Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 39: Sợ Thầy Thuốc
Đây là một gian sương phòng được trang hoàng tinh xảo.
Trong phòng có giá sách, Đa Bảo Các gì cũng có, bên cửa sổ còn có hai tấm bình phong viết bài thơ nổi tiếng của Lý Thái Bạch.
Trên mặt đất trải địa y Thiên Trúc tinh xảo, trên đó thêu hoa văn hoa sen quấn cành.
Lại có một ít vết nước đan xen ở chỗ Ngọa Long quấn cành trên địa y, kéo dài tới bên cửa thông đến phòng ngủ, đột ngột dừng lại ở ngoài rìa địa y.
Cửa kia khép hờ, đứng ở cạnh cửa có thể nhìn thấy màn giường màu xanh bên trong. Màn giường cũng chỉ che một nửa, trong phòng rõ ràng không có gió nhưng màn giường lại lung lay lắc lư, ngay cả túi hương bạc trong màn giường cũng vung vẩy theo, thấp thoáng mùi thơm mơ hồ.
Trong giường có người cuộn mình dưới chăn gấm hoa, gắt gao che lại từ chỗ cổ trở xuống, chỉ lộ ra một cái đầu, cùng búi tóc rối loạn chưa tháo ra.
Gần chạng vạng tối, ánh sáng đã không còn rõ ràng nữa.
Nhìn qua như vậy, hai gò má người trên giường quả thật có vài phần tái nhợt, "y" nhắm hai mắt, lông mi dài rủ xuống tôn lên khuôn mặt quá mức sinh động này một tia yếu ớt khó thấy.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, chỉ có tiếng tụng kinh của các tăng nhân bên ngoài thôn trang mơ hồ có thể nghe thấy.
Gia Nhu chịu đựng cơn đau bụng, hai tay kẹp chặt lấy xiêm y chưa kịp mặc vào, nhắm hai mắt lại giả chết.
Là! Ai?
Người nào không có mắt gọi Tiết ác nhân tới đây?!
Ôi thế đạo này, nam nhân không thể tin, nữ nhân cũng không thể tin, người giữ cửa còn là tỳ nữ nàng coi trọng nhất, ôi chao.
Nàng ở trong lòng vốc mấy nắm nước mắt chua xót vì mình, trong lúc hoảng thần không thể phát hiện động tĩnh xung quanh, đợi đến khi lấy lại tinh thần không nghe thấy tiếng vang trong phòng, cũng không biết Tiết Lang kia có phải thấy nàng ngủ say không nói chuyện mà cứ rời đi như vậy hay không.
Nàng dựng thẳng lỗ tai tỉ mỉ lắng nghe một lúc, rốt cục không nhịn được mở một con mắt ra.
Đập vào mắt đầu tiên là màn giường màu xanh biếc.
Tiếp đó là cửa chạm trổ nửa mở.
Cạnh cửa hướng về phía giường, là một chiếc áo choàng, treo phía trên chính là áo lót nàng lấy từ trong tủ ra trước khi tắm rửa, lại nhất thời sơ suất không mang đến phòng bên.
Bên cạnh y phục lại là một giá nến tiên hạc cao cao, trên đỉnh đầu có một ngọn nến chưa đốt.
Xem ra, Tiết Lang thấy nàng ngủ đã rời đi rooif.
Nàng ở dưới chăn vuốt ve lồng ngực trống hoắc, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi nàng nghiêng đầu qua, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đập vào trong mắt nàng không hề báo trước.
Thanh niên đứng ở đầu giường của nàng, một thân hắc giáp tôn hắn cao ngất tuấn lập, phối hợp với khuôn mặt trước sau như một không có biểu cảm gì, nếu trên tay lại đội một cái mũ nhọn, tay cầm một sợi dây thừng, quả thực chính là Hắc Vô Thường đến đòi mạng.
Nàng sốt vó, một tràng ho dài nhất thời thốt ra.
Chân mày hắn rốt cục hơi nhíu lại, đưa tay tới bên trán nàng giống như muốn chạm vào, tới giữa không trung lại thay đổi phương hướng, bàn tay khớp xương rõ ràng dừng ở trên màn giường mềm mại, treo rèm vải rủ xuống lên.
Thoạt nhìn trong vòng một chốc sẽ không đi, là muốn ở lâu đây.
Ôi chao...
Nàng ho đến cổ họng nóng rát, cũng không thấy hắn có ý tránh né, đành phải dừng lại làm ra bộ dạng suy yếu sắp cưỡi hạc về phía tây, đôi môi anh đào run rẩy, mấp máy nói: "Tướng quân tới tiễn ta một đoạn đường sao? Bệnh của ta tới hung hiểm, sợ là không được rồi... Tướng quân thân phận cao quý, trăm công nghìn việc, kính xin người mau mau rời đi. Nếu truyền hơi bệnh qua cho người, trên đường đến suối vàng mạnh mẽ kéo người theo làm bạn sẽ khiến lương tâm ta bất an..."
Dứt lời, lại ép ra một chuỗi ho khan.
Nàng diễn một phen này tự cảm thấy rất ra hình ra dạng, nhưng ngay cả chút xúc động mà hắn cũng không có, chỉ nhíu mày, "Bổn tướng quân từng nghe một câu..."
“Mời tướng quân nói." Nàng suy yếu lại mang theo hai phần kiên cường.
“Nói rằng, "Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm." Dựa vào tai họa của ngươi, bổn tướng quân thấy ít nhất có thể sống khỏe hai trăm năm.”
“Ngươi... " Nàng nhất thời không biết hắn đang mắng nàng hay đang chúc phúc cho nàng. Thở hổn hển nghiến răng một hồi, trong lòng lại có ý tưởng mới.
Nàng mở mắt ra lần nữa, nói: "Tướng quân lần này sợ là nhìn lầm rồi, Phan An ta tất sẽ chết, chỉ có điều tướng quân có nhớ lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, ta từng khen tướng quân giống như trăng sáng trên trời, khiến người ta cực kỳ rung động không?"
Hắn không làm ra bộ dáng ghê tởm như nàng mong muốn, chỉ "Ừ" một tiếng, đại biểu hắn đã nghe thấy.
Nàng đành phải tiếp tục nói: "Ta chỉ sống ngắn ngủi mười sáu năm, trong lòng có tiếc nuối lớn..."
“Nhi tử của Phan Hoài An, chẳng lẽ không phải là mười bảy sao?”
Gia Nhu cắn răng một cái: "Tuổi thực, tuổi thực mười sáu, không phải tuổi mụ!"
Gia Nhu lại ôm chặt lồng ngực dưới tấm chăn, cảm thấy hôm nay sợ là nàng sẽ tức chết.
Tăng nhân quét rác kia, người không thể tính chính xác một chút sao? Ôi, còn không bằng xuống biển tìm thuốc cho rồi.
“Tiếp tục đi." Thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu.
Nàng nuốt xuống máu trong cổ họng, nhẫn nại nói tiếp: "Chuyện đáng tiếc của ta chính là không thể cùng giường chung gối với nam tử ta vừa ý, không thể lĩnh hội cảm giác ôm lang quân tuấn tú vào trong lòng. Ta cùng tướng quân tốt xấu gì cũng quen biết một hồi, kính xin tướng quân cởi áo cởi đai, lên giường, giải nỗi tiếc hận trong lòng ta..."
Nàng nói dứt lời thầm nghĩ, lúc này tất nhiên sẽ khiến hắn ghê tởm chạy tuốt, phun ra hết cơm đêm qua.
Đợi một lúc lâu cũng không đợi được phản ứng của hắn.
Lúc nàng không nhịn được lại thò đầu qua, đã thấy hắn vốn đứng ở đầu giường chẳng biết từ lúc nào đã nhàn nhã ngồi ở trên giường Hồ gần cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, chính là “Sưu Thần Ký” nàng mới xem được một nửa.
Trên rìa cửa sổ rộng rãi đặt một đĩa nho khô, một đĩa mơ, còn có một đĩa hạnh nhân Tây Vực, là món ăn vặt ngày thường nàng ăn khi đọc tiểu thuyết giải sầu.
Hắn ngược lại không coi mình là người ngoài chút nào, cầm sách của nàng, ăn đồ ăn vặt của nàng, giống như đến địa bàn của chính hắn vậy.
Những lời vừa rồi nàng nói, ngay cả một chút hiệu quả cũng không có.
Ngụm máu mới nuốt xuống trong nháy mắt cuồn cuộn trồi lên, nàng cắn chặt hàm răng, thanh âm theo kẽ răng nhảy ra từng chữ từng chữ một: "Tiết! Lang!”
Hai chữ hùng hậu mười phần, hoàn toàn không giống lúc hấp hối, rốt cục cũng khiến hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt lạnh như băng của hắn chăm chú nhìn nàng, đặt sách xuống, khẽ cất giọng: "Vào đi.”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, một hòa thượng mặc cà sa đầu trọc đã đứng ở trước cửa phòng ngủ, mắt thấy sắp bước vào một bước.
Nàng lập tức muốn hôn mê bất tỉnh, hắng cổ họng hô lên: "Đứng lại, còn dám đi về phía trước một bước nữa là ta cắn lưỡi tự sát!"
Giới Tinh bị nàng một tiếng quát đứng khựng lại, vội vàng thu hồi cái chân vừa bước ra được một nửa, mặc dù không tiến vào nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng ở cửa phòng ngủ do dự nói: "Đại Đô Hộ..."
Tiết Lang rốt cục cũng từ trên giường Hồ đứng dậy, thong thả đi tới bên giường, nghiêm mặt nói: "Thấy ngươi nhiệt tình với chuyện của lão A Cát như vậy, nhưng không ngờ tới, ngươi lại là người giấu bệnh sợ thầy thuốc.”
Nàng đang trơn bóng trốn ở dưới chăn, trong lòng vừa nghẹn khuất lại xấu hổ, còn không cách nào giải thích.
Nhớ lại lúc ở Trường An, một công tử bột khác có chút khập khiễng từng có giao hảo với một vị phụ nhân đã gả đi, hàng đêm tiến đi lại gặp mặt, rốt cục một đêm bị người chặn ở trong chăn đánh gần chết trong khi trần như nhộng.
Nàng khi đó còn chê cười tên công tử bột kia đáng đời, chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng cũng bị người ta ngăn ở trong chăn trần như nhộng.
Không vui chút nào cả.
Nàng đành phải ngẩng đầu cười gượng hai tiếng, ngạc nhiên nói: "Ồ, sao bỗng nhiên đã thần thanh khí sảng rồi? Nhất định là kinh văn của các cao tăng bên ngoài kinh hãi tà vật quấy phá. Hiện tại ta đã khỏe rồi, ngươi mau rời đi đi.”
Tiết Lang nhìn đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng không để ý tới nàng chút nào, chỉ hướng về phía Giới Tinh ở bên kia hất hất cằm.
Giới Tinh nhấc chân lên, lại muốn đi vào.
Lúc này nàng cười thảm, hơi ngẩng đầu lên, mái tóc đen rối tung rủ xuống mấy cọng, phối với trời chiều càng ngày càng u ám này lại đột nhiên có thêm vài phần mị hoặc quỷ dị.
Trong phòng có giá sách, Đa Bảo Các gì cũng có, bên cửa sổ còn có hai tấm bình phong viết bài thơ nổi tiếng của Lý Thái Bạch.
Trên mặt đất trải địa y Thiên Trúc tinh xảo, trên đó thêu hoa văn hoa sen quấn cành.
Lại có một ít vết nước đan xen ở chỗ Ngọa Long quấn cành trên địa y, kéo dài tới bên cửa thông đến phòng ngủ, đột ngột dừng lại ở ngoài rìa địa y.
Cửa kia khép hờ, đứng ở cạnh cửa có thể nhìn thấy màn giường màu xanh bên trong. Màn giường cũng chỉ che một nửa, trong phòng rõ ràng không có gió nhưng màn giường lại lung lay lắc lư, ngay cả túi hương bạc trong màn giường cũng vung vẩy theo, thấp thoáng mùi thơm mơ hồ.
Trong giường có người cuộn mình dưới chăn gấm hoa, gắt gao che lại từ chỗ cổ trở xuống, chỉ lộ ra một cái đầu, cùng búi tóc rối loạn chưa tháo ra.
Gần chạng vạng tối, ánh sáng đã không còn rõ ràng nữa.
Nhìn qua như vậy, hai gò má người trên giường quả thật có vài phần tái nhợt, "y" nhắm hai mắt, lông mi dài rủ xuống tôn lên khuôn mặt quá mức sinh động này một tia yếu ớt khó thấy.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, chỉ có tiếng tụng kinh của các tăng nhân bên ngoài thôn trang mơ hồ có thể nghe thấy.
Gia Nhu chịu đựng cơn đau bụng, hai tay kẹp chặt lấy xiêm y chưa kịp mặc vào, nhắm hai mắt lại giả chết.
Là! Ai?
Người nào không có mắt gọi Tiết ác nhân tới đây?!
Ôi thế đạo này, nam nhân không thể tin, nữ nhân cũng không thể tin, người giữ cửa còn là tỳ nữ nàng coi trọng nhất, ôi chao.
Nàng ở trong lòng vốc mấy nắm nước mắt chua xót vì mình, trong lúc hoảng thần không thể phát hiện động tĩnh xung quanh, đợi đến khi lấy lại tinh thần không nghe thấy tiếng vang trong phòng, cũng không biết Tiết Lang kia có phải thấy nàng ngủ say không nói chuyện mà cứ rời đi như vậy hay không.
Nàng dựng thẳng lỗ tai tỉ mỉ lắng nghe một lúc, rốt cục không nhịn được mở một con mắt ra.
Đập vào mắt đầu tiên là màn giường màu xanh biếc.
Tiếp đó là cửa chạm trổ nửa mở.
Cạnh cửa hướng về phía giường, là một chiếc áo choàng, treo phía trên chính là áo lót nàng lấy từ trong tủ ra trước khi tắm rửa, lại nhất thời sơ suất không mang đến phòng bên.
Bên cạnh y phục lại là một giá nến tiên hạc cao cao, trên đỉnh đầu có một ngọn nến chưa đốt.
Xem ra, Tiết Lang thấy nàng ngủ đã rời đi rooif.
Nàng ở dưới chăn vuốt ve lồng ngực trống hoắc, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi nàng nghiêng đầu qua, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đập vào trong mắt nàng không hề báo trước.
Thanh niên đứng ở đầu giường của nàng, một thân hắc giáp tôn hắn cao ngất tuấn lập, phối hợp với khuôn mặt trước sau như một không có biểu cảm gì, nếu trên tay lại đội một cái mũ nhọn, tay cầm một sợi dây thừng, quả thực chính là Hắc Vô Thường đến đòi mạng.
Nàng sốt vó, một tràng ho dài nhất thời thốt ra.
Chân mày hắn rốt cục hơi nhíu lại, đưa tay tới bên trán nàng giống như muốn chạm vào, tới giữa không trung lại thay đổi phương hướng, bàn tay khớp xương rõ ràng dừng ở trên màn giường mềm mại, treo rèm vải rủ xuống lên.
Thoạt nhìn trong vòng một chốc sẽ không đi, là muốn ở lâu đây.
Ôi chao...
Nàng ho đến cổ họng nóng rát, cũng không thấy hắn có ý tránh né, đành phải dừng lại làm ra bộ dạng suy yếu sắp cưỡi hạc về phía tây, đôi môi anh đào run rẩy, mấp máy nói: "Tướng quân tới tiễn ta một đoạn đường sao? Bệnh của ta tới hung hiểm, sợ là không được rồi... Tướng quân thân phận cao quý, trăm công nghìn việc, kính xin người mau mau rời đi. Nếu truyền hơi bệnh qua cho người, trên đường đến suối vàng mạnh mẽ kéo người theo làm bạn sẽ khiến lương tâm ta bất an..."
Dứt lời, lại ép ra một chuỗi ho khan.
Nàng diễn một phen này tự cảm thấy rất ra hình ra dạng, nhưng ngay cả chút xúc động mà hắn cũng không có, chỉ nhíu mày, "Bổn tướng quân từng nghe một câu..."
“Mời tướng quân nói." Nàng suy yếu lại mang theo hai phần kiên cường.
“Nói rằng, "Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm." Dựa vào tai họa của ngươi, bổn tướng quân thấy ít nhất có thể sống khỏe hai trăm năm.”
“Ngươi... " Nàng nhất thời không biết hắn đang mắng nàng hay đang chúc phúc cho nàng. Thở hổn hển nghiến răng một hồi, trong lòng lại có ý tưởng mới.
Nàng mở mắt ra lần nữa, nói: "Tướng quân lần này sợ là nhìn lầm rồi, Phan An ta tất sẽ chết, chỉ có điều tướng quân có nhớ lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, ta từng khen tướng quân giống như trăng sáng trên trời, khiến người ta cực kỳ rung động không?"
Hắn không làm ra bộ dáng ghê tởm như nàng mong muốn, chỉ "Ừ" một tiếng, đại biểu hắn đã nghe thấy.
Nàng đành phải tiếp tục nói: "Ta chỉ sống ngắn ngủi mười sáu năm, trong lòng có tiếc nuối lớn..."
“Nhi tử của Phan Hoài An, chẳng lẽ không phải là mười bảy sao?”
Gia Nhu cắn răng một cái: "Tuổi thực, tuổi thực mười sáu, không phải tuổi mụ!"
Gia Nhu lại ôm chặt lồng ngực dưới tấm chăn, cảm thấy hôm nay sợ là nàng sẽ tức chết.
Tăng nhân quét rác kia, người không thể tính chính xác một chút sao? Ôi, còn không bằng xuống biển tìm thuốc cho rồi.
“Tiếp tục đi." Thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu.
Nàng nuốt xuống máu trong cổ họng, nhẫn nại nói tiếp: "Chuyện đáng tiếc của ta chính là không thể cùng giường chung gối với nam tử ta vừa ý, không thể lĩnh hội cảm giác ôm lang quân tuấn tú vào trong lòng. Ta cùng tướng quân tốt xấu gì cũng quen biết một hồi, kính xin tướng quân cởi áo cởi đai, lên giường, giải nỗi tiếc hận trong lòng ta..."
Nàng nói dứt lời thầm nghĩ, lúc này tất nhiên sẽ khiến hắn ghê tởm chạy tuốt, phun ra hết cơm đêm qua.
Đợi một lúc lâu cũng không đợi được phản ứng của hắn.
Lúc nàng không nhịn được lại thò đầu qua, đã thấy hắn vốn đứng ở đầu giường chẳng biết từ lúc nào đã nhàn nhã ngồi ở trên giường Hồ gần cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, chính là “Sưu Thần Ký” nàng mới xem được một nửa.
Trên rìa cửa sổ rộng rãi đặt một đĩa nho khô, một đĩa mơ, còn có một đĩa hạnh nhân Tây Vực, là món ăn vặt ngày thường nàng ăn khi đọc tiểu thuyết giải sầu.
Hắn ngược lại không coi mình là người ngoài chút nào, cầm sách của nàng, ăn đồ ăn vặt của nàng, giống như đến địa bàn của chính hắn vậy.
Những lời vừa rồi nàng nói, ngay cả một chút hiệu quả cũng không có.
Ngụm máu mới nuốt xuống trong nháy mắt cuồn cuộn trồi lên, nàng cắn chặt hàm răng, thanh âm theo kẽ răng nhảy ra từng chữ từng chữ một: "Tiết! Lang!”
Hai chữ hùng hậu mười phần, hoàn toàn không giống lúc hấp hối, rốt cục cũng khiến hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt lạnh như băng của hắn chăm chú nhìn nàng, đặt sách xuống, khẽ cất giọng: "Vào đi.”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, một hòa thượng mặc cà sa đầu trọc đã đứng ở trước cửa phòng ngủ, mắt thấy sắp bước vào một bước.
Nàng lập tức muốn hôn mê bất tỉnh, hắng cổ họng hô lên: "Đứng lại, còn dám đi về phía trước một bước nữa là ta cắn lưỡi tự sát!"
Giới Tinh bị nàng một tiếng quát đứng khựng lại, vội vàng thu hồi cái chân vừa bước ra được một nửa, mặc dù không tiến vào nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng ở cửa phòng ngủ do dự nói: "Đại Đô Hộ..."
Tiết Lang rốt cục cũng từ trên giường Hồ đứng dậy, thong thả đi tới bên giường, nghiêm mặt nói: "Thấy ngươi nhiệt tình với chuyện của lão A Cát như vậy, nhưng không ngờ tới, ngươi lại là người giấu bệnh sợ thầy thuốc.”
Nàng đang trơn bóng trốn ở dưới chăn, trong lòng vừa nghẹn khuất lại xấu hổ, còn không cách nào giải thích.
Nhớ lại lúc ở Trường An, một công tử bột khác có chút khập khiễng từng có giao hảo với một vị phụ nhân đã gả đi, hàng đêm tiến đi lại gặp mặt, rốt cục một đêm bị người chặn ở trong chăn đánh gần chết trong khi trần như nhộng.
Nàng khi đó còn chê cười tên công tử bột kia đáng đời, chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng cũng bị người ta ngăn ở trong chăn trần như nhộng.
Không vui chút nào cả.
Nàng đành phải ngẩng đầu cười gượng hai tiếng, ngạc nhiên nói: "Ồ, sao bỗng nhiên đã thần thanh khí sảng rồi? Nhất định là kinh văn của các cao tăng bên ngoài kinh hãi tà vật quấy phá. Hiện tại ta đã khỏe rồi, ngươi mau rời đi đi.”
Tiết Lang nhìn đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng không để ý tới nàng chút nào, chỉ hướng về phía Giới Tinh ở bên kia hất hất cằm.
Giới Tinh nhấc chân lên, lại muốn đi vào.
Lúc này nàng cười thảm, hơi ngẩng đầu lên, mái tóc đen rối tung rủ xuống mấy cọng, phối với trời chiều càng ngày càng u ám này lại đột nhiên có thêm vài phần mị hoặc quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất