Chương 13
Chuông cửa vang lên, Tần Thanh Trác đứng dậy khỏi sofa, trên màn hình hiển thị mặt Hạ Ỷ, anh mở cửa ra cho cô đi vào.
“Em vừa lái xe đến gần đó thì anh gọi điện tới.” Hạ Ỷ vừa thay giày trước cửa vừa nói.
“Trùng hợp thế,” Tần Thanh Trác đi đến trước tủ lạnh, rót cốc nước cam cho Hạ Ỷ, “Lão Đoàn không đến đón em hả?”
“Gần đây anh ấy sắp tổ chức lễ hội âm nhạc, ngày nào cũng dính lấy công việc, đâu còn quan tâm đến em,” Hạ Ỷ nhận lấy nước cam, “Em cảm ơn. Tất nhiên em cũng không thể quan tâm đến anh ấy được. Trong lúc làm việc, hai bọn em là người xa lạ, cho dù gặp nhau trong nhà cũng không chào hỏi.”
Tần Thanh Trác lại rót cho mình cốc nước đá, không nhịn được cười: “Anh quên mất hai đứa đều cuồng công việc.”
“Phải rồi, anh muốn thông tin của Giang Ngập đúng không?”
“Ừ, nếu chương trình mời họ đến thi đấu thì chắc đã điều tra bối cảnh đúng không?”
“Tất nhiên rồi, thời buổi này lỡ gặp phải tuyển thủ như quả mìn, nói không chừng cả chương trình sẽ gặp nạn theo.” Hạ Ỷ cúi đầu tìm thông tin của Giang Ngập từ trong điện thoại, “Anh cần gấp quá, em bảo đồng nghiệp ở công ty gửi vào điện thoại, chưa kịp in ra, gửi cho anh rồi đó.”
Tần Thanh Trác lướt xem thông tin về Giang Ngập nhận được trên điện thoại, thông tin này chi tiết hơn bản giấy trước đó rất nhiều: “Bọn em còn điều tra bối cảnh hồi cấp ba của cậu ấy?”
“Vâng, chưa tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên phải điều tra rõ nguyên nhân. Nhưng không tra được gì cả, ngoại trừ bị xử phạt vì đánh nhau, thì chưa từng phạm lỗi gì lớn. Về phần bỏ học, cũng do cậu ấy chủ động bỏ khi lên lớp mười một, không phải bị nhà trường đuổi.”
“Thành tích tốt đấy chứ.” Tần Thanh Trác nhìn bảng điểm của Giang Ngập.
“Em cũng rất kinh ngạc,” Hạ Ỷ tiếp lời, “Còn tưởng rằng là loại lưu manh học không vào mới chọn bỏ học, nghe nói lớp mười còn từng làm đội trưởng đội bóng rổ của trường. Vì đánh nhau ghi tội mới bị cách chức.”
Thông tin của Giang Ngập không nhiều, Tần Thanh Trác đọc hết rất nhanh, ngoài mấy lần ghi tội hồi cấp ba thì phần thông tin này có vẻ rất trong sạch: “Cũng không có sở thích gì xấu?”
“Sở thích xấu? Loại nào? Hút thuốc uống rượu?”
“Không phải,” Dừng một lát, Tần Thanh Trác mới nói, “Chẳng hạn như cờ bạc gì đó.”
“Em không nghe nói, ” Hạ Ỷ sững sờ, “Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?”
Tần Thanh Trác lắc đầu không nói gì, một lát sau lại hỏi, “Lúc đó các em tìm được Mây Tận Thế bằng cách nào?”
“Là một người bạn của em giới thiệu. Bạn em kinh doanh mấy quán bar ở Yến Thành, biết em muốn làm một chương trình âm nhạc nên giới thiệu ca sĩ lưu trú của họ cho em. Khi đó bọn em vẫn chưa quyết định sẽ làm về ca sĩ hay ban nhạc. Xét thấy trên thị trường có quá nhiều chương trình về ca sĩ, hơn nữa khả năng trình diễn đều khá yếu, cuối cùng mới quyết định chọn làm về ban nhạc.”
“Ca sĩ lưu trú mà bạn em giới thiệu là Giang Ngập, đúng lúc cậu ấy có ban nhạc riêng, mặc dù thành lập để hợp với không khí của quán bar, thời gian lập nhóm không dài, cũng không có tác phẩm gì tiêu biểu. Nhưng lúc phỏng vấn, em cảm thấy ban nhạc này có tư chất tốt, nhất là Giang Ngập, giọng nói, ngoại hình, khả năng sáng tác đều khiến người ta sáng mắt lên, khí chất cũng rất đặc biệt. Vốn dĩ bọn em muốn phát triển ban nhạc này, lúc đầu đạo diễn Thi còn có ý định ký hợp đồng với họ, nhưng mà…” Nói đoạn, Hạ Ỷ thở dài một tiếng.
“Hửm?” Tần Thanh Trác nhìn về phía cô.
“Nhưng khi điều tra sơ bộ, bọn em phát hiện xuất thân của Giang Ngập hơi phức tạp, nghe nói hồi nhỏ nhà cậu ấy rất giàu, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà bố cậu ấy bỏ trốn, chỉ còn lại cậu ấy sống cùng mẹ, đồ đạc trong nhà bị tòa án niêm phong đấu giá, tóm lại chuyện này thật sự không đơn giản. Lại thêm Giang Ngập thường bị đồn là đánh nhau ngoài trường, không phải là người khiến người ta bớt lo, cho nên ngay từ đầu chương trình đã loại bỏ Mây Tận Thế vì lý do kiểm soát rủi ro.”
“Nhưng từ đầu đến cuối em luôn cảm thấy tiếc nuối, sau đó cũng nhờ bạn ở cục cảnh sát điều tra riêng, và phát hiện chuyện này cũng không nghiêm trọng đến vậy, dù sao cũng không để lại tiền án. Chuyện sau đó nữa thì anh cũng biết rồi, có một ban nhạc xảy ra sự cố, đúng lúc tìm họ thay thế.” Hạ Ỷ lại thở dài, “Thanh Trác à, tối nay em đến tìm anh để xin lỗi cũng vì chuyện này, Giang Ngập nói với anh câu đó trên sân khấu hôm nay, em hoàn toàn không ngờ tới. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, lúc đó em thà rằng thiếu một ban nhạc cũng sẽ không để họ lên biểu diễn.”
Thấy Tần Thanh Trác im lặng không nói gì, dừng một lát, Hạ Ỷ lại nói: “Anh yên tâm, ngày mai em sẽ tìm họ thương lượng, cố gắng xóa đoạn đó.”
Tần Thanh Trác vẫn không nói lời nào, như đang suy tư điều gì đó, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của anh.
Hạ Ỷ không khỏi thấp thỏm, trong lòng cô biết rõ, chắc chắn Thi Nghiêu muốn giữ đoạn này lại hơn, dù sao đây cũng là chi tiết đặc sắc lớn nhất trong buổi ghi hình trận đấu vòng hai. Nhưng Tần Thanh Trác đồng ý làm cố vấn cũng không dễ dàng, lỡ như anh chấm dứt hợp tác vì chuyện này, vậy thì được không bù nổi mất. Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng nhất lúc này là để Tần Thanh Trác có thể tiếp tục ở lại chương trình.
Trên thực tế, Tần Thanh Trác không nghĩ đến chương trình, hình ảnh hiện lên trong đầu anh là cảnh anh đối mặt với Giang Ngập trước cửa quán bar tối nay.
Dường như từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, Giang Ngập chưa từng có ý chống cự mình, nhưng tại một điểm nào đó, thái độ của Giang Ngập đột nhiên thay đổi, như thể đột nhiên sinh ra cảm xúc vô cùng bài xích đối với mình.
… Cứ cảm thấy sự thay đổi thái độ này có dấu vết để lần theo, rốt cuộc là tại sao chứ?
Cảnh tượng trước đó không lâu xoẹt qua trong đầu như tua nhanh, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Giang Ngập híp mắt, nhìn về phía mình qua làn khói.
Còn có câu mình vừa mới dứt lời lúc ấy – “Nói thật, một tiếng trước tôi không có ý định bỏ ra một xu nào, nhưng bây giờ… Cậu đưa ra một con số đi, chỉ cần không quá đáng thì tôi có thể mua bức ảnh đó.”
Phải thừa nhận rằng khi nói câu này, anh nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập bị giữ chặt chịu đòn, nghĩ đến hình ảnh em gái cậu bị đạp mạnh vào tường, cũng nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập dùng khăn giấy khẽ lau vết máu trên cây guitar.
Giây phút đó, anh cảm thấy rất tiếc cho cậu thiếu niên này. Có được năng khiếu âm nhạc trời cho, cậu vốn dĩ có thể sống tùy tiện hơn, mà không phải chui rúc trong một góc phòng bi-a cũ nát với em gái mình.
Lẽ nào biểu cảm trên gương mặt mình khi đó đã chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của cậu thiếu niên mười chín tuổi này?
“Thanh Trác à?” Tiếng Hạ Ỷ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Thanh Trác, “Hoặc là anh có yêu cầu gì thì cứ nói với em. Nếu anh không muốn Giang Ngập tiếp tục ở trong đội anh, em cũng có thể nghĩ cách khiến cậu ấy rút lui khỏi cuộc thi.”
Tần Thanh Trác định thần lại, lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Thôi bỏ đi? Hạ Ỷ sững sờ, vốn tưởng rằng Tần Thanh Trác tìm mình nói chuyện về Giang Ngập muộn như thế, có lẽ rất để ý đến chuyện này, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu thôi bỏ đi hời hợt…
Im lặng chốc lát, Tần Thanh Trác lại hỏi: “Đạo diễn Thi nghĩ sao về chuyện này?”
“Thi Nghiêu ấy à, chắc chắn chú ấy đứng về phía anh rồi.” Dừng một lát, Hạ Ỷ nói tiếp, “Nhưng đạo diễn Thi cũng chuộng người tài, sau khi xem phần trình diễn ngẫu hứng hôm nay của Mây Tận Thế, chú ấy còn muốn để họ tiến xa hơn trong chương trình. Mặt khác xem điều kiện tập luyện của họ trong đoạn phim tài liệu ngắn có vẻ rất đơn sơ, đạo diễn Thi nghĩ rằng nếu có thể giữ họ lại thì sẽ tăng phí biểu diễn lên cho họ.”
Khi nói những lời này, Hạ Ỷ luôn quan sát biểu cảm của Tần Thanh Trác, sợ nói câu nào khiến anh không vui. Dứt lời, không đợi Tần Thanh Trác lên tiếng, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng chú ấy cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nếu anh cảm thấy không ổn…”
Cố ý giữ lại một nửa lời nói, Hạ Ỷ nhìn Tần Thanh Trác trưng cầu ý kiến của anh.
“Anh không có ý kiến gì,” Tần Thanh Trác tiếp lời, “Chuyện này các em nên làm thế nào thì cứ làm vậy đi.”
Hạ Ỷ cảm thấy bất ngờ hơn, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Vâng.”
“Về phần đoạn ngắn trên sân khấu, tốt nhất là có thể xóa, nếu không xóa được,” Tần Thanh Trác nhìn về phía Hạ Ỷ, “Anh hiểu quy tắc của chương trình tạp kỹ, chắc hẳn Thi Nghiêu cũng tạo áp lực lớn cho em, em cũng không cần quá khó xử.”
Nghe vậy, Hạ Ỷ lập tức thở phào một hơi: “Anh khéo hiểu lòng người quá, Thanh Trác à… Đến khi em với lão Đoàn hết bận, em nhất định sẽ kéo anh ấy mời anh ăn cơm.”
*
Lúc còn vài bậc thang nữa, Giang Ngập nhìn thấy Kính Mắt ngồi trước quầy bar, chờ đến độ mòn con mắt. Kính Mắt giơ cánh tay lên, cố sức vẫy mấy lần, sợ Giang Ngập không nhìn thấy y.
Giang Ngập đút tay vào túi quần, chậm rãi đi đến bên cạnh Kính Mắt, ngồi xuống.
“Hôm nay không hát à?” Kính Mắt tìm chuyện để nói.
“Ừ.”
Nhân viên phục vụ bưng một cốc rượu đến, Kính Mắt đẩy tới trước mặt Giang Ngập, mặt mày tươi cười: “Mời cậu đấy.”
“Vào chuyện chính đi.” Giang Ngập đặt ngón tay lên quầy bar, không chạm vào cốc rượu.
“Cậu cho tôi xem lại bức ảnh kia đi?” Kính Mắt lại gần, cố ý hạ giọng, “Tôi vẫn chưa xem ảnh hoàn chỉnh, cũng khó đưa ra giá cả… Tôi cam đoan, nếu mặt Viên Vũ cũng có thể rõ như mặt Quý Trì, cái giá lần này chắc chắn khiến cậu hài lòng.”
“Muốn xem ảnh chụp hoàn chỉnh?” Giang Ngập không tỏ rõ ý kiến, “Những bức ảnh kia của anh đâu? Cho tôi xem trước đã.”
Kính Mắt “chậc” một tiếng: “Lần trước tôi cho cậu xem ảnh của tôi rồi đó thôi, hợp tác phải đưa ra thành ý chứ nhỉ?”
“Là một cái lắc lư lần trước?” Giang Ngập cười khẩy một tiếng, “Anh nghĩ tôi nhìn rõ được? Anh đề phòng tôi như đề phòng cướp, có thành ý thật đấy.”
Kính Mắt cười gượng vài tiếng, cầm cốc rượu lên uống mấy ngụm. Một lúc sau, có vẻ y đã hạ quyết tâm: “Được, thành ý, vậy tôi sẽ nói rõ ngọn nguồn cho cậu.”
Y lấy điện thoại của mình ra, chạm nhanh mấy cái trên màn hình để mở khóa, sau đó mở album ảnh trong điện thoại ra.
Giang Ngập tỉnh bơi cụp mắt xem ảnh trên màn hình.
“Lần này nhìn rõ rồi chứ?” Lần này y đã đưa ra thành ý đầy đủ, đẩy di động vào giữa hai người, ngón tay liên tục vuốt trên màn hình, “Đây là lúc rời khỏi studio, Viên Vũ chủ động tiến lên ôm Quý Trì, Quý Trì còn nhéo mặt Viên Vũ, nhìn rõ không? Đây là ở khách sạn, Viên Vũ nhiều lần ra vào phòng Quý Trì, những bức này đều chụp ở Thượng Hải.”
“Mấy bức ảnh sau cũng ở khách sạn, nhưng chụp sớm hơn, chụp ở Yến Thành, Viên Vũ vào khách sạn trước, một lúc sau Quý Trì mới đi vào, cẩn thận phết…”
“Mấy tấm này thì tiếc quá, khó lắm mới chụp được ảnh hai người họ hôn nhau, kết quả góc chụp không tốt, chỉ chụp được bóng lưng Quý Trì. Tấm này Viên Vũ lại lộ non nửa gương mặt, nhưng cũng không nhìn rõ lắm, tiếc thật…”
Kính Mắt không hề nói dối, y thật sự chụp được rất nhiều ảnh. Nhưng xem hết tất cả ảnh chụp, Giang Ngập lập tức hiểu tại sao y chấp nhất với bức ảnh trong tay mình đến vậy. Cậu nhìn Kính Mắt: “Anh chắc chắn gửi những ảnh này cho Quý Trì, anh ta có thể đưa tiền cho anh?”
Nghe ra ý giễu cợt trong giọng Giang Ngập, Kính Mắt hơi mất thể diện, “Ơ kìa, những tấm ảnh này làm sao, chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người này không bình thường đúng không?”
“Mấy tấm này,” Giang Ngập chỉ bóng lưng trên màn hình, “Một cái bóng lưng thôi, Quý Trì, Triệu Trì, Lý Trì, ai biết là Trì nào, cho dù anh nói là Châu Tinh Trì cũng được.”
“Về phần mấy tấm này, trợ lý ra vào phòng của minh tinh là chuyện rất bình thường nhỉ? Hơn nữa hai người đều là đàn ông.”
“Vậy trợ lý qua đêm ở phòng của minh tinh thì sẽ không bình thường nữa chứ?” Kính Mắt lên tiếng giải thích, “Trong máy ảnh của tôi còn quay video, thêm phụ đề vào, ai cũng có thể biết trong này vấn đề.”
“Nếu họ đánh trả nói rằng video này là ghép thì sao?” Giang Ngập tiếp tục vuốt về mấy tầm ảnh trước, “Cũng chỉ có mấy tấm này ổn hơn, nhiều lắm có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người này mập mờ, nhưng muốn chứng minh họ là người yêu thì hơi xa vời đó? Nói thật, cho dù công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đội ngũ quan hệ xã hội chuyên nghiệp phía sau Quý Trì cũng có thể phủi sạch sẽ mối quan hệ này, không cần phải dùng tiền để mua ảnh chụp trong tay anh.”
Gương mặt Kính Mắt lúc đỏ lúc trắng, không biết có phải do ánh đèn nhấp nháy hay không, y mấp máy môi mấy lần nhưng không thể thốt ra thành lời.
“Đừng khiến mình bị cuốn vào,” Giang Ngập không có kiên nhẫn chờ anh ta sắp xếp mạch suy nghĩ, “Anh cũng biết chỉ dựa vào những tấm ảnh này, không thể thương lượng được một cái giá tốt từ Quý Trì, nếu không sẽ không nhìn chòng chọc vào tấm ảnh trong tay tôi.”
“Đúng thế.” Nghe thấy Giang Ngập nói vậy, Kính Mắt lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói, “Trước đó tôi cũng nói rồi, bức ảnh trong tay cậu quả thực có góc chụp đẹp. Tôi đã nói rõ với cậu rồi, cậu cũng nên cho tôi xem bức ảnh của cậu chứ? Nếu những gì cậu nói là thật, chúng ta chia năm năm, thế nào?”
“Chia năm năm?” Giang Ngập chỉ cảm thấy Kính Mắt đang nói viển vông, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài, chỉ đáp, “Tôi cân nhắc đã.”
“Quyết định trong tối nay luôn đi? Nếu kéo dài quá lâu, đến khi người khác cũng chụp được ảnh thì tấm của chúng ta không đáng giá nữa.” Kính Mắt cố gắng thuyết phục Giang Ngập, “Chia năm năm đảm bảo cậu không chịu thiệt, tôi vừa có ảnh vừa có video, còn phải chịu trách nhiệm đàm phán với đội ngũ của Quý Trì…”
Giang Ngập gật đầu đứng dậy, chỉ ra bên ngoài: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, trở về sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.”
“Này…” Kính Mắt muốn đứng lên ngăn cậu.
“Yên tâm, tôi ở ngay đây, không chạy được đâu.” Giang Ngập nói.
*
Đẩy cửa bước ra khỏi quán bar, đứng ở cửa chuẩn bị lấy hộp thuốc lá ra, Giang Ngập mới nhớ vừa nãy đã hút hết điếu cuối cùng ở trên tầng.
Thật ra ngày thường cậu không hút nhiều thuốc lá như thế, cậu không nghiện thuốc nặng. Nhưng có lẽ đêm nay quá phiền lòng, không biết tại sao cứ muốn hút thuốc, chỉ cần rảnh rỗi sẽ muốn hút điếu này tới điếu khác.
Giang Ngập đi xuống bậc thang, đến sạp báo cách đó không xa mua bao thuốc lá. Lúc dùng điện thoại quét mã trả tiền, cậu phát hiện mấy tin nhắn thoại không biết Tần Thanh Trác gửi đến lúc nào.
Giang Ngập bỏ qua mấy tin nhắn kia, thanh toán xong cậu nhét điện thoại vào túi.
Trên đường đi về, cậu xé vỏ hộp thuốc lá, rút một điếu ra ngậm trong miệng, châm lửa.
Xung quanh rất ồn ào, cậu đeo tai nghe vào, lấy điện thoại ra định phát bừa bài gì đó để ngăn cách tiếng ồn bên tai, ngón tay dừng trên màn hình một lát, không biết tại sao lại mở tin nhắn Tần Thanh Trác gửi đến.
Cùng lúc khói trắng phun ra từ miệng, giọng nói của Tần Thanh Trác vang lên trong tai nghe…
“Giang Ngập à, tôi không nghĩ cậu đáng thương, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu. Có biết tại sao tôi không chọn cậu trong trận đấu hôm nay không? Vì cậu không hề coi trọng âm nhạc, cũng không coi trọng trận đấu này. Tôi không cần phải giữ một người không trân trọng cơ hội ở lại trên sân khấu. Cậu muốn làm gì với cuộc sống của mình là quyền tự do của cậu, nhưng cậu có từng nghĩ rằng, những thứ mà cậu chà đạp là thứ mà biết bao người đến cuối đời cũng không thể có được không?”
“Cậu biết tại sao tôi không chọn cậu nhưng cậu vẫn thăng hạng không? Vì cậu đã đánh giá thấp tài năng của mình, cậu có một sự nhạy cảm mạnh mẽ đối với âm nhạc, giống như khứu giác bẩm sinh của dã thú đối với con mồi vậy. Ba trăm năm mươi bảy khán giả trong trường quay chọn cậu, ai nấy đều biết rõ điều này hơn cậu, ai nấy đều hy vọng cậu có thể đi xa hơn. Tôi không hiểu, có tài năng khiến người khác ghen tị như vậy, sao cậu lại nỡ lãng phí nó?”
Dưới hai tin nhắn này còn có một tin nhắn văn bản khác: “Những gì tôi nói trước đó vẫn giữ lời, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Ngập nhìn chằm chằm tin nhắn này, đột nhiên hết muốn hút thuốc.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tự cháy, một lúc sau, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống.
Cậu “hừ” một tiếng trong lòng, trong đầu bật ra ba chữ: “Đạo đức giả.”
Phí nhiều tâm sức, chẳng qua là vì bức ảnh kia thôi.
Nhưng khi màn hình di động tự động tắt, trong đầu Giang Ngập lại hiện lên đôi mắt kia. Đồng thời trong lòng như có một sợi dây bị ai đó gảy nhẹ một cái, một suy nghĩ được gảy ra…
Thật sự chỉ vì bức ảnh kia thôi sao?
Giang Ngập đứng ở ven đường, hơi thất thần nhìn người đi đường qua lại trước mắt. Một lúc sau, điện thoại rung lên, cậu sực tỉnh, không nghe máy, ấn điếu thuốc đã cháy được một nửa lên cột điện bên cạnh, dùng sức dụi tắt.
Cậu hít sâu một cái, rồi lại thở ra một hơi dài.
Điện thoại cầm trong tay vẫn rung không ngừng, là Kính Mắt gọi điện tới, không cần nghe, Giang Ngập cũng biết y muốn nói gì.
Cậu đút tay vào túi đi về, lòng dạ rối bời, lần này cũng chẳng muốn hút thuốc lá nữa. Cậu không biết cảm giác trướng nghẹn khó hiểu trong lồng ngực này từ đâu ra, rồi mẹ kiếp làm thế nào để nó biến mất được, bởi nó gần như khiến cậu bó tay chẳng biết làm sao.
Không thể đưa bức ảnh cho Kính Mắt, không có nguyên nhân gì hết, đơn giản là vì cậu không muốn.
Về phần Tần Thanh Trác… Vắt óc tìm kế muốn mình xóa bức ảnh đến vậy, nếu thật sự làm thế, chẳng phải hời cho anh ta sao?
Tần Thanh Trác khiến mình bực bội, cậu cũng không muốn để Tần Thanh Trác quá thoải mái.
Cậu nghĩ đến những bức ảnh của Quý Trì và Viên Vũ mà Kính Mắt vừa cho mình xem, rốt cuộc mối quan hệ của ba người này là gì? Tần Thanh Trác đóng vai trò gì trong này?
Dựa vào tường bên của quán bar, Giang Ngập tìm kiếm thông tin của Quý Trì trên điện thoại, nhớ lại những tấm ảnh của Kính Mắt. Minh tinh ở chung khách sạn với trợ lý trong thời gian quay phim là chuyện rất bình thường, nhưng nếu tại nơi ở của mình cũng vào cùng khách sạn với trợ lý thì rất đáng nghi. Xét từ góc độ chụp lén, làm việc ở nhà riêng vẫn an toàn hơn ở khách sạn. Mạo hiểm thuê phòng với Viên Vũ, cách làm này của Quý Trì, khả năng cao chứng tỏ Tần Thanh Trác là phía bị “cắm sừng”.
Giang Ngập lại nhớ đến hơn nửa tháng trước, sau khi kết thúc buổi ghi hình vòng thi đấu đầu tiên, Tần Thanh Trác đứng ở ven đường cau mày, trông có phần lo lắng. Khi đó cậu vẫn chưa biết Tần Thanh Trác muốn chạy về gặp Quý Trì.
Còn có trận đấu hôm nay, biết rõ nếu không chọn ban nhạc mình thì bức ảnh sẽ bị phơi bày, nhưng Tần Thanh Trác vẫn làm vậy. Chứng tỏ ở một mức độ nào đó, thật ra Tần Thanh Trác không sợ việc bức ảnh này bị công bố? Lý do anh phí hết tâm tư muốn mình xóa ảnh, có lẽ là suy nghĩ cho Quý Trì nhiều hơn.. Quả là yêu sâu đậm mà…
Giang Ngập bỗng chốc cảm thấy hơi buồn cười.
Bị người gần gũi nhất lừa dối, thật đáng thương và buồn cười.
Không biết sau khi Tần Thanh Trác biết được sự thật sẽ có phản ứng như thế nào.
Một suy nghĩ dần hình thành trong đầu Giang Ngập. Nếu mọi chuyện khó chịu của đêm nay đều bắt nguồn từ Tần Thanh Trác, vậy không bằng thêm chút phiền lòng cho Tần Thanh Trác nhỉ.
—
Lời tác giả trên weibo: Có vài bạn nhỏ trước khi làm việc tốt, thường tự tìm cho mình ít lý do xấu xa
“Em vừa lái xe đến gần đó thì anh gọi điện tới.” Hạ Ỷ vừa thay giày trước cửa vừa nói.
“Trùng hợp thế,” Tần Thanh Trác đi đến trước tủ lạnh, rót cốc nước cam cho Hạ Ỷ, “Lão Đoàn không đến đón em hả?”
“Gần đây anh ấy sắp tổ chức lễ hội âm nhạc, ngày nào cũng dính lấy công việc, đâu còn quan tâm đến em,” Hạ Ỷ nhận lấy nước cam, “Em cảm ơn. Tất nhiên em cũng không thể quan tâm đến anh ấy được. Trong lúc làm việc, hai bọn em là người xa lạ, cho dù gặp nhau trong nhà cũng không chào hỏi.”
Tần Thanh Trác lại rót cho mình cốc nước đá, không nhịn được cười: “Anh quên mất hai đứa đều cuồng công việc.”
“Phải rồi, anh muốn thông tin của Giang Ngập đúng không?”
“Ừ, nếu chương trình mời họ đến thi đấu thì chắc đã điều tra bối cảnh đúng không?”
“Tất nhiên rồi, thời buổi này lỡ gặp phải tuyển thủ như quả mìn, nói không chừng cả chương trình sẽ gặp nạn theo.” Hạ Ỷ cúi đầu tìm thông tin của Giang Ngập từ trong điện thoại, “Anh cần gấp quá, em bảo đồng nghiệp ở công ty gửi vào điện thoại, chưa kịp in ra, gửi cho anh rồi đó.”
Tần Thanh Trác lướt xem thông tin về Giang Ngập nhận được trên điện thoại, thông tin này chi tiết hơn bản giấy trước đó rất nhiều: “Bọn em còn điều tra bối cảnh hồi cấp ba của cậu ấy?”
“Vâng, chưa tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên phải điều tra rõ nguyên nhân. Nhưng không tra được gì cả, ngoại trừ bị xử phạt vì đánh nhau, thì chưa từng phạm lỗi gì lớn. Về phần bỏ học, cũng do cậu ấy chủ động bỏ khi lên lớp mười một, không phải bị nhà trường đuổi.”
“Thành tích tốt đấy chứ.” Tần Thanh Trác nhìn bảng điểm của Giang Ngập.
“Em cũng rất kinh ngạc,” Hạ Ỷ tiếp lời, “Còn tưởng rằng là loại lưu manh học không vào mới chọn bỏ học, nghe nói lớp mười còn từng làm đội trưởng đội bóng rổ của trường. Vì đánh nhau ghi tội mới bị cách chức.”
Thông tin của Giang Ngập không nhiều, Tần Thanh Trác đọc hết rất nhanh, ngoài mấy lần ghi tội hồi cấp ba thì phần thông tin này có vẻ rất trong sạch: “Cũng không có sở thích gì xấu?”
“Sở thích xấu? Loại nào? Hút thuốc uống rượu?”
“Không phải,” Dừng một lát, Tần Thanh Trác mới nói, “Chẳng hạn như cờ bạc gì đó.”
“Em không nghe nói, ” Hạ Ỷ sững sờ, “Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?”
Tần Thanh Trác lắc đầu không nói gì, một lát sau lại hỏi, “Lúc đó các em tìm được Mây Tận Thế bằng cách nào?”
“Là một người bạn của em giới thiệu. Bạn em kinh doanh mấy quán bar ở Yến Thành, biết em muốn làm một chương trình âm nhạc nên giới thiệu ca sĩ lưu trú của họ cho em. Khi đó bọn em vẫn chưa quyết định sẽ làm về ca sĩ hay ban nhạc. Xét thấy trên thị trường có quá nhiều chương trình về ca sĩ, hơn nữa khả năng trình diễn đều khá yếu, cuối cùng mới quyết định chọn làm về ban nhạc.”
“Ca sĩ lưu trú mà bạn em giới thiệu là Giang Ngập, đúng lúc cậu ấy có ban nhạc riêng, mặc dù thành lập để hợp với không khí của quán bar, thời gian lập nhóm không dài, cũng không có tác phẩm gì tiêu biểu. Nhưng lúc phỏng vấn, em cảm thấy ban nhạc này có tư chất tốt, nhất là Giang Ngập, giọng nói, ngoại hình, khả năng sáng tác đều khiến người ta sáng mắt lên, khí chất cũng rất đặc biệt. Vốn dĩ bọn em muốn phát triển ban nhạc này, lúc đầu đạo diễn Thi còn có ý định ký hợp đồng với họ, nhưng mà…” Nói đoạn, Hạ Ỷ thở dài một tiếng.
“Hửm?” Tần Thanh Trác nhìn về phía cô.
“Nhưng khi điều tra sơ bộ, bọn em phát hiện xuất thân của Giang Ngập hơi phức tạp, nghe nói hồi nhỏ nhà cậu ấy rất giàu, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà bố cậu ấy bỏ trốn, chỉ còn lại cậu ấy sống cùng mẹ, đồ đạc trong nhà bị tòa án niêm phong đấu giá, tóm lại chuyện này thật sự không đơn giản. Lại thêm Giang Ngập thường bị đồn là đánh nhau ngoài trường, không phải là người khiến người ta bớt lo, cho nên ngay từ đầu chương trình đã loại bỏ Mây Tận Thế vì lý do kiểm soát rủi ro.”
“Nhưng từ đầu đến cuối em luôn cảm thấy tiếc nuối, sau đó cũng nhờ bạn ở cục cảnh sát điều tra riêng, và phát hiện chuyện này cũng không nghiêm trọng đến vậy, dù sao cũng không để lại tiền án. Chuyện sau đó nữa thì anh cũng biết rồi, có một ban nhạc xảy ra sự cố, đúng lúc tìm họ thay thế.” Hạ Ỷ lại thở dài, “Thanh Trác à, tối nay em đến tìm anh để xin lỗi cũng vì chuyện này, Giang Ngập nói với anh câu đó trên sân khấu hôm nay, em hoàn toàn không ngờ tới. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, lúc đó em thà rằng thiếu một ban nhạc cũng sẽ không để họ lên biểu diễn.”
Thấy Tần Thanh Trác im lặng không nói gì, dừng một lát, Hạ Ỷ lại nói: “Anh yên tâm, ngày mai em sẽ tìm họ thương lượng, cố gắng xóa đoạn đó.”
Tần Thanh Trác vẫn không nói lời nào, như đang suy tư điều gì đó, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của anh.
Hạ Ỷ không khỏi thấp thỏm, trong lòng cô biết rõ, chắc chắn Thi Nghiêu muốn giữ đoạn này lại hơn, dù sao đây cũng là chi tiết đặc sắc lớn nhất trong buổi ghi hình trận đấu vòng hai. Nhưng Tần Thanh Trác đồng ý làm cố vấn cũng không dễ dàng, lỡ như anh chấm dứt hợp tác vì chuyện này, vậy thì được không bù nổi mất. Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng nhất lúc này là để Tần Thanh Trác có thể tiếp tục ở lại chương trình.
Trên thực tế, Tần Thanh Trác không nghĩ đến chương trình, hình ảnh hiện lên trong đầu anh là cảnh anh đối mặt với Giang Ngập trước cửa quán bar tối nay.
Dường như từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, Giang Ngập chưa từng có ý chống cự mình, nhưng tại một điểm nào đó, thái độ của Giang Ngập đột nhiên thay đổi, như thể đột nhiên sinh ra cảm xúc vô cùng bài xích đối với mình.
… Cứ cảm thấy sự thay đổi thái độ này có dấu vết để lần theo, rốt cuộc là tại sao chứ?
Cảnh tượng trước đó không lâu xoẹt qua trong đầu như tua nhanh, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Giang Ngập híp mắt, nhìn về phía mình qua làn khói.
Còn có câu mình vừa mới dứt lời lúc ấy – “Nói thật, một tiếng trước tôi không có ý định bỏ ra một xu nào, nhưng bây giờ… Cậu đưa ra một con số đi, chỉ cần không quá đáng thì tôi có thể mua bức ảnh đó.”
Phải thừa nhận rằng khi nói câu này, anh nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập bị giữ chặt chịu đòn, nghĩ đến hình ảnh em gái cậu bị đạp mạnh vào tường, cũng nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập dùng khăn giấy khẽ lau vết máu trên cây guitar.
Giây phút đó, anh cảm thấy rất tiếc cho cậu thiếu niên này. Có được năng khiếu âm nhạc trời cho, cậu vốn dĩ có thể sống tùy tiện hơn, mà không phải chui rúc trong một góc phòng bi-a cũ nát với em gái mình.
Lẽ nào biểu cảm trên gương mặt mình khi đó đã chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của cậu thiếu niên mười chín tuổi này?
“Thanh Trác à?” Tiếng Hạ Ỷ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Thanh Trác, “Hoặc là anh có yêu cầu gì thì cứ nói với em. Nếu anh không muốn Giang Ngập tiếp tục ở trong đội anh, em cũng có thể nghĩ cách khiến cậu ấy rút lui khỏi cuộc thi.”
Tần Thanh Trác định thần lại, lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Thôi bỏ đi? Hạ Ỷ sững sờ, vốn tưởng rằng Tần Thanh Trác tìm mình nói chuyện về Giang Ngập muộn như thế, có lẽ rất để ý đến chuyện này, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu thôi bỏ đi hời hợt…
Im lặng chốc lát, Tần Thanh Trác lại hỏi: “Đạo diễn Thi nghĩ sao về chuyện này?”
“Thi Nghiêu ấy à, chắc chắn chú ấy đứng về phía anh rồi.” Dừng một lát, Hạ Ỷ nói tiếp, “Nhưng đạo diễn Thi cũng chuộng người tài, sau khi xem phần trình diễn ngẫu hứng hôm nay của Mây Tận Thế, chú ấy còn muốn để họ tiến xa hơn trong chương trình. Mặt khác xem điều kiện tập luyện của họ trong đoạn phim tài liệu ngắn có vẻ rất đơn sơ, đạo diễn Thi nghĩ rằng nếu có thể giữ họ lại thì sẽ tăng phí biểu diễn lên cho họ.”
Khi nói những lời này, Hạ Ỷ luôn quan sát biểu cảm của Tần Thanh Trác, sợ nói câu nào khiến anh không vui. Dứt lời, không đợi Tần Thanh Trác lên tiếng, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng chú ấy cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nếu anh cảm thấy không ổn…”
Cố ý giữ lại một nửa lời nói, Hạ Ỷ nhìn Tần Thanh Trác trưng cầu ý kiến của anh.
“Anh không có ý kiến gì,” Tần Thanh Trác tiếp lời, “Chuyện này các em nên làm thế nào thì cứ làm vậy đi.”
Hạ Ỷ cảm thấy bất ngờ hơn, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Vâng.”
“Về phần đoạn ngắn trên sân khấu, tốt nhất là có thể xóa, nếu không xóa được,” Tần Thanh Trác nhìn về phía Hạ Ỷ, “Anh hiểu quy tắc của chương trình tạp kỹ, chắc hẳn Thi Nghiêu cũng tạo áp lực lớn cho em, em cũng không cần quá khó xử.”
Nghe vậy, Hạ Ỷ lập tức thở phào một hơi: “Anh khéo hiểu lòng người quá, Thanh Trác à… Đến khi em với lão Đoàn hết bận, em nhất định sẽ kéo anh ấy mời anh ăn cơm.”
*
Lúc còn vài bậc thang nữa, Giang Ngập nhìn thấy Kính Mắt ngồi trước quầy bar, chờ đến độ mòn con mắt. Kính Mắt giơ cánh tay lên, cố sức vẫy mấy lần, sợ Giang Ngập không nhìn thấy y.
Giang Ngập đút tay vào túi quần, chậm rãi đi đến bên cạnh Kính Mắt, ngồi xuống.
“Hôm nay không hát à?” Kính Mắt tìm chuyện để nói.
“Ừ.”
Nhân viên phục vụ bưng một cốc rượu đến, Kính Mắt đẩy tới trước mặt Giang Ngập, mặt mày tươi cười: “Mời cậu đấy.”
“Vào chuyện chính đi.” Giang Ngập đặt ngón tay lên quầy bar, không chạm vào cốc rượu.
“Cậu cho tôi xem lại bức ảnh kia đi?” Kính Mắt lại gần, cố ý hạ giọng, “Tôi vẫn chưa xem ảnh hoàn chỉnh, cũng khó đưa ra giá cả… Tôi cam đoan, nếu mặt Viên Vũ cũng có thể rõ như mặt Quý Trì, cái giá lần này chắc chắn khiến cậu hài lòng.”
“Muốn xem ảnh chụp hoàn chỉnh?” Giang Ngập không tỏ rõ ý kiến, “Những bức ảnh kia của anh đâu? Cho tôi xem trước đã.”
Kính Mắt “chậc” một tiếng: “Lần trước tôi cho cậu xem ảnh của tôi rồi đó thôi, hợp tác phải đưa ra thành ý chứ nhỉ?”
“Là một cái lắc lư lần trước?” Giang Ngập cười khẩy một tiếng, “Anh nghĩ tôi nhìn rõ được? Anh đề phòng tôi như đề phòng cướp, có thành ý thật đấy.”
Kính Mắt cười gượng vài tiếng, cầm cốc rượu lên uống mấy ngụm. Một lúc sau, có vẻ y đã hạ quyết tâm: “Được, thành ý, vậy tôi sẽ nói rõ ngọn nguồn cho cậu.”
Y lấy điện thoại của mình ra, chạm nhanh mấy cái trên màn hình để mở khóa, sau đó mở album ảnh trong điện thoại ra.
Giang Ngập tỉnh bơi cụp mắt xem ảnh trên màn hình.
“Lần này nhìn rõ rồi chứ?” Lần này y đã đưa ra thành ý đầy đủ, đẩy di động vào giữa hai người, ngón tay liên tục vuốt trên màn hình, “Đây là lúc rời khỏi studio, Viên Vũ chủ động tiến lên ôm Quý Trì, Quý Trì còn nhéo mặt Viên Vũ, nhìn rõ không? Đây là ở khách sạn, Viên Vũ nhiều lần ra vào phòng Quý Trì, những bức này đều chụp ở Thượng Hải.”
“Mấy bức ảnh sau cũng ở khách sạn, nhưng chụp sớm hơn, chụp ở Yến Thành, Viên Vũ vào khách sạn trước, một lúc sau Quý Trì mới đi vào, cẩn thận phết…”
“Mấy tấm này thì tiếc quá, khó lắm mới chụp được ảnh hai người họ hôn nhau, kết quả góc chụp không tốt, chỉ chụp được bóng lưng Quý Trì. Tấm này Viên Vũ lại lộ non nửa gương mặt, nhưng cũng không nhìn rõ lắm, tiếc thật…”
Kính Mắt không hề nói dối, y thật sự chụp được rất nhiều ảnh. Nhưng xem hết tất cả ảnh chụp, Giang Ngập lập tức hiểu tại sao y chấp nhất với bức ảnh trong tay mình đến vậy. Cậu nhìn Kính Mắt: “Anh chắc chắn gửi những ảnh này cho Quý Trì, anh ta có thể đưa tiền cho anh?”
Nghe ra ý giễu cợt trong giọng Giang Ngập, Kính Mắt hơi mất thể diện, “Ơ kìa, những tấm ảnh này làm sao, chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người này không bình thường đúng không?”
“Mấy tấm này,” Giang Ngập chỉ bóng lưng trên màn hình, “Một cái bóng lưng thôi, Quý Trì, Triệu Trì, Lý Trì, ai biết là Trì nào, cho dù anh nói là Châu Tinh Trì cũng được.”
“Về phần mấy tấm này, trợ lý ra vào phòng của minh tinh là chuyện rất bình thường nhỉ? Hơn nữa hai người đều là đàn ông.”
“Vậy trợ lý qua đêm ở phòng của minh tinh thì sẽ không bình thường nữa chứ?” Kính Mắt lên tiếng giải thích, “Trong máy ảnh của tôi còn quay video, thêm phụ đề vào, ai cũng có thể biết trong này vấn đề.”
“Nếu họ đánh trả nói rằng video này là ghép thì sao?” Giang Ngập tiếp tục vuốt về mấy tầm ảnh trước, “Cũng chỉ có mấy tấm này ổn hơn, nhiều lắm có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người này mập mờ, nhưng muốn chứng minh họ là người yêu thì hơi xa vời đó? Nói thật, cho dù công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đội ngũ quan hệ xã hội chuyên nghiệp phía sau Quý Trì cũng có thể phủi sạch sẽ mối quan hệ này, không cần phải dùng tiền để mua ảnh chụp trong tay anh.”
Gương mặt Kính Mắt lúc đỏ lúc trắng, không biết có phải do ánh đèn nhấp nháy hay không, y mấp máy môi mấy lần nhưng không thể thốt ra thành lời.
“Đừng khiến mình bị cuốn vào,” Giang Ngập không có kiên nhẫn chờ anh ta sắp xếp mạch suy nghĩ, “Anh cũng biết chỉ dựa vào những tấm ảnh này, không thể thương lượng được một cái giá tốt từ Quý Trì, nếu không sẽ không nhìn chòng chọc vào tấm ảnh trong tay tôi.”
“Đúng thế.” Nghe thấy Giang Ngập nói vậy, Kính Mắt lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói, “Trước đó tôi cũng nói rồi, bức ảnh trong tay cậu quả thực có góc chụp đẹp. Tôi đã nói rõ với cậu rồi, cậu cũng nên cho tôi xem bức ảnh của cậu chứ? Nếu những gì cậu nói là thật, chúng ta chia năm năm, thế nào?”
“Chia năm năm?” Giang Ngập chỉ cảm thấy Kính Mắt đang nói viển vông, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài, chỉ đáp, “Tôi cân nhắc đã.”
“Quyết định trong tối nay luôn đi? Nếu kéo dài quá lâu, đến khi người khác cũng chụp được ảnh thì tấm của chúng ta không đáng giá nữa.” Kính Mắt cố gắng thuyết phục Giang Ngập, “Chia năm năm đảm bảo cậu không chịu thiệt, tôi vừa có ảnh vừa có video, còn phải chịu trách nhiệm đàm phán với đội ngũ của Quý Trì…”
Giang Ngập gật đầu đứng dậy, chỉ ra bên ngoài: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, trở về sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.”
“Này…” Kính Mắt muốn đứng lên ngăn cậu.
“Yên tâm, tôi ở ngay đây, không chạy được đâu.” Giang Ngập nói.
*
Đẩy cửa bước ra khỏi quán bar, đứng ở cửa chuẩn bị lấy hộp thuốc lá ra, Giang Ngập mới nhớ vừa nãy đã hút hết điếu cuối cùng ở trên tầng.
Thật ra ngày thường cậu không hút nhiều thuốc lá như thế, cậu không nghiện thuốc nặng. Nhưng có lẽ đêm nay quá phiền lòng, không biết tại sao cứ muốn hút thuốc, chỉ cần rảnh rỗi sẽ muốn hút điếu này tới điếu khác.
Giang Ngập đi xuống bậc thang, đến sạp báo cách đó không xa mua bao thuốc lá. Lúc dùng điện thoại quét mã trả tiền, cậu phát hiện mấy tin nhắn thoại không biết Tần Thanh Trác gửi đến lúc nào.
Giang Ngập bỏ qua mấy tin nhắn kia, thanh toán xong cậu nhét điện thoại vào túi.
Trên đường đi về, cậu xé vỏ hộp thuốc lá, rút một điếu ra ngậm trong miệng, châm lửa.
Xung quanh rất ồn ào, cậu đeo tai nghe vào, lấy điện thoại ra định phát bừa bài gì đó để ngăn cách tiếng ồn bên tai, ngón tay dừng trên màn hình một lát, không biết tại sao lại mở tin nhắn Tần Thanh Trác gửi đến.
Cùng lúc khói trắng phun ra từ miệng, giọng nói của Tần Thanh Trác vang lên trong tai nghe…
“Giang Ngập à, tôi không nghĩ cậu đáng thương, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu. Có biết tại sao tôi không chọn cậu trong trận đấu hôm nay không? Vì cậu không hề coi trọng âm nhạc, cũng không coi trọng trận đấu này. Tôi không cần phải giữ một người không trân trọng cơ hội ở lại trên sân khấu. Cậu muốn làm gì với cuộc sống của mình là quyền tự do của cậu, nhưng cậu có từng nghĩ rằng, những thứ mà cậu chà đạp là thứ mà biết bao người đến cuối đời cũng không thể có được không?”
“Cậu biết tại sao tôi không chọn cậu nhưng cậu vẫn thăng hạng không? Vì cậu đã đánh giá thấp tài năng của mình, cậu có một sự nhạy cảm mạnh mẽ đối với âm nhạc, giống như khứu giác bẩm sinh của dã thú đối với con mồi vậy. Ba trăm năm mươi bảy khán giả trong trường quay chọn cậu, ai nấy đều biết rõ điều này hơn cậu, ai nấy đều hy vọng cậu có thể đi xa hơn. Tôi không hiểu, có tài năng khiến người khác ghen tị như vậy, sao cậu lại nỡ lãng phí nó?”
Dưới hai tin nhắn này còn có một tin nhắn văn bản khác: “Những gì tôi nói trước đó vẫn giữ lời, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Ngập nhìn chằm chằm tin nhắn này, đột nhiên hết muốn hút thuốc.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tự cháy, một lúc sau, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống.
Cậu “hừ” một tiếng trong lòng, trong đầu bật ra ba chữ: “Đạo đức giả.”
Phí nhiều tâm sức, chẳng qua là vì bức ảnh kia thôi.
Nhưng khi màn hình di động tự động tắt, trong đầu Giang Ngập lại hiện lên đôi mắt kia. Đồng thời trong lòng như có một sợi dây bị ai đó gảy nhẹ một cái, một suy nghĩ được gảy ra…
Thật sự chỉ vì bức ảnh kia thôi sao?
Giang Ngập đứng ở ven đường, hơi thất thần nhìn người đi đường qua lại trước mắt. Một lúc sau, điện thoại rung lên, cậu sực tỉnh, không nghe máy, ấn điếu thuốc đã cháy được một nửa lên cột điện bên cạnh, dùng sức dụi tắt.
Cậu hít sâu một cái, rồi lại thở ra một hơi dài.
Điện thoại cầm trong tay vẫn rung không ngừng, là Kính Mắt gọi điện tới, không cần nghe, Giang Ngập cũng biết y muốn nói gì.
Cậu đút tay vào túi đi về, lòng dạ rối bời, lần này cũng chẳng muốn hút thuốc lá nữa. Cậu không biết cảm giác trướng nghẹn khó hiểu trong lồng ngực này từ đâu ra, rồi mẹ kiếp làm thế nào để nó biến mất được, bởi nó gần như khiến cậu bó tay chẳng biết làm sao.
Không thể đưa bức ảnh cho Kính Mắt, không có nguyên nhân gì hết, đơn giản là vì cậu không muốn.
Về phần Tần Thanh Trác… Vắt óc tìm kế muốn mình xóa bức ảnh đến vậy, nếu thật sự làm thế, chẳng phải hời cho anh ta sao?
Tần Thanh Trác khiến mình bực bội, cậu cũng không muốn để Tần Thanh Trác quá thoải mái.
Cậu nghĩ đến những bức ảnh của Quý Trì và Viên Vũ mà Kính Mắt vừa cho mình xem, rốt cuộc mối quan hệ của ba người này là gì? Tần Thanh Trác đóng vai trò gì trong này?
Dựa vào tường bên của quán bar, Giang Ngập tìm kiếm thông tin của Quý Trì trên điện thoại, nhớ lại những tấm ảnh của Kính Mắt. Minh tinh ở chung khách sạn với trợ lý trong thời gian quay phim là chuyện rất bình thường, nhưng nếu tại nơi ở của mình cũng vào cùng khách sạn với trợ lý thì rất đáng nghi. Xét từ góc độ chụp lén, làm việc ở nhà riêng vẫn an toàn hơn ở khách sạn. Mạo hiểm thuê phòng với Viên Vũ, cách làm này của Quý Trì, khả năng cao chứng tỏ Tần Thanh Trác là phía bị “cắm sừng”.
Giang Ngập lại nhớ đến hơn nửa tháng trước, sau khi kết thúc buổi ghi hình vòng thi đấu đầu tiên, Tần Thanh Trác đứng ở ven đường cau mày, trông có phần lo lắng. Khi đó cậu vẫn chưa biết Tần Thanh Trác muốn chạy về gặp Quý Trì.
Còn có trận đấu hôm nay, biết rõ nếu không chọn ban nhạc mình thì bức ảnh sẽ bị phơi bày, nhưng Tần Thanh Trác vẫn làm vậy. Chứng tỏ ở một mức độ nào đó, thật ra Tần Thanh Trác không sợ việc bức ảnh này bị công bố? Lý do anh phí hết tâm tư muốn mình xóa ảnh, có lẽ là suy nghĩ cho Quý Trì nhiều hơn.. Quả là yêu sâu đậm mà…
Giang Ngập bỗng chốc cảm thấy hơi buồn cười.
Bị người gần gũi nhất lừa dối, thật đáng thương và buồn cười.
Không biết sau khi Tần Thanh Trác biết được sự thật sẽ có phản ứng như thế nào.
Một suy nghĩ dần hình thành trong đầu Giang Ngập. Nếu mọi chuyện khó chịu của đêm nay đều bắt nguồn từ Tần Thanh Trác, vậy không bằng thêm chút phiền lòng cho Tần Thanh Trác nhỉ.
—
Lời tác giả trên weibo: Có vài bạn nhỏ trước khi làm việc tốt, thường tự tìm cho mình ít lý do xấu xa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất