Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ
Chương 70: Kịch Bản Thế Giới Đơn Đế Thần Thiên Địa reset lần thứ 19.957 (4)
Với tư chất Thiên Linh Căn của hắn vẫn có thể đảm bảo Phục Lâm Tông và nhiều thế lực khác đứng về phía hắn. Chỉ là diệt đi một ngụy tu chân gia tộc cũng không là gì, huống chi gia tộc này còn khi dễ hắn lúc còn nhỏ.
Người tu hành để làm gì? Đương nhiên là để mạnh.
Trở nên mạnh để làm gì? Đương nhiên là để không bị ức hiếp.
Nếu có kẻ dám ức hiếp ta, vậy thì cần diệt sạch chúng.
Đây là đạo lí kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc từ trước tới nay.
Trở về Phục Lâm Tông, Dực Kì Thiên liền nhận lời bái sư vào môn hạ của Hoạ Khiết Vũ. Khẽ thở dài một hơi, quanh đi quẩn lại cũng là không thoát được.
Dực Kì Thiên suy nghĩ kĩ rất lâu mới quyết định như vậy. Hắn cũng mệt mỏi, kiếp trước trải qua bao thảm kịch, từ chỗ nào ngã thì hắn muốn từ chỗ đó đứng lên. Mà Phục Lâm Tông chính là nơi đó.
Cứ thế trọn vẹn qua ba năm an bình, những tưởng rằng bí mật sẽ mãi mãi bị giấu kín, hắn chẳng thể ngờ rằng lại vẫn bị người phanh phui ra.
Dực Gia đã bị hắn diệt môn, cũng quả thật không còn ai đứng ra vạch trần bí mật của hắn. Nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến lại có một kẻ Ma Tộc tự xưng là gia gia của hắn, lại còn gióng trống khua chiên kéo theo mấy vạn đại quân Ma Tộc đến Phục Lâm Tông đòi đón hắn trở về.
Lúc này trong đầu hắn lúc này xuất hiện vô số câu hỏi.
Cái quần què gì thế này? Không phải phụ thân hắn chỉ là đê giai Ma Tộc thôi sao, vậy sao bây giờ lại lòi đâu ra Ma Tôn gia gia vậy hả? Nếu có thì sao kiếp trước hắn không biết. Đùa hắn chơi à.
Nhưng không để hắn kịp phản ứng phản bác thì đã bị biến cố kế tiếp xảy ra làm cho mộng bức.
Không biết vị gia gia kia của hắn đã làm gì vậy mà lại có thể dẫn động huyết mạch Ma Tộc trong cơ thể hắn, khiến ma khí toát ra.
Lần này thì hay rồi, không cần hắn phủ nhận, chứng cứ cũng đã được bày ra không thể chối cãi.
Nhìn vẻ mặt khó có thể tin của đồng môn sư huynh đệ, nhìn vẻ phẫn nộ của Viêm Nguyệt Hàm, nhìn vẻ lạnh lùng vạn năm không đổi của Hoạ Khiết Vũ.
Hắn cười, cười càn rỡ, cười điên cuồng.
Hắn biết, mọi thứ kết thúc rồi, hắn lại ngã thêm một lần nữa.
Hắn thua, hắn muốn thay đổi vận mệnh nhưng đến cuối cùng vẫn phải đi trên con đường này.
Hắn hận, hắn oán.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại không chịu buông tha hắn.
Tại sao????
Vận mệnh như một vòng tròn, một khi đã tiến vào thì thế tất phải lăn cho đến cùng.
Dực Kì Thiên không thể nghĩ đến, bản thân đã cố gắng muốn thay đổi mọi chuyện nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát được.
Hắn vẫn phải trãi qua khoảng thời gian u ám nhất đời.
Bị sư tôn phế bỏ linh căn, bị kẻ tự xưng là gia gia bắt về Ma Giới. Bước vào tu ma chi lộ, đoạt chức Thành Chủ, thành lập đại quân Ma Tộc, thống nhất Ma Giới trở thành Ma Đế, tiến đánh Tu Vực tạo thành Chính Ma Đại Chiến. Chính tay đâm chết Hoạ Khiết Vũ và Tô Phục, chụp chết Thượng Quan Phi Dương.
Tìm ra kẻ đầu xỏ gây nên mọi chuyện chính là Huyền Nguyệt Ma Quân. Lăng trì xử tử, luyện hồn gã ta.
Trở về Mộc Vân Sâm Lâm lại bị Tô Trí Viễn đoạt xá chiếm thân xác, hắn thì nhờ vào Xích Viêm Kiếm một lần nữa bảo trụ hồn phách, tìm tài liệu chế tạo nhục thân trở về phản sát Tô Trí Viễn.
Nghĩ cũng hay, kiếp trước kẻ đoạt xác hắn là Huyền Nguyệt Ma Quân, hiện tại lại đổi thành Tô Trí Viễn. Kiếp trước kẻ vạch trần thân phận của hắn là Hoạ Khiết Vũ còn kiếp này lại đổi thành Huyền Nguyệt Ma Quân.
Vận mệnh nha... Thật là một thứ kì diệu.
Cuối cùng thống trị Tam Giới, lại dùng Tam Đại Thần Khí tiến hành đảo ngược thời gian.
Mang theo vô biên oán hận trong người nhập thế chuyển kiếp.
Nhìn hết câu chuyện, Tư Khấu Kình Vũ không thể không bội phục cách vặn kịch bản của Ý Chí Thế Giới. Đúng là không từ thủ đoạn để đạt thành mục đích. Kể cả để Thủ Hộ Giả của mình làm thay vai diễn của boss phản diện cũng làm được.
Kính nể, tiểu sinh bội phục sát đất.
Lần này Dực Kì Thiên còn thảm hơn lần trước. Hai lần kì vọng, hai lần hi vọng bị tàn nhẫn bóp tắt. Hai lần bị phản bội, moá, tư vị kia thật không dám nghĩ.
Tư Khấu Kình Vũ không tim không phổi mà nghĩ. Nếu ở đây có bắp rang bơ chắc hẳn y sẽ vừa ăn vừa xem kịch.
Tuy nói y có mấy năm tiếp xúc thân cận với Dực Kì Thiên, cũng từng sinh ra tia tình cảm và áy náy. Nhưng kể từ lúc hắn muốn giết y thì mọi thứ đã đi về con số không. Nếu không phải giết hắn thì thế giới này sẽ sụp đổ thì có lẻ y đã ra tay từ lâu rồi.
Y chính là kẻ vô tâm vô phế như vậy, cũng là kẻ có thù tất báo, thù sâu nhớ dai, thù nhẹ trả luôn.
Nếu có kẻ muốn y chết hay giết y, y nhất định phải trăm lần hoàn trả lại. Hừ... Cứ chờ đấy.
[Đinh! Tiếp thu kịch bản hoàn tất.]
[Nhiệm vụ hoàn thành nguyện vọng mở ra. Mời kí chủ chấp hành.]
Nguyện vọng: Tin Tưởng.
Hoàn thành ban thưởng: 2 vạn tích phân.
Trừng phạt: Trừ 1000 công đức.
Moá...
Nhìn cái ban thưởng và trừng phạt mà Tư Khấu Kình Vũ không nhịn được chửi tục. Ban thưởng chỉ có tích phân, méo còn gì khác. Thế mà trừng phạt lại trừ công đức.
Hệ thống, ngươi đi ra đây, ta bảo đảm không ra tay giết ngươi.
Ngươi có phải là bị chập mạch không hả.
Hệ thống như biết thắc mắc của y, không nhanh không chậm nói.
[Kí chủ bớt giận. Nhiệm vụ này khi hoàn thành, dựa theo hệ thống tính toàn thì không tạo ra công đức nên không có điểm công đức. Cho nên chỉ có thể ban thưởng tích phân. Còn trừng phạt bị trừ điểm công đức là vì nếu không thể giải quyết nguyện vọng này của Dực Kì Thiên sẽ khiến hắn hắc hoá gây hại thế giới. Hắn gây tội thì kí chủ cũng sẽ gánh một phần trách nhiệm.]
Tư Khấu Kình Vũ tức xạm mặt.
"Quần què, hắn gây tội thì liên quan gì đến ta mà ta phải chịu."
Dựa theo hệ thống nói thì nếu Dực Kì Thiên gây chuyện, y sẽ phải gánh một phần trách nhiệm. Do đó y phải dùng điểm công đức để hoá giải phần trách nhiệm này.
Nhưng... Có lí nào lại như vậy. Y và hắn đâu có quan hệ gì đâu mà bắt y phải gánh vác trách nhiệm chứ.
[Vì kí chủ là Vô Thần Sinh Thiên.]
Hệ thống hời hợt trả lời, Tư Khấu Kình Vũ hoá đá.
Moá... Còn vụ này nữa à.
Y thật sự có cảm giác hối hận đấy. Khi không đề cái vụ Vô Thần Sinh Thiên làm gì thế không biết. Mà nếu không đề thì y đâu có ở đây, đâu có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Đây là 'có được có mất' đấy mà.
Tư Khấu Kình Vũ còn có thể nói gì, chỉ có thể chấp nhận.
Bảo bảo đau lòng nhưng bảo bảo sẽ không than vãn đâu.
[Kí chủ, mau tỉnh lại. Dực Kì Thiên đang ở cạnh kí chủ á. Hình như hắn còn cầm dao kìa.]
Tư Khấu Kình Vũ nghe hệ thống thông báo mà giật mình.
Moá... Y quên mất bây giờ ý thức của y đang ở trong hệ thống không gian, mà lại còn không tiến hành ngưng thời gian. Cơ thể bên ngoài hiện tại không ai trông nom lại còn có hung thú bên ngoài nữa.
Tư Khấu Kình Vũ cũng không kịp suy nghĩ chuyện khác vội để ý thức trở về cơ thể. Vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt hù doạ.
Y thấy cái gì?
Dực Kì Thiên cầm dao.
Cầm dao làm gì đấy? Tính giết người à anh bạn nhỏ.
Chẳng kịp nghĩ gì lần hai, Tư Khấu Kình Vũ đã nhảy dựng lên tránh xa hắn một khoảng cách an toàn. Hoảng hốt và cảnh giác nói.
"Ngươi đang làm gì vậy? Cầm dao làm gì?"
Dực Kì Thiên nhướng mày nhìn y, một tay cầm dao một tay cầm một con thỏ nướng. Im lặng không nói.
Tư Khấu Kình Vũ thì hỏi xong mới nhìn thấy mọi thứ. Nhìn thỏ nướng cùng con dao cùng với một vài miếng thịt thỏ được cắt chỉnh tề thì nhất thời vẫn chưa load được chuyện gì đang xảy ra.
Cũng không thể trách y được, là do hệ thống chỉ thông báo Dực Kì Thiên cầm dao mà không nói hắn muốn làm gì. Báo hại y nghĩ đến vụ hắn muốn giết y cho nên sợ hãi.
Mà bây giờ có vẻ như, hình như không phải như vậy. Nhưng ai biết có trá hay không, cho nên y cảnh giác là đúng không sai.
"Ngươi có muốn ăn thịt thỏ nướng hay không?"
Dực Kì Thiên nhìn cái vẻ mặt cảnh giác của y thì thấy không hiểu ra sao.
Y là ai?
Ở đây làm gì?
Đến từ đâu?
Tại sao lại cảnh giác với hắn?
Mấy câu hỏi này cứ xoay quanh trong đầu hắn từ lúc gặp y đến giờ.
Hắn rất muốn biết cũng muốn hiểu rõ. Không biết vì lí do gì nhưng hắn cứ có cảm giác muốn thân cận y cho nên không tự chủ được muốn lại gần y. Nhưng y cảnh giác với hắn làm hắn cảm thấy ủy khuất.
Hắn đã làm gì sai hay sao?
Hay y biết hắn là ai, có phải biết hắn trọng sinh hay không? Nếu vậy y tiếp cận hắn là vì mục đích gì? Có phải muốn hại hắn không?
Vừa nghĩ như vậy, hắn bỗng cảm thấy một cỗ nguy cơ dâng trào trong lòng, đồng thời cũng nổi lên lòng cảnh giác với y.
Hắn nhíu mày, hắn cảm thấy bản thân rất lạ, rất kì quái. Cứ như luôn có một thức lực lượng vô hình gì đó vô thanh vô tức muốn ăn mòn cảnh giác và địch ý của hắn dành cho y. Nhưng đến khi hắn muốn lần theo cỗ lực lượng này điều tra thì nó lại biến mất vô tung.
Thật khó hiểu cũng quá khả nghi.
Có điều hắn biết nguyên nhân là từ đâu, chính là y. Vậy chỉ cần ở cạnh y thì hắn nhất định sẽ hiểu hết mọi chuyện. Cho nên hắn giả vờ vẻ mặt vô tội mời y ăn thịt thỏ nướng để xem y sẽ ứng đối ra sao.
Tư Khấu Kình Vũ nhìn thịt thỏ nướng lại nhìn hắn. Nhìn qua nhìn lại một hồi mới hỏi.
"Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi vừa nãy đang làm gì vậy?"
Mặc dù y nghĩ hắn đang cắt thịt thỏ nhưng vẫn cứ thấy là lạ. Không phải trong phim hay tiểu thuyết, nhân vật người ta đều là vặn chân thỏ mình thor rồi một miệng cắn xuống à. Sao đến nhân vật chính của hắn lại là cắt thịt thỏ.
Tư Khấu Kình Vũ cảm thấy nghi ngờ nhân sinh. Y có viết nhân vật chính ăn thịt thỏ theo cách này à?
Người tu hành để làm gì? Đương nhiên là để mạnh.
Trở nên mạnh để làm gì? Đương nhiên là để không bị ức hiếp.
Nếu có kẻ dám ức hiếp ta, vậy thì cần diệt sạch chúng.
Đây là đạo lí kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc từ trước tới nay.
Trở về Phục Lâm Tông, Dực Kì Thiên liền nhận lời bái sư vào môn hạ của Hoạ Khiết Vũ. Khẽ thở dài một hơi, quanh đi quẩn lại cũng là không thoát được.
Dực Kì Thiên suy nghĩ kĩ rất lâu mới quyết định như vậy. Hắn cũng mệt mỏi, kiếp trước trải qua bao thảm kịch, từ chỗ nào ngã thì hắn muốn từ chỗ đó đứng lên. Mà Phục Lâm Tông chính là nơi đó.
Cứ thế trọn vẹn qua ba năm an bình, những tưởng rằng bí mật sẽ mãi mãi bị giấu kín, hắn chẳng thể ngờ rằng lại vẫn bị người phanh phui ra.
Dực Gia đã bị hắn diệt môn, cũng quả thật không còn ai đứng ra vạch trần bí mật của hắn. Nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến lại có một kẻ Ma Tộc tự xưng là gia gia của hắn, lại còn gióng trống khua chiên kéo theo mấy vạn đại quân Ma Tộc đến Phục Lâm Tông đòi đón hắn trở về.
Lúc này trong đầu hắn lúc này xuất hiện vô số câu hỏi.
Cái quần què gì thế này? Không phải phụ thân hắn chỉ là đê giai Ma Tộc thôi sao, vậy sao bây giờ lại lòi đâu ra Ma Tôn gia gia vậy hả? Nếu có thì sao kiếp trước hắn không biết. Đùa hắn chơi à.
Nhưng không để hắn kịp phản ứng phản bác thì đã bị biến cố kế tiếp xảy ra làm cho mộng bức.
Không biết vị gia gia kia của hắn đã làm gì vậy mà lại có thể dẫn động huyết mạch Ma Tộc trong cơ thể hắn, khiến ma khí toát ra.
Lần này thì hay rồi, không cần hắn phủ nhận, chứng cứ cũng đã được bày ra không thể chối cãi.
Nhìn vẻ mặt khó có thể tin của đồng môn sư huynh đệ, nhìn vẻ phẫn nộ của Viêm Nguyệt Hàm, nhìn vẻ lạnh lùng vạn năm không đổi của Hoạ Khiết Vũ.
Hắn cười, cười càn rỡ, cười điên cuồng.
Hắn biết, mọi thứ kết thúc rồi, hắn lại ngã thêm một lần nữa.
Hắn thua, hắn muốn thay đổi vận mệnh nhưng đến cuối cùng vẫn phải đi trên con đường này.
Hắn hận, hắn oán.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại không chịu buông tha hắn.
Tại sao????
Vận mệnh như một vòng tròn, một khi đã tiến vào thì thế tất phải lăn cho đến cùng.
Dực Kì Thiên không thể nghĩ đến, bản thân đã cố gắng muốn thay đổi mọi chuyện nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát được.
Hắn vẫn phải trãi qua khoảng thời gian u ám nhất đời.
Bị sư tôn phế bỏ linh căn, bị kẻ tự xưng là gia gia bắt về Ma Giới. Bước vào tu ma chi lộ, đoạt chức Thành Chủ, thành lập đại quân Ma Tộc, thống nhất Ma Giới trở thành Ma Đế, tiến đánh Tu Vực tạo thành Chính Ma Đại Chiến. Chính tay đâm chết Hoạ Khiết Vũ và Tô Phục, chụp chết Thượng Quan Phi Dương.
Tìm ra kẻ đầu xỏ gây nên mọi chuyện chính là Huyền Nguyệt Ma Quân. Lăng trì xử tử, luyện hồn gã ta.
Trở về Mộc Vân Sâm Lâm lại bị Tô Trí Viễn đoạt xá chiếm thân xác, hắn thì nhờ vào Xích Viêm Kiếm một lần nữa bảo trụ hồn phách, tìm tài liệu chế tạo nhục thân trở về phản sát Tô Trí Viễn.
Nghĩ cũng hay, kiếp trước kẻ đoạt xác hắn là Huyền Nguyệt Ma Quân, hiện tại lại đổi thành Tô Trí Viễn. Kiếp trước kẻ vạch trần thân phận của hắn là Hoạ Khiết Vũ còn kiếp này lại đổi thành Huyền Nguyệt Ma Quân.
Vận mệnh nha... Thật là một thứ kì diệu.
Cuối cùng thống trị Tam Giới, lại dùng Tam Đại Thần Khí tiến hành đảo ngược thời gian.
Mang theo vô biên oán hận trong người nhập thế chuyển kiếp.
Nhìn hết câu chuyện, Tư Khấu Kình Vũ không thể không bội phục cách vặn kịch bản của Ý Chí Thế Giới. Đúng là không từ thủ đoạn để đạt thành mục đích. Kể cả để Thủ Hộ Giả của mình làm thay vai diễn của boss phản diện cũng làm được.
Kính nể, tiểu sinh bội phục sát đất.
Lần này Dực Kì Thiên còn thảm hơn lần trước. Hai lần kì vọng, hai lần hi vọng bị tàn nhẫn bóp tắt. Hai lần bị phản bội, moá, tư vị kia thật không dám nghĩ.
Tư Khấu Kình Vũ không tim không phổi mà nghĩ. Nếu ở đây có bắp rang bơ chắc hẳn y sẽ vừa ăn vừa xem kịch.
Tuy nói y có mấy năm tiếp xúc thân cận với Dực Kì Thiên, cũng từng sinh ra tia tình cảm và áy náy. Nhưng kể từ lúc hắn muốn giết y thì mọi thứ đã đi về con số không. Nếu không phải giết hắn thì thế giới này sẽ sụp đổ thì có lẻ y đã ra tay từ lâu rồi.
Y chính là kẻ vô tâm vô phế như vậy, cũng là kẻ có thù tất báo, thù sâu nhớ dai, thù nhẹ trả luôn.
Nếu có kẻ muốn y chết hay giết y, y nhất định phải trăm lần hoàn trả lại. Hừ... Cứ chờ đấy.
[Đinh! Tiếp thu kịch bản hoàn tất.]
[Nhiệm vụ hoàn thành nguyện vọng mở ra. Mời kí chủ chấp hành.]
Nguyện vọng: Tin Tưởng.
Hoàn thành ban thưởng: 2 vạn tích phân.
Trừng phạt: Trừ 1000 công đức.
Moá...
Nhìn cái ban thưởng và trừng phạt mà Tư Khấu Kình Vũ không nhịn được chửi tục. Ban thưởng chỉ có tích phân, méo còn gì khác. Thế mà trừng phạt lại trừ công đức.
Hệ thống, ngươi đi ra đây, ta bảo đảm không ra tay giết ngươi.
Ngươi có phải là bị chập mạch không hả.
Hệ thống như biết thắc mắc của y, không nhanh không chậm nói.
[Kí chủ bớt giận. Nhiệm vụ này khi hoàn thành, dựa theo hệ thống tính toàn thì không tạo ra công đức nên không có điểm công đức. Cho nên chỉ có thể ban thưởng tích phân. Còn trừng phạt bị trừ điểm công đức là vì nếu không thể giải quyết nguyện vọng này của Dực Kì Thiên sẽ khiến hắn hắc hoá gây hại thế giới. Hắn gây tội thì kí chủ cũng sẽ gánh một phần trách nhiệm.]
Tư Khấu Kình Vũ tức xạm mặt.
"Quần què, hắn gây tội thì liên quan gì đến ta mà ta phải chịu."
Dựa theo hệ thống nói thì nếu Dực Kì Thiên gây chuyện, y sẽ phải gánh một phần trách nhiệm. Do đó y phải dùng điểm công đức để hoá giải phần trách nhiệm này.
Nhưng... Có lí nào lại như vậy. Y và hắn đâu có quan hệ gì đâu mà bắt y phải gánh vác trách nhiệm chứ.
[Vì kí chủ là Vô Thần Sinh Thiên.]
Hệ thống hời hợt trả lời, Tư Khấu Kình Vũ hoá đá.
Moá... Còn vụ này nữa à.
Y thật sự có cảm giác hối hận đấy. Khi không đề cái vụ Vô Thần Sinh Thiên làm gì thế không biết. Mà nếu không đề thì y đâu có ở đây, đâu có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Đây là 'có được có mất' đấy mà.
Tư Khấu Kình Vũ còn có thể nói gì, chỉ có thể chấp nhận.
Bảo bảo đau lòng nhưng bảo bảo sẽ không than vãn đâu.
[Kí chủ, mau tỉnh lại. Dực Kì Thiên đang ở cạnh kí chủ á. Hình như hắn còn cầm dao kìa.]
Tư Khấu Kình Vũ nghe hệ thống thông báo mà giật mình.
Moá... Y quên mất bây giờ ý thức của y đang ở trong hệ thống không gian, mà lại còn không tiến hành ngưng thời gian. Cơ thể bên ngoài hiện tại không ai trông nom lại còn có hung thú bên ngoài nữa.
Tư Khấu Kình Vũ cũng không kịp suy nghĩ chuyện khác vội để ý thức trở về cơ thể. Vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt hù doạ.
Y thấy cái gì?
Dực Kì Thiên cầm dao.
Cầm dao làm gì đấy? Tính giết người à anh bạn nhỏ.
Chẳng kịp nghĩ gì lần hai, Tư Khấu Kình Vũ đã nhảy dựng lên tránh xa hắn một khoảng cách an toàn. Hoảng hốt và cảnh giác nói.
"Ngươi đang làm gì vậy? Cầm dao làm gì?"
Dực Kì Thiên nhướng mày nhìn y, một tay cầm dao một tay cầm một con thỏ nướng. Im lặng không nói.
Tư Khấu Kình Vũ thì hỏi xong mới nhìn thấy mọi thứ. Nhìn thỏ nướng cùng con dao cùng với một vài miếng thịt thỏ được cắt chỉnh tề thì nhất thời vẫn chưa load được chuyện gì đang xảy ra.
Cũng không thể trách y được, là do hệ thống chỉ thông báo Dực Kì Thiên cầm dao mà không nói hắn muốn làm gì. Báo hại y nghĩ đến vụ hắn muốn giết y cho nên sợ hãi.
Mà bây giờ có vẻ như, hình như không phải như vậy. Nhưng ai biết có trá hay không, cho nên y cảnh giác là đúng không sai.
"Ngươi có muốn ăn thịt thỏ nướng hay không?"
Dực Kì Thiên nhìn cái vẻ mặt cảnh giác của y thì thấy không hiểu ra sao.
Y là ai?
Ở đây làm gì?
Đến từ đâu?
Tại sao lại cảnh giác với hắn?
Mấy câu hỏi này cứ xoay quanh trong đầu hắn từ lúc gặp y đến giờ.
Hắn rất muốn biết cũng muốn hiểu rõ. Không biết vì lí do gì nhưng hắn cứ có cảm giác muốn thân cận y cho nên không tự chủ được muốn lại gần y. Nhưng y cảnh giác với hắn làm hắn cảm thấy ủy khuất.
Hắn đã làm gì sai hay sao?
Hay y biết hắn là ai, có phải biết hắn trọng sinh hay không? Nếu vậy y tiếp cận hắn là vì mục đích gì? Có phải muốn hại hắn không?
Vừa nghĩ như vậy, hắn bỗng cảm thấy một cỗ nguy cơ dâng trào trong lòng, đồng thời cũng nổi lên lòng cảnh giác với y.
Hắn nhíu mày, hắn cảm thấy bản thân rất lạ, rất kì quái. Cứ như luôn có một thức lực lượng vô hình gì đó vô thanh vô tức muốn ăn mòn cảnh giác và địch ý của hắn dành cho y. Nhưng đến khi hắn muốn lần theo cỗ lực lượng này điều tra thì nó lại biến mất vô tung.
Thật khó hiểu cũng quá khả nghi.
Có điều hắn biết nguyên nhân là từ đâu, chính là y. Vậy chỉ cần ở cạnh y thì hắn nhất định sẽ hiểu hết mọi chuyện. Cho nên hắn giả vờ vẻ mặt vô tội mời y ăn thịt thỏ nướng để xem y sẽ ứng đối ra sao.
Tư Khấu Kình Vũ nhìn thịt thỏ nướng lại nhìn hắn. Nhìn qua nhìn lại một hồi mới hỏi.
"Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi vừa nãy đang làm gì vậy?"
Mặc dù y nghĩ hắn đang cắt thịt thỏ nhưng vẫn cứ thấy là lạ. Không phải trong phim hay tiểu thuyết, nhân vật người ta đều là vặn chân thỏ mình thor rồi một miệng cắn xuống à. Sao đến nhân vật chính của hắn lại là cắt thịt thỏ.
Tư Khấu Kình Vũ cảm thấy nghi ngờ nhân sinh. Y có viết nhân vật chính ăn thịt thỏ theo cách này à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất