Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 10: Quen Mắt Ghê
Trước cửa doanh xá quân y, Thôi Gia Nhu dựa vào mấy phương pháp "Dưỡng nhan thần phương" đã bị Vương Hoài An hận gặp nhau quá muộn.
Trên trán dưới cằm Vương Hoài An mọc hai cái bọt nước sáng loáng, vui vẻ nói: "Được, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm mật ong, bôi lên một tầng thật dày.”
Thôi Gia Nhu chỉ điểm: "Ba ngày trước bôi mật ong, bốn ngày sau bôi sữa bò, bảy ngày sau lại lặp lại. Như thế ba bảy hai mươi mốt ngày sẽ trả lại cho ngươi một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chớ nói là nữ lang, cho dù nam tử nhìn thấy thì tiểu tâm can cũng phải đập thình thịch.”
Vương Hoài An cười đến tít mắt: "Không cần nam tử, chỉ cần thêm vài nữ tử, có thể chọn ra tân phụ.”
Thôi Gia Nhu yên tâm thư thái.
Đây mới là phản ứng chính xác sau khi nghe nàng tâng bốc.
Không cảm ơn nàng, ngược lại còn mắng một tiếng "Muốn sống thì cút", thật sự là một tiểu nhân! Còn muốn ăn lừa của nàng!
Nàng đang oán thầm trong lòng, quân y ở bên cạnh tiến lên hỏi nàng nói: "Mông bò thật có thể đốt lửa ư?"
Cái này... Sao lại vòng trở lại rồi?
Nàng hắng giọng, nói: "Chỉ nghe qua nhưng chưa từng tận mắt thấy. Bò thải khí lớn là do hơn phân nửa bị tích trữ, nhẹ thì không cần chữa, nặng thì không chữa được.”
“Nếu nặng thật sự có người có thể chữa khỏi thì sao? Chỉ cần xoa xoa bụng bò, lại đánh rắm một trận dữ dội là bò sẽ khỏi ngay lập tức.” Vương Hoài An xen vào.
“Tám phần là gặp vận may thôi.”
Vương Hoài An nhẹ chạm hai cái bong bóng trên mặt mình, lại nhổ một ngụm nước bọt: "Tiểu tử kia quả nhiên là một tên lừa đảo!"
Gia Nhu cũng mắng theo một tiếng: "Đúng, đồ đại lừa đảo!”
Lúc này có binh tốt tiến đến đưa tin, nói Đại Đô Hộ Tiết Lang cùng Triệu Dũng đi tới chỗ này. Vương Hoài An lập tức sắp xếp người đi dắt gia súc, kiểm nghiệm tay nghề của Gia Nhu trước mặt Tiết Lang.
Thôi Gia Nhu nghĩ rất nhanh đã được nhìn thấy khuôn mặt trong truyền thuyết kia, trong lòng kích động khó có thể kiềm chế, nhịn không được hỏi thăm trước với Vương Hoài An: "Vương huynh, nghe nói Tây Nam vương có diện mạo khuynh quốc khuynh thành..."
Vương Hoài An vội vàng ngắt lời nàng: "Nhất thiết đừng nói lời này, cũng đừng bao giờ tiếp xúc lên người Đại Đô hộ, ta cùng Phan hiền đệ vừa gặp đã như người quen cũ mới nhắc nhở ngươi một câu. Nếu người ngoài nói như thế, đã sớm bị đánh ra ngoài rồi.”
“Hả?" Gia Nhu sấn lại gần, vểnh tai hỏi:" Vì sao?”
“Có hiềm nghi đoạn tụ!" Vương Hoài An hạ thấp giọng: “Đại Đô Hộ ghét nhất chính là nam nhân đoạn tụ. Nếu ngươi gặp hắn, thứ nhất đừng khen tướng mạo hắn, thứ hai đừng tới quá gần, nhất định phải nhớ kỹ.”
Thì ra là thế, Gia Nhu bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này đối nghịch với lời đồn đãi hiến tù binh lần hai năm trước.
Hai vị vương tử của tiểu quốc Tây Nam bởi vì Tiết Lang tranh giành tình nhân, cuối cùng không phải chịu khổ diệt quốc sao?
Vương Hoài An đặc biệt nhắc nhở nàng, có thể thấy được chuyện Tiết Lang bị nam nhân coi trọng còn không phải một hai lần.
Nàng càng tò mò, rốt cuộc hắn có bộ dáng gì mới có thể kinh trời động đất khiếp quỷ hãi thần đến như vậy? Chẳng lẽ còn tuấn mỹ hơn một bậc so với nàng giả làm nam tử ư?
Vương Hoài An nhắc nhở xong, nhìn cái đầu hóng hớt của Gia Nhu, không biết tại sao dâng lên một luồng quen thuộc: "Ý" một tiếng, muộn màng phát giác nói: "Ta và Phan hiền đệ có từng gặp qua ở nơi nào chưa thế?"
Gia Nhu vội vàng lui về phía sau một bước, lấy quạt ra che nửa bên mặt cười gượng hai tiếng: "Vương huynh cũng cực kỳ quen mặt, có thể thấy được mỹ nam tử đều dễ dàng hợp ý nhau.”
“Thật vậy sao?" Vương Hoài xoa xoa cái ót: “Các thẩm thẩm trong thôn chúng ta đều nói ta là hậu sinh tuấn tú nhất trong thôn.”
Bỗng tiếng chuông leng keng từ xa đến gần chậm rãi truyền tới, là một con bò nhỏ đeo chuông trên cổ được dắt tới.
Gia Nhu quay đầu nhìn, đã thấy bò nhỏ kia chỉ mới sáu bảy tháng tuổi, lông nâu toàn thân vô cùng quen mắt.
Đây không phải là chú bò nhỏ mà nàng đã chữa khỏi ở chợ vào buổi sáng sao? Ánh mắt nàng dời xuống, rơi vào giữa bụng của bò nhỏ. Chỗ kia vốn tròn trịa, hiện tại đã phẳng phiu, dùng cỏ nhỏ cho ăn thêm hai ba ngày sẽ coi như khỏi hẳn.
Ngắn ngủn nửa ngày đã có thể khôi phục đến tận đây, tay nghề này của nàng thật đúng là tuyệt đỉnh.
Chờ một chút, chẳng lẽ bọn họ muốn dùng con bò nâu này để thử nàng ư?
Ha ha, thật sự là trời giúp ta mà!
Nàng đã biết tình huống của bò nhỏ này, đến lúc đó nói hai câu thật thật giả giả, vừa không hoàn toàn hiện ra bản lĩnh thật lại có thể hù dọa người ta, còn không cần phải điều dưỡng cho bò con, hoàn mỹ ăn khớp với ước nguyện ban đầu thầm mong kiếm được miếng cơm ăn của nàng.
Đang nghĩ rất mỹ mãn, lại nghe Vương Hoài An hô to: "Tại sao lại dắt nó tới? Không phải con bò này…”
Hả? Không phải sao?
Gia Nhu lại nghiêng đầu nhìn, đã thấy tạp dịch dắt bò kia đang muốn dắt bò về, bò nhỏ lại tránh thoát tay tạp dịch, chuông leng keng lắc lư đi về hướng của nàng, mục tiêu cực kỳ rõ ràng, rồi lại không giống muốn đả thương người ta, khiến cho quân y bên cạnh cũng thò người ra xem náo nhiệt.
Vương Hoài An giật mình nói: "Nó, nó cũng quen biết Phan hiền đệ, chẳng lẽ nó ở thế giới của bò cũng là một mỹ nam, dễ dàng hợp ý với mỹ nam ư?"
Gia Nhu nặn ra nụ cười không đẹp hơn khóc là bao: "Vương huynh nói đùa rồi..." Trong lòng lại sốt ruột hô to: "Đừng tới đừng tới, ta chỉ chữa khỏi cho ngươi, không phải cha mẹ tái sinh của ngươi, ngươi không cần phải như vậy đâu mà…”
Trong sự tha thiết cầu nguyện của nàng, bò nhỏ thành công đi đến trước mặt nàng, giương đầu về phía nàng, vui mừng mà chào hỏi: "Ngưu…"
Vương Hoài An liên tục hoài nghi: "Đây cũng thật trùng hợp, hôm nay ta thấy ngươi quen mắt, bò cũng thấy ngươi quen mắt..."
Gần như cùng lúc đó, bên cạnh nàng đã truyền đến một tiếng gọi cực kỳ trung khí: "Đại lang, đây là Tiết Đô Hộ, mau tới thỉnh an đi.”
Nàng quay phắt đầu lại, không ngờ lại thấy Triệu Dũng và một nam nhân khác đã đứng trước mặt nàng.
Nam tử tuấn mỹ không ai bì nổi nhưng khí thế thanh lạnh, phảng phất như nước tuyết tan trên núi cao xa xa, vốn nên xuân ý nồng đậm, ai ngờ lại càng thêm lạnh lẽo. Nhất là đôi mắt u ám của hắn, rõ ràng không có biểu tình gì nhưng thâm trầm như biển rộng mênh mông, phảng phất như bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên bão táp, sau đó một con hải quái sẽ nhảy ra...
Trong lòng nàng lạnh ngắt, trên trán bất giác đã nổi lên mồ hôi dày đặc.
Đây không phải là, ác quỷ muốn ăn lừa của nàng sao?
Chờ một chút, hắn chính là Tiết Lang Tây Nam Vương trong truyền thuyết ư? Hai năm trước một trong những kẻ đầu sỏ hại nàng gánh trên lưng cái danh "Nữ ăn chơi trác táng"? Người thứ hai sáng sớm bị nàng dùng rắm bò phun lửa đốt ư?
Triệu Dũng nháy mắt ra hiệu với nàng, "A An, đừng thất thần nữa." Giọng điệu ở trên "A An" cố ý tăng thêm, ám chỉ nàng hất thiết lần đừng tự để lộ chân thân.
Lúc này bò nhỏ đã đến bên người nàng, dùng đầu cọ lấy nàng, thân thiết cùng vui mừng kể không hết.
Vương Hoài An mặt vuông co rút, rốt cục cũng phát ra một tiếng oán giận đến muộn: "A!", đưa tay vững vàng chỉ hướng về Gia Nhu: "Là ngươi, hóa ra ngươi là tiểu lừa đảo, tên dùng mông bò đốt người chính là ngươi. Các huynh đệ, bắt lấy hắn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Ngũ Nương: Gần cổ chân có chân, gần miệng có răng, gần mí mắt có lông mi... Cạc cạc cạc, Tiết Ác quỷ, ngươi cứ đoán từ từ đi!
Trên trán dưới cằm Vương Hoài An mọc hai cái bọt nước sáng loáng, vui vẻ nói: "Được, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm mật ong, bôi lên một tầng thật dày.”
Thôi Gia Nhu chỉ điểm: "Ba ngày trước bôi mật ong, bốn ngày sau bôi sữa bò, bảy ngày sau lại lặp lại. Như thế ba bảy hai mươi mốt ngày sẽ trả lại cho ngươi một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chớ nói là nữ lang, cho dù nam tử nhìn thấy thì tiểu tâm can cũng phải đập thình thịch.”
Vương Hoài An cười đến tít mắt: "Không cần nam tử, chỉ cần thêm vài nữ tử, có thể chọn ra tân phụ.”
Thôi Gia Nhu yên tâm thư thái.
Đây mới là phản ứng chính xác sau khi nghe nàng tâng bốc.
Không cảm ơn nàng, ngược lại còn mắng một tiếng "Muốn sống thì cút", thật sự là một tiểu nhân! Còn muốn ăn lừa của nàng!
Nàng đang oán thầm trong lòng, quân y ở bên cạnh tiến lên hỏi nàng nói: "Mông bò thật có thể đốt lửa ư?"
Cái này... Sao lại vòng trở lại rồi?
Nàng hắng giọng, nói: "Chỉ nghe qua nhưng chưa từng tận mắt thấy. Bò thải khí lớn là do hơn phân nửa bị tích trữ, nhẹ thì không cần chữa, nặng thì không chữa được.”
“Nếu nặng thật sự có người có thể chữa khỏi thì sao? Chỉ cần xoa xoa bụng bò, lại đánh rắm một trận dữ dội là bò sẽ khỏi ngay lập tức.” Vương Hoài An xen vào.
“Tám phần là gặp vận may thôi.”
Vương Hoài An nhẹ chạm hai cái bong bóng trên mặt mình, lại nhổ một ngụm nước bọt: "Tiểu tử kia quả nhiên là một tên lừa đảo!"
Gia Nhu cũng mắng theo một tiếng: "Đúng, đồ đại lừa đảo!”
Lúc này có binh tốt tiến đến đưa tin, nói Đại Đô Hộ Tiết Lang cùng Triệu Dũng đi tới chỗ này. Vương Hoài An lập tức sắp xếp người đi dắt gia súc, kiểm nghiệm tay nghề của Gia Nhu trước mặt Tiết Lang.
Thôi Gia Nhu nghĩ rất nhanh đã được nhìn thấy khuôn mặt trong truyền thuyết kia, trong lòng kích động khó có thể kiềm chế, nhịn không được hỏi thăm trước với Vương Hoài An: "Vương huynh, nghe nói Tây Nam vương có diện mạo khuynh quốc khuynh thành..."
Vương Hoài An vội vàng ngắt lời nàng: "Nhất thiết đừng nói lời này, cũng đừng bao giờ tiếp xúc lên người Đại Đô hộ, ta cùng Phan hiền đệ vừa gặp đã như người quen cũ mới nhắc nhở ngươi một câu. Nếu người ngoài nói như thế, đã sớm bị đánh ra ngoài rồi.”
“Hả?" Gia Nhu sấn lại gần, vểnh tai hỏi:" Vì sao?”
“Có hiềm nghi đoạn tụ!" Vương Hoài An hạ thấp giọng: “Đại Đô Hộ ghét nhất chính là nam nhân đoạn tụ. Nếu ngươi gặp hắn, thứ nhất đừng khen tướng mạo hắn, thứ hai đừng tới quá gần, nhất định phải nhớ kỹ.”
Thì ra là thế, Gia Nhu bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này đối nghịch với lời đồn đãi hiến tù binh lần hai năm trước.
Hai vị vương tử của tiểu quốc Tây Nam bởi vì Tiết Lang tranh giành tình nhân, cuối cùng không phải chịu khổ diệt quốc sao?
Vương Hoài An đặc biệt nhắc nhở nàng, có thể thấy được chuyện Tiết Lang bị nam nhân coi trọng còn không phải một hai lần.
Nàng càng tò mò, rốt cuộc hắn có bộ dáng gì mới có thể kinh trời động đất khiếp quỷ hãi thần đến như vậy? Chẳng lẽ còn tuấn mỹ hơn một bậc so với nàng giả làm nam tử ư?
Vương Hoài An nhắc nhở xong, nhìn cái đầu hóng hớt của Gia Nhu, không biết tại sao dâng lên một luồng quen thuộc: "Ý" một tiếng, muộn màng phát giác nói: "Ta và Phan hiền đệ có từng gặp qua ở nơi nào chưa thế?"
Gia Nhu vội vàng lui về phía sau một bước, lấy quạt ra che nửa bên mặt cười gượng hai tiếng: "Vương huynh cũng cực kỳ quen mặt, có thể thấy được mỹ nam tử đều dễ dàng hợp ý nhau.”
“Thật vậy sao?" Vương Hoài xoa xoa cái ót: “Các thẩm thẩm trong thôn chúng ta đều nói ta là hậu sinh tuấn tú nhất trong thôn.”
Bỗng tiếng chuông leng keng từ xa đến gần chậm rãi truyền tới, là một con bò nhỏ đeo chuông trên cổ được dắt tới.
Gia Nhu quay đầu nhìn, đã thấy bò nhỏ kia chỉ mới sáu bảy tháng tuổi, lông nâu toàn thân vô cùng quen mắt.
Đây không phải là chú bò nhỏ mà nàng đã chữa khỏi ở chợ vào buổi sáng sao? Ánh mắt nàng dời xuống, rơi vào giữa bụng của bò nhỏ. Chỗ kia vốn tròn trịa, hiện tại đã phẳng phiu, dùng cỏ nhỏ cho ăn thêm hai ba ngày sẽ coi như khỏi hẳn.
Ngắn ngủn nửa ngày đã có thể khôi phục đến tận đây, tay nghề này của nàng thật đúng là tuyệt đỉnh.
Chờ một chút, chẳng lẽ bọn họ muốn dùng con bò nâu này để thử nàng ư?
Ha ha, thật sự là trời giúp ta mà!
Nàng đã biết tình huống của bò nhỏ này, đến lúc đó nói hai câu thật thật giả giả, vừa không hoàn toàn hiện ra bản lĩnh thật lại có thể hù dọa người ta, còn không cần phải điều dưỡng cho bò con, hoàn mỹ ăn khớp với ước nguyện ban đầu thầm mong kiếm được miếng cơm ăn của nàng.
Đang nghĩ rất mỹ mãn, lại nghe Vương Hoài An hô to: "Tại sao lại dắt nó tới? Không phải con bò này…”
Hả? Không phải sao?
Gia Nhu lại nghiêng đầu nhìn, đã thấy tạp dịch dắt bò kia đang muốn dắt bò về, bò nhỏ lại tránh thoát tay tạp dịch, chuông leng keng lắc lư đi về hướng của nàng, mục tiêu cực kỳ rõ ràng, rồi lại không giống muốn đả thương người ta, khiến cho quân y bên cạnh cũng thò người ra xem náo nhiệt.
Vương Hoài An giật mình nói: "Nó, nó cũng quen biết Phan hiền đệ, chẳng lẽ nó ở thế giới của bò cũng là một mỹ nam, dễ dàng hợp ý với mỹ nam ư?"
Gia Nhu nặn ra nụ cười không đẹp hơn khóc là bao: "Vương huynh nói đùa rồi..." Trong lòng lại sốt ruột hô to: "Đừng tới đừng tới, ta chỉ chữa khỏi cho ngươi, không phải cha mẹ tái sinh của ngươi, ngươi không cần phải như vậy đâu mà…”
Trong sự tha thiết cầu nguyện của nàng, bò nhỏ thành công đi đến trước mặt nàng, giương đầu về phía nàng, vui mừng mà chào hỏi: "Ngưu…"
Vương Hoài An liên tục hoài nghi: "Đây cũng thật trùng hợp, hôm nay ta thấy ngươi quen mắt, bò cũng thấy ngươi quen mắt..."
Gần như cùng lúc đó, bên cạnh nàng đã truyền đến một tiếng gọi cực kỳ trung khí: "Đại lang, đây là Tiết Đô Hộ, mau tới thỉnh an đi.”
Nàng quay phắt đầu lại, không ngờ lại thấy Triệu Dũng và một nam nhân khác đã đứng trước mặt nàng.
Nam tử tuấn mỹ không ai bì nổi nhưng khí thế thanh lạnh, phảng phất như nước tuyết tan trên núi cao xa xa, vốn nên xuân ý nồng đậm, ai ngờ lại càng thêm lạnh lẽo. Nhất là đôi mắt u ám của hắn, rõ ràng không có biểu tình gì nhưng thâm trầm như biển rộng mênh mông, phảng phất như bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên bão táp, sau đó một con hải quái sẽ nhảy ra...
Trong lòng nàng lạnh ngắt, trên trán bất giác đã nổi lên mồ hôi dày đặc.
Đây không phải là, ác quỷ muốn ăn lừa của nàng sao?
Chờ một chút, hắn chính là Tiết Lang Tây Nam Vương trong truyền thuyết ư? Hai năm trước một trong những kẻ đầu sỏ hại nàng gánh trên lưng cái danh "Nữ ăn chơi trác táng"? Người thứ hai sáng sớm bị nàng dùng rắm bò phun lửa đốt ư?
Triệu Dũng nháy mắt ra hiệu với nàng, "A An, đừng thất thần nữa." Giọng điệu ở trên "A An" cố ý tăng thêm, ám chỉ nàng hất thiết lần đừng tự để lộ chân thân.
Lúc này bò nhỏ đã đến bên người nàng, dùng đầu cọ lấy nàng, thân thiết cùng vui mừng kể không hết.
Vương Hoài An mặt vuông co rút, rốt cục cũng phát ra một tiếng oán giận đến muộn: "A!", đưa tay vững vàng chỉ hướng về Gia Nhu: "Là ngươi, hóa ra ngươi là tiểu lừa đảo, tên dùng mông bò đốt người chính là ngươi. Các huynh đệ, bắt lấy hắn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Ngũ Nương: Gần cổ chân có chân, gần miệng có răng, gần mí mắt có lông mi... Cạc cạc cạc, Tiết Ác quỷ, ngươi cứ đoán từ từ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất