Chương 14: Chương 3 : Đoạn 3 : Gặp Nhau
Thời gian cứ thế đã trôi qua, chớp mắt A Yên đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bác như ngày nào. Cô luôn mặc trên người những bộ y phục dài che phủ cả cơ thể đến chân, ánh mắt long lanh, cùng bờ môi anh đào, đầy ngọt ngào khiến tất cả đàn ông ai nhìn vào cũng mê và điều muốn cưới A Yên làm vợ
Nhưng A Yên thì luôn hóng hách, cô chẳng chịu lấy một ai mà trong khi đó cô đã tròn 16 tuổi . Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng một ánh mắt xem thường, vì ở trong cái làng này nếu người con gái hoạt trai, mà không có gia đình sau tuổi 16 thì bọn họ sẽ khó lòng mà vượt qua được ải tình.
Những lời xâm xi, cuốn sách bắt đầu được lập ra, từng từng một như thế cho đến khi nhìn thấy nó . Đó là một phong tục đã có từ rất lâu đời ở đây, tất cả nam và nữ nếu không lấy chồng hay vợ ở tuổi ấy thì sẽ bị một vong hồn theo ám . Cả cuộc đời này họ sẽ mãi mãi cô đơn và không tìm được tình yêu đích thực của đời mình .
A Yên gấp quyển sách ấy lại cô thở phào như đang mệt mỏi một điều gì đó, cô dùng tay của mình dựa vào khuôn sắt trên ô cửa sổ . A Yên mỉm cười khi thấy xung quanh ấy được bao phủ những loài hoa mà cô thích, nụ cười nở trên bờ môi khiến câu chuyện cô vừa đọc cũng dần tang biến .
Cứ ngắm nhìn mãi A Yên cũng thấy chán cô quyết định bước ra khỏi phòng, mà chạy ra ngoài khu đất được bao phủ tất cả những bông hoa ấy . Cô mỉm cười trong khuôn mặt đầy vui vẻ, cô la hét chạy nhảy có khi còn bắt máy con bướm đang bay trên trời lẫn đậu vào các cành hoa .
Tiếng gió xào xạc mặt trời cũng bắt đầu lặng xuống, A Yên nằm trên bãi cỏ thả lỏng người mà nhìn lên bầu trời. Khuôn cảnh trước mặt thật đẹp biết mấy, những đám mây đang dần dần tan ra tạo ra một màu cam êm dịu, nó khiến cô nhìn mãi mà không thấy chán, không những thế còn có nhiều loài chim khác nhau bắt đầu bay ùa về phía chân núi khi mặt trời dần xuống núi, để lại mặt trăng nhô lên .
Từ trong một bụi rậm một thứ gì đó nhút nhít làm cho các chiếc lá rung rung, A Yên cực kỳ nhạy cảm với tiến động nên đã thu hút sự tò mò của cô . Vì ở trong khu rừng này có rất là nhiều thú rừng như thỏ,hươu, cáo, chồn cùng với hồ ly, nhỏ…"
Nên A Yên quyết định đứng dậy lần theo cái tiếng động ấy mà đuổi theo nó, A Yên chạy mãi cho đến khi nó dừng lại cô mỉm cười từ từ bước đến trong từng bước nhẹ nhàng . Cuối cùng cô cũng đã thấy rõ nó thì ra đó là một con thỏ, A Yên không thể kìm được cảm xúc mà chạy đến ôm lấy nó, nhưng không biết là vẫn có cũng như cô đang đuổi theo con thỏ trắng tin ấy .
Tay hai người chạm vào nhau trong vẻ ngại ngùng :
"Anh...Anh là ai ??? Anh ở đây làm gì ?"
Anh ta mỉm cười nhìn A Yên sau đó lấy đi con thỏ trên tay của cô, mà đáp :
"Tôi là Khôi người dân ở khu vực này, tôi khuyên cô hãy mau rời khỏi đây không làm tiêu á"
A Yên mỉm cười hai người buông tay nhau ra, anh ta cầm con thỏ trắng mà bỏ đi. Còn cô cứ đứng nhìn chằm chằm cứ như người bị mất hồn vậy .
A Yên bắt đầu bám theo anh ta, trên con đường hoang vắng cô một lúc một đi xa hơn, qua những ngọn núi âm u đầy ghê rợn lúc này chân của cô đã mỗi nhừ không còn cách nào khác A Yên ngồi xuống nghĩ mệt, nhưng không ngờ mình lại để lạc mất dấu của anh ta, một mình người phụ nữ yếu ớt như cô mà phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cùng với các huy hiểm trong đêm A Yên lúc này cũng biết sợ mà tự nhủ :
"Mày bị làm sao thế ??? Đi theo anh ta làm gì để giờ đây…. Mình phải làm sao đây"
A Yên khóc nức nở lúc này tiếng gió xào xạc thổi qua khiến cô cảm nhận được cái lạnh, cô dùng tay của mình xoa xoa để cọ xát làm ấm cơ thể, lúc này ánh trăng cũng đã lên, nó chiếu sáng A Yên bắt đầu mò đường đi về nhưng cứ đi cô lại quay trở về chỗ cũ, A Yên hết cách mà nó tay cô tuyệt vọng sau đó ngồi ngay một gốc cây cổ thụ gần đó .
Bụng cô bắt đầu kêu lên vì đó A yên nhìn xung quanh nhưng chẳng có đến một trái dại nào, cô vỗ tay vào bụng mà nhủ :
"Kêu cái gì mà kêu trả có gì ăn đau, hãy chờ đến mai rồi tính, giờ hãy mau ngủ đi"
A Yên dựa vào đó cố nhắm mắt ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, vì cái bụng nó cứ đánh trống mãi :
"Ôi không chắc mình chết mất đói quá đi thôi"
Vừa dứt lời cô đứng dậy xoa bụng của mình mà đi lanh quanh tìm đại thứ gì đó bỏ bụng, nhưng lúc này có hai cặp mắt nhìn về phía cô, sau đó tiến đến gần dùng một thứ gì đó bịt đầu cô lại .
A Yên la hét vẫy dụa nhưng kết quả chẳng được gì, mà ngược lại còn bị hai người đàn ông ấy mang đi vào rừng .
Nhưng A Yên thì luôn hóng hách, cô chẳng chịu lấy một ai mà trong khi đó cô đã tròn 16 tuổi . Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng một ánh mắt xem thường, vì ở trong cái làng này nếu người con gái hoạt trai, mà không có gia đình sau tuổi 16 thì bọn họ sẽ khó lòng mà vượt qua được ải tình.
Những lời xâm xi, cuốn sách bắt đầu được lập ra, từng từng một như thế cho đến khi nhìn thấy nó . Đó là một phong tục đã có từ rất lâu đời ở đây, tất cả nam và nữ nếu không lấy chồng hay vợ ở tuổi ấy thì sẽ bị một vong hồn theo ám . Cả cuộc đời này họ sẽ mãi mãi cô đơn và không tìm được tình yêu đích thực của đời mình .
A Yên gấp quyển sách ấy lại cô thở phào như đang mệt mỏi một điều gì đó, cô dùng tay của mình dựa vào khuôn sắt trên ô cửa sổ . A Yên mỉm cười khi thấy xung quanh ấy được bao phủ những loài hoa mà cô thích, nụ cười nở trên bờ môi khiến câu chuyện cô vừa đọc cũng dần tang biến .
Cứ ngắm nhìn mãi A Yên cũng thấy chán cô quyết định bước ra khỏi phòng, mà chạy ra ngoài khu đất được bao phủ tất cả những bông hoa ấy . Cô mỉm cười trong khuôn mặt đầy vui vẻ, cô la hét chạy nhảy có khi còn bắt máy con bướm đang bay trên trời lẫn đậu vào các cành hoa .
Tiếng gió xào xạc mặt trời cũng bắt đầu lặng xuống, A Yên nằm trên bãi cỏ thả lỏng người mà nhìn lên bầu trời. Khuôn cảnh trước mặt thật đẹp biết mấy, những đám mây đang dần dần tan ra tạo ra một màu cam êm dịu, nó khiến cô nhìn mãi mà không thấy chán, không những thế còn có nhiều loài chim khác nhau bắt đầu bay ùa về phía chân núi khi mặt trời dần xuống núi, để lại mặt trăng nhô lên .
Từ trong một bụi rậm một thứ gì đó nhút nhít làm cho các chiếc lá rung rung, A Yên cực kỳ nhạy cảm với tiến động nên đã thu hút sự tò mò của cô . Vì ở trong khu rừng này có rất là nhiều thú rừng như thỏ,hươu, cáo, chồn cùng với hồ ly, nhỏ…"
Nên A Yên quyết định đứng dậy lần theo cái tiếng động ấy mà đuổi theo nó, A Yên chạy mãi cho đến khi nó dừng lại cô mỉm cười từ từ bước đến trong từng bước nhẹ nhàng . Cuối cùng cô cũng đã thấy rõ nó thì ra đó là một con thỏ, A Yên không thể kìm được cảm xúc mà chạy đến ôm lấy nó, nhưng không biết là vẫn có cũng như cô đang đuổi theo con thỏ trắng tin ấy .
Tay hai người chạm vào nhau trong vẻ ngại ngùng :
"Anh...Anh là ai ??? Anh ở đây làm gì ?"
Anh ta mỉm cười nhìn A Yên sau đó lấy đi con thỏ trên tay của cô, mà đáp :
"Tôi là Khôi người dân ở khu vực này, tôi khuyên cô hãy mau rời khỏi đây không làm tiêu á"
A Yên mỉm cười hai người buông tay nhau ra, anh ta cầm con thỏ trắng mà bỏ đi. Còn cô cứ đứng nhìn chằm chằm cứ như người bị mất hồn vậy .
A Yên bắt đầu bám theo anh ta, trên con đường hoang vắng cô một lúc một đi xa hơn, qua những ngọn núi âm u đầy ghê rợn lúc này chân của cô đã mỗi nhừ không còn cách nào khác A Yên ngồi xuống nghĩ mệt, nhưng không ngờ mình lại để lạc mất dấu của anh ta, một mình người phụ nữ yếu ớt như cô mà phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cùng với các huy hiểm trong đêm A Yên lúc này cũng biết sợ mà tự nhủ :
"Mày bị làm sao thế ??? Đi theo anh ta làm gì để giờ đây…. Mình phải làm sao đây"
A Yên khóc nức nở lúc này tiếng gió xào xạc thổi qua khiến cô cảm nhận được cái lạnh, cô dùng tay của mình xoa xoa để cọ xát làm ấm cơ thể, lúc này ánh trăng cũng đã lên, nó chiếu sáng A Yên bắt đầu mò đường đi về nhưng cứ đi cô lại quay trở về chỗ cũ, A Yên hết cách mà nó tay cô tuyệt vọng sau đó ngồi ngay một gốc cây cổ thụ gần đó .
Bụng cô bắt đầu kêu lên vì đó A yên nhìn xung quanh nhưng chẳng có đến một trái dại nào, cô vỗ tay vào bụng mà nhủ :
"Kêu cái gì mà kêu trả có gì ăn đau, hãy chờ đến mai rồi tính, giờ hãy mau ngủ đi"
A Yên dựa vào đó cố nhắm mắt ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, vì cái bụng nó cứ đánh trống mãi :
"Ôi không chắc mình chết mất đói quá đi thôi"
Vừa dứt lời cô đứng dậy xoa bụng của mình mà đi lanh quanh tìm đại thứ gì đó bỏ bụng, nhưng lúc này có hai cặp mắt nhìn về phía cô, sau đó tiến đến gần dùng một thứ gì đó bịt đầu cô lại .
A Yên la hét vẫy dụa nhưng kết quả chẳng được gì, mà ngược lại còn bị hai người đàn ông ấy mang đi vào rừng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất