Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ
Chương 9: Nghi Vấn Khó Giải
Đến lúc đó, tông môn lại đón nhận thêm một vị Nguyên Anh Kỳ Trưởng Lão hoặc Tông Lão trẻ tuổi nữa. Góp một phần tạo dựng thực lực cho tông môn. Quả là một chuyện vui mừng.
Nghe thấy Hoạ Khiết Vũ nói, các vị Phong Chủ, Trưởng Lão, Tông Lão khác chỉ có thể tiếc hận. Haizz... Xem ra đệ tử tư chất thượng thừa đều không có cơ hội đến tay bọn họ rồi.
Hoạ Khiết Vũ nhàn nhã đứng dậy, nhàn nhã đi xuống từng bậc thang không quá xa đến trước mặt Dực Kì Thiên. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, thanh âm êm dịu nhẹ nhàng vang lên. " Ngươi có muốn bái ta vi sư hay không? Trở thành đệ tử thân truyền thứ năm của Thương Kiếm Phong Chủ Hoạ Khiết Vũ ta. "
" Đệ tử tham kiến sư tôn. " Dực Kì Thiên hơi tỏ vẻ kích động quỳ xuống lạy tam quỳ cửu khấu bái sư.
Không còn cách khác, đây là lễ tiếc không thể bỏ. Nếu không sẽ rất khác người. Mặc dù Dực Kì Thiên không thích nhưng cũng không thể làm gì khác được nữa.
Hoạ Khiết Vũ khẽ gật đầu, cách không kéo hắn đứng lên. Sau đó trở về chỗ ngồi.
Dực Kì Thiên thì được một vị sư huynh thuộc Thương Kiếm Phong rước đi đến chỗ các đệ tử Thương Kiếm Phong đứng. Cả đám vui vẻ tụ tập lại một chỗ hỏi thăm vị sư đệ mới này, nhất thời không khí vui vẻ rộn ràng hẳn lên. Dực Kì Thiên chỉ có thể nhẫn tính tình mà đối ứng từng người.
Đợi sau một hồi thì buổi lễ cũng kết thúc. Hoạ Khiết Vũ dẫn theo một đám đệ tử rời khỏi quảng trường trở về Thương Kiếm Phong.
Thương Kiếm Phong, chủ phong đào tạo kiếm tu bậc nhất tu chân giới.
Có vô số tu sĩ lựa chọn kiếm làm vũ khí tùy thân thậm chí là bản mệnh vũ khí.
Cũng chính vì thế mà truyền thừa kiếm đạo từ một gốc được phân ra thành hàng trăm vạn hay hàng ngàn vạn truyền thừa chi nhánh khác nhau. Có truyền thừa tương tự, cũng có truyền thừa khác biệt, thậm chí kết hợp giữa kiếm và những yếu tố khác tạo nên trường phái mới về kiếm đạo.
Trong vô vàng truyền thừa kiếm đạo, truyền thừa được mệnh danh chính thống kiếm đạo đạt được sự chấp nhận của tu sĩ tu chân giới đã ít lại càng ít.
Hiện nay những nơi được mệnh danh chính thống kiếm đạo cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay gồm có Thương Kiếm Phong trực thuộc Phục Lâm Tông, Trì Kiếm Các trong Tứ Phái, Kiếm Vân Sơn, Ngã Lập Kiếm Môn.
Trong đó, nổi danh nhất phải kể đến Thương Kiếm Phong trực thuộc Phục Lâm Tông. Nơi đây không chỉ chứa đựng vô vàng binh khí là kiếm quý giá được nhiều tu sĩ nhớ thương và ao ước. Mà quan trọng hơn là truyền thừa chính thống kiếm đạo không chê vào đâu được.
Người cầm kiếm phải là người ngay thẳng, tâm trí cứng cỏi không vì ngoại vật mà bị ảnh hưởng, cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa, phong thái hào khí ngất trời, phất tay xem nhạt mọi thứ, Kiếm giả thà gãy không chịu cong chính là tiêu chí kiếm giả chân chính mà mọi người công nhận. Nhưng mấy ai có thể làm được?
Trong thiên hạ lại ai có thể làm được những tiêu chí đó? Đáp án chính là có. Nhưng rất hiếm, còn hiếm hơn cả hoa mọc trên hàn băng vạn năm hay hoang mạc cằn cổi.
Ấy vậy mà Thương Kiếm Phong lại có thể cho ra người như vậy.
Mỗi đời Thương Kiếm Phong Chủ đều được chọn lựa kĩ càng từ mấy ngàn đệ tử Thương Kiếm Phong, phải đạt ít nhất bốn trong sáu tiêu chí trên và được sự chấp thuận nhận chủ của Thương Thần Kiếm mới có thể đạt được vị trí Phong Chủ.
Thương Thần Kiếm chính là biểu tượng cho địa vị Thương Kiếm Phong Chủ, cũng là niềm tự hào của Thương Kiếm Phong.
Tương truyền Thương Thần Kiếm là một kiện Thần Binh hiếm có trên đời do tổ sư Thần Kiếm Các đúc tặng riêng cho tổ sư Thương Kiếm Phong không chỉ làm binh khí tùy thân mà còn dùng để truyền thừa qua bao đời Phong Chủ. Bên trong Thương Thần Kiếm lưu giữ vô số ý niệm của các bậc tiền bối dùng để khảo nghiệm đời sau, chỉ người có tài có đức mới có thể đạt được sự chấp thuận của các bậc tiền bối mà xứng đáng được Thương Thần Kiếm nhận chủ, mới xứng đáng với vị trí Thương Kiếm Phong Chủ.
Chỉ riêng những điều này đã cho thấy được tính cách và cách làm người của vị Thương Kiếm Phong Chủ đương nhiệm Hoạ Khiết Vũ này như thế nào.
Nếu y là người trong ngoài không đồng nhất thì khó mà đạt được sự chấp thuận của Thương Thần Kiếm ngồi trên vị trí Phong Chủ. Chỉ cần bản thân thay đổi đánh mất niềm tin ban đầu, không đạt được trên bốn tiêu chí hoặc vi phạm nghiêm trọng bất kì tiêu chí nào thì sẽ không thể điều khiển được Thương Thần Kiếm.
Nhưng nếu y là người như vậy thì không có lí nào lại năm lần bảy lượt đối đầu với hắn.
Trong lòng Dực Kì Thiên mãi không sao hiểu được vấn đề này.
Nếu nói hắn là ác nhân mọi người đều muốn tru diệt, y vì không thẹn lương tâm mà muốn giết hắn thì cũng không có gì đáng nói. Có điều, từng có một kiếp hắn cố gắng làm một người tốt để thử thay đổi số phận giữa hắn và y xem thử thế nào. Kết quả là hắn thì thành người tốt dương danh thiên hạ, còn y thì lại tâm ma bất ổn tìm hắn gây chuyện. Chuyện chỉ có thế đã đành. Điều không thể giải thích được là trong trận chiến cuối cùng y lại có thể cầm Thương Thần Kiếm cùng hắn đối chiến.
Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn thật sự thấy hồ đồ.
Nói tốt vi phạm nghiêm trọng bất kì tiêu chí nào cũng không thể điều khiển được Thương Thần Kiếm đâu? Rõ ràng là gạt người. Hắn vẫn thấy y sài như thường.
Ủa, không lẻ cho dù hắn có cố gắng làm người tốt đến đâu vẫn phải nhận sự phán xét của Thương Thần Kiếm rằng hắn có tội sao?
Cái này kì nha! Hắn quả thật là bị Thương Thần Kiếm này làm cho hồ đồ gần vạn kiếp.
Càng nghĩ càng thấy không hiểu ra sao, sương mù quanh thân không thể nhìn rõ.
" Đến rồi."
Đang lúc suy nghĩ thì chợt có thanh âm vang lên, là một vị sư tỷ vui mừng reo lên.
Dực Kì Thiên bất giác nhìn lên phía trước. Chỉ thấy trước mặt là một ngọn núi lớn lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh chừng năm ngọn núi nhỏ lấy núi lớn làm trung tâm xoay quanh thành bông hoa năm cánh. Nơi đây chính là Thương Kiếm Phong.
Từ trong Thương Kiếm Phong tuôn ra vô vàng kiếm ý ngút trời. Ngoài rìa Thương Kiếm Phong là một tầng kết giới tạo nên từ nhiều lớp kiếm khí sắc bén. Chỉ cần có người vô ý đi vào sẽ bị hàng ngàn hàng vạn kiếm khí xoắn giết thi cốt vô tồn.
Từ chân núi đến đỉnh núi của mỗi ngọn núi có thể thấy được có vô vàng thanh kiếm tùy ý cắm đầy đất cho người có duyên đến nhận chủ.
Thương Kiếm Phong không chỉ có một ngọn núi trụ cột mà gồm có một Chủ Sơn và năm Phụ Sơn bao vây xung quanh.
Năm là một con số có ý nghĩa. Nó đại diện cho ngũ hành lưu chuyển. Là đại diện của nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Phải có ngũ hành mới dần xuất hiện ánh sáng, có ánh sáng mới xuất hiện sự sống và tử vong. Có sự sống và tử vong mới có âm dương điều hoà và nghịch chuyển. Từ âm đương diễn biến ra vô vàng quy tắc khác. Đó mới là ý nghĩa của ngũ hành.
Kì thực với lí luận này không phải ai cũng cho là đúng. Có điều ở Phục Lâm Tông này, tổ sư Phục Lâm Tông đã nói như vậy thì hậu bối đời sau chỉ có thể nghe theo. Cũng chính vì vậy mà đại đa số kiến trúc, sự việc đều lấy số năm làm chính.
Quay lại vấn đề chính.
Thương Kiếm Phong toả ra vô vàng kiếm ý, kiếm tu ở đây tu luyện chỉ cần không quá ngu dốt sẽ có xác xuất rất nhanh lĩnh hội kiếm ý từ đó diễn biến kiếm đạo bản thân. Trở thành một kiếm đạo đại tông sư nằm trong tầm tay.
Đây cũng là một trong nhiều lí do mà có rất nhiều kiếm tu muốn bái nhập Thương Kiếm Phong.
Dực Kì Thiên cảm thán không thôi, quanh đi quẩn lại rốt cuộc cũng về nơi đây.
Nói thật đối với Thương Kiếm Phong, cảm giác của hắn rất là phức tạp. Cũng không biết nên căm ghét nơi này hay yêu thích nơi này nữa. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẳng của hắn, là Thương Kiếm Phong cho hắn ấm áp mà hắn luôn mong muốn, nhưng cũng chính nơi này lại chôn vùi tất cả hi vọng của hắn.
Đây là chuyện mà hắn không biết phải làm thế nào, phải lấy tâm trạng gì đối diện với nó.
" Kì Thiên, con đi xuống tự tìm cho bản thân một thanh kiếm rồi leo lên đỉnh núi. Vi sư ở đấy chờ con. Để tránh bản thân bị thương, Âm Vũ sẽ cùng con cùng tìm kiếm. " Hoạ Khiết Vũ nhàn nhạt nhìn vô vàng thanh kiếm cắm đầy đất kia mà nói. Thanh âm không nghe ra hỉ nộ ái ố gì đáng nói. Chỉ có lạnh nhạt và lạnh nhạt.
" Vâng, sư tôn!" Âm Vũ nghe vậy vội đưa tay trái chắp tay phải đang cầm kiếm cúi đầu cung kính nói.
Mỗi kiếm tu cần có ít nhất hai thanh kiếm bên mình. Một thanh kiếm dùng cho ngự kiếm, thanh kiếm còn lại thì dùng như bính khí phòng vệ và chiến đấu.
Nếu chỉ có một thanh kiếm kè kè bên mình thì đến lúc ngự kiếm gặp công kích sẽ khó có thể ứng chiến được. Đây là chuyện cực kì không thể chấp nhận được.
" Vâng, sư tôn. " Dực Kì Thiên cũng ôm quyền cúi đầu cung kính đáp.
Âm Vũ chính là tam đệ tử thân truyền của Hoạ Khiết Vũ. Là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của Hoạ Khiết Vũ.
Trước khi thu nhận hắn, Hoạ Khiết Vũ có đến bốn đệ tử thân truyền. Lần lượt là đại đệ tử Thượng Quan Phi Dương, nhị đệ tử Quân Thiên Hoà, tam đệ tử Âm Vũ, tứ đệ tử Ngạn Lục Lạc Minh. Trong đó, Thượng Quan Phi Dương và Quân Thiên Hoà là tu sĩ Tích Cốc Kỳ hậu kì, Âm Vũ là Tích Cốc Kỳ trung kì, Ngạn Lục Lạc Minh Tích Cốc Kỳ sơ kì.
Chỉ trong vòng hai mươi năm có thể dạy ra bốn đệ tử đều đạt tu vi Tích Cốc Kì quả thật rất hiếm thấy. Ngay cả tư chất song linh căn như Ngạn Lục Lạc Minh cũng không kém gì ba vị sư tỷ sư huynh kia vài tiểu cảnh giới đã rất đáng sợ.
Nghe thấy Hoạ Khiết Vũ nói, các vị Phong Chủ, Trưởng Lão, Tông Lão khác chỉ có thể tiếc hận. Haizz... Xem ra đệ tử tư chất thượng thừa đều không có cơ hội đến tay bọn họ rồi.
Hoạ Khiết Vũ nhàn nhã đứng dậy, nhàn nhã đi xuống từng bậc thang không quá xa đến trước mặt Dực Kì Thiên. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, thanh âm êm dịu nhẹ nhàng vang lên. " Ngươi có muốn bái ta vi sư hay không? Trở thành đệ tử thân truyền thứ năm của Thương Kiếm Phong Chủ Hoạ Khiết Vũ ta. "
" Đệ tử tham kiến sư tôn. " Dực Kì Thiên hơi tỏ vẻ kích động quỳ xuống lạy tam quỳ cửu khấu bái sư.
Không còn cách khác, đây là lễ tiếc không thể bỏ. Nếu không sẽ rất khác người. Mặc dù Dực Kì Thiên không thích nhưng cũng không thể làm gì khác được nữa.
Hoạ Khiết Vũ khẽ gật đầu, cách không kéo hắn đứng lên. Sau đó trở về chỗ ngồi.
Dực Kì Thiên thì được một vị sư huynh thuộc Thương Kiếm Phong rước đi đến chỗ các đệ tử Thương Kiếm Phong đứng. Cả đám vui vẻ tụ tập lại một chỗ hỏi thăm vị sư đệ mới này, nhất thời không khí vui vẻ rộn ràng hẳn lên. Dực Kì Thiên chỉ có thể nhẫn tính tình mà đối ứng từng người.
Đợi sau một hồi thì buổi lễ cũng kết thúc. Hoạ Khiết Vũ dẫn theo một đám đệ tử rời khỏi quảng trường trở về Thương Kiếm Phong.
Thương Kiếm Phong, chủ phong đào tạo kiếm tu bậc nhất tu chân giới.
Có vô số tu sĩ lựa chọn kiếm làm vũ khí tùy thân thậm chí là bản mệnh vũ khí.
Cũng chính vì thế mà truyền thừa kiếm đạo từ một gốc được phân ra thành hàng trăm vạn hay hàng ngàn vạn truyền thừa chi nhánh khác nhau. Có truyền thừa tương tự, cũng có truyền thừa khác biệt, thậm chí kết hợp giữa kiếm và những yếu tố khác tạo nên trường phái mới về kiếm đạo.
Trong vô vàng truyền thừa kiếm đạo, truyền thừa được mệnh danh chính thống kiếm đạo đạt được sự chấp nhận của tu sĩ tu chân giới đã ít lại càng ít.
Hiện nay những nơi được mệnh danh chính thống kiếm đạo cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay gồm có Thương Kiếm Phong trực thuộc Phục Lâm Tông, Trì Kiếm Các trong Tứ Phái, Kiếm Vân Sơn, Ngã Lập Kiếm Môn.
Trong đó, nổi danh nhất phải kể đến Thương Kiếm Phong trực thuộc Phục Lâm Tông. Nơi đây không chỉ chứa đựng vô vàng binh khí là kiếm quý giá được nhiều tu sĩ nhớ thương và ao ước. Mà quan trọng hơn là truyền thừa chính thống kiếm đạo không chê vào đâu được.
Người cầm kiếm phải là người ngay thẳng, tâm trí cứng cỏi không vì ngoại vật mà bị ảnh hưởng, cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa, phong thái hào khí ngất trời, phất tay xem nhạt mọi thứ, Kiếm giả thà gãy không chịu cong chính là tiêu chí kiếm giả chân chính mà mọi người công nhận. Nhưng mấy ai có thể làm được?
Trong thiên hạ lại ai có thể làm được những tiêu chí đó? Đáp án chính là có. Nhưng rất hiếm, còn hiếm hơn cả hoa mọc trên hàn băng vạn năm hay hoang mạc cằn cổi.
Ấy vậy mà Thương Kiếm Phong lại có thể cho ra người như vậy.
Mỗi đời Thương Kiếm Phong Chủ đều được chọn lựa kĩ càng từ mấy ngàn đệ tử Thương Kiếm Phong, phải đạt ít nhất bốn trong sáu tiêu chí trên và được sự chấp thuận nhận chủ của Thương Thần Kiếm mới có thể đạt được vị trí Phong Chủ.
Thương Thần Kiếm chính là biểu tượng cho địa vị Thương Kiếm Phong Chủ, cũng là niềm tự hào của Thương Kiếm Phong.
Tương truyền Thương Thần Kiếm là một kiện Thần Binh hiếm có trên đời do tổ sư Thần Kiếm Các đúc tặng riêng cho tổ sư Thương Kiếm Phong không chỉ làm binh khí tùy thân mà còn dùng để truyền thừa qua bao đời Phong Chủ. Bên trong Thương Thần Kiếm lưu giữ vô số ý niệm của các bậc tiền bối dùng để khảo nghiệm đời sau, chỉ người có tài có đức mới có thể đạt được sự chấp thuận của các bậc tiền bối mà xứng đáng được Thương Thần Kiếm nhận chủ, mới xứng đáng với vị trí Thương Kiếm Phong Chủ.
Chỉ riêng những điều này đã cho thấy được tính cách và cách làm người của vị Thương Kiếm Phong Chủ đương nhiệm Hoạ Khiết Vũ này như thế nào.
Nếu y là người trong ngoài không đồng nhất thì khó mà đạt được sự chấp thuận của Thương Thần Kiếm ngồi trên vị trí Phong Chủ. Chỉ cần bản thân thay đổi đánh mất niềm tin ban đầu, không đạt được trên bốn tiêu chí hoặc vi phạm nghiêm trọng bất kì tiêu chí nào thì sẽ không thể điều khiển được Thương Thần Kiếm.
Nhưng nếu y là người như vậy thì không có lí nào lại năm lần bảy lượt đối đầu với hắn.
Trong lòng Dực Kì Thiên mãi không sao hiểu được vấn đề này.
Nếu nói hắn là ác nhân mọi người đều muốn tru diệt, y vì không thẹn lương tâm mà muốn giết hắn thì cũng không có gì đáng nói. Có điều, từng có một kiếp hắn cố gắng làm một người tốt để thử thay đổi số phận giữa hắn và y xem thử thế nào. Kết quả là hắn thì thành người tốt dương danh thiên hạ, còn y thì lại tâm ma bất ổn tìm hắn gây chuyện. Chuyện chỉ có thế đã đành. Điều không thể giải thích được là trong trận chiến cuối cùng y lại có thể cầm Thương Thần Kiếm cùng hắn đối chiến.
Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn thật sự thấy hồ đồ.
Nói tốt vi phạm nghiêm trọng bất kì tiêu chí nào cũng không thể điều khiển được Thương Thần Kiếm đâu? Rõ ràng là gạt người. Hắn vẫn thấy y sài như thường.
Ủa, không lẻ cho dù hắn có cố gắng làm người tốt đến đâu vẫn phải nhận sự phán xét của Thương Thần Kiếm rằng hắn có tội sao?
Cái này kì nha! Hắn quả thật là bị Thương Thần Kiếm này làm cho hồ đồ gần vạn kiếp.
Càng nghĩ càng thấy không hiểu ra sao, sương mù quanh thân không thể nhìn rõ.
" Đến rồi."
Đang lúc suy nghĩ thì chợt có thanh âm vang lên, là một vị sư tỷ vui mừng reo lên.
Dực Kì Thiên bất giác nhìn lên phía trước. Chỉ thấy trước mặt là một ngọn núi lớn lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh chừng năm ngọn núi nhỏ lấy núi lớn làm trung tâm xoay quanh thành bông hoa năm cánh. Nơi đây chính là Thương Kiếm Phong.
Từ trong Thương Kiếm Phong tuôn ra vô vàng kiếm ý ngút trời. Ngoài rìa Thương Kiếm Phong là một tầng kết giới tạo nên từ nhiều lớp kiếm khí sắc bén. Chỉ cần có người vô ý đi vào sẽ bị hàng ngàn hàng vạn kiếm khí xoắn giết thi cốt vô tồn.
Từ chân núi đến đỉnh núi của mỗi ngọn núi có thể thấy được có vô vàng thanh kiếm tùy ý cắm đầy đất cho người có duyên đến nhận chủ.
Thương Kiếm Phong không chỉ có một ngọn núi trụ cột mà gồm có một Chủ Sơn và năm Phụ Sơn bao vây xung quanh.
Năm là một con số có ý nghĩa. Nó đại diện cho ngũ hành lưu chuyển. Là đại diện của nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Phải có ngũ hành mới dần xuất hiện ánh sáng, có ánh sáng mới xuất hiện sự sống và tử vong. Có sự sống và tử vong mới có âm dương điều hoà và nghịch chuyển. Từ âm đương diễn biến ra vô vàng quy tắc khác. Đó mới là ý nghĩa của ngũ hành.
Kì thực với lí luận này không phải ai cũng cho là đúng. Có điều ở Phục Lâm Tông này, tổ sư Phục Lâm Tông đã nói như vậy thì hậu bối đời sau chỉ có thể nghe theo. Cũng chính vì vậy mà đại đa số kiến trúc, sự việc đều lấy số năm làm chính.
Quay lại vấn đề chính.
Thương Kiếm Phong toả ra vô vàng kiếm ý, kiếm tu ở đây tu luyện chỉ cần không quá ngu dốt sẽ có xác xuất rất nhanh lĩnh hội kiếm ý từ đó diễn biến kiếm đạo bản thân. Trở thành một kiếm đạo đại tông sư nằm trong tầm tay.
Đây cũng là một trong nhiều lí do mà có rất nhiều kiếm tu muốn bái nhập Thương Kiếm Phong.
Dực Kì Thiên cảm thán không thôi, quanh đi quẩn lại rốt cuộc cũng về nơi đây.
Nói thật đối với Thương Kiếm Phong, cảm giác của hắn rất là phức tạp. Cũng không biết nên căm ghét nơi này hay yêu thích nơi này nữa. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẳng của hắn, là Thương Kiếm Phong cho hắn ấm áp mà hắn luôn mong muốn, nhưng cũng chính nơi này lại chôn vùi tất cả hi vọng của hắn.
Đây là chuyện mà hắn không biết phải làm thế nào, phải lấy tâm trạng gì đối diện với nó.
" Kì Thiên, con đi xuống tự tìm cho bản thân một thanh kiếm rồi leo lên đỉnh núi. Vi sư ở đấy chờ con. Để tránh bản thân bị thương, Âm Vũ sẽ cùng con cùng tìm kiếm. " Hoạ Khiết Vũ nhàn nhạt nhìn vô vàng thanh kiếm cắm đầy đất kia mà nói. Thanh âm không nghe ra hỉ nộ ái ố gì đáng nói. Chỉ có lạnh nhạt và lạnh nhạt.
" Vâng, sư tôn!" Âm Vũ nghe vậy vội đưa tay trái chắp tay phải đang cầm kiếm cúi đầu cung kính nói.
Mỗi kiếm tu cần có ít nhất hai thanh kiếm bên mình. Một thanh kiếm dùng cho ngự kiếm, thanh kiếm còn lại thì dùng như bính khí phòng vệ và chiến đấu.
Nếu chỉ có một thanh kiếm kè kè bên mình thì đến lúc ngự kiếm gặp công kích sẽ khó có thể ứng chiến được. Đây là chuyện cực kì không thể chấp nhận được.
" Vâng, sư tôn. " Dực Kì Thiên cũng ôm quyền cúi đầu cung kính đáp.
Âm Vũ chính là tam đệ tử thân truyền của Hoạ Khiết Vũ. Là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của Hoạ Khiết Vũ.
Trước khi thu nhận hắn, Hoạ Khiết Vũ có đến bốn đệ tử thân truyền. Lần lượt là đại đệ tử Thượng Quan Phi Dương, nhị đệ tử Quân Thiên Hoà, tam đệ tử Âm Vũ, tứ đệ tử Ngạn Lục Lạc Minh. Trong đó, Thượng Quan Phi Dương và Quân Thiên Hoà là tu sĩ Tích Cốc Kỳ hậu kì, Âm Vũ là Tích Cốc Kỳ trung kì, Ngạn Lục Lạc Minh Tích Cốc Kỳ sơ kì.
Chỉ trong vòng hai mươi năm có thể dạy ra bốn đệ tử đều đạt tu vi Tích Cốc Kì quả thật rất hiếm thấy. Ngay cả tư chất song linh căn như Ngạn Lục Lạc Minh cũng không kém gì ba vị sư tỷ sư huynh kia vài tiểu cảnh giới đã rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất