Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 81: Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (1)
Sau khi quay về không gian hệ thống, mất một hồi lâu Lâm Mặc mới thoát ra khỏi dư âm của thế giới kia.
419 thuần thục theo thao tác nén dữ liệu ký ức của cậu lại, toàn bộ liền như một cuộn phim chạy nhanh, lướt qua đầu óc cậu, lại chẳng dư lại bao nhiêu xúc cảm.
Lâm Mặc thở dài, không nói rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Nếu những cảm xúc kia vẫn còn, cậu không có cách nào tiếp tục được nhiệm vụ cả. Cả đời cậu sẽ bị nhốt bên trong chiếc lồng cảm xúc kia, vĩnh viễn không thoát khỏi thế giới đó. Nhưng cái cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, cậu cũng không dễ chịu mấy.
[Tôi đã liên lạc với chủ hệ thống, chuyện lần này xem ra khá nghiêm trọng, ngài ấy sẽ tự đến đây.]
Thanh âm của 419 cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Mặc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cái vật thể tròn tròn đang lơ lửng trong bóng tối trước mặt mình kia, ngờ ngợ hỏi: "Chủ hệ thống của các cậu trông cũng như thế này sao?"
Tưởng tượng hai quả cầu cùng nhau nói chuyện, khóe môi Lâm Mặc hơi run rẩy. Hình ảnh này tưởng tượng thế nào cũng quá đẹp mà.
[Đương nhiên là không rồi! Giao diện của chủ hệ thống làm sao tầm thường như vậy!] 419 hãnh diện nói, sau đó lại thở dài, [Đáng tiếc giao diện nhân loại quá mắc, tôi vẫn chưa tích cóp đủ điểm năng lượng để đổi, đành phải dùng cái hình dạng này.]
Theo lời 419 xem ra hệ thống cũng không phải có hình dáng cố định mà có thể thay đổi đi. Đối với việc này, Lâm Mặc cũng không mấy ngạc nhiên. Những chuyện còn viễn tưởng hơn cũng đã trải qua, thay một cái giao diện thì có kỳ quái.
Cậu còn định mở miệng an ủi khách sáo vài câu, không gian trước mặt đột nhiên biến ảo gấp khúc, từ trong đó mờ mịt hiện ra bóng hình một nam nhân.
[Chủ hệ thống!]
Tiếng kêu kích động của 419 càng làm Lâm Mặc khẳng định suy đoán của mình. Cậu tò mò giương mắt nhìn theo, muốn xem xem vị chủ hệ thống đại danh đỉnh đỉnh này trông ra sao.
Chỉ không ngờ, mới nhìn một cái, liền muốn mù luôn đôi mắt.
Kỳ thực chủ hệ thống không xấu, trái lại vô cùng hoàn mỹ, ngũ quan cứng rắn như điêu khắc, sống mũi cao thẳng, hai mắt màu xanh ngọc bích, lúc nhìn vào tưởng chừng như chìm sâu vào biển cả. Tóc y màu vàng nhạt ép ngược ra sau, một vài lọn tóc sót lại hơi rũ trước trán, thoạt nhìn quả thực là một mỹ nam con lai cực soái.
Nhưng một nam nhân thân cao hơn mét chín, gương mặt nam tính mười phần lại mặc một bộ tây trang hồng phấn, nói xem cậu nên dùng ánh mắt nào để đối diện y đây!
Có lẽ chấn động cảm xúc trong lòng Lâm Mặc quá rõ ràng, 419 khụ một tiếng, lặng lẽ truyền âm trong đầu cậu: [Thỉnh thoảng ngài ấy lại mặc như thế, quen thì tốt rồi. Nhất định là mới vừa chọc giận chủ thần xong.]
"Chủ thần thì liên quan gì?"
[Sao lại không. Giao diện của chủ hệ thống đều là do chủ thần thiết kế, chọc ngài ấy nổi giận, chủ hệ thống liền ăn khổ. Có lần ngài ấy còn bắt chủ hệ thống phải mặc... đầm công chúa nữa cơ.]
Phụt! Vừa tưởng tượng nam nhân trước mặt dùng khuôn mặt lạnh lùng ấy khoác vào một thân váy ren công chúa bung xòe, Lâm Mặc liền muốn đập bàn lăn lộn cười.
Nam nhân trước mắt giống như nghe được cuộc trò chuyện của họ, mặt mày một bộ không quan tâm, quay sang 419: "Ba tháng tới ngươi không cần lãnh lương nữa."
[Chủ... chủ hệ thống! Ngài không thể làm như vậy! Tôi vẫn còn đang tích cóp tiền mua giao diện mới mà!]
"Sáu tháng."
419 quả thực khóc không ra nước mắt. Sao tự dưng lại ngu ngốc đến mức nói xấu sếp ngay trước mặt ngài ấy chứ, này thì miệng tiện.
"Lâm Mặc?" Chủ hệ thống hờ hững quét nhìn sang phía Lâm Mặc.
"Vâng!" Lâm Mặc bất giác rùng mình, suýt chút nữa theo bản năng ưỡn ngực giơ tay chào.
"Chuyện của cậu, ta đã nghe báo cáo." Chủ hệ thống hơi nhíu mày, dùng tay nhấn nhấn một bên thái dương, "Phải nói cậu rất may mắn. Không mấy ký chủ còn sống sót sau khi gặp phải virus."
Lâm Mặc nghe chủ hệ thống nói như thế, khẽ nuốt nước bọt một tiếng: "Nguy hiểm đến như vậy sao?"
"Đấy là đương nhiên. Nếu virus dễ đối phó như thế, tổng bộ đã không cần lập nên bộ phận an ninh diệt virus nữa rồi."
"Vậy tôi có thể tiếp tục nhiệm vụ không?"
"Theo lý thuyết virus không nên nhắm vào mục tiêu là ký chủ. Bất quá theo miêu tả của 419, hẳn đây là một virus biến dị. Vì sự an toàn của cậu, ta sẽ cho nhân viên chuyên nghiệp đến giải quyết."
"Không phải tôi đã giết nó rồi sao?"
"Đó chỉ là một bản sao của virus trong thế giới đó. Trừ phi cậu có thể giết được bản thể gốc của nó, bằng không nó sẽ vĩnh viễn không chết. Còn bản thể gốc ở đâu thì... này đương nhiên lại là một vấn đề."
Nghe như vậy, Lâm Mặc cũng không quá thất vọng. Kỳ thực nếu thứ cậu giết là bản thể của virus, chính cậu cũng sẽ ngạc nhiên đi.
Nam nhân đối diện đưa hai ngón tay lên vành tai, sau một hồi hạ giọng nói: "Diệp Cẩm Thần, có việc quan trọng, mau tới ngay."
Lâm Mặc hoàn toàn không biết Diệp Cẩm Thần này là ai, nhưng 419 vừa nghe đến cái tên này liền lập tức kích động: [Trời ạ! Vậy mà là Diệp đại thần! Không thể nào ngờ được!]
Cái bộ dáng này của nó quả thực giống như fan hâm mộ cuồng nhiệt vậy, Lâm Mặc trước đây vẫn chưa từng thấy qua. Cậu âm thầm dò hỏi: "Cái người tên Diệp Cẩm Thần này đặc biệt lắm sao?"
[Đó là do cậu không biết thôi! Diệp đại thần chính là nhân viên số một của phân bộ diệt virus! Thành tích trăm trận trăm thắng chưa từng thất bại một vụ nào!] Nói đến thần tượng của bản thân, 419 liền thao thao bất tuyệt, [Ngài ấy chính là huyền thoại sống của tổng bộ, là tượng đài mọi người tôn thờ!]
Hiếm khi thấy 419 kích động như thế, Lâm Mặc đâm ra cũng tò mò: "Thật sự giỏi đến như vậy?"
[Do cậu chưa trở thành nhân viên chính thức, cho nên chưa biết được cái sự tích truyền kỳ của ngài ấy! Nổi tiếng nhất phải nói đến "Huyền thoại B1302"! Thời điểm đó tổng bộ xuất hiện một con virus số hiệu B1302 gây chao đảo vô số thế giới, bao nhiêu nhân viên cử đi đều thất bại! Ngay cả Diệp đại thần dùng vũ lực cũng không tiêu diệt được con virus đó!]
"Nếu như vậy làm sao y có thể thành công?"
[Đúng là tầm nhìn nông cạn! Không dùng vũ lực được, Diệp đại thần chuyển sang dùng mưu kế! Ngài ấy kiên nhẫn xuyên qua chín thế giới, cả chín lần khiến virus tự giết chính mình! Trời ơi là khiến virus tự giết bản thân đó! Trên đời này không một ai khác đủ khả năng làm được như vậy đâu!]
Lâm Mặc cũng đã từng dối diện qua virus một lần, cho nên biết rõ đối phương khó chơi ra sao, nghe kể vị Diệp Cẩm Thần này lại đủ khả năng khiến virus tự giết chính bản thân, quả thực năng lực sâu không lường được.
"Cuối cùng virus bị y tiêu diệt?"
[Không có...] 419 hơi hạ giọng xuống, [Kết quả chính là...]
Nó còn chưa nói xong, không gian vặn vẹo lần nữa, lần này từ bên trong bước ra hai nam nhân. Nam nhân đầu tiên dáng người thon gầy, mái tóc màu bạch kim rũ xuống tận vai, ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên, lại còn có một nốt chu sa ngay khóe mắt, quả thực chính là yêu nghiệt của yêu nghiệt. Mà nam nhân đi phía sau y một đầu tóc đen, toàn thân đều mặc đồ đen gần như hòa làm một với không gian này, gương mặt lạnh lùng mang khí tức "người sống chớ lại gần", khiến bất kỳ ai cũng không dám chủ động bắt chuyện.
[Người tóc bạch kim chính là Diệp đại thần, còn nam nhân bên cạnh y...] 419 ũ rũ xuống, [Là con virus kia.]
Chủ hệ thống nhìn thấy sự xuất hiện của nam nhân hắc y, trong mắt hiện lên chút bất mãn: "Đi đâu cũng phải kéo nhau theo, hai người các ngươi tách nhau ra quá một canh giờ thì chết à?"
Nam nhân hắc y lạnh lùng hừ một tiếng quay mặt đi, Diệp Cẩm Thần lại mặt không biểu tình nhún vai: "Hết cách, là hắn muốn theo. Bất quá vẫn đỡ hơn kẻ nào đó muốn mang người theo, lại bị đối phương từ chối không thương tiếc."
Nói rồi y còn ý vị thâm trường nhìn từ trên xuống dưới bộ tây trang màu hồng phấn của đối phương.
Lần này đến lượt chủ hệ thống đen mặt, gân xanh trên trán nhảy liên tục, y quyết định không đôi co với hai tên này nữa: "Lần này gọi ngươi đến, là có việc quan trọng cần làm. Tự mình xem thông tin đi."
Nói rồi, y tự động truyền thông tin 419 chuyển cho mình sang Diệp Cẩm Thần, người này ánh mắt hơi phát sáng một chút, ngón tay sờ sờ cằm, khóe môi hơi câu lên. Mà nam nhân hắc y bên cạnh dường như cũng đọc được những thông tin đó, gương mặt hơi lạnh xuống: "Không phải virus biến dị."
"Nói rõ hơn." Chủ hệ thống khoanh tay nói.
Nam nhân dường như rất bất mãn với chủ hệ thống, phát biểu xong một câu này lại đen mặt ngạo kiều quay đi.
"Ngươi..."
"Thôi nào, đừng quên lúc trước chính ngươi là người bảo ta đi giết hắn. Hắn có ghét ngươi một chút cũng là chuyện bình thường mà." Diệp Cẩm Thần lại đứng ra khuyên giải.
Này mà là một chút sao, ác ý sắp hóa thành thực chất luôn rồi kìa. Chủ hệ thống gần như đen mặt nhìn chằm chằm nam nhân hắc y.
"Bất quá hắn không nói sai đâu, đây khẳng định không phải do virus biến dị gây ra." Diệp Cẩm Thần lật lại thông tin, quang mang trong mắt hơi lóe lên, "Ngược lại càng giống như do kẻ sa đọa gây ra."
Lâm Mặc đối với cuộc đối thoại của bọn họ hoàn toàn mù tịt, lặng lẽ hỏi 419: "Virus biến dị là sao? Kẻ sa đọa là gì?"
419 nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cậu: [Những cá thể sinh ra khả năng tự chủ có ý đồ muốn tấn công thế giới được phán định là virus, mà virus biến dị là cụm từ dùng để chỉ những con virus có trí tuệ cao hơn mức bình thường. Còn kẻ sa đọa chính là một ký chủ hoặc một nhân viên tổng bộ tự mình sa đọa thành virus.]
"Đối phó với kẻ sa đọa có hơi phiền phức." Diệp Cẩm Thần nhíu mày, "Cũng lâu lắm rồi tổng bộ mới xuất hiện kẻ sa đọa."
"Kẻ sa đọa mạnh lắm sao?" Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng.
Đối với câu hỏi của cậu, Diệp Cẩm Thần không phớt lờ, trái lại còn quay sang mỉm cười giải thích: "Nói thế nào nhỉ, nếu xem virus là ác quỷ sinh ra từ địa ngục, thì kẻ sa đọa chính là một thiên thần đọa thành ác quỷ. Mà những kẻ này năng lực, sức mạnh hay trí tuệ đều gấp mấy lần virus thông thường."
"Việc lần này không dễ giải quyết, một mình tôi e rằng không làm nổi. Cho nên đành mang hắn theo vậy." Diệp Cẩm Thần nói xong liền kéo lấy cánh tay nam nhân, khoác lên vô cùng thân mật.
"Bớt nói nhảm, cho dù ta không đồng ý, ngươi sẽ bỏ hắn ở nhà chắc?" Chủ hệ thống trừng mắt, đối với đôi cẩu phu phu này đã quá hiểu rõ, "Lăn nhanh, giải quyết con virus này sớm chừng nào hay chừng đó."
Diệp Cẩm Thần hoàn toàn phớt lờ thái độ của chủ hệ thống, nắm tay nam nhân nhà y, sau đó thân hình cả hai lại một lần nữa biến mất trong không gian.
"Có Diệp Cẩm Thần ra tay, trong khoảng thời gian ngắn hẳn con virus đó không gây ảnh hưởng gì đến cậu đâu. Cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đi." Lúc này chủ hệ thống mới quay sang Lâm Mặc nói.
Trong lòng cậu lúc này tràn ngập nhớ nhung muốn chóng gặp nam nhân của mình, cho dù chủ hệ thống có ngăn cản khẳng định cũng sẽ liều chết đòi tiến vào thế giới tiếp theo, vì thế đối với quyết định này đương nhiên hài lòng vô cùng.
"Thế giới trước tuy nhiệm vụ dang dở, nhưng do bị virus ảnh hưởng cho nên ta sẽ bỏ đánh giá, điểm năng lượng cậu kiếm được vẫn có thể giữ lại." Chủ hệ thống trước khi rời đi, còn quay lại nghiêm túc răn đe, "419, việc ngươi xâm nhập vào kho dữ liệu lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu còn có lần sau..."
[Tuyệt đối sẽ không!] 419 rùng mình vội vã trả lời.
Nam nhân hài lòng gật đầu, sau đó thân thể cũng biến mất, trong không gian chỉ còn lại mỗi Lâm Mặc cùng 419.
[May mắn thật, chúng ta tiếp tục công việc vậy.]
Đối với việc này Lâm Mặc hoàn toàn không có dị nghị, cho nên cậu im lặng chờ đợi.
[Cấp bậc ký chủ hiện tại là cấp 14, tổng điểm năng lượng là 6327]
[Nếu ký chủ không còn gì thắc mắc, xin hãy chọn yêu cầu cho thế giới sau]
"Tôi muốn trở thành người có thân phận cao." Lâm Mặc hơi suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung, "Là loại người có quyền lực, có thể sai khiến người khác."
Nếu muốn nhanh chóng tìm nam nhân của cậu, dùng thân phận một người có chức có quyền nào đó vẫn nhanh hơn một pháo hôi qua đường vô danh.
[Xác nhận yêu cầu "thân phận cao". Đang tìm kiếm thế giới phù hợp...]
[Đinh! Đã tìm được thế giới phù hợp với yêu cầu của ký chủ, bắt đầu truyền tống trong 3,2,1...]
*****
Lâm Mặc hơi mở mắt ra, suýt nữa thì bị ánh sáng phản chiếu xung quanh chói mù mắt.
Cậu híp mắt lại, đợi một hồi cho đến khi ánh mắt quen với ánh sáng trong phòng mới từ từ mở to ra.
Đây là một căn phòng lớn, trang trí bố cục theo kiểu phương tây, toàn bộ đồ dùng trong phòng nếu không phải trắng tinh thì cũng đều là nạm vàng. Giá cắm cùng vật dụng đều được điêu khắc tỉ mỉ, chạm trổ hoa văn xinh đẹp, tạo ra cảm giác thập phần quý tộc. Bất quá khắp nơi đều chói lòa ánh vàng thế này, Lâm Mặc ngược lại có chút không quen.
Trên chiếc gương đối diện, một thiếu niên có mái tóc vàng óng ánh cùng đôi mắt xanh lam đang nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu của bản thân. Gương mặt cậu không góc cạnh như người phương Tây, trái lại nhỏ nhắn bầu bĩnh, ngay cả vai cũng gầy yếu, giống như một thiếu niên phương Đông điển hình. Tóm lại ngoại trừ màu tóc và mắt ra, Lâm Mặc cảm thấy thiếu niên này hoàn toàn không có chỗ nào nhìn Tây cả.
Bất quá xấu đẹp không quan trọng, trước tiên vẫn nên xem xem cốt truyện ra sao đã. Lâm Mặc ngồi xếp bằng trên giường, ra hiệu cho 419 tải dữ liệu thế giới này cho cậu.
Lần này thế nhưng lại là một câu chuyện đam mỹ xuyên không vào thế giới ma huyễn Tây phương.
Nam chính thụ bị người hãm hại đẩy xuống sông chết đuối, linh hồn run rủi thế nào lại xuyên đến đại lục này, nhập vào thân xác một thiếu niên mười hai tuổi tên Andrew Morrow. Như mọi câu chuyện khác, Andrew trước khi được thụ nhập vào chính là một phế vật bị mọi người ghét bỏ. Tại thế giới này, nghề nghiệp trân quý nhất chính là ma pháp sư, mà để trở thành ma pháp sư cần có lực tương tác nhất định đối với ma pháp. Lực tương tác càng cao, ma pháp càng mạnh mẽ. Ma pháp đồng thời chia thành nhiều hệ, bao gồm kim, thủy, mộc, hỏa, thổ,... mà trong đó hiếm thấy nhất không gì khác hơn là hệ quang chữa trị, tục xưng vú em chuyên nghiệp. Có thể nói nếu trong một ngàn người may ra mới có một người có lực tương tác để trở thành ma pháp sư, thì trong một ngàn ma pháp sư mới có một ma pháp sư hệ quang, đủ để thấy hệ này hiếm có cỡ nào.
Bất quá nếu một ma pháp sư kết hôn cùng một ma pháp sư khác, đời sau của bọn họ khả năng rất cao cũng là ma pháp sư. Mà Andrew chính là xuất thân từ một gia đình ma pháp sư quý tộc tầm trung. Bởi vì người em trai cùng cha khác mẹ của cậu sở hữu lực tương tác cao, được xem như thiên tài, mà cậu lại có lực tương tác bằng không, vì thế bị mọi người khinh bỉ phỉ nhổ. Ngay cả người bình thường cũng có lực tương tác trung bình trong phạm vi từ 10 tới 20, vậy mà Andrew thân là con trai trưởng của gia tộc pháp sư Morrow lại hoàn toàn không có lực tương tác với ma pháp, quả thực là sự chê cười.
Mẹ mất sớm, cha thì lại ghét bỏ đứa con phế vật, em trai cùng mẹ kế độc ác luôn tìm cách hãm hại khinh thường, Andrew bất hạnh đau khổ liền trầm mình xuống hồ tự tử, nào ngờ lại được linh hồn của thụ xuyên vào. Hóa ra Andrew không phải không có lực tương tác, mà là do mẹ của cậu sau khi sinh cậu ra liền phong ấn lại, cho nên lực tương tác mới biến thành không. Sau khi thụ xuyên vào vô tình phá vỡ phong ấn, lực tương tác tăng vọt lên đến 90, trở thành ma pháp sư hệ quang. Thế là nam chính thụ liền thay Andrew sống thật tốt, ngược tra vả mặt các kiểu ba ba ba, không những bước lên đỉnh vinh quang, còn kiếm được một công quân hùng mạnh, trở thành Pháp Thánh duy nhất trong vạn năm trở lại.
Hệ thống cấp bậc trong thế giới này chia thành Pháp sư Tập sự, Pháp sư Sơ cấp, Pháp sư Trung cấp, Pháp sư Cao cấp, Ma Đạo Sư và cấp bậc huyền thoại Pháp Thánh. Trước khi thụ xuyên đến đương nhiên đã hơn vạn năm không ai có cơ hội trở thành Pháp Thánh, cấp bậc này trở thành truyền thuyết trong miệng mọi người. Mà nhân vật chính sinh ra đương nhiên để nghịch tập vả mặt, cho nên cuối cùng vẫn là Andrew thụ trở thành Pháp Thánh, khiến vạn người ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Song song cùng với ma pháp sư, đồng thời còn có hệ thống kiếm sĩ, chia thành Kiếm sĩ Tập sự, Kiếm sĩ Sơ cấp, Kiếm sĩ Trung cấp, Kiếm sĩ Cao cấp, Kiếm Đạo Sư cùng Kiếm Thánh. So với nghề ma pháp sư, số lượng kiếm sĩ nhiều hơn rất nhiều, bởi vì kiếm sĩ không cần phải có lực tương tác với ma pháp. Có điều để trở thành kiếm sĩ vô cùng gian khổ, kiếm sĩ cấp càng cao năng lực càng mạnh mẽ không thua gì ma pháp sư, số lượng cũng hiếm thấy, cho nên nghề kiếm sĩ cũng rất được xem trọng. Mà công chính trong bộ này chính là Raymore Kristh, không những xuất thân từ hoàng tộc, lại còn là thiên tài song tu ma pháp cùng kiếm sĩ, thực lực không hề thua kém thụ, cuối cùng cũng trở thành Kiếm Thánh.
Như mọi quyển tiểu thuyết khác, nếu nhân vật chính đã có đầy đủ thì dàn phản diện cũng cần lên sàn. Trong thế giới này, phản diện không ngoài ai khác chính là Quang Minh giáo đình. Người dân ở thế giới này tin rằng lực lượng ma pháp của bọn họ là do những vị thần ban tặng, cho nên vô cùng sùng bái lập đền thờ, mà trong số đó Quang Minh giáo đình nổi tiếng nhất, bởi vì đây là nơi tập hợp vô số ma pháp sư hệ quang hiếm có. Do có địa vị cao, Quang Minh giáo đình vô cùng kiêu ngạo, nhiều lần ngáng đường nhân vật chính tìm đường chết, kết quả lại bị tiểu thụ cùng công quân dọn dẹp sạch sẽ.
Thân phận lần này của Lâm Mặc, chính là vị thánh tử Helios của thần điện Quang Minh. Mỗi đời thánh tử đều được tuyển chọn từ những đứa trẻ mồ côi có lực tương tác cao đối với ma pháp hệ quang, sau đó sẽ được nuôi dạy trong thần điện, khi Quang Minh giáo chủ tiền nhiệm qua đời liền trở thành giáo chủ đời tiếp theo. Bởi vì các đời giáo chủ đều là từ thánh tử trở thành, mà bọn họ lại phải giữ thân trong sạch không được phép cưới vợ sinh con, cho nên tất cả đều phải từ bỏ họ tên của bản thân khi được tuyển chọn làm thánh tử, được giáo chủ ban cho một cái tên mới, thề rằng sẽ trung thành với thần điện và thần Quang Minh suốt đời.
Đáng tiếc Quang Minh giáo đình từ lâu đã mục ruỗng, thánh tử cùng giáo chủ chỉ là những con rối bị điều khiển, mà quyền lực thực sự lại nằm trong tay những trưởng lão thuộc các gia tộc pháp sư. Vị thánh tử Helios này từ nhỏ đã bị Quang Minh giáo đình tẩy não, một lòng tin tưởng hướng về Quang Minh, thề nguyện trung thành với giáo đình, nói cách khác chính là một tên bạch liên hoa chính hiệu. Mà ai cũng biết thân là bạch liên hoa còn đi chống đối nhân vật chính, kết cục đương nhiên không tốt lành gì.
Nhân vật thụ vốn đến từ thế giới hiện đại, không tin vào thần thánh, cho nên không tôn sùng thần Quang Minh như những ma pháp sư hệ quang khác. Thái độ này của cậu khiến cho thánh tử Helios cảm thấy đối phương đang xúc phạm thần Quang Minh, liền một lòng cố gắng khuyên nhủ. Nào ngờ khuyên nhủ không thành, về sau thụ lại trở thành một ma pháp sư xuất sắc được chú ý hơn cả Helios, vị thánh tử bạch liên hoa bị tổn thương sâu sắc, tâm tư vặn vẹo liền nảy sinh một hạt giống mang tên ghen tỵ.
Bởi vì tâm tư Helios không còn trong sáng, cho nên sức mạnh quang minh của cậu ta cũng giảm đi. Helios vì thế càng ghen tức Andrew, cho rằng thần Quang Minh bất công, vì sao lại thiên vị cho một kẻ báng bổ thần thánh. Cuối cùng cậu bị thần Hắc Ám dụ dỗ sa đọa, trở thành một vong linh ma pháp sư, kết quả bị Andrew cùng Raymore phát hiện công bố ra ngoài, sau đó còn đả thương nặng. Helios bị giáo đình từ bỏ, người người phỉ nhổ, chỉ có thể quay về dưới trướng thần Hắc Ám. Thần Hắc Ám cảm thấy quân cờ không còn giá trị, liền nuốt lấy linh hồn cậu, Helios một đời thánh tử lại thân bại danh liệt mà chết.
Lâm Mặc lúc này đang là Helios: "..."
Thôi được rồi, tuy phải đóng vai một tên vừa não tàn lại bạch liên hoa, cuối cùng chết thảm đến linh hồn cũng không còn, nhưng chí ít giai đoạn đầu thân phận thánh tử này vẫn rất có cân lượng, có thể lợi dụng để tiếp cận nam nhân của cậu.
Theo kinh nghiệm những thế giới trước đó, nam nhân nhà cậu khẳng định sẽ là một trong số những nhân vật có trong tiểu thuyết, hơn nữa phải siêu cấp soái, cao lớn dũng mãnh, năng lực không hề tầm thường. Cậu cứ chậm rãi chờ xem có nhân vật nào có hành động khác thường không giống với nguyên tác hay không, khẳng định rất nhanh liền sẽ tìm được.
Cộc cộc cộc.
"Thánh tử đại nhân, bữa sáng đã sẵn sàng."
Từ bên ngoài truyền vào một giọng nói mềm mại dịu dàng như nước chảy. Lâm Mặc vội vã chỉnh trang lại quần áo, thu hồi biểu cảm dựa theo ký ức nguyên chủ đáp lại: "Vào đi."
Hai nữ hầu gái mặc một thân nữ tu trắng, mang theo hai khay thức ăn vào. Một người nhanh chóng bày thức ăn lên bàn rồi lại dọn dẹp quanh phòng, người còn lại giúp cậu thay y phục.
Dẫu từ trong ký ức nguyên chủ đã biết trước, Lâm Mặc vẫn có chút không tự nhiên. May mà cậu kinh nghiệm không ít, giữ vững biểu tình vô cảm trên mặt mình, để yên cho đối phương thay đồ.
Tất cả người hầu ở thần điện đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, đương nhiên cũng bị tẩy não không thua kém, cho nên tâm tư một lòng hướng về thần Quang Minh, hoàn toàn không có chút tâm tư nào khác. Vị nữ hầu kia rất nhanh liền thay đồ xong cho cậu, cung kính bước sang một bên không một chút động tác dư thừa. Mà người còn lại cũng đã dọn dẹp xong, đang đứng chờ cậu dùng bữa.
Lâm Mặc dưới cái nhìn sùng bái của hai nữ hầu giải quyết xong bữa sáng, sau đó tao nhã dùng khăn lau miệng, rời khỏi bàn. Hai người họ liền nhanh chóng tiến đến dọn dẹp, chẳng mấy chốc trên bàn lại sạch trơn không còn gì, cúi người hành lễ rồi rời đi không nói một lời nào.
Đợi hai nữ hầu đi rồi, Lâm Mặc mới thở hắt ra một hơi. Tuy rằng cũng không phải lần đầu trang bức, nhưng lúc đối diện những kẻ sùng đạo này, cậu vẫn hơi khó mà giữ được biểu cảm trên mặt.
Lúc trước làm Vân Tiêu chân nhân mặc dù thường xuyên phải giả bộ cao lãnh, nhưng Vân Tiêu chân nhân dù sao cũng là phong chủ một phong, hầu như chẳng bao giờ phải gặp mặt người khác. Quan trọng hơn hết y rất ít đất diễn, cho nên thỉnh thoảng cậu OOC một chút cũng không sao. Còn vị thánh tử này chính là một trong những pháo hôi quan trọng, tác giả vô cùng cẩn thận miêu tả tinh tế cảm xúc của cậu, cho nên Lâm Mặc thời thời khắc khắc phải giữ vững biểu tình, tuyệt đối không được lơ là dù chỉ một giây trước mặt người ngoài.
Theo lệ thường, thánh tử sau khi dùng bữa xong sẽ tiến đến chánh điện cầu nguyện dưới tượng thần Quang Minh tối thiểu một canh giờ, rồi lại học tập các kiến thức liên quan đến giáo đình tới tận buổi trưa, ăn trưa xong có thể nghỉ ngơi giải trí một chút đến buổi trà chiều, sau đó lại tiếp tục việc học, ăn tối xong cầu nguyện với thần Quang Minh thêm một lần nữa rồi mới được đi ngủ.
Nói thì nói thế, chứ bất kỳ ai trong cái thần điện này cũng đều sùng bái thần Quang Minh, chỉ hận không thể giờ giờ khắc khắc quỳ lạy dưới tượng thần, cho nên theo quy định mỗi ngày chỉ cần cầu nguyện hai lần, trên thực tế vị thánh tử này mỗi ngày đều cầu nguyện ít nhất ba đến bốn lần.
Lâm Mặc vừa nghĩ tới một canh giờ sắp tới phải ngồi lẩm bẩm những kinh tự vô nghĩa, trong lòng liền rợn cả da gà, thầm nghĩ không biết có cách nào thoát được hay không.
Thế nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc, xung quanh đều có vô số người nhìn vào, Lâm Mặc không thể không ngày ngày tiến vào chánh điện cầu nguyện, hơn nữa còn phải làm ra vẻ si mê sùng bái, xem thần Quang Minh như cha như mẹ của mình, một lòng thề nguyện chỉ thiếu điều moi tim ra dâng lên nữa thôi.
Mỗi ngày đều phải đọc kinh như vậy, Lâm Mặc gần như thuộc lòng những lời cầu nguyện, có thể tự mình đọc ra không cần 419 nhắc nhở nữa. Tuy rằng thuộc thì thuộc, bất quá về vấn đề tín ngưỡng không thể nào nói tôn thờ là tôn thờ được ngay, cho nên để tránh bị phát hiện, mỗi khi cầu nguyện cậu đều cúi thấp đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
"... Cầu nguyện cho ngài luôn che chở chúng con, thần Quang Minh tại thượng."
Lâm Mặc vừa kết thúc câu cuối cùng, dự định đứng lên rời đi, một gã hầu cận bất ngờ tiến lên cung kính vái chào: "Thánh tử đại nhân, giáo chủ đại nhân cho mời ngài."
Đến thế giới này cũng gần một tuần, Lâm Mặc lại chưa từng thấy qua vị Quang Minh giáo chủ này, nay đột nhiên nhận được triệu hồi, trong lòng hồi hộp không nói rõ cảm xúc.
Bởi vì cậu vẫn còn nhớ rõ, trong nguyên tác có một lần Quang Minh giáo chủ mời Helios đến, mục đích chính là cho cậu ta đi đến Học viện Ma pháp Hoàng gia, mà tại nơi đó cậu ta lần đầu tiên gặp mặt Andrew, bắt đầu chuỗi ngày trở thành pháo hôi lót đường.
Lâm Mặc đi theo gã hầu cận dọc theo hành lang, băng qua những cây cột trắng song song nhau, cuối cùng dừng bước trước một cánh cửa lớn trạm chổ tinh xảo. Gã hầu cận khẽ gõ nhẹ cửa, hắng giọng nói: "Giáo chủ đại nhân, thánh tử đã đến."
"Vào đi." Bên trong truyền ra một giọng nói già nua.
Gã hầu cận mở cửa, sau đó đứng sang một bên, sau khi Lâm Mặc tiến vào liền đóng cửa lại rời đi.
Căn phòng này hình tròn, không quá rộng, chính giữa có một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế đặt đối diện, mà một chiếc đã có người ngồi. So với giọng nói già nua mang mùi vị năm tháng khi nãy nghe được, vị giáo chủ này xem ra vẫn chưa đến nỗi già như vậy.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên tại thế giới ma pháp này. Ma pháp sư càng hùng mạnh thì tuổi thọ lại càng dài lâu, gương mặt cũng giữ được sự trẻ trung lâu hơn. Giáo chủ hiện tại chính là một Ma Đạo Sư hệ quang, tuổi đã ngoài năm trăm, nhưng bộ dáng chỉ giống như một nam nhân mới bước vào tuổi trung niên.
Ông vẫy tay ra hiệu cho Lâm Mặc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lại dùng một đạo ma thuật quang hệ thắp sáng thêm vài ngọn đèn trong phòng, căn phòng hơi tối tăm liền sáng bừng lên. Lâm Mặc lúc này mới chú ý đến trên bàn có đặt một quả cầu thủy tinh.
"Helios, đặt tay con lên đi."
Đã đọc qua cốt truyện cùng ký ức nguyên chủ, Lâm Mặc biết được quả cầu này chính là pháp khí dùng để đo cấp độ pháp sư, cho nên không chút ngần ngại đặt tay lên truyền ma pháp quang hệ vào.
Quả cầu sáng lên một chút, tỏa ra ánh sáng nhẹ dịu màu lam. Quang Minh giáo chủ dường như vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu: "Chỉ mới mười lăm tuổi đã trở thành Pháp sư Tập sự, con làm tốt lắm."
Có lực tương tác ma pháp không đồng nghĩa liền trở thành ma pháp sư ngay tức khắc. Chỉ sau khi trải qua nhiều lần rèn luyện tích tụ ma pháp đạt đến số lượng nhất định mới có thể tiến cấp, thực thụ trở thành ma pháp sư. Qua mỗi bình cảnh số lượng ma pháp yêu cầu tích lũy lại tăng lên gấp mười lần, vì vậy người có lực tương tác ma pháp cao mới có khả năng trở thành ma pháp sư cấp cao, mà những người lực tương tác thấp cả đời dù cố thế nào cũng chỉ vô vọng không thể tiến giai trước khi thọ mệnh kết thúc.
Helios bắt đầu luyện tập ma pháp từ năm mười tuổi, chỉ năm năm đã thành công trở thành Pháp sư Tập sự, xem như thiên kiêu chi tử, là thiên tài của thiên tài.
Bất quá Lâm Mặc thầm nghĩ, nếu so với nhân vật chính thụ chỉ mất ba tháng liền từ một phế vật chưa từng luyện tập qua ma pháp thành công trở thành Pháp sư Tập sự, cậu quả thực chẳng bằng một ngón chân người ta.
"Tất cả nhờ có thần Quang Minh ban tặng cho." Lâm Mặc ra vẻ sùng bái chắp tay lại, làm một cái thủ thế đủ tiêu chuẩn.
"Helios, con đã bao giờ nghe nói đến Học viện Ma pháp Hoàng gia chưa?"
Đương nhiên là nghe rồi, thậm chí cậu còn biết rõ mọi ngóc ngách của cái học viện đó đây. Thế nhưng Lâm Mặc vẫn vô cùng chuyên nghiệp bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Chưa ạ."
"Đấy là học viện do hoàng gia xây dựng từ rất lâu về trước, mục đích nhằm đào tạo ra các ma pháp sư cùng kiếm sĩ cường đại. Yêu cầu đầu vào rất khó khăn, ứng cử viên phải đáp ứng đủ ba yêu cầu. Một, nhỏ hơn hai mươi tuổi. Hai, có lực tương tác cao hơn 70. Ba, tối thiểu đã trở thành Pháp sư Sơ cấp. Sau đó người tham gia ứng tuyển lại phải trải qua một bài thi kiểm tra." Nói tới đây, ông hơi ngưng lại mỉm cười, "Bất quá nếu là con, ta tin tưởng những điều kiện này không thành vấn đề."
Dù sao Học viện Ma pháp Hoàng gia cũng là một phó bản lớn, yêu cầu đối với học viên đương nhiên không đơn giản, người có thể tiến vào đều là thiên tài trong thiên tài, chỉ với ba điều kiện trên đủ gạt bỏ phần lớn những ma pháp sư mong ước muốn tiến vào rồi. Mà phần bài thi kiểm tra kia, đương nhiên lại dập tắt thêm một số lớn ước mơ nữa.
"Tháng sau Học viện Ma pháp Hoàng gia sẽ tổ chức thi tuyển, ba ngày nữa lên đường liền vừa vặn."
Giáo chủ đã nói như thế, Lâm Mặc cũng không thể từ chối, huống hồ cậu nhất định phải tiến vào học viện để bám theo kịch tình a, cho nên vô cùng nghiêm trang hành lễ: "Ta nhất định sẽ không làm mất mặt thần điện."
Vì thế, chuyến đi của Lâm Mặc được thu xếp ổn thỏa. Ba ngày sau, cậu leo lên một cỗ xe dát vàng được kéo bởi hai con Độc Giác Thú, một loại ngựa trắng giống như kỳ lân đặc biệt quý hiếm, xung quanh hộ tống thêm sáu vị kiếm sĩ trung cấp cùng hai vị kiếm sĩ cao cấp, khí thế trang bức mười phần mà lên đường.
419 thuần thục theo thao tác nén dữ liệu ký ức của cậu lại, toàn bộ liền như một cuộn phim chạy nhanh, lướt qua đầu óc cậu, lại chẳng dư lại bao nhiêu xúc cảm.
Lâm Mặc thở dài, không nói rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Nếu những cảm xúc kia vẫn còn, cậu không có cách nào tiếp tục được nhiệm vụ cả. Cả đời cậu sẽ bị nhốt bên trong chiếc lồng cảm xúc kia, vĩnh viễn không thoát khỏi thế giới đó. Nhưng cái cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, cậu cũng không dễ chịu mấy.
[Tôi đã liên lạc với chủ hệ thống, chuyện lần này xem ra khá nghiêm trọng, ngài ấy sẽ tự đến đây.]
Thanh âm của 419 cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Mặc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cái vật thể tròn tròn đang lơ lửng trong bóng tối trước mặt mình kia, ngờ ngợ hỏi: "Chủ hệ thống của các cậu trông cũng như thế này sao?"
Tưởng tượng hai quả cầu cùng nhau nói chuyện, khóe môi Lâm Mặc hơi run rẩy. Hình ảnh này tưởng tượng thế nào cũng quá đẹp mà.
[Đương nhiên là không rồi! Giao diện của chủ hệ thống làm sao tầm thường như vậy!] 419 hãnh diện nói, sau đó lại thở dài, [Đáng tiếc giao diện nhân loại quá mắc, tôi vẫn chưa tích cóp đủ điểm năng lượng để đổi, đành phải dùng cái hình dạng này.]
Theo lời 419 xem ra hệ thống cũng không phải có hình dáng cố định mà có thể thay đổi đi. Đối với việc này, Lâm Mặc cũng không mấy ngạc nhiên. Những chuyện còn viễn tưởng hơn cũng đã trải qua, thay một cái giao diện thì có kỳ quái.
Cậu còn định mở miệng an ủi khách sáo vài câu, không gian trước mặt đột nhiên biến ảo gấp khúc, từ trong đó mờ mịt hiện ra bóng hình một nam nhân.
[Chủ hệ thống!]
Tiếng kêu kích động của 419 càng làm Lâm Mặc khẳng định suy đoán của mình. Cậu tò mò giương mắt nhìn theo, muốn xem xem vị chủ hệ thống đại danh đỉnh đỉnh này trông ra sao.
Chỉ không ngờ, mới nhìn một cái, liền muốn mù luôn đôi mắt.
Kỳ thực chủ hệ thống không xấu, trái lại vô cùng hoàn mỹ, ngũ quan cứng rắn như điêu khắc, sống mũi cao thẳng, hai mắt màu xanh ngọc bích, lúc nhìn vào tưởng chừng như chìm sâu vào biển cả. Tóc y màu vàng nhạt ép ngược ra sau, một vài lọn tóc sót lại hơi rũ trước trán, thoạt nhìn quả thực là một mỹ nam con lai cực soái.
Nhưng một nam nhân thân cao hơn mét chín, gương mặt nam tính mười phần lại mặc một bộ tây trang hồng phấn, nói xem cậu nên dùng ánh mắt nào để đối diện y đây!
Có lẽ chấn động cảm xúc trong lòng Lâm Mặc quá rõ ràng, 419 khụ một tiếng, lặng lẽ truyền âm trong đầu cậu: [Thỉnh thoảng ngài ấy lại mặc như thế, quen thì tốt rồi. Nhất định là mới vừa chọc giận chủ thần xong.]
"Chủ thần thì liên quan gì?"
[Sao lại không. Giao diện của chủ hệ thống đều là do chủ thần thiết kế, chọc ngài ấy nổi giận, chủ hệ thống liền ăn khổ. Có lần ngài ấy còn bắt chủ hệ thống phải mặc... đầm công chúa nữa cơ.]
Phụt! Vừa tưởng tượng nam nhân trước mặt dùng khuôn mặt lạnh lùng ấy khoác vào một thân váy ren công chúa bung xòe, Lâm Mặc liền muốn đập bàn lăn lộn cười.
Nam nhân trước mắt giống như nghe được cuộc trò chuyện của họ, mặt mày một bộ không quan tâm, quay sang 419: "Ba tháng tới ngươi không cần lãnh lương nữa."
[Chủ... chủ hệ thống! Ngài không thể làm như vậy! Tôi vẫn còn đang tích cóp tiền mua giao diện mới mà!]
"Sáu tháng."
419 quả thực khóc không ra nước mắt. Sao tự dưng lại ngu ngốc đến mức nói xấu sếp ngay trước mặt ngài ấy chứ, này thì miệng tiện.
"Lâm Mặc?" Chủ hệ thống hờ hững quét nhìn sang phía Lâm Mặc.
"Vâng!" Lâm Mặc bất giác rùng mình, suýt chút nữa theo bản năng ưỡn ngực giơ tay chào.
"Chuyện của cậu, ta đã nghe báo cáo." Chủ hệ thống hơi nhíu mày, dùng tay nhấn nhấn một bên thái dương, "Phải nói cậu rất may mắn. Không mấy ký chủ còn sống sót sau khi gặp phải virus."
Lâm Mặc nghe chủ hệ thống nói như thế, khẽ nuốt nước bọt một tiếng: "Nguy hiểm đến như vậy sao?"
"Đấy là đương nhiên. Nếu virus dễ đối phó như thế, tổng bộ đã không cần lập nên bộ phận an ninh diệt virus nữa rồi."
"Vậy tôi có thể tiếp tục nhiệm vụ không?"
"Theo lý thuyết virus không nên nhắm vào mục tiêu là ký chủ. Bất quá theo miêu tả của 419, hẳn đây là một virus biến dị. Vì sự an toàn của cậu, ta sẽ cho nhân viên chuyên nghiệp đến giải quyết."
"Không phải tôi đã giết nó rồi sao?"
"Đó chỉ là một bản sao của virus trong thế giới đó. Trừ phi cậu có thể giết được bản thể gốc của nó, bằng không nó sẽ vĩnh viễn không chết. Còn bản thể gốc ở đâu thì... này đương nhiên lại là một vấn đề."
Nghe như vậy, Lâm Mặc cũng không quá thất vọng. Kỳ thực nếu thứ cậu giết là bản thể của virus, chính cậu cũng sẽ ngạc nhiên đi.
Nam nhân đối diện đưa hai ngón tay lên vành tai, sau một hồi hạ giọng nói: "Diệp Cẩm Thần, có việc quan trọng, mau tới ngay."
Lâm Mặc hoàn toàn không biết Diệp Cẩm Thần này là ai, nhưng 419 vừa nghe đến cái tên này liền lập tức kích động: [Trời ạ! Vậy mà là Diệp đại thần! Không thể nào ngờ được!]
Cái bộ dáng này của nó quả thực giống như fan hâm mộ cuồng nhiệt vậy, Lâm Mặc trước đây vẫn chưa từng thấy qua. Cậu âm thầm dò hỏi: "Cái người tên Diệp Cẩm Thần này đặc biệt lắm sao?"
[Đó là do cậu không biết thôi! Diệp đại thần chính là nhân viên số một của phân bộ diệt virus! Thành tích trăm trận trăm thắng chưa từng thất bại một vụ nào!] Nói đến thần tượng của bản thân, 419 liền thao thao bất tuyệt, [Ngài ấy chính là huyền thoại sống của tổng bộ, là tượng đài mọi người tôn thờ!]
Hiếm khi thấy 419 kích động như thế, Lâm Mặc đâm ra cũng tò mò: "Thật sự giỏi đến như vậy?"
[Do cậu chưa trở thành nhân viên chính thức, cho nên chưa biết được cái sự tích truyền kỳ của ngài ấy! Nổi tiếng nhất phải nói đến "Huyền thoại B1302"! Thời điểm đó tổng bộ xuất hiện một con virus số hiệu B1302 gây chao đảo vô số thế giới, bao nhiêu nhân viên cử đi đều thất bại! Ngay cả Diệp đại thần dùng vũ lực cũng không tiêu diệt được con virus đó!]
"Nếu như vậy làm sao y có thể thành công?"
[Đúng là tầm nhìn nông cạn! Không dùng vũ lực được, Diệp đại thần chuyển sang dùng mưu kế! Ngài ấy kiên nhẫn xuyên qua chín thế giới, cả chín lần khiến virus tự giết chính mình! Trời ơi là khiến virus tự giết bản thân đó! Trên đời này không một ai khác đủ khả năng làm được như vậy đâu!]
Lâm Mặc cũng đã từng dối diện qua virus một lần, cho nên biết rõ đối phương khó chơi ra sao, nghe kể vị Diệp Cẩm Thần này lại đủ khả năng khiến virus tự giết chính bản thân, quả thực năng lực sâu không lường được.
"Cuối cùng virus bị y tiêu diệt?"
[Không có...] 419 hơi hạ giọng xuống, [Kết quả chính là...]
Nó còn chưa nói xong, không gian vặn vẹo lần nữa, lần này từ bên trong bước ra hai nam nhân. Nam nhân đầu tiên dáng người thon gầy, mái tóc màu bạch kim rũ xuống tận vai, ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên, lại còn có một nốt chu sa ngay khóe mắt, quả thực chính là yêu nghiệt của yêu nghiệt. Mà nam nhân đi phía sau y một đầu tóc đen, toàn thân đều mặc đồ đen gần như hòa làm một với không gian này, gương mặt lạnh lùng mang khí tức "người sống chớ lại gần", khiến bất kỳ ai cũng không dám chủ động bắt chuyện.
[Người tóc bạch kim chính là Diệp đại thần, còn nam nhân bên cạnh y...] 419 ũ rũ xuống, [Là con virus kia.]
Chủ hệ thống nhìn thấy sự xuất hiện của nam nhân hắc y, trong mắt hiện lên chút bất mãn: "Đi đâu cũng phải kéo nhau theo, hai người các ngươi tách nhau ra quá một canh giờ thì chết à?"
Nam nhân hắc y lạnh lùng hừ một tiếng quay mặt đi, Diệp Cẩm Thần lại mặt không biểu tình nhún vai: "Hết cách, là hắn muốn theo. Bất quá vẫn đỡ hơn kẻ nào đó muốn mang người theo, lại bị đối phương từ chối không thương tiếc."
Nói rồi y còn ý vị thâm trường nhìn từ trên xuống dưới bộ tây trang màu hồng phấn của đối phương.
Lần này đến lượt chủ hệ thống đen mặt, gân xanh trên trán nhảy liên tục, y quyết định không đôi co với hai tên này nữa: "Lần này gọi ngươi đến, là có việc quan trọng cần làm. Tự mình xem thông tin đi."
Nói rồi, y tự động truyền thông tin 419 chuyển cho mình sang Diệp Cẩm Thần, người này ánh mắt hơi phát sáng một chút, ngón tay sờ sờ cằm, khóe môi hơi câu lên. Mà nam nhân hắc y bên cạnh dường như cũng đọc được những thông tin đó, gương mặt hơi lạnh xuống: "Không phải virus biến dị."
"Nói rõ hơn." Chủ hệ thống khoanh tay nói.
Nam nhân dường như rất bất mãn với chủ hệ thống, phát biểu xong một câu này lại đen mặt ngạo kiều quay đi.
"Ngươi..."
"Thôi nào, đừng quên lúc trước chính ngươi là người bảo ta đi giết hắn. Hắn có ghét ngươi một chút cũng là chuyện bình thường mà." Diệp Cẩm Thần lại đứng ra khuyên giải.
Này mà là một chút sao, ác ý sắp hóa thành thực chất luôn rồi kìa. Chủ hệ thống gần như đen mặt nhìn chằm chằm nam nhân hắc y.
"Bất quá hắn không nói sai đâu, đây khẳng định không phải do virus biến dị gây ra." Diệp Cẩm Thần lật lại thông tin, quang mang trong mắt hơi lóe lên, "Ngược lại càng giống như do kẻ sa đọa gây ra."
Lâm Mặc đối với cuộc đối thoại của bọn họ hoàn toàn mù tịt, lặng lẽ hỏi 419: "Virus biến dị là sao? Kẻ sa đọa là gì?"
419 nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cậu: [Những cá thể sinh ra khả năng tự chủ có ý đồ muốn tấn công thế giới được phán định là virus, mà virus biến dị là cụm từ dùng để chỉ những con virus có trí tuệ cao hơn mức bình thường. Còn kẻ sa đọa chính là một ký chủ hoặc một nhân viên tổng bộ tự mình sa đọa thành virus.]
"Đối phó với kẻ sa đọa có hơi phiền phức." Diệp Cẩm Thần nhíu mày, "Cũng lâu lắm rồi tổng bộ mới xuất hiện kẻ sa đọa."
"Kẻ sa đọa mạnh lắm sao?" Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng.
Đối với câu hỏi của cậu, Diệp Cẩm Thần không phớt lờ, trái lại còn quay sang mỉm cười giải thích: "Nói thế nào nhỉ, nếu xem virus là ác quỷ sinh ra từ địa ngục, thì kẻ sa đọa chính là một thiên thần đọa thành ác quỷ. Mà những kẻ này năng lực, sức mạnh hay trí tuệ đều gấp mấy lần virus thông thường."
"Việc lần này không dễ giải quyết, một mình tôi e rằng không làm nổi. Cho nên đành mang hắn theo vậy." Diệp Cẩm Thần nói xong liền kéo lấy cánh tay nam nhân, khoác lên vô cùng thân mật.
"Bớt nói nhảm, cho dù ta không đồng ý, ngươi sẽ bỏ hắn ở nhà chắc?" Chủ hệ thống trừng mắt, đối với đôi cẩu phu phu này đã quá hiểu rõ, "Lăn nhanh, giải quyết con virus này sớm chừng nào hay chừng đó."
Diệp Cẩm Thần hoàn toàn phớt lờ thái độ của chủ hệ thống, nắm tay nam nhân nhà y, sau đó thân hình cả hai lại một lần nữa biến mất trong không gian.
"Có Diệp Cẩm Thần ra tay, trong khoảng thời gian ngắn hẳn con virus đó không gây ảnh hưởng gì đến cậu đâu. Cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đi." Lúc này chủ hệ thống mới quay sang Lâm Mặc nói.
Trong lòng cậu lúc này tràn ngập nhớ nhung muốn chóng gặp nam nhân của mình, cho dù chủ hệ thống có ngăn cản khẳng định cũng sẽ liều chết đòi tiến vào thế giới tiếp theo, vì thế đối với quyết định này đương nhiên hài lòng vô cùng.
"Thế giới trước tuy nhiệm vụ dang dở, nhưng do bị virus ảnh hưởng cho nên ta sẽ bỏ đánh giá, điểm năng lượng cậu kiếm được vẫn có thể giữ lại." Chủ hệ thống trước khi rời đi, còn quay lại nghiêm túc răn đe, "419, việc ngươi xâm nhập vào kho dữ liệu lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu còn có lần sau..."
[Tuyệt đối sẽ không!] 419 rùng mình vội vã trả lời.
Nam nhân hài lòng gật đầu, sau đó thân thể cũng biến mất, trong không gian chỉ còn lại mỗi Lâm Mặc cùng 419.
[May mắn thật, chúng ta tiếp tục công việc vậy.]
Đối với việc này Lâm Mặc hoàn toàn không có dị nghị, cho nên cậu im lặng chờ đợi.
[Cấp bậc ký chủ hiện tại là cấp 14, tổng điểm năng lượng là 6327]
[Nếu ký chủ không còn gì thắc mắc, xin hãy chọn yêu cầu cho thế giới sau]
"Tôi muốn trở thành người có thân phận cao." Lâm Mặc hơi suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung, "Là loại người có quyền lực, có thể sai khiến người khác."
Nếu muốn nhanh chóng tìm nam nhân của cậu, dùng thân phận một người có chức có quyền nào đó vẫn nhanh hơn một pháo hôi qua đường vô danh.
[Xác nhận yêu cầu "thân phận cao". Đang tìm kiếm thế giới phù hợp...]
[Đinh! Đã tìm được thế giới phù hợp với yêu cầu của ký chủ, bắt đầu truyền tống trong 3,2,1...]
*****
Lâm Mặc hơi mở mắt ra, suýt nữa thì bị ánh sáng phản chiếu xung quanh chói mù mắt.
Cậu híp mắt lại, đợi một hồi cho đến khi ánh mắt quen với ánh sáng trong phòng mới từ từ mở to ra.
Đây là một căn phòng lớn, trang trí bố cục theo kiểu phương tây, toàn bộ đồ dùng trong phòng nếu không phải trắng tinh thì cũng đều là nạm vàng. Giá cắm cùng vật dụng đều được điêu khắc tỉ mỉ, chạm trổ hoa văn xinh đẹp, tạo ra cảm giác thập phần quý tộc. Bất quá khắp nơi đều chói lòa ánh vàng thế này, Lâm Mặc ngược lại có chút không quen.
Trên chiếc gương đối diện, một thiếu niên có mái tóc vàng óng ánh cùng đôi mắt xanh lam đang nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu của bản thân. Gương mặt cậu không góc cạnh như người phương Tây, trái lại nhỏ nhắn bầu bĩnh, ngay cả vai cũng gầy yếu, giống như một thiếu niên phương Đông điển hình. Tóm lại ngoại trừ màu tóc và mắt ra, Lâm Mặc cảm thấy thiếu niên này hoàn toàn không có chỗ nào nhìn Tây cả.
Bất quá xấu đẹp không quan trọng, trước tiên vẫn nên xem xem cốt truyện ra sao đã. Lâm Mặc ngồi xếp bằng trên giường, ra hiệu cho 419 tải dữ liệu thế giới này cho cậu.
Lần này thế nhưng lại là một câu chuyện đam mỹ xuyên không vào thế giới ma huyễn Tây phương.
Nam chính thụ bị người hãm hại đẩy xuống sông chết đuối, linh hồn run rủi thế nào lại xuyên đến đại lục này, nhập vào thân xác một thiếu niên mười hai tuổi tên Andrew Morrow. Như mọi câu chuyện khác, Andrew trước khi được thụ nhập vào chính là một phế vật bị mọi người ghét bỏ. Tại thế giới này, nghề nghiệp trân quý nhất chính là ma pháp sư, mà để trở thành ma pháp sư cần có lực tương tác nhất định đối với ma pháp. Lực tương tác càng cao, ma pháp càng mạnh mẽ. Ma pháp đồng thời chia thành nhiều hệ, bao gồm kim, thủy, mộc, hỏa, thổ,... mà trong đó hiếm thấy nhất không gì khác hơn là hệ quang chữa trị, tục xưng vú em chuyên nghiệp. Có thể nói nếu trong một ngàn người may ra mới có một người có lực tương tác để trở thành ma pháp sư, thì trong một ngàn ma pháp sư mới có một ma pháp sư hệ quang, đủ để thấy hệ này hiếm có cỡ nào.
Bất quá nếu một ma pháp sư kết hôn cùng một ma pháp sư khác, đời sau của bọn họ khả năng rất cao cũng là ma pháp sư. Mà Andrew chính là xuất thân từ một gia đình ma pháp sư quý tộc tầm trung. Bởi vì người em trai cùng cha khác mẹ của cậu sở hữu lực tương tác cao, được xem như thiên tài, mà cậu lại có lực tương tác bằng không, vì thế bị mọi người khinh bỉ phỉ nhổ. Ngay cả người bình thường cũng có lực tương tác trung bình trong phạm vi từ 10 tới 20, vậy mà Andrew thân là con trai trưởng của gia tộc pháp sư Morrow lại hoàn toàn không có lực tương tác với ma pháp, quả thực là sự chê cười.
Mẹ mất sớm, cha thì lại ghét bỏ đứa con phế vật, em trai cùng mẹ kế độc ác luôn tìm cách hãm hại khinh thường, Andrew bất hạnh đau khổ liền trầm mình xuống hồ tự tử, nào ngờ lại được linh hồn của thụ xuyên vào. Hóa ra Andrew không phải không có lực tương tác, mà là do mẹ của cậu sau khi sinh cậu ra liền phong ấn lại, cho nên lực tương tác mới biến thành không. Sau khi thụ xuyên vào vô tình phá vỡ phong ấn, lực tương tác tăng vọt lên đến 90, trở thành ma pháp sư hệ quang. Thế là nam chính thụ liền thay Andrew sống thật tốt, ngược tra vả mặt các kiểu ba ba ba, không những bước lên đỉnh vinh quang, còn kiếm được một công quân hùng mạnh, trở thành Pháp Thánh duy nhất trong vạn năm trở lại.
Hệ thống cấp bậc trong thế giới này chia thành Pháp sư Tập sự, Pháp sư Sơ cấp, Pháp sư Trung cấp, Pháp sư Cao cấp, Ma Đạo Sư và cấp bậc huyền thoại Pháp Thánh. Trước khi thụ xuyên đến đương nhiên đã hơn vạn năm không ai có cơ hội trở thành Pháp Thánh, cấp bậc này trở thành truyền thuyết trong miệng mọi người. Mà nhân vật chính sinh ra đương nhiên để nghịch tập vả mặt, cho nên cuối cùng vẫn là Andrew thụ trở thành Pháp Thánh, khiến vạn người ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Song song cùng với ma pháp sư, đồng thời còn có hệ thống kiếm sĩ, chia thành Kiếm sĩ Tập sự, Kiếm sĩ Sơ cấp, Kiếm sĩ Trung cấp, Kiếm sĩ Cao cấp, Kiếm Đạo Sư cùng Kiếm Thánh. So với nghề ma pháp sư, số lượng kiếm sĩ nhiều hơn rất nhiều, bởi vì kiếm sĩ không cần phải có lực tương tác với ma pháp. Có điều để trở thành kiếm sĩ vô cùng gian khổ, kiếm sĩ cấp càng cao năng lực càng mạnh mẽ không thua gì ma pháp sư, số lượng cũng hiếm thấy, cho nên nghề kiếm sĩ cũng rất được xem trọng. Mà công chính trong bộ này chính là Raymore Kristh, không những xuất thân từ hoàng tộc, lại còn là thiên tài song tu ma pháp cùng kiếm sĩ, thực lực không hề thua kém thụ, cuối cùng cũng trở thành Kiếm Thánh.
Như mọi quyển tiểu thuyết khác, nếu nhân vật chính đã có đầy đủ thì dàn phản diện cũng cần lên sàn. Trong thế giới này, phản diện không ngoài ai khác chính là Quang Minh giáo đình. Người dân ở thế giới này tin rằng lực lượng ma pháp của bọn họ là do những vị thần ban tặng, cho nên vô cùng sùng bái lập đền thờ, mà trong số đó Quang Minh giáo đình nổi tiếng nhất, bởi vì đây là nơi tập hợp vô số ma pháp sư hệ quang hiếm có. Do có địa vị cao, Quang Minh giáo đình vô cùng kiêu ngạo, nhiều lần ngáng đường nhân vật chính tìm đường chết, kết quả lại bị tiểu thụ cùng công quân dọn dẹp sạch sẽ.
Thân phận lần này của Lâm Mặc, chính là vị thánh tử Helios của thần điện Quang Minh. Mỗi đời thánh tử đều được tuyển chọn từ những đứa trẻ mồ côi có lực tương tác cao đối với ma pháp hệ quang, sau đó sẽ được nuôi dạy trong thần điện, khi Quang Minh giáo chủ tiền nhiệm qua đời liền trở thành giáo chủ đời tiếp theo. Bởi vì các đời giáo chủ đều là từ thánh tử trở thành, mà bọn họ lại phải giữ thân trong sạch không được phép cưới vợ sinh con, cho nên tất cả đều phải từ bỏ họ tên của bản thân khi được tuyển chọn làm thánh tử, được giáo chủ ban cho một cái tên mới, thề rằng sẽ trung thành với thần điện và thần Quang Minh suốt đời.
Đáng tiếc Quang Minh giáo đình từ lâu đã mục ruỗng, thánh tử cùng giáo chủ chỉ là những con rối bị điều khiển, mà quyền lực thực sự lại nằm trong tay những trưởng lão thuộc các gia tộc pháp sư. Vị thánh tử Helios này từ nhỏ đã bị Quang Minh giáo đình tẩy não, một lòng tin tưởng hướng về Quang Minh, thề nguyện trung thành với giáo đình, nói cách khác chính là một tên bạch liên hoa chính hiệu. Mà ai cũng biết thân là bạch liên hoa còn đi chống đối nhân vật chính, kết cục đương nhiên không tốt lành gì.
Nhân vật thụ vốn đến từ thế giới hiện đại, không tin vào thần thánh, cho nên không tôn sùng thần Quang Minh như những ma pháp sư hệ quang khác. Thái độ này của cậu khiến cho thánh tử Helios cảm thấy đối phương đang xúc phạm thần Quang Minh, liền một lòng cố gắng khuyên nhủ. Nào ngờ khuyên nhủ không thành, về sau thụ lại trở thành một ma pháp sư xuất sắc được chú ý hơn cả Helios, vị thánh tử bạch liên hoa bị tổn thương sâu sắc, tâm tư vặn vẹo liền nảy sinh một hạt giống mang tên ghen tỵ.
Bởi vì tâm tư Helios không còn trong sáng, cho nên sức mạnh quang minh của cậu ta cũng giảm đi. Helios vì thế càng ghen tức Andrew, cho rằng thần Quang Minh bất công, vì sao lại thiên vị cho một kẻ báng bổ thần thánh. Cuối cùng cậu bị thần Hắc Ám dụ dỗ sa đọa, trở thành một vong linh ma pháp sư, kết quả bị Andrew cùng Raymore phát hiện công bố ra ngoài, sau đó còn đả thương nặng. Helios bị giáo đình từ bỏ, người người phỉ nhổ, chỉ có thể quay về dưới trướng thần Hắc Ám. Thần Hắc Ám cảm thấy quân cờ không còn giá trị, liền nuốt lấy linh hồn cậu, Helios một đời thánh tử lại thân bại danh liệt mà chết.
Lâm Mặc lúc này đang là Helios: "..."
Thôi được rồi, tuy phải đóng vai một tên vừa não tàn lại bạch liên hoa, cuối cùng chết thảm đến linh hồn cũng không còn, nhưng chí ít giai đoạn đầu thân phận thánh tử này vẫn rất có cân lượng, có thể lợi dụng để tiếp cận nam nhân của cậu.
Theo kinh nghiệm những thế giới trước đó, nam nhân nhà cậu khẳng định sẽ là một trong số những nhân vật có trong tiểu thuyết, hơn nữa phải siêu cấp soái, cao lớn dũng mãnh, năng lực không hề tầm thường. Cậu cứ chậm rãi chờ xem có nhân vật nào có hành động khác thường không giống với nguyên tác hay không, khẳng định rất nhanh liền sẽ tìm được.
Cộc cộc cộc.
"Thánh tử đại nhân, bữa sáng đã sẵn sàng."
Từ bên ngoài truyền vào một giọng nói mềm mại dịu dàng như nước chảy. Lâm Mặc vội vã chỉnh trang lại quần áo, thu hồi biểu cảm dựa theo ký ức nguyên chủ đáp lại: "Vào đi."
Hai nữ hầu gái mặc một thân nữ tu trắng, mang theo hai khay thức ăn vào. Một người nhanh chóng bày thức ăn lên bàn rồi lại dọn dẹp quanh phòng, người còn lại giúp cậu thay y phục.
Dẫu từ trong ký ức nguyên chủ đã biết trước, Lâm Mặc vẫn có chút không tự nhiên. May mà cậu kinh nghiệm không ít, giữ vững biểu tình vô cảm trên mặt mình, để yên cho đối phương thay đồ.
Tất cả người hầu ở thần điện đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, đương nhiên cũng bị tẩy não không thua kém, cho nên tâm tư một lòng hướng về thần Quang Minh, hoàn toàn không có chút tâm tư nào khác. Vị nữ hầu kia rất nhanh liền thay đồ xong cho cậu, cung kính bước sang một bên không một chút động tác dư thừa. Mà người còn lại cũng đã dọn dẹp xong, đang đứng chờ cậu dùng bữa.
Lâm Mặc dưới cái nhìn sùng bái của hai nữ hầu giải quyết xong bữa sáng, sau đó tao nhã dùng khăn lau miệng, rời khỏi bàn. Hai người họ liền nhanh chóng tiến đến dọn dẹp, chẳng mấy chốc trên bàn lại sạch trơn không còn gì, cúi người hành lễ rồi rời đi không nói một lời nào.
Đợi hai nữ hầu đi rồi, Lâm Mặc mới thở hắt ra một hơi. Tuy rằng cũng không phải lần đầu trang bức, nhưng lúc đối diện những kẻ sùng đạo này, cậu vẫn hơi khó mà giữ được biểu cảm trên mặt.
Lúc trước làm Vân Tiêu chân nhân mặc dù thường xuyên phải giả bộ cao lãnh, nhưng Vân Tiêu chân nhân dù sao cũng là phong chủ một phong, hầu như chẳng bao giờ phải gặp mặt người khác. Quan trọng hơn hết y rất ít đất diễn, cho nên thỉnh thoảng cậu OOC một chút cũng không sao. Còn vị thánh tử này chính là một trong những pháo hôi quan trọng, tác giả vô cùng cẩn thận miêu tả tinh tế cảm xúc của cậu, cho nên Lâm Mặc thời thời khắc khắc phải giữ vững biểu tình, tuyệt đối không được lơ là dù chỉ một giây trước mặt người ngoài.
Theo lệ thường, thánh tử sau khi dùng bữa xong sẽ tiến đến chánh điện cầu nguyện dưới tượng thần Quang Minh tối thiểu một canh giờ, rồi lại học tập các kiến thức liên quan đến giáo đình tới tận buổi trưa, ăn trưa xong có thể nghỉ ngơi giải trí một chút đến buổi trà chiều, sau đó lại tiếp tục việc học, ăn tối xong cầu nguyện với thần Quang Minh thêm một lần nữa rồi mới được đi ngủ.
Nói thì nói thế, chứ bất kỳ ai trong cái thần điện này cũng đều sùng bái thần Quang Minh, chỉ hận không thể giờ giờ khắc khắc quỳ lạy dưới tượng thần, cho nên theo quy định mỗi ngày chỉ cần cầu nguyện hai lần, trên thực tế vị thánh tử này mỗi ngày đều cầu nguyện ít nhất ba đến bốn lần.
Lâm Mặc vừa nghĩ tới một canh giờ sắp tới phải ngồi lẩm bẩm những kinh tự vô nghĩa, trong lòng liền rợn cả da gà, thầm nghĩ không biết có cách nào thoát được hay không.
Thế nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc, xung quanh đều có vô số người nhìn vào, Lâm Mặc không thể không ngày ngày tiến vào chánh điện cầu nguyện, hơn nữa còn phải làm ra vẻ si mê sùng bái, xem thần Quang Minh như cha như mẹ của mình, một lòng thề nguyện chỉ thiếu điều moi tim ra dâng lên nữa thôi.
Mỗi ngày đều phải đọc kinh như vậy, Lâm Mặc gần như thuộc lòng những lời cầu nguyện, có thể tự mình đọc ra không cần 419 nhắc nhở nữa. Tuy rằng thuộc thì thuộc, bất quá về vấn đề tín ngưỡng không thể nào nói tôn thờ là tôn thờ được ngay, cho nên để tránh bị phát hiện, mỗi khi cầu nguyện cậu đều cúi thấp đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
"... Cầu nguyện cho ngài luôn che chở chúng con, thần Quang Minh tại thượng."
Lâm Mặc vừa kết thúc câu cuối cùng, dự định đứng lên rời đi, một gã hầu cận bất ngờ tiến lên cung kính vái chào: "Thánh tử đại nhân, giáo chủ đại nhân cho mời ngài."
Đến thế giới này cũng gần một tuần, Lâm Mặc lại chưa từng thấy qua vị Quang Minh giáo chủ này, nay đột nhiên nhận được triệu hồi, trong lòng hồi hộp không nói rõ cảm xúc.
Bởi vì cậu vẫn còn nhớ rõ, trong nguyên tác có một lần Quang Minh giáo chủ mời Helios đến, mục đích chính là cho cậu ta đi đến Học viện Ma pháp Hoàng gia, mà tại nơi đó cậu ta lần đầu tiên gặp mặt Andrew, bắt đầu chuỗi ngày trở thành pháo hôi lót đường.
Lâm Mặc đi theo gã hầu cận dọc theo hành lang, băng qua những cây cột trắng song song nhau, cuối cùng dừng bước trước một cánh cửa lớn trạm chổ tinh xảo. Gã hầu cận khẽ gõ nhẹ cửa, hắng giọng nói: "Giáo chủ đại nhân, thánh tử đã đến."
"Vào đi." Bên trong truyền ra một giọng nói già nua.
Gã hầu cận mở cửa, sau đó đứng sang một bên, sau khi Lâm Mặc tiến vào liền đóng cửa lại rời đi.
Căn phòng này hình tròn, không quá rộng, chính giữa có một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế đặt đối diện, mà một chiếc đã có người ngồi. So với giọng nói già nua mang mùi vị năm tháng khi nãy nghe được, vị giáo chủ này xem ra vẫn chưa đến nỗi già như vậy.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên tại thế giới ma pháp này. Ma pháp sư càng hùng mạnh thì tuổi thọ lại càng dài lâu, gương mặt cũng giữ được sự trẻ trung lâu hơn. Giáo chủ hiện tại chính là một Ma Đạo Sư hệ quang, tuổi đã ngoài năm trăm, nhưng bộ dáng chỉ giống như một nam nhân mới bước vào tuổi trung niên.
Ông vẫy tay ra hiệu cho Lâm Mặc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lại dùng một đạo ma thuật quang hệ thắp sáng thêm vài ngọn đèn trong phòng, căn phòng hơi tối tăm liền sáng bừng lên. Lâm Mặc lúc này mới chú ý đến trên bàn có đặt một quả cầu thủy tinh.
"Helios, đặt tay con lên đi."
Đã đọc qua cốt truyện cùng ký ức nguyên chủ, Lâm Mặc biết được quả cầu này chính là pháp khí dùng để đo cấp độ pháp sư, cho nên không chút ngần ngại đặt tay lên truyền ma pháp quang hệ vào.
Quả cầu sáng lên một chút, tỏa ra ánh sáng nhẹ dịu màu lam. Quang Minh giáo chủ dường như vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu: "Chỉ mới mười lăm tuổi đã trở thành Pháp sư Tập sự, con làm tốt lắm."
Có lực tương tác ma pháp không đồng nghĩa liền trở thành ma pháp sư ngay tức khắc. Chỉ sau khi trải qua nhiều lần rèn luyện tích tụ ma pháp đạt đến số lượng nhất định mới có thể tiến cấp, thực thụ trở thành ma pháp sư. Qua mỗi bình cảnh số lượng ma pháp yêu cầu tích lũy lại tăng lên gấp mười lần, vì vậy người có lực tương tác ma pháp cao mới có khả năng trở thành ma pháp sư cấp cao, mà những người lực tương tác thấp cả đời dù cố thế nào cũng chỉ vô vọng không thể tiến giai trước khi thọ mệnh kết thúc.
Helios bắt đầu luyện tập ma pháp từ năm mười tuổi, chỉ năm năm đã thành công trở thành Pháp sư Tập sự, xem như thiên kiêu chi tử, là thiên tài của thiên tài.
Bất quá Lâm Mặc thầm nghĩ, nếu so với nhân vật chính thụ chỉ mất ba tháng liền từ một phế vật chưa từng luyện tập qua ma pháp thành công trở thành Pháp sư Tập sự, cậu quả thực chẳng bằng một ngón chân người ta.
"Tất cả nhờ có thần Quang Minh ban tặng cho." Lâm Mặc ra vẻ sùng bái chắp tay lại, làm một cái thủ thế đủ tiêu chuẩn.
"Helios, con đã bao giờ nghe nói đến Học viện Ma pháp Hoàng gia chưa?"
Đương nhiên là nghe rồi, thậm chí cậu còn biết rõ mọi ngóc ngách của cái học viện đó đây. Thế nhưng Lâm Mặc vẫn vô cùng chuyên nghiệp bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Chưa ạ."
"Đấy là học viện do hoàng gia xây dựng từ rất lâu về trước, mục đích nhằm đào tạo ra các ma pháp sư cùng kiếm sĩ cường đại. Yêu cầu đầu vào rất khó khăn, ứng cử viên phải đáp ứng đủ ba yêu cầu. Một, nhỏ hơn hai mươi tuổi. Hai, có lực tương tác cao hơn 70. Ba, tối thiểu đã trở thành Pháp sư Sơ cấp. Sau đó người tham gia ứng tuyển lại phải trải qua một bài thi kiểm tra." Nói tới đây, ông hơi ngưng lại mỉm cười, "Bất quá nếu là con, ta tin tưởng những điều kiện này không thành vấn đề."
Dù sao Học viện Ma pháp Hoàng gia cũng là một phó bản lớn, yêu cầu đối với học viên đương nhiên không đơn giản, người có thể tiến vào đều là thiên tài trong thiên tài, chỉ với ba điều kiện trên đủ gạt bỏ phần lớn những ma pháp sư mong ước muốn tiến vào rồi. Mà phần bài thi kiểm tra kia, đương nhiên lại dập tắt thêm một số lớn ước mơ nữa.
"Tháng sau Học viện Ma pháp Hoàng gia sẽ tổ chức thi tuyển, ba ngày nữa lên đường liền vừa vặn."
Giáo chủ đã nói như thế, Lâm Mặc cũng không thể từ chối, huống hồ cậu nhất định phải tiến vào học viện để bám theo kịch tình a, cho nên vô cùng nghiêm trang hành lễ: "Ta nhất định sẽ không làm mất mặt thần điện."
Vì thế, chuyến đi của Lâm Mặc được thu xếp ổn thỏa. Ba ngày sau, cậu leo lên một cỗ xe dát vàng được kéo bởi hai con Độc Giác Thú, một loại ngựa trắng giống như kỳ lân đặc biệt quý hiếm, xung quanh hộ tống thêm sáu vị kiếm sĩ trung cấp cùng hai vị kiếm sĩ cao cấp, khí thế trang bức mười phần mà lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất