Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 44: Tăng Nhân Quét Rác Hiển Linh
Tay nhận dây lụa của Già Lam dừng lại, hai tròng mắt tỉ mỉ quan sát nàng, trong mắt thoáng chốc tỏa sáng kiều mỵ, tiếng nói như hoàng anh vang vọng khắp nơi trong thủy tạ: "Ngươi tên là Phan An ư? Bộ dáng ngươi như vậy rất hợp khẩu vị của bổn công chúa. Ta tên là Già Lam, là chỉ linh điểu tự do bay lượn trên bầu trời, nhớ kỹ tên ta đấy.”
Gia Nhu ngẩn ra, trực giác cảm thấy có chút quái đản, đôi tay nhẵn nhụi như ngọc của Già Lam đã đặt sợi dây lụa đầy hạt châu lên tay nàng: "Vật này có duyên với lang quân, vậy ta tặng cho lang quân.”
Đợi khi nàng ấy đứng thẳng dậy, lại thản nhiên cười với nàng rồi xoay người rời đi.
Gia Nhu cầm dải lụa trong tay ngơ ngác quay đầu, thấy bữa tiệc tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người liền không hẹn mà cùng quay đầu, đồng loạt hướng ánh mắt về tôn vị.
Ở đó ngoại trừ Quy Tư Vương ra, còn có một vị tướng quân trẻ tuổi của Đại Thịnh.
Tướng quân tư thế anh hùng, phóng khoáng phong lưu, quả thật là rồng trong đám người. Nhưng phu tử nho nhỏ ngồi ở đầu kia diện mạo như Phan An, tú mỹ anh tuấn, là kiểu đẹp hoàn toàn khác với Tiết tướng quân.
Quan trọng hơn là, nhìn ý của Già Lam công chúa, nàng ấy vừa thích tướng quân uy vũ, đồng thời lại vừa ý phu tử tuấn tú.
Wow, thật kích thích quá đi.
Gia Nhu không khỏi kinh ngạc nhìn lại, nhưng thấy vị thanh niên đứng đầu kia uống một ngụm rượu nho rồi khẽ nhướng mí mắt, như cười như không nhìn về phía nàng.
-
Ngày đó khi mặt trời trốn sau đám mây chỉ lộ ra một đường viền trắng hết sức sáng ngời, thọ yến của Quy Tư Vương rốt cục cũng tan tiệc.
Các tân khách mặt mũi hồng hào, mũi chân chưa rời khỏi thủy tạ đã hoàn toàn quên béng đại sự đầu tiên Tiết Đại Đô Hộ đến Quy Tư làm là "Tăng y" ở sau đầu, tích cực đàm luận khả năng hắn cùng Quy Tư Vương liên hôn.
Mà phu tử Phan An mới được mời đến nhà Bạch Ngân thân vương là một khâu không thể tránh khỏi, không ngờ muốn làm tiểu nhân trong câu chuyện tốt đẹp của "Tướng quân và công chúa", tạo ra một ít sự cố.
Dù sao dân phong Quy Tư cởi mở, nữ tử trước khi kết hôn tìm một đoạn tình duyên cũng không được coi là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào. Nếu sau khi kết hôn phu quân nàng quanh năm ở bên ngoài chăn dê không chăm sóc cho nhà, không thể giữ gìn tiếp mối tình duyên thiên trường địa cửu cũng không phải là chuyện không thể.
Lại kiêm Phan An tuấn tú cực hiếm thấy, đứng chung một chỗ với Già Lam công chúa thiên kiều bách mị, trông cũng rất xứng đôi.
Các lang quân nghị luận phong hoa tuyết nguyệt không thua kém các phụ nhân chút nào. Rời khỏi thủy tạ còn chưa được mấy bước, các phụ nhân ngứa ngáy tim gan bởi vì trong bữa tiệc cách một tấm rèm mà không thể nhìn thấy toàn cảnh, đã được bổ túc từ trong miệng phu quân hoặc tôn nhi các nhà, vui mừng không thôi vì có cơ hội liên hôn với Tiết tướng quân.
Việc này cũng không phải không thể.
Ngũ công chúa năm đó đã bỏ hôn ước với Khố Xa vương tử, kiên quyết vừa ý một cái Côn Luân nô. Trong đó đã trải qua bao nhiêu khúc chiết, cuối cùng chẳng những Ngũ công chúa cùng Côn Luân nô soạn ra một khúc ca ngợi tình yêu, Khố Xa vương tử còn kết thân với Lục công chúa, hiện giờ hai đôi uyên ương đều hòa thuận mỹ mãn, ai nấy đều nhi nữ thành đàn.
Nhược điểm của vương thượng chính là yêu thương nữ nhi, năm đó nếu người có thể thả cho ngũ công chúa, không chừng lại có thể làm lại một lần nữa trên người Thất công chúa Già Lam, để nàng cùng một phu tử nho nhỏ vui vẻ kết giao.
Gia Nhu trà trộn trong đám người đi ra ngoài, nghe đủ loại nghị luận nhưng cũng không để bụng, việc nàng quan tâm nhất vẫn là ban thưởng của Quy Tư Vương.
Đợi sau khi vội vội vàng vàng vàng ra khỏi hành cung, đến bên ngoài màn trướng thuộc về nàng, còn chưa kịp vén rèm lên nhìn vào bên trong một cái đã được một tôi tớ của thân vương khác mời đi.
Thân vương kia là đường huynh đệ với Bạch Ngân, trong nhà cũng có một công tử bột, muốn đào góc tường của Bạch Ngân, cũng dùng một cái bánh vàng tiền học phí mời Gia Nhu đi làm phu tử.
Gia Nhu không thể tiếp ứng với tài vận đưa tới cửa.
Phải biết rằng công tử bột trên thế gian chia làm hai con đường.
Một đường là như nàng vậy, hưởng phúc hưởng tới vui vẻ mà không cưỡng cầu gì. Thí dụ như ca cơ trong rạp hát hôm nay thân thể không khỏe, không thể hiến khúc, nàng chẳng những phải an ủi thật lâu để ca cơ kia nghỉ ngơi, còn phải thưởng hai tấm lụa làm lòng cô nương an ổn.
Mà một con đường khác, hưởng phúc chỉ biết tới bản thân. Nếu hắn muốn nghe khúc nhạc, cho dù mạng ca cơ sẽ nguy trong sớm tối cũng phải hát tới khi được đại công tử hài lòng mới có thể đi tìm chết. Nếu không tên công tử bột kia chẳng những phải phá hủy rạp hát, còn phải châm lửa, đốt tất cả rạp hát thành tro bụi mới có thể hả giận.
Hai loại công tử bột này, ngày thường ăn uống vui chơi không kém nhau, nếu bàn về sự khác nhau lớn nhất, cũng chính là ai sống lâu được một chút, chết thảm một chút thôi.
Lúc trước nàng thu phục được Bạch Tam Lang tất nhiên nhờ có công lao của xúc xắc, nhưng có thể làm thầy trò với Bạch Tam Lang, chính bởi vì hai người là công tử bột chung đường.
Lúc này công tử bột xếp thứ hai Quy Tư trong truyền thuyết đang nghiêng ngả trên giường Hồ khoảng mười tám mười chín tuổi, cầm roi ngựa trong tay thưởng thức cà lơ phất phơ.
Gia Nhu liếc mắt một cái đã nhìn ra, hắn ta thuộc về một đường đoản mệnh kia, chớ nói là dạy lãng tử quay đầu, chỉ sợ lúc sét đánh tới còn muốn đánh luôn cả nàng.
Chỉ có điều thân vương này khen nàng không dứt miệng, nàng không tiện cự tuyệt quá mức cứng nhắc nên chỉ nói cho nàng suy nghĩ một chút.
Hôm nay nàng quả thật có chút tài vận.
Chân trước vừa ra khỏi trướng của vị thân vương này, chân sau lại được một vị thân vương khác mời đi. Sẽ dùng lý do "cân nhắc" để ổn định một hoàng tử, lại bị người kế tiếp kéo đi.
Ngắn ngủn hai khắc đã được năm vị thân vương mời đi.
Đợi nàng vất vả lắm mới trở lại trước màn trướng của mình, lại bị Bạch Ngân thân vương gọi lại.
“Các huynh đệ khác của bổn vương đều muốn mời ngươi đi làm phu tử ư?”
Gia Nhu cười khô khốc: "Đúng là có ý này.”
Thân vương hừ lạnh một tiếng: "Con ta hôm nay tiến bộ khiến bọn họ sốt ruột đây mà. Lúc trước châm chọc khiêu khích, e rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Ngươi có đồng ý với ai không?”
Gia Nhu dừng lại, không hiểu ý đồ của vị thân vương này.
Nếu nàng nói chưa từng kiên quyết cự tuyệt, không biết thân vương có tức giận hay không.
Thân vương quả nhiên để ý đến sự do dự của nàng trong nháy mắt này, vẻ mặt tròn trĩnh phức tạp, mang theo năm phần đắc ý, ba phần hả giận, còn có hai phần kiên quyết, lần đầu tiên nói với nàng bằng thái độ cứng rắn: "NGươi không được đồng ý một nhà nào, cũng không được thèm thuồng học phí của bọn họ.”
Dừng một chút lại dịu dàng hỏi nàng: "Bọn họ đều cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“Cao, cao hơn Tam Lang…”
“Hừ!” Thân vương ha ha cười: "Nếu bàn về phú quý, ai trong bọn họ có thể so với bổn vương. Từ tháng sau trở đi, học phí của ngươi nâng lên đến năm cái bánh vàng, để cho năm nhà bọn họ cộng lại đều so ra kém xa một nhà bổn vương!"
Gia Nhu suýt nữa giật mình rớt cằm, rưng rưng kiếm được bốn cái bánh vàng.
Đợi đến khi cuối cùng cũng trở về trướng, cung nhân quả nhiên đã sớm đưa phần thưởng của Quy Tư vương tới.
Trong trướng có mười tấm vải bông Thiên Trúc, một gánh hồ tiêu, hai viên hồng ngọc, hai viên Đại Đông Châu, một bộ vải thêu kinh Phật, một bộ yên ngựa khảm đá quý.
Ngoài trướng lại còn có năm mươi con dê, đều thân trắng móng đen, kêu be be cực kỳ có tinh thần.
Whoa.
Whoa!
Whoa-whoa-whoa!
Tăng nhân quét rác hiển linh, phương Tây quả nhiên có lợi cho nàng.
Whoa, cực yêu Quy Tư!
Gia Nhu ngẩn ra, trực giác cảm thấy có chút quái đản, đôi tay nhẵn nhụi như ngọc của Già Lam đã đặt sợi dây lụa đầy hạt châu lên tay nàng: "Vật này có duyên với lang quân, vậy ta tặng cho lang quân.”
Đợi khi nàng ấy đứng thẳng dậy, lại thản nhiên cười với nàng rồi xoay người rời đi.
Gia Nhu cầm dải lụa trong tay ngơ ngác quay đầu, thấy bữa tiệc tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người liền không hẹn mà cùng quay đầu, đồng loạt hướng ánh mắt về tôn vị.
Ở đó ngoại trừ Quy Tư Vương ra, còn có một vị tướng quân trẻ tuổi của Đại Thịnh.
Tướng quân tư thế anh hùng, phóng khoáng phong lưu, quả thật là rồng trong đám người. Nhưng phu tử nho nhỏ ngồi ở đầu kia diện mạo như Phan An, tú mỹ anh tuấn, là kiểu đẹp hoàn toàn khác với Tiết tướng quân.
Quan trọng hơn là, nhìn ý của Già Lam công chúa, nàng ấy vừa thích tướng quân uy vũ, đồng thời lại vừa ý phu tử tuấn tú.
Wow, thật kích thích quá đi.
Gia Nhu không khỏi kinh ngạc nhìn lại, nhưng thấy vị thanh niên đứng đầu kia uống một ngụm rượu nho rồi khẽ nhướng mí mắt, như cười như không nhìn về phía nàng.
-
Ngày đó khi mặt trời trốn sau đám mây chỉ lộ ra một đường viền trắng hết sức sáng ngời, thọ yến của Quy Tư Vương rốt cục cũng tan tiệc.
Các tân khách mặt mũi hồng hào, mũi chân chưa rời khỏi thủy tạ đã hoàn toàn quên béng đại sự đầu tiên Tiết Đại Đô Hộ đến Quy Tư làm là "Tăng y" ở sau đầu, tích cực đàm luận khả năng hắn cùng Quy Tư Vương liên hôn.
Mà phu tử Phan An mới được mời đến nhà Bạch Ngân thân vương là một khâu không thể tránh khỏi, không ngờ muốn làm tiểu nhân trong câu chuyện tốt đẹp của "Tướng quân và công chúa", tạo ra một ít sự cố.
Dù sao dân phong Quy Tư cởi mở, nữ tử trước khi kết hôn tìm một đoạn tình duyên cũng không được coi là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào. Nếu sau khi kết hôn phu quân nàng quanh năm ở bên ngoài chăn dê không chăm sóc cho nhà, không thể giữ gìn tiếp mối tình duyên thiên trường địa cửu cũng không phải là chuyện không thể.
Lại kiêm Phan An tuấn tú cực hiếm thấy, đứng chung một chỗ với Già Lam công chúa thiên kiều bách mị, trông cũng rất xứng đôi.
Các lang quân nghị luận phong hoa tuyết nguyệt không thua kém các phụ nhân chút nào. Rời khỏi thủy tạ còn chưa được mấy bước, các phụ nhân ngứa ngáy tim gan bởi vì trong bữa tiệc cách một tấm rèm mà không thể nhìn thấy toàn cảnh, đã được bổ túc từ trong miệng phu quân hoặc tôn nhi các nhà, vui mừng không thôi vì có cơ hội liên hôn với Tiết tướng quân.
Việc này cũng không phải không thể.
Ngũ công chúa năm đó đã bỏ hôn ước với Khố Xa vương tử, kiên quyết vừa ý một cái Côn Luân nô. Trong đó đã trải qua bao nhiêu khúc chiết, cuối cùng chẳng những Ngũ công chúa cùng Côn Luân nô soạn ra một khúc ca ngợi tình yêu, Khố Xa vương tử còn kết thân với Lục công chúa, hiện giờ hai đôi uyên ương đều hòa thuận mỹ mãn, ai nấy đều nhi nữ thành đàn.
Nhược điểm của vương thượng chính là yêu thương nữ nhi, năm đó nếu người có thể thả cho ngũ công chúa, không chừng lại có thể làm lại một lần nữa trên người Thất công chúa Già Lam, để nàng cùng một phu tử nho nhỏ vui vẻ kết giao.
Gia Nhu trà trộn trong đám người đi ra ngoài, nghe đủ loại nghị luận nhưng cũng không để bụng, việc nàng quan tâm nhất vẫn là ban thưởng của Quy Tư Vương.
Đợi sau khi vội vội vàng vàng vàng ra khỏi hành cung, đến bên ngoài màn trướng thuộc về nàng, còn chưa kịp vén rèm lên nhìn vào bên trong một cái đã được một tôi tớ của thân vương khác mời đi.
Thân vương kia là đường huynh đệ với Bạch Ngân, trong nhà cũng có một công tử bột, muốn đào góc tường của Bạch Ngân, cũng dùng một cái bánh vàng tiền học phí mời Gia Nhu đi làm phu tử.
Gia Nhu không thể tiếp ứng với tài vận đưa tới cửa.
Phải biết rằng công tử bột trên thế gian chia làm hai con đường.
Một đường là như nàng vậy, hưởng phúc hưởng tới vui vẻ mà không cưỡng cầu gì. Thí dụ như ca cơ trong rạp hát hôm nay thân thể không khỏe, không thể hiến khúc, nàng chẳng những phải an ủi thật lâu để ca cơ kia nghỉ ngơi, còn phải thưởng hai tấm lụa làm lòng cô nương an ổn.
Mà một con đường khác, hưởng phúc chỉ biết tới bản thân. Nếu hắn muốn nghe khúc nhạc, cho dù mạng ca cơ sẽ nguy trong sớm tối cũng phải hát tới khi được đại công tử hài lòng mới có thể đi tìm chết. Nếu không tên công tử bột kia chẳng những phải phá hủy rạp hát, còn phải châm lửa, đốt tất cả rạp hát thành tro bụi mới có thể hả giận.
Hai loại công tử bột này, ngày thường ăn uống vui chơi không kém nhau, nếu bàn về sự khác nhau lớn nhất, cũng chính là ai sống lâu được một chút, chết thảm một chút thôi.
Lúc trước nàng thu phục được Bạch Tam Lang tất nhiên nhờ có công lao của xúc xắc, nhưng có thể làm thầy trò với Bạch Tam Lang, chính bởi vì hai người là công tử bột chung đường.
Lúc này công tử bột xếp thứ hai Quy Tư trong truyền thuyết đang nghiêng ngả trên giường Hồ khoảng mười tám mười chín tuổi, cầm roi ngựa trong tay thưởng thức cà lơ phất phơ.
Gia Nhu liếc mắt một cái đã nhìn ra, hắn ta thuộc về một đường đoản mệnh kia, chớ nói là dạy lãng tử quay đầu, chỉ sợ lúc sét đánh tới còn muốn đánh luôn cả nàng.
Chỉ có điều thân vương này khen nàng không dứt miệng, nàng không tiện cự tuyệt quá mức cứng nhắc nên chỉ nói cho nàng suy nghĩ một chút.
Hôm nay nàng quả thật có chút tài vận.
Chân trước vừa ra khỏi trướng của vị thân vương này, chân sau lại được một vị thân vương khác mời đi. Sẽ dùng lý do "cân nhắc" để ổn định một hoàng tử, lại bị người kế tiếp kéo đi.
Ngắn ngủn hai khắc đã được năm vị thân vương mời đi.
Đợi nàng vất vả lắm mới trở lại trước màn trướng của mình, lại bị Bạch Ngân thân vương gọi lại.
“Các huynh đệ khác của bổn vương đều muốn mời ngươi đi làm phu tử ư?”
Gia Nhu cười khô khốc: "Đúng là có ý này.”
Thân vương hừ lạnh một tiếng: "Con ta hôm nay tiến bộ khiến bọn họ sốt ruột đây mà. Lúc trước châm chọc khiêu khích, e rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Ngươi có đồng ý với ai không?”
Gia Nhu dừng lại, không hiểu ý đồ của vị thân vương này.
Nếu nàng nói chưa từng kiên quyết cự tuyệt, không biết thân vương có tức giận hay không.
Thân vương quả nhiên để ý đến sự do dự của nàng trong nháy mắt này, vẻ mặt tròn trĩnh phức tạp, mang theo năm phần đắc ý, ba phần hả giận, còn có hai phần kiên quyết, lần đầu tiên nói với nàng bằng thái độ cứng rắn: "NGươi không được đồng ý một nhà nào, cũng không được thèm thuồng học phí của bọn họ.”
Dừng một chút lại dịu dàng hỏi nàng: "Bọn họ đều cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“Cao, cao hơn Tam Lang…”
“Hừ!” Thân vương ha ha cười: "Nếu bàn về phú quý, ai trong bọn họ có thể so với bổn vương. Từ tháng sau trở đi, học phí của ngươi nâng lên đến năm cái bánh vàng, để cho năm nhà bọn họ cộng lại đều so ra kém xa một nhà bổn vương!"
Gia Nhu suýt nữa giật mình rớt cằm, rưng rưng kiếm được bốn cái bánh vàng.
Đợi đến khi cuối cùng cũng trở về trướng, cung nhân quả nhiên đã sớm đưa phần thưởng của Quy Tư vương tới.
Trong trướng có mười tấm vải bông Thiên Trúc, một gánh hồ tiêu, hai viên hồng ngọc, hai viên Đại Đông Châu, một bộ vải thêu kinh Phật, một bộ yên ngựa khảm đá quý.
Ngoài trướng lại còn có năm mươi con dê, đều thân trắng móng đen, kêu be be cực kỳ có tinh thần.
Whoa.
Whoa!
Whoa-whoa-whoa!
Tăng nhân quét rác hiển linh, phương Tây quả nhiên có lợi cho nàng.
Whoa, cực yêu Quy Tư!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất