Hẹn Ước Cõi Âm

Chương 26: Chương 5 : Duyên Âm

Trước Sau
A Yên đang ngủ thì cô bỗng nghe thấy những âm thanh rất kỳ lạ, đó là tiếng rào hét như gió thổi qua tai, cùng âm thanh của kèn đám chết. Điều này cứ mãi liên tục kéo dài khiến cô cảm thấy rất khó chịu mà không tài nào ngủ được nữa. Cô mở mắt và thức dậy.

Giờ đây cô cảm thấy hoang mang khi không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Mà suy nghĩ :

"Chuyện... Chuyện gì vậy ? Rốt cuộc đây là cái gì ? Tại sao nó cứ lắc lư thế này ? Không phải mình đang ngủ sao ? Nhưng giờ..."

Suy nghĩ một hồi lâu thì cô mới nhận ra đây chính là một chiếc kiệu, bởi vì bên trong nó có một cây nến đang thấp sáng, cùng một màu đỏ bao trùm. Cô lúc này đưa mắt nhìn tắm rèm đang che cửa kiệu lại mà cảm thấy hoang mang vô cùng cô tự hỏi :

"Đây... Đây kiệu mà. Nhưng tại sao mình lại ở trên kiệu chứ ? Và rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ?"

Cô giờ đây mới bất giác nhìn xuống bên dưới người của mình, mà hốt hoảng mắt chữ A mồn chữ O trong sự sững sờ.

"Đây...Đây là váy cưới mà ? Tại sao mình lại mặt nó chứ ?

Không lẽ đây chính là đám cưới. Nhưng tại sao mình lại trở thành cô dâu."

Cô càng lúc càng lo lắng hơn, tâm hổn lộn cô không biết phải làm gì cả. Giờ đây cô mới nhớ tới lời của bà lão lúc chiều khi gặp cô.

Cô nhớ tới một lời nói của bà ta, nó một câu nói kỳ lạ giờ đây nó cứ vang lên trong đầu, khiến cô càng thêm sợ hãi : "Nó đã đến. Đã đến với cô. Câu chuyện sau 18 năm sẽ được lặp lại."



"Á Liên. Hắn đã tìm đến cô. Tên thần chết kia. Và lời hẹn ước sẽ được bắt đầu sau đêm hôm nay. Vì vậy cô hãy cẩn thận..."

Cả người cô giờ đây run rẩy mồ hôi thì tuôn ra như mưa cô liền nói với bản thân : "Vậy thì những lời bà lão kia nói là sự thật ? Vậy là mình đang bị duyên âm theo sao ?

Và mình phải cưới người chết à ?"

Cô suy nghĩ đến đây mà càng cuốn cuồn trở nên. Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, rồi một lát lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh, cô trấn an bản thân mình :

"Không sao không sao cả. Hãy bình tĩnh. Bình tĩnh lại. Đây có thể là một giấc mơ vì vậy mình hãy tát vào mặt xem thử đây có phải là mơ hay không. Còn nếu không phải thì tính sau cũng được..."

Nói xông cô đưa tay lên tự vã vào mặt của mình, cô giờ đây cảm thấy nó rất là đau mà đưa tay ôm mặt của mình lại. Lúc này cô mới biết rằng đây không phải là mơ mà là sự thật.

Cô chốc lát lại đờ người ra một lát. Như đang suy nghĩ một điều gì đó.

"Đây...Đây không phải là mơ, mà là sự thật. Giờ làm sao đây để thoát khỏi chiếc kiệu này. Và lũ người đó tính đưa mình đi đâu chứ ? Bọn mày là người hay là ma vậy ?"

Cô cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến từ duyên âm, mà ngơ ngác tự hỏi bọn họ là người hay là ma. Lúc này cô bỗng có một âm thanh truyền đến từ đằng xa. Cô không biết âm thanh đó phát ra từ đâu, nhưng nó dường như đang chỉ bảo cô.

"Hãy nhìn ra khung cửa. Hãy mau thoát khỏi chiếc kiệu đó. Mau lên..."

Cô giờ đây hoang mang mà tự hỏi trong sự ngu ngơ : "Giọng nói đó là của người đàn bà lúc chiều mà, nhưng mà tại sao giọng của bà ấy lại vang lên bên tai mình chứ ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy ?"



Cô suy nghĩ trong sự bối rối và lo lắng không biết phải làm sao, thì âm thanh đó lại vang lên : "Hãy mau thoát khỏi chiếc kiệu đó đi. Nhanh lên không kịp nữa đâu."

Chốc lát cô cảm thấy cây nến trên bàn đang dập dềnh bởi một cơn gió, mà nghĩ đến viễn người xưa thường hay nói : "Nếu đi đường bên đêm mà đèn tắt thì chắc chắn sẽ có tai họa gập đến với người đó. Vì vậy tốt nhất là hãy tránh xa nơi đó trước khi thấy đang dập dềnh sắp tắt."

Cô nghĩ đến đây mà ăn chặt môi lại, cô lay hoay xung quanh rồi cảm nhận được một luồng gió lạnh đang dần thổi xuống. Nó thổi càng lúc càng dữ dội hơn và ánh nến dập dềnh nhiều hơn nhưng may mắn là không tắt.

Giờ đây cô mới chợp nhớ ra tấm rèm cửa, lúc này mình vừa nhìn ra ngoài cô mới bàn hoàn và nghĩ đến câu nói kia : "Không lẽ lối thoát chính là khung cửa của chiến kiệu này sao ?

Vậy mà nãy giờ mình không nghĩ ra."

Nói rồi cô thở dài nhẹ nhõm, mà đưa tay nhắm lấy khung cửa kiệu. Cô nhìn ra ngoài thì thấy chiếc kiệu và đám người kiêng kiệu kia sắp đi đến một cái vực thẳm rất gần với họ rồi.

Cô với sự hoảng loạn mà không còn suy nghĩ gì nữa, cô giờ đây dùng hết sức bình sinh để bò qua khung kiệu kia. Và sau một hồi vùng vẫy cứ tưởng rằng mình sẽ bị kẹt lại bên trong mà chết.

Thì cô cũng đã thoát ra với một cảm nhận rất lạ, cứ như ai đó vừa giúp cô ra ngoài. Cô giờ đây đã ngã nhào xuống đất thoát ra khỏi cái kiệu ma quái kia.

Cô nhìn nó đang dần một lúc tiến lại gần vực thẳm hơn mà thở dài trong sự mệt mỏi : "Hưm cuối cùng thì mình đã thoát được rồi. Không thì có lẽ bây giờ mình đã chết rồi cũng nên..."

Nhưng suy nghĩ cho cùng thì cô vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô hoảng loạn nhìn màng đêm tâm tối với ánh trăng màu đỏ, mà không biết phải làm gì tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau