Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 12: Là Phan An Nói Mà

Trước Sau
Trước cửa phòng quân y, Triệu Dũng ngồi bên cạnh Tiết Lang.

Tuy sắc mặt vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt này đã hòa hoãn lại, dường như cũng không còn so đo chuyện vừa rồi, nhưng ông cũng không dám lơi lỏng, vừa để ý đến chỗ Gia Nhu rời đi, vừa cam đoan với Tiết Lang: "Xin Đại Đô Hộ cứ yên tâm, nếu Phan An không thành công, ta sẽ lập tức dẫn hắn đi, tuyệt đối không để cho Đại Đô Hộ khó xử.”

Tiết Lang khôi phục lại vài phần hòa nhẫn: "Cũng không hề khó xử gì, nếu y không thành công, Đô Hộ phủ nhất định sẽ không thu lưu hắn.”

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên từ xa truyền ra một tiếng hô to kinh hồn: "Cứu mạng với, cứu mạng…" Tiếp theo Thôi Gia Nhu đã thất hồn lạc phách từ xa chạy như điên đến.

Triệu Dũng không biết lại xảy ra biến cố gì, mồ hôi trên trán lăn một vòng, đứng bật dậy.

Sau vài hơi thở, một con chó nhỏ lông xù đen nhánh, không lớn bằng cánh tay từ đường hầm đuổi theo, cùng lắm chỉ mới hai ba tháng tuổi, tiếng kêu "Gâu gâu" vẫn còn non nớt nhưng không ngừng đuổi theo Gia Nhu.

Triệu Dũng: "...”

Hiện tại ông tìm một cái khe đất chui xuống còn kịp không?

-

Trong tiếng cười ầm ĩ liên tiếp truyền ra trong Đô Hộ phủ, Triệu Dũng thở dài tiến lên ôm chó đen nhỏ kia vào trong ngực. Chó đen nhỏ vui mừng điên cuồng vẫy đuôi, nhào tới nhiệt tình liếm mặt Triệu Dũng.

Tiết Lang cười nhạt một chút, không muốn trì hoãn thời gian nữa.

Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng: "An Đại Lang tính tình kích động, quỷ kế đa đoan, tài học nông cạn. Cho dù là nhân phẩm hay tay nghề đều không phải là ứng cử viên của Đô Hộ phủ.”

“Ngươi!" Gia Nhu thở hồng hộc, mắt hạnh trợn tròn muốn phun lửa.

Tiết Lang lại gật đầu với Triệu Dũng: "Triệu công đi thong thả.”

Triệu Dũng thấy nguyện vọng hôm nay đã thuận lợi đạt được, vui rạo rực nói với nàng: "Đi thôi, hôm nay không thành công rồi.”

Gia Nhu cắn răng xoay người đi vài bước, cuối cùng không cam lòng quay người nhìn Tiết Lang không chớp mắt.

Tiết Lang vẫn đứng dưới mái hiên, sắc mặt bình thường không phân biệt đang vui hay giận, không để hạt cát nhỏ này vào trong mắt.

Truyền thuyết nói hắn có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, có thể khiến nam tử cũng mất đi phong thái, tranh nhau muốn ngủ ngã xuống bên giường hắn.

Hiện nay xem ra, đường đường Tây Nam Vương lại tự cho là đúng, bộ mặt đáng ghét, phạm pháp ăn lừa, lời đồn đãi hoàn toàn không thể tin được.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên giãn mặt cười, cao giọng nói: "Tiết Đô hộ tư sắc kinh người, thế gian hiếm thấy, khiến lòng Phan An nhộn nhạo không thôi. Tối nay tại hạ định chuẩn bị chăn đệm gối đầu xong xuôi để chờ đợi Đô Hộ đại giá.”

“Shhh.... " Mọi người trong phủ đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Sắc bén trong mắt Tiết Lang đột ngột nổi lên.

-



Gần trưa Quy Tư thay đổi sự trong vắt lạnh lẽo của buổi sáng, trời trở nóng hừng hực như đầu hạ.

Không biết tiếng chuông chùa ở đâu vang lên, các tăng nhân bắt đầu đồng loạt đọc kinh văn tiếng Phạn, nghe mà buồn ngủ.

Gia Nhu cũng không lắc quạt nữa, một mình cúi đầu đi về phía trước. Nàng chỉ biết mất bát cơm đồng của mình sẽ ảnh hưởng đến đại sự ăn cơm của nàng.

Triệu Dũng có chút hài lòng đối với đụng bức tường nam này, tiến lên đang muốn làm bộ làm tịch an ủi nàng, chợt thấy mắt trái đuôi mắt nàng lại có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ to bằng hạt vừng, là ông trước đây chưa từng để ý tới.

Hồi tưởng lại Tiết Lang từng làm bộ nhớ không nổi hỏi câu "Ở gần chỗ kia của Ngũ Nương có cái gì..." Ông không khỏi tặc lưỡi.

Tiết Đô Hộ này đúng là quá giảo hoạt, không ngờ hắn lại lừa gạt ông. Cũng may ông quan sát không kỹ, nếu không ắt hẳn sẽ lỡ miệng.

Ông vỗ vỗ ngực, tiến lên nhẹ giọng nói: "Thôi tướng quân biết con đã cố hết sức nên sẽ không trách con đâu.”

Xa xa phía chân trời xanh thẳm, núi Côn Luân tầng tầng rừng rậm bao phủ. Mà một đỉnh núi so với núi Côn Luân còn cao hơn, là một chỗ tuyết sơn trăm ngàn năm tạo thành, đường cong dãy núi xinh đẹp giống như thân thể thướt tha của nữ tử.

“Đó chính là đỉnh Tiên Nữ... " Triệu Dũng nhẹ giọng nói.

Gia Nhu ngẩng đầu.

Nếu nàng nhớ không lầm, phụ thân Thôi tướng quân của nàng được ghi chép trong sử sách, đã không biết ngủ say dưới tầng băng nào trên đỉnh núi tuyết đó.

Bọn họ nói năm năm trước ông ấy dẫn binh đuổi Đột Quyết xâm phạm đi, còn ép người Đột Quyết lui tới Thiên Trúc quốc sau lưng núi tuyết, lại gặp phải tuyết lở ở giữa sườn núi.

May mắn nhất là chết vì nước nơi sa trường, giành được hậu danh lúc sinh thời. Nghĩ có lẽ đây chính là cách chết đắc chí của ông ấy.

Nàng thu hồi ánh mắt, Triệu Dũng còn đang tự thuật: "Năm đó người Đột Quyết lui về núi Côn Luân đến Thiên Trúc, quay đầu nắm giữ triều chính Thiên Trúc. Triều đình mấy lần muốn nghênh đón thi hài Thôi tướng quân trở về nhưng Thiên Trúc thiết lập ngăn trở cứng như sắt ở việc này, chỉ đến cuối năm ngoái rốt cục mới buông lỏng, chúng tướng sĩ lúc trước bị băng tuyết vùi lấp xem như đã có hi vọng trở về cố hương.”

Gia Nhu lúc này mới nói: "Nghe nói từ Thiên Trúc đến Đại Đường, Quy Tư là nơi bắt buộc phải đi qua. Qua ba bốn tháng nữa, chờ đại quân nghênh đón hài cốt trở về, con sẽ theo về Trường An. Khi đó cũng coi như con có công lao, a nương ắt hẳn sẽ không đành lòng trách cứ việc con trốn nhà." Đến lúc đó, hôn sự của nàng chắc hẳn cũng đã bị hủy bỏ, vừa lúc trở về tiếp tục làm nữ ăn chơi trác táng của nàng.

"Nói vậy, con đến Tây Vực cũng không phải là nhất thời hứng trí mà là có dự tính sao?" Nếu có thể đi theo đại quân hộ tống hài cốt về Trường An, tất nhiên là tốt nhất. Dù mã tặc gian tham nhìn thấy đại quân cũng phải đi đường vòng.

"Đó là đương nhiên, trước khi đi con còn đặc biệt đi chùa Đại Từ n tìm vị tăng nhân quét rác hỏi quẻ, là ông ấy nói trong bốn hướng đông tây nam bắc, hướng tây tốt nhất!"

“Tăng nhân quét rác?”

“Thế gian đều nói tăng nhân quét rác trong chùa là thâm tàng bất lộ nhất, thế bá không biết sao?”

Nàng vừa rồi có chút đắc ý, đảo mắt lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, rồi lại cúi đầu cụp tai.

Cái gì mà tăng nhân quét rác chứ, rốt cuộc có bản lĩnh thật hay không thế! Nói hướng Tây tốt nhất nhưng ngày đầu tiên nàng đến Tây Vực đã xui xẻo đến mức này.

Tử Bất Ngữ quái lực loạn thần (*), có thể thấy được thánh nhân thật sự không lừa nàng, thế mà nàng lại không nghe theo lời thánh nhân nói.

(*) Tử Bất Ngữ quái lực loạn thần: Khổng Tử không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần” (Luận Ngữ, chương Thuật Nhi). Một người an trú trong hiện tại, trong từng giây phút trôi qua của Sinh Mệnh thì tâm thức sẽ không thấy có quỷ thần, không thấy có quái dị, không khởi lên chuyện dũng lực hay ý niệm phản loạn.



Triệu Dũng thấy nàng vẫn chưa giãn mặt bèn tiếp tục an ủi nàng: "Cái này cũng trách không được Tiết Đô hộ không thu con, thú y nào lại sợ chó chứ? Mà còn là chó con nhỏ như thế…”

Gia Nhu xụ mặt: "Con không phải sợ chó, mà là sợ chó đen. Hơn nữa, luật nào của Đại Thịnh không cho phép thú y sợ chó đen?”

Triệu Dũng ngược lại cũng chưa từng nghe qua loại luật này, nhưng, nông trường nào lại không nuôi mấy con chó giữ nhà chứ? Thú y sợ chó đen, vậy còn có thể làm nghề này sao?

Làm không được càng tốt!

Trong lòng Triệu Dũng cười khà khà hai tiếng, lập tức nghiêm mặt muốn nói một chút chuyện đời quan trọng với nàng: "Con là một nữ lang thanh bạch, sao có thể nói lời kia với Tiết Lang chứ?”

“Con nói hồi nào? Rõ ràng là Phan An nói, muốn tổn hại cũng là tổn hại thanh danh của Phan An." Nàng giải thích.

Hồi tưởng lại lúc nàng nói muốn "tự chuẩn bị chăn gối", sườn mặt căng chặt cùng ánh mắt tức giận của Tiết Lang, không vui trong lòng nàng rốt cuộc cũng giảm bớt được mấy phần.

Về phần Tiết Lang có trả thù hay không, nàng ngược lại không lo lắng chút nào.

Những tướng quân phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô giống bọn hắn, thẹn nhất với tướng sĩ đã chết đi. Dù là Phan An hay Thôi Gia Nhu, nàng đều là hậu duệ của An Tây quân. Nàng nói đùa hắn đoạn tụ, tuy hắn giận dữ như vậy nhưng cũng không ra tay với nàng, điều đó đã chứng thực suy đoán của nàng.

Đảo mắt nghĩ lại, có thể làm cho Tây Nam Vương đại danh đỉnh đỉnh trước bị rắm bò đốt một lượt, sau lại bị đùa giỡn một phen trước mặt mọi người, mà vị tráng sĩ này còn đang êm đẹp sống ở trên đời này, e rằng cũng chỉ có một mình Thôi Gia Nhu nàng thôi.

Nghĩ đến đây, nỗi không vui còn lại trong lòng nàng rốt cục cũng tản đi.

Chỉ có điều, mặc dù thắng một trận anh hùng ở Đô Hộ phủ, nhưng cuộc sống sau này nên như thế nào đây?

Trước đây nàng làm tên ăn chơi trác táng nhiều năm, quả thật có chút tâm đắc. Giống như bốn chữ "tiêu dao tự tại" mà nàng theo đuổi phải chống đỡ bằng vàng thật bạc trắng.

Một ngày tiêu dao tự tại không khó, nhưng khó có được mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.

Nàng vốn muốn nương tựa vào phú ông Triệu Dũng, cuộc sống chắc hẳn sẽ không kém Trường An bao nhiêu. Đến lúc đó chờ nàng trở về Trường An, dựa vào cái miệng nhỏ nhắn bôi mật của nàng còn lo không móc được khố phòng riêng của mấy vị cữu phụ để trả lại ngân lượng cho Triệu Dũng ư?

Nhưng hôm nay xem ra, nếu muốn cho nàng tiêu dao tự tại mấy tháng, e rằng ngay cả khách điếm của Triệu Dũng cũng phải cầm cố để đổi tiền bạc.

Triệu Dũng ở bên cạnh cũng đang cùng nàng lo lắng chuyện tương tự.

Dẫu sao Gia Nhu cũng tới địa bàn của ông, ông không thể để nàng chịu ấm ức. Có thể mượn mấy trăm quan tiền từ trong tay ai để nàng vui vẻ qua mấy tháng đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Gia Nhu: "Đại sư, bốn hướng đông tây nam bắc, hướng nào tốt nhất?"

Tăng nhân quét rác: "Hướng tây tốt nhất..."

Thôi Gia Nhu: "Cát lợi nhất phải không? Cảm ơn đại sư!

Tăng nhân quét rác: “.... Cong nhất. Thí chủ cần nhớ, cho dù là nam hay nữ, gặp cong hãy vòng, nếu khó vòng qua thì mặc cho số mệnh..." Quay đầu nhìn bốn phía trống rỗng, ơ, người đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau