thừa Dạ mạnh mẽ nện lên bàn, mặt kính phía trên vỡ nát ra ngay tức khắc, mà xen lẫn trong đó còn có chút huyết dịch đỏ tươi chảy ra. Hai mắt hắn đỏ ngầu, tơ máu hiện rõ, cả người trong tư thế sẵn sàng vồ lấy con mồi cắn xé nhai nuốt! Tất cả mọi người vào giờ phút này đều không dám lại gần lão đại, hết cách khí tràng của hắn thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Tôi không tin một manh mối cũng không có! Tìm tiếp cho tôi!"
Ngay lúc đó, cửa phòng mở toang: "Lão đại! Có tin tức mới nhất!"
Một trong số thủ hạ vọt vào, trong tay cầm một xấp giấy cùng hình ảnh. Biết rõ trạng thái của Tiết Thừa Dạ lúc này nóng nảy vô cùng, hắn không dám vòng vo, lập tức đưa toàn bộ hồ sơ tới: "Camera trên đường chụp được cảnh này."
Trong hình, một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường, nếu không chú ý kỹ hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường. Nhưng sau khi phóng to lên vài lần, liền có thể nhìn thấy trong xe ngồi một người có hình dạng vô cùng tương tự Tiết Kinh Hồng!
"Biển số xe được ghi lại là xxx, theo ghi nhận xe chạy về phía Đông vùng ngoại ô, sau khi băng qua cầu Hàm Trạch thì mất dấu vết."
Ánh mắt Tiết Thừa Dạ chú ý đến số hiệu chiếc xe, khóe miệng bất ngờ cong lên: "Giỏi... thật sự giỏi..."
Thủ hạ nghe được lập tức rùng mình, bất giác lùi về phía sau. Mặc dù lão đại đang cười, nhưng bọn họ đều biết hắn đang tức điên lên rồi a!
"Ngôn Tịch, lần này tao không giết chết mày, tao không mang họ Tiết nữa!" Ánh mắt Tiết Thừa Dạ long sòng sọc, hung hăng vò nát bức ảnh trong tay, ngay sau đó đứng phắt dậy.
Biển số xe này là ở thành phố H, cũng là nơi Ngôn Tịch cùng mẹ gã sống sau khi về nước. Hiện tại bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, nếu nói rằng gã không có liên quan, Tiết Thừa Dạ hắn mới không tin!
"Tập hợp tất cả mọi người! Đi theo dấu vết chiếc xe đó!"
Tiết Thừa Dạ vừa đi vừa phân công công việc cho thủ hạ, người nọ dạ một tiếng lập tức gấp rút lên đường, còn hắn thì xuống thẳng tầng hầm đỗ xe. Hắn thừa nhận mỗi phút mỗi giây trôi qua trong lòng đều như có lửa đốt, hoàn toàn không thể kiên nhẫn ngồi chờ. Tiểu Hồng ra sao rồi? Bảo bối của hắn có bị thương hay không? Có sợ hãi, khóc lóc hay không?
Chỉ cần nghĩ tới bất kỳ chuyện xấu gì có khả năng xảy ra với cậu, tim Tiết Thừa Dạ liền hung hăng co rút lại, đau đớn vô cùng. Tại sao hắn lại an tâm để cậu một mình? Nếu như cậu luôn ở bên cạnh hắn, có phải những chuyện này đã không xảy ra không?
Thời điểm Tiết Thừa Dạ vừa đặt chân xuống tầng hầm, một số điện thoại xa lạ gọi đến. Hắn theo bản năng cảm thấy cuộc gọi này nhất định liên quan đến tiểu Hồng, liền không chút chậm trễ bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: "Tiết Thừa Dạ, tiểu Hồng đang ở trong tay tôi. Nếu anh muốn cậu ta an toàn trở về thì một mình đến đây."
Cơ hồ không cần đoán, Tiết Thừa Dạ ngay lập tức nhận ra đối phương là ai: "Mạc Dương."
"Tiết tiên sinh, anh dây dưa càng lâu thì sinh mạng tiểu Hồng càng bị đe dọa. Thật ra anh chỉ cần mặc kệ cậu ta, tôi liền coi như..."
"Địa chỉ!" Tiết Thừa Dạ gần như không kiềm chế được quát to vào điện thoại.
Mạc Dương biết yếu điểm của hắn. Chỉ cần là chuyện liên quan đến tiểu Hồng, hắn sẽ không thể nào kiềm chế được tâm tình bản thân. Trong đàm phán, bên nào nóng nảy trước chính là thua. Nhưng Tiết Thừa Dạ thà rằng thua, cũng không muốn tiểu Hồng xảy ra chuyện gì. Dù cái thua này, có thể phải đánh đổi bằng sinh mạng của hắn...
"Từ cầu Hàm Trạch chạy thêm năm mươi dặm về phía Bắc, đến đó sẽ có người đón anh. Nhớ kỹ, chỉ cần anh mang bất kỳ người nào theo, anh đừng hòng gặp lại tiểu Hồng."
Nói xong câu cuối, y lập tức cúp máy, hoàn toàn không để cho Tiết Thừa Dạ có cơ hội nói thêm bất kỳ điều gì.
Tiết Thừa Dạ suýt chút nữa thì bóp nát điện thoại. Lẽ ra hắn nên giết chết Mạc Dương ngay sau khi biết chuyện! Tất cả đều do hắn quá tự tin vào bản thân, cho rằng đối phương chẳng qua là một con kiến, muốn giẫm bẹp tùy ý lúc nào cũng được!
Hắn làm đúng theo lời Mạc Dương, sau khi đến cầu Hàm Trạch liền chỉ lưu lại một lái xe. Xe chạy năm mươi dặm, sắc trời đã dần ngả màu cam vàng, phía trước xuất hiện vài chiếc xe đậu giữa cánh đồng, xung quanh là những kẻ ăn mặc vũ trang đầy đủ.
Một tên trong số đó gõ cửa kính, ra hiệu Tiết Thừa Dạ bước xuống đi theo bọn họ, sau đó lại bảo lái xe rời đi. Lái xe tuy lo lắng cho an nguy lão đại, nhưng tự biết bản thân còn nấn ná ở đây chẳng giúp được gì chỉ liên lụy thêm, liền cho xe chạy về, hy vọng có thể kịp thời báo tin để mọi người cùng lên kế hoạch hỗ trợ lão đại.
Gã hán tử gõ kính khi nãy triệu tập vài đàn em, sau đó mang Tiết Thừa Dạ cùng lên một chiếc xe rời đi, mà đám còn lại vẫn đứng tại chỗ cũ, ước chừng canh gác không cho bất kỳ kẻ nào khác tiến vào. Đối với sự phòng bị của bọn chúng, Tiết Thừa Dạ chỉ quăng cho một ánh mắt sắc như dao cạo, sau đó bước lên xe.
Xe này cấu tạo như xe tải, bọn họ đều ngồi trong thùng kín phía sau, ngoại trừ lỗ thông gió thì không có bất kỳ cửa sổ nào, thành ra Tiết Thừa Dạ hoàn toàn không biết bản thân bị chở đi đâu. Tầm nửa canh giờ sau xe mới ngừng lại, gã hán tử kia mở cửa xe, ý định lôi hắn xuống, nhưng Tiết Thừa Dạ phản ứng nhanh nhạy, chỉ vài giây liền quật ngã gã xuống đất.
"Rác rưởi." Hắn lạnh lùng phun một câu như vậy, sau đó bước vào nhà kho.
Ngoài dự liệu của hắn, bên trong nhà kho chỉ có mỗi một mình Mạc Dương. Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng, không phát hiện tiểu Hồng đâu, giọng nói liền chùng xuống: "Tiểu Hồng đâu? Mày đem em ấy giấu ở chỗ nào?"
"Tiết tiên sinh yên tâm, tôi là người trọng lời hứa. Tiểu Hồng vẫn khỏe mạnh, chẳng qua những cảnh sắp diễn ra có hơi máu me bạo lực, không phù hợp để em ấy nhìn thấy."
Biết được tiểu Hồng vẫn bình an, tâm trạng lo âu căng thẳng của Tiết Thừa Dạ thả lỏng được hơn một chút, rồi ngay sau đó lại căng chặt. Mạc Dương tự nhiên không rỗi hơi bày ra tất cả những trò này. Y muốn báo thù, Tiết Thừa Dạ thừa biết. Mà nếu đã vậy, hắn chịu khổ là điều đương nhiên.
"Đến đây." Tiết Thừa Dạ cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên, để lộ ra sơ mi trắng bao sát ngực bên trong, cơ bắp như ẩn như hiện, "Mày muốn trả thù thế nào? Bắn tao vài phát? Hay đập gãy chân?"
Mạc Dương nhìn người nam nhân đứng trước bờ vực sinh tử vẫn ngạo nghễ như trước, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa căm hận. Y nở nụ cười, lạnh lẽo và tàn nhẫn như ma quỷ, lên đạn khẩu súng trong tay. Tiếng cành cạch trong không gian yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ mồn một.
"Tao chỉ muốn một thứ duy nhất, là cái mạng của mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất