Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 11: Chống Mắt Lên Xem Bản Lĩnh Của Ta
Trong lúc nói đã có binh tốt vây quanh rút đại đao soạt soạt ra, bày ra thế vây đánh.
Triệu Dũng không biết trong chốc lát này Gia Nhu lại gây loạn gì, vội vươn hai tay bảo vệ nàng, còn cười làm lành với mọi người mà rằng: "Đừng xúc động, hiểu lầm, nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì đó..."
Vương Hoài An tiến lên đứng ở bên người Tiết Lang, đau lòng nhức óc nói: "Đại Đô hộ, tiểu lừa đảo buổi sáng dùng rắm bò làm ác chính là y. Tên này đốt phỏng chúng ta còn chưa tính, thế mà còn dám nghênh ngang tiến vào Đô Hộ phủ, nếu không phải lộ sơ hở ở trước mặt bò, hôm nay coi như bị y lừa rồi. Ba lần hai lượt như thế, nhất định là gián điệp đã trăm phương ngàn kế lên kế hoạch!"
"Là các ngươi, các ngươi muốn ăn con lừa nhỏ của ta!" Gia Nhu cũng không thèm ngụy trang thêm nữa, nàng đẩy Triệu Dũng đang đưa tay ngăn trở ra, từ phía sau ông bước một bước ra, giơ tay chỉ về phía Tiết Lang: "Căn cứ theo [Cấm tàn sát Mã Ngưu Lư Chiếu] của Đại Thịnh, ngựa bò lừa đều có thể gánh nặng đường xa, được người sử dụng, không được giết chóc. Ngươi đường đường là Đại Đô Hộ, biết pháp luật nhưng lại phạm pháp, bao nhiêu con lừa đã mất mạng vào miệng ngươi! Ngươi muốn ăn con lừa yêu quý nhất của ta, còn làm kẻ ác cáo trạng trước chụp cho ta cái mũ gián điệp, chẳng lẽ đây chính là hành vi của Đô Hộ phủ các ngươi sao?!"
Tiết Lang nghe đến đó hơi nhướng mày.
Lúc này Thôi Gia Nhu đã hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời "Ha ha" cười to hai tiếng, làm ra bộ dáng uy vũ không hề sợ hãi sục sôi: "Cho dù hôm nay Phan An ta có chết cũng phải thả hồn bay ngàn dặm trở lại Trường An, đi đến trước mặt thánh nhân cáo trạng ngươi, để cho thế nhân đều thấy được bộ mặt mua danh chuộc tiếng này của Tây Nam Vương ngươi!"
Những lời này của nàng không kích thích được một chút biểu cảm nào của Tiết Lang.
Trong thanh âm trầm thấp hùng hậu của hắn toát ra ý lạnh: "Thanh danh hay không thanh danh, bản tướng quân cũng không thèm để ý. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt này ngược lại không thể khinh thường. Bắt vào trong tù, cho dù ngươi vô tội cũng phải chịu phạt một phen.”
Cả người Triệu Dũng toát mồ hôi, một tay kéo nàng ra phía sau, khom lưng nói với Tiết Lang: "Đại Đô Hộ, đều là hiểu lầm thôi, mặc dù y xúc động lỗ mãng nhưng cũng không phải gián điệp gì, nếu không thảo dân cũng không dám mang y đến đây..."
Ông vốn dĩ có thể tự xưng một tiếng "Ta" ở trước mặt Tiết Lang, hiện tại tự xưng "Thảo dân", đã đổi thành ý cầu xin. Đến lúc này ông ũng không để ý được nhiều, bắt đầu bịa chuyện: "Phan An, phụ thân y năm đó ở trong An Tây quân Sơ Lặc trấn đội thứ tư Mậu Bảo đội quanh năm ở trong quân, năm năm trước trong chiến dịch đánh Đột Quyết, một mình ông ấy chém chết ba mươi tám người, cuối cùng bị mấy mũi tên xuyên tim mà chết..."
Ông nói đến đây, cổ họng không khỏi nghẹn lại.
thật ra Phan Vĩnh Niên là người thật, chuyện này cũng là thật.
Những huynh đệ chết trận này, tính danh mỗi người đều được Triệu Dũng nhớ kỹ trong lòng.
Đáng tiếc người này thấp cổ bé họng, cuối cùng trong danh sách báo cáo triều đình về binh tướng tử trận cũng chỉ chiếm một ô nhỏ.
Phan Vĩnh Niên cũng có một nhi tử, cho tới bây giờ đã mười bảy mười tám tuổi rồi. Chỉ có điều sau khi người Phan gia lĩnh trợ cấp triều đình không biết đã dọn đi nơi nào, ba năm trước ông về Trung Nguyên từng đi thăm dò nhưng vẫn chưa tìm thấy người.
Lúc này đang thời điểm khẩn cấp, ông đành phải lập lờ đánh lận con đen lấy ra dùng một chút.
Dứt lời, ông lặng lẽ lấy khuỷu tay huých huých Gia Nhu, nhưng nàng lại không phản ứng gì.
Ông đành phải lại huých huých thêm chút nữa, lúc này Gia Nhu mới nặn ra một tí nức nở: "Phụ thân đại nhân, người chết không đáng..."
Triệu Dũng tiếp tục nói: "Đại lang Phan gia hôm nay đến nương tựa vào ta, ta biết y từng học được chút thuật thú y nên muốn giới thiệu y đến Đô Hộ phủ, coi như là kế thừa ý nguyện của phụ thân, tiếp tục báo đáp triều đình. Chuyện y có chút bướng bỉnh không giả, nhưng là hậu nhân của An Tây quân tuyệt đối không thể là gián điệp.”
Hai mắt Triệu Dũng đỏ lên có hơi kích động, không giống đang giả vờ. Tiết Lang lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Gia Nhu phía sau Triệu Dũng: "Ngươi muốn vào Đô Hộ phủ, quả thật là như lời Triệu công nói ư?”
Chuyện đã đến nước này, làm sao Gia Nhu còn có thể kiếm sống dưới tay Tiết Lang.
Nàng đang muốn ngẩng đầu ưỡn ngực xúc động cự tuyệt, đã nghe hắn lại nói: "Cũng không phải người nào muốn vào Đô Hộ phủ cũng có thể vào, tuy ngươi là hậu nhân của bậc trung dũng, nếu tay nghề không tốt cũng không được. Sáng nay ở chợ chữa bò lại nhìn không ra bản lĩnh của ngươi.”
Coi thường người ư?
Gia Nhu thu hồi ý cự tuyệt lại: "Gia súc ở đâu? Mau dẫn ta đi." Lại quay đầu vuốt ve con bò nâu bên người: "Nó không được, bệnh của nó đã khỏe rồi. Phải ở trước mặt bệnh nặng mới có thể phô bày tay nghề của bản công tử.”
Hừ, đợi cô nãi nãi phô bày tay nghề kinh thiên động địa, các ngươi phải khóc hô muốn ta ở lại, ta lại ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng phẩy tay áo bỏ đi, tất nhiên phải khiến các ngươi hối hận tới thiên thu vạn kiếp!
Một bên có người đưa giường hồ tới, Tiết Lang vén vạt áo nhàn nhã ngồi xuống, nói với Vương Hoài An: "Đã như thế, ngươi hãy dẫn hắn đến chuồng gia súc, để tùy hắn chọn.”
Vương Hoài An oán hận trừng mắt liếc Gia Nhu một cái, mang cái bọt nước sưng phồng trên khuôn mặt vuông nói với giọng điệu hung ác: "Đi theo ta, nếu ngươi lại dám cả gan làm động tác nhỏ, mấy ngàn tinh binh Đô Hộ phủ không phải dạng ăn chay đâu!"
Triệu Dũng thở phào tiến lên, thấp giọng nói với nàng: "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng quấy rối, ta ở đây chờ con.”
Gia Nhu cho ông một ánh mắt "Ngài cứ xem đi", ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo Vương Hoài An, chẳng qua chỉ đi vài bước đã quẹo vào một con đường nhỏ, chóp mũi cũng dần dần có thêm mùi cỏ.
Đi thêm vài bước đã thấy bên đường hầm có thêm một hàng rào gỗ, ngoài cửa có hai binh sĩ canh giữ.
Vương Hoài An ra hiệu cho binh sĩ mở cửa, liếc nàng: "Đi vào đi.”
Nàng "hừ" một tiếng, nhớ tới chuyện sắp khiến bọn họ đẹp mắt, lại không nhịn được đắc ý nhíu mày, vén vạt áo nghênh ngang đi vào trong.
Đây là một cái sân rất lớn, bên cạnh tường được xây rất nhiều hàng rào bao quanh, mỗi hàng rào nhốt nhiều thì bảy tám con, nhỏ thì hai ba con trâu, dê, heo các loại gia súc, từ số lượng cùng thể trạng cho thấy, hẳn là muốn dùng để phối giống.
Nhìn từ xa không ra con nào có bệnh, nàng đang muốn tiến lên vài bước, chợt nghe được một trận tiếng thú vật "Ô ô" than nhẹ, ẩn chứa cảnh cáo nồng đậm.
Bước chân nàng dừng lại chậm rãi quay đầu, nhưng lại thấy một con thú nhỏ toàn thân đen nhánh trước mắt, đang cúi người căm tức nhìn nàng, trong miệng "Ô ô", tư thế cứ như mũi tên rời cung có thể bật về phía trước bất cứ lúc nào.
Cả người nàng run cầm cập, không...
Triệu Dũng không biết trong chốc lát này Gia Nhu lại gây loạn gì, vội vươn hai tay bảo vệ nàng, còn cười làm lành với mọi người mà rằng: "Đừng xúc động, hiểu lầm, nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì đó..."
Vương Hoài An tiến lên đứng ở bên người Tiết Lang, đau lòng nhức óc nói: "Đại Đô hộ, tiểu lừa đảo buổi sáng dùng rắm bò làm ác chính là y. Tên này đốt phỏng chúng ta còn chưa tính, thế mà còn dám nghênh ngang tiến vào Đô Hộ phủ, nếu không phải lộ sơ hở ở trước mặt bò, hôm nay coi như bị y lừa rồi. Ba lần hai lượt như thế, nhất định là gián điệp đã trăm phương ngàn kế lên kế hoạch!"
"Là các ngươi, các ngươi muốn ăn con lừa nhỏ của ta!" Gia Nhu cũng không thèm ngụy trang thêm nữa, nàng đẩy Triệu Dũng đang đưa tay ngăn trở ra, từ phía sau ông bước một bước ra, giơ tay chỉ về phía Tiết Lang: "Căn cứ theo [Cấm tàn sát Mã Ngưu Lư Chiếu] của Đại Thịnh, ngựa bò lừa đều có thể gánh nặng đường xa, được người sử dụng, không được giết chóc. Ngươi đường đường là Đại Đô Hộ, biết pháp luật nhưng lại phạm pháp, bao nhiêu con lừa đã mất mạng vào miệng ngươi! Ngươi muốn ăn con lừa yêu quý nhất của ta, còn làm kẻ ác cáo trạng trước chụp cho ta cái mũ gián điệp, chẳng lẽ đây chính là hành vi của Đô Hộ phủ các ngươi sao?!"
Tiết Lang nghe đến đó hơi nhướng mày.
Lúc này Thôi Gia Nhu đã hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời "Ha ha" cười to hai tiếng, làm ra bộ dáng uy vũ không hề sợ hãi sục sôi: "Cho dù hôm nay Phan An ta có chết cũng phải thả hồn bay ngàn dặm trở lại Trường An, đi đến trước mặt thánh nhân cáo trạng ngươi, để cho thế nhân đều thấy được bộ mặt mua danh chuộc tiếng này của Tây Nam Vương ngươi!"
Những lời này của nàng không kích thích được một chút biểu cảm nào của Tiết Lang.
Trong thanh âm trầm thấp hùng hậu của hắn toát ra ý lạnh: "Thanh danh hay không thanh danh, bản tướng quân cũng không thèm để ý. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt này ngược lại không thể khinh thường. Bắt vào trong tù, cho dù ngươi vô tội cũng phải chịu phạt một phen.”
Cả người Triệu Dũng toát mồ hôi, một tay kéo nàng ra phía sau, khom lưng nói với Tiết Lang: "Đại Đô Hộ, đều là hiểu lầm thôi, mặc dù y xúc động lỗ mãng nhưng cũng không phải gián điệp gì, nếu không thảo dân cũng không dám mang y đến đây..."
Ông vốn dĩ có thể tự xưng một tiếng "Ta" ở trước mặt Tiết Lang, hiện tại tự xưng "Thảo dân", đã đổi thành ý cầu xin. Đến lúc này ông ũng không để ý được nhiều, bắt đầu bịa chuyện: "Phan An, phụ thân y năm đó ở trong An Tây quân Sơ Lặc trấn đội thứ tư Mậu Bảo đội quanh năm ở trong quân, năm năm trước trong chiến dịch đánh Đột Quyết, một mình ông ấy chém chết ba mươi tám người, cuối cùng bị mấy mũi tên xuyên tim mà chết..."
Ông nói đến đây, cổ họng không khỏi nghẹn lại.
thật ra Phan Vĩnh Niên là người thật, chuyện này cũng là thật.
Những huynh đệ chết trận này, tính danh mỗi người đều được Triệu Dũng nhớ kỹ trong lòng.
Đáng tiếc người này thấp cổ bé họng, cuối cùng trong danh sách báo cáo triều đình về binh tướng tử trận cũng chỉ chiếm một ô nhỏ.
Phan Vĩnh Niên cũng có một nhi tử, cho tới bây giờ đã mười bảy mười tám tuổi rồi. Chỉ có điều sau khi người Phan gia lĩnh trợ cấp triều đình không biết đã dọn đi nơi nào, ba năm trước ông về Trung Nguyên từng đi thăm dò nhưng vẫn chưa tìm thấy người.
Lúc này đang thời điểm khẩn cấp, ông đành phải lập lờ đánh lận con đen lấy ra dùng một chút.
Dứt lời, ông lặng lẽ lấy khuỷu tay huých huých Gia Nhu, nhưng nàng lại không phản ứng gì.
Ông đành phải lại huých huých thêm chút nữa, lúc này Gia Nhu mới nặn ra một tí nức nở: "Phụ thân đại nhân, người chết không đáng..."
Triệu Dũng tiếp tục nói: "Đại lang Phan gia hôm nay đến nương tựa vào ta, ta biết y từng học được chút thuật thú y nên muốn giới thiệu y đến Đô Hộ phủ, coi như là kế thừa ý nguyện của phụ thân, tiếp tục báo đáp triều đình. Chuyện y có chút bướng bỉnh không giả, nhưng là hậu nhân của An Tây quân tuyệt đối không thể là gián điệp.”
Hai mắt Triệu Dũng đỏ lên có hơi kích động, không giống đang giả vờ. Tiết Lang lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Gia Nhu phía sau Triệu Dũng: "Ngươi muốn vào Đô Hộ phủ, quả thật là như lời Triệu công nói ư?”
Chuyện đã đến nước này, làm sao Gia Nhu còn có thể kiếm sống dưới tay Tiết Lang.
Nàng đang muốn ngẩng đầu ưỡn ngực xúc động cự tuyệt, đã nghe hắn lại nói: "Cũng không phải người nào muốn vào Đô Hộ phủ cũng có thể vào, tuy ngươi là hậu nhân của bậc trung dũng, nếu tay nghề không tốt cũng không được. Sáng nay ở chợ chữa bò lại nhìn không ra bản lĩnh của ngươi.”
Coi thường người ư?
Gia Nhu thu hồi ý cự tuyệt lại: "Gia súc ở đâu? Mau dẫn ta đi." Lại quay đầu vuốt ve con bò nâu bên người: "Nó không được, bệnh của nó đã khỏe rồi. Phải ở trước mặt bệnh nặng mới có thể phô bày tay nghề của bản công tử.”
Hừ, đợi cô nãi nãi phô bày tay nghề kinh thiên động địa, các ngươi phải khóc hô muốn ta ở lại, ta lại ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng phẩy tay áo bỏ đi, tất nhiên phải khiến các ngươi hối hận tới thiên thu vạn kiếp!
Một bên có người đưa giường hồ tới, Tiết Lang vén vạt áo nhàn nhã ngồi xuống, nói với Vương Hoài An: "Đã như thế, ngươi hãy dẫn hắn đến chuồng gia súc, để tùy hắn chọn.”
Vương Hoài An oán hận trừng mắt liếc Gia Nhu một cái, mang cái bọt nước sưng phồng trên khuôn mặt vuông nói với giọng điệu hung ác: "Đi theo ta, nếu ngươi lại dám cả gan làm động tác nhỏ, mấy ngàn tinh binh Đô Hộ phủ không phải dạng ăn chay đâu!"
Triệu Dũng thở phào tiến lên, thấp giọng nói với nàng: "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng quấy rối, ta ở đây chờ con.”
Gia Nhu cho ông một ánh mắt "Ngài cứ xem đi", ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo Vương Hoài An, chẳng qua chỉ đi vài bước đã quẹo vào một con đường nhỏ, chóp mũi cũng dần dần có thêm mùi cỏ.
Đi thêm vài bước đã thấy bên đường hầm có thêm một hàng rào gỗ, ngoài cửa có hai binh sĩ canh giữ.
Vương Hoài An ra hiệu cho binh sĩ mở cửa, liếc nàng: "Đi vào đi.”
Nàng "hừ" một tiếng, nhớ tới chuyện sắp khiến bọn họ đẹp mắt, lại không nhịn được đắc ý nhíu mày, vén vạt áo nghênh ngang đi vào trong.
Đây là một cái sân rất lớn, bên cạnh tường được xây rất nhiều hàng rào bao quanh, mỗi hàng rào nhốt nhiều thì bảy tám con, nhỏ thì hai ba con trâu, dê, heo các loại gia súc, từ số lượng cùng thể trạng cho thấy, hẳn là muốn dùng để phối giống.
Nhìn từ xa không ra con nào có bệnh, nàng đang muốn tiến lên vài bước, chợt nghe được một trận tiếng thú vật "Ô ô" than nhẹ, ẩn chứa cảnh cáo nồng đậm.
Bước chân nàng dừng lại chậm rãi quay đầu, nhưng lại thấy một con thú nhỏ toàn thân đen nhánh trước mắt, đang cúi người căm tức nhìn nàng, trong miệng "Ô ô", tư thế cứ như mũi tên rời cung có thể bật về phía trước bất cứ lúc nào.
Cả người nàng run cầm cập, không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất