Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 15: Ứng Tuyển
Giờ Tỵ ba khắc, gần tới giữa trưa mặt trời chiếu vào qua song cửa sổ đại sảnh mở rộng, thân vương, vương phi kiêm tôi tớ, hơn mười ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người Gia Nhu.
Mặc dù Triệu Dũng làm ăn ở Quy Tư thành không được tốt, nhưng bởi vì đi theo Thôi tướng quân giao hảo các nơi ở Quy Tư, xưa nay ở thôn quê cũng có chút danh vọng.
Tây tịch ông tiến cử tới, cái khác không nói, nhất định không có hiềm nghi nhân phẩm không tốt.
Chỉ là...
Vương phi tự mình dùng tiếng Thổ Hỏa La hỏi: "Nhìn cũng quá nhỏ rồi, oa nhi bao nhiêu tuổi rồi?" Thấp giọng nói thầm với thân vương: "Oa nhi này bộ dáng như mười bốn mười lăm tuổi, có thể có bao nhiêu năng lực chứ. cho dù thật sự có đại tài, sao có thể trấn trụ Tam Lang nhà chúng ta..."
Trong lòng Triệu Dũng vui vẻ, biết cơ hội dẹp đường hồi phủ đã tới. Ông đang muốn mở miệng nói thật, Gia Nhu đã nói trước: "Hai mươi tuổi." Từ trong vạt áo lấy ra một xấp giấy ố vàng, hai tay trình lên: "Đây là 'Công nghiệm', mời thân vương xem qua.”
Tôi tớ tiếp nhận công nghiệm trình lên cho thân vương. Thân vương thấy trên đó rõ ràng, chữ Khải xinh xắn ghi chép tên, người ở đâu, trong nhà có vài tôi tớ, tôi tớ là nam hay nữ, ở nơi nào, nhà ở đồng ruộng mấy mẫu…
Thật đúng là tuổi đã hai mươi, người Thái Bình phường ở Trường An, thoạt nhìn trong nhà có nhà có ruộng, nô bộc thành đàn, rất giàu có.
Bạch Ngân thân vương gật đầu, thấp giọng nói: "Tiếng Thổ Hỏa La cũng nói lưu loát, so với năm phu tử Trung Nguyên trước còn tốt hơn nhiều.”
Triệu Dũng có chút giật mình nhìn Thôi Gia Nhu. Ông chỉ cho rằng nàng tự xưng "Phan An" là nhất thời hứng trí, không ngờ nàng đã sớm tính toán, ngay cả công nghiệm cũng có. Công nghiệm này rõ ràng là giả, nàng lấy đâu ra chứ?
Gia Nhu cất công nghiệm về, đắc ý nhướng mày với Triệu Dũng.
Nếu nàng không chuẩn bị trước hai tay, làm sao dám một mình một lừa đi ngàn dặm? Nàng dùng hết những thứ mềm mại với giá trị đắt đỏ kia, cũng không phải chỉ để vui chơi giải trí.
Nàng cười với Bạch Ngân thân vương: "Nam tử Trung Nguyên khá thanh tú, vãn bối nhỏ người, khiến thân vương và vương phi chê cười rồi.”
Nếu trên công nghiệm đã viết rõ ràng, thân vương cũng không còn rối rắm đến chuyện tuổi tác, nói: "Nếu bản thân vương tìm phu tử cho tiểu nhi, sẽ yêu cầu cực cao đối với học vấn, lễ nghi, luật pháp Đại Thịnh, trên công nghiệm này không hề thấy công danh ngươi đạt được, không biết ngươi..."
Thôi Gia Nhu cắt ngang đúng lúc: "Vãn bối chuyến này là tới cảm tạ Bạch Ô Lạp đại ca một đường chăm sóc với thân vương..."
Nàng hoang mang nhìn về phía Triệu Dũng: "Sao lại là tìm phu tử rồi?”
Nội tâm Triệu Dũng ha hả hai tiếng, giả bộ, thật sự rất biết giả bộ.
Ai mà không biết diễn chứ.
Ông nghiêm trang nói: "Ta biết con tài hoa hơn người, cho nên khi con nhắc tới chuyện muốn đến bái kiến thân vương nên chỉ coi như con tự tới tiến cử phu tử. Nói vậy, ngược lại ta đã hiểu sai ý rồi.”
Thế là bèn nước đẩy thuyền nói: "... Đã như vậy, chúng ta vẫn nên bái biệt thân vương rồi trở về thành đi.”
"Cũng không cần vội vàng như thế." Nàng giơ tay ngăn lại, thành khẩn nhìn về phía Bạch Ngân thân vương: "Nếu thân vương đã nói muốn tìm phu tử, vãn bối ngược lại lắm miệng hỏi, thân vương muốn tìm phu tử như thế nào cho Lệnh lang? Là muốn dạy hắn một đường vượt qua thi Hương, thi Hội, thi Đình, xếp thứ ba, vào triều làm quan? Hay là muốn để hắn đi lại ở Đại Thịnh thuận tiện nhã hứng, an toàn vững chãi?”
Bạch Ngân thân vương sửng sốt, "Trong này có gì khác nhau? Không phải cùng một cách dạy sao?”
"Rất khác nhau. Nếu muốn đi khoa cử, tất nhiên phải bắt đầu từ học chữ Hán, hơn sáu ngàn chữ Hán thường dùng, thần đồng mỗi ngày học ba mươi, một năm mới có thể học xong. Lại dùng hai năm vỡ lòng, không thể bỏ qua Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn. Nếu thông minh mất thêm mười năm nữa có thể nghiên cứu Tứ Thư Ngũ Kinh, Luận ngữ, Tả truyền…”
Nàng liên tiếp liệt kê hai ba mươi quyển sách thánh hiền, mới nói: "Đương nhiên, nếu lệnh lang là ấu tử thì hẳn vẫn là trẻ nhỏ, lại thừa kế trí tuệ của thân vương cùng vương phi, chỉ cần học đủ hai mươi năm ắt hẳn sẽ trúng tam nguyên. Đến lúc đó khoác lụa đỏ, lên ngự mã, diễu hành đường phố hiển lộ tên Quy Tư là vinh quang cỡ nào chứ.
Nàng nói tự nhiên như vậy, phảng phất như thật sự không biết Bạch Tam Lang tuổi đã mười sáu, bằng tuổi nàng, nếu học thêm hai mươi năm nữa đã đến tuổi có thể ôm cháu rồi.
“Nếu không muốn cho hắn đi con đường làm quan thì nên dạy theo cách nào?”
"Nếu không đi con đường làm quan, chỉ để lệnh lang hiểu việc đời, vậy phải dạy những tác phẩm mới của thi nhân đang nổi, lúc đi đến trước tửu quán, quán ăn có thể biết cách đề thơ; luyện tập ném bình, đánh bóng, không nhiều không ít có chín mười môn, vừa không mất mặt cũng không áp lực; học chút ít câu thơ cách luật, lúc tiệc rượu phi hoa lệnh(*), có thể tiếp được tửu lệnh; biết pha trà, hiểu phẩm rượu, giỏi đánh lệnh..."
(*)Phi hoa lệnh, là một hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ thường không quá bảy chữ, là thú vui của những văn nhân.
Vương phi nghe vậy không khỏi nghi ngờ nói: "Những thứ này không phải dạy A Lang ăn uống vui chơi sao?"
Gia Nhu cũng không giải thích, tiếp tục nói: "Quan trọng hơn là cần cho hắn biết, binh bộ Vương Thị Lang trong nhà Đại Lang ghét nhất hồ tiêu, nếu có người dùng hồ tiêu làm lễ vật tặng đi với ý đồ kết giao, ắt hẳn sẽ hoàn toàn ngược lại; Tam Lang nhà Lễ bộ Trương Thượng Thư dùng rượu nho sẽ nổi sởi toàn thân, Trương Thượng Thư yêu quý nhi tử này nhất nên nhất định sẽ tức giận; người xưng 'Hoa tướng công' là chỉ Hộ bộ Hoa thừa tướng, cũng không phải vị Hoa thiếu khanh của Hồng Lư tự kia... Nếu những thứ này đều tính sai, sợ phải ngày ngày gây họa ở Trường An mất."
Bạch Ngân thân vương nghe đến đây cực kỳ giật mình.
Những lời này, cho tới bây giờ chưa có ai từng nói cho ông ấy biết, mà ông ấy cũng giống như cha mẹ trên thế gian này, mời phu tử cho nhi tử đều ngầm mặc định là dạy học. Nhà ông ấy tổng cộng có ba người con, hai người trước đều gà bay chó sủa như thế, nhưng cũng chỉ học được qua loa. Nếu không phải kết cục còn đỡ, không chừng sẽ ném mặt mũi tổ tông Bạch thị ở Trường An mất.
Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, phu tử ông ấy nên tìm cho Tam Lang căn bản không phải là danh sư đại gia học quán cổ kim gì, mà là người kiến thức uyên bác thông tỏ trăm chuyện ở Trường An.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Ông ấy cười "Ha ha", cố ý khảo nàng một lần.
"Nếu đi đến trước cửa tửu phường, quán ăn đề thơ, nên viết cái gì cho phải?"
“ "Đối vũ" của Lý Thái Bạch, "Kết khách thiếu niên tràng hành" của Ngu Thế Nam, "Dã vương" của Vương Tích đều là tác phẩm mới, không giống với người khác, không thể bỏ qua."
“Trường An tổng cộng có trăm phường, nếu Tam Lang đến Trường An lại không muốn để Hồng Lư tự sắp xếp chỗ ở, hắn có thể ở phường nào?”
"Sùng Nhân phường là tốt nhất, phía tây là hoàng thành, cách các quan thự gần nhất, bọn đạo chích bình thường không dám xằng bậy; góc đông nam là đông thành, nếu đụng phải vạn quốc đến chúc mừng, bao nhiêu thú vui đều có thể tìm được ở hai thành này; đến lúc mặt trời lặn, mặc dù cửa phường đóng lại nhưng có thể tùy ý đi lại trong phường, dùng cơm nghe nhạc đều không bị giới nghiêm."
“Nếu như muốn đi Ly Sơn săn thú, thì nên đi với ai?”
“Ly Sơn là trường săn hoàng gia, bình thường không thể đi vào. Nhưng nếu kết bạn với Nhị hoàng tử thích đi săn nhất thì có thể đi cùng. Nếu có hai vị tộc đệ võ nghệ cao cường ở nhà mẹ đẻ Trương quý phi đi cùng, có thể bảo đảm an toàn.”
Nói tới đây, nàng cố ý thở dài, trên mặt rất phiền não: "Tính ra, năm nay bởi vì muốn đến Quy Tư, vãn bối đã đùn đẩy hai lần lời mời đi săn của Nhị hoàng tử, còn không biết hắn sẽ tức giận tới khi nào đây.”
Vương phi tính tình đôn hậu, nghe được thế thì tặc lưỡi: "Ngươi đúng là bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã giao hảo với nhi lang các vương hầu như vậy.”
Gia Nhu thầm nghĩ, còn không phải sao, nàng kết giao với công tử bột các nhà từ tấm bé, cũng không phải nước đến chân mới nhảy.
Bạch Ngân thân vương liền hỏi: "Nếu muốn tìm người dạy cho Tam Lang những thứ này, ngươi có người tiến cử không?"
"Chuyện này..." Nàng nhíu mày suy nghĩ: "Nếu thông hiểu lễ pháp, lại tinh thông vui chơi, còn quen thuộc với quan lại hoàng tộc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể tìm được người tương trợ... Người này tất nhiên từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tiêu dao tự tại, không muốn bị người khác sai khiến. Cho dù dựa vào giao tình của vãn bối cũng rất khó mời bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Tây Vực..."
Bạch Ngân thân vương nghe được cười, đến lúc này đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi: "Ngươi có bằng lòng ở lại đây dạy Tam Lang chút không? Học phí nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Cái gì? Triệu Dũng khiếp sợ.
Gia Nhu cứ nói bốc nói phét như vậy một phen đã được thân vương coi trọng rồi ư?
Gia Nhu giả vờ lắc đầu: "Cũng không phải vãn bối giả vờ giả tảng, thật sự là từ nhỏ yêu cầu của vãn bối đối với ăn, mặc, ở, đi lại rất cao, không gấm vóc không mặc, không thịt không vui, ở lại nhất định phải độc môn độc viện thanh tĩnh, còn không thể thiếu tôi tớ hầu hạ. Nếu chịu một chút ấm ức thôi sẽ sinh bệnh, không đến mười ngày nửa tháng sẽ không bò dậy được. Thật sự là…”
“Đúng đúng." Triệu Dũng vội vàng phụ họa: “Y làm việc lỗ mãng, lại rất yếu ớt, không dám gánh vác trọng trách này.”
Bạch Ngân thân vương vung tay lên: "Tháng cung cấp mười con dê, ba mươi cân thịt heo, vân cẩm năm thớt, văn phòng tứ bảo tùy ý lấy dùng. Ngoài hai dặm còn có một mảng lớn vườn trái cây, qua hai tháng nữa, nho, dưa lưới, đu đủ lần lượt chín cây, để mặc cho ngươi ăn... Lại thêm học phí mỗi tháng một bánh vàng."
“Phụt” một tiếng, bơ sữa Triệu Dũng đang uống phun ra, ông ho không ngừng.
Nhà ba người giàu có ở Trường An, một năm cũng chỉ dùng một cái bánh vàng. Khách điếm của ông một tháng cũng không kiếm được nửa bánh vàng. Gia Nhu nói mấy câu đã lừa được thân vương trả giá như vậy.
Trong lòng Gia Nhu mừng thầm, muốn làm ra một bộ dáng thịnh tình khó chối từ mà đồng ý, ngặt nỗi Triệu Dũng bên cạnh nàng lại nhịn ho khan cao giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể..."
Triệu Dũng vội vàng nói: "Trung Nguyên có câu, một ngày làm thầy cả đời làm thầy. Chung thân đại sự như vậy vẫn nên hỏi Tam Lang một câu cho thỏa đáng, nếu hắn không muốn, phu tử tốt cỡ nào cũng không được.”
Vương phi cảm thấy cực kỳ có lý bèn nói với thân vương: "Tam Lang nhìn không vừa mắt năm vị phu tử lúc trước, cuối cùng tất cả đều chạy sạch.”
Mặc dù Triệu Dũng làm ăn ở Quy Tư thành không được tốt, nhưng bởi vì đi theo Thôi tướng quân giao hảo các nơi ở Quy Tư, xưa nay ở thôn quê cũng có chút danh vọng.
Tây tịch ông tiến cử tới, cái khác không nói, nhất định không có hiềm nghi nhân phẩm không tốt.
Chỉ là...
Vương phi tự mình dùng tiếng Thổ Hỏa La hỏi: "Nhìn cũng quá nhỏ rồi, oa nhi bao nhiêu tuổi rồi?" Thấp giọng nói thầm với thân vương: "Oa nhi này bộ dáng như mười bốn mười lăm tuổi, có thể có bao nhiêu năng lực chứ. cho dù thật sự có đại tài, sao có thể trấn trụ Tam Lang nhà chúng ta..."
Trong lòng Triệu Dũng vui vẻ, biết cơ hội dẹp đường hồi phủ đã tới. Ông đang muốn mở miệng nói thật, Gia Nhu đã nói trước: "Hai mươi tuổi." Từ trong vạt áo lấy ra một xấp giấy ố vàng, hai tay trình lên: "Đây là 'Công nghiệm', mời thân vương xem qua.”
Tôi tớ tiếp nhận công nghiệm trình lên cho thân vương. Thân vương thấy trên đó rõ ràng, chữ Khải xinh xắn ghi chép tên, người ở đâu, trong nhà có vài tôi tớ, tôi tớ là nam hay nữ, ở nơi nào, nhà ở đồng ruộng mấy mẫu…
Thật đúng là tuổi đã hai mươi, người Thái Bình phường ở Trường An, thoạt nhìn trong nhà có nhà có ruộng, nô bộc thành đàn, rất giàu có.
Bạch Ngân thân vương gật đầu, thấp giọng nói: "Tiếng Thổ Hỏa La cũng nói lưu loát, so với năm phu tử Trung Nguyên trước còn tốt hơn nhiều.”
Triệu Dũng có chút giật mình nhìn Thôi Gia Nhu. Ông chỉ cho rằng nàng tự xưng "Phan An" là nhất thời hứng trí, không ngờ nàng đã sớm tính toán, ngay cả công nghiệm cũng có. Công nghiệm này rõ ràng là giả, nàng lấy đâu ra chứ?
Gia Nhu cất công nghiệm về, đắc ý nhướng mày với Triệu Dũng.
Nếu nàng không chuẩn bị trước hai tay, làm sao dám một mình một lừa đi ngàn dặm? Nàng dùng hết những thứ mềm mại với giá trị đắt đỏ kia, cũng không phải chỉ để vui chơi giải trí.
Nàng cười với Bạch Ngân thân vương: "Nam tử Trung Nguyên khá thanh tú, vãn bối nhỏ người, khiến thân vương và vương phi chê cười rồi.”
Nếu trên công nghiệm đã viết rõ ràng, thân vương cũng không còn rối rắm đến chuyện tuổi tác, nói: "Nếu bản thân vương tìm phu tử cho tiểu nhi, sẽ yêu cầu cực cao đối với học vấn, lễ nghi, luật pháp Đại Thịnh, trên công nghiệm này không hề thấy công danh ngươi đạt được, không biết ngươi..."
Thôi Gia Nhu cắt ngang đúng lúc: "Vãn bối chuyến này là tới cảm tạ Bạch Ô Lạp đại ca một đường chăm sóc với thân vương..."
Nàng hoang mang nhìn về phía Triệu Dũng: "Sao lại là tìm phu tử rồi?”
Nội tâm Triệu Dũng ha hả hai tiếng, giả bộ, thật sự rất biết giả bộ.
Ai mà không biết diễn chứ.
Ông nghiêm trang nói: "Ta biết con tài hoa hơn người, cho nên khi con nhắc tới chuyện muốn đến bái kiến thân vương nên chỉ coi như con tự tới tiến cử phu tử. Nói vậy, ngược lại ta đã hiểu sai ý rồi.”
Thế là bèn nước đẩy thuyền nói: "... Đã như vậy, chúng ta vẫn nên bái biệt thân vương rồi trở về thành đi.”
"Cũng không cần vội vàng như thế." Nàng giơ tay ngăn lại, thành khẩn nhìn về phía Bạch Ngân thân vương: "Nếu thân vương đã nói muốn tìm phu tử, vãn bối ngược lại lắm miệng hỏi, thân vương muốn tìm phu tử như thế nào cho Lệnh lang? Là muốn dạy hắn một đường vượt qua thi Hương, thi Hội, thi Đình, xếp thứ ba, vào triều làm quan? Hay là muốn để hắn đi lại ở Đại Thịnh thuận tiện nhã hứng, an toàn vững chãi?”
Bạch Ngân thân vương sửng sốt, "Trong này có gì khác nhau? Không phải cùng một cách dạy sao?”
"Rất khác nhau. Nếu muốn đi khoa cử, tất nhiên phải bắt đầu từ học chữ Hán, hơn sáu ngàn chữ Hán thường dùng, thần đồng mỗi ngày học ba mươi, một năm mới có thể học xong. Lại dùng hai năm vỡ lòng, không thể bỏ qua Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn. Nếu thông minh mất thêm mười năm nữa có thể nghiên cứu Tứ Thư Ngũ Kinh, Luận ngữ, Tả truyền…”
Nàng liên tiếp liệt kê hai ba mươi quyển sách thánh hiền, mới nói: "Đương nhiên, nếu lệnh lang là ấu tử thì hẳn vẫn là trẻ nhỏ, lại thừa kế trí tuệ của thân vương cùng vương phi, chỉ cần học đủ hai mươi năm ắt hẳn sẽ trúng tam nguyên. Đến lúc đó khoác lụa đỏ, lên ngự mã, diễu hành đường phố hiển lộ tên Quy Tư là vinh quang cỡ nào chứ.
Nàng nói tự nhiên như vậy, phảng phất như thật sự không biết Bạch Tam Lang tuổi đã mười sáu, bằng tuổi nàng, nếu học thêm hai mươi năm nữa đã đến tuổi có thể ôm cháu rồi.
“Nếu không muốn cho hắn đi con đường làm quan thì nên dạy theo cách nào?”
"Nếu không đi con đường làm quan, chỉ để lệnh lang hiểu việc đời, vậy phải dạy những tác phẩm mới của thi nhân đang nổi, lúc đi đến trước tửu quán, quán ăn có thể biết cách đề thơ; luyện tập ném bình, đánh bóng, không nhiều không ít có chín mười môn, vừa không mất mặt cũng không áp lực; học chút ít câu thơ cách luật, lúc tiệc rượu phi hoa lệnh(*), có thể tiếp được tửu lệnh; biết pha trà, hiểu phẩm rượu, giỏi đánh lệnh..."
(*)Phi hoa lệnh, là một hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ thường không quá bảy chữ, là thú vui của những văn nhân.
Vương phi nghe vậy không khỏi nghi ngờ nói: "Những thứ này không phải dạy A Lang ăn uống vui chơi sao?"
Gia Nhu cũng không giải thích, tiếp tục nói: "Quan trọng hơn là cần cho hắn biết, binh bộ Vương Thị Lang trong nhà Đại Lang ghét nhất hồ tiêu, nếu có người dùng hồ tiêu làm lễ vật tặng đi với ý đồ kết giao, ắt hẳn sẽ hoàn toàn ngược lại; Tam Lang nhà Lễ bộ Trương Thượng Thư dùng rượu nho sẽ nổi sởi toàn thân, Trương Thượng Thư yêu quý nhi tử này nhất nên nhất định sẽ tức giận; người xưng 'Hoa tướng công' là chỉ Hộ bộ Hoa thừa tướng, cũng không phải vị Hoa thiếu khanh của Hồng Lư tự kia... Nếu những thứ này đều tính sai, sợ phải ngày ngày gây họa ở Trường An mất."
Bạch Ngân thân vương nghe đến đây cực kỳ giật mình.
Những lời này, cho tới bây giờ chưa có ai từng nói cho ông ấy biết, mà ông ấy cũng giống như cha mẹ trên thế gian này, mời phu tử cho nhi tử đều ngầm mặc định là dạy học. Nhà ông ấy tổng cộng có ba người con, hai người trước đều gà bay chó sủa như thế, nhưng cũng chỉ học được qua loa. Nếu không phải kết cục còn đỡ, không chừng sẽ ném mặt mũi tổ tông Bạch thị ở Trường An mất.
Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, phu tử ông ấy nên tìm cho Tam Lang căn bản không phải là danh sư đại gia học quán cổ kim gì, mà là người kiến thức uyên bác thông tỏ trăm chuyện ở Trường An.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Ông ấy cười "Ha ha", cố ý khảo nàng một lần.
"Nếu đi đến trước cửa tửu phường, quán ăn đề thơ, nên viết cái gì cho phải?"
“ "Đối vũ" của Lý Thái Bạch, "Kết khách thiếu niên tràng hành" của Ngu Thế Nam, "Dã vương" của Vương Tích đều là tác phẩm mới, không giống với người khác, không thể bỏ qua."
“Trường An tổng cộng có trăm phường, nếu Tam Lang đến Trường An lại không muốn để Hồng Lư tự sắp xếp chỗ ở, hắn có thể ở phường nào?”
"Sùng Nhân phường là tốt nhất, phía tây là hoàng thành, cách các quan thự gần nhất, bọn đạo chích bình thường không dám xằng bậy; góc đông nam là đông thành, nếu đụng phải vạn quốc đến chúc mừng, bao nhiêu thú vui đều có thể tìm được ở hai thành này; đến lúc mặt trời lặn, mặc dù cửa phường đóng lại nhưng có thể tùy ý đi lại trong phường, dùng cơm nghe nhạc đều không bị giới nghiêm."
“Nếu như muốn đi Ly Sơn săn thú, thì nên đi với ai?”
“Ly Sơn là trường săn hoàng gia, bình thường không thể đi vào. Nhưng nếu kết bạn với Nhị hoàng tử thích đi săn nhất thì có thể đi cùng. Nếu có hai vị tộc đệ võ nghệ cao cường ở nhà mẹ đẻ Trương quý phi đi cùng, có thể bảo đảm an toàn.”
Nói tới đây, nàng cố ý thở dài, trên mặt rất phiền não: "Tính ra, năm nay bởi vì muốn đến Quy Tư, vãn bối đã đùn đẩy hai lần lời mời đi săn của Nhị hoàng tử, còn không biết hắn sẽ tức giận tới khi nào đây.”
Vương phi tính tình đôn hậu, nghe được thế thì tặc lưỡi: "Ngươi đúng là bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã giao hảo với nhi lang các vương hầu như vậy.”
Gia Nhu thầm nghĩ, còn không phải sao, nàng kết giao với công tử bột các nhà từ tấm bé, cũng không phải nước đến chân mới nhảy.
Bạch Ngân thân vương liền hỏi: "Nếu muốn tìm người dạy cho Tam Lang những thứ này, ngươi có người tiến cử không?"
"Chuyện này..." Nàng nhíu mày suy nghĩ: "Nếu thông hiểu lễ pháp, lại tinh thông vui chơi, còn quen thuộc với quan lại hoàng tộc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể tìm được người tương trợ... Người này tất nhiên từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tiêu dao tự tại, không muốn bị người khác sai khiến. Cho dù dựa vào giao tình của vãn bối cũng rất khó mời bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Tây Vực..."
Bạch Ngân thân vương nghe được cười, đến lúc này đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi: "Ngươi có bằng lòng ở lại đây dạy Tam Lang chút không? Học phí nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Cái gì? Triệu Dũng khiếp sợ.
Gia Nhu cứ nói bốc nói phét như vậy một phen đã được thân vương coi trọng rồi ư?
Gia Nhu giả vờ lắc đầu: "Cũng không phải vãn bối giả vờ giả tảng, thật sự là từ nhỏ yêu cầu của vãn bối đối với ăn, mặc, ở, đi lại rất cao, không gấm vóc không mặc, không thịt không vui, ở lại nhất định phải độc môn độc viện thanh tĩnh, còn không thể thiếu tôi tớ hầu hạ. Nếu chịu một chút ấm ức thôi sẽ sinh bệnh, không đến mười ngày nửa tháng sẽ không bò dậy được. Thật sự là…”
“Đúng đúng." Triệu Dũng vội vàng phụ họa: “Y làm việc lỗ mãng, lại rất yếu ớt, không dám gánh vác trọng trách này.”
Bạch Ngân thân vương vung tay lên: "Tháng cung cấp mười con dê, ba mươi cân thịt heo, vân cẩm năm thớt, văn phòng tứ bảo tùy ý lấy dùng. Ngoài hai dặm còn có một mảng lớn vườn trái cây, qua hai tháng nữa, nho, dưa lưới, đu đủ lần lượt chín cây, để mặc cho ngươi ăn... Lại thêm học phí mỗi tháng một bánh vàng."
“Phụt” một tiếng, bơ sữa Triệu Dũng đang uống phun ra, ông ho không ngừng.
Nhà ba người giàu có ở Trường An, một năm cũng chỉ dùng một cái bánh vàng. Khách điếm của ông một tháng cũng không kiếm được nửa bánh vàng. Gia Nhu nói mấy câu đã lừa được thân vương trả giá như vậy.
Trong lòng Gia Nhu mừng thầm, muốn làm ra một bộ dáng thịnh tình khó chối từ mà đồng ý, ngặt nỗi Triệu Dũng bên cạnh nàng lại nhịn ho khan cao giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể..."
Triệu Dũng vội vàng nói: "Trung Nguyên có câu, một ngày làm thầy cả đời làm thầy. Chung thân đại sự như vậy vẫn nên hỏi Tam Lang một câu cho thỏa đáng, nếu hắn không muốn, phu tử tốt cỡ nào cũng không được.”
Vương phi cảm thấy cực kỳ có lý bèn nói với thân vương: "Tam Lang nhìn không vừa mắt năm vị phu tử lúc trước, cuối cùng tất cả đều chạy sạch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất