Chương 4
Hai giờ ba mươi sáng, cả dãy cửa hàng trên phố chéo Hồng Lộc[1] đã đóng cửa, vài ngọn đèn đường thưa thớt được bật sáng trong con hẻm. Chùm sáng tù mù bao phủ lên những con muỗi không ngừng bay xung quanh.
[1]
Đường phố đêm khuya chìm vào giấc ngủ say, quán bar Hồng Lộc ở góc đường cũng đã đóng cửa, xem ra việc kinh doanh hôm nay không được tốt cho lắm. Vào lúc này ngày thường, khách khứa vẫn chưa đến giờ không say không ngủ.
Giang Ngập đã làm ở quán bar Hồng Lộc được hơn nửa năm. Sau khi rời khỏi Nhuận Thành và đến Yến Thành vào một năm rưỡi trước, cậu đã làm rất nhiều công việc vặt như nhân viên khách sạn, gia sư, sắp xếp hội trường, người mẫu, v.v. Cho đến khi trở thành ca sĩ lưu trú ở quán bar này, cuộc sống mới xem như tạm ổn định lại.
Chị chủ quán bar Hoàng Oanh là một người tốt, cũng giúp đỡ cậu rất nhiều. Chẳng những cho cậu thuê hai căn phòng ở tầng hai làm chỗ ở tạm thời với giá rẻ, mà còn giới thiệu cho cậu nhiều công việc như người mẫu, biểu diễn thương mại[2]. Chiếc xe mô tô hạng nặng này do bạn trai cũ của Hoàng Oanh để lại, vì vứt xó không dùng nên bán lại cho Giang Ngập.
[2]
Giang Ngập cũng không chỉ hát trong quán bar này, cậu làm đủ thứ việc, giúp trông quán khi không có ai ở đó, giúp pha rượu khi có đông khách. Buổi tối trước khi đóng quán còn quét dọn vệ sinh, vứt rác.
Dừng xe mô tô ở góc tường, Giang Ngập cúi người khóa xe, lấy chìa khóa trong túi ra, đeo guitar đi đến quán bar Hồng Lộc ở phía trước.
Chìa khóa va chạm phát ra tiếng leng keng ở đầu ngón tay, một chân vừa giẫm lên bậc thang, bên cạnh cửa quán bar mờ tối đột nhiên có một bóng người đen thùi lùi đứng dậy.
Giang Ngập dừng bước, chìa khóa ở đầu ngón tay dừng lắc lư, bị cậu giữ trong lòng bàn tay. Cơ bắp toàn thân căng ra trong nháy mắt, từ trạng thái nhàn nhã tiến vào trạng thái đề phòng, cậu hơi híp mắt lại quan sát bóng đen kia: Người đàn ông trưởng thành, chiều cao trung bình, nhìn xuống dưới, trước bóng người kia còn có một cái bóng nhỏ lắc lư…
Bé gái cắt đầu nấm đang bị người đàn ông xách cổ áo từ phía sau, nhìn Giang Ngập qua đôi mắt đen láy gần như chiếm nửa gương mặt kia.
“Này,” Người đàn ông kia nhìn cậu rồi lên tiếng, giọng hơi ồm ồm, “Đây có phải em gái mày không?”
“Làm sao?”
“Em gái mày trộm đồ trong quán tao, tao đã chờ mày ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.” Giọng người đàn ông rõ ràng hơi thiếu kiên nhẫn, phàn nàn, “Sao hơn nửa đêm mày mới về?”
“Nó trộm cái gì?” Giang Ngập hơi thả lỏng người, trong lúc bước lên cầu thang, cậu nắm chìa khóa trong tay và bấm một nút trên đó.
Trên bậc thang, cánh cửa cuốn chống trộm từ từ nâng lên.
Người đàn ông đưa túi nilon trong tay cho cậu, Giang Ngập nhận lấy, nhìn sơ qua một lượt, thấy bên trong có socola, kẹo và một vài món đồ chơi nhỏ là lạ.
“Nhỏ thế này đã ra ngoài trộm đồ sao mà được, người nhà mày không dạy bảo tử tế à? Mày là anh trai nó? Bố mẹ của hai đứa đâu? Tao vốn định báo cảnh sát, lại nghĩ không nên làm to chuyện, bảo gia đình dạy bảo con cái là được rồi…” Người đàn ông ở bên cạnh văng nước miếng tung tóe, cô bé tóc đầu nấm lại im lặng nhìn Giang Ngập.
Không đợi người kia nói hết, Giang Ngập đã ngắt lời hắn ta, “Muốn bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Người đàn ông sững sờ.
“Chờ ở đây đến hơn nửa đêm, chẳng phải muốn đòi người nhà thêm ít tiền hả? Đừng nói nhảm nữa, bao nhiêu tiền?”
“Vậy…” Người đàn ông lưỡng lự hai giây, “Cậu đưa tôi ba trăm thôi.”
“Ba trăm, chú bị khùng hả, chỉ mấy thứ này có đáng giá ba mươi đồng không?” Giang Ngập nhíu mày, ném túi đồ trong tay vào ngực người đàn ông, lạnh lùng nói, “Chú báo cảnh sát đi.”
“Không thể nói vậy được, trước đó em gái cậu đã đến cửa hàng của tôi nhiều lần, lượn qua lượn lại cả buổi chỉ mua mấy thứ lặt vặt, ai biết nó đã trộm những gì…” Thấy Giang Ngập đẩy cửa ra chuẩn bị vào quán, người đàn ông duỗi tay giữ chặt cánh tay hắn, “Này, đừng đi mà!”
Giang Ngập nghiêng mặt, ánh mắt lướt xuống bàn tay đang túm lấy cánh tay mình: “Bỏ ra.”
Thấy nét mặt cậu đanh lại, người đàn ông bèn thu tay: “Vậy cậu nói xem đưa bao nhiêu?”
“Một trăm.”
“Một trăm?! Lần trước tôi đã nhìn thấy em gái cậu trộm đồ rồi, không bắt nó lại thôi…” Thấy Giang Ngập lại định đẩy cửa đi vào, đang nói dở hắn ta đành sửa lời, nói chẳng chút tình nguyện, “Được rồi được rồi, một trăm thì một trăm, coi như tao xui xẻo gặp phải anh em nhà mày… Mày trả tao như nào? Quét mã?”
Giang Ngập không nói gì nữa, rút bàn tay đẩy cửa về, lấy điện thoại ra quét mã QR người đàn ông đưa tới.
Người đàn ông thả cô bé trước mặt ra, vẫn lèm bèm không ngừng: “Tôi nói này, nhà cậu nên răn dạy em gái cậu đi, bé tí mà đã trộm đồ. Có biết đạo lý nhỏ trộm kim lớn trộm vàng[3] không, cậu làm anh trai cũng vậy, về lúc nửa đêm canh ba…”
[3]
Giang Ngập dừng ngón tay đang nhập số tiền, ngước mắt nhìn hắn ta: “Muốn nhận tiền thì ngậm mồm. Hay là tôi đánh chú một trận, chú báo cảnh sát luôn một thể?”
Cậu cao hơn người đàn ông trước mặt phải quá nửa cái đầu, đường cong rõ ràng trên cánh tay chắc chắn không phải kiểu tập luyện “làm màu” trong phòng gym. Ánh mắt lại tàn ác, dáng vẻ không dễ chọc.
Người đàn ông ngượng ngùng ngậm miệng.
Giang Ngập lại nhìn chằm chằm hắn ta vài giây với vẻ mặt khó chịu, mới cụp mắt nhập số tiền vào.
Giọng nữ máy móc vang lên – “Đã nhận một trăm tệ”.
Giang Ngập cất điện thoại, đẩy cửa đi vào quán bar, cô bé im lặng cúi người nhặt từng món đồ vừa rơi xuống đất cho vào túi nilon, sau đó xách cái túi theo cậu đi vào.
Có vẻ người đàn ông không cam tâm, vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng đang phân vân có nên mở miệng hay không. Cánh cửa cuốn bắt đầu từ từ hạ xuống, vài giây sau đã hoàn toàn đóng lại trong tiếng sập mạnh.
“Cái quái gì vậy…” Người đàn ông nhìn cánh cửa cuốn, nhổ toẹt xuống đất, thấp giọng chửi, “Cái thằng bụi đời ở đâu ra.”
Giang Ngập đi vào quán bar, lấy guitar trên lưng xuống dựng đứng vào tường.
Giang Bắc lấy một cái kẹo mút trong túi nilon ra, xé vỏ ngậm vào miệng rồi bước loẹt quẹt lên tầng hai.
Khi Giang Ngập mang theo hai phần mì lạnh nướng lên tầng hai, Giang Bắc đã nhai nát kẹo mút trong miệng, đồng thời ngồi trên bàn bida, cúi đầu chơi mấy món đồ chơi nhỏ trong túi nilon.
Giang Ngập đi qua trước mặt Giang Bắc, bước tới ngồi lên ghế sofa dựa sát tường. Cậu mở một phần mì lạnh nướng ra, lại tách đũa dùng một lần, bắt đầu ăn.
Mì lạnh nướng đã nguội ngắt nhai vào cứng như cao su, mùi cũng tàm tạm, nhưng vị quá tầm thường. Giang Ngập miễn cưỡng ăn hết một phần mì lạnh nướng, cầm lấy chai nước khoáng ở góc tường ngửa đầu uống mấy ngụm.
Lúc vặn lại nắp chai, cậu nhìn thấy Giang Bắc đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một cái còi trộm được từ cửa hàng. Cái còi kia trông giống một con chim, Giang Bắc thổi cái còi đã rót đầy nước, phát ra tiếng lanh lảnh như chim hót.
Em có vẻ rất thích cái còi này, thổi liên tục mấy hồi.
Giang Ngập ngồi trên sofa xoay vai cổ, cổ phát ra tiếng răng rắc, cậu nhìn Giang Bắc: “Trộm ở đâu thế?”
“Bên kia.” Giang Bắc chỉ chỉ một bên cho có lệ.
“Cụ thể hơn đi, phố nào, tên cửa hàng là gì.”
“Phố Lâm Dương, cửa hàng Xương Vinh.” Giang Bắc lại thổi một tiếng nữa, làm như không thấy vẻ mặt Giang Ngập lúc này.
“Còn biết bắn một phát đổi một quả pháo[4]?” Giang Ngập cười khẩy một tiếng, “Lần trước anh nói gì?”
[4]
Giang Bắc không nói lời nào, tiếp tục thổi còi, nhưng tiếng còi rõ ràng không vang như mới nãy.
Giang Ngập đứng lên, đi tới giật lấy cái còi khỏi tay em, giơ tay ném ra ngoài.
Cái còi làm bằng sứ lập tức biến thành mảnh vỡ khi lăn xuống đất. Giang Bắc nhìn thoáng qua cái còi, ngẩng đầu lườm Giang Ngập đầy căm hận.
“Lần trước anh nói gì?” Giang Ngập lặp lại lần nữa, “Nói chuyện đi.”
“Nếu có thêm lần nữa thì cút ra khỏi đây.” Giang Bắc quay người đi vào phòng mình, “Cút thì cút, sáng mai em đi ngay.”
“Đừng để sáng mai, đi ngay bây giờ, anh đưa mày đi.” Giang Ngập duỗi tay túm lấy cánh tay gầy nhỏ của cô bé, đi đến cầu thang.
Toàn thân Giang Bắc kháng cự sự lôi kéo của Giang Ngập, cơ thể co ra sau như một cây cung kéo căng. Em không nói gì, chỉ tức giận trừng Giang Ngập bằng đôi mắt to đen như mực.
Giang Ngập cũng lạnh lùng nhìn em chẳng nói chẳng rằng, tăng lực trên tay từng chút một, im lặng cảnh cáo Giang Bắc bây giờ cậu chưa thực sự dùng lực.
Giằng co một lúc lâu, khi lòng bàn chân không chống đỡ được sắp dịch về phía trước, cuối cùng Giang Bắc quay mặt đi, “hứ” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Sau này em không ăn trộm nữa là được chứ gì.”
“Nói to lên.”
Giang Bắc lại không lên tiếng.
Mấy giây sau, Giang Ngập buông cánh tay Giang Bắc ra, nửa ngồi xuống chỉ vào mũi Giang Bắc qua không khí: “Trần Giang Bắc, có một câu là quá tam ba bận, đây là lần thứ mấy rồi, em tự biết rõ. Anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ, nhưng từ giờ trở đi nếu còn có lần nữa anh sẽ đánh ngất em rồi đưa về. Anh nói có làm được hay không em biết rồi đấy.”
Cậu thấy vành mắt Giang Bắc hơi đỏ, sau vài giây nhìn chòng chọc cô bé, Giang Ngập đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Giang Bắc cúi đầu đứng tại chỗ một lúc, chậm rãi đi đến trước sofa.
Một phần mì lạnh nướng chưa được đụng vào vẫn đặt trên bàn trà cũ kỹ, cô bé ngồi xổm trước bàn, bắt đầu ăn từng miếng.
Giang Ngập tắm xong, nhìn thoáng qua chỗ ghế sofa, mì lạnh nướng trên bàn trà còn lại gần một nửa, Giang Bắc đã về phòng.
Cậu đi tới dọn rác trên mặt bàn cho vào thùng rác, đứng thẳng người đi vào phòng mình.
Giang Ngập nửa nằm xuống, dựa vào đầu giường, mở bức ảnh tối nay chụp được trong điện thoại ra. Góc chụp ảnh khá tốt, tia sáng mờ nhạt như tăng thêm một lớp filter, không cần chỉnh sửa đã tạo cảm giác như một tấm áp phích của bộ phim cũ.
Nên làm gì với bức ảnh này nhỉ? Giang Ngập tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng không thể nghi ngờ rằng bức ảnh này là một thu hoạch ngoài ý muốn trong đêm nay. Tham gia một buổi ghi hình chương trình, lấy được hai mươi nghìn đồng, còn chụp được một bức ảnh có giá trị, chuyến này không lỗ.
Phải nghĩ cách tìm ra người bên cạnh Tần Thanh Trác là ai… Nghĩ đến những điều này, Giang Ngập vươn tay tắt đèn trong phòng.
Nhắm mắt lại, sâu trong tâm trí không hiểu sao lại vang lên một giọng nói: “Đặc biệt là hát chính, với ưu thế là giọng rất có cảm xúc, kiểm soát âm trầm khá khéo, âm cao trong đoạn điệp khúc cũng khiến tôi kinh ngạc…”
Giang Ngập thả lỏng cơ thể, hô hấp dần dần chậm lại, rơi vào giấc ngủ say.
Tập một chương trình chính thức lên sóng vào một tuần sau. Vào ngày phát sóng, tất cả nhân viên chính của tổ chương trình đã tụ tập tại tòa nhà trường quay để theo dõi phản ứng của khán giả và dữ liệu nền trong thời gian thực.
Chỉ có Tần Thanh Trác vắng mặt, làm xong công việc trong tay anh đã trở về studio của mình để chuẩn bị cho buổi ghi hình tập hai. Đây chỉ là một lý do cho việc Tần Thanh Trác không xem chương trình phát sóng. Lý do thật sự là anh không muốn nhìn thấy bản thân trong ống kính. Ngày ghi hình, phần lớn thời gian anh đều mơ màng, nên rất khó tưởng tượng trạng thái xuất hiện trước mặt khán giả trông như thế nào.
Tối đó Tần Thanh Trác ngủ rất sớm. Anh không đặt báo thức để bù lại toàn bộ giấc ngủ bị thiếu trong khoảng thời gian này.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tần Thanh Trác đến gặp tổ chương trình một chuyến. Mặc dù tối qua không xem hiện trường, nhưng dù sao cũng là thứ mà mình đã bỏ tâm sức, Tần Thanh Trác vẫn rất quan tâm đến hiệu quả phát sóng chương trình.
Vừa bước vào văn phòng của chương trình, anh nhạy cảm nhận ra bầu không khí hơi trầm. Trong văn phòng chỉ có một mình Hạ Ỷ đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong góc, phờ phạc lướt điện thoại.
Tần Thanh Trác đi tới ngồi ở đầu kia ghế sofa: “Chỉ có một mình em à?”
“Vâng, mọi người về ngủ bù rồi.” Hạ Ỷ ngước mắt lên nhìn anh, ngáp một cái.
“Em không ngủ hả?” Tần Thanh Trác nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hạ Ỷ, đoán có lẽ cô ở đây cả đêm, “Sao mặt buồn rười rượi thế, dữ liệu phát sóng tập đầu không lý tưởng sao?”
Hạ Ỷ ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, giọng mệt mỏi: “Đâu chỉ không lý tưởng, mà còn tệ hơn dự kiến.”
“Dù sao cũng mới phát một tập, phần lớn các ban nhạc cũng là người mới không có độ phổ biến.” Nghe thấy kết quả như vậy Tần Thanh Trác cũng hơi buồn, nhưng anh vẫn lên tinh thần an ủi Hạ Ỷ.
“Đúng rồi, ban nhạc mới không có nền tảng nổi tiếng, dữ liệu tập một không tốt cũng là điều bình thường.” Hạ Ỷ tiếp lời, “Hai năm nay lại có rất nhiều chương trình tương tự cũng làm về ban nhạc, khán giả không có cảm giác mới mẻ. Cùng một thời gian còn có chương trình tạp kỹ khác đang cướp tỉ lệ người xem… Em có thể tìm được cả trăm lý do, nhưng kết quả này vẫn khiến người ta khó chấp nhận quá.” Hạ Ỷ thở dài thườn thượt.
Bị Hạ Ỷ cướp hết lời, Tần Thanh Trác nhất thời không còn gì để nói. An ủi một người tỉnh táo khó hơn an ủi một người hồ đồ rất nhiều. Anh đứng dậy rót cho Hạ Ỷ cốc nước ấm rồi đưa đến trước mặt cô.
Hạ Ỷ nhận lấy: “Xin lỗi nhé Thanh Trác, mới sáng ngày ra đã phóng năng lượng tiêu cực trước mặt anh.”
Tần Thanh Trác lắc đầu cười: “Nếu nói ra có thể khiến em thoải mái hơn thì em cứ tiếp tục.”
Hạ Ỷ uống một ngụm nước ấm, thất thần nhìn không khí một hồi mới nhìn Tần Thanh Trác: “Nói ra, em phải cảm ơn anh đàng hoàng vì đã đồng ý làm cố vấn mới đúng, nếu không tập một sẽ còn thảm hại hơn.”
“Hửm?” Tần Thanh Trác hơi bất ngờ.
Hạ Ỷ giãy giụa ngồi dậy từ sofa, di chuyển laptop trên bàn trà bên cạnh, mở ra rồi quay màn hình về phía Tần Thanh Trác. Cô trượt ngón tay trên bàn di chuột, mở giao diện theo dõi nền: “Anh xem này.”
Đường cong lên xuống trên màn hình thể hiện sự dao động của lưu lượng, có thể nhìn rõ một vài đỉnh sóng.
Hạ Ỷ kéo video đến vị trí điểm đỉnh sóng đầu tiên, đó là lần đầu tiên Tần Thanh Trác xuất hiện trong chương trình.
Hạ Ỷ lại kéo đến vài chỗ phía sau, có thể thấy mỗi lần Tần Thanh Trác nhận xét đều sẽ tạo thành một điểm đỉnh sóng trên đường cong lưu lượng.
Hạ Ỷ tua video đến phía sau: “Anh biết điều này có nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là có một bộ phận khán giả bấm mở chương trình của bọn em để xem anh, hơn nữa có nhiều người chỉ xem anh mà thôi.”
Tần Thanh Trác nhìn đường cong dao động kia, có phần không biết nói gì.
“Còn có cái này nữa,” Hạ Ỷ lại mở một giao diện, “Phòng marketing và Weibo đã đẩy một nhóm từ khóa hot search, chỉ có từ khóa liên quan đến anh mới xếp ở mấy hạng đầu, những từ khóa khác có thể nói là không ai ngó ngàng luôn… Nhóm bên cạnh này là từ khóa khán giả tự tìm kiếm, và điều liên quan đến anh.”
Tần Thanh Trác nhìn một loạt từ khóa: “Tần Thanh Trác tái xuất”, “Tần Thanh Trác Cháy lên đi, ban nhạc”, “Cố vấn Tần Thanh Trác”, “Tần Thanh Trác hát”, “Tần Thanh Trác Thẩm Xá”, “Giám đốc âm nhạc Tần Thanh Trác”…
“Lượt xem các đoạn video ngắn càng nổi bật vấn đề hơn.” Hạ Ỷ mở trang web video, video hot nhất liên quan đến “Cháy lên đi, ban nhạc” là đoạn tương tác ngắn giữa Tần Thanh Trác và Giang Ngập, số bình luận bên dưới đã vượt mười nghìn…
“Chương trình sắp kết thúc rồi Tần Thanh Trác mới tiến vào trạng thái, cái mác không chuyên nghiệp không phải bị gắn tùy tiện đâu nha.”
“Còn tưởng Tần Thanh Trác sẽ rớt mạng toàn bộ quá trình cơ, không ngờ lúc này đột nhiên trồi lên.”
“Tần Thanh Trác có rớt mạng đâu… Mấy thím không xem cảnh hậu trường của chương trình à? Tất cả biên khúc đều có sự tham gia của Tần Thanh Trác, từ một ca sĩ được yêu thích chuyển mình làm người sản xuất âm nhạc, giỏi phết đấy.”
“Tôi có cùng gu thẩm mỹ với Tần Thanh Trác, những ban nhạc khác của chương trình này đều rất ồn, chỉ có ban nhạc này khiến người ta im lặng nghe hết bài thôi.”
“Ha ha ha ha đoạn này đúng là đột nhiên nói nhiều hơn hẳn, tại sao lại có hứng thú với hình dạng của Mây Tận Thế nhỉ…”
“Đây là Tần Thanh Trác của trước kia ư? Sao tôi cảm thấy tính cách đã thay đổi rất nhiều ta…”
“Hát chính hoàn toàn bơ Tần Thanh Trác… Nhưng phải công nhận thật sự rất đẹp trai nha.”
“Tần Thanh Trác không hát à? Muốn nghe Tần Thanh Trác hát cơ.”
…
Nhìn Tần Thanh Trác lướt xem bình luận, Hạ Ỷ lên tiếng: “Thanh Trác à, thái độ của khán giả đối với anh không hoàn toàn bài xích như anh nghĩ đâu. Nhìn từ phản ứng của khán giả tối hôm qua, vẫn còn rất nhiều người muốn nhìn thấy anh trên màn ảnh.”
Tần Thanh Trác im lặng tiếp tục xem bình luận, có thân thiện cũng có ác ý. Anh chấp nhận tất cả.
Hạ Ỷ nhìn Tần Thanh Trác: “Tất nhiên, cho anh đọc những cái này cũng có sự ích kỷ của em. Sáng nay người đại diện của Đỗ Hòa Phong gọi điện cho em, nói là eo chú ấy cần mổ gấp, e là sẽ không thể tham gia chương trình trong mấy tập tiếp theo. Anh cũng biết liên tục đổi cố vấn không khác gì thương gân động cốt với một chương trình. Huống chi bây giờ anh lại là trụ cột rating của chương trình, cho nên việc ghi hình mấy tập tiếp theo… Sư huynh à, vẫn phải tiếp tục nhờ anh.”
Tần Thanh Trác nhìn những bình luận kia, vẫn im lặng.
Lần đầu tiên Hạ Ỷ tìm anh làm cố vấn dẫn đội vào nửa tháng trước, Tần Thanh Trác hỏi lại theo bản năng: “Tìm anh? Em chắc chắn chứ?” Anh thấy kiểu người có những thảo luận không tốt như mình, rất khó nói liệu có mang đến ảnh hưởng trái chiều cho chương trình không.
Nhưng bây giờ, Hạ Ỷ cho Tần Thanh Trác xem những dữ liệu và bình luận này, không thể nghi ngờ rằng cô đã cho Tần Thanh Trác một viên thuốc an thần.
Chẳng ai là không thích cảm giác được khẳng định, Tần Thanh Trác cũng không ngoại lệ.
Lại im lặng một lúc, Tần Thanh Trác mới lên tiếng: “Cần anh phối hợp mấy tập?”
“Ý anh là, đang suy nghĩ đến việc đồng ý hả?” Trên mặt Hạ Ỷ nở nụ cười đầu tiên của hôm nay, “Tạm thời vẫn chưa chắc chắn về thời gian, phải xem tình hình phẫu thuật của Đỗ Hòa Phong để quyết định.”
Tần Thanh Trác không đưa ra quyết định ngay lập tức, hệt như lần trước khi đồng ý làm cố vấn, anh dao động và do dự.
Đường cong này nhiều lần lao lên đỉnh vì mình, rốt cuộc là vì khán giả thích mình hay chỉ vì họ muốn xem trò cười của Tần Thanh Trác?
Nếu đứng trên sân khấu với tư cách là cố vấn một lần nữa, liệu mình có thể vượt qua cảm giác khó chịu ở tập một không? Khán giả ở những tập sau có thể sẽ ngày càng nhiều, nếu xuất hiện một chút sai sót trong hành động của mình, có lẽ sẽ bị khán giả phóng đại vô số lần để phán xét.
Nhìn bản thân tương tác với Giang Ngập trên màn hình, Tần Thanh Trác nhận ra mấy năm này dù anh lánh sau màn hình, nhưng dường như khát khao với sân khấu, với sự tán thành của khán giả vẫn chưa bao giờ biến mất…
Suy tư một hồi lâu, Tần Thanh Trác mới lên tiếng lần nữa: “Anh có thể tiếp tục làm cố vấn, nhưng Hạ Ỷ à, anh cũng có điều kiện.”
“Anh nói đi.”
“Nếu công việc này khiến anh thấy khó chịu, anh có thể chấm dứt hợp tác của chúng ta bất cứ lúc nào.”
“Chuyện này à…” Hạ Ỷ hơi khó xử, “Em không quyết định được, nhưng em có thể bàn bạc giúp anh.”
“Ừ, nếu có thể bàn bạc được thì em lập một bản hợp đồng cho anh xem trước.”
“Không thành vấn đề.” Cuối cùng đã tạm giải quyết được một chuyện lớn, Hạ Ỷ vừa rồi còn ỉu xìu lại khôi phục chút khí sắc.
“Vậy công việc giám đốc âm nhạc…”
“Anh không cần lo lắng việc này, trước đó em cũng đã xem bản kế hoạch chương trình rồi, lượng công việc của giám đốc âm nhạc chỉ nặng nhất ở tập một, sau đó chương trình sẽ không can thiệp nhiều đến việc chọn ca khúc của ban nhạc nữa, khối lượng công việc tương ứng cũng sẽ giảm đi nhiều. Bọn em định mời thầy Đào ở tổ bên đến hỗ trợ các anh trong công việc.”
“Cũng được.” Tần Thanh Trác gật đầu.
“Phải rồi Thanh Trác, còn có một việc phải có sự đồng ý của anh.” Hạ Ỷ nói, “Là công việc quay địa điểm[5].”
[5]
“Anh vẫn chưa hoàn toàn quyết định làm cố vấn mà em đã sắp xếp công việc cho anh rồi?” Tần Thanh Trác liếc nhìn cô một cái, như cười mà không cười, “Được đằng chân lân đằng đầu à sản xuất Hạ.”
“Không hề,” Hạ Ỷ giơ tay lên tỏ ý vô tội, “Em đã nói với các cố vấn khác rồi, trước đó bận quá nên quên nói với anh. Là thế này, bắt đầu từ tập tiếp theo, khi ban nhạc bị loại sẽ phát một video ngắn. Vì không chắc chắn ban nhạc đó sẽ bị loại khi nào, cho nên phải quay trước video ngắn của tất cả các ban nhạc trước tập tiếp theo. Công việc mà cố vấn cần phối hợp thật ra cũng rất đơn giản, chỉ là đi dạo một vòng ở nơi ban nhạc tập luyện, tương tác vài câu với họ, quay mấy cảnh. Anh cũng quen thuộc với mấy ban nhạc anh chọn, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Tần Thanh Trác thở dài, giọng bất lực: “Ngoài bốn chữ không thành vấn đề thì anh còn có thể nói gì.”
“Em cam đoan thương lượng phí ghi hình đàng hoàng cho anh.” Nhìn ra Tần Thanh Trác không tức giận, Hạ Ỷ cười nói, lại cầm lấy sổ ghi lịch trình ở bên cạnh, “Em nhìn xem… Em phải về sắp xếp thời gian cụ thể, điều có thể chắc chắn bây giờ là thứ năm tới sẽ có một buổi ghi hình, vì ngày 19 tháng 8 là sinh nhật mười chín tuổi của hát chính nhóm Mây Tận Thế… Anh vẫn còn ấn tượng với cậu ấy chứ?”
“Giang Ngập?” Tần Thanh Trác nghĩ đến cậu thiếu niên lái mô tô chở mình về nhà đêm hôm đó.
“Đúng,” Hạ Ỷ ngẩng đầu cười, “À, vừa rồi anh có chú ý không, tập đầu chương trình thì đoạn video của anh và Giang Ngập có lượt nhấp vào cao nhất, tương tác tổng cộng vài giây đã có người ship CP hai người rồi…”
“Cái này có gì để ship, bọn anh chỉ nói được vài câu thôi.” Tần Thanh Trác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dừng một lát lại nói, “Hạ Ỷ này, anh không thể kiểm soát trên mạng nói gì, nhưng khi bọn em dẫn dắt dư liệu đừng dẫn theo hướng này, em cũng biết quan hệ của anh và Quý Trì đấy.”
“Vâng…” Hạ Ỷ kéo dài giọng, “Tất cả nghe theo anh.”
“Ừm,” Tần Thanh Trác cười, “Quyết định thời gian xong thì nói với anh một tiếng.”
Sau khi tạm biệt Hạ Ỷ, trên đường về Tần Thanh Trác nghĩ nếu là sinh nhật của Giang Ngập, có lẽ có thể tặng chút quà gì đó để tỏ lòng cảm ơn?
Dù sao nếu đêm hôm đó Giang Ngập không chủ động đề nghị chở anh về, chắc chắn anh sẽ bỏ lỡ buổi chia tay với Quý Trì.
*
Lời tác giả:
#Chuyên gia trả giá Giang Ngập#
Quán bar không phải “Cháy” đâu, “Cháy” lỗ vốn nhiều quá, chị Oanh còn mở quán bar khác, quán này kiếm được kha khá.
[1]
Đường phố đêm khuya chìm vào giấc ngủ say, quán bar Hồng Lộc ở góc đường cũng đã đóng cửa, xem ra việc kinh doanh hôm nay không được tốt cho lắm. Vào lúc này ngày thường, khách khứa vẫn chưa đến giờ không say không ngủ.
Giang Ngập đã làm ở quán bar Hồng Lộc được hơn nửa năm. Sau khi rời khỏi Nhuận Thành và đến Yến Thành vào một năm rưỡi trước, cậu đã làm rất nhiều công việc vặt như nhân viên khách sạn, gia sư, sắp xếp hội trường, người mẫu, v.v. Cho đến khi trở thành ca sĩ lưu trú ở quán bar này, cuộc sống mới xem như tạm ổn định lại.
Chị chủ quán bar Hoàng Oanh là một người tốt, cũng giúp đỡ cậu rất nhiều. Chẳng những cho cậu thuê hai căn phòng ở tầng hai làm chỗ ở tạm thời với giá rẻ, mà còn giới thiệu cho cậu nhiều công việc như người mẫu, biểu diễn thương mại[2]. Chiếc xe mô tô hạng nặng này do bạn trai cũ của Hoàng Oanh để lại, vì vứt xó không dùng nên bán lại cho Giang Ngập.
[2]
Giang Ngập cũng không chỉ hát trong quán bar này, cậu làm đủ thứ việc, giúp trông quán khi không có ai ở đó, giúp pha rượu khi có đông khách. Buổi tối trước khi đóng quán còn quét dọn vệ sinh, vứt rác.
Dừng xe mô tô ở góc tường, Giang Ngập cúi người khóa xe, lấy chìa khóa trong túi ra, đeo guitar đi đến quán bar Hồng Lộc ở phía trước.
Chìa khóa va chạm phát ra tiếng leng keng ở đầu ngón tay, một chân vừa giẫm lên bậc thang, bên cạnh cửa quán bar mờ tối đột nhiên có một bóng người đen thùi lùi đứng dậy.
Giang Ngập dừng bước, chìa khóa ở đầu ngón tay dừng lắc lư, bị cậu giữ trong lòng bàn tay. Cơ bắp toàn thân căng ra trong nháy mắt, từ trạng thái nhàn nhã tiến vào trạng thái đề phòng, cậu hơi híp mắt lại quan sát bóng đen kia: Người đàn ông trưởng thành, chiều cao trung bình, nhìn xuống dưới, trước bóng người kia còn có một cái bóng nhỏ lắc lư…
Bé gái cắt đầu nấm đang bị người đàn ông xách cổ áo từ phía sau, nhìn Giang Ngập qua đôi mắt đen láy gần như chiếm nửa gương mặt kia.
“Này,” Người đàn ông kia nhìn cậu rồi lên tiếng, giọng hơi ồm ồm, “Đây có phải em gái mày không?”
“Làm sao?”
“Em gái mày trộm đồ trong quán tao, tao đã chờ mày ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.” Giọng người đàn ông rõ ràng hơi thiếu kiên nhẫn, phàn nàn, “Sao hơn nửa đêm mày mới về?”
“Nó trộm cái gì?” Giang Ngập hơi thả lỏng người, trong lúc bước lên cầu thang, cậu nắm chìa khóa trong tay và bấm một nút trên đó.
Trên bậc thang, cánh cửa cuốn chống trộm từ từ nâng lên.
Người đàn ông đưa túi nilon trong tay cho cậu, Giang Ngập nhận lấy, nhìn sơ qua một lượt, thấy bên trong có socola, kẹo và một vài món đồ chơi nhỏ là lạ.
“Nhỏ thế này đã ra ngoài trộm đồ sao mà được, người nhà mày không dạy bảo tử tế à? Mày là anh trai nó? Bố mẹ của hai đứa đâu? Tao vốn định báo cảnh sát, lại nghĩ không nên làm to chuyện, bảo gia đình dạy bảo con cái là được rồi…” Người đàn ông ở bên cạnh văng nước miếng tung tóe, cô bé tóc đầu nấm lại im lặng nhìn Giang Ngập.
Không đợi người kia nói hết, Giang Ngập đã ngắt lời hắn ta, “Muốn bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Người đàn ông sững sờ.
“Chờ ở đây đến hơn nửa đêm, chẳng phải muốn đòi người nhà thêm ít tiền hả? Đừng nói nhảm nữa, bao nhiêu tiền?”
“Vậy…” Người đàn ông lưỡng lự hai giây, “Cậu đưa tôi ba trăm thôi.”
“Ba trăm, chú bị khùng hả, chỉ mấy thứ này có đáng giá ba mươi đồng không?” Giang Ngập nhíu mày, ném túi đồ trong tay vào ngực người đàn ông, lạnh lùng nói, “Chú báo cảnh sát đi.”
“Không thể nói vậy được, trước đó em gái cậu đã đến cửa hàng của tôi nhiều lần, lượn qua lượn lại cả buổi chỉ mua mấy thứ lặt vặt, ai biết nó đã trộm những gì…” Thấy Giang Ngập đẩy cửa ra chuẩn bị vào quán, người đàn ông duỗi tay giữ chặt cánh tay hắn, “Này, đừng đi mà!”
Giang Ngập nghiêng mặt, ánh mắt lướt xuống bàn tay đang túm lấy cánh tay mình: “Bỏ ra.”
Thấy nét mặt cậu đanh lại, người đàn ông bèn thu tay: “Vậy cậu nói xem đưa bao nhiêu?”
“Một trăm.”
“Một trăm?! Lần trước tôi đã nhìn thấy em gái cậu trộm đồ rồi, không bắt nó lại thôi…” Thấy Giang Ngập lại định đẩy cửa đi vào, đang nói dở hắn ta đành sửa lời, nói chẳng chút tình nguyện, “Được rồi được rồi, một trăm thì một trăm, coi như tao xui xẻo gặp phải anh em nhà mày… Mày trả tao như nào? Quét mã?”
Giang Ngập không nói gì nữa, rút bàn tay đẩy cửa về, lấy điện thoại ra quét mã QR người đàn ông đưa tới.
Người đàn ông thả cô bé trước mặt ra, vẫn lèm bèm không ngừng: “Tôi nói này, nhà cậu nên răn dạy em gái cậu đi, bé tí mà đã trộm đồ. Có biết đạo lý nhỏ trộm kim lớn trộm vàng[3] không, cậu làm anh trai cũng vậy, về lúc nửa đêm canh ba…”
[3]
Giang Ngập dừng ngón tay đang nhập số tiền, ngước mắt nhìn hắn ta: “Muốn nhận tiền thì ngậm mồm. Hay là tôi đánh chú một trận, chú báo cảnh sát luôn một thể?”
Cậu cao hơn người đàn ông trước mặt phải quá nửa cái đầu, đường cong rõ ràng trên cánh tay chắc chắn không phải kiểu tập luyện “làm màu” trong phòng gym. Ánh mắt lại tàn ác, dáng vẻ không dễ chọc.
Người đàn ông ngượng ngùng ngậm miệng.
Giang Ngập lại nhìn chằm chằm hắn ta vài giây với vẻ mặt khó chịu, mới cụp mắt nhập số tiền vào.
Giọng nữ máy móc vang lên – “Đã nhận một trăm tệ”.
Giang Ngập cất điện thoại, đẩy cửa đi vào quán bar, cô bé im lặng cúi người nhặt từng món đồ vừa rơi xuống đất cho vào túi nilon, sau đó xách cái túi theo cậu đi vào.
Có vẻ người đàn ông không cam tâm, vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng đang phân vân có nên mở miệng hay không. Cánh cửa cuốn bắt đầu từ từ hạ xuống, vài giây sau đã hoàn toàn đóng lại trong tiếng sập mạnh.
“Cái quái gì vậy…” Người đàn ông nhìn cánh cửa cuốn, nhổ toẹt xuống đất, thấp giọng chửi, “Cái thằng bụi đời ở đâu ra.”
Giang Ngập đi vào quán bar, lấy guitar trên lưng xuống dựng đứng vào tường.
Giang Bắc lấy một cái kẹo mút trong túi nilon ra, xé vỏ ngậm vào miệng rồi bước loẹt quẹt lên tầng hai.
Khi Giang Ngập mang theo hai phần mì lạnh nướng lên tầng hai, Giang Bắc đã nhai nát kẹo mút trong miệng, đồng thời ngồi trên bàn bida, cúi đầu chơi mấy món đồ chơi nhỏ trong túi nilon.
Giang Ngập đi qua trước mặt Giang Bắc, bước tới ngồi lên ghế sofa dựa sát tường. Cậu mở một phần mì lạnh nướng ra, lại tách đũa dùng một lần, bắt đầu ăn.
Mì lạnh nướng đã nguội ngắt nhai vào cứng như cao su, mùi cũng tàm tạm, nhưng vị quá tầm thường. Giang Ngập miễn cưỡng ăn hết một phần mì lạnh nướng, cầm lấy chai nước khoáng ở góc tường ngửa đầu uống mấy ngụm.
Lúc vặn lại nắp chai, cậu nhìn thấy Giang Bắc đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một cái còi trộm được từ cửa hàng. Cái còi kia trông giống một con chim, Giang Bắc thổi cái còi đã rót đầy nước, phát ra tiếng lanh lảnh như chim hót.
Em có vẻ rất thích cái còi này, thổi liên tục mấy hồi.
Giang Ngập ngồi trên sofa xoay vai cổ, cổ phát ra tiếng răng rắc, cậu nhìn Giang Bắc: “Trộm ở đâu thế?”
“Bên kia.” Giang Bắc chỉ chỉ một bên cho có lệ.
“Cụ thể hơn đi, phố nào, tên cửa hàng là gì.”
“Phố Lâm Dương, cửa hàng Xương Vinh.” Giang Bắc lại thổi một tiếng nữa, làm như không thấy vẻ mặt Giang Ngập lúc này.
“Còn biết bắn một phát đổi một quả pháo[4]?” Giang Ngập cười khẩy một tiếng, “Lần trước anh nói gì?”
[4]
Giang Bắc không nói lời nào, tiếp tục thổi còi, nhưng tiếng còi rõ ràng không vang như mới nãy.
Giang Ngập đứng lên, đi tới giật lấy cái còi khỏi tay em, giơ tay ném ra ngoài.
Cái còi làm bằng sứ lập tức biến thành mảnh vỡ khi lăn xuống đất. Giang Bắc nhìn thoáng qua cái còi, ngẩng đầu lườm Giang Ngập đầy căm hận.
“Lần trước anh nói gì?” Giang Ngập lặp lại lần nữa, “Nói chuyện đi.”
“Nếu có thêm lần nữa thì cút ra khỏi đây.” Giang Bắc quay người đi vào phòng mình, “Cút thì cút, sáng mai em đi ngay.”
“Đừng để sáng mai, đi ngay bây giờ, anh đưa mày đi.” Giang Ngập duỗi tay túm lấy cánh tay gầy nhỏ của cô bé, đi đến cầu thang.
Toàn thân Giang Bắc kháng cự sự lôi kéo của Giang Ngập, cơ thể co ra sau như một cây cung kéo căng. Em không nói gì, chỉ tức giận trừng Giang Ngập bằng đôi mắt to đen như mực.
Giang Ngập cũng lạnh lùng nhìn em chẳng nói chẳng rằng, tăng lực trên tay từng chút một, im lặng cảnh cáo Giang Bắc bây giờ cậu chưa thực sự dùng lực.
Giằng co một lúc lâu, khi lòng bàn chân không chống đỡ được sắp dịch về phía trước, cuối cùng Giang Bắc quay mặt đi, “hứ” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Sau này em không ăn trộm nữa là được chứ gì.”
“Nói to lên.”
Giang Bắc lại không lên tiếng.
Mấy giây sau, Giang Ngập buông cánh tay Giang Bắc ra, nửa ngồi xuống chỉ vào mũi Giang Bắc qua không khí: “Trần Giang Bắc, có một câu là quá tam ba bận, đây là lần thứ mấy rồi, em tự biết rõ. Anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ, nhưng từ giờ trở đi nếu còn có lần nữa anh sẽ đánh ngất em rồi đưa về. Anh nói có làm được hay không em biết rồi đấy.”
Cậu thấy vành mắt Giang Bắc hơi đỏ, sau vài giây nhìn chòng chọc cô bé, Giang Ngập đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Giang Bắc cúi đầu đứng tại chỗ một lúc, chậm rãi đi đến trước sofa.
Một phần mì lạnh nướng chưa được đụng vào vẫn đặt trên bàn trà cũ kỹ, cô bé ngồi xổm trước bàn, bắt đầu ăn từng miếng.
Giang Ngập tắm xong, nhìn thoáng qua chỗ ghế sofa, mì lạnh nướng trên bàn trà còn lại gần một nửa, Giang Bắc đã về phòng.
Cậu đi tới dọn rác trên mặt bàn cho vào thùng rác, đứng thẳng người đi vào phòng mình.
Giang Ngập nửa nằm xuống, dựa vào đầu giường, mở bức ảnh tối nay chụp được trong điện thoại ra. Góc chụp ảnh khá tốt, tia sáng mờ nhạt như tăng thêm một lớp filter, không cần chỉnh sửa đã tạo cảm giác như một tấm áp phích của bộ phim cũ.
Nên làm gì với bức ảnh này nhỉ? Giang Ngập tạm thời chưa nghĩ ra. Nhưng không thể nghi ngờ rằng bức ảnh này là một thu hoạch ngoài ý muốn trong đêm nay. Tham gia một buổi ghi hình chương trình, lấy được hai mươi nghìn đồng, còn chụp được một bức ảnh có giá trị, chuyến này không lỗ.
Phải nghĩ cách tìm ra người bên cạnh Tần Thanh Trác là ai… Nghĩ đến những điều này, Giang Ngập vươn tay tắt đèn trong phòng.
Nhắm mắt lại, sâu trong tâm trí không hiểu sao lại vang lên một giọng nói: “Đặc biệt là hát chính, với ưu thế là giọng rất có cảm xúc, kiểm soát âm trầm khá khéo, âm cao trong đoạn điệp khúc cũng khiến tôi kinh ngạc…”
Giang Ngập thả lỏng cơ thể, hô hấp dần dần chậm lại, rơi vào giấc ngủ say.
Tập một chương trình chính thức lên sóng vào một tuần sau. Vào ngày phát sóng, tất cả nhân viên chính của tổ chương trình đã tụ tập tại tòa nhà trường quay để theo dõi phản ứng của khán giả và dữ liệu nền trong thời gian thực.
Chỉ có Tần Thanh Trác vắng mặt, làm xong công việc trong tay anh đã trở về studio của mình để chuẩn bị cho buổi ghi hình tập hai. Đây chỉ là một lý do cho việc Tần Thanh Trác không xem chương trình phát sóng. Lý do thật sự là anh không muốn nhìn thấy bản thân trong ống kính. Ngày ghi hình, phần lớn thời gian anh đều mơ màng, nên rất khó tưởng tượng trạng thái xuất hiện trước mặt khán giả trông như thế nào.
Tối đó Tần Thanh Trác ngủ rất sớm. Anh không đặt báo thức để bù lại toàn bộ giấc ngủ bị thiếu trong khoảng thời gian này.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tần Thanh Trác đến gặp tổ chương trình một chuyến. Mặc dù tối qua không xem hiện trường, nhưng dù sao cũng là thứ mà mình đã bỏ tâm sức, Tần Thanh Trác vẫn rất quan tâm đến hiệu quả phát sóng chương trình.
Vừa bước vào văn phòng của chương trình, anh nhạy cảm nhận ra bầu không khí hơi trầm. Trong văn phòng chỉ có một mình Hạ Ỷ đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong góc, phờ phạc lướt điện thoại.
Tần Thanh Trác đi tới ngồi ở đầu kia ghế sofa: “Chỉ có một mình em à?”
“Vâng, mọi người về ngủ bù rồi.” Hạ Ỷ ngước mắt lên nhìn anh, ngáp một cái.
“Em không ngủ hả?” Tần Thanh Trác nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hạ Ỷ, đoán có lẽ cô ở đây cả đêm, “Sao mặt buồn rười rượi thế, dữ liệu phát sóng tập đầu không lý tưởng sao?”
Hạ Ỷ ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, giọng mệt mỏi: “Đâu chỉ không lý tưởng, mà còn tệ hơn dự kiến.”
“Dù sao cũng mới phát một tập, phần lớn các ban nhạc cũng là người mới không có độ phổ biến.” Nghe thấy kết quả như vậy Tần Thanh Trác cũng hơi buồn, nhưng anh vẫn lên tinh thần an ủi Hạ Ỷ.
“Đúng rồi, ban nhạc mới không có nền tảng nổi tiếng, dữ liệu tập một không tốt cũng là điều bình thường.” Hạ Ỷ tiếp lời, “Hai năm nay lại có rất nhiều chương trình tương tự cũng làm về ban nhạc, khán giả không có cảm giác mới mẻ. Cùng một thời gian còn có chương trình tạp kỹ khác đang cướp tỉ lệ người xem… Em có thể tìm được cả trăm lý do, nhưng kết quả này vẫn khiến người ta khó chấp nhận quá.” Hạ Ỷ thở dài thườn thượt.
Bị Hạ Ỷ cướp hết lời, Tần Thanh Trác nhất thời không còn gì để nói. An ủi một người tỉnh táo khó hơn an ủi một người hồ đồ rất nhiều. Anh đứng dậy rót cho Hạ Ỷ cốc nước ấm rồi đưa đến trước mặt cô.
Hạ Ỷ nhận lấy: “Xin lỗi nhé Thanh Trác, mới sáng ngày ra đã phóng năng lượng tiêu cực trước mặt anh.”
Tần Thanh Trác lắc đầu cười: “Nếu nói ra có thể khiến em thoải mái hơn thì em cứ tiếp tục.”
Hạ Ỷ uống một ngụm nước ấm, thất thần nhìn không khí một hồi mới nhìn Tần Thanh Trác: “Nói ra, em phải cảm ơn anh đàng hoàng vì đã đồng ý làm cố vấn mới đúng, nếu không tập một sẽ còn thảm hại hơn.”
“Hửm?” Tần Thanh Trác hơi bất ngờ.
Hạ Ỷ giãy giụa ngồi dậy từ sofa, di chuyển laptop trên bàn trà bên cạnh, mở ra rồi quay màn hình về phía Tần Thanh Trác. Cô trượt ngón tay trên bàn di chuột, mở giao diện theo dõi nền: “Anh xem này.”
Đường cong lên xuống trên màn hình thể hiện sự dao động của lưu lượng, có thể nhìn rõ một vài đỉnh sóng.
Hạ Ỷ kéo video đến vị trí điểm đỉnh sóng đầu tiên, đó là lần đầu tiên Tần Thanh Trác xuất hiện trong chương trình.
Hạ Ỷ lại kéo đến vài chỗ phía sau, có thể thấy mỗi lần Tần Thanh Trác nhận xét đều sẽ tạo thành một điểm đỉnh sóng trên đường cong lưu lượng.
Hạ Ỷ tua video đến phía sau: “Anh biết điều này có nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là có một bộ phận khán giả bấm mở chương trình của bọn em để xem anh, hơn nữa có nhiều người chỉ xem anh mà thôi.”
Tần Thanh Trác nhìn đường cong dao động kia, có phần không biết nói gì.
“Còn có cái này nữa,” Hạ Ỷ lại mở một giao diện, “Phòng marketing và Weibo đã đẩy một nhóm từ khóa hot search, chỉ có từ khóa liên quan đến anh mới xếp ở mấy hạng đầu, những từ khóa khác có thể nói là không ai ngó ngàng luôn… Nhóm bên cạnh này là từ khóa khán giả tự tìm kiếm, và điều liên quan đến anh.”
Tần Thanh Trác nhìn một loạt từ khóa: “Tần Thanh Trác tái xuất”, “Tần Thanh Trác Cháy lên đi, ban nhạc”, “Cố vấn Tần Thanh Trác”, “Tần Thanh Trác hát”, “Tần Thanh Trác Thẩm Xá”, “Giám đốc âm nhạc Tần Thanh Trác”…
“Lượt xem các đoạn video ngắn càng nổi bật vấn đề hơn.” Hạ Ỷ mở trang web video, video hot nhất liên quan đến “Cháy lên đi, ban nhạc” là đoạn tương tác ngắn giữa Tần Thanh Trác và Giang Ngập, số bình luận bên dưới đã vượt mười nghìn…
“Chương trình sắp kết thúc rồi Tần Thanh Trác mới tiến vào trạng thái, cái mác không chuyên nghiệp không phải bị gắn tùy tiện đâu nha.”
“Còn tưởng Tần Thanh Trác sẽ rớt mạng toàn bộ quá trình cơ, không ngờ lúc này đột nhiên trồi lên.”
“Tần Thanh Trác có rớt mạng đâu… Mấy thím không xem cảnh hậu trường của chương trình à? Tất cả biên khúc đều có sự tham gia của Tần Thanh Trác, từ một ca sĩ được yêu thích chuyển mình làm người sản xuất âm nhạc, giỏi phết đấy.”
“Tôi có cùng gu thẩm mỹ với Tần Thanh Trác, những ban nhạc khác của chương trình này đều rất ồn, chỉ có ban nhạc này khiến người ta im lặng nghe hết bài thôi.”
“Ha ha ha ha đoạn này đúng là đột nhiên nói nhiều hơn hẳn, tại sao lại có hứng thú với hình dạng của Mây Tận Thế nhỉ…”
“Đây là Tần Thanh Trác của trước kia ư? Sao tôi cảm thấy tính cách đã thay đổi rất nhiều ta…”
“Hát chính hoàn toàn bơ Tần Thanh Trác… Nhưng phải công nhận thật sự rất đẹp trai nha.”
“Tần Thanh Trác không hát à? Muốn nghe Tần Thanh Trác hát cơ.”
…
Nhìn Tần Thanh Trác lướt xem bình luận, Hạ Ỷ lên tiếng: “Thanh Trác à, thái độ của khán giả đối với anh không hoàn toàn bài xích như anh nghĩ đâu. Nhìn từ phản ứng của khán giả tối hôm qua, vẫn còn rất nhiều người muốn nhìn thấy anh trên màn ảnh.”
Tần Thanh Trác im lặng tiếp tục xem bình luận, có thân thiện cũng có ác ý. Anh chấp nhận tất cả.
Hạ Ỷ nhìn Tần Thanh Trác: “Tất nhiên, cho anh đọc những cái này cũng có sự ích kỷ của em. Sáng nay người đại diện của Đỗ Hòa Phong gọi điện cho em, nói là eo chú ấy cần mổ gấp, e là sẽ không thể tham gia chương trình trong mấy tập tiếp theo. Anh cũng biết liên tục đổi cố vấn không khác gì thương gân động cốt với một chương trình. Huống chi bây giờ anh lại là trụ cột rating của chương trình, cho nên việc ghi hình mấy tập tiếp theo… Sư huynh à, vẫn phải tiếp tục nhờ anh.”
Tần Thanh Trác nhìn những bình luận kia, vẫn im lặng.
Lần đầu tiên Hạ Ỷ tìm anh làm cố vấn dẫn đội vào nửa tháng trước, Tần Thanh Trác hỏi lại theo bản năng: “Tìm anh? Em chắc chắn chứ?” Anh thấy kiểu người có những thảo luận không tốt như mình, rất khó nói liệu có mang đến ảnh hưởng trái chiều cho chương trình không.
Nhưng bây giờ, Hạ Ỷ cho Tần Thanh Trác xem những dữ liệu và bình luận này, không thể nghi ngờ rằng cô đã cho Tần Thanh Trác một viên thuốc an thần.
Chẳng ai là không thích cảm giác được khẳng định, Tần Thanh Trác cũng không ngoại lệ.
Lại im lặng một lúc, Tần Thanh Trác mới lên tiếng: “Cần anh phối hợp mấy tập?”
“Ý anh là, đang suy nghĩ đến việc đồng ý hả?” Trên mặt Hạ Ỷ nở nụ cười đầu tiên của hôm nay, “Tạm thời vẫn chưa chắc chắn về thời gian, phải xem tình hình phẫu thuật của Đỗ Hòa Phong để quyết định.”
Tần Thanh Trác không đưa ra quyết định ngay lập tức, hệt như lần trước khi đồng ý làm cố vấn, anh dao động và do dự.
Đường cong này nhiều lần lao lên đỉnh vì mình, rốt cuộc là vì khán giả thích mình hay chỉ vì họ muốn xem trò cười của Tần Thanh Trác?
Nếu đứng trên sân khấu với tư cách là cố vấn một lần nữa, liệu mình có thể vượt qua cảm giác khó chịu ở tập một không? Khán giả ở những tập sau có thể sẽ ngày càng nhiều, nếu xuất hiện một chút sai sót trong hành động của mình, có lẽ sẽ bị khán giả phóng đại vô số lần để phán xét.
Nhìn bản thân tương tác với Giang Ngập trên màn hình, Tần Thanh Trác nhận ra mấy năm này dù anh lánh sau màn hình, nhưng dường như khát khao với sân khấu, với sự tán thành của khán giả vẫn chưa bao giờ biến mất…
Suy tư một hồi lâu, Tần Thanh Trác mới lên tiếng lần nữa: “Anh có thể tiếp tục làm cố vấn, nhưng Hạ Ỷ à, anh cũng có điều kiện.”
“Anh nói đi.”
“Nếu công việc này khiến anh thấy khó chịu, anh có thể chấm dứt hợp tác của chúng ta bất cứ lúc nào.”
“Chuyện này à…” Hạ Ỷ hơi khó xử, “Em không quyết định được, nhưng em có thể bàn bạc giúp anh.”
“Ừ, nếu có thể bàn bạc được thì em lập một bản hợp đồng cho anh xem trước.”
“Không thành vấn đề.” Cuối cùng đã tạm giải quyết được một chuyện lớn, Hạ Ỷ vừa rồi còn ỉu xìu lại khôi phục chút khí sắc.
“Vậy công việc giám đốc âm nhạc…”
“Anh không cần lo lắng việc này, trước đó em cũng đã xem bản kế hoạch chương trình rồi, lượng công việc của giám đốc âm nhạc chỉ nặng nhất ở tập một, sau đó chương trình sẽ không can thiệp nhiều đến việc chọn ca khúc của ban nhạc nữa, khối lượng công việc tương ứng cũng sẽ giảm đi nhiều. Bọn em định mời thầy Đào ở tổ bên đến hỗ trợ các anh trong công việc.”
“Cũng được.” Tần Thanh Trác gật đầu.
“Phải rồi Thanh Trác, còn có một việc phải có sự đồng ý của anh.” Hạ Ỷ nói, “Là công việc quay địa điểm[5].”
[5]
“Anh vẫn chưa hoàn toàn quyết định làm cố vấn mà em đã sắp xếp công việc cho anh rồi?” Tần Thanh Trác liếc nhìn cô một cái, như cười mà không cười, “Được đằng chân lân đằng đầu à sản xuất Hạ.”
“Không hề,” Hạ Ỷ giơ tay lên tỏ ý vô tội, “Em đã nói với các cố vấn khác rồi, trước đó bận quá nên quên nói với anh. Là thế này, bắt đầu từ tập tiếp theo, khi ban nhạc bị loại sẽ phát một video ngắn. Vì không chắc chắn ban nhạc đó sẽ bị loại khi nào, cho nên phải quay trước video ngắn của tất cả các ban nhạc trước tập tiếp theo. Công việc mà cố vấn cần phối hợp thật ra cũng rất đơn giản, chỉ là đi dạo một vòng ở nơi ban nhạc tập luyện, tương tác vài câu với họ, quay mấy cảnh. Anh cũng quen thuộc với mấy ban nhạc anh chọn, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Tần Thanh Trác thở dài, giọng bất lực: “Ngoài bốn chữ không thành vấn đề thì anh còn có thể nói gì.”
“Em cam đoan thương lượng phí ghi hình đàng hoàng cho anh.” Nhìn ra Tần Thanh Trác không tức giận, Hạ Ỷ cười nói, lại cầm lấy sổ ghi lịch trình ở bên cạnh, “Em nhìn xem… Em phải về sắp xếp thời gian cụ thể, điều có thể chắc chắn bây giờ là thứ năm tới sẽ có một buổi ghi hình, vì ngày 19 tháng 8 là sinh nhật mười chín tuổi của hát chính nhóm Mây Tận Thế… Anh vẫn còn ấn tượng với cậu ấy chứ?”
“Giang Ngập?” Tần Thanh Trác nghĩ đến cậu thiếu niên lái mô tô chở mình về nhà đêm hôm đó.
“Đúng,” Hạ Ỷ ngẩng đầu cười, “À, vừa rồi anh có chú ý không, tập đầu chương trình thì đoạn video của anh và Giang Ngập có lượt nhấp vào cao nhất, tương tác tổng cộng vài giây đã có người ship CP hai người rồi…”
“Cái này có gì để ship, bọn anh chỉ nói được vài câu thôi.” Tần Thanh Trác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dừng một lát lại nói, “Hạ Ỷ này, anh không thể kiểm soát trên mạng nói gì, nhưng khi bọn em dẫn dắt dư liệu đừng dẫn theo hướng này, em cũng biết quan hệ của anh và Quý Trì đấy.”
“Vâng…” Hạ Ỷ kéo dài giọng, “Tất cả nghe theo anh.”
“Ừm,” Tần Thanh Trác cười, “Quyết định thời gian xong thì nói với anh một tiếng.”
Sau khi tạm biệt Hạ Ỷ, trên đường về Tần Thanh Trác nghĩ nếu là sinh nhật của Giang Ngập, có lẽ có thể tặng chút quà gì đó để tỏ lòng cảm ơn?
Dù sao nếu đêm hôm đó Giang Ngập không chủ động đề nghị chở anh về, chắc chắn anh sẽ bỏ lỡ buổi chia tay với Quý Trì.
*
Lời tác giả:
#Chuyên gia trả giá Giang Ngập#
Quán bar không phải “Cháy” đâu, “Cháy” lỗ vốn nhiều quá, chị Oanh còn mở quán bar khác, quán này kiếm được kha khá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất