Chương 57
Hơn sáu giờ tối Hoắc Cao Lãng vừa bước vào nhà liền thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi trên sofa trong phòng khách, hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội màu trắng của Chanel phía sau lưng hở dài xuống tận eo làm lộ ra tấm lưng ong nhỏ nhắn và bờ vai mảnh khảnh của cô, tóc được búi cao lên làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô. Hoắc Cao Lãng vô thức nuốt nước bọt một cái sau đó mới từ từ đi đến trước mặt cô, quả thật anh phải xuýt xoa một cái, cô gái nhỏ của anh xinh đẹp động lòng người, phía trước của chiếc váy rất đơn giản hai dây mỏng phần cổ hơi đổ xuống làm cho khuôn ngực đầy đặn của cô lúc ẩn lúc hiện, từ dưới chân váy xẻ dài một đường đến đùi làm đôi chân thon dài của cô càng thêm quyến rũ, những nốt đỏ ở vùng cổ của cô được che chắn khéo léo bằng sợi dây truyền kim cương sáng lấp lánh. Gương mặt cô không cần trang điểm quá cầu kì cũng vạn phần xinh đẹp.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn Lạc Hiểu Nhiên biết rõ là ai cô liền đứng dậy.
- “ anh về rồi”.
Cô mỉm nhẹ môi tiến lại phía anh. Trong thời khắc đó tim anh liền lỡ một nhịp.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô đến thất thần, đến khi cô đến gần anh mới thu hồi ánh mắt nhẹ mỉm cười: “ đợi anh lâu không”.
- “ không lâu, em cũng vừa mới xong một chút thôi”. Lạc Hiểu Nhiên điềm đạm trả lời.
- “ ừm, em rất đẹp”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…. Anh đừng trêu em nữa mà”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, tay nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng trong suốt: “ không trêu em, ngay lúc này anh thật sự muốn đổi ý ở nhà không đi nữa”.
" anh đừng có làm loạn nữa." Lạc Hiểu Nhiên cố gắng quay mặt đi nhưng vẫn bị anh giữ chặt lấy, không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cô ngước mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi tối sẫm lại, nhìn cô hồi lâu: “ hôm nay đến buổi tiệc có xảy ra chuyện gì cũng bình tĩnh để anh giải quyết”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt, giọng nói có chút lo lắng: “ tại sao lại xảy ra chuyện gì hay là ở nơi đó em không thích hợp đến. Hay là, anh cứ đi đi em ở nhà chờ anh về”.
Hoắc Cao Lãng không nói nguyên nhân anh thả tay xuống nắm lấy tay cô đặt lên khuỷa tay của mình đi ra khỏi nhà: “ nếu nơi nào em không thích hợp đến thì anh sẽ không đến nơi đó”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên khẽ động, bàn tay trên khuỷa tay Hoắc Cao Lãng khẽ giật một cái.
Xe của Hoắc Cao Lãng đã dừng lại tại một khuôn viên của biệt thự nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Hoắc Cao Lãng bước xuống xe nhanh chóng mở cửa cho Lạc Hiểu Nhiên anh cẩn thận đỡ cô xuống sau đó dẫn tay cô đi vào trong.
Buổi tiệc đang diễn ra náo nhiệt vì sự xuất hiện của Hoắc Cao Lãng làm cho im bật, tất cả đều tập trung nhìn vào đôi nam nữ đang từ từ đi vào nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp rung động lòng người. Trước giờ, Lạc Hiểu Nhiên không đi đến những nơi này, nhìn thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào mình, cô có chút sợ cúi đầu bàn tay nắm chặt lấy tay Hoắc Cao Lãng đi từng bước nhẹ nhàng.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được bàn tay mình mỗi lúc mỗi bị siết chặt lại, anh biết được cô gái nhỏ bên cạnh đang sợ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn sang: “ anh ở đây, không có gì phải căng thẳng, thả lỏng cứ xem đây là bữa tiệc dành cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe ra anh muốn trấn an mình thì ngước mắt nhìn anh nhẹ cười: “ em không sao”. Vừa nói dứt lời cô liền vấp phải tà váy khiến cô mất thăng bằng liền loạng choạng muốn ngã phía trước cô hơi hoảng hốt “A” một tiếng hơi lớn.
Hoắc Cao Lãng vừa thấy cô loạng choạng liền nhanh tay ghì chặt eo cô, kéo cô sát vào mình, giúp Lạc Hiểu Nhiên giữ vững thăng bằng: “ cẩn thận một chút, em có đau có bị trúng đau không”.
- “ không có” Lạc Hiểu Nhiên không có nhìn anh mà trả lời, cô đang nhìn xuống để lấy chiếc giày đã bị mắc ở tà váy ra.
Hoắc Cao Lãng hơi nhướng mày hỏi: “ làm sao vậy”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên mới ngước mặt lên nhìn anh khó khăn nói: “ hình như giày bị mắc vào tà váy rồi, em lấy ra không được”.
- “ em đứng im một chút”. Hoắc Cao Lãng không nói nhiều anh liền ngồi xuống tháo chiếc giày bị cuộn dính tà váy ra, anh để chiếc giày ngay ngắn sau đó cẩn thận dùng tay lau lòng bàn chân của cô đến khi anh thấy sạch mới giúp cô mang giày vào, cả quá trình không có một động tác dư thừa nào.
Hành động của anh làm cho tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người đều rất kinh ngạc. Hoắc Cao Lãng là ai chứ, ở cái thành phố này ai mà không biết Hoắc Cao Lãng rất chảnh, rất kiêu ngạo, mắt có thể nói là cao hơn đầu, người khác đã hạ thấp mình ngước lên nhìn anh, ngay cả liếc mắt nhìn xuống một cái anh cũng không thèm. Còn hiện giờ thì một màn trước mắt này khiến ai cũng một phen giật mình, Hoắc Cao Lãng lại hạ mình giúp cô gái nhỏ mang giày, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu, trên gương mặt không hề có một chút gì khó chịu, ngập tràn kiên nhẫn giúp cô gái nhỏ mang giày.
Mang giày vào xong Hoắc Cao Lãng còn sợ Lạc Hiểu Nhiên không thoải mái vẫn giữa tư thế ngồi như vậy ngước mặt lên nhìn cô: “ đã thoải mái chưa, có còn khó chịu không?”.
Lạc Hiểu Nhiên trong suốt thời gian anh giúp mình mang giày đã hoàn toàn sững sờ nhìn anh, đến khi giọng nói của anh vang lên cô mới ý thức lại: “ a, em không sao, anh nhanh đứng lên đi”. Vừa nói cô vừa khom người xuống muốn đỡ anh đứng lên.
Hoắc Cao Lãng không để ý đến hành động của cô, anh tiếp tục xoay nhẹ chân cô tới lui xem kĩ cô không khó chịu lúc này anh mới đứng lên, ôn nhu căn dặn cô: “ em cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên đã chủ động đặt tay lên khuỷa tay anh: “ dạ, Cao Lãng cám ơn anh”.
Nghe cô cám ơn mình, Hoắc Cao Lãng có chút không vui anh nhướng mắt nhìn cô: “ Hiểu Nhiên, anh không thích nghe những lời nói vô nghĩa như vậy”. Anh ngưng một chút mới kề sát lên lỗ tai cô mập mờ nói: “ anh thích dùng hành động để báo đáp”.
Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên phút chốc đỏ ửng, đưa tay đánh nhẹ lên vai anh: “ không đứng đắn”.
Hoắc Cao Lãng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà nắm tay cô đi vào trong, bước chân trầm ổn chậm rãi, anh cố tình thả chậm bước chân để Lạc Hiểu Nhiên được đi thoải mái. Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi đi theo anh, cô biết là anh cố tình đi chậm để cô đi được thoải mái, trong lòng cảm động không ít, người đàn ông này quá là chu đáo rồi.
Lạc Hiểu Nhiên vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy được rất nhiều người đang nhìn vào mình. Còn Hoắc Cao Lãng thì ngược lại anh không thèm nhìn họ lấy một cái, một đường dẫn cô đi tới bàn của bạn anh.
Ở đằng này thì David, Mạc Lâm và Giang Kiêu chứng kiến một màn vừa rồi và nhìn đôi nam nữ đang đi về phía này thì mỗi người một nét mặt David và Mạc Lâm đã biết qua Lạc Hiểu Nhiên thì không nói, còn riêng Giang Kiêu vừa rồi mới bị làm cho kinh ngạc hiện giờ nhìn Lạc Hiểu Nhiên càng lúc càng gần khiến anh ta phải thốt lên woa một tiếng.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn Lạc Hiểu Nhiên biết rõ là ai cô liền đứng dậy.
- “ anh về rồi”.
Cô mỉm nhẹ môi tiến lại phía anh. Trong thời khắc đó tim anh liền lỡ một nhịp.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô đến thất thần, đến khi cô đến gần anh mới thu hồi ánh mắt nhẹ mỉm cười: “ đợi anh lâu không”.
- “ không lâu, em cũng vừa mới xong một chút thôi”. Lạc Hiểu Nhiên điềm đạm trả lời.
- “ ừm, em rất đẹp”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…. Anh đừng trêu em nữa mà”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, tay nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng trong suốt: “ không trêu em, ngay lúc này anh thật sự muốn đổi ý ở nhà không đi nữa”.
" anh đừng có làm loạn nữa." Lạc Hiểu Nhiên cố gắng quay mặt đi nhưng vẫn bị anh giữ chặt lấy, không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cô ngước mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi tối sẫm lại, nhìn cô hồi lâu: “ hôm nay đến buổi tiệc có xảy ra chuyện gì cũng bình tĩnh để anh giải quyết”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt, giọng nói có chút lo lắng: “ tại sao lại xảy ra chuyện gì hay là ở nơi đó em không thích hợp đến. Hay là, anh cứ đi đi em ở nhà chờ anh về”.
Hoắc Cao Lãng không nói nguyên nhân anh thả tay xuống nắm lấy tay cô đặt lên khuỷa tay của mình đi ra khỏi nhà: “ nếu nơi nào em không thích hợp đến thì anh sẽ không đến nơi đó”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên khẽ động, bàn tay trên khuỷa tay Hoắc Cao Lãng khẽ giật một cái.
Xe của Hoắc Cao Lãng đã dừng lại tại một khuôn viên của biệt thự nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Hoắc Cao Lãng bước xuống xe nhanh chóng mở cửa cho Lạc Hiểu Nhiên anh cẩn thận đỡ cô xuống sau đó dẫn tay cô đi vào trong.
Buổi tiệc đang diễn ra náo nhiệt vì sự xuất hiện của Hoắc Cao Lãng làm cho im bật, tất cả đều tập trung nhìn vào đôi nam nữ đang từ từ đi vào nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp rung động lòng người. Trước giờ, Lạc Hiểu Nhiên không đi đến những nơi này, nhìn thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào mình, cô có chút sợ cúi đầu bàn tay nắm chặt lấy tay Hoắc Cao Lãng đi từng bước nhẹ nhàng.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được bàn tay mình mỗi lúc mỗi bị siết chặt lại, anh biết được cô gái nhỏ bên cạnh đang sợ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn sang: “ anh ở đây, không có gì phải căng thẳng, thả lỏng cứ xem đây là bữa tiệc dành cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe ra anh muốn trấn an mình thì ngước mắt nhìn anh nhẹ cười: “ em không sao”. Vừa nói dứt lời cô liền vấp phải tà váy khiến cô mất thăng bằng liền loạng choạng muốn ngã phía trước cô hơi hoảng hốt “A” một tiếng hơi lớn.
Hoắc Cao Lãng vừa thấy cô loạng choạng liền nhanh tay ghì chặt eo cô, kéo cô sát vào mình, giúp Lạc Hiểu Nhiên giữ vững thăng bằng: “ cẩn thận một chút, em có đau có bị trúng đau không”.
- “ không có” Lạc Hiểu Nhiên không có nhìn anh mà trả lời, cô đang nhìn xuống để lấy chiếc giày đã bị mắc ở tà váy ra.
Hoắc Cao Lãng hơi nhướng mày hỏi: “ làm sao vậy”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên mới ngước mặt lên nhìn anh khó khăn nói: “ hình như giày bị mắc vào tà váy rồi, em lấy ra không được”.
- “ em đứng im một chút”. Hoắc Cao Lãng không nói nhiều anh liền ngồi xuống tháo chiếc giày bị cuộn dính tà váy ra, anh để chiếc giày ngay ngắn sau đó cẩn thận dùng tay lau lòng bàn chân của cô đến khi anh thấy sạch mới giúp cô mang giày vào, cả quá trình không có một động tác dư thừa nào.
Hành động của anh làm cho tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người đều rất kinh ngạc. Hoắc Cao Lãng là ai chứ, ở cái thành phố này ai mà không biết Hoắc Cao Lãng rất chảnh, rất kiêu ngạo, mắt có thể nói là cao hơn đầu, người khác đã hạ thấp mình ngước lên nhìn anh, ngay cả liếc mắt nhìn xuống một cái anh cũng không thèm. Còn hiện giờ thì một màn trước mắt này khiến ai cũng một phen giật mình, Hoắc Cao Lãng lại hạ mình giúp cô gái nhỏ mang giày, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu, trên gương mặt không hề có một chút gì khó chịu, ngập tràn kiên nhẫn giúp cô gái nhỏ mang giày.
Mang giày vào xong Hoắc Cao Lãng còn sợ Lạc Hiểu Nhiên không thoải mái vẫn giữa tư thế ngồi như vậy ngước mặt lên nhìn cô: “ đã thoải mái chưa, có còn khó chịu không?”.
Lạc Hiểu Nhiên trong suốt thời gian anh giúp mình mang giày đã hoàn toàn sững sờ nhìn anh, đến khi giọng nói của anh vang lên cô mới ý thức lại: “ a, em không sao, anh nhanh đứng lên đi”. Vừa nói cô vừa khom người xuống muốn đỡ anh đứng lên.
Hoắc Cao Lãng không để ý đến hành động của cô, anh tiếp tục xoay nhẹ chân cô tới lui xem kĩ cô không khó chịu lúc này anh mới đứng lên, ôn nhu căn dặn cô: “ em cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên đã chủ động đặt tay lên khuỷa tay anh: “ dạ, Cao Lãng cám ơn anh”.
Nghe cô cám ơn mình, Hoắc Cao Lãng có chút không vui anh nhướng mắt nhìn cô: “ Hiểu Nhiên, anh không thích nghe những lời nói vô nghĩa như vậy”. Anh ngưng một chút mới kề sát lên lỗ tai cô mập mờ nói: “ anh thích dùng hành động để báo đáp”.
Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên phút chốc đỏ ửng, đưa tay đánh nhẹ lên vai anh: “ không đứng đắn”.
Hoắc Cao Lãng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà nắm tay cô đi vào trong, bước chân trầm ổn chậm rãi, anh cố tình thả chậm bước chân để Lạc Hiểu Nhiên được đi thoải mái. Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi đi theo anh, cô biết là anh cố tình đi chậm để cô đi được thoải mái, trong lòng cảm động không ít, người đàn ông này quá là chu đáo rồi.
Lạc Hiểu Nhiên vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy được rất nhiều người đang nhìn vào mình. Còn Hoắc Cao Lãng thì ngược lại anh không thèm nhìn họ lấy một cái, một đường dẫn cô đi tới bàn của bạn anh.
Ở đằng này thì David, Mạc Lâm và Giang Kiêu chứng kiến một màn vừa rồi và nhìn đôi nam nữ đang đi về phía này thì mỗi người một nét mặt David và Mạc Lâm đã biết qua Lạc Hiểu Nhiên thì không nói, còn riêng Giang Kiêu vừa rồi mới bị làm cho kinh ngạc hiện giờ nhìn Lạc Hiểu Nhiên càng lúc càng gần khiến anh ta phải thốt lên woa một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất