Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 5: Nuôi Sao Nổi

Trước Sau
Đối với việc núi vàng núi bạc của Triệu Dũng không tương xứng với truyền thuyết, Thôi Gia Nhu ít nhiều cũng có chút để ý.

Nếu Triệu Dũng tiền bạc gian nan, mà nàng từ Trường An phồn hoa đến đây, dùng hết tất cả tài sản mang theo ở trên đường không còn một mảnh, không để lại một chút xíu lễ vật tới cửa nào, có vẻ quá không biết lễ nghĩa.

Mở bọc tay nải chẳng những không tìm được một đồng cắc nào, ngay cả một bộ trang phục nữ nhi hoàn chỉnh cũng không gom đủ. Ngoại trừ một đống vải buộc ngực thường ngày dùng để thay đổi ra cũng chỉ có hai cái yếm nửa mới nửa cũ còn đứt dây buộc. Nếu không phải đây là đồ thiếp thân của nữ nhi không tiện cầm đi đổi tiền, đã sớm không thấy bóng dáng nó đâu rồi.

Cũng may còn lại hai bộ xiêm y nam nhi, ngoại trừ một bộ thối nát mới cởi ra, một bộ khác là nàng đặc biệt giữ lại chưa từng mặc vào người, chỉ đợi khi đến Quy Tư giả trang làm một công tử tuấn tú nhẹ nhàng đi trêu chọc trưởng nữ Triệu Khanh nhi của Triệu Dũng trước tiên.

Nhưng vừa vào khách điếm mới biết được, gần đây sức khỏe của kế ngoại tổ của Triệu Khanh Nhi có chút không khỏe, Triệu Khanh Nhi đi trông bệnh cần mấy ngày nữa mới trở về.

Hôm nay đành phải hưởng thụ trước vậy.

Trên người mặc ngoại bào màu xanh, eo nhỏ được thắt chặt gọn gàng, lang quân trong gương đồng đã đặc biệt khôi ngô.

Lông mày nàng trời sinh đã không vẽ mà đậm, sống mũi cao thẳng ẩn chứa anh khí, tới gần đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ to bằng hạt vừng tăng thêm vài phần mềm mại.

Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là một vị tiểu lang quân tuấn mỹ bất phàm.

Để đỏm dáng, bởi vì phải quấn vải ngực để giả nam trang mà khiến hô hấp không thoải mái cũng có thể nhịn.

Nàng cầm một cây quạt giấy trong tay, đẩy cửa phòng ra đi xuống dọc theo bậc thang.



Cầu thang gỗ "Két" vài tiếng, khiến cho tiểu nhị bận rộn trước quầy dưới lầu không khỏi nhìn đăm đăm.

Thôi Gia Nhu đến trước quầy, bật quạt giấy ra, câu nói đầu tiên hỏi tiểu nhị Quy Tư đang phủi bụi: "Con lừa nhỏ của ta đã ăn cỏ tươi chưa?"

Tiểu nhị đỏ tai, dùng tiếng Đại Thịnh lưu loát trả lời: "A Lang yên tâm, tiểu điếm tuyệt đối không để gia súc chịu ấm ức.”

Gia Nhu hài lòng gật gật đầu, thuận tay muốn mò vào trong ngực lấy phần thưởng nhưng lại chộp vào khoảng không, lúc này mới hồi tưởng lại mình hiện giờ đã nghèo rớt mồng tơi, không còn hào sảng tiêu tiền như nước nữa.

Nàng ngượng ngùng thu tay lại, làm bộ ngắm cảnh chậm rãi thong thả đi tới.

Đây là một khách điếm nhỏ chỉ có hai tầng, dưới lầu là đại sảnh, tổng cộng bày sáu bàn ăn cung cấp cho khách trọ ngồi và dùng cơm. Phòng khách đều ở lầu hai, tổng cộng có hai mươi gian.

Trước cửa khách điếm có nửa mặt tường trắng xóa, một bên còn đặt bút mực để phòng ngừa khách trọ cùng người đi đường bỗng nhiên hứng trí muốn làm thơ, có thể đề thơ một bài ở ngay đây.

Đây là mốt thịnh hành những năm gần đây của Đại Thịnh, tửu quán, khách điếm, thư cục, hễ là cửa hàng, trước cửa không thể thiếu chút đồ vật có thể cung cấp để vẽ viết.

Triệu Dũng hiển nhiên cũng đi theo phong trào này, mà mặc dù thơ đề trên tường trắng không ít, nhưng lòe loẹt đủ loại.

Có câu thơ "Trăng soi vằng vặc đầu giường, Ngỡ rằng mặt đất màn sương phủ đầy," của Lý Thái Bạch, cũng có câu thơ văn vần bình dân "Canh ba trăng đương tròn, bà dì trèo tường đến" mà người dân địa phương Tokhari thường dùng, còn có chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như bào bới "Hành tây hai đồng, đậu hủ năm đồng, hành tây trộn đậu hủ mười đồng", cũng không biết cách tính toán như thế nào nữa.

Khi nàng đi dạo xung quanh, dần dần có người đến trọ, trong đó có vài khuôn mặt quen thuộc, là người trong thương đội nàng từng gặp mặt trên đường.



Xem ra, tuy việc làm ăn của Triệu thúc chưa tới núi vàng núi bạc nhưng cũng không được coi là kém. Chỉ có điều tiền bạc kiếm được lại luyến tiếc trang hoàng lại tòa nhà gạch thô này đôi chút, cũng có phần keo kiệt quá mức.

Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, dẫu sao nàng cũng không cần lo lắng.

Trong túi của nàng có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần Triệu Dũng có tiền, nàng sống ở Quy Tư cũng sẽ không quá kém.

Nàng lập tức ngâm nga tiểu khúc đi dạo đến chuồng ngựa hậu viện, ngắm Đại Lực ăn đống cỏ, lúc đi ra lại đi xiên đường, men theo một bên cửa không bắt mắt đi tới một cái viện khác.

Đây là một tòa tiểu viện chật chội phía sau khách điếm, gian sương phòng gạch thô xây dựa vào tường, giữa viện kéo một sợi dây thừng, phía trên phơi xiêm y nam nhân, nữ nhân, trong đó một bộ còn nhỏ nước rõ ràng là bộ xiêm y rách rưới nàng thay ra, đã được giặt giũ sạch sẽ. Lỗ thủng phía trên vốn có chút chướng mắt, nhưng so với miếng vá trên xiêm y của những người khác xung quanh cũng nhìn thuận mắt hơn.

Nơi này là… viện của phu thê Triệu Dũng?

Bốn phía yên tĩnh, tiếng người rất nhỏ từ trong sương phòng truyền ra trở nên đặc biệt rõ ràng, dường như còn xen lẫn tiếng khóc áp lực...

Trong sương phòng, phụ nhân Quy Tư ba mươi tuổi nước mắt lã chã, dùng tiếng Thổ Hỏa La khóc ròng nói: "...Trong nhà không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, chàng lại giữ người ngoài lại ở lâu dài, ta và chàng làm sao nuôi nổi..."

“Sao lại ở lâu dài.” Triệu Dũng đè giọng cãi lại: “Chỉ đến Quy Tư chơi đùa, cùng lắm chỉ mấy tháng mà thôi.”

“Mấy tháng? Nàng là nữ lang nhà phú quý, đừng nói là mấy tháng, chỉ mấy ngày thôi ta và chàng đều khó nuôi nổi. Chàng chớ quên, hôm qua chàng mới chắp đông vá tây, khi không đưa ra ngoài mấy chục quan tiền!"

“Ôi, nàng nhỏ giọng chút... "Triệu Dũng luống cuống tay chân đi trấn an nàng ta, lại nghe được bên ngoài “cạch" một tiếng vang. Ông đẩy cửa sổ ra, đã thấy một thùng nước ở dưới mái hiên đối diện không biết bị ai va vào, nước trong thùng gỗ lay động qua lại, vẩy đầy đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau