Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 19: Cứu Vãn Phu Tử

Trước Sau
Tất cả mọi người không phụ sự mong đợi, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người nàng. Trong đó Trương phu tử cách nàng gần nhất, nhìn nàng rất chăm chú.

Nàng như bị hóc xương cá, chỉ muốn kéo tấm vải bọc ngực bịt kín toàn bộ đầu lại.

Thanh âm bình bình của Tiết Lang truyền đến: "Cũng không nhìn ra, Phan hiền đệ lại có đại tài.”

Trong lời nói rất châm chọc, phảng phất như nàng nên là một hán tử làm ruộng mồ hôi nhễ nhại bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không nên có chút học vấn này.

Chung quanh đều yên tĩnh, như thể tất cả mọi người đang chờ nàng đáp lại.

Nàng ngừng ho, ôm đầu nói: "Lão tử từng nói “Có đức mà không hiển lộ, có tài mà không tranh", có thể thấy được Lão tử nói rất có lý.”

Trên mặt Tiết Lang hiện lên một nụ cười yếu ớt không tới đáy lòng: "Đáng tiếc, vì tiền đồ của Tam Lang, Tiết mỗ vẫn phải tranh giành một chút.”

Hắn quay sang Bạch Ngân thân vương: "Tam Lang còn trẻ, nếu có danh sư dạy dỗ, tương lai không thể đo lường. Cái này gọi là vàng thật không sợ lửa, không bằng thân vương để vị Phan phu tử cùng ba vị thánh hiền này tỷ thí một lần... Phan hiền đệ nghĩ thế nào?"

Tay Gia Nhu buộc trong tay áo thoắt cái đã siết chặt.

Đáng giận, muốn để nàng xấu mặt trước mặt mọi người đây mà!

“Sao vậy, Phan hiền đệ không dám ư?”

"Ta, sao ta lại không dám..." Nàng vừa mạnh miệng, vừa vội vàng nghĩ, không kịp chờ Bạch Tam Lang đi ra hát hí khúc, vẫn nên giả ngất trước để tránh thoát một kiếp. Thể diện gì gì đó đều là việc nhỏ, không bị đưa về Trường An mới là chuyện lớn!

Nàng quyết định thật nhanh lấy tay đỡ trán, thân thể lảo đảo một cái, nhắm chuẩn tấm thảm da hổ trải rất dày bên cạnh thân vương định ngã xuống, ngoài bục bỗng nhiên truyền đến một tiếng tấu báo: "Chủ nhân, Tam Lang cầu kiến.”

Tôi tớ vừa dứt lời, Bạch Tam Lang đã từ xa chạy tới, không kịp cởi giày đã chạy vài bước lẻn vào bên trong, thâm tình hô lên một tiếng "Phụ thân đại nhân!" Đưa đầu nhào vào trong ngực Bạch Ngân thân vương.

Mặc dù thiếu niên mới mười sáu tuổi nhưng khỏe mạnh giống như trâu rừng sinh trưởng trên thảo nguyên, tận tình nhào tới như vậy, trực tiếp nhào ngã cha hắn, hai phụ tử song song đè sập sa mỏng, ùng ục lăn xuống bục.

Biến cố chỉ trong nháy mắt.

Mọi người đang ngồi theo bản năng đồng loạt đứng dậy, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ không biết đây là cha con Bạch Ngân Thân Vương đang cùng tận hưởng niềm vui sum vầy, hay là Bạch Tam Lang gan chó muốn giết cha.



Dìu, hay không dìu đây?

Chỉ có Gia Nhu thầm kêu khổ trong lòng.

Đồ đệ ngốc của nàng ngược lại dựa theo lời dặn dò của nàng, kịp thời chạy tới cứu nàng. Nhưng kỹ xảo này cũng quá nắn không đúng chỗ, có hắn tương trợ, cuộc sống của nàng sẽ sắp có phán quyết rồi!

Đã có tôi tớ và hào nô đến đỡ thân vương, mặc dù thân vương chưa già nhưng một cú ngã như vậy khiến ông ấy trong lúc nhất thời nửa khắc không đứng dậy nổi, ngồi dưới đất hoảng thần.

Bạch Tam Lang ôm eo to của cha mình, chính thức bắt đầu xướng.

“Trên rường nhà nỉ non đôi én,

Bay song song sớm tối có nhau.

Ngậm bùn kết cỏ trên cao,

Bốn con mới nở lao xao đêm ngày.

Bốn con nhỏ chít chiu trong tổ,

Miệng đòi ăn chim chíp không thôi,

Sâu xanh mẹ bắt mớm mồi,

Bốn con luôn đói cha thời mõi mê…”

Người chung quanh: "...?”

Hắn dập đầu đọc xong nửa đoạn thơ trên, tiếp tục xúc động nói: "Phụ thân đại nhân, phu tử hôm nay dạy thơ này cho con, con mới biết đây không phải đang nói đến xuân yến mà là đang nói đến người, nói đến người đáng kính nhất thế gian, đó là phụ thân cùng mẫu thân đại nhân đấy! Nhớ lại khi còn bé, trong miệng con lở loét, phụ thân đại nhân gấp đến múc ba ngày ba đêm ăn không ngon, đợi nhi tử khỏi bệnh, phụ thân đại nhân ước chừng đã gầy đi hai vòng lớn; con lại nhớ tới năm ấy, con bị ong đốt sưng mông sau, là phụ thân đại nhân tự mình hút độc ong ra khiến miệng mình sưng lên mấy ngày..."

Trong lúc tha thiết nặng sâu, Bạch Ngân thân vương rốt cục cũng ý thức được Tam Lang nhà mình đang làm cái gì, trong kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: "Phan phu tử, cái này, đây là ngươi dạy hắn ư?"

Gia Nhu vừa lúc mượn cơ hội đi xuống, xoay lưng lại với Trương phu tử, nửa ngồi xổm bên cạnh thân vương, nói: "Đúng là do vãn bối dạy.”



“Chỉ dùng một buổi sáng thôi ư?”

“Chính xác mà nói, chỉ có một canh giờ. Có thể thấy được thiên tư trí tuệ của Tam Lang, chỉ cần tùy theo khả năng và trình độ mà giảng dạy, tất nhiên sẽ trở nên nổi bật.”

Thân vương lại hỏi: "Trong thơ này nói cái gì, cũng là ngươi nói cho hắn biết ư?"

"Cái này cũng không phải, vãn bối chỉ nói đây là một bài thơ nói én xuân chăm sóc con non của nó như thế nào. Từ én con liên tưởng đến người, đây cũng là Tam Lang tự mình cảm nhận ra..."

Nàng nâng tay áo lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Có thể thấy được ngày thường thân vương thương yêu Tam Lang, hắn hoàn toàn ghi tạc trong lòng từng chút từng chút một mới có thể tự giác ngộ ra nhiều như vậy. Vãn bối thuở nhỏ mất cha, chưa bao giờ biết tư vị có phụ thân dựa giẫm như vậy, vãn bối rất hâm mộ…”

Nàng ho nhẹ hai tiếng, Tam Lang bên cạnh lại bô lô ba la gào khóc một trận, trong miệng tiếp tục gọi đứt đoạn: "Phụ thân, phụ thân tốt của con..."

Bạch Tam Lang là nhi tử đến muộn của thân vương, từ nhỏ ỷ được chiều mà kiêu, làm việc tùy tâm tùy tính, chỉ có thân vương đi theo phía sau hắn thu thập tàn cục, hắn đã khi nào từng ôm ông thật chặt khóc kêu cha thế này.

Lão thân vương năm mươi tuổi vừa kích động vừa cảm động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đều hóa thành một trận chua xót, ôm Bạch Tam Lang nước mắt giàn giụa: "Tam Lang, nhi tử tốt của cha…”

“Phụ thân, phụ thân tốt của nhi tử…”

“Tam Lang, nhi tử tốt của cha…”

Một mảnh phụ từ tử hiếu, Bạch Ngân thân vương rốt cục cũng hít mũi ngẩng đầu: "Tiết Đô Hộ, bổn vương xin nhận ý tốt quan tâm đến Tam Lang của người. Nhưng cho dù nhị thánh Khổng Mạnh đến đây, cho dù thế nào bản vương cũng không thể đồng ý với người chuyện đổi phu tử này.”

Khóe môi Gia Nhu nhếch lên, hơi nhướng mày với Tiết Lang.

Tiết Lang phảng phất như không cảm thấy gì, chỉ thở dài thườn thượt cảm khái: "Thân vương cùng Tam Lang phụ tử tình thâm chân thật...... Không giấu diếm thân vương, ta cũng từng mất cha từ nhỏ, chưa từng cảm nhận được dịu dàng của phụ tử. Thấy thân vương cùng Tam Lang như thế thì rất hâm mộ.”

Thân vương đang vui vẻ trong một mảnh dịu dàng ấm áp, lúc này suy bụng ta ra bụng người, trong lòng đột nhiên nổi lên mấy phần thương tiếc đối với hắn: "Hôm nay bổn vương phụ lòng tốt của tướng quân, thật là tiếc nuối. Ngươi có tâm nguyện gì không? Nói cho bổn vương biết, chỉ cần ở trong phạm vi quyền lực của bổn vương, nhất định sẽ để ngươi toại nguyện.”

Tiết Lang nghe vậy, làm như khó xử suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Đất để các tướng sĩ đồn điền xây nhà còn chưa đủ. Nếu có thể vượt qua phía tây cầu Trường An, cách không xa với đất của Thôi tướng quân thì càng tốt.”

“Bổn vương đồng ý với người." Thân vương khẳng khái nói.

Tiết Lang ôm quyền tạ ơn, rốt cục nghiêng đầu im hơi lặng tiếng nhướng mày với Gia Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau