Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 7: Phan An
Phía trước có một tòa đình viện hiển hách được vây quanh bởi mấy tòa nhà tường viện cao cao giống ở Trường An, một đường đi sâu vào, không biết chiếm bao nhiêu diện tích. Có bốn cánh cổng đinh tán lớn lần lượt mở ra, một loạt quan binh mang đao đứng sừng sững ở trước cổng giống như tượng đá, không giận tự uy.
Đây chính là Đô hộ phủ An Tây.
Triệu Dũng dẫn nàng đi vòng qua cửa chính, đến bên cạnh một cánh cửa hông.
Bên cạnh cửa hông dán một bức tranh, người trên đó giống như đang dắt một con gia súc. Phía dưới bức tranh dường như thiếu hồ dán, gió thổi một lúc đã cuốn đi một nửa, không thấy rõ chi tiết.
Triệu Dũng đi trước nói nhỏ với hán tử canh cửa vài câu rồi gọi Gia Nhu đi lên.
Trên đường trước khi đến, Triệu Dũng đã từng dặn dò nàng nhất thiết đừng tiết lộ tên thật cùng thân phận của nàng, tránh cho những gián điệp Đột Quyết kết thù với Thôi tướng quân theo dõi nàng, để nàng nghĩ trước một cái tên để lừa qua cửa.
Quả nhiên người gác cửa đánh giá nàng một phen, mới hỏi: "Họ gì tên gì?”
Triệu Dũng vội nháy mắt với nàng.
Nàng mở quạt giấy ra, làm ra vẻ phong lưu phóng khoáng: "Họ Phan, tên An, hợp lại gọi là Phan An.”
Triệu Dũng: "...”
Đợi khi đi vào Đô hộ phủ, hai người dựa theo người gác cổng chỉ điểm chờ đợi một người tên là "Vương Hoài An" ở dưới một thân cây. Nghe nói người này là cận vệ của Tiết Lang, bởi vì Tiết Lang cực kỳ coi trọng chuyện chăn nuôi gia súc, chuyện tìm mục sứ đành giao cho thân tín gánh vác.
Trên đường đến Đô hộ phủ, Triệu Dũng đã kể sơ lược về lịch sử huy hoàng của Tiết Lang, tân nhiệm đại đô hộ phủ An Tây.
Nghe nói hắn chẳng qua chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng từ lúc mười sáu tuổi đã thanh danh vang dội trong một trận đại chiến dẫn theo ba ngàn tinh binh tập kích bất ngờ doanh trại địch dẹp yên bọn phản loạn, từ đó mấy năm về sau càng vì trấn thủ Tây Nam nhiều lần lập được kỳ công, được người trên phố xưng là "Tây Nam Vương". Hai năm nay Tây Nam yên ổn, Tiết Lang mới rời đi tới Tây Vực.
Gia Nhu cũng như sấm bên tai đối với vị "Tây Nam Vương" này, chỉ có điều chưa từng thấy qua.
Hai năm trước đại chiến ở biên cảnh Tây Nam, Tiết Lang từng quay về Trường An hiến tù binh, toàn bộ đường cái Chu Tước bị dân chúng vây chật như nêm cối, nàng chen chân không vào được, cuối cùng lanh lợi bò lên một gốc cây cao mới chiếm được một chút tiên cơ.
Nàng xem náo nhiệt lần này cũng không phải kính ngưỡng anh hùng gì, dù sao trong nhà mình cũng có nên không có gì ngạc nhiên. Chỉ vì nghe nói vị Tây Nam Vương kia tuấn mỹ không ai bì kịp, từng khiến hai vị vương tử ham thích đoạn tụ của các tiểu quốc xung quanh Tây Nam buông lời mạnh miệng, nói nếu vào được trong trướng Tiết Lang thì sẽ báo đáp bằng mất nước.
Không ai biết được quá trình ngược luyến của ba người này có bao nhiêu khúc chiết, nhưng giờ đây trên xe tù kéo dài cả con phố kia, nghe nói hai vị vương tử kia cũng ở trong đó, dùng một phương thức khác thực hiện lời hứa "báo đáp bằng mất nước" lúc ban đầu.
Bởi vì kết quả vượt quá dự đoán, Thôi Gia Nhu càng tò mò hơn với Tiết Lang.
Mỹ mạo nhưng lại ác độc, còn là một nam tử, vậy sẽ trông như thế nào đây!
Lúc ấy nàng ngồi xổm trên ngọn cây, thật ra là một chỗ tuyệt hảo để ngắm mỹ nam. Nhưng nếu không phải chờ đợi đến đói khát phải lệnh trung bộc đưa một thùng hồ đào lên, táo và đào lạnh lên, nếu Tiết Lang cũng không trùng hợp cưỡi ngựa đi đến dưới tàng cây cao, càng nếu không có một trận gió quỷ dị đột nhiên thổi đến...
Nàng vẫn chưa thấy rõ thùng gỗ đựng đồ ăn từ trên trời giáng xuống có trùm lên đầu Tiết Lang hay không. Chỉ nhớ rõ sau khi đột ngột vang lên một tiếng "Có thích khách", theo đó nàng đã từ trên cây ngã xuống, mặc dù may mắn đến cực điểm rơi vào trên người một mớ tôi tớ tránh việc ngã bị thương, nhưng gió cũng tiện đà thổi một cái chén đào lạnh vừa dày vừa nặng từ trên cây xuống, "bặc" một tiếng nện vào trên mắt nàng, khiến nàng phải làm Độc Nhãn Long mất mấy ngày.
Trò khôi hài kia sau đó còn kéo dài ra chút phong ba.
Ví dụ như ngày thứ hai, Thôi phủ vắng vẻ nhiều năm bỗng nhiên có hoạn quan phá lệ tới cửa, cầm một cuộn thánh chỉ nói đương kim thánh nhân không đành lòng nhìn nữ nhi của Thôi tướng quân rêu rao khắp nơi, lệnh cho nàng cấm túc hai tháng để mãi giũa tính nết này.
Một lệnh cấm túc nho nhỏ lại có thể dời được tôn đại Phật là Hoàng đế đến quản, việc này đã nghị luận sôi nổi không nhỏ ở trên phố. Cũng nhờ thánh chỉ này ban tặng, chờ sau khi nàng kết thúc hai tháng cấm túc, cuối cùng có thể bước ra khỏi đường cái Trường An, trên người đã có thêm danh tiếng "Trường An đệ nhất nữ ăn chơi trác táng", có gỡ thế nào cũng không gỡ xuống được.
Sau đó nàng tìm chút phương pháp nghe ngóng nhiều mặt, cũng không tìm ra là ai đánh động để thánh nhân đưa ra một thánh chỉ như vậy. Nếu để nàng biết được, ắt sẽ khiến hắn ăn không tiêu, ném vào trong hố phân cũng không giải được mối hận này!
Hậu quả sau đó của việc này là, mặc dù nàng càng ngày trổ mã như hoa, nhưng sau khi cập kê lại không thấy bà mối nào tìm tới cửa… Nhà ai bằng lòng cưới tân phụ không biết điều về chứ.
Kéo dài mãi tới đầu năm nay, rốt cục cũng có người cầu hôn, hai nhà Thôi An tất nhiên là coi chuyện này như bảo bối, e sợ nhà đằng nam sẽ đổi ý nên trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã đi xong ba bước đầu trong lục lễ "Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát". Mà nàng còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi sính lễ chất đầy viện, nàng rốt cục mới phản ứng lại kịp.
Hiện tại trải chuốt lại quan hệ nhân quả này như thế, sở dĩ nàng muốn đào hôn, ngược lại có chút liên quan đến vị Tiết Lang này.
Lúc này Triệu Dũng dặn dò nàng: "Chớ thấy Tiết Đô Hộ tuổi còn trẻ, nhưng nghe nói trị quân cực kỳ nghiêm ngặt, cho dù Đô Hộ phủ tuyển tạp dịch cũng phải khảo nghiệm nhân phẩm đạo đức của người đó trước.”
Đi ra ngoài hứng một trận gió, đầu óc ông cũng thanh tỉnh, biết lúc trước Thôi Gia Nhu nói cái gì mà Thôi tướng quân báo mộng là phép khích tướng. Nhưng ông hiểu rất rõ tính tình của cô nương này, không cho nàng tự mình đụng vào vách tường một lần, nàng sẽ không quay đầu lại.
Nghĩ đến đây, ông lại bổ sung một câu: "Năm đó đại chiến, Đô hộ phủ đã bị thiêu hủy, con muốn nhìn thấy doanh xá Thôi tướng quân năm đó cũng không thể thấy được. Con cũng đừng nhìn ngó lung tung, đợi lát nữa phải làm theo lời ta nói.”
Gia Nhu không khỏi nhìn chung quanh, nghĩ thầm, không nhìn lung tung là chuyện không thể nào.
Cho dù không nhìn Đô hộ phủ này, nàng tất nhiên cũng phải nhìn rõ mỹ nhan kinh hãi thế nhân của Tiết Lang, tốt nhất ngay cả một sợi lông mi cũng không buông tha, như thế mới không uổng công nàng khi không phải gánh vác mấy năm danh tiếng nữ ăn chơi trác táng.
Không đợi bao lâu, có một tiểu tốt đi tới hỏi: "Phan An là ai?”
Nghĩ đến chuyện rất nhanh sẽ gặp được Tiết đại mỹ nam kia, trong lòng Gia Nhu kích động không thôi, nhấc chân thong thả đi ra ngoài ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở trước mặt tiểu tốt, "Bốp" một tiếng gõ quạt giấy: "Như thế này còn không rõ ràng sao?”
Tiểu tốt liền cười hì hì, nói: "Đi theo ta đi.”
Đây chính là Đô hộ phủ An Tây.
Triệu Dũng dẫn nàng đi vòng qua cửa chính, đến bên cạnh một cánh cửa hông.
Bên cạnh cửa hông dán một bức tranh, người trên đó giống như đang dắt một con gia súc. Phía dưới bức tranh dường như thiếu hồ dán, gió thổi một lúc đã cuốn đi một nửa, không thấy rõ chi tiết.
Triệu Dũng đi trước nói nhỏ với hán tử canh cửa vài câu rồi gọi Gia Nhu đi lên.
Trên đường trước khi đến, Triệu Dũng đã từng dặn dò nàng nhất thiết đừng tiết lộ tên thật cùng thân phận của nàng, tránh cho những gián điệp Đột Quyết kết thù với Thôi tướng quân theo dõi nàng, để nàng nghĩ trước một cái tên để lừa qua cửa.
Quả nhiên người gác cửa đánh giá nàng một phen, mới hỏi: "Họ gì tên gì?”
Triệu Dũng vội nháy mắt với nàng.
Nàng mở quạt giấy ra, làm ra vẻ phong lưu phóng khoáng: "Họ Phan, tên An, hợp lại gọi là Phan An.”
Triệu Dũng: "...”
Đợi khi đi vào Đô hộ phủ, hai người dựa theo người gác cổng chỉ điểm chờ đợi một người tên là "Vương Hoài An" ở dưới một thân cây. Nghe nói người này là cận vệ của Tiết Lang, bởi vì Tiết Lang cực kỳ coi trọng chuyện chăn nuôi gia súc, chuyện tìm mục sứ đành giao cho thân tín gánh vác.
Trên đường đến Đô hộ phủ, Triệu Dũng đã kể sơ lược về lịch sử huy hoàng của Tiết Lang, tân nhiệm đại đô hộ phủ An Tây.
Nghe nói hắn chẳng qua chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng từ lúc mười sáu tuổi đã thanh danh vang dội trong một trận đại chiến dẫn theo ba ngàn tinh binh tập kích bất ngờ doanh trại địch dẹp yên bọn phản loạn, từ đó mấy năm về sau càng vì trấn thủ Tây Nam nhiều lần lập được kỳ công, được người trên phố xưng là "Tây Nam Vương". Hai năm nay Tây Nam yên ổn, Tiết Lang mới rời đi tới Tây Vực.
Gia Nhu cũng như sấm bên tai đối với vị "Tây Nam Vương" này, chỉ có điều chưa từng thấy qua.
Hai năm trước đại chiến ở biên cảnh Tây Nam, Tiết Lang từng quay về Trường An hiến tù binh, toàn bộ đường cái Chu Tước bị dân chúng vây chật như nêm cối, nàng chen chân không vào được, cuối cùng lanh lợi bò lên một gốc cây cao mới chiếm được một chút tiên cơ.
Nàng xem náo nhiệt lần này cũng không phải kính ngưỡng anh hùng gì, dù sao trong nhà mình cũng có nên không có gì ngạc nhiên. Chỉ vì nghe nói vị Tây Nam Vương kia tuấn mỹ không ai bì kịp, từng khiến hai vị vương tử ham thích đoạn tụ của các tiểu quốc xung quanh Tây Nam buông lời mạnh miệng, nói nếu vào được trong trướng Tiết Lang thì sẽ báo đáp bằng mất nước.
Không ai biết được quá trình ngược luyến của ba người này có bao nhiêu khúc chiết, nhưng giờ đây trên xe tù kéo dài cả con phố kia, nghe nói hai vị vương tử kia cũng ở trong đó, dùng một phương thức khác thực hiện lời hứa "báo đáp bằng mất nước" lúc ban đầu.
Bởi vì kết quả vượt quá dự đoán, Thôi Gia Nhu càng tò mò hơn với Tiết Lang.
Mỹ mạo nhưng lại ác độc, còn là một nam tử, vậy sẽ trông như thế nào đây!
Lúc ấy nàng ngồi xổm trên ngọn cây, thật ra là một chỗ tuyệt hảo để ngắm mỹ nam. Nhưng nếu không phải chờ đợi đến đói khát phải lệnh trung bộc đưa một thùng hồ đào lên, táo và đào lạnh lên, nếu Tiết Lang cũng không trùng hợp cưỡi ngựa đi đến dưới tàng cây cao, càng nếu không có một trận gió quỷ dị đột nhiên thổi đến...
Nàng vẫn chưa thấy rõ thùng gỗ đựng đồ ăn từ trên trời giáng xuống có trùm lên đầu Tiết Lang hay không. Chỉ nhớ rõ sau khi đột ngột vang lên một tiếng "Có thích khách", theo đó nàng đã từ trên cây ngã xuống, mặc dù may mắn đến cực điểm rơi vào trên người một mớ tôi tớ tránh việc ngã bị thương, nhưng gió cũng tiện đà thổi một cái chén đào lạnh vừa dày vừa nặng từ trên cây xuống, "bặc" một tiếng nện vào trên mắt nàng, khiến nàng phải làm Độc Nhãn Long mất mấy ngày.
Trò khôi hài kia sau đó còn kéo dài ra chút phong ba.
Ví dụ như ngày thứ hai, Thôi phủ vắng vẻ nhiều năm bỗng nhiên có hoạn quan phá lệ tới cửa, cầm một cuộn thánh chỉ nói đương kim thánh nhân không đành lòng nhìn nữ nhi của Thôi tướng quân rêu rao khắp nơi, lệnh cho nàng cấm túc hai tháng để mãi giũa tính nết này.
Một lệnh cấm túc nho nhỏ lại có thể dời được tôn đại Phật là Hoàng đế đến quản, việc này đã nghị luận sôi nổi không nhỏ ở trên phố. Cũng nhờ thánh chỉ này ban tặng, chờ sau khi nàng kết thúc hai tháng cấm túc, cuối cùng có thể bước ra khỏi đường cái Trường An, trên người đã có thêm danh tiếng "Trường An đệ nhất nữ ăn chơi trác táng", có gỡ thế nào cũng không gỡ xuống được.
Sau đó nàng tìm chút phương pháp nghe ngóng nhiều mặt, cũng không tìm ra là ai đánh động để thánh nhân đưa ra một thánh chỉ như vậy. Nếu để nàng biết được, ắt sẽ khiến hắn ăn không tiêu, ném vào trong hố phân cũng không giải được mối hận này!
Hậu quả sau đó của việc này là, mặc dù nàng càng ngày trổ mã như hoa, nhưng sau khi cập kê lại không thấy bà mối nào tìm tới cửa… Nhà ai bằng lòng cưới tân phụ không biết điều về chứ.
Kéo dài mãi tới đầu năm nay, rốt cục cũng có người cầu hôn, hai nhà Thôi An tất nhiên là coi chuyện này như bảo bối, e sợ nhà đằng nam sẽ đổi ý nên trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã đi xong ba bước đầu trong lục lễ "Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát". Mà nàng còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi sính lễ chất đầy viện, nàng rốt cục mới phản ứng lại kịp.
Hiện tại trải chuốt lại quan hệ nhân quả này như thế, sở dĩ nàng muốn đào hôn, ngược lại có chút liên quan đến vị Tiết Lang này.
Lúc này Triệu Dũng dặn dò nàng: "Chớ thấy Tiết Đô Hộ tuổi còn trẻ, nhưng nghe nói trị quân cực kỳ nghiêm ngặt, cho dù Đô Hộ phủ tuyển tạp dịch cũng phải khảo nghiệm nhân phẩm đạo đức của người đó trước.”
Đi ra ngoài hứng một trận gió, đầu óc ông cũng thanh tỉnh, biết lúc trước Thôi Gia Nhu nói cái gì mà Thôi tướng quân báo mộng là phép khích tướng. Nhưng ông hiểu rất rõ tính tình của cô nương này, không cho nàng tự mình đụng vào vách tường một lần, nàng sẽ không quay đầu lại.
Nghĩ đến đây, ông lại bổ sung một câu: "Năm đó đại chiến, Đô hộ phủ đã bị thiêu hủy, con muốn nhìn thấy doanh xá Thôi tướng quân năm đó cũng không thể thấy được. Con cũng đừng nhìn ngó lung tung, đợi lát nữa phải làm theo lời ta nói.”
Gia Nhu không khỏi nhìn chung quanh, nghĩ thầm, không nhìn lung tung là chuyện không thể nào.
Cho dù không nhìn Đô hộ phủ này, nàng tất nhiên cũng phải nhìn rõ mỹ nhan kinh hãi thế nhân của Tiết Lang, tốt nhất ngay cả một sợi lông mi cũng không buông tha, như thế mới không uổng công nàng khi không phải gánh vác mấy năm danh tiếng nữ ăn chơi trác táng.
Không đợi bao lâu, có một tiểu tốt đi tới hỏi: "Phan An là ai?”
Nghĩ đến chuyện rất nhanh sẽ gặp được Tiết đại mỹ nam kia, trong lòng Gia Nhu kích động không thôi, nhấc chân thong thả đi ra ngoài ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở trước mặt tiểu tốt, "Bốp" một tiếng gõ quạt giấy: "Như thế này còn không rõ ràng sao?”
Tiểu tốt liền cười hì hì, nói: "Đi theo ta đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất