Chương 150
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lạc Hiểu Nhiên, cười trấn an nói: “ chắc có thể vừa rồi nhìn thấy anh và em ở hành lang lấp ló, cho nên nghi ngờ điều gì. Không sao đâu”.
Đi đến trước cửa phòng chủ tịch, một người đàn ông có dáng người, cao cao, gầy gầy, rất trẻ, cũng rất đẹp trai, chắc tầm ba mươi tuổi đi đến đưa tay mở cửa sau đó liền đi vào: “ chủ tịch, trưởng phòng Khương đã đến”.
- “ cho vào đi”. Người đàn ông sau bàn làm việc lên tiếng.
Người đàn ông lập tức đi ra: “ mời hai người vào”.
Khương Hà Đồ và Lạc Hiểu Nhiên lần lượt đi vào, người đàn ông liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khương Hà Đồ lên tiếng trước: “ chủ tịch, ngài có việc gì căn dặn”.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc quay lưng lại với hai người chậm chậm lên tiếng: “ trưởng phòng Khương buổi sáng cậu làm gì trước cửa phòng tôi, có việc gì cần báo cáo sao”. Vừa nói người đàn ông vừa dùng bút gõ vào tay cầm ghế, tạo nên một âm thanh gây áp lực cho người xung quanh.
Trong phút chốc Lạc Hiểu Nhiên cũng bị áp lực, hoàn toàn đứng im.
Khương Hà Đồ nhanh chóng lên tiếng: “ chủ tịch, tôi dẫn cô bé thực tập sinh mới đến, đi chỉ dẫn một vòng. Không có việc gì cần báo cáo”.
- “ ừm”. Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng, tiếng gõ bút vẫn đều đặn không có ý định ngưng lại: “ thế cô ấy có nắm được việc chưa”.
- “ Chủ tịch, tôi chỉ dẫn cô ấy đi giới thiệu với các phòng, công việc cụ thể tôi còn chưa cho cô ấy làm”.
- “ được rồi, cậu về trước đi để cô ấy ở lại tôi kiểm tra một chút”.
- “ chủ tịch..” Khương Hà Đồ khó lòng muốn lên tiếng giúp Lạc Hiểu Nhiên.
- “ cậu về trước”. Người đàn ông cắt ngang lời của Khương Hà Đồ.
Khương Hà Đồ chỉ biết nhìn Lạc Hiểu Nhiên với ánh mắt “ em tự mình bảo trọng”. Sau đó liền khó khăn rời đi, lúc đi tới cửa còn không quên quay lại trấn an cô.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên trong phòng chỉ còn hai người, tiếng gõ bút cũng dừng lại, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ, Lạc Hiểu Nhiên đừng bất động lo lắng trong lòng cô không biết ngày đầu tiên đi làm lại làm sai việc gì.
Bất thình lình người đàn ông sau ghế lại lên tiếng cùng với tiếng gõ bút: “ cô đứng xa như vậy làm gì, lại gần đây một chút”.
- “ Hả”. Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng: “ chủ tịch, ngài có việc gì cần tôi làm”.
- “ Cô lại gần đây một chút”.
Lần thứ hai người đàn ông lên tiếng, Lạc Hiểu Nhiên đành ngoan ngoãn đi đến gần bàn làm việc: “ chủ tịch, ngài có việc gì cần nói”. Lạc Hiểu Nhiên lúc này đang lo lắng không hề phát hiện ra chút bất thường nào.
Người đàn ông sau ghế nghe giọng nói của cô càng thì khoé miệng nhếch lên: “ tốt, đi vào đây giúp tôi làm một việc”.
- “ à, chủ tịch, ngài có việc gì thì cứ nói. Tôi đứng ở đây có thể nghe được”. Lạc Hiểu Nhiên tất nhiên sẽ không đồng ý.
Người đàn ông khẽ cười, Lạc Hiểu Nhiên đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được, cô sợ bị hiểu lầm nên đành nói: “ chủ tịch, tôi không có ý gì khác”.
- “ Tôi có nói cô có ý gì sao”. Người đàn ông sau ghế lên tiếng cất ngang lời nói của cô: “ cô đi vào đây bên phía tủ tay trái lấy giúp tôi một vài tài liệu, tôi muốn xem cô có thể làm được việc hay không”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn khó xử, chưa chịu đi vào.
Người đàn ông lại lên tiếng: “ Cô như thế này, không cần ở đây nữa, quay về trường học của cô đi”.
Nghe người đàn ông nói, Lạc Hiểu Nhiên mới giật mình đi từ từ vào: “ chủ tịch, ngài cần lấy tài liệu nào”. Vừa đi vào cô vừa hỏi.
- “ Phía tay trái, dự án Sunset”.
Lạc Hiểu Nhiên từ từ tìm lật tới lật lui cũng không thấy cô đành nói: “ chủ tịch, ở đây không có, ngài có nhớ để chỗ nào khác không”.
- “ không có sao”. Người sau ghế từ từ quay lưng ghế lại nhìn lưng Lạc Hiểu Nhiên: “ cô quay lại phía sau tìm thử xem”.
- “ À, tôi biết…” vừa nói vừa quay lưng lại liền im bật.
Gương mặt tức giận sau đó liền dậm chân muốn rời đi. Vừa bước đi liền bị một bàn tay ôm eo ghì lại.
- “ Muốn đi đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên không quay mặt lại mà nói: “ đi về phòng làm việc”. Người đàn ông sau ghế nãy giờ không ai khác là Hoắc Cao Lãng, cô cũng thật sơ ý nói trắng ra là lo lắng nên mới không nghĩ đến là anh. Bao nhiêu cái gợi ý vừa rồi, đáng lẽ cô rất dễ nhận ra là anh.
Hoắc Cao Lãng nào chịu buông tay ngược lại kéo cô ngồi yên vị trên đùi tay ôm eo cô: “ Giận sao”.
Lạc Hiểu Nhiên trợn mắt nhìn anh: “ Anh nghĩ xem đáng giận không?. Hù doạ em thế này anh vui lắm sao”.
- “ Anh hù doạ em sao”.
- “ Còn không phải, anh cứ bình thường đi giả thần giả quỷ làm gì. Nói chuyện thì nói đi, gõ bút tạo ra tiếng động nhầm làm em phân tâm để hù doạ em”.
- “ Bảo bối, thông minh”. Hoắc Cao Lãng không tiếc lời khen ngợi. Quả thật, Lạc Hiểu Nhiên rất thông minh, cô nói hoàn toàn đúng ý anh.
- “ Thấy anh không vui sao? Mặt sao thế này”. Hoắc Cao Lãng đưa tay cưng nựng gò má của cô.
- “ Vui, vui lắm”. Lạc Hiểu Nhiên giả cười khó coi nói: “ chạy một vòng cũng chạy vào tay anh vui chỗ nào được”.
Hoắc Cao Lãng nhìn nụ cười giả trân của cô thì thích thú: “ Không vui vậy quay về nhà làm bà Hoắc nhé”.
- “ Không muốn, còn nữa anh đã hứa với em rồi. Trong lúc làm việc không được quen biết em mà. Anh nói lời không giữ lời gì hết”.
- “ Anh không giữ lời lúc nào”.
- “ Chẳng phải hiện giờ đang thất hứa sao”.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên một câu lại một câu trả lời anh, Hoắc Cao Lãng cười ngắt lời cô: “ được rồi, biết tiếp theo em lý luận những gì rồi, hiện giờ chẳng phải anh đang thử việc em sao”.
- “ Thử việc nào mà thế này”. Lạc Hiểu Nhiên thúc trỏ tay vào người anh ý kêu anh nhìn xem tư thế của hai người.
- “ Anh bảo em tìm tài liệu em vẫn chưa làm được. Bây giờ anh đang gặp em dưới tư cách là làm việc”.
- “ Thực tập sinh Lạc, sự ưu ái này chỉ dành cho em”. Hoắc Cao Lãng dựa vào ghế nhướng mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên bàn tay nắm lấy tay cô mà sờ tới ngón áp út anh hơi nhíu mày sau đó liền đưa bàn tay lên xem.
- “ Bà Hoắc à, nhẫn cưới của em đâu”.
- “ Em để ở nhà rồi”.
- “ Tại sao”.
- “ Ông Hoắc à, mọi người sẽ biết em kết hôn. Anh cũng hứa với em là mình ẩn hôn rồi mà”.
Hoắc Cao Lãng đành thở dài: “ Được rồi, em quay trở về làm việc đi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy chỉnh lại váy áo cho tươm tất rồi nói: “ Không cần a, buổi trưa em có hẹn với Lưu Hiểu rồi. Hẹn gặp lại anh buổi tối. Ông xã”. Nói xong liền khom người hôn lên môi rồi nhanh chóng rời đi, lần này cô đã rút được kinh nghiệm không để cho anh trở tay.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ hẹn gặp lại, bà xã”.
Lạc Hiểu Nhiên liền quay lưng rời đi.
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Đi đến trước cửa phòng chủ tịch, một người đàn ông có dáng người, cao cao, gầy gầy, rất trẻ, cũng rất đẹp trai, chắc tầm ba mươi tuổi đi đến đưa tay mở cửa sau đó liền đi vào: “ chủ tịch, trưởng phòng Khương đã đến”.
- “ cho vào đi”. Người đàn ông sau bàn làm việc lên tiếng.
Người đàn ông lập tức đi ra: “ mời hai người vào”.
Khương Hà Đồ và Lạc Hiểu Nhiên lần lượt đi vào, người đàn ông liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khương Hà Đồ lên tiếng trước: “ chủ tịch, ngài có việc gì căn dặn”.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc quay lưng lại với hai người chậm chậm lên tiếng: “ trưởng phòng Khương buổi sáng cậu làm gì trước cửa phòng tôi, có việc gì cần báo cáo sao”. Vừa nói người đàn ông vừa dùng bút gõ vào tay cầm ghế, tạo nên một âm thanh gây áp lực cho người xung quanh.
Trong phút chốc Lạc Hiểu Nhiên cũng bị áp lực, hoàn toàn đứng im.
Khương Hà Đồ nhanh chóng lên tiếng: “ chủ tịch, tôi dẫn cô bé thực tập sinh mới đến, đi chỉ dẫn một vòng. Không có việc gì cần báo cáo”.
- “ ừm”. Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng, tiếng gõ bút vẫn đều đặn không có ý định ngưng lại: “ thế cô ấy có nắm được việc chưa”.
- “ Chủ tịch, tôi chỉ dẫn cô ấy đi giới thiệu với các phòng, công việc cụ thể tôi còn chưa cho cô ấy làm”.
- “ được rồi, cậu về trước đi để cô ấy ở lại tôi kiểm tra một chút”.
- “ chủ tịch..” Khương Hà Đồ khó lòng muốn lên tiếng giúp Lạc Hiểu Nhiên.
- “ cậu về trước”. Người đàn ông cắt ngang lời của Khương Hà Đồ.
Khương Hà Đồ chỉ biết nhìn Lạc Hiểu Nhiên với ánh mắt “ em tự mình bảo trọng”. Sau đó liền khó khăn rời đi, lúc đi tới cửa còn không quên quay lại trấn an cô.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên trong phòng chỉ còn hai người, tiếng gõ bút cũng dừng lại, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ, Lạc Hiểu Nhiên đừng bất động lo lắng trong lòng cô không biết ngày đầu tiên đi làm lại làm sai việc gì.
Bất thình lình người đàn ông sau ghế lại lên tiếng cùng với tiếng gõ bút: “ cô đứng xa như vậy làm gì, lại gần đây một chút”.
- “ Hả”. Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng: “ chủ tịch, ngài có việc gì cần tôi làm”.
- “ Cô lại gần đây một chút”.
Lần thứ hai người đàn ông lên tiếng, Lạc Hiểu Nhiên đành ngoan ngoãn đi đến gần bàn làm việc: “ chủ tịch, ngài có việc gì cần nói”. Lạc Hiểu Nhiên lúc này đang lo lắng không hề phát hiện ra chút bất thường nào.
Người đàn ông sau ghế nghe giọng nói của cô càng thì khoé miệng nhếch lên: “ tốt, đi vào đây giúp tôi làm một việc”.
- “ à, chủ tịch, ngài có việc gì thì cứ nói. Tôi đứng ở đây có thể nghe được”. Lạc Hiểu Nhiên tất nhiên sẽ không đồng ý.
Người đàn ông khẽ cười, Lạc Hiểu Nhiên đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được, cô sợ bị hiểu lầm nên đành nói: “ chủ tịch, tôi không có ý gì khác”.
- “ Tôi có nói cô có ý gì sao”. Người đàn ông sau ghế lên tiếng cất ngang lời nói của cô: “ cô đi vào đây bên phía tủ tay trái lấy giúp tôi một vài tài liệu, tôi muốn xem cô có thể làm được việc hay không”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn khó xử, chưa chịu đi vào.
Người đàn ông lại lên tiếng: “ Cô như thế này, không cần ở đây nữa, quay về trường học của cô đi”.
Nghe người đàn ông nói, Lạc Hiểu Nhiên mới giật mình đi từ từ vào: “ chủ tịch, ngài cần lấy tài liệu nào”. Vừa đi vào cô vừa hỏi.
- “ Phía tay trái, dự án Sunset”.
Lạc Hiểu Nhiên từ từ tìm lật tới lật lui cũng không thấy cô đành nói: “ chủ tịch, ở đây không có, ngài có nhớ để chỗ nào khác không”.
- “ không có sao”. Người sau ghế từ từ quay lưng ghế lại nhìn lưng Lạc Hiểu Nhiên: “ cô quay lại phía sau tìm thử xem”.
- “ À, tôi biết…” vừa nói vừa quay lưng lại liền im bật.
Gương mặt tức giận sau đó liền dậm chân muốn rời đi. Vừa bước đi liền bị một bàn tay ôm eo ghì lại.
- “ Muốn đi đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên không quay mặt lại mà nói: “ đi về phòng làm việc”. Người đàn ông sau ghế nãy giờ không ai khác là Hoắc Cao Lãng, cô cũng thật sơ ý nói trắng ra là lo lắng nên mới không nghĩ đến là anh. Bao nhiêu cái gợi ý vừa rồi, đáng lẽ cô rất dễ nhận ra là anh.
Hoắc Cao Lãng nào chịu buông tay ngược lại kéo cô ngồi yên vị trên đùi tay ôm eo cô: “ Giận sao”.
Lạc Hiểu Nhiên trợn mắt nhìn anh: “ Anh nghĩ xem đáng giận không?. Hù doạ em thế này anh vui lắm sao”.
- “ Anh hù doạ em sao”.
- “ Còn không phải, anh cứ bình thường đi giả thần giả quỷ làm gì. Nói chuyện thì nói đi, gõ bút tạo ra tiếng động nhầm làm em phân tâm để hù doạ em”.
- “ Bảo bối, thông minh”. Hoắc Cao Lãng không tiếc lời khen ngợi. Quả thật, Lạc Hiểu Nhiên rất thông minh, cô nói hoàn toàn đúng ý anh.
- “ Thấy anh không vui sao? Mặt sao thế này”. Hoắc Cao Lãng đưa tay cưng nựng gò má của cô.
- “ Vui, vui lắm”. Lạc Hiểu Nhiên giả cười khó coi nói: “ chạy một vòng cũng chạy vào tay anh vui chỗ nào được”.
Hoắc Cao Lãng nhìn nụ cười giả trân của cô thì thích thú: “ Không vui vậy quay về nhà làm bà Hoắc nhé”.
- “ Không muốn, còn nữa anh đã hứa với em rồi. Trong lúc làm việc không được quen biết em mà. Anh nói lời không giữ lời gì hết”.
- “ Anh không giữ lời lúc nào”.
- “ Chẳng phải hiện giờ đang thất hứa sao”.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên một câu lại một câu trả lời anh, Hoắc Cao Lãng cười ngắt lời cô: “ được rồi, biết tiếp theo em lý luận những gì rồi, hiện giờ chẳng phải anh đang thử việc em sao”.
- “ Thử việc nào mà thế này”. Lạc Hiểu Nhiên thúc trỏ tay vào người anh ý kêu anh nhìn xem tư thế của hai người.
- “ Anh bảo em tìm tài liệu em vẫn chưa làm được. Bây giờ anh đang gặp em dưới tư cách là làm việc”.
- “ Thực tập sinh Lạc, sự ưu ái này chỉ dành cho em”. Hoắc Cao Lãng dựa vào ghế nhướng mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên bàn tay nắm lấy tay cô mà sờ tới ngón áp út anh hơi nhíu mày sau đó liền đưa bàn tay lên xem.
- “ Bà Hoắc à, nhẫn cưới của em đâu”.
- “ Em để ở nhà rồi”.
- “ Tại sao”.
- “ Ông Hoắc à, mọi người sẽ biết em kết hôn. Anh cũng hứa với em là mình ẩn hôn rồi mà”.
Hoắc Cao Lãng đành thở dài: “ Được rồi, em quay trở về làm việc đi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy chỉnh lại váy áo cho tươm tất rồi nói: “ Không cần a, buổi trưa em có hẹn với Lưu Hiểu rồi. Hẹn gặp lại anh buổi tối. Ông xã”. Nói xong liền khom người hôn lên môi rồi nhanh chóng rời đi, lần này cô đã rút được kinh nghiệm không để cho anh trở tay.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ hẹn gặp lại, bà xã”.
Lạc Hiểu Nhiên liền quay lưng rời đi.
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất