Hẹn Ước Cõi Âm

Chương 16: Đoạn 16 :

Trước Sau
Cậu bắt đầu bước đến nơi A Yên bị giam giữ, cậu nhìn vào chiếc lòng sắt cùng với ánh mắt đầy oán trách của cô.

Cô quát : "Tại sao anh lại làm như vậy chứ, giờ anh còn đến đây làm gì hả ?"

Cậu không nói gì mà lặng lẽ đưa đôi bàn tay đập vào chiếc lồng một cái ầm, cánh cửa sắt bay ra A Yên vẫn không thể bước ra ngoài, anh bước vào rồi dùng tay mình tạo ra một làng khí vô hình làm đứt tất cả sơi dây .

"Anh hãy mau nói đi ? Ruốc cuộc chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy hả"

Cậu không nói gì vẫn mãi nhìn cô, lúc này trong hang động người đàn ông kia đã cảm thấy được điều gì đó bất thường, mà cùng đám người đó bước ra khỏi hanh động .

Lũ thuộc hạ của ông ta lúc này đã biến thành các con súc vật, chúng dần dần đi theo ông mà đến chỗ nơi đã giam giữ A Yên, nhưng lúc ấy cô và cậu đã bỏ trốn cùng nhau.

Ông ta đưa mắt nhìn vào chiếc lồng và không thấy cô, mà tức giận quát tên của một người nào đó :

"Khôi….Khôi đau rồi ?"

Không có bất kỳ động tĩnh nào ông ta lúc này bậc cười rồi tự nói :

"Hahahahaha ta đúng thật là đã nuôi ông ta áo mà không biết, mang cáo về nhà mà không biết một ngày nó sẽ phản"

Ông ta tức giận dùng tay của mình tạo ra kinh công trong làng không khí, mà làm đổ các nhánh cây cùng những cái lồng sắt xung quanh .

Sau đó ông nhìn thấy một dấu chân, ông ngồi xuống sờ vào nó :

"Bọn họ vẫn chưa đi xa đâu...Hãy mau chia ra tìm cho ta, dù có như thế nào thì vào giờ ngọ ngày mai nhất định phải bắt được bọn họ"

Nghe được những lời đó tất cả các binh lính bắt đầu chia nhau ra, mà cầm trong tay những ngọn đuốc vàng lấp lánh chạy vào rừng sâu để tìm ra bọn họ .

Lúc này A Yên và Khôi đang nút tại một gốc cây gần đó, họ nhìn nhau mà bàn tay của khôi đã bị chặt miệng A Yên lại, cô tưởng anh định làm gì mình nên vùng vẫy và đi la lên .

Nhưng Khôi đã không cho điều đó diễn ra, anh một lúc bị chặt hơn, nhưng cô lại cắn anh một cái thật là đau điếng, nước mắt bắt đầu ứa ra anh vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi các ngọn lửa ấy bắt đầu khuất xa dần .

"A cô cắn tôi đau quá, bộ cô muốn bị bắt lại hay sao á ??? Mà dám làm như vậy ?"

A Yên im lặng một lúc sau đó nhìn xung quanh, rồi nói :

"Tôi xin lỗi tại tôi cứ tưởng anh định làm gì tôi"

Khôi mỉm cười khúc khích sau đó nắm lấy bàn tay của cô mà bỏ chạy cùng nhau trong sự sững sờ .

"Cô suy nghĩ hơi phong phú rồi đấy, tôi chẳng làm gì cô cả mà cô còn nhìn tôi cái gì, mau mau chạy khỏi đây Thôi"

A Yên mỉm cười cô gật đầu với vẻ tỏ ra đồng ý lúc này hai người cũng dần dần khúc sau ánh trăng, chạy mãi chạy mãi qua những tán cỏ trong đêm qua những âm thanh ồn ào của các loài sinh vật nhỏ bé .

Bọn họ một lúc càng đến con đường quen thuộc mà lúc sáng cô đã đi theo anh ta, cô mỉm cười và không hiểu tại sao lúc ấy mình lại tự nhiên đi theo anh :

"Anh tên gì vậy ? Không phải anh dùng một thuật gì đó bắt tôi đến đây định hiến tế, sao giờ đổi ý lại cứu tôi . Anh không sợ bọn họ sẽ bắt anh giết thay tôi sao ?"

Khôi mỉm cười đứng lại nhìn A Yên cậu nói :

"À thì tôi tên là Khôi, và mọi chuyện này điều là do họ bắt buộc tôi phải làm, vì tôi sắp phải trở thành thủ lĩnh cho bộ tộc này. Có gì mong cô tha thứ và xin lỗi nha"

A Yên ngại ngùng nhìn anh trong không gian này, họ ngồi trên một tảng đá to vừa trò chuyện vừa dùng tay hơ trên đóm lửa đang cháy khiến mọi thứ điều lãng mạn cho một đôi tình nhân mới cưới, và đây là buổi tuần trăng mật của họ.



Mặc trời cũng dần dần ló dạng xua tan đi cái màng đêm u tối lạnh lẽo kia, nhưng lúc này bọn họ vẫn bình an và nhất là không bị bọn người kia bắt lại, họ tỉnh giấc trong khuôn mặt ngu ngơ sau đó cả hai nhìn nhau mà cười, rồi cùng nhau đi một đoạn đến con suối được bao phủ bởi các cây cổ thụ và bụi rậm xum xuê .

Họ đưa tay xuống dưới dòng sông ấy, đôi bàn tay hai người chạm vào nguồn nước lạnh ấy cả hai mỉm cười, rồi Khôi nghĩ ra một trò cậu âm thầm hấp nước vào A Yên .

A Yên la hét trong sự vui vẻ cô cố tre đôi bàn tay, cố gắng ngăn không cho những gọt nước bay vào làm ước người của cô .

"A cậu này vô duyên vừa thôi ước người của tôi hết".

Khôi đã nghe được những anh vẫn cố gắng nhay mà một lúc tạc mạnh hơn, khiến A Yên càng tức tối, không còn cách nào khác cô mỉm cười sau đó tạt lại anh ta .

Cả hai chơi tạt nước với nhau vui vẻ, lúc này trời cũng đã gần chưa hai người nhìn nhau mỉm cười trong sự ngọt ngào cùng ngại ngùng, lẫn thân mật .

"Thôi cũng sắp đến trưa rồi, cậu có thể dắt tôi về được không ?"

Khôi gật đầu lại bước đến ánh mắt hai người nhìn nhau như bị trúng tiếng sét ái tình của nhau, đứng yên bất động một lát sau đó cả hai lại bước đi trong ánh nắng mờ nhạt cùng khuôn cảnh nên thơ ở đấy .

Cuối cùng A Yên cũng đã nhìn thấy con đường quen thuộc, cô nhìn anh với ánh mắt đầy xao xuyến :

"Thôi bye tôi phải về rồi, nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại nhé"

Khôi cũng hơi buồn vì anh biết số phận của mình sẽ không biết ra sao, anh cố gắng cười ngượng ngạo cùng câu nói ấy, rồi anh vẫy tay chào mà bỏ đi .

A Yên đứng nhìn sau đó chợt cô nhớ ra một điều gì đó, cô hét lên mà nhìn anh ta khuất bóng :

"Cậu đừng quên tên tôi nhé A Yên....Tạm biệt cậu mong chúng ta sẽ có một cơ hội nào đó gặp lại một lần nữa"

Lúc này cô trở về nhà với khuôn mặt đầy ngiêm trọng, vì sợ ông lão Quỳnh Đỗ quở trách vì việc cô đi cả ngày hôm qua mà không về nhà, cô đi từng bước chân nặng trĩu cho đến khi cô tiến đến trước cánh cửa ngay căn nhà của mình.

A nhìn nhìn nó trong khi có cánh cửa đã khép lại cô hơi lo lắng một lúc, A Yên tiếng vào mở cách cửa nhà ra, cô bước vào trong một lúc một nhanh hơn, cô nhìn về phía cái kế trong gốc tối thì ra ông lão đã ngồi đó chờ cô từ lâu.

Cô đứng đờ người ra chẳng biết làm gì, lúc này ông lão Quyên Đỗ cứ tưởng rằng sẽ đến mắng cô, nhưng không ông ấy lại đến ôm cô mà khóc từng lời nói bắt đầu nghẹo ngào vang lên :

"Con đã đi đâu cả đêm vậy ? Con có biết là ta lo lắng cho con lắm không ?"

A Yên cũng ôm ông trong sự ấm áp giống hệt của một gia đình, cô cũng nghẹo ngào mà đáp lại :.

"Con xin lỗi thật sự thì....., con hứa lần sau sẽ không để ông lo lắng cho con nữa"

Sau khi nghe được những gì mà A Yên nói ông ôm đầu cô lại mà hôn, sau đó nhẹ nhàng bằng một giọng ngọt ngào :

"Không sao đâu con về rồi thì tốt, hãy mau đi sửa soạn đi rồi chúng ta sẽ ăn cơm"

Lúc này A Yên bắt đầu bước đi, cô tiếng vào căn phòng của mình vừa khé mắt vào cửa cô đã ngạc nhiên như chết đứng tại chỗ .

Một người phụ nữ với mái tóc ngắn cùng nụ cười xảo trá, ánh mắt sắc bén cô đang sắp xếp lại tất cả đồ đạc bỗng quay sang mỉm cười thì ra đó là Thủy .

Hai người bắt đầu nhận ra nhau mà chạy đến ôm chầm lấy nhau, A Yên hạnh phúc đến nỗi không kìm được nước mắt mà khóc còn Thủy thì mỉm cười ôm chặt cô, sau đó hai người buôn nhau ra, Thủy lâu nước mắt cho A Yên và nói :

"Sao chị lại khóc ? Là em Thuỷ đây, lâu rồi không gặp chị có khẻo không ?"

A Yên nhìn vào khuôn mặt của cô ấp úng sau bao năm không gặp :

"Chị vẫn khoẻ, đã bao nhiêu năm không gặp, chị không ngờ em lại lớn nhanh đến như vậy, còn xinh đẹp nữa kìa"

Cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau trong sự đoàn tụ vui vẻ, Lúc này tại nơi ấy Khôi đã trở về anh tiếng vào hang động nhìn người đàn ông mặc bộ đồ đen đang đeo chiếc mặc nạ kia, mà quỳ xuống trong sự kiến lễ mà nói :



"Con đã về, xin lỗi cha nhưng con nghĩ chúng ta không nên làm như vậy"

Người đàn ông ấy mỉm cười tất cả ký ức ùa về thì ra sau khi Khôi và con gái ông ta lấy nhau, loài người đã bắt đầu săn lùng họ và giết chết và may mắn nhờ tìm ra được bức tượng của thiên ma, ông ta đã chỉ ra cách để cứu những người VũLi Như bộ tộc của cậu.

Vì muốn đền đáp nên lúc nào bọn họ cũng bắt một cô gái còn trinh, khi 16 tuổi để kiến tế cho Thiên Ma để ông có thể từ từ tỉnh giấc nhưng nếu không có thì 100 năm sau ông ta mới tỉnh giấc, và bộ tộc VuLu sẽ rơi vào sự duyệt vong một lần nữa.

Ông gầm gừ sau đó dùng tay phóng dài ra đè cậu vào tường, cậu vùng vẫy :

"Người giờ mới biết lỗi sao ? Người đã phạm vào tội chết của gia tộc này, ta nhất định sẽ không tha thứ cho người"

Cậu bị hất bay xuống đất ông ta nhìn cậu nước mắt bắt đầu tuôn ra, như đang đau đớn vậy như cuối cùng ông ấy vẫn vô tâm nhìn cậu trong các vết thương trên người, mà gọi bốn tên người đàn ông lực lưỡng đến chỗ của cậu nhất cậu lên, sau đó mang cậu đến chỗ tế đàn .

Đi qua các hang động to lớn đầy ghê rợn, cùng với các âm thanh ồn ào trong tiếng đông, cậu cố mở mắt nhưng chỉ thấy mờ một đám đông reo hò còn cậu lại bị trói lại trong tuyệt vọng mà vũng vẫy, những tiếng của sợi dây xích kêu lên (Len reng, len reng, len reng)

Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ ấy nhìn ông trong đám đông im lặng bỗng cười lên như điên, khiến cậu phải rùng mình Khôi lúc này bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi cậu khóc lóc xin tha mà không thành lời .

Lúc này người đàn ông ấy dùng một cái cây sắc ngâm vào nước, đâm xuyên qua bụng cậu cậu rất đau mà đã la lớn lên, nhưng ông ta vẫn không một chút cảm xúc mà cứ niệm một thứ gì đó cùng một người .

Sau đó ông đặc một con dao lên lòng ngực cậu, mà quỳ xuống nhìn vào bia đá bên trên hang động :

"Thiên ma con xin lỗi, tất cả điều là do kẻ phản bội này phá tan, hãy nhận nó thay cô gái ấy".

Ông ta quay lại nhìn cậu nước mắt bây giờ mới rơi, ông ta thì thầm vào tai cậu một thứ gì đó sau đó dùng con dao rạch một đường dài cậu la hét, rồi ông ta đưa tay vào chỗ bị rạch ấy, từ chỗ ấy cánh tay bắt đầu được rút lại dần dần lộ ra ngoài đôi bàn tay đẫm máu, cùng với một thứ gì đó ông ta lại mỉm cười nhìn nó thì ra đây là một quả tim đỏ rực nó vẫn còn nhịp đập .

Ông bắt đầu đến chỗ cái bia đá ấy gạt một cái cây ra, nhìn vào trong đó là một cái lỗ rất to hình như là không đấy ông ta tay rung rung cắn chặt môi miệng miếu lại, vừa thả trái tim vào ấy vừa nói : "Cha xin lỗi con, vì cả gia tộc ta nên buộc lòng cha phải làm vậy, cái tim một lúc một rơi và vào sau hơn sau đó một cái miệng rất lớn đã xuất hiện, nó há to ra rồi đớp đi trái tim ấy .

Còn quay lại chỗ của Khôi thì linh hồn của cậu, lúc này bỗng xuất hiện hai người đàn ông có một người đầu trâu ngược lại là đầu ngựa, họ bắt đầu đắt cậu xuống dưới cõi âm mặc cho cậu nước mắt rơi mà nhìn lại thân xác đã tàn tụa của mình .

Thân xác ấy lúc này cũng bị người đàn ông đeo mặt nạ kia, dùng mắt làm cho cháy đi ông mỉm cười sau đó cùng đám thuộc hạ của mình một lúc một bước sau vào hang động, chỉ còn lại những tia lửa và các tro tàn màu đen .

Khôi bị đưa xuống cõi âm nơi đó vừa âm u lại lạnh giá, khiến cậu phải rung rung sau đó cậu được đưa đến một căn phòng đỏ rực nơi mà tất cả mọi người ai cũng đang làm một điều gì đó mà không Khôi cũng không biết đó là gì :

"Đây là âm phủ sao ? và nơi đây là đâu ? Tôi sẽ làm gì ở đây ?"

Lúc cậu còn đang ngơ ngác thì có một lão già ông ta đang mặc trên người một bộ y bào, giống hệt các người giầu thuộc phẩm chất như vua chúa mới được mặc, khuôn mặt phúc hậu cùng bộ dáng vẻ đầy thần thái của một vị vua nào đó.

Ông ta đã ôm chặt cậu vào lòng mặc dù cậu không biết gì, nước ông ta hơi làm cho cậu cảm nhận được sự đau đớn nao nnức từng cơn trong lòng và cảm giác thân thuộc như là đã biết nhau từ lâu :

"Cuối cùng ta cũng đã tìm được con, con trai của ta".

Nước mắt của cậu lúc này cũng chảy xuống thành dòng cậu ôm ông lại, mà chẳng biết gì dựa theo cảm giác cậu rơi lệ mà gọi ông bằng một tiếng cha .

Ông ta thấy vậy liền lâu nước mắt cho cậu xoa đầu cho cậu, sau đó dắt cậu đến một bia đá và nói :

"Con hãy nhìn vào đó rồi con sẽ nhớ tất cả mọi chuyện trong quá khứ"

Khôi nhìn vào gương ký ức bỗng ùa về, thì ra cậu là thần chết, còn ông lão ấy là Ngọc Hoàng cha của cậu, cả hai ôm nhau trong sự đoàn tụ mà khóc .

Lúc này ông ta đã dắt cậu đi tham quan một vòng ở cõi âm mà nói :

"Cuối cùng con cũng đã vượt qua tất cả kiếp nạn và từ nay, con sẽ chính thức lên ngôi thần chết người cang dữ nơi này"

Khôi ngồi trên ngôi vị đầy vẻ quý phái, sau đó cha cậu cùng một nhóm người biến mất trong một làng sương mù màu trắng .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau