Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 22: Tin Dữ

Trước Sau
Nơi tổ chức lễ hội đua ngựa ở lân cận núi Côn Lôn, phải cưỡi lừa đi hơn một canh giờ, hương dân kết bạn đi ven đường không kể già trẻ, Gia Nhu chỉ cần đi theo đám người là được.

Gần tới buổi trưa mặt trời đã tỏa hơi nóng hừng hực, chiếu lên sông Tây Xuyên một mảnh ánh vàng rực rỡ.

Đi trên cầu Trường An ngang qua sông Tây Châu một lát đã có thể nhìn thấy bóng dáng phòng xá đóng quân An Tây quân.

Các binh sĩ mồ hôi đầm đìa, bận rộn khí thế ngất trời.

Từ sau khi Bạch Ngân thân vương giao mảnh đất phong này cho quân An Tây, tiến độ xây dựng ngôi nhà này quả thực thay đổi từng ngày. Mấy ngày trước nàng còn phải đi về phía trước một lúc mới có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, mà hiện tại ngay cả bùn dính trên mặt tướng sĩ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ sợ qua một hai ngày nữa, bọn họ có thể xây đến lân cận Bạch gia thôn trang. Ác nhân Tiết Lang tản bộ sau giờ ngọ, chân dài bước một bước đã có thể đứng trước mặt nàng.

Thật đúng là một tin dữ.

Khi một người một lừa đi đến đầu kia của cầu Trường An, thấy một đám dê trùng trùng điệp điệp đi ra từ sau căn nhà kia, Cổ Lan ở trong đó, một bó cỏ trên lưng đè ép thân thể nho nhỏ của cô bé cong cong.

Mấy ngày gần đây cô bé thường chăn dê ở chỗ này, thừa dịp các quân sĩ đào đất bèn đào cỏ tươi lên thu thập lại, phơi khô sau đó cất giữ kỹ càng, đợi đến thu đông sẽ có cỏ khô để dùng.

Gia Nhu cưỡi lừa tiến lên, nhận lấy đống cỏ khô trên lưng Cổ Lan vào tay, hỏi cô bé: "Ta muốn đi đến lễ đua ngựa, nghe nói muội cũng muốn đi? Mau trở về thay xiêm đi, ta chờ muội.”

Mấy ngày trước khi Cổ Lan nhắc tới lễ hội đua ngựa còn cực kỳ chờ mong, bởi vậy còn đặc biệt tìm vị thiếu chủ nhân Bạch Tam Lang này xin nghỉ nửa ngày, lúc này lại lắc đầu, nói: "A ma (*) bị bệnh rồi, nô cùng a huynh muốn chăm sóc cho bà. Nếu phu tử muốn đi có thể đến xin thánh tăng của Tước Lê đại tự một lá linh phù được không? Linh phù nơi đó trừ bệnh là linh nghiệm nhất. Tam Lang nói hàng năm các thánh tăng đều đến lễ hội đua ngựa, bỏ lỡ lần này, nếu đặc biệt đi một chuyến đến Tước Lê đại tự phải đi ròng rã một ngày.”

(*)A ma: bà ngoại

Mấy ngày gần đây Gia Nhu mới biết, tuy rằng nhà A Cát có năm người, nhưng năm xưa trên thảo nguyên hoang tặc náo loạn, đêm giao thừa tặc tử cạy mở chuồng dê nhà A Cát trông coi trộm đi hai trăm con dê.

Tuy rằng Thân vương chưa từng trách phạt, nhưng nhà A Cát đời đời trung bộc nên làm sao có thể an tâm, ngày hôm sau cha nương của Cổ Lan đã lưng đeo tay nải ra ngoài tìm dê.

Đến nay đã đi gần bốn tháng vẫn bặt vô âm tín, những người còn lại trong nhà đều là già yếu bệnh tàn.

“Là bệnh gì? Đã khám lang trung chưa?”

Cổ Lan lắc đầu: "Mấy năm trước vu y từng xem qua, nói a ma bị ác quỷ quấn thân, là mối hận cũ kiếp trước nên không thể chữa khỏi."

Làm sao tin được vu y chứ?

Gia Nhu không khỏi nhíu mày nhìn về phía sau.

Bình thường lúc thời tiết tốt, lão A Cát sẽ ngồi ở ngoài lều cắt cỏ mặt hướng về phía tây, bởi vì lúc trước nhi tử cùng tức phụ của bà đi về phía tây, nếu trở về tất nhiên cũng trở về từ phía tây.

Vị trí hiện tại của Gia Nhu có thể nhìn thấy chuồng dê cực lớn của Bạch Ngân thân vương, cùng với màn lều nho nhỏ bên cạnh chuồng dê.



Quả nhiên không có bóng dáng bà cụ kia.

Gia Nhu nói: "Nếu muội nói một câu "Phan phu tử là mỹ nam đệ nhất thiên hạ", cũng không phải bổn phu tử không thể chạy một chuyến thay muội.”

Cổ Lan nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nửa buổi sáng rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười. Tính tình cô bé xưa nay không phải thích nịnh nọt, lúc nói lời khen tặng này có chút lắp bắp.

Rốt cuộc cũng nói xong, Gia Nhu cố ý nhíu chặt mày: "Nghe có chút trái lương tâm!”

“Không trái lương tâm, là thật lòng, Phan phu tử tuấn tú nhất, tuấn tú nhất!" Cổ Lan vội vàng nhấn mạnh.

Gia Nhu lúc này mới cười: "Được rồi, nể tình muội thành tâm, bổn phu tử sẽ giúp muội lần này.”

Cổ Lan vội nói: "Phu tử chờ một chút..." Rồi vội vã tiếp nhận đống cỏ khô, nhảy lên con la buộc ở một bên đi về phía lều dựng bên cạnh chuồng dê.

Đợi qua không lâu lại mang theo một cái túi vải cao nửa người, căng phồng tới, bên trong là một túi lông dê, vừa thấy đã biết là lông dê ngày thường trên lông dê rớt ra lúc chăn dê, cũng không phải lông dê ngay ngắn cắt xuống theo mùa để nộp lên. Mặc dù lông lộn xộn có hơi khó coi nhưng lại được tẩy rửa sạch sẽ, cũng không trộn lẫn chút cỏ khô lá nát gì.

“Đây là tiền nhang dầu xin linh phù. Xin phu tử nói với cao tăng, đêm qua nô và a huynh đã dập đầu tổng cộng một trăm cái về phía Tước Lê đại tự, cũng đủ cầu được linh phù.”

Qua lời nhắc nhở này, Gia Nhu mới nhìn thấy trán cô bé có một mảng xanh tím chứ không phải dính bùn.

Gia Nhu nhận lấy túi vải ước lượng, không tính là nhẹ.

Nàng buộc kỹ túi ở trên người Đại Lực, bẻ hai cây liễu buộc thành mũ rơm trùm lên đầu che nắng, phất phất tay với Cổ Lan: "Yên tâm, nhất định sẽ xin về thay muội!"

Quy Tư tháng tư được màu xanh biếc mênh mông vô bờ cuốn lấy, trời xanh không mây, đám mây bồng bềnh trắng đến kinh người, hết đóa này vây quanh đóa khác giống như sóng biển trong nháy mắt bị đông lạnh, bất động chất đống ở phía chân trời.

Đỉnh Tiên Nữ ở núi Côn Luân dựa sát vào đám mây, tăng thêm vài phần lười biếng thân thiết so với cao quý lạnh lùng lúc bình thường.

Đại Lực đã lâu không ra khỏi cửa viện nên cực kỳ vui vẻ, một đường bắt bướm đuổi ong, mệt mỏi bèn dừng lại bên dòng suối nhỏ uống vài ngụm nước sông thấm lạnh, hơi thở hổn hển vài hơi lại tiếp tục vui vẻ đi về phía trước.

Thế nên chờ nàng đến trường đua ngựa, nơi đó đã biển người tấp nập, đừng nói có một Tiết Lang lẫn trong đó, cho dù có mười người cũng không gặp được.

Trường đua ngựa là một bãi cỏ bị khe núi bốn phía kẹp lấy, ước chừng lớn bằng nửa thành Quy Tư. Nhưng sân thi đấu chân chính chỉ chiếm tối đa bốn phần, những chỗ còn lại bị phân cách thành mấy nơi.

Có nơi dùng để nhốt ngựa, cũng có nơi dùng để dựng bảo trướng cho quý nhân nghỉ ngơi.

Phần lớn lại được làm thành chợ, người mua bán thức ăn, gia súc, vải vóc, nông cụ nhiều không kể xiết.

Mặc dù chưa bắt đầu đua ngựa, người Quy Tư trời sinh thích náo nhiệt đã lên dây đàn, vừa múa vừa hát, cực kỳ sung sướng.

Gia Nhu giơ tay dựng một cái lều che trên trán, chỉ thấy ở giữa một loạt bảo trướng phía đông có một cái lều lớn nhất vô cùng khác biệt, thêu đầy hoa văn bảo tướng tầng tầng lớp lớp trên vải nỉ, là hoa văn Phật tổ thích nhất.



Màn trướng Tước Lê đại tự trong miệng Cổ Lan hẳn là chỗ đó.

Lúc này hãn huyết bảo mã còn chưa được đưa tới, nàng cột Đại Lực lên một sườn cỏ râm mát, cởi túi nước treo ở bên hông, ôm một túi lông dê Cổ Lan phó thác, đi tới trướng của Tước Lê đại tự trước tiên.

Đi đến trước một hàng trướng cực kỳ rộng lớn hoa mỹ, trùng hợp gặp được đồ nhi tốt của nàng.

Bạch Tam Lang chuẩn bị vài bộ xúc xắc, nhiệt tình muốn ở trước mặt mấy chục vị biểu huynh, các đường huynh bộc lộ thân thủ, để được tôn lên hàng đầu.

Nhưng mỗi ván thắng thua chỉ có một đồng tiền, ai còn cảm thấy hứng thú nữa chứ?!

Hắn đã ôm một trái tim rạo rực đến nơi này từ sáng sớm , đến bây giờ còn chưa mở được một ván nào.

Lúc này cũng vừa mới bị một vị biểu huynh dễ nói chuyện nhất cự tuyệt, đang là thời điểm ủ rũ.

Cúi xuống nhìn thấy Gia Nhu, hắn gần như xông về phía nàng với sức lực như xông về phía cha hắn.

Nàng nhanh tay lẹ mắt vội vàng trốn sang bên cạnh, mới tránh va thành một đống với hắn.

“Phu tử! Môn quy có thể sửa lại không? Một đồng tiền đánh cuộc căn bản không thể tìm thấy người chơi với ta!”

Vừa lúc tay Gia Nhu mỏi nhừ, thuận thế nhét túi vào lòng hắn: "Vi sư suy nghĩ chút đã.”

“Nghĩ đến khi nào?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Lúc này đã có thể thấy rất nhiều binh sĩ kết thành đàn sát vai đi qua. Hôm nay mặc dù người đông nghìn nghịt, khả năng gặp gỡ với Tiết Lang không lớn, nhưng để đảm bảo, nàng vẫn hỏi thăm trước: "Vậy trướng của Ác nhân kia ở nơi nào?"

“Ai? Ai là Ác nhân?”

“Đương nhiên là Tiết Lang rồi, mặt xanh răng trắng, bộ mặt đáng ghét!”

Bạch Tam Lang nhìn chung quanh, nói: "Gần đây là màn của Đô Hộ phủ Bắc Đình, Đô Hộ phủ An Tây còn ở phía trước.”

“Vậy là tốt rồi. Tiết ác nhân lần trước suýt nữa dùng kế tách thầy trò ta ra, vẫn may chúng ta phối hợp đắc lực mới phá được quỷ kế của hắn. Người này cáo già, dụng tâm hiểm ác, là kẻ thù lớn của Phan An ta.”

Mặc dù thanh âm của nàng không lớn, rèm trướng của một trướng gần đó lại nhẹ nhàng nhấc lên một góc, một vị võ tướng mặc giáp trụ thò đầu ra ngoài.

Hắn ta vừa hăng hái bừng bừng xem náo nhiệt, vừa thấp giọng trêu ghẹo với thanh niên tuấn lãng đang cúi rạp xem xét công văn cũ: "Có người đang khen ngươi..."

Thanh niên trẻ tuổi nhướng mắt, mặt không chút thay đổi ném ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt âm trầm giống như hải quái đang ẩn nấp trong mặt biển yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau