Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 30: Thậm Thụt
Đêm đã tiễn đưa sôi trào ban ngày đi.
Đền thờ canh ba hoàn toàn lắng đọng.
Chỉ có kim thân của Thích Ca Mâu Ni trên bảo tọa đài sen, mặt còn đang hướng về thế gian, mỉm cười trên mặt vừa thần bí lại hiền hòa.
Tiết Lang đánh giá bốn phía một phen, tin tưởng xung quanh đã không còn người mới kéo vải đen che mặt xuống, từ trong vạt áo móc ra một hòn đá đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lại từ trong ống giày rút ra một thanh chủy thủ, đặt hòn đá vào mũi chủy thủ huơ nhẹ một chút trên đèn, đợi hơi huơ ấm, đầu ngón tay dùng sức một cái nặn hòn đá thành bột mịn, rắc vào trong một chén dầu đã rút tim đèn.
Hắn vừa trộn đều bột đá và dầu vừa ngửa đầu, trong mắt không hề mệt mỏi, ánh mắt bình tĩnh lần lượt lướt đi qua tượng thần lớn nhỏ trong tòa thần điện này.
Tuy điện này là Đại Hùng bảo điện, nhưng cũng không phải chỉ cung phụng Thích Ca Mâu Ni.
Còn có vài tòa tôn thần xếp hai bên.
Nếu nói muốn cho Phật tổ có dị tượng, lúc này bất kỳ một tượng Phật nào ở nơi này đều tùy ý để hắn chọn lựa.
Trụ trì thay thế kia muốn có chỉ thị của Phật tổ mới đồng ý phổ biến tăng y, vậy tối nay có thể thỏa mãn ông ta.
Bột đá trong tay đã trộn đều với dầu, lúc này còn chưa phải lúc ra tay, phải đợi thuốc nhuộm trong đá hòa tan vào trong dầu mới có tác dụng lớn.
Hắn vừa mới thả chén dầu về chỗ cũ, dự định tìm một góc không bắt mắt nghỉ ngơi một chốc, một trận tiếng bước chân cực nhỏ bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến, nghe phương hướng cũng không phải đang tuần đêm ở trong viện mà là đi thẳng đến Đại Hùng bảo điện.
Lông mày hắn nhíu lại, vén một góc rèm cửa sổ vân mây lên, né người tránh vào.
Két "một tiếng, là động tĩnh cửa hông bị đẩy ra.
Tiếp theo lại truyền đến một tiếng "Bùm" đột ngột, như là người tới bị vật gì đó vấp ngã trên mặt đất.
Hắn vén rèm lên một khe hở, tập trung thị lực, không bao lâu rốt cục đã nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trong vầng sáng.
Dáng người của bóng đen không cao, trên người chụp một chiếc y bào màu đen thật lớn giống như cái túi bọc lấy thân hình, trong đêm tối lại lộ ra vài phần quỷ dị.
Miếu đổ ma ám không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, trong tieur thuyết của dân gian thường thấy.
Nhưng dám giương oai trong Đại Hùng bảo điện hương khói đang vượng, lá gan tiểu quỷ này to lớn như thế ngược lại khiến phải mở mang tầm mắt.
Bóng đen kia lại đi về phía trước, đợi đến chỗ ánh sáng mạnh hơn bèn quang thịnh gỡ khăn che ở trên mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt như bạch ngọc.
Khuôn mặt này quả thực sinh động, một đôi mắt hạnh long lanh đảo qua hai vòng thấy trong miếu không người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền đắc ý nhướng mày, phảng phất như hành động có thể lẻn vào Phật điện lúc nửa đêm canh ba là hành động vĩ đại gì lắm.
Hắn có chút kinh ngạc.
Không phải ma.
Là Phan An.
Vị phu tử này con đường cũng rộng thật, chỗ nào cũng có hắn.
Lúc này Tiết Lang cũng đã nhận ra, y bào đen rộng thùng thình trên người Phan An giống như là Khuyết Khoa Bào lần trước hắn cởi cho y trong lần ngựa bị chấn kinh trước đó.
Đêm hôm khuya khoắt Phan phu tử lén lút tới đây, còn mặc xiêm y của hắn, nói là tới cầu kinh vấn đạo thì hắn thật sự không tin chút nào.
Để xem rốt cuộc người này muốn làm trò quỷ quái gì.
Thôi Gia Nhu xoa đầu gối đau nhức, cầm một cây gậy trúc dài nhỏ me theo một loạt đèn dầu mờ nhạt đi về phía trước.
Thật sự là xuất sư bất lợi, vừa mới tiến vào đã bị một cây chổi vấp ngã.
Lại là một tăng nhân quét rác hố nàng!
Nàng đi thẳng đến trước kim thân của Thích Ca Mâu Ni, ngẩng đầu nhìn, tấm linh phù vẫn còn ở chỗ giữa ngón tay Phật tổ vểnh lên kia.
Nàng nhẹ nhàng thả gậy trúc xuống đất, tiến lên quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực thở dài một hơi với Phật tổ: "Chớ trách ta sắp bất kính với người, muốn trách thì trách môn hạ đệ tử người học nghệ không tinh, một quẻ lừa ta tới Tây Vực, để cho ta đụng phải Tiết Lang. Hắn chuyên môn khắc chế ta, sơ hở lớn như vậy mà sao quý đệ tử có thể tính sai! Tủi cho ta không thể chịu một mình, sư tôn như người cũng phải chia sẻ một chút.”
Nàng vừa dứt lời, không biết nơi nào truyền đến một tiếng "Phụt" thật khẽ.
Nàng vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, nhưng thấy chúng thần tượng lờ mờ, đèn dầu lay động, có lẽ trong bóng tối đang ẩn nấp rất nhiều chuột chờ trộm dầu ăn.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không dám trì hoãn nữa bèn dập đầu hai cái với tượng thần, bò dậy vớt trường sam lên quấn qua bên hông, cầm lấy gậy trúc khoa tay múa chân…
Phù kia cao cao tại thượng, cách xa gậy trúc không phải đoạn cái thôi đâu.
Nàng bèn chuồn về cạnh cửa bên cạnh, lấy cây chổi vừa mới vấp ngã nàng về, từ trên xiêm áo xé xuống một sợi vải quấn cây chổi cùng cây gậy trúc lại, đứng lên bàn nhảy lên thử một lần nữa nhưng vẫn thiếu một đoạn.
Nếu còn muốn thử, tốt nhất phải chồng hai cái bàn lên, động tĩnh như thế sẽ rất lớn.
Theo lời tiểu hòa thượng, tuy rằng ban đêm cứ cách một canh giờ mới có tăng nhân đến đây thêm dầu, nhưng trong miếu còn có hòa thượng tuần đêm có thể đi qua lại bất cứ lúc nào. Nếu động tĩnh trong điện quấy nhiễu bọn họ, nàng bị bắt mang danh trộm đạo phù, sợ là Bạch Ngân thân vương cũng không nhất định có thể bảo vệ nàng.
Khi đó nàng chỉ có thể xám xịt chạy ra khỏi Quy Tư, trạm kế tiếp không ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão cũng không được.
Nàng ngẩn ngơ một hồi nhìn linh phù cách chổi còn thiếu một đoạn, bỗng nhiên nhanh trí, từ ống giày rút ra một cây quạt giấy tùy thân mang theo.
Mở quạt giấy ra cột ở đỉnh chổi lại đứng lên bàn, nhắm vào bàn tay vàng của Phật tổ, huơ huơ cán trong tay liên tục hai cái.
Quạt giấy nhấc lên một trận gió mát, một góc linh phù kia quả nhiên đã run rẩy.
Nàng vội vàng rèn sắt khi còn nóng lại liên tục huơ huơ cán, linh phù run rẩy nhiều lần, thoắt cái đã thoát ly khỏi ngón tay tượng Phật.
Nàng còn chưa kịp hoan hô, linh phù cũng không rơi mà bay ngược lên, lơ lửng trên không trung vài cái, cuối cùng lại bay lên đỉnh đầu một pho tượng Phật cao cao khác, nằm sấp ở nơi đó không còn nhúc nhích thêm nữa.
Nàng giơ gậy trúc choáng váng.
Chưa dừng lại được mấy hơi, chợt nghe "cạch" một tiếng, quạt giấy trên đỉnh không buộc chắc rớt thẳng xuống, lập tức đánh rơi hai ngọn đèn dầu liền kề nhau trên bàn.
Bát sứ đựng dầu đèn vỡ nát trên mặt đất, thanh âm thanh thúy vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh này.
Tiếng bước chân bên ngoài gần như nổi lên trong nháy mắt, xé nát một góc chùa chiền trống trải yên tĩnh.
Mồ hôi trên trán nàng thoắt cái đã nổi lên, không để ý tới gậy trúc và chổi, chỉ vớt quạt giấy lên trong tay, giống như một con ruồi không đầu đâm lung tung ở trước Phật, rốt cục nhìn thấy rèm cửa sổ.
Màn gấm chồng lên nhau tầng tầng, là một nơi rất thích hợp để người trốn đi.
Nàng rón rén chạy tới, vén một góc rèm cửa sổ chui vào.
Mới vừa đi vào đã phát hiện không thích hợp.
Có người trong đó!
Đền thờ canh ba hoàn toàn lắng đọng.
Chỉ có kim thân của Thích Ca Mâu Ni trên bảo tọa đài sen, mặt còn đang hướng về thế gian, mỉm cười trên mặt vừa thần bí lại hiền hòa.
Tiết Lang đánh giá bốn phía một phen, tin tưởng xung quanh đã không còn người mới kéo vải đen che mặt xuống, từ trong vạt áo móc ra một hòn đá đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lại từ trong ống giày rút ra một thanh chủy thủ, đặt hòn đá vào mũi chủy thủ huơ nhẹ một chút trên đèn, đợi hơi huơ ấm, đầu ngón tay dùng sức một cái nặn hòn đá thành bột mịn, rắc vào trong một chén dầu đã rút tim đèn.
Hắn vừa trộn đều bột đá và dầu vừa ngửa đầu, trong mắt không hề mệt mỏi, ánh mắt bình tĩnh lần lượt lướt đi qua tượng thần lớn nhỏ trong tòa thần điện này.
Tuy điện này là Đại Hùng bảo điện, nhưng cũng không phải chỉ cung phụng Thích Ca Mâu Ni.
Còn có vài tòa tôn thần xếp hai bên.
Nếu nói muốn cho Phật tổ có dị tượng, lúc này bất kỳ một tượng Phật nào ở nơi này đều tùy ý để hắn chọn lựa.
Trụ trì thay thế kia muốn có chỉ thị của Phật tổ mới đồng ý phổ biến tăng y, vậy tối nay có thể thỏa mãn ông ta.
Bột đá trong tay đã trộn đều với dầu, lúc này còn chưa phải lúc ra tay, phải đợi thuốc nhuộm trong đá hòa tan vào trong dầu mới có tác dụng lớn.
Hắn vừa mới thả chén dầu về chỗ cũ, dự định tìm một góc không bắt mắt nghỉ ngơi một chốc, một trận tiếng bước chân cực nhỏ bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến, nghe phương hướng cũng không phải đang tuần đêm ở trong viện mà là đi thẳng đến Đại Hùng bảo điện.
Lông mày hắn nhíu lại, vén một góc rèm cửa sổ vân mây lên, né người tránh vào.
Két "một tiếng, là động tĩnh cửa hông bị đẩy ra.
Tiếp theo lại truyền đến một tiếng "Bùm" đột ngột, như là người tới bị vật gì đó vấp ngã trên mặt đất.
Hắn vén rèm lên một khe hở, tập trung thị lực, không bao lâu rốt cục đã nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trong vầng sáng.
Dáng người của bóng đen không cao, trên người chụp một chiếc y bào màu đen thật lớn giống như cái túi bọc lấy thân hình, trong đêm tối lại lộ ra vài phần quỷ dị.
Miếu đổ ma ám không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, trong tieur thuyết của dân gian thường thấy.
Nhưng dám giương oai trong Đại Hùng bảo điện hương khói đang vượng, lá gan tiểu quỷ này to lớn như thế ngược lại khiến phải mở mang tầm mắt.
Bóng đen kia lại đi về phía trước, đợi đến chỗ ánh sáng mạnh hơn bèn quang thịnh gỡ khăn che ở trên mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt như bạch ngọc.
Khuôn mặt này quả thực sinh động, một đôi mắt hạnh long lanh đảo qua hai vòng thấy trong miếu không người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền đắc ý nhướng mày, phảng phất như hành động có thể lẻn vào Phật điện lúc nửa đêm canh ba là hành động vĩ đại gì lắm.
Hắn có chút kinh ngạc.
Không phải ma.
Là Phan An.
Vị phu tử này con đường cũng rộng thật, chỗ nào cũng có hắn.
Lúc này Tiết Lang cũng đã nhận ra, y bào đen rộng thùng thình trên người Phan An giống như là Khuyết Khoa Bào lần trước hắn cởi cho y trong lần ngựa bị chấn kinh trước đó.
Đêm hôm khuya khoắt Phan phu tử lén lút tới đây, còn mặc xiêm y của hắn, nói là tới cầu kinh vấn đạo thì hắn thật sự không tin chút nào.
Để xem rốt cuộc người này muốn làm trò quỷ quái gì.
Thôi Gia Nhu xoa đầu gối đau nhức, cầm một cây gậy trúc dài nhỏ me theo một loạt đèn dầu mờ nhạt đi về phía trước.
Thật sự là xuất sư bất lợi, vừa mới tiến vào đã bị một cây chổi vấp ngã.
Lại là một tăng nhân quét rác hố nàng!
Nàng đi thẳng đến trước kim thân của Thích Ca Mâu Ni, ngẩng đầu nhìn, tấm linh phù vẫn còn ở chỗ giữa ngón tay Phật tổ vểnh lên kia.
Nàng nhẹ nhàng thả gậy trúc xuống đất, tiến lên quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực thở dài một hơi với Phật tổ: "Chớ trách ta sắp bất kính với người, muốn trách thì trách môn hạ đệ tử người học nghệ không tinh, một quẻ lừa ta tới Tây Vực, để cho ta đụng phải Tiết Lang. Hắn chuyên môn khắc chế ta, sơ hở lớn như vậy mà sao quý đệ tử có thể tính sai! Tủi cho ta không thể chịu một mình, sư tôn như người cũng phải chia sẻ một chút.”
Nàng vừa dứt lời, không biết nơi nào truyền đến một tiếng "Phụt" thật khẽ.
Nàng vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, nhưng thấy chúng thần tượng lờ mờ, đèn dầu lay động, có lẽ trong bóng tối đang ẩn nấp rất nhiều chuột chờ trộm dầu ăn.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không dám trì hoãn nữa bèn dập đầu hai cái với tượng thần, bò dậy vớt trường sam lên quấn qua bên hông, cầm lấy gậy trúc khoa tay múa chân…
Phù kia cao cao tại thượng, cách xa gậy trúc không phải đoạn cái thôi đâu.
Nàng bèn chuồn về cạnh cửa bên cạnh, lấy cây chổi vừa mới vấp ngã nàng về, từ trên xiêm áo xé xuống một sợi vải quấn cây chổi cùng cây gậy trúc lại, đứng lên bàn nhảy lên thử một lần nữa nhưng vẫn thiếu một đoạn.
Nếu còn muốn thử, tốt nhất phải chồng hai cái bàn lên, động tĩnh như thế sẽ rất lớn.
Theo lời tiểu hòa thượng, tuy rằng ban đêm cứ cách một canh giờ mới có tăng nhân đến đây thêm dầu, nhưng trong miếu còn có hòa thượng tuần đêm có thể đi qua lại bất cứ lúc nào. Nếu động tĩnh trong điện quấy nhiễu bọn họ, nàng bị bắt mang danh trộm đạo phù, sợ là Bạch Ngân thân vương cũng không nhất định có thể bảo vệ nàng.
Khi đó nàng chỉ có thể xám xịt chạy ra khỏi Quy Tư, trạm kế tiếp không ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão cũng không được.
Nàng ngẩn ngơ một hồi nhìn linh phù cách chổi còn thiếu một đoạn, bỗng nhiên nhanh trí, từ ống giày rút ra một cây quạt giấy tùy thân mang theo.
Mở quạt giấy ra cột ở đỉnh chổi lại đứng lên bàn, nhắm vào bàn tay vàng của Phật tổ, huơ huơ cán trong tay liên tục hai cái.
Quạt giấy nhấc lên một trận gió mát, một góc linh phù kia quả nhiên đã run rẩy.
Nàng vội vàng rèn sắt khi còn nóng lại liên tục huơ huơ cán, linh phù run rẩy nhiều lần, thoắt cái đã thoát ly khỏi ngón tay tượng Phật.
Nàng còn chưa kịp hoan hô, linh phù cũng không rơi mà bay ngược lên, lơ lửng trên không trung vài cái, cuối cùng lại bay lên đỉnh đầu một pho tượng Phật cao cao khác, nằm sấp ở nơi đó không còn nhúc nhích thêm nữa.
Nàng giơ gậy trúc choáng váng.
Chưa dừng lại được mấy hơi, chợt nghe "cạch" một tiếng, quạt giấy trên đỉnh không buộc chắc rớt thẳng xuống, lập tức đánh rơi hai ngọn đèn dầu liền kề nhau trên bàn.
Bát sứ đựng dầu đèn vỡ nát trên mặt đất, thanh âm thanh thúy vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh này.
Tiếng bước chân bên ngoài gần như nổi lên trong nháy mắt, xé nát một góc chùa chiền trống trải yên tĩnh.
Mồ hôi trên trán nàng thoắt cái đã nổi lên, không để ý tới gậy trúc và chổi, chỉ vớt quạt giấy lên trong tay, giống như một con ruồi không đầu đâm lung tung ở trước Phật, rốt cục nhìn thấy rèm cửa sổ.
Màn gấm chồng lên nhau tầng tầng, là một nơi rất thích hợp để người trốn đi.
Nàng rón rén chạy tới, vén một góc rèm cửa sổ chui vào.
Mới vừa đi vào đã phát hiện không thích hợp.
Có người trong đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất