Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 21: Cắn Một Ngụm
Thôi Gia Nhu mắt thấy công nghiệm sắp tách rời trong tay hắn, không khỏi tức giận "Hừ" một tiếng, nói tiếp: "Thôi muội muội nhiệt tình, có khí chất hào hiệp, cho rằng ta không nên bị xếp xó mà phải đi khắp thiên hạ, thi triển hoài bão nhân sinh của ta. Nàng tặng ta trăm vàng và vải lụa, còn cái bát đồng kia cũng là nàng tặng, cầu chúc ta “chim khôn chọn cành mà đậu", có thể tìm được bát cơm tốt nhất.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta đi tới Quy Tư, ngày đầu tiên vào thành đã đánh mất bát đồng, suýt nữa phụ lòng Thôi muội muội. Cũng may ta đa tài đa nghệ, thông minh toàn năng, căn bản không lo không có cơm ăn.”
“Cứ như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên là như thế. Nếu ngươi không tin, ta đây cũng không có cách nào khác.”
Tiết Lang ngước mắt cẩn thận nhìn nàng, nhưng thấy nàng ngẩng cao đầu đứng thẳng tắp trước mặt hắn, bộ dáng không dễ dàng cúi đầu.
Nói thật, với sự khéo léo của "y", hắn nhiều nhất chỉ tin ba phần đối với lời nói của "y".
Nhưng hôm nay xem ra, người cuối cùng Thôi Ngũ Nương gặp trước khi mất tích tạm thời chỉ có Phan An này. Tin hay không, hắn cũng không thể dễ dàng kết luận.
“Nói mới nhớ, ngươi hỏi Thôi Ngũ Nương làm gì?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng nhớ lại cực nhanh.
Nếu nói trước đây nàng lấy thân phận Thôi Gia Nhu trêu chọc hắn cũng chỉ có lần vào hai năm trước hắn hồi kinh hiến tù binh, nàng nấp ở trên cây suýt nữa bị coi là thích khách, gây ra một chút náo loạn, tổn hại uy vũ kiêu hùng của hắn mà thôi.
Nếu người này ghi tạc chuyện này trong lòng, bỗng nhiên muốn tìm nàng báo thù... Nàng đánh giá hắn mấy lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn cụp mắt tựa như đang trầm tư, lập tức xông lên phía trước ôm lấy cánh tay hắn, cắn một ngụm vào trên hổ khẩu của hắn.
Trong lòng hắn chán ghét lập tức buông tay.
Nàng thừa dịp chớp mắt này cướp đi công nghiệm từ trong tay hắn, cũng không để ý mặt mũi gì, trước tiên nhét vào trong thắt lưng quần, lui về phía sau hai bước khiêu khích hắn từ xa xa: "Ngươi dám cởi quần tiểu gia thì chứng thực ngươi là đại đoạn tụ, từ nay về sau ta sẽ dựa vào ngươi, đời đời kiếp kiếp làm phu phu với ngươi, dùng cùng một đôi, ngủ cùng một cái giường, ngâm cùng một cái bồn tắm!"
Hắn dường như triệt để kinh sợ bởi lời nói của nàng, con ngươi thâm trầm khóa lấy nàng như đang suy nghĩ muốn giết nàng trước, hay là đánh nàng trước, hay là đánh trước rồi giết sau, một lúc lâu mới lạnh mặt nói tiếp: "Câu hỏi thứ hai, hiện tại rốt cuộc Thôi Ngũ Nương ở nơi nào?"
“Không biết!” Nàng hét lớn một tiếng.
Vừa vặn bên cạnh có tôi tớ bưng trái cây đi qua, nàng lập tức theo sau không quay đầu lại.
Mãi cho đến khi nàng đi theo tôi tớ lên bục, hắn mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn tay trái, một vòng dấu răng mang máu, chỉnh tề in trên hổ khẩu.
-
Tìm một cái cớ đau đầu khó chịu không tiện tiếp khách, Thôi Gia Nhu thành công chối từ thịnh yến thân vương phủ chiêu đãi khách quý, ngay cả thiên viện của mình cũng không trở về, trực tiếp trốn đi đến lều dê trong nhà Cổ Lan mới kết bạn hôm nay, cũng thành công kiếm được một bữa cơm trưa.
A ma của Cổ Lan là A Cát đã lấy tất cả những món ăn quý giá nhất mà gia đình đã tích lũy được tiếp đãi nàng không chút keo kiệt.
Mãi đến khi Cổ Lan đưa tin tức nói đoàn người Tiết Lang kia đã rời đi, nàng mới vén màn trướng lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy đoàn người kia đã cưỡi ngựa xuống cầu Trường An, thế đi vô cùng vội vàng, bộ dáng không giống muốn đi vòng vèo, lúc này nàng mới yên lòng ra khỏi trướng trở về thiên viện của mình.
Ban đêm, trong sương phòng đóng kín cửa sổ, ở giữa mấy cái bàn gỗ hoàng hoa lê là một cái chung sàng tinh xảo.
Hai bên bàn có hai vị lang quân đang ngồi quỳ.
Tuấn mỹ uyển chuyển hàm xúc chính là Thôi Gia Nhu dưới da Phan An.
Người khỏe mạnh như bò Tây Tạng là Bạch Tam Lang.
Gia Nhu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Bạch Tam Lang: "Muốn học khống chế điểm, ngươi phải đồng ý với vi sư, không thể dùng cho một ván cược một đồng tiền trở lên.”
“Một đồng? Không phải chỉ có năm văn thôi sao? Một cái bánh nướng trong thành Quy Tư cũng phải hai văn rồi.”
"Vì sao đồ nhi theo sư phụ học lắc ra một trụ xúc xắc, sư phụ chưa từng đặt giới hạn?"
"Lắc ra một trụ chỉ là huyễn kỹ dùng để khoe khoang mà thôi, cái hôm nay mới chính là bản lĩnh thật sự. Đừng nói đến ngươi, năm đó vi sư học một chiêu này cũng bị sư tôn ngươi yêu cầu thề không thể đánh bạc. Nếu không..."
“Nếu không cái gì?”
“Nếu không, dung nhan kinh thế của vi sư sẽ bị hủy đi.”
Bạch Tam Lang hít sâu một hơi: "Sư tôn lại tàn nhẫn như vậy ư?”
Cho nên, ngươi cũng phải thề độc, tế ra chuyện ngươi quan tâm nhất. Vi sư thấy ngươi dường như chung tình với Ba Nhĩ cô nương ở đầu kia thảo nguyên, nếu ngươi vi phạm môn quy, vi sư sẽ nguyền rủa ngươi cùng Ba Nhĩ là huynh muội ruột thịt thất lạc nhiều năm.”
“Cái này cũng quá độc rồi đó?”
“Vậy ngươi còn muốn học không?”
Bạch Tam Lang nhẫn nhịn, cuối cùng cắn răng một cái: "Học!”
-
Khi toàn bộ hoa hạnh trên thảo nguyên Quy Tư rụng hết, bắt đầu kết ra quả xanh to bằng trân châu, Quy Tư rốt cục cũng nghênh đón lễ đua ngựa mỗi năm một lần.
Trong lễ hội long trọng này, tất cả các bộ lạc và vương thất trên thảo nguyên Quy Tư đều sẽ tham dự. Vài loại ngựa quý trọng cũng sẽ xuất hiện trong lễ hội đua ngựa, ví dụ như hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết.
Ở Trường An, hãn huyết bảo mã do các tiểu quốc phía tây tiến cống được nuôi trong chuồng ngựa hoàng gia.
Đại cữu phụ của Thôi Gia Nhu là thái phó tự khanh chưởng quản xe ngựa trong cung, may mắn thường xuyên gặp được bảo mã kia. Nàng thường xuyên đi đến trước mặt đại cữu phụ làm nũng một lúc, nhưng cho dù đại cữu phụ cực kỳ sủng ái nàng, lại cực kỳ cường ngạnh trên chuyện này, mộng đẹp nàng muốn gặp hãn huyết bảo mã chưa bao giờ được thực hiện.
Mà theo luật Quy Tư, hãn huyết bảo mã chỉ có thể do Quy Tư Vương sở hữu, tất cả đều nuôi ở trong cung thành của Quy Tư Thành, ngay cả trong tay Bạch Ngân Thân Vương phú quý nhất cũng không có được một con.
Cho nên, nếu nói nhân sinh nữ ăn chơi trác táng hưởng hết vinh hoa phú quý này còn gì tiếc nuối "Chưa thấy qua thần mã" tuyệt đối đứng hàng thứ nhất.
Mấy con hãn huyết bảo mã sắp đến sân thi đấu… Tin tức tốt này quả thực làm nàng đêm không thể chợp mắt.
Chỉ có điều, cùng với tin tức tốt xuất hiện, còn có một tin tức xấu.
An Tây Đại Đô Hộ Tiết Lang cũng sẽ đi tới, mượn việc này chính thức xuất hiện trước dân chúng Quy Tư.
Vừa nhắc tới kẻ thù không đội trời chung, hãn huyết bảo mã cũng mất linh.
Lúc này nàng bèn nhịn đau quyết định, nhắm mắt làm ngơ, không đi!
Nhưng không dễ gì chịu đựng đến ngày lễ đua ngựa, mặt trời nửa mọc lên cao, nàng tiễn Bạch Tam Lang đi, năm vị cô nương khác đã xuất giá của Bạch gia liền kết bè kết đảng trở về nhà mẹ đẻ, muốn trước khi đi đến trường đua ngựa, ở nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi trước một chút.
Các cô nương Bạch gia đều kế tục khuôn mặt tròn của Bạch Ngân thân vương, đôi mắt sáng long lanh của vương phi, ở trên thảo nguyên này là mỹ nhân nổi tiếng.
Đáng quý hơn là, năm tỷ muội người này còn nhiệt tình hơn người kia.
Năm vị nữ lang đã sớm nghe nói đệ đệ của các nàng phá lệ được một vị phu tử thu phục, về nhà mẫu thân trạm thứ nhất đồng loạt chạy tới chỗ Gia Nhu.
Đợi đến khi nhìn thấy người còn là một tiểu lang quân cực kỳ tuấn tú, lại mừng rỡ không ngậm miệng lại được, năm tỷ muội đồng loạt tiến lên giữ chặt tay nàng không buông ra.
Giao tiếp với nữ tử là sở trường của Gia Nhu. Khen đẹp cũng có thể thay đổi đa dạng, lại đúng lúc chia sẻ hai phương thuốc dưỡng nhan, năm vị Bạch nữ lang quả thực cười tươi như nở hoa.
Chỉ có điều các cô gia cùng đi theo lại bỗng nhiên tụ cùng một chỗ bắt đầu giám định và thưởng thức bảo kiếm, khi bảo kiếm ra khỏi vỏ, toàn bộ ánh mắt kia rơi vào trên người nàng, nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Bị dọa như vậy, nàng quyết đoán từ biệt mỹ nhân, nhanh nhảu dắt Đại Lực đi lên đường đến lễ đua ngựa.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta đi tới Quy Tư, ngày đầu tiên vào thành đã đánh mất bát đồng, suýt nữa phụ lòng Thôi muội muội. Cũng may ta đa tài đa nghệ, thông minh toàn năng, căn bản không lo không có cơm ăn.”
“Cứ như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên là như thế. Nếu ngươi không tin, ta đây cũng không có cách nào khác.”
Tiết Lang ngước mắt cẩn thận nhìn nàng, nhưng thấy nàng ngẩng cao đầu đứng thẳng tắp trước mặt hắn, bộ dáng không dễ dàng cúi đầu.
Nói thật, với sự khéo léo của "y", hắn nhiều nhất chỉ tin ba phần đối với lời nói của "y".
Nhưng hôm nay xem ra, người cuối cùng Thôi Ngũ Nương gặp trước khi mất tích tạm thời chỉ có Phan An này. Tin hay không, hắn cũng không thể dễ dàng kết luận.
“Nói mới nhớ, ngươi hỏi Thôi Ngũ Nương làm gì?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng nhớ lại cực nhanh.
Nếu nói trước đây nàng lấy thân phận Thôi Gia Nhu trêu chọc hắn cũng chỉ có lần vào hai năm trước hắn hồi kinh hiến tù binh, nàng nấp ở trên cây suýt nữa bị coi là thích khách, gây ra một chút náo loạn, tổn hại uy vũ kiêu hùng của hắn mà thôi.
Nếu người này ghi tạc chuyện này trong lòng, bỗng nhiên muốn tìm nàng báo thù... Nàng đánh giá hắn mấy lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn cụp mắt tựa như đang trầm tư, lập tức xông lên phía trước ôm lấy cánh tay hắn, cắn một ngụm vào trên hổ khẩu của hắn.
Trong lòng hắn chán ghét lập tức buông tay.
Nàng thừa dịp chớp mắt này cướp đi công nghiệm từ trong tay hắn, cũng không để ý mặt mũi gì, trước tiên nhét vào trong thắt lưng quần, lui về phía sau hai bước khiêu khích hắn từ xa xa: "Ngươi dám cởi quần tiểu gia thì chứng thực ngươi là đại đoạn tụ, từ nay về sau ta sẽ dựa vào ngươi, đời đời kiếp kiếp làm phu phu với ngươi, dùng cùng một đôi, ngủ cùng một cái giường, ngâm cùng một cái bồn tắm!"
Hắn dường như triệt để kinh sợ bởi lời nói của nàng, con ngươi thâm trầm khóa lấy nàng như đang suy nghĩ muốn giết nàng trước, hay là đánh nàng trước, hay là đánh trước rồi giết sau, một lúc lâu mới lạnh mặt nói tiếp: "Câu hỏi thứ hai, hiện tại rốt cuộc Thôi Ngũ Nương ở nơi nào?"
“Không biết!” Nàng hét lớn một tiếng.
Vừa vặn bên cạnh có tôi tớ bưng trái cây đi qua, nàng lập tức theo sau không quay đầu lại.
Mãi cho đến khi nàng đi theo tôi tớ lên bục, hắn mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn tay trái, một vòng dấu răng mang máu, chỉnh tề in trên hổ khẩu.
-
Tìm một cái cớ đau đầu khó chịu không tiện tiếp khách, Thôi Gia Nhu thành công chối từ thịnh yến thân vương phủ chiêu đãi khách quý, ngay cả thiên viện của mình cũng không trở về, trực tiếp trốn đi đến lều dê trong nhà Cổ Lan mới kết bạn hôm nay, cũng thành công kiếm được một bữa cơm trưa.
A ma của Cổ Lan là A Cát đã lấy tất cả những món ăn quý giá nhất mà gia đình đã tích lũy được tiếp đãi nàng không chút keo kiệt.
Mãi đến khi Cổ Lan đưa tin tức nói đoàn người Tiết Lang kia đã rời đi, nàng mới vén màn trướng lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy đoàn người kia đã cưỡi ngựa xuống cầu Trường An, thế đi vô cùng vội vàng, bộ dáng không giống muốn đi vòng vèo, lúc này nàng mới yên lòng ra khỏi trướng trở về thiên viện của mình.
Ban đêm, trong sương phòng đóng kín cửa sổ, ở giữa mấy cái bàn gỗ hoàng hoa lê là một cái chung sàng tinh xảo.
Hai bên bàn có hai vị lang quân đang ngồi quỳ.
Tuấn mỹ uyển chuyển hàm xúc chính là Thôi Gia Nhu dưới da Phan An.
Người khỏe mạnh như bò Tây Tạng là Bạch Tam Lang.
Gia Nhu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Bạch Tam Lang: "Muốn học khống chế điểm, ngươi phải đồng ý với vi sư, không thể dùng cho một ván cược một đồng tiền trở lên.”
“Một đồng? Không phải chỉ có năm văn thôi sao? Một cái bánh nướng trong thành Quy Tư cũng phải hai văn rồi.”
"Vì sao đồ nhi theo sư phụ học lắc ra một trụ xúc xắc, sư phụ chưa từng đặt giới hạn?"
"Lắc ra một trụ chỉ là huyễn kỹ dùng để khoe khoang mà thôi, cái hôm nay mới chính là bản lĩnh thật sự. Đừng nói đến ngươi, năm đó vi sư học một chiêu này cũng bị sư tôn ngươi yêu cầu thề không thể đánh bạc. Nếu không..."
“Nếu không cái gì?”
“Nếu không, dung nhan kinh thế của vi sư sẽ bị hủy đi.”
Bạch Tam Lang hít sâu một hơi: "Sư tôn lại tàn nhẫn như vậy ư?”
Cho nên, ngươi cũng phải thề độc, tế ra chuyện ngươi quan tâm nhất. Vi sư thấy ngươi dường như chung tình với Ba Nhĩ cô nương ở đầu kia thảo nguyên, nếu ngươi vi phạm môn quy, vi sư sẽ nguyền rủa ngươi cùng Ba Nhĩ là huynh muội ruột thịt thất lạc nhiều năm.”
“Cái này cũng quá độc rồi đó?”
“Vậy ngươi còn muốn học không?”
Bạch Tam Lang nhẫn nhịn, cuối cùng cắn răng một cái: "Học!”
-
Khi toàn bộ hoa hạnh trên thảo nguyên Quy Tư rụng hết, bắt đầu kết ra quả xanh to bằng trân châu, Quy Tư rốt cục cũng nghênh đón lễ đua ngựa mỗi năm một lần.
Trong lễ hội long trọng này, tất cả các bộ lạc và vương thất trên thảo nguyên Quy Tư đều sẽ tham dự. Vài loại ngựa quý trọng cũng sẽ xuất hiện trong lễ hội đua ngựa, ví dụ như hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết.
Ở Trường An, hãn huyết bảo mã do các tiểu quốc phía tây tiến cống được nuôi trong chuồng ngựa hoàng gia.
Đại cữu phụ của Thôi Gia Nhu là thái phó tự khanh chưởng quản xe ngựa trong cung, may mắn thường xuyên gặp được bảo mã kia. Nàng thường xuyên đi đến trước mặt đại cữu phụ làm nũng một lúc, nhưng cho dù đại cữu phụ cực kỳ sủng ái nàng, lại cực kỳ cường ngạnh trên chuyện này, mộng đẹp nàng muốn gặp hãn huyết bảo mã chưa bao giờ được thực hiện.
Mà theo luật Quy Tư, hãn huyết bảo mã chỉ có thể do Quy Tư Vương sở hữu, tất cả đều nuôi ở trong cung thành của Quy Tư Thành, ngay cả trong tay Bạch Ngân Thân Vương phú quý nhất cũng không có được một con.
Cho nên, nếu nói nhân sinh nữ ăn chơi trác táng hưởng hết vinh hoa phú quý này còn gì tiếc nuối "Chưa thấy qua thần mã" tuyệt đối đứng hàng thứ nhất.
Mấy con hãn huyết bảo mã sắp đến sân thi đấu… Tin tức tốt này quả thực làm nàng đêm không thể chợp mắt.
Chỉ có điều, cùng với tin tức tốt xuất hiện, còn có một tin tức xấu.
An Tây Đại Đô Hộ Tiết Lang cũng sẽ đi tới, mượn việc này chính thức xuất hiện trước dân chúng Quy Tư.
Vừa nhắc tới kẻ thù không đội trời chung, hãn huyết bảo mã cũng mất linh.
Lúc này nàng bèn nhịn đau quyết định, nhắm mắt làm ngơ, không đi!
Nhưng không dễ gì chịu đựng đến ngày lễ đua ngựa, mặt trời nửa mọc lên cao, nàng tiễn Bạch Tam Lang đi, năm vị cô nương khác đã xuất giá của Bạch gia liền kết bè kết đảng trở về nhà mẹ đẻ, muốn trước khi đi đến trường đua ngựa, ở nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi trước một chút.
Các cô nương Bạch gia đều kế tục khuôn mặt tròn của Bạch Ngân thân vương, đôi mắt sáng long lanh của vương phi, ở trên thảo nguyên này là mỹ nhân nổi tiếng.
Đáng quý hơn là, năm tỷ muội người này còn nhiệt tình hơn người kia.
Năm vị nữ lang đã sớm nghe nói đệ đệ của các nàng phá lệ được một vị phu tử thu phục, về nhà mẫu thân trạm thứ nhất đồng loạt chạy tới chỗ Gia Nhu.
Đợi đến khi nhìn thấy người còn là một tiểu lang quân cực kỳ tuấn tú, lại mừng rỡ không ngậm miệng lại được, năm tỷ muội đồng loạt tiến lên giữ chặt tay nàng không buông ra.
Giao tiếp với nữ tử là sở trường của Gia Nhu. Khen đẹp cũng có thể thay đổi đa dạng, lại đúng lúc chia sẻ hai phương thuốc dưỡng nhan, năm vị Bạch nữ lang quả thực cười tươi như nở hoa.
Chỉ có điều các cô gia cùng đi theo lại bỗng nhiên tụ cùng một chỗ bắt đầu giám định và thưởng thức bảo kiếm, khi bảo kiếm ra khỏi vỏ, toàn bộ ánh mắt kia rơi vào trên người nàng, nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Bị dọa như vậy, nàng quyết đoán từ biệt mỹ nhân, nhanh nhảu dắt Đại Lực đi lên đường đến lễ đua ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất