Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh
Chương 27: Quá Khứ Của Em
Sau khi định thần lại bản thân, cô nhận thức rằng cảm giác hân hoan này là nguồn cảm hứng, động lực để cô quyết định tham gia vào câu lạc bộ piano. Cô hiểu ra đây là cơ hội để cô học hỏi và phát triển bản thân trong niềm đam mê âm nhạc.
Cô quyết tâm đi đến bàn đăng ký và ghi tên mình vào danh sách. Đây là bước đi đầu tiên trong hành trình khám phá và chinh phục âm nhạc mà cô hằng mơ ước. Hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt của Tamako khi cô kết thúc việc đăng ký. Cảm giác tự tin và niềm tin tuyệt đối vào khả năng của mình. Cô đứng lên, chuẩn bị bước lên sân khấu để ghi danh cho mình trong câu lạc bộ piano. Khi quay lại phía sau, cô bất ngờ nhìn thấy Yatsuda, người đã từ lâu nhìn cô từ khi cô bắt đầu viết vào phiếu đăng ký.
“Anh… anh Yatsuda,” khuôn mặt cô đỏ ửng, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Yatsuda.
“Em cũng muốn tham gia vào câu lạc bộ sao.”
“Vâng…vâng ạ”
Yatsuda nhìn cô với ngạc nhiên. “Thật sao? Anh nghĩ không ai có thể bỏ qua cơ hội được tham gia vào câu lạc bộ này đâu. Thôi em mau sân khấu đi”, anh nhìn cô với một nụ cười đầy ấm áp.
Tamako cười nhẹ, một cảm giác hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt cô, “vâng ạ”. Cô nhìn lại phía sân khấu, nơi mà giây phút trước Yatsuda đã biểu diễn. Những âm thanh từ cây đàn piano vẫn còn vọng lại trong đầu cô, nhắc nhở cô về lý do mà cô yêu thích âm nhạc từ lâu.
Tamako bước lên sân khấu, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt cô, làm rực rỡ vẻ đẹp tự nhiên của khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc ngắn ngang vai. Khi ngồi xuống trước cây đàn piano, Tamako nhẹ nhàng nhấc tay, để các ngón tay mảnh mai lướt nhẹ trên các phím đàn. Bắt đầu với những nốt nhạc đầu tiên của “River Flows in You”, cô tập trung cao độ vào từng phím đàn, thể hiện một cách tinh tế cùng với dòng cảm xúc.
Giai điệu của bản nhạc vang lên như dòng sông trong veo, trôi chảy êm đềm qua ngón tay nhạy bén của Tamako. Cô nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trầm lắng như đang lạc vào thế giới của âm nhạc, mang đến cho khán giả một màn biểu diễn sâu sắc. Mỗi nốt nhạc, mỗi nốt rung động từng hòa vào nhau, như một câu chuyện tình yêu dịu dàng.
Yatsuda, đứng từ phía khán đài, nhìn chằm chằm vào Tamako khi cô đang đắm chìm vào từng giai điệu. Anh không rời mắt khỏi cô gái đang ngồi xuống trước cây đàn piano, dường như đắm chìm trong sự tinh tế của bản nhạc cô biểu diễn. Mỗi nốt nhạc dần dần len lỏi vào trái tim và tâm hồn của Yatsuda.
Các nốt nhạc tiếp theo của bản nhạc được chơi một cách sâu lắng, như là những câu chuyện về tình yêu và hy vọng được kể lại qua âm nhạc. Âm thanh của cây đàn piano vang lên trong không gian, lấp đầy mỗi góc nhỏ của phòng hòa nhạc với sự ấm áp và lãng mạn.
Trên khuôn mặt của Tamako, biểu cảm dường như hòa quyện với âm nhạc một cách hoàn hảo. Cô cảm nhận từng giai điệu, từng nốt nhạc và truyền tải chúng đến khán giả một cách chân thành và sâu sắc.
Khi bản nhạc kết thúc, Tamako nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và mỉm cười với sự hânhoan. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật nụ cười đầy hồn nhiên và sự hài lòng với buổi biểu diễn. Khán phòng không ngớt lời khen ngợi và tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tán thành với sự tài năng và sự truyền cảm của cô trong từng giai điệu.
Tamako nhẹ nhàng bước xuống từ sân khấu, cô lại gần đến chỗ Yatsuda
“Anh thấy màn trình diễn vừa rồi như thế nào ạ?”
“Hay lắm. Em đã chơi rất tuyệt vời.”
“Em cảm ơn anh.”
“Mà em có thể ra ngoài căn tin chung với anh được không?”
“Anh không định xem những tiết mục tiếp theo sao?” cô nhìn ánh với ánh mắt ngạc nhiên
“Chỉ cần xem của em là đủ rồi” anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi nắm tay cô rời khỏi khán phòng
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khán phòng, khi ánh đèn sân khấn chiếu lên, họ như những đôi tình nhân nắm tay nhau bước đến nấc thang của thiên đường. Nụ cười Tamako rực rỡ như ánh dương, nụ cười ấy đã khắc họa vào tâm trí Yatsuda mãi mãi.
Yatsuda bước đến căn tin và mua cho Tamako một lon nước, “uống đi”, anh nhẹ nhàng đặt lon nước vào lòng bàn tay cô.
“Anh thật sự mua tặng em sao?”
“Coi như món quà anh tặng cho màn biểu diễn xuất sắc của em”
“Em cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Có vẻ em thích bản nhạc River Flows in You của nhạc sĩ Yiruma nhỉ?”
“Đúng vậy. Đó là một kỉ niệm đẹp đối với em,” mắt cô bỗng hoen đỏ, đôi mi rưng rưng dường như không kiềm chế được
“Bố em sao?” Yatsuda nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên
“Đúng vậy. Đó là lúc em 4 tuổi, lúc đấy gia đình em rất hạnh phúc,” vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên hàng má cô.
“Em có kỉ niệm gì vào năm đó sao?”
“Lúc đó nhà em vẫn còn khá giả. Ngày xưa em vẫn còn là giáo viên âm nhạc, ông hay dạy cho em cách đánh. Bài hát đầu tiên em đánh được là River Flows in You” Tamako khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về khứ.
“Thế vì lí do gì bây giờ ông ấy lại khác như vậy?”
“Khi em lên 9 tuổi, bà nội em bị rất nặng, bố em đã chi hết số tiền nhà em tiết kiệm được, nhưng mà bà vẫn không qua khỏi”cô không khỏi tiếp tục thở dài, “từ đó gia đình em gặp khó khăn về tài chính, bố em bắt đầu tìm đến cờ bạc với hy vọng có thể kiếm được tiền nhanh chóng để cải thiện tình hình. Nhưng càng ngày mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Những áp lực ấy khiến ông ấy tìm đến rượu chè để giải tỏa. Dần dần, cờ bạc và rượu chè trở thành thói quen không thể từ bỏ đối với bố em. Ông mất đi niềm đam mê với âm nhạc và trở nên xa cách với gia đình.” Tamako khẽ sụt sịt, cánh tay cô vội gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má rồi nhìn về phía xa xăm.
Cô quyết tâm đi đến bàn đăng ký và ghi tên mình vào danh sách. Đây là bước đi đầu tiên trong hành trình khám phá và chinh phục âm nhạc mà cô hằng mơ ước. Hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt của Tamako khi cô kết thúc việc đăng ký. Cảm giác tự tin và niềm tin tuyệt đối vào khả năng của mình. Cô đứng lên, chuẩn bị bước lên sân khấu để ghi danh cho mình trong câu lạc bộ piano. Khi quay lại phía sau, cô bất ngờ nhìn thấy Yatsuda, người đã từ lâu nhìn cô từ khi cô bắt đầu viết vào phiếu đăng ký.
“Anh… anh Yatsuda,” khuôn mặt cô đỏ ửng, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Yatsuda.
“Em cũng muốn tham gia vào câu lạc bộ sao.”
“Vâng…vâng ạ”
Yatsuda nhìn cô với ngạc nhiên. “Thật sao? Anh nghĩ không ai có thể bỏ qua cơ hội được tham gia vào câu lạc bộ này đâu. Thôi em mau sân khấu đi”, anh nhìn cô với một nụ cười đầy ấm áp.
Tamako cười nhẹ, một cảm giác hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt cô, “vâng ạ”. Cô nhìn lại phía sân khấu, nơi mà giây phút trước Yatsuda đã biểu diễn. Những âm thanh từ cây đàn piano vẫn còn vọng lại trong đầu cô, nhắc nhở cô về lý do mà cô yêu thích âm nhạc từ lâu.
Tamako bước lên sân khấu, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt cô, làm rực rỡ vẻ đẹp tự nhiên của khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc ngắn ngang vai. Khi ngồi xuống trước cây đàn piano, Tamako nhẹ nhàng nhấc tay, để các ngón tay mảnh mai lướt nhẹ trên các phím đàn. Bắt đầu với những nốt nhạc đầu tiên của “River Flows in You”, cô tập trung cao độ vào từng phím đàn, thể hiện một cách tinh tế cùng với dòng cảm xúc.
Giai điệu của bản nhạc vang lên như dòng sông trong veo, trôi chảy êm đềm qua ngón tay nhạy bén của Tamako. Cô nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trầm lắng như đang lạc vào thế giới của âm nhạc, mang đến cho khán giả một màn biểu diễn sâu sắc. Mỗi nốt nhạc, mỗi nốt rung động từng hòa vào nhau, như một câu chuyện tình yêu dịu dàng.
Yatsuda, đứng từ phía khán đài, nhìn chằm chằm vào Tamako khi cô đang đắm chìm vào từng giai điệu. Anh không rời mắt khỏi cô gái đang ngồi xuống trước cây đàn piano, dường như đắm chìm trong sự tinh tế của bản nhạc cô biểu diễn. Mỗi nốt nhạc dần dần len lỏi vào trái tim và tâm hồn của Yatsuda.
Các nốt nhạc tiếp theo của bản nhạc được chơi một cách sâu lắng, như là những câu chuyện về tình yêu và hy vọng được kể lại qua âm nhạc. Âm thanh của cây đàn piano vang lên trong không gian, lấp đầy mỗi góc nhỏ của phòng hòa nhạc với sự ấm áp và lãng mạn.
Trên khuôn mặt của Tamako, biểu cảm dường như hòa quyện với âm nhạc một cách hoàn hảo. Cô cảm nhận từng giai điệu, từng nốt nhạc và truyền tải chúng đến khán giả một cách chân thành và sâu sắc.
Khi bản nhạc kết thúc, Tamako nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và mỉm cười với sự hânhoan. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật nụ cười đầy hồn nhiên và sự hài lòng với buổi biểu diễn. Khán phòng không ngớt lời khen ngợi và tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tán thành với sự tài năng và sự truyền cảm của cô trong từng giai điệu.
Tamako nhẹ nhàng bước xuống từ sân khấu, cô lại gần đến chỗ Yatsuda
“Anh thấy màn trình diễn vừa rồi như thế nào ạ?”
“Hay lắm. Em đã chơi rất tuyệt vời.”
“Em cảm ơn anh.”
“Mà em có thể ra ngoài căn tin chung với anh được không?”
“Anh không định xem những tiết mục tiếp theo sao?” cô nhìn ánh với ánh mắt ngạc nhiên
“Chỉ cần xem của em là đủ rồi” anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi nắm tay cô rời khỏi khán phòng
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khán phòng, khi ánh đèn sân khấn chiếu lên, họ như những đôi tình nhân nắm tay nhau bước đến nấc thang của thiên đường. Nụ cười Tamako rực rỡ như ánh dương, nụ cười ấy đã khắc họa vào tâm trí Yatsuda mãi mãi.
Yatsuda bước đến căn tin và mua cho Tamako một lon nước, “uống đi”, anh nhẹ nhàng đặt lon nước vào lòng bàn tay cô.
“Anh thật sự mua tặng em sao?”
“Coi như món quà anh tặng cho màn biểu diễn xuất sắc của em”
“Em cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Có vẻ em thích bản nhạc River Flows in You của nhạc sĩ Yiruma nhỉ?”
“Đúng vậy. Đó là một kỉ niệm đẹp đối với em,” mắt cô bỗng hoen đỏ, đôi mi rưng rưng dường như không kiềm chế được
“Bố em sao?” Yatsuda nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên
“Đúng vậy. Đó là lúc em 4 tuổi, lúc đấy gia đình em rất hạnh phúc,” vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên hàng má cô.
“Em có kỉ niệm gì vào năm đó sao?”
“Lúc đó nhà em vẫn còn khá giả. Ngày xưa em vẫn còn là giáo viên âm nhạc, ông hay dạy cho em cách đánh. Bài hát đầu tiên em đánh được là River Flows in You” Tamako khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về khứ.
“Thế vì lí do gì bây giờ ông ấy lại khác như vậy?”
“Khi em lên 9 tuổi, bà nội em bị rất nặng, bố em đã chi hết số tiền nhà em tiết kiệm được, nhưng mà bà vẫn không qua khỏi”cô không khỏi tiếp tục thở dài, “từ đó gia đình em gặp khó khăn về tài chính, bố em bắt đầu tìm đến cờ bạc với hy vọng có thể kiếm được tiền nhanh chóng để cải thiện tình hình. Nhưng càng ngày mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Những áp lực ấy khiến ông ấy tìm đến rượu chè để giải tỏa. Dần dần, cờ bạc và rượu chè trở thành thói quen không thể từ bỏ đối với bố em. Ông mất đi niềm đam mê với âm nhạc và trở nên xa cách với gia đình.” Tamako khẽ sụt sịt, cánh tay cô vội gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má rồi nhìn về phía xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất