Chương 18
Hơn nửa tiếng sau, Tần Thanh Trác đeo khẩu trang và bác sĩ Tạ từ hành lang đi ra.
Nhận thấy Tần Thanh Trác đang tìm kiếm mình bằng ánh mắt, Giang Ngập cất tai nghe, đứng dậy khỏi ghế đi về phía hai người.
“… Sau khi về phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt nhọc quá độ, nhất là dạo này thời tiết đang chuyển mùa, phải chú ý đừng để bị cảm cúm ốm sốt.” Giang Ngập nghe thấy bác sĩ dặn dò Tần Thanh Trác như vậy.
Thấy Giang Ngập đến gần, bác sĩ Tạ nhanh chóng dừng lại, cuối cùng chỉ nói câu “Tóm lại phải điều chỉnh trạng thái của mình”, giọng điệu có vẻ khá lo lắng.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tần Thanh Trác đáp lời, vẫn không có tinh thần gì cả, nhưng giọng nói dường như không khàn đặc như trước đó nữa.
Bác sĩ Tạ duỗi tay vỗ bả vai Tần Thanh Trác: “Vậy tôi về trước nhé Thanh Trác, có việc gì cậu cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn Trình Quân,” Tần Thanh Trác gật đầu, “Cậu mau lên đi.”
Nói xong anh nhìn về phía Giang Ngập: “Đi thôi.”
Ra khỏi bệnh viện, Giang Ngập nhìn thấy xe của Tần Thanh Trác đã dừng ở cổng. Tài xế bước xuống từ xe, giúp anh mở cửa hàng ghế sau.
Giang Ngập dừng lại: “Vậy tôi đi trước.”
“Về cùng tôi một chuyến.” Trước khi cậu cất bước, Tần Thanh Trác lên tiếng, “Cậu có đồ ở chỗ tôi.”
Giang Ngập liếc nhìn anh một cái: “Đồ gì?”
“Bản nhạc.”
Bản nhạc? Giang Ngập không nhớ mình có bản nhạc nào ở chỗ Tần Thanh Trác.
“Tôi nhặt được trước cửa phòng cậu.” Tần Thanh Trác hờ hững nói, “Tôi đoán nó hẳn là thứ rất quan trọng đối với cậu.”
Giang Ngập hơi ngẩn người.
Nhìn phản ứng của cậu, chắc đã đoán ra là bản nhạc nào, Tần Thanh Trác nghĩ thầm. Hơn nữa, bản nhạc đó dường như rất quan trọng đối với Giang Ngập, nếu không cậu ấy sẽ không dứt khoát lên xe với mình như vậy.
Cách âm bên trong xe sedan rất tốt, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng lốp xe rất nhỏ.
Chiếc xe chạy ổn định trên đường lớn, Tần Thanh Trác và Giang Ngập ngồi ở ghế sau.
Mới đầu hai người đều không nói gì, một lát sau Tần Thanh Trác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khàn giọng hỏi: “Ảnh chụp ở đâu ra?”
Tất nhiên Giang Ngập biết anh đang hỏi mấy bức ảnh của Quý Trì và trợ lý. Không gian hàng ghế rộng rãi, cậu dựa vào ghế sau lưng, hai chân hơi duỗi về phía trước, hờ hững đáp: “Trộm được.”
Tần Thanh Trác quay sang nhìn thẳng vào cậu, Giang Ngập nhìn hàng ghế phía trước, không nhìn vào mắt anh.
“Lý do cậu gửi cho tôi?” Tần Thanh Trác lại hỏi.
“Thấy anh là khó chịu.” Giang Ngập nói thẳng.
Ánh mắt Tần Thanh Trác dừng trên mặt cậu mấy giây rồi quay đi: “Cậu ghét tôi lắm hả?”
Giang Ngập im lặng.
Trên thực tế cậu cũng không biết đáp án của câu hỏi này. Ghét Tần Thanh Trác không? Dường như cũng không thể nói là ghét.
Nhưng có vẻ Tần Thanh Trác xem sự im lặng của cậu là ngầm thừa nhận, anh lại hỏi: “Tại sao?”
Giang Ngập vẫn không trả lời.
Tần Thanh Trác lại nhìn bên ngoài cửa sổ, lần này sự im lặng kéo dài lâu hơn, khi lên tiếng lần nữa, giọng anh nghe khàn hơn: “Dù nói thế nào tôi cũng cảm ơn cậu, đã giúp tôi không làm đồ ngu quá lâu.”
Đoạn đường còn lại hai người đều không nói câu nào.
Chiếc xe lái vào trong khu biệt thự, dừng trước biệt thự của Tần Thanh Trác.
Giang Ngập đẩy cửa xuống xe, đi theo sau Tần Thanh Trác, bước lên mấy bậc thang trước biệt thự.
Cậu không có ý định đi vào cùng Tần Thanh Trác, vốn định đứng ở cửa chờ anh mang bản nhạc rồi đi. Không ngờ Tần Thanh Trác giơ tay quét vân tay, đẩy cửa ra, lại có một người đàn ông đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Người nọ mặc áo sơ mi màu khói xám và quần tây dài, hình như đang cầm điện thoại gọi điện, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hắn nhìn thấy Tần Thanh Trác trước tiên, sau đó chạm mắt với Giang Ngập đứng sau lưng anh.
“Thanh Trác.” Quý Trì đứng lên khỏi ghế sofa.
Giang Ngập đứng sau lưng Tần Thanh Trác, nhìn thấy sống lưng anh dường như thoáng cứng lại.
“Sao anh lại tới đây?” Tần Thanh Trác hắng giọng. Trên thực tế anh biết sớm muộn gì Quý Trì cũng đến, chỉ là không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
“Giọng em sao thế?” Quý Trì bước tới, lo lắng hỏi, “Em ốm à?”
Tần Thanh Trác không nói gì, im lặng một lát mới nói: “Anh đến để giải thích chuyện ảnh chụp đúng không. Anh nói đi, tôi nghe.”
“Tối qua anh gọi điện cho em cả đêm nhưng em không nghe, hôm nay lại tắt máy suốt, anh lo em xảy ra chuyện nên xin nghỉ với đoàn phim rồi về.” Nói đoạn, Quý Trì liếc nhìn Giang Ngập phía sau một cách hơi kiêng dè, vươn tay muốn kéo cổ tay Tần Thanh Trác, “Thanh Trác à, chúng ta vào phòng nói chuyện riêng nhé?”
Tần Thanh Trác tránh khỏi bàn tay đang duỗi tới của Quý Trì, nhìn hắn nói: “Tôi nghĩ giải thích sẽ không mất nhiều thời gian, nói ở đây đi.”
Bàn tay Quý Trì khựng lại giữa không trung, từ từ hạ xuống, im lặng một hồi lâu, hắn lên tiếng: “Thanh Trác à, anh xin lỗi.”
Giang Ngập nghe thấy Tần Thanh Trác thở dài một tiếng.
Sau đó Tần Thanh Trác gật đầu, khẽ nói: “Cứ vậy đi Quý Trì, về quay phim đi.”
Nhìn ra Tần Thanh Trác thất vọng tột độ, Quý Trì hoảng hốt, không để ý đến Giang Ngập vẫn đứng ở phía sau, tiến lên một bước định nắm tay Tần Thanh Trác: “Anh… anh nhất hồ đồ, anh là tên khốn, anh không biết sao mình lại làm ra chuyện này. Anh hối hận lắm, hối hận đến mức xanh cả ruột… Thanh Trác à, anh không còn mặt mũi để xin em tha thứ cho anh, em hãy cho anh ở lại chăm sóc em mấy ngày đi, được không?” Quý Trì nhẹ giọng, “Trạng thái này của em… khiến anh rất lo cho em, thật đấy.”
Giang Ngập dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Quý Trì giọng run run đang tự sám hối, như thể sắp khóc tới nơi. Cậu chưa từng xem phim Quý Trì đóng, nhưng nếu cảnh trước mắt là diễn thì kỹ năng diễn xuất của người này quả thực có thể đạt đến cấp bậc ảnh đế.
Tần Thanh Trác không nói gì, Giang Ngập sau lưng anh lại lên tiếng: “Đồ nhát cáy.”
“Cậu nói gì?” Quý Trì ngẩng đầu nhìn Giang Ngập, khó có thể tin những gì mình nghe thấy.
“Tôi nói,” Giang Ngập nhả rõ từng chữ một, “Đồ nhát cáy.”
“Cậu là ai hả?” Quý Trì nhíu mày, sự hối hận xen lẫn tức giận phủ trong ánh mắt, “Ai cho cậu đứng ở đây? Ra ngoài!”
Giang Ngập cười khẩy một tiếng: “Diễn tiếp đi, diễn kịch Quỳnh Dao đến nghiện luôn mà? Không có khán giả, ai sẽ thừa nhận kỹ năng diễn xuất của anh?”
“Thanh Trác, đây là ai?” Quý Trì nhìn về phía Tần Thanh Trác.
Tần Thanh Trác không trả lời, chính xác hơn là bây giờ anh không muốn nói một câu nào. Cổ họng trước đó cảm thấy kha khá đôi chút, giờ lại như bị rót đầy cát thô ráp, đau châm chích như bị kim đâm.
“Cảm thấy mình thâm tình lắm phải không?” Giang Ngập nói tiếp, “Đâm người khác một dao, quay đầu lại nói lo lắng cho em, anh chẳng những là đồ nhát cáy mà còn là đồ nhát cáy đạo đức giả.”
Quý Trì nhìn Giang Ngập, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, quát lớn: “Cậu ra ngoài cho tôi!”
“Không phải anh tò mò tôi là ai sao??” Giang Ngập dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn hắn mà không hề lay động, “Bạn trai anh đang mặc áo tôi, anh nghĩ tôi là ai?”
Hiển nhiên Quý Trì không tin, nhưng chiếc áo Tần Thanh Trác mặc trên người thực sự rộng hơn một cỡ, lại không phải phong cách ngày thường của anh. Hắn khó lòng tin nổi, tạm thời nói không nên lời, mấy giây sau mới nhìn Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, em quen tên lưu manh này ở đâu?”
Tần Thanh Trác định lên tiếng kết thúc trò hề này, nhưng cổ họng đau tới mức anh chẳng không thốt được lời nào.
“Bị một thằng lưu manh đào góc tường, anh không cảm thấy mình rất vô dụng ư, đến cả lưu manh cũng không bằng.” Giang Ngập nhìn Quý Trì, lạnh lùng nói.
Chỉ có đàn ông mới biết nói những gì mới có thể khiến đàn ông cảm thấy nhục nhã, ví dụ như bây giờ, Giang Ngập thích thú nhìn gương mặt dần đỏ lên của Quý Trì. Người văn minh là gì, là khi bị người ta mắng cho máu chó đầu đầy vẫn phải duy trì sĩ diện cơ bản.
Quả nhiên Quý Trì đã bị chọc giận, tiến lên một bước vươn tay nắm chặt cổ áo Giang Ngập: “Mày đang nói gì?!”
“Tôi nói gì trong lòng anh biết rõ,” Giọng Giang Ngập không thay đổi, “Làm sao? Không ngờ trong lúc anh cắm sừng người ta, người khác cũng có thể đào góc tường của anh?”
“Mày…” Quý Trì tung một đấm.
Giang Ngập nghiêng đầu tránh đi, ngay sau đó hất bàn tay đang túm cổ áo mình của Quý Trì, cũng siết chặt một đấm vung tới.
Trận chiến một đấu một, cậu chưa bao giờ thua.
Cậu mà đánh nhau là có xu thế không cần mạng, loại người văn minh sống an nhàn sung sướng như Quý Trì sao có thể là đối thủ của cậu.
Quý Trì trúng mấy đấm, quyết định không quần nhau với tên lưu manh này nữa, hơi chật vật lùi lại mấy bước, nhìn Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, bảo cậu ta đi đi, chuyện chúng ta, chúng ta tự giải quyết.” Nói xong, hắn chờ câu trả lời của Tần Thanh Trác.
Nhưng rõ ràng Giang Ngập vẫn không có ý định thôi: “Định giải quyết kiểu gì? Một phát đá luôn trợ lý của anh? Mấy bữa trước còn hôn nhau đắm đuối lắm mà.” Cậu lấy điện thoại ra, mở một trong những bức ảnh chụp chung của Quý Trì và trợ lý, quay màn hình về phía hắn, “Nhìn kỹ đi, trông người này cũng đẹp, anh là người có tình có nghĩa như thế, chắc chắn không nỡ bỏ cả hai, hay là công khai hết đi, bốn người chúng ta cùng sống chung.”
Quý Trì hẳn không ngờ trong tay Giang Ngập sẽ có ảnh chụp của mình và Viên Vũ, lại thêm những lời châm chọc của cậu khiến hắn có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể vạch mặt thẳng thừng nổi giận với Giang Ngập, chỉ có thể nhìn cậu với gương mặt tức giận.
Tần Thanh Trác đau đầu dữ dội, mắt thấy trò hề này đã đến hồi kết, bấy giờ anh mới lên tiếng: “Quý Trì, anh đi đi.”
Quý Trì quay đầu lại, không thể tin được đây là câu trả lời của Tần Thanh Trác.
Dễ nhận thấy hắn không cam tâm rời đi như vậy, vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Hoặc là anh không đi cũng được, tôi đi.” Tần Thanh Trác nói xong định đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc này anh thật sự muốn ở một mình.
“Thôi,” Quý Trì duỗi tay ngăn anh lại, “Em đang khó chịu trong người, nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh đi, chờ em khỏe hơn anh lại đến.”
Nói xong hắn giơ tay sửa sang lại quần áo, đẩy cửa ra đi về phía chiếc xe ngoài cửa.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Tần Thanh Trác và Giang Ngập.
Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập. Giang Ngập cũng nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Thanh Trác kinh ngạc thấy rõ.
Mấy câu vừa rồi cà khịa Quý Trì rất phê, Giang Ngập đang đầy tinh thần chiến đấu, vẫn chưa đã nghiền. Nếu Tần Thanh Trác định nói đỡ cho Quý Trì, cậu không ngại phát huy công lực tiếp tục khịa Tần Thanh Trác vài câu nữa.
Tần Thanh Trác thở dài: “Giang Ngập, đánh người là sai.”
Giang Ngập không nói gì, sẵn sàng quân đến tướng chặn[1].[1]Tần Thanh Trác nói tiếp: “Nếu cậu đánh Quý Trì bị thương, hắn mà so đo, cậu sẽ không được lợi lộc gì.”
Giang Ngập quay đầu đi, “hừ” một tiếng. Cậu không có hứng nghe Tần Thanh Trác dạy dỗ.
“Nhưng mà,” Tần Thanh Trác dừng một lát, nhìn cậu, “Nói thật, tôi cũng coi như thoải mái hơn chút rồi.”
Giang Ngập quay mặt sang nhìn anh, biểu cảm trên mặt cậu đã thay đổi. Từ chế giễu dần dần trở thành ngạc nhiên. Cậu khẽ nhướng một bên đuôi mày lên, hiển nhiên không ngờ Tần Thanh Trác có thể nói như vậy. Tần Thanh Trác đang… tán thành cách làm vừa rồi của mình ư?
“Cậu khịa rất hả giận.” Tần Thanh Trác nhìn cậu, nói một cách chân thành, “Cảm ơn cậu.”
Từ tối qua đến giờ, Tần Thanh Trác đã nghĩ đến cảnh tượng gặp Quý Trì, không gì ngoài một vài hình ảnh đau khổ, uất ức, thành thật với nhau rồi lại như nghẹn trong cổ họng. Nhưng anh không ngờ vì sự có mặt của Giang Ngập, cũng vì sự phản kích không có “dàn ý” gì vừa rồi của Giang Ngập, anh lại cảm thấy rất sung sướng. Một cảm giác sung sướng khi trả được thù lớn do bị người ta phản bội.
Anh cảm thấy những cảm xúc tích tụ đã được giải tỏa một chút, có lẽ điều mình cần không phải là lời giải thích của Quý Trì.
Chuyện đã xảy ra, dù lời giải thích cảm động lòng người và hợp tình hợp lý thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi kết quả.
Giang Ngập nhìn Tần Thanh Trác đầy hứng thú: “Cho nên vừa rồi tôi đánh anh ta, anh cũng cố ý không ngăn? Dù biết rõ đánh người là sai?”
Tần Thanh Trác im lặng, chậm rãi đi đến trước máy đun nước trong phòng khách rót cho mình cốc nước.
“Dù biết rõ nếu Quý Trì so đo, tôi sẽ không chiếm được lợi lộc gì?” Giang Ngập dựa vào tường ở cửa trước, lặp lại lời nói lúc nãy của Tần Thanh Trác.
Nước ấm chảy qua cổ họng, Tần Thanh Trác cảm thấy dễ chịu hơn, anh đặt cốc nước xuống: “Cậu nói chuyện giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ không để cậu chịu khổ.”
Không muốn tiếp tục chủ đề tình cảm của mình với Giang Ngập nữa, Tần Thanh Trác bước tới bên cạnh bàn trà, cầm hai bản nhạc kia lên, đi qua đưa cho cậu: “Nếu có thời gian, tôi muốn nói chuyện với cậu về bài hát này.”
Giang Ngập nhận lấy bản nhạc, ánh mắt đảo qua nội dung trong bản nhạc, dừng một lát, cậu nói: “Tôi không muốn.
Nói xong, Giang Ngập bỏ lại một câu “Đi đây”, rồi đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.
Nhận thấy Tần Thanh Trác đang tìm kiếm mình bằng ánh mắt, Giang Ngập cất tai nghe, đứng dậy khỏi ghế đi về phía hai người.
“… Sau khi về phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt nhọc quá độ, nhất là dạo này thời tiết đang chuyển mùa, phải chú ý đừng để bị cảm cúm ốm sốt.” Giang Ngập nghe thấy bác sĩ dặn dò Tần Thanh Trác như vậy.
Thấy Giang Ngập đến gần, bác sĩ Tạ nhanh chóng dừng lại, cuối cùng chỉ nói câu “Tóm lại phải điều chỉnh trạng thái của mình”, giọng điệu có vẻ khá lo lắng.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tần Thanh Trác đáp lời, vẫn không có tinh thần gì cả, nhưng giọng nói dường như không khàn đặc như trước đó nữa.
Bác sĩ Tạ duỗi tay vỗ bả vai Tần Thanh Trác: “Vậy tôi về trước nhé Thanh Trác, có việc gì cậu cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn Trình Quân,” Tần Thanh Trác gật đầu, “Cậu mau lên đi.”
Nói xong anh nhìn về phía Giang Ngập: “Đi thôi.”
Ra khỏi bệnh viện, Giang Ngập nhìn thấy xe của Tần Thanh Trác đã dừng ở cổng. Tài xế bước xuống từ xe, giúp anh mở cửa hàng ghế sau.
Giang Ngập dừng lại: “Vậy tôi đi trước.”
“Về cùng tôi một chuyến.” Trước khi cậu cất bước, Tần Thanh Trác lên tiếng, “Cậu có đồ ở chỗ tôi.”
Giang Ngập liếc nhìn anh một cái: “Đồ gì?”
“Bản nhạc.”
Bản nhạc? Giang Ngập không nhớ mình có bản nhạc nào ở chỗ Tần Thanh Trác.
“Tôi nhặt được trước cửa phòng cậu.” Tần Thanh Trác hờ hững nói, “Tôi đoán nó hẳn là thứ rất quan trọng đối với cậu.”
Giang Ngập hơi ngẩn người.
Nhìn phản ứng của cậu, chắc đã đoán ra là bản nhạc nào, Tần Thanh Trác nghĩ thầm. Hơn nữa, bản nhạc đó dường như rất quan trọng đối với Giang Ngập, nếu không cậu ấy sẽ không dứt khoát lên xe với mình như vậy.
Cách âm bên trong xe sedan rất tốt, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng lốp xe rất nhỏ.
Chiếc xe chạy ổn định trên đường lớn, Tần Thanh Trác và Giang Ngập ngồi ở ghế sau.
Mới đầu hai người đều không nói gì, một lát sau Tần Thanh Trác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khàn giọng hỏi: “Ảnh chụp ở đâu ra?”
Tất nhiên Giang Ngập biết anh đang hỏi mấy bức ảnh của Quý Trì và trợ lý. Không gian hàng ghế rộng rãi, cậu dựa vào ghế sau lưng, hai chân hơi duỗi về phía trước, hờ hững đáp: “Trộm được.”
Tần Thanh Trác quay sang nhìn thẳng vào cậu, Giang Ngập nhìn hàng ghế phía trước, không nhìn vào mắt anh.
“Lý do cậu gửi cho tôi?” Tần Thanh Trác lại hỏi.
“Thấy anh là khó chịu.” Giang Ngập nói thẳng.
Ánh mắt Tần Thanh Trác dừng trên mặt cậu mấy giây rồi quay đi: “Cậu ghét tôi lắm hả?”
Giang Ngập im lặng.
Trên thực tế cậu cũng không biết đáp án của câu hỏi này. Ghét Tần Thanh Trác không? Dường như cũng không thể nói là ghét.
Nhưng có vẻ Tần Thanh Trác xem sự im lặng của cậu là ngầm thừa nhận, anh lại hỏi: “Tại sao?”
Giang Ngập vẫn không trả lời.
Tần Thanh Trác lại nhìn bên ngoài cửa sổ, lần này sự im lặng kéo dài lâu hơn, khi lên tiếng lần nữa, giọng anh nghe khàn hơn: “Dù nói thế nào tôi cũng cảm ơn cậu, đã giúp tôi không làm đồ ngu quá lâu.”
Đoạn đường còn lại hai người đều không nói câu nào.
Chiếc xe lái vào trong khu biệt thự, dừng trước biệt thự của Tần Thanh Trác.
Giang Ngập đẩy cửa xuống xe, đi theo sau Tần Thanh Trác, bước lên mấy bậc thang trước biệt thự.
Cậu không có ý định đi vào cùng Tần Thanh Trác, vốn định đứng ở cửa chờ anh mang bản nhạc rồi đi. Không ngờ Tần Thanh Trác giơ tay quét vân tay, đẩy cửa ra, lại có một người đàn ông đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Người nọ mặc áo sơ mi màu khói xám và quần tây dài, hình như đang cầm điện thoại gọi điện, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hắn nhìn thấy Tần Thanh Trác trước tiên, sau đó chạm mắt với Giang Ngập đứng sau lưng anh.
“Thanh Trác.” Quý Trì đứng lên khỏi ghế sofa.
Giang Ngập đứng sau lưng Tần Thanh Trác, nhìn thấy sống lưng anh dường như thoáng cứng lại.
“Sao anh lại tới đây?” Tần Thanh Trác hắng giọng. Trên thực tế anh biết sớm muộn gì Quý Trì cũng đến, chỉ là không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
“Giọng em sao thế?” Quý Trì bước tới, lo lắng hỏi, “Em ốm à?”
Tần Thanh Trác không nói gì, im lặng một lát mới nói: “Anh đến để giải thích chuyện ảnh chụp đúng không. Anh nói đi, tôi nghe.”
“Tối qua anh gọi điện cho em cả đêm nhưng em không nghe, hôm nay lại tắt máy suốt, anh lo em xảy ra chuyện nên xin nghỉ với đoàn phim rồi về.” Nói đoạn, Quý Trì liếc nhìn Giang Ngập phía sau một cách hơi kiêng dè, vươn tay muốn kéo cổ tay Tần Thanh Trác, “Thanh Trác à, chúng ta vào phòng nói chuyện riêng nhé?”
Tần Thanh Trác tránh khỏi bàn tay đang duỗi tới của Quý Trì, nhìn hắn nói: “Tôi nghĩ giải thích sẽ không mất nhiều thời gian, nói ở đây đi.”
Bàn tay Quý Trì khựng lại giữa không trung, từ từ hạ xuống, im lặng một hồi lâu, hắn lên tiếng: “Thanh Trác à, anh xin lỗi.”
Giang Ngập nghe thấy Tần Thanh Trác thở dài một tiếng.
Sau đó Tần Thanh Trác gật đầu, khẽ nói: “Cứ vậy đi Quý Trì, về quay phim đi.”
Nhìn ra Tần Thanh Trác thất vọng tột độ, Quý Trì hoảng hốt, không để ý đến Giang Ngập vẫn đứng ở phía sau, tiến lên một bước định nắm tay Tần Thanh Trác: “Anh… anh nhất hồ đồ, anh là tên khốn, anh không biết sao mình lại làm ra chuyện này. Anh hối hận lắm, hối hận đến mức xanh cả ruột… Thanh Trác à, anh không còn mặt mũi để xin em tha thứ cho anh, em hãy cho anh ở lại chăm sóc em mấy ngày đi, được không?” Quý Trì nhẹ giọng, “Trạng thái này của em… khiến anh rất lo cho em, thật đấy.”
Giang Ngập dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Quý Trì giọng run run đang tự sám hối, như thể sắp khóc tới nơi. Cậu chưa từng xem phim Quý Trì đóng, nhưng nếu cảnh trước mắt là diễn thì kỹ năng diễn xuất của người này quả thực có thể đạt đến cấp bậc ảnh đế.
Tần Thanh Trác không nói gì, Giang Ngập sau lưng anh lại lên tiếng: “Đồ nhát cáy.”
“Cậu nói gì?” Quý Trì ngẩng đầu nhìn Giang Ngập, khó có thể tin những gì mình nghe thấy.
“Tôi nói,” Giang Ngập nhả rõ từng chữ một, “Đồ nhát cáy.”
“Cậu là ai hả?” Quý Trì nhíu mày, sự hối hận xen lẫn tức giận phủ trong ánh mắt, “Ai cho cậu đứng ở đây? Ra ngoài!”
Giang Ngập cười khẩy một tiếng: “Diễn tiếp đi, diễn kịch Quỳnh Dao đến nghiện luôn mà? Không có khán giả, ai sẽ thừa nhận kỹ năng diễn xuất của anh?”
“Thanh Trác, đây là ai?” Quý Trì nhìn về phía Tần Thanh Trác.
Tần Thanh Trác không trả lời, chính xác hơn là bây giờ anh không muốn nói một câu nào. Cổ họng trước đó cảm thấy kha khá đôi chút, giờ lại như bị rót đầy cát thô ráp, đau châm chích như bị kim đâm.
“Cảm thấy mình thâm tình lắm phải không?” Giang Ngập nói tiếp, “Đâm người khác một dao, quay đầu lại nói lo lắng cho em, anh chẳng những là đồ nhát cáy mà còn là đồ nhát cáy đạo đức giả.”
Quý Trì nhìn Giang Ngập, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, quát lớn: “Cậu ra ngoài cho tôi!”
“Không phải anh tò mò tôi là ai sao??” Giang Ngập dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn hắn mà không hề lay động, “Bạn trai anh đang mặc áo tôi, anh nghĩ tôi là ai?”
Hiển nhiên Quý Trì không tin, nhưng chiếc áo Tần Thanh Trác mặc trên người thực sự rộng hơn một cỡ, lại không phải phong cách ngày thường của anh. Hắn khó lòng tin nổi, tạm thời nói không nên lời, mấy giây sau mới nhìn Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, em quen tên lưu manh này ở đâu?”
Tần Thanh Trác định lên tiếng kết thúc trò hề này, nhưng cổ họng đau tới mức anh chẳng không thốt được lời nào.
“Bị một thằng lưu manh đào góc tường, anh không cảm thấy mình rất vô dụng ư, đến cả lưu manh cũng không bằng.” Giang Ngập nhìn Quý Trì, lạnh lùng nói.
Chỉ có đàn ông mới biết nói những gì mới có thể khiến đàn ông cảm thấy nhục nhã, ví dụ như bây giờ, Giang Ngập thích thú nhìn gương mặt dần đỏ lên của Quý Trì. Người văn minh là gì, là khi bị người ta mắng cho máu chó đầu đầy vẫn phải duy trì sĩ diện cơ bản.
Quả nhiên Quý Trì đã bị chọc giận, tiến lên một bước vươn tay nắm chặt cổ áo Giang Ngập: “Mày đang nói gì?!”
“Tôi nói gì trong lòng anh biết rõ,” Giọng Giang Ngập không thay đổi, “Làm sao? Không ngờ trong lúc anh cắm sừng người ta, người khác cũng có thể đào góc tường của anh?”
“Mày…” Quý Trì tung một đấm.
Giang Ngập nghiêng đầu tránh đi, ngay sau đó hất bàn tay đang túm cổ áo mình của Quý Trì, cũng siết chặt một đấm vung tới.
Trận chiến một đấu một, cậu chưa bao giờ thua.
Cậu mà đánh nhau là có xu thế không cần mạng, loại người văn minh sống an nhàn sung sướng như Quý Trì sao có thể là đối thủ của cậu.
Quý Trì trúng mấy đấm, quyết định không quần nhau với tên lưu manh này nữa, hơi chật vật lùi lại mấy bước, nhìn Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, bảo cậu ta đi đi, chuyện chúng ta, chúng ta tự giải quyết.” Nói xong, hắn chờ câu trả lời của Tần Thanh Trác.
Nhưng rõ ràng Giang Ngập vẫn không có ý định thôi: “Định giải quyết kiểu gì? Một phát đá luôn trợ lý của anh? Mấy bữa trước còn hôn nhau đắm đuối lắm mà.” Cậu lấy điện thoại ra, mở một trong những bức ảnh chụp chung của Quý Trì và trợ lý, quay màn hình về phía hắn, “Nhìn kỹ đi, trông người này cũng đẹp, anh là người có tình có nghĩa như thế, chắc chắn không nỡ bỏ cả hai, hay là công khai hết đi, bốn người chúng ta cùng sống chung.”
Quý Trì hẳn không ngờ trong tay Giang Ngập sẽ có ảnh chụp của mình và Viên Vũ, lại thêm những lời châm chọc của cậu khiến hắn có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể vạch mặt thẳng thừng nổi giận với Giang Ngập, chỉ có thể nhìn cậu với gương mặt tức giận.
Tần Thanh Trác đau đầu dữ dội, mắt thấy trò hề này đã đến hồi kết, bấy giờ anh mới lên tiếng: “Quý Trì, anh đi đi.”
Quý Trì quay đầu lại, không thể tin được đây là câu trả lời của Tần Thanh Trác.
Dễ nhận thấy hắn không cam tâm rời đi như vậy, vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Hoặc là anh không đi cũng được, tôi đi.” Tần Thanh Trác nói xong định đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc này anh thật sự muốn ở một mình.
“Thôi,” Quý Trì duỗi tay ngăn anh lại, “Em đang khó chịu trong người, nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh đi, chờ em khỏe hơn anh lại đến.”
Nói xong hắn giơ tay sửa sang lại quần áo, đẩy cửa ra đi về phía chiếc xe ngoài cửa.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Tần Thanh Trác và Giang Ngập.
Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập. Giang Ngập cũng nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Thanh Trác kinh ngạc thấy rõ.
Mấy câu vừa rồi cà khịa Quý Trì rất phê, Giang Ngập đang đầy tinh thần chiến đấu, vẫn chưa đã nghiền. Nếu Tần Thanh Trác định nói đỡ cho Quý Trì, cậu không ngại phát huy công lực tiếp tục khịa Tần Thanh Trác vài câu nữa.
Tần Thanh Trác thở dài: “Giang Ngập, đánh người là sai.”
Giang Ngập không nói gì, sẵn sàng quân đến tướng chặn[1].[1]Tần Thanh Trác nói tiếp: “Nếu cậu đánh Quý Trì bị thương, hắn mà so đo, cậu sẽ không được lợi lộc gì.”
Giang Ngập quay đầu đi, “hừ” một tiếng. Cậu không có hứng nghe Tần Thanh Trác dạy dỗ.
“Nhưng mà,” Tần Thanh Trác dừng một lát, nhìn cậu, “Nói thật, tôi cũng coi như thoải mái hơn chút rồi.”
Giang Ngập quay mặt sang nhìn anh, biểu cảm trên mặt cậu đã thay đổi. Từ chế giễu dần dần trở thành ngạc nhiên. Cậu khẽ nhướng một bên đuôi mày lên, hiển nhiên không ngờ Tần Thanh Trác có thể nói như vậy. Tần Thanh Trác đang… tán thành cách làm vừa rồi của mình ư?
“Cậu khịa rất hả giận.” Tần Thanh Trác nhìn cậu, nói một cách chân thành, “Cảm ơn cậu.”
Từ tối qua đến giờ, Tần Thanh Trác đã nghĩ đến cảnh tượng gặp Quý Trì, không gì ngoài một vài hình ảnh đau khổ, uất ức, thành thật với nhau rồi lại như nghẹn trong cổ họng. Nhưng anh không ngờ vì sự có mặt của Giang Ngập, cũng vì sự phản kích không có “dàn ý” gì vừa rồi của Giang Ngập, anh lại cảm thấy rất sung sướng. Một cảm giác sung sướng khi trả được thù lớn do bị người ta phản bội.
Anh cảm thấy những cảm xúc tích tụ đã được giải tỏa một chút, có lẽ điều mình cần không phải là lời giải thích của Quý Trì.
Chuyện đã xảy ra, dù lời giải thích cảm động lòng người và hợp tình hợp lý thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi kết quả.
Giang Ngập nhìn Tần Thanh Trác đầy hứng thú: “Cho nên vừa rồi tôi đánh anh ta, anh cũng cố ý không ngăn? Dù biết rõ đánh người là sai?”
Tần Thanh Trác im lặng, chậm rãi đi đến trước máy đun nước trong phòng khách rót cho mình cốc nước.
“Dù biết rõ nếu Quý Trì so đo, tôi sẽ không chiếm được lợi lộc gì?” Giang Ngập dựa vào tường ở cửa trước, lặp lại lời nói lúc nãy của Tần Thanh Trác.
Nước ấm chảy qua cổ họng, Tần Thanh Trác cảm thấy dễ chịu hơn, anh đặt cốc nước xuống: “Cậu nói chuyện giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ không để cậu chịu khổ.”
Không muốn tiếp tục chủ đề tình cảm của mình với Giang Ngập nữa, Tần Thanh Trác bước tới bên cạnh bàn trà, cầm hai bản nhạc kia lên, đi qua đưa cho cậu: “Nếu có thời gian, tôi muốn nói chuyện với cậu về bài hát này.”
Giang Ngập nhận lấy bản nhạc, ánh mắt đảo qua nội dung trong bản nhạc, dừng một lát, cậu nói: “Tôi không muốn.
Nói xong, Giang Ngập bỏ lại một câu “Đi đây”, rồi đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất