Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 50: Khai thiên tích địa

Trước Sau
Bỗng một cơn địa chấn xảy ra, đại địa nứt ra thành vài khe rãnh, nham tương tuôn trào mảnh liệt, núi lửa dựng lên.

Một đạo linh quang xẹt qua trong đầu Tư Khấu Kình Vũ khiến y thông suốt mọi chuyện.

Hồng Hoang Chi Khí vốn đạt một sự cân bằng vi diệu lại bị nam nhân kia trảm một kiếm xuống đánh vỡ sự cân bằng đó gây ra một vụ nổ. Vụ nổ sinh ra hoả diễm, trong hoả diễm lại sinh ra Kim Long và Hoả Phượng.

Kim Long tuẫn táng bản thân, da làm đất, gân mạch làm sông, máu thịt làm nham tương.

Hoả Phượng một ngọn lửa hoả táng chính mình dùng hồng hoang chi lực sinh ra vô số hậu đại, huyết nhục thì rải vào đại địa phát triển sự sống.

Nhưng Hoả Phương có thể tạo ra hậu đại vậy còn Kim Long thì sao?

Ngay lúc Tư Khấu Kình Vũ nghi hoặc thù chỉ thấy núi lửa phun trào, trong nham tương như có thứ gì trôi nổi. Nhìn kĩ thì thấy đó là một quả trứng.

Kim sắc trứng.

Đó là trứng Rồng.

Tư Khấu Kình Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt mà nhìn.

Ấu Long phá xác ra khỏi vỏ, một con, hai con, ba con... Trăm con.

Bách Long Bách Phượng được sinh ra hoan thiên hỉ địa bay lượn khắp nơi.

Chưa hết, đại địa đang động, dường như có thứ gì đó đang được sinh ra.

Là rùa, đó là một con rùa.

Một Đại Ô Quy chạm chạp bò trên mặt đất, dường nó bò mỏi quá mà dừng lại sau đó bốn chân và rúc vào mai rùa.

Đang ngủ sao?

Tư Khấu Kình Vũ nghi hoặc nhìn Đại Ô Quy nhưng một giây sau thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chỉ thấy mai rùa của Đại Ô Quy dần biến mất hoá thành một nguồn năng lượng mạnh mẽ bao bọc cả đại địa tạo thành một vách tường không gian vững chắc, bầu trời cũng dần xuất hiện.

Mai rùa đã mất chỉ còn lại trăm cái trứng rùa. Chẳng mấy chốc rùa con phá xác mà ra cùng nhau đi về một hướng.

Mai rùa làm trời, thân xác tạo ra hậu đại.

Đây thật là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Có đất, có thực vật, có nước, có bầu trời. Kế tiếp sẽ là gì?

Sinh linh?

[Thời gian tham quan đã hết. Tiến hành đưa kí chủ trở về.]

Tư Khấu Kình Vũ đang xem say sưa ngon lành thì bị thanh âm hệ thống làm cho giật mình. Một giây đã về hệ thống không gian.

Còn chưa kịp định hình lại mọi thứ, y vẫn đang trong thời gian tiêu hoá những gì vừa thấy. Một lát sau mới coi như thanh tỉnh lại sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn hệ thống nói.

"Hệ Thống, ban đầu đâu có nói thời gian tham quan bao lâu đâu sao tự dưng lại kêu ta về. Ta cần lời giải thích."

Tư Khấu Kình Vũ âm trắc trắc nhìn hệ thống.

Cố ý, chắc chắn là cố ý.

Hệ thống lạnh băng trả lời. [Sơ cấp tham quan chỉ có thể quan sát cận cảnh cảnh tạo trời tạo đất thành lập thế giới. Kí chủ nếu muốn xem thêm cần thu hoạch được phiếu tham quan đẳng cấp cao hơn.]



Tư Khấu Kình Vũ cũng biết hệ thống đây là cho y ban thưởng quan sát Khai Thiên Tích Địa, nhưng do ban đầu không nói rõ ràng nên lúc bị đột nhiên kéo về mới tức giận.

Hiện tại bình tĩnh hơn cũng biết không thể trách hệ thống đàng nhẹ giọng hỏi. "Vậy làm sao có thể thu hoạch phiếu tham quan đẳng cấp xao hơn?"

Hệ thống: [Làm nhiệm vụ hoàn thiên vị diện sẽ tùy cơ được ban thưởng.]

Tư Khấu Kình Vũ gật gật đầu xem như đã hiểu.

Liên hệ với lần này được ban thưởng y cũng hiểu tính toán của hệ thống.

Nếu y biểu hiện tốt thì sẽ được ban thưởng phiếu tham quan mà phiếu tham quan chính là ban thưởng đại cơ duyên để y tận mắt thấy toàn cảnh sáng thế thế giới, thông qua đó trợ giúp rất lớn cho y trong việc hoàn thành nhiệm vụ đang làm.

Hệ thống của y đúng là tri kỉ tri âm mà.

[Đinh! Độ hảo cảm của Dực Kì Thiên dành cho Vô Thần Sinh Thiên giảm xuống còn -700 điểm. Mờ kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]

[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ khẩn cấp. Mời kí chủ ưu tiên giải quyết.]

Cùng lúc đó bảng nhiệm vụ hiện lên trước mặt y, trên bảng điện tử là thông tin nhiệm vụ vừa kích hoạt.

Nhiệm Vụ Giải Quyết Biến Số.

Nội dung nhiệm vụ: Hiện Thế Giới Đơn Đế Thần Thiên Địa xuất hiện quá nhiều người mang kí ức cũ ảnh hưởng đến vận hành của thế giới, có xác xuất rất lớn hủy diệt thế giới. Đề nghị nhiệm vụ giả giải quyết các biến số này.

Gợi ý cách giải quyết: Xoá kí ức hoặc giết.

Ban thưởng: Giải quyết một mục tiêu thưởng tích phân 2000 điểm, công đức 30 điểm. Số lượng mục tiêu không hạn chế.

Nhìn cái ban thưởng mà Tư Khấu Kình Vũ sửng sốt. Không hạn chế số lượng mục tiêu nghĩa là có rất nhiều mục tiêu đến nối hệ thống không thống kê được sao?

Đây là thao tác gì vậy? Chơi vầy ai chơi lại.

Chiếu theo cái này thù đây chẳng phải nói có rất nhiều người giống như Dực Kì Thiên, Hoạ Khiết Vũ, Diêm Luân, Tô Phục đấy à, mà còn là con số đếm không hết nữa.

Tư Khấu Kình Vũ chỉ cảm thấy choáng mặt. Cái thế giới rách nát gì thế này.

Tỉnh táo lại xoa xoa đầu, vuốt mặt cho bình tĩnh lại.

Ớ... Giờ mới để ý, nãy giờ y làm trò con mèo mà sao hệ thống không ra giải đáp gì hết trơn vậy. Lúc trước hệ thống tận tâm lắm mà.

Hệ thống, ngươi đã thay đổi, ngươi không còn như xưa.

Hệ thống thanh âm lạnh băng vang lên. [Hiện kí chủ đã dần thích ứng với công việc, bổn hệ thống sẽ ngưng tay chỉ tay hướng dẫn. Kí chủ cố lên, khi nào cần thì cứ gọi bổn hệ thống. Bổn hệ thống sẵn sàng phục vụ 24/24 mọi lúc mọi nơi.]

Tư Khấu Kình Vũ: "..." Ta cảm thấy là ngươi lười thì có.

Lườm nguýt hệ thống một cái, Tư Khấu Kình Vũ cũng không hỏi gì thêm. Có cái gì đâu mà hỏi, y cũng không phải tay mơ gà rừng.

Trao đổi với hệ thống một chút về danh sách nhiệm vụ, Tư Khấu Kình Vũ liền giao phó công việc cho Diêm Luân rồi rời U Minh Giới trở về Dương Thế.

Một năm này làm việc y không chỉ tăng trướng về tài khoản mà còn có vài đặc quyền khác nhau. Ví dụ như có thể ngưng thực thân thể, ví như có thể tự đi đến bất cứ đâu y muốn.

Trở lại dương gian nhất thời không thích ứng được ánh sáng mà bị chói mắt một lát. Nhưng cũng rất nhanh y liền thích ứng được. Nghe tiếng rôm rả xôm tụ và đủ loại hương vị trong không khí mà khiến y có cảm giác thân thiết.

Tư Khấu Kình Vũ: "..."

Hình như y quên cái gì đó thì phải.

Dực Kì Thiên.

Độ hảo cảm: -700.



Thảo... Moá... Em gái ngươi.

"Hệ thống, vụ -700 điểm hảo cảm là chuyện gì xảy ra." Một tiếng gào thét thê thảm như heo bị chọc tiết vang tận mây xanh nhưng lại không một ai để ý hay nghe thấy. Lúc này Tư Khấu Kình Vũ đang đứng trong một ngõ hẽm nhỏ vắng người sắc mặt âm trầm.

Y bị cái nhiệm vụ khẩn cấp làm cho lú lẫn đầu óc. Mém chút quên cái vụ chết người này.

Hệ thống lãnh khốc vô tình vạch mặt sự thật. [Kí chủ thất hứa.]

Thất hứa?

Hứa gì?

Tư Khấu Kình Vũ sắc mặt trong nháy mắt trắng không còn chút máu.

"Thật xin lỗi. Sư tôn biết mình trước kia sai rồi, sư tôn rất ân hận, sư tôn hứa từ nay về sau sẽ không bỏ rơi Thiên nhi, Thiên nhi tin sư tôn được chứ? "

"Hi vọng sư tôn nói là thật, đồ nhi nguyện ý chờ mong."

"Vi sư sẽ không khiến Thiên nhi thất vọng."

Trong đầu bỗng hiện về đoạn đối thoại và lời hứa lúc trước. Moá... Y nói y quên các ngươi tin không? Nhưng y thực sự quên, quên triệt triệt để để.

Tư Khấu Kình Vũ vò đầu bức tai. Y nhớ đến, năm nay là thời điểm tổ chức Đại Hội Thi Đấu mỗi mười năm một lần của Phục Lâm Tông.

Bất tri bất giác y đã ở đây ba năm, Tư Khấu Kình Vũ có phần hoảng hốt vì thời gian trôi quá nhanh cũng có phần lo lắng không biết Đại Hội Thi Đấu đã diễn ra chưa. Y chỉ đàng nhỏ giọng yếu ớt hỏi hệ thống.

"Hệ thống, Đại Hội Thi Đấu Phục Lâm Tông đã đến chưa?"

Hệ thống máy móc trả lời: [Hôm nay diễn ra trận chung kết. Kí chủ đến vẫn còn kịp xem kết thúc.]

Một sét đánh giữa trời quang ầm ầm vang lên trong óc y.

Tư Khấu Kình Vũ, ngươi thảm, ngươi đáng đời.

Không kịp nghĩ nhiều Tư Khấu Kình Vũ liền xé rách không gian đến Phục Lâm Tông đồng thời mượn ý niệm Ý Chí Thế Giới gửi thông điệp cho Hoạ Khiết Vũ.

Lúc đến nơi đã thấy Hoạ Khiết đón chờ. Tư Khấu Kình Vũ đành ổn định cảm xúc, bề ngoài nhìn thì lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn theo Hoạ Khiết Vũ vào trong.

Trên đường đi Hoạ Khiết Vũ đã giải thích cho y rõ tình hình hiện tại. Đại Hội Thi Đấu đang diễn ra trận chung kết mà điều ngạc nhiên là cả Dực Kì Thiên lẫn Tô Phục đều không tham gia.

Nhìn thấy Dực Kì Thiên y mới biết lí do tại sao, tiếp đó chính là một trận trầm mặc.

Dực Kì Thiên hắn... Moá... Hắn lớn lên. Rõ ràng chỉ là hài tử tám tuổi mà cơ thể đã trưởng thành thành mười tám tuổi. Đã vậy hắn hiện tại còn giữ chức Phong Chủ nữa chứ, tu vi cũng đạt Nguyên Anh Kì đỉnh phong chỉ thiếu chút nữa là Hoá Thần.

Đùa nhau đấy à?

Thiếu niên, cho hỏi ngươi là ngồi hoả tiễn phóng lên trời hay sao mà một năm trước Luyện Khí Kỳ, một năm sau đã Nguyên Anh Kỳ. Tu vi tăng trưởng thần tốc như vậy đã đành, cơ thể cũng lớn lên là sao?

Thiếu niên, ngươi là hài tử tám tuổi á, lớn nhanh như vậy được à, ngươi không muốn có tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc sao? Lớn nhanh như vậy thì làm gì còn tuổi thơ để nói. Sau này ngươi sẽ hối hận cho coi a uy.

Tô Phục cũng không thua kém đã là Nguyên Anh Kỳ trung kì Trưởng Lão, còn Hoạ Khiết Vũ thì đột phá Phân Thần Kỳ hậu kì.

Nguyên đám các ngươi bật hack đúng không? Nói cho ta biết, các ngươi bật hack kiểu gì thế?

Mới không gặp một năm mà sao mọi người đã có sự thay đổi nghiên trời lệch đất như thế là sao? Có phải ta chậm xuất hiện thêm ba năm, sau khi đi ra sẽ thấy các ngươi đồng loạt phi thăng đúng không?

Tư Khấu Kình Vũ đau đen rau muống một trận trong lòng, sắc mặt vững vàng nhìn mọi thứ. Phật một cái quạt mở, dao động cổ tay phe phẩy.

Tư Khấu Kình Vũ: "..." Quá mệt mỏi, y muốn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau