Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 38: Thanh Âm Của Đối Thủ
Trong thiên viện của Bạch gia thôn trang, tôi tớ lặng lẽ ra vào, chỉ khi rót nước nóng vào thùng tắm mới phát ra tiếng nước ào ào.
Đợi điều chỉnh tốt nhiệt độ nước, xắp xếp xong xà bông, khăn các loại, một tỳ nữ đi ra ngoài phòng ngủ, cách một tấm rèm rủ xuống thấp giọng nói: "Lang quân, nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi.”
Cách mấy hơi, bên trong truyền ra một tiếng hữu khí vô lực đáp lại: "Được~~”
Quy củ của thiên viện này là tất cả tôi tớ cho dù nam hay nữ, không mời không thể vào, lại càng không thể tùy tiện tiến vào phòng ngủ.
Tỳ nữ không thể đi vào, nghe thấy thanh âm bên trong rốt cuộc có chút lo lắng: "Lang quân bị bệnh rồi ư? Chi bằng nô gọi lang trung đến đây.”
Gia Nhu vùi mình trong chăn, thái dương hơi ẩm ướt, môi không hồng hào hơn sắc mặt bao nhiêu.
Xa xa tiếng niệm kinh của tăng nhân truyền tới nơi này ong ong một mảnh, như vô số con ong đang ầm ĩ.
“Bên ngoài đang náo nhiệt cái gì thế?" Nàng hỏi.
“Tăng y của Tước Lê đại tự đến chẩn bệnh cho lão A Cát, nghe nói các cao tăng cũng ra tay, bày ra kết giới trước trướng nhà A Cát đọc kinh Phật, đấu pháp với tà ma trên người lão A Cát!”
Cái gì? Không ngờ lại náo nhiệt như vậy?
Gia Nhu dưới chăn theo bản năng muốn bò dậy, chỉ hơi nhúc nhích một tí bụng đã đau dữ dội nên đành phải nằm xuống.
Nàng hỏi tỳ nữ: "Bệnh của a ma Cổ Lan có thể chữa được không, không phải nói tăng y phải mất năm ba năm mới có thể chữa được ư, sao lại nhanh như vậy? Lão A Cát có chịu để tăng y chữa không?”
Chủ nhân dường như đã bị bệnh, tôi tớ trong thiên viện này nào dám chạy ra ngoài xem náo nhiệt, tỳ nữ cũng chỉ nghe người bên ngoài nói một câu, lúc này suy đoán nói: "Tiết Đô Hộ tự mình mang theo mấy chục tăng nhân đến đây, hẳn có thể đấu được tà ma kia để cứu lão A Cát.”
Gia Nhu thở dài một hơi vì nàng không thể đích thân nhìn thấy, buồn bực một hồi mới nói: "Ta không sao đâu, ngươi đi ra ngoài đi, hai khắc sau lại vào rót nước..."
Tỳ nữ bèn lui ra ngoài, theo lời đóng cửa lại, trong lòng lo lắng giơ tay dắt tới một tôi tớ, dặn dò một phen gì đó. Tôi tớ lập tức xoay người vội vã rời đi.
Gia Nhu lại nằm một lúc, cắn răng đứng dậy đi vào phòng bên.
Nàng cởi áo lót, lại cởi vải bọc ngực quấn quanh người, đợi sau khi vào thùng tắm, cả người đều ngâm trong nước, cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn không ngừng, lúc này rốt cục mới có chút thả lỏng.
Đợi bình tĩnh lại hít một hơi lại có chút tức giận.
Để cho một nữ ăn chơi trác táng kinh nguyệt không đều, ông trời nghĩ thế nào vậy?!
Huống chi bảo nàng làm sao chạy chữa?
-Lão tiên sinh xin người nhìn chút coi, căn bệnh này của tại hạ có thể ảnh hưởng đến việc ăn uống vui chơi không?
-Nữ tử mấy ngày này phải tĩnh dưỡng hợp lý, chớ uống nhiều chơi nhiều... Chờ chút, a, ngươi rõ ràng là một vị lang quân, vì sao lại có mạch tượng của nữ lang? A, bộ dáng da mịn thịt mềm này của ngươi, sao càng nhìn càng giống một vị nữ lang chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thế này?
Tiến triển phía sau đại khái cũng không khó đoán.
Không gì khác hơn ngoài nàng mất hết thành tín, chẳng những không phải Phan An, ngay cả nam nhân cũng không phải. Mất việc làm phu tử không nói, còn bị áp giải về Trường An.
Nàng ở trong nước nóng nhắm hai mắt ngâm một hồi, đang muốn cởi búi tóc trên đầu xuống, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng còn chưa nghĩ ra tên tôi tớ nào bước chân lại nặng như vậy, đã nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa cực kỳ quen thuộc truyền vào: "Phan phu tử sao rồi?"
Nàng vội vàng lắc lắc đầu.
Nàng đã ngủ rồi sao?
Sao lại nằm mơ?
Thanh âm của đối thủ một mất một còn Tiết Lang xuất hiện trong mộng của nàng, đây thoạt nhìn là hướng đi của ác mộng mà.
Đang mê man trừng mắt, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của thị nữ: "Lang quân không ăn không uống ngủ nửa ngày, thật sự làm nô lo lắng.”
Trong ngữ điệu lại có chút lo sợ bất an: "Tỳ nữ vốn đưa thư cho Tam Lang, sao Đại Đô Hộ lại tới đây..."
Vẫn là giọng nói lạnh lùng hùng hậu: "Không sao. Phan phu tử bây giờ đang ở đâu?”
Thân thể nàng run lên, đầu óc vốn còn mê man vút cái đã thanh tỉnh mấy phần.
Đây không phải là mơ!
Nghe có vẻ người bên ngoài đang muốn đi vào?
Nàng theo bản năng muốn nhảy ra khỏi bồn tắm, đợi nhô đầu ra ngoài, trong lòng hô to không xong.
Toàn bộ áo lót và vải bọc ngực nàng vừa mới cởi ra đều tiện tay ném xuống đất, đã bị nước trong thùng tắm xối ướt sũng. Mà áo lót sạch sẽ lúc này còn đặt ở trong phòng ngủ của nàng, lúc đi ra sẽ nhìn thấy không còn một mảnh.
Nước trong thùng tắm trong suốt, không có một chỗ nào để che giấu.
Trước ngực nàng vốn dĩ vẫn bình thường, từ sau khi tới Quy Tư mỗi ngày đều không ngừng ăn bơ sữa, sữa ngựa, váng sữa, bơ, hiện giờ đã có chút khả quan, càng phí vải buộc ngực.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra, Tiết Lang đáng giận kia thân cao chân dài đứng trước thùng tắm một cái, không nói có thể thấy rõ ràng hết toàn cảnh trong nước, còn sẽ cố ý nhướng mày mà nói một câu "Cũng chỉ đến thế" đáng đánh đòn.
Nàng chẳng những bị nhìn thấu, còn phải chịu nhục nhã như vậy!
Thân thể nàng run lên, vội vàng hô to thị nữ bảo vệ cửa thật tốt, bọt nước tạo nên lại lập tức bắn tung tóe vào trong miệng kích thích nàng luôn miệng ho khan.
Tiết Lang bên ngoài nghe được, liếc mắt nhìn tăng y Giới Tinh bên cạnh.
Giới Tinh sờ sờ đầu trọc, thấp giọng nói: "Nghe động tĩnh ho khan này dường như là bệnh không nhẹ. Chỉ có điều rốt cuộc bệnh như thế nào, còn phải tới gần quan sát mới được.”
Gia Nhu ngâm mình trong nước nhất thời tâm thần đại loạn, lớn tiếng hô to: "Không được vào.”
Lúc này Đại Lực trong máng bên ngoài bỗng nhiên "he he he" một tiếng, câu nói kia của nàng truyền tới ngoài cửa, hai chữ trước đều bị tiếng lừa kêu che lấp.
Mọi người chỉ nghe thấy hai chữ vô cùng dứt khoát: "Vào đi!”
Thanh âm rõ to, quả thực là trông mòn thu thủy, đau khổ chờ đợi.
Thị nữ vốn nghĩ phu tử chưa tắm rửa xong đang muốn uyển chuyển mời mọi người đi đến thiên sảnh chờ đợi một lát trước, nghe được hai chữ này bèn không ngăn cản nữa.
Tiết Lang nhíu mày, đưa tay đẩy cửa về phía trước.
Trong hoàng hôn u ám, "Két" một tiếng đẩy cửa rõ ràng có thể nghe thấy.
Trong phòng ẩm ướt, hương tùng của đồ gỗ phối với mùi rỉ sắt cực kỳ bé nhỏ ập tới trước mặt.
Đợi điều chỉnh tốt nhiệt độ nước, xắp xếp xong xà bông, khăn các loại, một tỳ nữ đi ra ngoài phòng ngủ, cách một tấm rèm rủ xuống thấp giọng nói: "Lang quân, nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi.”
Cách mấy hơi, bên trong truyền ra một tiếng hữu khí vô lực đáp lại: "Được~~”
Quy củ của thiên viện này là tất cả tôi tớ cho dù nam hay nữ, không mời không thể vào, lại càng không thể tùy tiện tiến vào phòng ngủ.
Tỳ nữ không thể đi vào, nghe thấy thanh âm bên trong rốt cuộc có chút lo lắng: "Lang quân bị bệnh rồi ư? Chi bằng nô gọi lang trung đến đây.”
Gia Nhu vùi mình trong chăn, thái dương hơi ẩm ướt, môi không hồng hào hơn sắc mặt bao nhiêu.
Xa xa tiếng niệm kinh của tăng nhân truyền tới nơi này ong ong một mảnh, như vô số con ong đang ầm ĩ.
“Bên ngoài đang náo nhiệt cái gì thế?" Nàng hỏi.
“Tăng y của Tước Lê đại tự đến chẩn bệnh cho lão A Cát, nghe nói các cao tăng cũng ra tay, bày ra kết giới trước trướng nhà A Cát đọc kinh Phật, đấu pháp với tà ma trên người lão A Cát!”
Cái gì? Không ngờ lại náo nhiệt như vậy?
Gia Nhu dưới chăn theo bản năng muốn bò dậy, chỉ hơi nhúc nhích một tí bụng đã đau dữ dội nên đành phải nằm xuống.
Nàng hỏi tỳ nữ: "Bệnh của a ma Cổ Lan có thể chữa được không, không phải nói tăng y phải mất năm ba năm mới có thể chữa được ư, sao lại nhanh như vậy? Lão A Cát có chịu để tăng y chữa không?”
Chủ nhân dường như đã bị bệnh, tôi tớ trong thiên viện này nào dám chạy ra ngoài xem náo nhiệt, tỳ nữ cũng chỉ nghe người bên ngoài nói một câu, lúc này suy đoán nói: "Tiết Đô Hộ tự mình mang theo mấy chục tăng nhân đến đây, hẳn có thể đấu được tà ma kia để cứu lão A Cát.”
Gia Nhu thở dài một hơi vì nàng không thể đích thân nhìn thấy, buồn bực một hồi mới nói: "Ta không sao đâu, ngươi đi ra ngoài đi, hai khắc sau lại vào rót nước..."
Tỳ nữ bèn lui ra ngoài, theo lời đóng cửa lại, trong lòng lo lắng giơ tay dắt tới một tôi tớ, dặn dò một phen gì đó. Tôi tớ lập tức xoay người vội vã rời đi.
Gia Nhu lại nằm một lúc, cắn răng đứng dậy đi vào phòng bên.
Nàng cởi áo lót, lại cởi vải bọc ngực quấn quanh người, đợi sau khi vào thùng tắm, cả người đều ngâm trong nước, cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn không ngừng, lúc này rốt cục mới có chút thả lỏng.
Đợi bình tĩnh lại hít một hơi lại có chút tức giận.
Để cho một nữ ăn chơi trác táng kinh nguyệt không đều, ông trời nghĩ thế nào vậy?!
Huống chi bảo nàng làm sao chạy chữa?
-Lão tiên sinh xin người nhìn chút coi, căn bệnh này của tại hạ có thể ảnh hưởng đến việc ăn uống vui chơi không?
-Nữ tử mấy ngày này phải tĩnh dưỡng hợp lý, chớ uống nhiều chơi nhiều... Chờ chút, a, ngươi rõ ràng là một vị lang quân, vì sao lại có mạch tượng của nữ lang? A, bộ dáng da mịn thịt mềm này của ngươi, sao càng nhìn càng giống một vị nữ lang chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thế này?
Tiến triển phía sau đại khái cũng không khó đoán.
Không gì khác hơn ngoài nàng mất hết thành tín, chẳng những không phải Phan An, ngay cả nam nhân cũng không phải. Mất việc làm phu tử không nói, còn bị áp giải về Trường An.
Nàng ở trong nước nóng nhắm hai mắt ngâm một hồi, đang muốn cởi búi tóc trên đầu xuống, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng còn chưa nghĩ ra tên tôi tớ nào bước chân lại nặng như vậy, đã nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa cực kỳ quen thuộc truyền vào: "Phan phu tử sao rồi?"
Nàng vội vàng lắc lắc đầu.
Nàng đã ngủ rồi sao?
Sao lại nằm mơ?
Thanh âm của đối thủ một mất một còn Tiết Lang xuất hiện trong mộng của nàng, đây thoạt nhìn là hướng đi của ác mộng mà.
Đang mê man trừng mắt, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của thị nữ: "Lang quân không ăn không uống ngủ nửa ngày, thật sự làm nô lo lắng.”
Trong ngữ điệu lại có chút lo sợ bất an: "Tỳ nữ vốn đưa thư cho Tam Lang, sao Đại Đô Hộ lại tới đây..."
Vẫn là giọng nói lạnh lùng hùng hậu: "Không sao. Phan phu tử bây giờ đang ở đâu?”
Thân thể nàng run lên, đầu óc vốn còn mê man vút cái đã thanh tỉnh mấy phần.
Đây không phải là mơ!
Nghe có vẻ người bên ngoài đang muốn đi vào?
Nàng theo bản năng muốn nhảy ra khỏi bồn tắm, đợi nhô đầu ra ngoài, trong lòng hô to không xong.
Toàn bộ áo lót và vải bọc ngực nàng vừa mới cởi ra đều tiện tay ném xuống đất, đã bị nước trong thùng tắm xối ướt sũng. Mà áo lót sạch sẽ lúc này còn đặt ở trong phòng ngủ của nàng, lúc đi ra sẽ nhìn thấy không còn một mảnh.
Nước trong thùng tắm trong suốt, không có một chỗ nào để che giấu.
Trước ngực nàng vốn dĩ vẫn bình thường, từ sau khi tới Quy Tư mỗi ngày đều không ngừng ăn bơ sữa, sữa ngựa, váng sữa, bơ, hiện giờ đã có chút khả quan, càng phí vải buộc ngực.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra, Tiết Lang đáng giận kia thân cao chân dài đứng trước thùng tắm một cái, không nói có thể thấy rõ ràng hết toàn cảnh trong nước, còn sẽ cố ý nhướng mày mà nói một câu "Cũng chỉ đến thế" đáng đánh đòn.
Nàng chẳng những bị nhìn thấu, còn phải chịu nhục nhã như vậy!
Thân thể nàng run lên, vội vàng hô to thị nữ bảo vệ cửa thật tốt, bọt nước tạo nên lại lập tức bắn tung tóe vào trong miệng kích thích nàng luôn miệng ho khan.
Tiết Lang bên ngoài nghe được, liếc mắt nhìn tăng y Giới Tinh bên cạnh.
Giới Tinh sờ sờ đầu trọc, thấp giọng nói: "Nghe động tĩnh ho khan này dường như là bệnh không nhẹ. Chỉ có điều rốt cuộc bệnh như thế nào, còn phải tới gần quan sát mới được.”
Gia Nhu ngâm mình trong nước nhất thời tâm thần đại loạn, lớn tiếng hô to: "Không được vào.”
Lúc này Đại Lực trong máng bên ngoài bỗng nhiên "he he he" một tiếng, câu nói kia của nàng truyền tới ngoài cửa, hai chữ trước đều bị tiếng lừa kêu che lấp.
Mọi người chỉ nghe thấy hai chữ vô cùng dứt khoát: "Vào đi!”
Thanh âm rõ to, quả thực là trông mòn thu thủy, đau khổ chờ đợi.
Thị nữ vốn nghĩ phu tử chưa tắm rửa xong đang muốn uyển chuyển mời mọi người đi đến thiên sảnh chờ đợi một lát trước, nghe được hai chữ này bèn không ngăn cản nữa.
Tiết Lang nhíu mày, đưa tay đẩy cửa về phía trước.
Trong hoàng hôn u ám, "Két" một tiếng đẩy cửa rõ ràng có thể nghe thấy.
Trong phòng ẩm ướt, hương tùng của đồ gỗ phối với mùi rỉ sắt cực kỳ bé nhỏ ập tới trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất