Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 15: Quan môn đệ tử thứ sáu

Trước Sau
Tô Phục nghe Họa Khiết Vũ quan tâm hỏi thì đáy lòng vui sướng, trên mặt hiện vẻ xấu hổ mà nói. " Bẩm sư tôn, đệ tử ngu dốt, đến nay vẫn còn bồi hồi ở Luyện Khí Kỳ tầng ba. "

Gã đúng thật là thấy xấu hổ, xấu hổ vì bản thân tư chất ngu dốt, đến nay vẫn không thể Trúc Cơ. Cũng thầm cảm thấy bản thân vô dụng không xứng làm đệ tử cho dù là kí danh của Vũ Nhã Chân Nhân.

Họa Khiết Vũ sao lại không hiểu Tô Phục xấu hổ vì điều gì. Nhưng đó cũng không phải vấn đề gì to lớn. Tu sĩ tứ linh căn đúng là có tư chất kém, con đường tu chân gian nan. Nhưng thiên hạ kì trân dị bảo cũng không thiếu gì, giảm linh căn hay xóa linh căn cũng không phải việc khó.

Trong nguyên tác Đế Thần Thiên Địa, " Họa Khiết Vũ " nhận Tô Phục làm đệ tử chính là nhìn trúng tâm tính kiên định của gã. Nếu sau khi làm đệ tử kí danh, Tô Phục vẫn giữ được tâm tính này thì sẽ giúp gã xóa bớt linh căn, tăng tư chất tu luyện cho gã.

Sau khi tăng tư chất tu luyện cho Tô Phục, tu vi gã nhanh chóng tăng nhanh, đến ba mươi tuổi cũng đã thành công kết đan, ba lăm tuổi Nguyên Anh.

Sau này khi " Họa Khiết Vũ " cùng Dực Kì Thiên trở mặt thành thù, Tô Phục đã liều cả tính mạng để bảo vệ và giúp " Họa Khiết Vũ " trốn thoát. Nhưng cũng vì thế mà trọng thương, tu vi mất hết.

" Họa Khiết Vũ " vì cảm động tấm chân tình của Tô Phục, lại thấy gã không còn bao lâu thời gian mà đồng ý cùng gã kết thành đạo lữ. Nhưng hiển nhiên chỉ được một thời gian ngắn thì Tô Phục chết.

Nghĩ đến kết cục của Tô Phục, Họa Khiết Vũ thở dài trong lòng. Tuy Tô Phục cuối cùng cũng được như nguyện kết đạo lữ cùng " Họa Khiết Vũ " nhưng chưa hưởng hạnh phúc bao lâu đã thân tử đạo tiêu.

Cả cuộc đời Tô Phục sống và chết chỉ vì " Họa Khiết Vũ ".



Tuy hơi áy náy vì phải lợi dụng tình cảm của Tô Phục dành cho " Họa Khiết Vũ " trong nguyên tác nhưng Họa Khiết Vũ cũng không còn cách nào khác. Đành xin lỗi gã thôi.

Họa Khiết Vũ dẫn Tô Phục trở về Thương Kiếm Phong, triệu tập tất cả các đệ tử lại trong Minh Tâm Điện.

Tô Phục đi theo Họa Khiết Vũ Minh Tâm Điện với tâm trạng lo âu thấp thỏm, không biết sư tôn gọi gã đến đây là có chuyện gì. Không lẻ là do gã tu luyện quá kém nên bị ghét bỏ.

Lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kinh khủng này đi. Sư tôn của gã vốn là một người hoàn mĩ, là một tiên nhân chân chính không nhiễm khói lửa bụi trần. Người cũng rất ôn hòa, từ ái. Làm sao có thể khinh thường gã cho được.

Tô Phục nghĩ có lẻ do bản thân lo sợ được mất quá mà đã suy nghĩ lung tung, nghĩ xấu về người.

Nhưng nghĩ lại, Tô Phục cảm thấy bản thân thật tệ hại. Sư tôn đã đặt niềm tin vào gã lớn đến vậy mà gã lại khiến sư tôn thất vọng. Cho dù sư tôn không thất vọng về gã, gã cũng thấy thất vọng về bản thân. Thật không có mặt mũi gọi sư tôn là sư tôn mà.

Nghĩ vậy, lòng Tô Phục càng nặng nề, cảm giác khổ sở như muốn khóc. Chỉ có thể cúi thấp đầu xuống không để Họa Khiết Vũ thấy khóe mắt hồng hồng của gã. Nếu để sư tôn thấy thì gã sẽ thấy rất mất mặt, sợ sư tôn càng không thích dáng vẻ yếu đuối vô lực này của gã.

*** Trò chuyện cùng đọc giả *** [ xong phần này sẽ có tiếp ]

* Fb Nhung Nguyen: tgia đại đại mau ra nhìu chuong nha. iu tgia lắm lun. bộ đam cho ng xuyên k là "công " nhé. chứ là "thụ" thì tẻ nhạt lắm. lại còn cũ rick nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau