Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 27: Linh Phù Đâu?
Hắn phì cười một tiếng hiếm thấy, hai chân kẹp bụng ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Lúc này nàng mới phản ứng lại, tên này đang trêu chọc nàng.
Nàng đánh ngựa đuổi theo, la lên: "Ngươi có thể ngăn cản bọn họ giết ngựa không? Là do bọ cạp đỏ gây họa, ngựa vô tội mà.”
Trả lời nàng chỉ có gió đêm táp vào mặt.
Đi được nửa đường, phía trước có người đốt đuốc tìm tới.
Tiết Đại Đô Hộ lần đầu xuất hiện đã mất tích, quấy nhiễu rất nhiều quý nhân của Quy Tư. Hôm nay hễ thân vương đến lễ đua ngựa đều tìm đến, Quy Tư vương bởi vì lớn tuổi nên mặc dù chưa đến cũng để lại cận thị của ông ta, để người có thể truyền tin tức về bất cứ lúc nào.
Quý nhân đều vây quanh Tiết Lang, e sợ hắn bị thương.
Cũng may Bạch Tam Lang là đồ nhi tốt, lập tức đánh ngựa tới chỗ Thôi Gia Nhu, trong tay còn kéo theo Đại Lực.
Nàng vội vàng nháy mắt với Bạch Tam Lang, hướng về phía Tiết ác nhân bảo hắn mang theo Đại Lực đi nấp một chút, chớ để tên cái gì cũng ăn nhìn thấy.
Hiển nhiên ăn ý của Bạch Tam Lang với nàng còn kém một chút, vừa phất tay vừa lớn tiếng la lên: "Phu tử, Đại Lực cứ kêu he he he mãi, nó đang gấp gáp tìm người đây!"
Đại Lực chỉ nhận một mình nàng, ngay cả trong tay Bạch Tam Lang cũng bướng bỉnh không đi đường đàng hoàng, cho đến khi nhìn thấy nàng rốt cục cũng vui mừng "he he he" một tiếng, vui vẻ nhảy về phía nàng.
Nhưng vừa mới tới trước mặt, nó cọ một vòng quanh người nàng đã ngửi thấy mùi ngựa khác, nhất thời bướng bỉnh đi về bên cạnh Tam Lang, quay đầu không để ý tới nàng.
Nàng không để ý nó đang cáu kỉnh, tiến lên mạnh mẽ bẻ đầu lừa của nó, muốn nắm dây cương đi trước một bước, rồi lại lo lắng cho con hắc mã kia.
Ngựa vô tội mà.
Nàng đang muốn thương lượng với Bạch Tam Lang, muốn hắn khi bất đắc dĩ hãy lấy ra toàn bộ sự khốn nạn nhất của công tử bột Quy Tư để cướp ngựa thay nàng, bên tai lại nghe được Tiết Lang đang nhắc tới nguyên nhân khiến ngựa chấn kinh lần này, là do một con bò cạp làm loạn, cũng không đề cập tới đó là bò cạp đỏ chỉ có trong sa mạc, cũng không nói bò cạp đỏ kia khéo là vừa vặn kẹp vào chỗ bụng ngựa mềm mại nhất, phảng phất như toàn bộ mọi chuyện thật sự chỉ là một lần trùng hợp.
“Tính ra ngựa này thân hình mạnh mẽ, tính tình kiêu ngạo nhưng không hoang dã, có phong thái quân tử trong đám ngựa. Nếu ngựa trong An Tây quân đều như thế lo gì không bảo vệ tốt Quy Tư.”
Mặc dù chỉ dăm ba câu, ý tán thưởng không cần nói rõ cũng hiểu.
Lần ngựa chấn kinh này dù nguy hiểm, nhưng cũng không có người bị thương, mấy đứa nhỏ từng bị đàn ngựa vây quanh ở giữa cũng chỉ là bị kinh hãi mà không tổn thương đến da thịt. Các vương tử ở hiện trường cũng không truy cứu nữa, chỉ nhao nhao phụ họa Tiết Lang, khen hắn mắt tinh như đuốc, Bá Nhạc biết ngựa.
Gia Nhu không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt Tiết Lang trầm ổn, nói đùa trao đổi với mọi người ở hiện trường, vẫn mang phong thái Đại Đô Hộ đường đường của hắn.
Giống như một chút tinh ranh hắn toát ra trước đây không lâu chỉ là ảo giác của nàng.
-
Khi trăng sáng trên trời nhô lên cao, mọi người Bạch gia rốt cục cũng đến trước cửa thôn trang, nhất thời người vui chó sủa, thoắt cái đã đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm tối.
Gia Nhu đưa Đại Lực về viện, không nghỉ ngơi mà ra khỏi thôn theo cửa hông.
Dưới ánh trăng, Cổ Lan đã dựa vào một gốc cây hồ dương bên ngoài thôn trang chờ nàng.
Bóng dáng nho nhỏ của cô bé nhảy bật lên dưới ánh trăng, còn chưa tới trước mặt đã vội vàng gọi: "Phu tử?"
Nàng bèn cho cô bé một ánh mắt "Hết thảy thỏa đáng", vừa đi theo cô bé đến phương hướng chuồng dê phía xa, vừa hỏi: "Bệnh của a ma muội thế nào rồi?"
Trên mặt Cổ Lan lập tức thêm sầu lo: "Càng thở gấp, trước đây chưa từng có lần nào nặng như hôm nay.”
Quả nhiên lại đi về phía trước một lúc, còn mấy chục bước nữa sẽ đến cái trướng bên cạnh chuồng dê, đã có thể nghe được tiếng ho khan liên miên không ngừng, khiến người nghe cũng muốn ngứa tim ngứa phổi.
Trước đây lần nào nàng đi ngang qua, nếu đúng lúc lão A Cát phơi cỏ nhìn thấy nàng đều sẽ buông công việc trong tay xuống, dập đầu với nàng trước. Giống như vô số người hầu trên thảo nguyên này, trời sinh đã mang theo kính sợ đối với bề trên.
Nhưng tối nay lão A Cát cằn cỗi nằm trên giường, cụp mí mắt, ngoại trừ thỉnh thoảng nổi cơn ho khan sẽ ngủ thật say.
Bạch Ngân thân vương cũng không hà khắc đối với lão bộc nhiều thế hệ, ngược lại còn chăm sóc bọn họ rất nhiều, gió đêm bên ngoài gào thét, trong lều lại không cảm nhận được bao nhiêu gió. A huynh của Cổ Lan đang ngồi xổm trên mặt đất đốt một loại cành khô, tăng thêm sự ngột ngạt trong trướng này.
Cổ Lan chỉ vào cành khô: "Vu y nói có thể trừ tà.”
Gia Nhu nhíu mày, xét từ lão A Cát mơ màng nằm trên giường cho thấy, rõ ràng thánh chỉ trong miệng vu y cũng không thể coi là thật.
Ngay cả linh phù nàng hôm nay đi cầu, chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa đến an ủi tâm lý. Thứ lão A Cát chân chính cần là được lang trung trị liệu.
Lúc này dường như lão A Cát cảm nhận được sự tồn tại của nàng, bỗng nhiên bắt đầu ở trên giường quơ tay mấy cái, giãy dụa xua đuổi nàng, tuy rằng ánh mắt còn nhắm lại nhưng trong miệng lại ô ô lẩm bẩm gì đó, đã không thể nghe hiểu bà ấy đang nói cái gì.
Cổ Lan lập tức sốt ruột: "Tà quấy lại quấy nhiễu A ma sao, Phan phu tử, linh phù đâu?”
Gia Nhu không biết linh phù có hữu dụng hay không, thò tay vào vạt áo sờ sờ, không khỏi dừng lại.
Linh phù đâu? Linh phù dùng khăn gói kỹ đâu?
"Phu tử, phu tử?" Bên tai là thanh âm thúc giục của Cổ Lan.
Nàng ngẩn ngơ, rốt cuộc cũng móc tay ra. Trong tay cầm một nắm cỏ khô lúc chạng vạng nàng đút cỏ cho hắc mã ăn.
“Vật này, vật đó là linh thảo... "Nàng lắp bắp nói: “Cao tăng nói, trước tiên đốt linh thảo này, chậm rãi đốt hết giống như đàn hương. Linh phù, linh phù…”
Cổ Lan ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, làm như nghe không hiểu rốt cuộc nàng đang nói cái gì.
“Cao tăng tính toán một quẻ, nói lão A Cát tà quấy nhập thể đã nhiều năm, linh phù kia ít nhất cần cung phụng ở trước Phật hai ngày, pháp lực tăng lên nhiều mới có thể phù trợ trừ tà. Linh thảo này có thể tạm thời áp chế tà quấy, bảo vệ tính mạng bà ấy.”
Nàng nói xong một câu, trên trán đã ướt đẫm một mảnh.
Từ nhỏ đến lớn, nàng dễ dàng nói ra hàng trăm hàng ngàn lời nói dối, nhưng vào lúc này lại gian nan nhất.
Trong mắt Cổ Lan tỏa ra ánh sáng: "Thật sao? Nghe nói linh phù trong Tước Lê đại tự đặc biệt cung phụng trước Phật, hoặc là phải trả một số tiền lớn, hoặc là phải có duyên mới có được. A ma thật sự có thể lấy được linh phù kia ư?”
Nàng không đành lòng nhìn kỹ sự trong suốt trong mắt Cổ Lan, kiên trì nói: "Cao tăng nói hữu duyên, vậy ắt hữu duyên. Hai ngày sau ta sẽ xuất phát đi lấy về cho muội.”
Lúc này nàng mới phản ứng lại, tên này đang trêu chọc nàng.
Nàng đánh ngựa đuổi theo, la lên: "Ngươi có thể ngăn cản bọn họ giết ngựa không? Là do bọ cạp đỏ gây họa, ngựa vô tội mà.”
Trả lời nàng chỉ có gió đêm táp vào mặt.
Đi được nửa đường, phía trước có người đốt đuốc tìm tới.
Tiết Đại Đô Hộ lần đầu xuất hiện đã mất tích, quấy nhiễu rất nhiều quý nhân của Quy Tư. Hôm nay hễ thân vương đến lễ đua ngựa đều tìm đến, Quy Tư vương bởi vì lớn tuổi nên mặc dù chưa đến cũng để lại cận thị của ông ta, để người có thể truyền tin tức về bất cứ lúc nào.
Quý nhân đều vây quanh Tiết Lang, e sợ hắn bị thương.
Cũng may Bạch Tam Lang là đồ nhi tốt, lập tức đánh ngựa tới chỗ Thôi Gia Nhu, trong tay còn kéo theo Đại Lực.
Nàng vội vàng nháy mắt với Bạch Tam Lang, hướng về phía Tiết ác nhân bảo hắn mang theo Đại Lực đi nấp một chút, chớ để tên cái gì cũng ăn nhìn thấy.
Hiển nhiên ăn ý của Bạch Tam Lang với nàng còn kém một chút, vừa phất tay vừa lớn tiếng la lên: "Phu tử, Đại Lực cứ kêu he he he mãi, nó đang gấp gáp tìm người đây!"
Đại Lực chỉ nhận một mình nàng, ngay cả trong tay Bạch Tam Lang cũng bướng bỉnh không đi đường đàng hoàng, cho đến khi nhìn thấy nàng rốt cục cũng vui mừng "he he he" một tiếng, vui vẻ nhảy về phía nàng.
Nhưng vừa mới tới trước mặt, nó cọ một vòng quanh người nàng đã ngửi thấy mùi ngựa khác, nhất thời bướng bỉnh đi về bên cạnh Tam Lang, quay đầu không để ý tới nàng.
Nàng không để ý nó đang cáu kỉnh, tiến lên mạnh mẽ bẻ đầu lừa của nó, muốn nắm dây cương đi trước một bước, rồi lại lo lắng cho con hắc mã kia.
Ngựa vô tội mà.
Nàng đang muốn thương lượng với Bạch Tam Lang, muốn hắn khi bất đắc dĩ hãy lấy ra toàn bộ sự khốn nạn nhất của công tử bột Quy Tư để cướp ngựa thay nàng, bên tai lại nghe được Tiết Lang đang nhắc tới nguyên nhân khiến ngựa chấn kinh lần này, là do một con bò cạp làm loạn, cũng không đề cập tới đó là bò cạp đỏ chỉ có trong sa mạc, cũng không nói bò cạp đỏ kia khéo là vừa vặn kẹp vào chỗ bụng ngựa mềm mại nhất, phảng phất như toàn bộ mọi chuyện thật sự chỉ là một lần trùng hợp.
“Tính ra ngựa này thân hình mạnh mẽ, tính tình kiêu ngạo nhưng không hoang dã, có phong thái quân tử trong đám ngựa. Nếu ngựa trong An Tây quân đều như thế lo gì không bảo vệ tốt Quy Tư.”
Mặc dù chỉ dăm ba câu, ý tán thưởng không cần nói rõ cũng hiểu.
Lần ngựa chấn kinh này dù nguy hiểm, nhưng cũng không có người bị thương, mấy đứa nhỏ từng bị đàn ngựa vây quanh ở giữa cũng chỉ là bị kinh hãi mà không tổn thương đến da thịt. Các vương tử ở hiện trường cũng không truy cứu nữa, chỉ nhao nhao phụ họa Tiết Lang, khen hắn mắt tinh như đuốc, Bá Nhạc biết ngựa.
Gia Nhu không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt Tiết Lang trầm ổn, nói đùa trao đổi với mọi người ở hiện trường, vẫn mang phong thái Đại Đô Hộ đường đường của hắn.
Giống như một chút tinh ranh hắn toát ra trước đây không lâu chỉ là ảo giác của nàng.
-
Khi trăng sáng trên trời nhô lên cao, mọi người Bạch gia rốt cục cũng đến trước cửa thôn trang, nhất thời người vui chó sủa, thoắt cái đã đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm tối.
Gia Nhu đưa Đại Lực về viện, không nghỉ ngơi mà ra khỏi thôn theo cửa hông.
Dưới ánh trăng, Cổ Lan đã dựa vào một gốc cây hồ dương bên ngoài thôn trang chờ nàng.
Bóng dáng nho nhỏ của cô bé nhảy bật lên dưới ánh trăng, còn chưa tới trước mặt đã vội vàng gọi: "Phu tử?"
Nàng bèn cho cô bé một ánh mắt "Hết thảy thỏa đáng", vừa đi theo cô bé đến phương hướng chuồng dê phía xa, vừa hỏi: "Bệnh của a ma muội thế nào rồi?"
Trên mặt Cổ Lan lập tức thêm sầu lo: "Càng thở gấp, trước đây chưa từng có lần nào nặng như hôm nay.”
Quả nhiên lại đi về phía trước một lúc, còn mấy chục bước nữa sẽ đến cái trướng bên cạnh chuồng dê, đã có thể nghe được tiếng ho khan liên miên không ngừng, khiến người nghe cũng muốn ngứa tim ngứa phổi.
Trước đây lần nào nàng đi ngang qua, nếu đúng lúc lão A Cát phơi cỏ nhìn thấy nàng đều sẽ buông công việc trong tay xuống, dập đầu với nàng trước. Giống như vô số người hầu trên thảo nguyên này, trời sinh đã mang theo kính sợ đối với bề trên.
Nhưng tối nay lão A Cát cằn cỗi nằm trên giường, cụp mí mắt, ngoại trừ thỉnh thoảng nổi cơn ho khan sẽ ngủ thật say.
Bạch Ngân thân vương cũng không hà khắc đối với lão bộc nhiều thế hệ, ngược lại còn chăm sóc bọn họ rất nhiều, gió đêm bên ngoài gào thét, trong lều lại không cảm nhận được bao nhiêu gió. A huynh của Cổ Lan đang ngồi xổm trên mặt đất đốt một loại cành khô, tăng thêm sự ngột ngạt trong trướng này.
Cổ Lan chỉ vào cành khô: "Vu y nói có thể trừ tà.”
Gia Nhu nhíu mày, xét từ lão A Cát mơ màng nằm trên giường cho thấy, rõ ràng thánh chỉ trong miệng vu y cũng không thể coi là thật.
Ngay cả linh phù nàng hôm nay đi cầu, chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa đến an ủi tâm lý. Thứ lão A Cát chân chính cần là được lang trung trị liệu.
Lúc này dường như lão A Cát cảm nhận được sự tồn tại của nàng, bỗng nhiên bắt đầu ở trên giường quơ tay mấy cái, giãy dụa xua đuổi nàng, tuy rằng ánh mắt còn nhắm lại nhưng trong miệng lại ô ô lẩm bẩm gì đó, đã không thể nghe hiểu bà ấy đang nói cái gì.
Cổ Lan lập tức sốt ruột: "Tà quấy lại quấy nhiễu A ma sao, Phan phu tử, linh phù đâu?”
Gia Nhu không biết linh phù có hữu dụng hay không, thò tay vào vạt áo sờ sờ, không khỏi dừng lại.
Linh phù đâu? Linh phù dùng khăn gói kỹ đâu?
"Phu tử, phu tử?" Bên tai là thanh âm thúc giục của Cổ Lan.
Nàng ngẩn ngơ, rốt cuộc cũng móc tay ra. Trong tay cầm một nắm cỏ khô lúc chạng vạng nàng đút cỏ cho hắc mã ăn.
“Vật này, vật đó là linh thảo... "Nàng lắp bắp nói: “Cao tăng nói, trước tiên đốt linh thảo này, chậm rãi đốt hết giống như đàn hương. Linh phù, linh phù…”
Cổ Lan ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, làm như nghe không hiểu rốt cuộc nàng đang nói cái gì.
“Cao tăng tính toán một quẻ, nói lão A Cát tà quấy nhập thể đã nhiều năm, linh phù kia ít nhất cần cung phụng ở trước Phật hai ngày, pháp lực tăng lên nhiều mới có thể phù trợ trừ tà. Linh thảo này có thể tạm thời áp chế tà quấy, bảo vệ tính mạng bà ấy.”
Nàng nói xong một câu, trên trán đã ướt đẫm một mảnh.
Từ nhỏ đến lớn, nàng dễ dàng nói ra hàng trăm hàng ngàn lời nói dối, nhưng vào lúc này lại gian nan nhất.
Trong mắt Cổ Lan tỏa ra ánh sáng: "Thật sao? Nghe nói linh phù trong Tước Lê đại tự đặc biệt cung phụng trước Phật, hoặc là phải trả một số tiền lớn, hoặc là phải có duyên mới có được. A ma thật sự có thể lấy được linh phù kia ư?”
Nàng không đành lòng nhìn kỹ sự trong suốt trong mắt Cổ Lan, kiên trì nói: "Cao tăng nói hữu duyên, vậy ắt hữu duyên. Hai ngày sau ta sẽ xuất phát đi lấy về cho muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất