Chương 168: Chap 168
Từ máy bay bước xuống Hoắc Cao Lãng liền lên xe.
- "Chạy nhanh một chút". Anh dặn dò tài xế Mạc Lâm đã sắp xếp sẵn.
Xe dừng trước dinh thự vừa xa hoa và cổ kính mang đậm nét cổ của tỉnh Giang Nam, Giang Thành là một thành phố thuộc về Giang Nam. Ngôi biệt thự năm ở vị trí sau là núi, trước là hồ nước, trông giống một vương phủ trang nhã, đẹp đẽ và khác biệt. Cả khu biệt thự mang phong cách kiến trúc cổ điển, ngôi biệt thự như miếng ngọc đẹp đẽ, tráng lệ, nguy nga hiểm thấy.
Xe vừa dừng lại trước cổng, trong phút chốc liền có người đến gõ cửa, cửa xe ghế lái hạ xuống, người kia liền nói.
- "Nơi này không đậu xe được".
Tài xế chỉ lạnh mặt đưa ra một tờ giấy, người kia liền ra lệnh mở cổng biệt thự.
Xe liền chậm rãi tiến vào trong, Hoắc Cao Lãng bước xuống xe liền có người đưa anh vào trong một căn phòng.
Bước vào trong đã có một ông cụ ngồi sẵn chờ anh.
Thấy Hoắc Cao Lãng bước vào ông cụ liền phất tay bảo người kia ra ngoài, ông từ tốn lên tiếng: " Cậu là người âm thầm điều tra chuyện của tôi".
"Phải". Hoắc Cao Lãng dứt khoác trả lời, anh quan sát ông cụ trước mắt tuy đã lớn tuổi, nhưng khí thế vẫn hiên ngang." cậu không định giải thích"." Tôi có thể gọi ông là ông Giang được không". Hoắc Cao Lãng xin phép.Giang Thành Hưng gật đầu.
" Trước tiên, tôi không nói đến vấn đề tôi điều tra gia tộc họ Giang, tôi chỉ muốn hỏi ông Giang một chuyện, có phải ông Giang đang tìm kiếm một người phụ nữ họ Lạc". (1"Phải" Giang Thành Hưng không quá bầ ngờ khi Hoắc Cao Lãng hỏi, ông đã sớm biết anh đã điều tra được:"chuyện đó có liên quan gì đến cậu".
Hoắc Cao Lãng lấy từ trong áo vest ra một tấm hình, đẩy nhẹ lên bàn: " ông xem đây có phải là người ông cần tìm".
Giang Thành Hưng cầm tấm hình lên xem, tay ông khẽ run cô gái trong hình, ông run rẩy lên tiếng: " đây không phải người tôi cần tìm, nhưng cô gái này có rất giống người phụ nữ tôi tìm". Trong hình là cô gái trẻ, tươi cười rạng rỡ, nụ cười này rất giống người trong lòng ông.
Hoắc Cao Lãng quan sát nét mặt ông, anh thở phào một hơi, cuối cùng cũng có đáp án rồi, anh đưa tay nhận lấy tấm hình: " Tôi cũng đang tìm kiếm cô gái này, được biết ông Giang cũng tìm một người họ Lạc, nên tôi mạo muội điều tra xem người ông tìm có quan hệ với cô gái này không".
Giang Thành Hưng thở dài, ông ta chán nản nói: " tôi đã tìm bà ấy mấy chục năm rồi, mãi vẫn tìm không được. Cô gái này thật sự rất giống bà ấy, nhưng lúc bà ấy rời khỏi tôi, chúng tôi không có con chung, có thể cô gái này và bà ấy không có quan hệ".
Hoắc Cao Lãng suy nghĩ một lúc rồi nói: "xin phép vì đã làm phiền ông Giang, tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu có liên quan gì đến bà ấy tôi sẽ đến tìm ông".
-" Cậu định quay về sao". Giang Thành Hưng không trả lời anh, mà hỏi vấn đề khác.
Hoắc Cao Lãng gật nhẹ đầu.
"Có thời gian tôi sẽ đến thành phố D tìm cậu. Hẹn gặp lại"." Vinh hạnh được đón tiếp ông Giang".Rời khỏi nhà Giang Thành Hưng tâm trạng anh đầy ngổng ngang, theo như lời Giang Thành Hưng nói, hai người không có con chung.
Điện thoại trong túi reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh lập tức nhận máy: " Bà xã".
Bên kia không biết Lạc Hiểu Nhiên nói gì, chỉ thấy anh trả lời: "Được, để tài xế đưa em đi. Nhớ phải cẩn thận".
Đang ăn sáng, điện thoại bên cạnh reo lên, Lạc Hiểu Nhiên liền bắt máy.
- " Bà ngoại". Cô vui vẻ lên tiếng.
Bên kia bà ngoại nói gì không biết, chỉ cô hấp tấp gọi cho Hoắc Cao Lãng liền quay trở về phòng sắp xếp một số thứ mang đi.
Xe dừng lại, Lạc Hiểu Nhiên liền bước xuống xe, cô nói với tài xế: "Anh trở về đi, đến đây là được rồi".
" Bà chủ...""Anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy."Xe chậm rãi chạy xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.
Hôm nay, biển lại trở gió lạnh bất thường, cô đứng đó chỉnh trang áo khoác, bàn tay đặt lên bụng, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen.
Vừa bước vào sân, đã thấy bà ngoại ngồi trước cửa đợi cô, Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười, chậm chậm bước tới: "Bà ngoại con về rồi".
Khi Lạc Hiểu Nhiên bước lại gần bà ngoại mới từ tốn hỏi: "Lạc Hiểu Nhiên, con lừa gạt bà ngoại bao nhiều chuyện rồi".
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Lạc Hiểu Nhiên. Áo khoác trắng trên người càng ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ nói: "bà ngoại, bà có chuyện gì sao". Lại thấy sắc mặt của bà, cô ấp úng nói: " con không có lừa gạt bà".
-" Con không gạt bà, Lạc Hiểu Nhiên, con làm gì không làm lại chạy đi cướp chồng của người khác, bà ngoại dạy con hư đốn như vậy sao".
Bà ngoại vừa nghe liền nổi nóng, đỏ mặt tía tai mà quát Lạc Hiểu Nhiên, rồi bực mình đưa tay hướng về cô.
-" Con đừng nói gì nữa, nếu còn coi bà là bà ngoại của con, thì ly hôn đi".
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nước mắt tuôn trào, bà nức nở nói: " bà ngoại, con xin lỗi, con không cố ý gạt bà".
- " Con không cố ý, con không cố ý mà lại giành đàn ông với con chồng của mẹ con".
Lạc Hiểu Nhiên năm lấy tay bà ngoại, cô nghẹn ngào nói: " bà ngoại không phải như bà ta nói. Bà nghe con giải thích được không".
- "Lạc Hiểu Nhiên, con giải thích hay là muốn dùng lời nói để lừa gạt bà già này". Bà ngoại đau lòng lên tiếng.
Nhìn bà ngoại tức giận lục phủ ngũ tạng của Lạc Hiểu Nhiên đau không ai thấu, cô cố nén nước mắt nói: "con không cố ý lừa gạt bà, bà ngoại con xin thể sẽ không nói dối bà một lời nào, Hiểu Nhiên, xin lỗi bà, bà ngoại chúng ta vào nhà được không".
Bà ngoại không nhìn cô mà quay lưng đi vào nhà, bà đi như một người mất hồn, bà ngồi xuống ghế.
Lạc Hiểu Nhiên cũng ngồi trước mặt, cô cúi đầu, đợi bà ngoại bình tĩnh, cô mới chậm rãi nói: "Cháu và Hoắc Cao Lãng biết nhau trước, trước đó cháu làm việc ở quán bar và gặp anh ấy".
Cô ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn bà, thấy bà không có phản ứng gì cô mới nói tiếp: " tiền lần đó, là ..." Cô ấp úng nữa buổi mới có dũng khí nói: " là cháu dùng lần đầu của mình đổi lấy".
Ánh mắt bà ngoại đỏ lên, nước mắt trực trào nơi khoé mắt liền tuông ra.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy bà khóc thì hoảng hốt, cô quỳ dưới xuống chân bà, cô gấp gáp nói: " bà ngoại, đừng khóc, Hiểu Nhiên, xin lỗi."
Bà ngoại không đẩy cô ra, bà chỉ nói: "cháu nói tiếp đi".
Lạc Hiểu Nhiên uất ức nói tiếp: " con thật sự không muốn giấu bà, nhưng".
Đang nói Lạc Hiểu Nhiên chợt im bật, vì bà ngoại xoa đầu cô, một lúc bà ngoại mới chậm rãi nói: " Hiểu Nhiên bà ngoại xin lỗi đã gây phiền phức cho con".
"Bà ngoại, không có phiền phức bà đừng nói như vậy"." Bao nhiêu năm qua, bà biết con luôn thiệt thòi, ngày nhìn thấy Tiểu Lãng, bà đã biết đứa nhỏ này có thể mang lại hạnh phúc cho con, bà liền không ngần ngại gả con cho cậu ấy". Tiếng nói dịu dàng của bà ngoại vang lên nhẹ nhàng.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết rớt nước mắt.
-" Nhưng mà Hiểu Nhiên, xin con cho bà ngoại ít kỉ đối với con một lần, bà ngoại muốn con không có bất kì liên quan gì đến Tiểu Lãng nữa, được không. Hiểu Nhiên, ly hôn rồi quay về sống với bà được không. Nơi này không có Tiểu Lãng, không có mẹ con, bà và con không phải khóc nữa". (
Lạc Hiểu Nhiên bất ngờ với những gì bà nói, cô vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt giàn giụa nói: " bà ngoại con không biết bà ta đã nói gì, nhưng xin bà đừng bất con ly hôn được không. Bà ngoại, con thật sự rất yêu Cao Lăng".
- " Hiểu Nhiên, con thật sự rất yêu Cao Lãng, nhưng cũng nhẫn tâm nhìn bà ngoại bị giày vò đến chết đúng không." Bà ngoại hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tay, tim cô nhói đau, bần thần một lúc cô mới chậm rãi nói: " bà ngoại không kịp nữa rồi, con đã mang thai rồi". Cô dùng cái thai đế bà ngoại đừng ép cô ly hôn.
Bà ngoại nghe cô nói vậy, bà bần thần đứng dậy, vô hồn đi vào trong. Lạc Hiểu Nhiên cuốn quýt chạy theo.
- " Để cho bà yên tĩnh". Bà ngoại nói xong liền đóng cửa phòng, ngăn cách Lạc Hiểu Nhiên ở bên ngoài.
- "Chạy nhanh một chút". Anh dặn dò tài xế Mạc Lâm đã sắp xếp sẵn.
Xe dừng trước dinh thự vừa xa hoa và cổ kính mang đậm nét cổ của tỉnh Giang Nam, Giang Thành là một thành phố thuộc về Giang Nam. Ngôi biệt thự năm ở vị trí sau là núi, trước là hồ nước, trông giống một vương phủ trang nhã, đẹp đẽ và khác biệt. Cả khu biệt thự mang phong cách kiến trúc cổ điển, ngôi biệt thự như miếng ngọc đẹp đẽ, tráng lệ, nguy nga hiểm thấy.
Xe vừa dừng lại trước cổng, trong phút chốc liền có người đến gõ cửa, cửa xe ghế lái hạ xuống, người kia liền nói.
- "Nơi này không đậu xe được".
Tài xế chỉ lạnh mặt đưa ra một tờ giấy, người kia liền ra lệnh mở cổng biệt thự.
Xe liền chậm rãi tiến vào trong, Hoắc Cao Lãng bước xuống xe liền có người đưa anh vào trong một căn phòng.
Bước vào trong đã có một ông cụ ngồi sẵn chờ anh.
Thấy Hoắc Cao Lãng bước vào ông cụ liền phất tay bảo người kia ra ngoài, ông từ tốn lên tiếng: " Cậu là người âm thầm điều tra chuyện của tôi".
"Phải". Hoắc Cao Lãng dứt khoác trả lời, anh quan sát ông cụ trước mắt tuy đã lớn tuổi, nhưng khí thế vẫn hiên ngang." cậu không định giải thích"." Tôi có thể gọi ông là ông Giang được không". Hoắc Cao Lãng xin phép.Giang Thành Hưng gật đầu.
" Trước tiên, tôi không nói đến vấn đề tôi điều tra gia tộc họ Giang, tôi chỉ muốn hỏi ông Giang một chuyện, có phải ông Giang đang tìm kiếm một người phụ nữ họ Lạc". (1"Phải" Giang Thành Hưng không quá bầ ngờ khi Hoắc Cao Lãng hỏi, ông đã sớm biết anh đã điều tra được:"chuyện đó có liên quan gì đến cậu".
Hoắc Cao Lãng lấy từ trong áo vest ra một tấm hình, đẩy nhẹ lên bàn: " ông xem đây có phải là người ông cần tìm".
Giang Thành Hưng cầm tấm hình lên xem, tay ông khẽ run cô gái trong hình, ông run rẩy lên tiếng: " đây không phải người tôi cần tìm, nhưng cô gái này có rất giống người phụ nữ tôi tìm". Trong hình là cô gái trẻ, tươi cười rạng rỡ, nụ cười này rất giống người trong lòng ông.
Hoắc Cao Lãng quan sát nét mặt ông, anh thở phào một hơi, cuối cùng cũng có đáp án rồi, anh đưa tay nhận lấy tấm hình: " Tôi cũng đang tìm kiếm cô gái này, được biết ông Giang cũng tìm một người họ Lạc, nên tôi mạo muội điều tra xem người ông tìm có quan hệ với cô gái này không".
Giang Thành Hưng thở dài, ông ta chán nản nói: " tôi đã tìm bà ấy mấy chục năm rồi, mãi vẫn tìm không được. Cô gái này thật sự rất giống bà ấy, nhưng lúc bà ấy rời khỏi tôi, chúng tôi không có con chung, có thể cô gái này và bà ấy không có quan hệ".
Hoắc Cao Lãng suy nghĩ một lúc rồi nói: "xin phép vì đã làm phiền ông Giang, tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu có liên quan gì đến bà ấy tôi sẽ đến tìm ông".
-" Cậu định quay về sao". Giang Thành Hưng không trả lời anh, mà hỏi vấn đề khác.
Hoắc Cao Lãng gật nhẹ đầu.
"Có thời gian tôi sẽ đến thành phố D tìm cậu. Hẹn gặp lại"." Vinh hạnh được đón tiếp ông Giang".Rời khỏi nhà Giang Thành Hưng tâm trạng anh đầy ngổng ngang, theo như lời Giang Thành Hưng nói, hai người không có con chung.
Điện thoại trong túi reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh lập tức nhận máy: " Bà xã".
Bên kia không biết Lạc Hiểu Nhiên nói gì, chỉ thấy anh trả lời: "Được, để tài xế đưa em đi. Nhớ phải cẩn thận".
Đang ăn sáng, điện thoại bên cạnh reo lên, Lạc Hiểu Nhiên liền bắt máy.
- " Bà ngoại". Cô vui vẻ lên tiếng.
Bên kia bà ngoại nói gì không biết, chỉ cô hấp tấp gọi cho Hoắc Cao Lãng liền quay trở về phòng sắp xếp một số thứ mang đi.
Xe dừng lại, Lạc Hiểu Nhiên liền bước xuống xe, cô nói với tài xế: "Anh trở về đi, đến đây là được rồi".
" Bà chủ...""Anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy."Xe chậm rãi chạy xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.
Hôm nay, biển lại trở gió lạnh bất thường, cô đứng đó chỉnh trang áo khoác, bàn tay đặt lên bụng, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen.
Vừa bước vào sân, đã thấy bà ngoại ngồi trước cửa đợi cô, Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười, chậm chậm bước tới: "Bà ngoại con về rồi".
Khi Lạc Hiểu Nhiên bước lại gần bà ngoại mới từ tốn hỏi: "Lạc Hiểu Nhiên, con lừa gạt bà ngoại bao nhiều chuyện rồi".
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Lạc Hiểu Nhiên. Áo khoác trắng trên người càng ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ nói: "bà ngoại, bà có chuyện gì sao". Lại thấy sắc mặt của bà, cô ấp úng nói: " con không có lừa gạt bà".
-" Con không gạt bà, Lạc Hiểu Nhiên, con làm gì không làm lại chạy đi cướp chồng của người khác, bà ngoại dạy con hư đốn như vậy sao".
Bà ngoại vừa nghe liền nổi nóng, đỏ mặt tía tai mà quát Lạc Hiểu Nhiên, rồi bực mình đưa tay hướng về cô.
-" Con đừng nói gì nữa, nếu còn coi bà là bà ngoại của con, thì ly hôn đi".
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nước mắt tuôn trào, bà nức nở nói: " bà ngoại, con xin lỗi, con không cố ý gạt bà".
- " Con không cố ý, con không cố ý mà lại giành đàn ông với con chồng của mẹ con".
Lạc Hiểu Nhiên năm lấy tay bà ngoại, cô nghẹn ngào nói: " bà ngoại không phải như bà ta nói. Bà nghe con giải thích được không".
- "Lạc Hiểu Nhiên, con giải thích hay là muốn dùng lời nói để lừa gạt bà già này". Bà ngoại đau lòng lên tiếng.
Nhìn bà ngoại tức giận lục phủ ngũ tạng của Lạc Hiểu Nhiên đau không ai thấu, cô cố nén nước mắt nói: "con không cố ý lừa gạt bà, bà ngoại con xin thể sẽ không nói dối bà một lời nào, Hiểu Nhiên, xin lỗi bà, bà ngoại chúng ta vào nhà được không".
Bà ngoại không nhìn cô mà quay lưng đi vào nhà, bà đi như một người mất hồn, bà ngồi xuống ghế.
Lạc Hiểu Nhiên cũng ngồi trước mặt, cô cúi đầu, đợi bà ngoại bình tĩnh, cô mới chậm rãi nói: "Cháu và Hoắc Cao Lãng biết nhau trước, trước đó cháu làm việc ở quán bar và gặp anh ấy".
Cô ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn bà, thấy bà không có phản ứng gì cô mới nói tiếp: " tiền lần đó, là ..." Cô ấp úng nữa buổi mới có dũng khí nói: " là cháu dùng lần đầu của mình đổi lấy".
Ánh mắt bà ngoại đỏ lên, nước mắt trực trào nơi khoé mắt liền tuông ra.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy bà khóc thì hoảng hốt, cô quỳ dưới xuống chân bà, cô gấp gáp nói: " bà ngoại, đừng khóc, Hiểu Nhiên, xin lỗi."
Bà ngoại không đẩy cô ra, bà chỉ nói: "cháu nói tiếp đi".
Lạc Hiểu Nhiên uất ức nói tiếp: " con thật sự không muốn giấu bà, nhưng".
Đang nói Lạc Hiểu Nhiên chợt im bật, vì bà ngoại xoa đầu cô, một lúc bà ngoại mới chậm rãi nói: " Hiểu Nhiên bà ngoại xin lỗi đã gây phiền phức cho con".
"Bà ngoại, không có phiền phức bà đừng nói như vậy"." Bao nhiêu năm qua, bà biết con luôn thiệt thòi, ngày nhìn thấy Tiểu Lãng, bà đã biết đứa nhỏ này có thể mang lại hạnh phúc cho con, bà liền không ngần ngại gả con cho cậu ấy". Tiếng nói dịu dàng của bà ngoại vang lên nhẹ nhàng.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết rớt nước mắt.
-" Nhưng mà Hiểu Nhiên, xin con cho bà ngoại ít kỉ đối với con một lần, bà ngoại muốn con không có bất kì liên quan gì đến Tiểu Lãng nữa, được không. Hiểu Nhiên, ly hôn rồi quay về sống với bà được không. Nơi này không có Tiểu Lãng, không có mẹ con, bà và con không phải khóc nữa". (
Lạc Hiểu Nhiên bất ngờ với những gì bà nói, cô vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt giàn giụa nói: " bà ngoại con không biết bà ta đã nói gì, nhưng xin bà đừng bất con ly hôn được không. Bà ngoại, con thật sự rất yêu Cao Lăng".
- " Hiểu Nhiên, con thật sự rất yêu Cao Lãng, nhưng cũng nhẫn tâm nhìn bà ngoại bị giày vò đến chết đúng không." Bà ngoại hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tay, tim cô nhói đau, bần thần một lúc cô mới chậm rãi nói: " bà ngoại không kịp nữa rồi, con đã mang thai rồi". Cô dùng cái thai đế bà ngoại đừng ép cô ly hôn.
Bà ngoại nghe cô nói vậy, bà bần thần đứng dậy, vô hồn đi vào trong. Lạc Hiểu Nhiên cuốn quýt chạy theo.
- " Để cho bà yên tĩnh". Bà ngoại nói xong liền đóng cửa phòng, ngăn cách Lạc Hiểu Nhiên ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất