Chương 34
Hoắc Cao Lãng bế cô trở lại giường, môi lưỡi bị anh xâm chiếm, bộ váy ngủ mỏng manh trên người cô cũng đã sớm bị anh ném xuống đất. Trước giờ cô chưa từng động tình thế này, cơ thể cũng chưa từng run rẩy vì thấp thỏm và chờ mong thế kia…
Trên người cô đã không còn một mảnh vải, nhưng giờ phút này trên người anh vẫn còn đầy đủ quần áo chỉ là hôi xốc xếch một chút.
Anh cũng nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo trên người, từ từ đè lên người cô, môi chạm vào nhau nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sự thăm dò chờ đợi cô đáp lại anh.
Sự đụng chạm mềm mại, thưởng thức được mùi rượu nhè nhẹ trong miệng của anh, tâm trí Lạc Hiểu Nhiên đã hỗn loạn. Để nụ hôn sâu hơn cô bắt đầu đưa tay choàng lên cổ cô, học theo anh mà đẩy lưỡi vào miệng anh tìm lưỡi của anh mà quấn quýt.
Nhận được sự đáp lại của cô, những động tác chút chắt của cô làm anh không thể chịu nỗi nữa. Anh nâng cằm cô lên, đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng sâu thẳm nhất trong linh hồn của cô. Đầu lưỡi cuốn theo hơi thở của anh bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Nụ hôn khiêu khích và hơi thở của anh lướt qua mặt, qua cằm, môi và sau vành tai của cô.
Anh hôn dần xuống cổ cô, dần dần anh hôn xuống ngực của cô, anh dừng lại đó mà ngậm nụ hoa của cô, lưỡi khiêu khích trêu đùa, bên còn lại anh dùng tay xoa nhẹ.
“A...” Cảm giác hư vô trong cơ thể mỗi lúc một tăng, Đầu lưỡi anh xoay tròn, một cơn đê mê lan tỏa khắp người cô. Cô chưa từng kinh nghiệm làm những chuyện thân mật như lúc này, chưa bao giờ mất hết sức lực như lúc này. Hai tay cô bám chặt vào vai anh nhưng cũng không thể khống chế linh hồn từ từ trầm luân “ ưm…không… ưm… anh dừng lại.”
Nghe cô nỉ non, Hoắc Cao Lãng dừng lại nhướng mắt lên nhìn cô, đáy mắt anh ngập tràn ý cười: “ không cho anh dừng lại”.
- “ không phải là như vậy”.
Hoắc Cao Lãng tiếp tục trêu cô: “ không dừng lại là tiếp tục”.
Cô lập tức ngậm miệng, cắn môi, quay mặt đi chỗ khác, không thèm đối diện với bộ dạng xa lạ của anh.
Đôi môi anh rơi xuống cổ cô, đầu ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt cô từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở đùi cô. Anh từ từ tách đôi chân đang khép chặt của cô ra.
- “ ngoan, đừng khéo chân như thế, tách ra nào..”
Bây giờ Lạc Hiểu Nhiên đã hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, vô thức di chuyển chân mình theo lời anh nói. Người đàn ông nào nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn mặc người chém giết này cũng sẽ nóng người.
Anh không chần chừ gì trực tiếp hôn lên nơi đó, anh dừng lại đó dây dưa hôn, vừa hôn vừa dùng ngón tay mà trêu chọc.
Kích thích bất nhờ làm Lạc Hiểu Nhiên vô thức cô chân lên, dùng tay đẩy ra, cô dường như bị anh đốt cháy trong cảm giác hư vô tươi đẹp này, cô thở gấp gáp, không kiềm nổi bật ra tiếng rên khe khẽ.
- “ ưm…. Dừng lại…. Tôi không chịu nổi”.
Dường như bị tiếng rên của cô kích thích, động tác của anh ngày càng mạnh mẽ. Khi cô khó chịu né tránh, anh liền đè cô xuống chiếc giường mềm mại, đầu lưỡi ướt át và ấm nóng liếm nhẹ cơ thể cô, lặp lại ở chỗ ngón tay anh vừa đi qua. Khi đôi môi nóng bỏng của anh dừng lại ở vùng bụng phẳng của cô, cô không thể nào chịu nỗi nữa. Tiếng rên liền bật ra.
- “ ưm….”.
Hoắc Cao Lãng thôi không trêu chọc cô nữa, anh cạ sát bộ phận nóng bỏng của mình vào nơi tư mật của cô. Anh chồm người hôn lên môi cô, anh gặm nhắm đến khi kéo ra một đường chỉ mỏng liền dừng lại, anh nhìn cô khàn giọng nói: “ em thả lỏng cho anh vào”.
Cô nhích người vào lòng anh, hai đỉnh đồi mềm mại trên ngực cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Tiếng tim đập cũng rất gần...cô hơi ngại ngùng gật đầu.
Hoắc Cao Lãng quả thật không chần chừ gì nữa, anh tách rộng hai đùi cô, chỉ một cú nhấn người, bộ phận đàn ông sớm đã ***** **** của anh chìm trong khao khát của cô.
“A...” Cảm giác trống rỗng được lấp đầy, cơn khoái cảm long trời lở đất bùng nổ, kịch liệt đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hoắc Cao Lãng điên cuồng ra vào trong cơn co rút ở thân dưới của cô. Không có đau đớn, chỉ có sự sung sướng đến mức người lâng lâng, đến mức mất hết tri giác. Cô cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng rên suýt chút bật ra.
Hoắc Cao Lãng vẫn động thân bên dưới, ngón tay cái khẽ vuốt bờ môi của cô đã bị cô cắn tới đỏ mọng: “ đừng cắn, em muốn gọi thì cứ gọi đi”.
Lạc Hiểu Nhiên đôi mắt mơ hồ nhìn anh, Hoắc Cao Lãng thâm tình nhìn cô, khẽ vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên vùng trán đã ướt đầm mồ hôi của cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương: “ đừng cắn nữa, anh sẽ đau lòng”.
Lúc này, đầu óc hỗn loạn của cô mới có phản ứng, cô như hiểu ý của anh. Hạnh phúc hóa thành nước mắt, trào khỏi khóe mi. Cô lao vào lòng anh.
Hành động của cô làm máu nóng trong người anh dâng cao, anh lau khoé mắt của cô, lập tức liền động thân mạnh mẽ.
Lạc Hiểu Nhiên không chịu nổi nữa mà bấu chặt lấy vai anh nức nở cầu xin: “a… anh chậm lại…. A….”.
Hoắc Cao Lãng không dừng lại mà đỡ lấy thắt lưng cô tiếp tục luân động.
Lạc Hiểu Nhiên bị anh đưa từ cào trào này đến cao trào khác, ở bên dưới thân anh chỉ biết nức nở: “ ưm… anh dừng lại….tôi”.
Hoắc Cao Lãng vừa nghe được chữ “ Tôi” thốt ra từ miệng cô, anh lập tức cau mày đẩy mạnh tới một cái, một cái này của anh đủ để Lạc Hiểu Nhiên hét lớn.
- “ A….dừng lại”.
- “ ai dừng lại”.
- “ ưm… anh dừng lại”.
- “ tại sao phải dừng lại”. Anh mê hoặc dẫn dắt cô.
- “ tôi…. A”
Anh lập tức động thân mạnh mẽ cắt đứt lời nói của cô.
- “ ai không chịu nổi”.
- “ tôi.. ưm”
Anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, bên dưới vẫn mạnh mẽ ra vào. Hôn đến khi cô như bị rút cạn không khí gấp gáp vỗ vào vai anh, anh mới từ từ buông môi cô ra, nhưng anh vẫn giữ môi anh gần môi cô, nhìn cô vừa nhăn mày vừa thở gấp gáp nói: “ anh chậm lại….đừng như vậy…em không chịu nổi nữa.”
Nghe được từ “em” phát ra từ miệng cô, anh mới hài lòng hôn nhẹ lên môi cô.
- “ như vậy mới ngoan, về sau không được gọi tôi nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng không có sức phản kháng ngoan ngoãn gật đầu.
Cuộc ân ái bắt đầu cuồng nhiệt, Hoắc Cao Lãng ôm chặt thắt lưng Lạc Hiểu Nhiên, trong tiếng rên rỉ của cô, anh không chút do dự mà hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể cô.
Nhìn cô dưới thân anh, đã kiệt sức, anh gấp rút ra vào sau đó anh rên một tiếng liền nằm xuống trực tiếp vùi mặt trên ngực cô. Trong phòng yên lặng đến mức anh và cô có thể nghe rõ hơi thở gấp ráp và nhịp đập trái tim của đối phương.
Lạc Hiểu Nhiên mềm nhũn nằm yên đó,
Trên người cô đã không còn một mảnh vải, nhưng giờ phút này trên người anh vẫn còn đầy đủ quần áo chỉ là hôi xốc xếch một chút.
Anh cũng nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo trên người, từ từ đè lên người cô, môi chạm vào nhau nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sự thăm dò chờ đợi cô đáp lại anh.
Sự đụng chạm mềm mại, thưởng thức được mùi rượu nhè nhẹ trong miệng của anh, tâm trí Lạc Hiểu Nhiên đã hỗn loạn. Để nụ hôn sâu hơn cô bắt đầu đưa tay choàng lên cổ cô, học theo anh mà đẩy lưỡi vào miệng anh tìm lưỡi của anh mà quấn quýt.
Nhận được sự đáp lại của cô, những động tác chút chắt của cô làm anh không thể chịu nỗi nữa. Anh nâng cằm cô lên, đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng sâu thẳm nhất trong linh hồn của cô. Đầu lưỡi cuốn theo hơi thở của anh bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Nụ hôn khiêu khích và hơi thở của anh lướt qua mặt, qua cằm, môi và sau vành tai của cô.
Anh hôn dần xuống cổ cô, dần dần anh hôn xuống ngực của cô, anh dừng lại đó mà ngậm nụ hoa của cô, lưỡi khiêu khích trêu đùa, bên còn lại anh dùng tay xoa nhẹ.
“A...” Cảm giác hư vô trong cơ thể mỗi lúc một tăng, Đầu lưỡi anh xoay tròn, một cơn đê mê lan tỏa khắp người cô. Cô chưa từng kinh nghiệm làm những chuyện thân mật như lúc này, chưa bao giờ mất hết sức lực như lúc này. Hai tay cô bám chặt vào vai anh nhưng cũng không thể khống chế linh hồn từ từ trầm luân “ ưm…không… ưm… anh dừng lại.”
Nghe cô nỉ non, Hoắc Cao Lãng dừng lại nhướng mắt lên nhìn cô, đáy mắt anh ngập tràn ý cười: “ không cho anh dừng lại”.
- “ không phải là như vậy”.
Hoắc Cao Lãng tiếp tục trêu cô: “ không dừng lại là tiếp tục”.
Cô lập tức ngậm miệng, cắn môi, quay mặt đi chỗ khác, không thèm đối diện với bộ dạng xa lạ của anh.
Đôi môi anh rơi xuống cổ cô, đầu ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt cô từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở đùi cô. Anh từ từ tách đôi chân đang khép chặt của cô ra.
- “ ngoan, đừng khéo chân như thế, tách ra nào..”
Bây giờ Lạc Hiểu Nhiên đã hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, vô thức di chuyển chân mình theo lời anh nói. Người đàn ông nào nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn mặc người chém giết này cũng sẽ nóng người.
Anh không chần chừ gì trực tiếp hôn lên nơi đó, anh dừng lại đó dây dưa hôn, vừa hôn vừa dùng ngón tay mà trêu chọc.
Kích thích bất nhờ làm Lạc Hiểu Nhiên vô thức cô chân lên, dùng tay đẩy ra, cô dường như bị anh đốt cháy trong cảm giác hư vô tươi đẹp này, cô thở gấp gáp, không kiềm nổi bật ra tiếng rên khe khẽ.
- “ ưm…. Dừng lại…. Tôi không chịu nổi”.
Dường như bị tiếng rên của cô kích thích, động tác của anh ngày càng mạnh mẽ. Khi cô khó chịu né tránh, anh liền đè cô xuống chiếc giường mềm mại, đầu lưỡi ướt át và ấm nóng liếm nhẹ cơ thể cô, lặp lại ở chỗ ngón tay anh vừa đi qua. Khi đôi môi nóng bỏng của anh dừng lại ở vùng bụng phẳng của cô, cô không thể nào chịu nỗi nữa. Tiếng rên liền bật ra.
- “ ưm….”.
Hoắc Cao Lãng thôi không trêu chọc cô nữa, anh cạ sát bộ phận nóng bỏng của mình vào nơi tư mật của cô. Anh chồm người hôn lên môi cô, anh gặm nhắm đến khi kéo ra một đường chỉ mỏng liền dừng lại, anh nhìn cô khàn giọng nói: “ em thả lỏng cho anh vào”.
Cô nhích người vào lòng anh, hai đỉnh đồi mềm mại trên ngực cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Tiếng tim đập cũng rất gần...cô hơi ngại ngùng gật đầu.
Hoắc Cao Lãng quả thật không chần chừ gì nữa, anh tách rộng hai đùi cô, chỉ một cú nhấn người, bộ phận đàn ông sớm đã ***** **** của anh chìm trong khao khát của cô.
“A...” Cảm giác trống rỗng được lấp đầy, cơn khoái cảm long trời lở đất bùng nổ, kịch liệt đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hoắc Cao Lãng điên cuồng ra vào trong cơn co rút ở thân dưới của cô. Không có đau đớn, chỉ có sự sung sướng đến mức người lâng lâng, đến mức mất hết tri giác. Cô cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng rên suýt chút bật ra.
Hoắc Cao Lãng vẫn động thân bên dưới, ngón tay cái khẽ vuốt bờ môi của cô đã bị cô cắn tới đỏ mọng: “ đừng cắn, em muốn gọi thì cứ gọi đi”.
Lạc Hiểu Nhiên đôi mắt mơ hồ nhìn anh, Hoắc Cao Lãng thâm tình nhìn cô, khẽ vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên vùng trán đã ướt đầm mồ hôi của cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương: “ đừng cắn nữa, anh sẽ đau lòng”.
Lúc này, đầu óc hỗn loạn của cô mới có phản ứng, cô như hiểu ý của anh. Hạnh phúc hóa thành nước mắt, trào khỏi khóe mi. Cô lao vào lòng anh.
Hành động của cô làm máu nóng trong người anh dâng cao, anh lau khoé mắt của cô, lập tức liền động thân mạnh mẽ.
Lạc Hiểu Nhiên không chịu nổi nữa mà bấu chặt lấy vai anh nức nở cầu xin: “a… anh chậm lại…. A….”.
Hoắc Cao Lãng không dừng lại mà đỡ lấy thắt lưng cô tiếp tục luân động.
Lạc Hiểu Nhiên bị anh đưa từ cào trào này đến cao trào khác, ở bên dưới thân anh chỉ biết nức nở: “ ưm… anh dừng lại….tôi”.
Hoắc Cao Lãng vừa nghe được chữ “ Tôi” thốt ra từ miệng cô, anh lập tức cau mày đẩy mạnh tới một cái, một cái này của anh đủ để Lạc Hiểu Nhiên hét lớn.
- “ A….dừng lại”.
- “ ai dừng lại”.
- “ ưm… anh dừng lại”.
- “ tại sao phải dừng lại”. Anh mê hoặc dẫn dắt cô.
- “ tôi…. A”
Anh lập tức động thân mạnh mẽ cắt đứt lời nói của cô.
- “ ai không chịu nổi”.
- “ tôi.. ưm”
Anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, bên dưới vẫn mạnh mẽ ra vào. Hôn đến khi cô như bị rút cạn không khí gấp gáp vỗ vào vai anh, anh mới từ từ buông môi cô ra, nhưng anh vẫn giữ môi anh gần môi cô, nhìn cô vừa nhăn mày vừa thở gấp gáp nói: “ anh chậm lại….đừng như vậy…em không chịu nổi nữa.”
Nghe được từ “em” phát ra từ miệng cô, anh mới hài lòng hôn nhẹ lên môi cô.
- “ như vậy mới ngoan, về sau không được gọi tôi nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng không có sức phản kháng ngoan ngoãn gật đầu.
Cuộc ân ái bắt đầu cuồng nhiệt, Hoắc Cao Lãng ôm chặt thắt lưng Lạc Hiểu Nhiên, trong tiếng rên rỉ của cô, anh không chút do dự mà hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể cô.
Nhìn cô dưới thân anh, đã kiệt sức, anh gấp rút ra vào sau đó anh rên một tiếng liền nằm xuống trực tiếp vùi mặt trên ngực cô. Trong phòng yên lặng đến mức anh và cô có thể nghe rõ hơi thở gấp ráp và nhịp đập trái tim của đối phương.
Lạc Hiểu Nhiên mềm nhũn nằm yên đó,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất