Hiện Trường Livestream Kỳ Quái
Chương 8: Khách sạn Thanh Đằng / Vào được rồi nhé
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng đập cửa vang lên liên tục. Tro bụi rơi lả tả, cánh cửa không chắc chắn cũng sắp tan nát cả rồi nhưng kẻ bên ngoài vẫn cứ đập gõ cật lực. Hai phút đồng hồ trôi qua. Phó Kỳ Đường thầm nhẩm đếm số, thời gian trôi qua khiến anh bình tĩnh hơn. Anh tin chắc bên ngoài là quỷ, lại còn không thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ đâu nên chỉ có thể giả làm Cung Tử Quận để lừa mình. Nếu mình kiên quyết không mở thì nó chắc chắn không thể phá cửa xông vào được. Đây có lẽ là quy tắc của phó bản chứ Phó Kỳ Đường không tin một con quỷ mà lại không thể phá cái cửa cũ nát này được.
"Này, mệt không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Như là nghe hiểu lời anh nói, bên ngoài tạm dừng một chút.
Phó Kỳ Đường lập tức nói: "Đêm còn dài mà, hay là hai ta nói chuyện phiếm đi?"
"Ầm! Ầm!"
Đáp lại anh là tiếng đập cửa còn mạnh và to hơn cả lúc nãy.
"Sao lại giận rồi? Mới nãy vẫn còn thương lượng được cơ mà? Tâm sự chút đi." Phó Kỳ Đường cười khẽ nhưng nắm chặt dao găm, mắt cũng vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh: "Đằng ấy tên gì? Nam hay nữ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"..."
"Thế này đi, tôi hỏi, đằng ấy chỉ cần trả lời "Phải" hoặc "Không phải" thôi. Đằng ấy là con gái à?"
Trong năm người đã chết chỉ có một người là nữ nên Phó Kỳ Đường muốn rút ngắn phạm vi lại trước.
"..."
– Khu bình luận –
[08: Vãi chưởng! Nãy tí nữa thì bị hù chết. Có điều... Haha... Người mới đang trêu con ma đấy đúng không? Đúng là can đảm mà.]
[49: Tôi cũng thế! Lúc nãy cứ tưởng Sói Điên đem tình yêu tới, may là người mới không mở cửa!]
[39: Đường Đường thật là lợi hại!]
"Thôi được rồi, như thế thì tiến độ có vẻ hơi chậm nhỉ? Tôi điểm danh từng người một nhé. Trương Ninh Đoan?" Phó Kỳ Đường gọi tên người chết đầu tiên, đợi một lát vẫn không có động tĩnh gì.
"Xem ra không phải rồi. Thế thì... Vệ Dương?"
Tiếp tục im lặng.
Phó Kỳ Đường thẳng thắn gọi một lèo tên của mấy người còn lại, đến cuối cùng dừng một chút: "Hic, Lăng Thông đại sư...? Đây là tên thật à? Hay đạo hiệu?"
Tuy nhiên đáp lại anh vẫn chỉ là một khoảng lặng im.
Phó Kỳ Đường không nhúc nhích mà chỉ tiếp tục an tĩnh nghe ngóng, đợi mấy phút liền mới dám xác nhận là quỷ đi thật rồi. Bị gọi đúng tên nên ảo não đi mất rồi à? Chắc không đơn giản vậy đâu nhỉ, anh nhún nhún vai: "Thôi, tôi cũng đã đọc cả trăm bộ truyện kinh dị rồi nên tuyệt đối sẽ không ra mở cửa hay ngó mắt mèo để xác định xem đằng ấy đã đi hay chưa đâu nên cứ coi như đằng ấy đi thật rồi nhé. Chúc ngủ ngon."
"Đùng!" Cánh cửa bị đập mà rung lắc mạnh một cái. Lần này giống như bị ai đó giận dỗi đạp một đạp sau đó hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Đợi thêm một chút để xác nhận bên ngoài thật sự không còn động tĩnh gì, Phó Kỳ Đường mới thở phào một hơi. Cuối cùng cũng đi rồi. Tránh xa giường và salon đã từng có người chết, Phó Kỳ Đường ngồi xếp bằng luôn ở dưới đất, nhếch miệng cười khổ một tiếng, cảm thấy từng thớ cơ của mình đều đã cứng đờ. Sao mà không sợ được chứ. Anh sắp bị dọa chết đến nơi rồi. May mà hơi hết hồn nhưng không có nguy hiểm, tạm thời vượt qua một kiếp. Phó Kỳ Đường lau mồ hôi, vừa nhớ lại chuyện ban nãy, vừa nhìn khu bình luận.
"Thế này tức là ma quỷ cũng phải chịu mấy cái như là quy tắc hạn chế gì đó, ví dụ như không chủ động mở cửa thì nó sẽ không thể vào được nhưng người chơi phải tự mò ra quy tắc này. Nếu lợi dụng tốt thì còn có thể đối phó lại quỷ nữa?"
[11: Đúng thế đó, hầu như ai cũng muốn khám phá quy tắc ẩn hết, haha...]
[20: Tốt nhất là đừng, chơi lớn dễ toi mạng lắm, người mới thì đừng có bốc đồng.]
"Nói cũng đúng." Phó Kỳ Đường gật đầu, anh biết tự lượng sức mình: "Bây giờ chút kiến thức cơ bản tôi cũng còn chưa rõ nữa."
[04: Sói Điên cho cậu một cuốn notebook còn gì.]
Được bình luận nhắc tỉnh, lúc này Phó Kỳ Đường mới nhớ tới. Nghĩ đến việc con ma kia mới vừa đi, giờ mà muốn quay lại chắc cũng phải tốn chút thời gian nên Phó Kỳ Đường liền lấy ra xem. Lúc nãy không để ý, giờ mới phát hiện ra cuốn notebook này là cuốn tập mà Cung Tử Quận vẫn luôn hí hoáy sửa chữa lúc ở trên tàu. Nghĩ đến dáng vẻ cầm bút viết viết xóa xóa của Cung Tử Quận, khóe môi Phó Kỳ Đường cong lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy.
Đây thế mà là hướng dẫn dành cho người mới. Phó Kỳ Đường xem rất nghiêm túc, cuối cùng cũng coi như hiểu hết vấn đề.
Tỷ như hệ thống của đoàn tàu sẽ chia người chơi thành bốn đội để đi vào các phó bản khác nhau, nhân số mỗi phó bản không cố định nhưng xưa nay cũng không có tình huống chỉ có một người đơn độc vào phó bản. Mặt khác, bất kể là người chơi ở trong phó bản bao lâu thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng đều sẽ trở lại tàu luôn trong hôm ấy, sau đó sẽ có bảy ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong khoảng thời gian này sẽ có vài người mới lên tàu giống như mình, Tô Úy và Từ Vĩ Quang nhưng ba người mới cùng lên tàu một lúc thì lại khá hiếm thấy.
Hay như đạo cụ. Khác với những cuốn tiểu thuyết Phó Kỳ Đường từng đọc, nơi này không có dị năng giả, chỉ có đạo cụ mới có khả năng chống lại ma quỷ.
Đạo cụ chia làm hệ tấn công, hệ trị liệu và hệ phụ trợ cùng với loại liên quan đến cốt truyện. Ba loại đầu có thể dùng điểm để đổi ở toa số 0 như lá bùa của Nhiếp Tiểu Lam hay ống nhòm đơn của Viên Phi; còn chiếc máy ảnh thế thân của Tạ Nhất Minh thì là loại cuối. Ngoài ra còn có một số loại có liên quan chặt chẽ tới nội dung phó bản, chỉ có thể sử dụng trong phó bản đó chứ không thể mang ra ngoài.
Phó Kỳ Đường vô cùng tập trung xem notebook.
Bởi vì người chơi không có dị năng để khắc chế quỷ, mặc dù đã có đạo cụ nhưng vẫn nằm ở thế yếu nên để cân bằng thực lực giữa hai bên thì mỗi phó bản đều ẩn giấu quy tắc, chính là "đường sống" mà hệ thống đoàn tàu chừa cho người chơi. Tỷ như lần này, quỷ không thể tùy ý vào phòng nếu người ta không mở cửa cho nó. Chỉ cần nắm được điểm này thì cơ hội sống sót là vô cùng cao nhưng phần lớn quy tắc đều cần người chơi tự mình bất chấp nguy hiểm tính mạng đi thăm dò, chỉ có phó bản nào siêu khó, siêu nguy hiểm thì đoàn tàu mới cho một ít gợi ý.
Cuối cùng là một điều vô cùng quan trọng: Thời gian trở lại tàu có thể đẩy lên sớm hơn quy định.
Ví dụ như lần này, tuy rằng đoàn tàu quy định Mười giờ sáng ngày 25 phải trở lại tàu nhưng nếu ngày 23 bọn họ đã đánh xong phó bản, diệt trừ xong quỷ thì đoàn tàu sẽ xuất hiện sớm ở ga tàu, tức ga Vườn Thanh Khê. Nếu bọn họ bỏ lỡ thời điểm lên tàu này là sẽ phải ở lại phó bản vĩnh viễn. Còn kết cục khi lỡ tàu phải ở lại phó bản là gì thì không ai biết.
Ngoại trừ mấy kiến thức chắc chắn phải biết này ra, Cung Tử Quận thậm chí còn viết cả những kinh nghiệm mà bản thân đúc kết được qua những phó bản trước trong đây. Phó Kỳ Đường đọc mấy chục trang chữ không hiểu sao còn sinh ra cả một loại cảm giác đồng cảm tự hào, hưởng chung vinh quang với hắn. Ánh mắt lưu luyến trên từng nét chữ sinh động, đuôi mắt còn có một chút ý cười ngây thơ dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
"Không ngờ công tử Sói Điên dở hơi nhưng chữ lại đẹp như vậy." Đầu ngón tay lướt trên hàng chữ giống như cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra khi người nọ viết, Phó Kỳ Đường cười cười: "Ừm... Một con sói có văn hóa."
*
Bên kia, bốn người Quý Đào, Nhiếp Tiểu Lam, Viên Phi và Trương Nguyên Tích đã trở lại homestay. So với phòng 202 thì homestay hẳn là an toàn hơn nhiều, với lại ban ngày đã kiểm tra mấy lần cũng không thấy dấu vết của quỷ nên dù vẫn còn duy trì cảnh giác nhưng mọi người đều đã thả lòng hơn.
"Vẫn giống trước đây, tụ hết ở phòng khách nghỉ ngơi tránh ở một mình đi." Người chơi có thâm niên lâu nhất trong bốn người, hiểu rõ quy tắc sinh tồn trong phó bản – Quý Đào – căn dặn mọi người: "Đi WC cũng tốt nhất là đi cùng nhau. Tiểu Lam, ổn không?"
Trong team chỉ có mình Nhiếp Tiểu Lam là con gái nên vụ này cũng hơi ngại nhưng vì lý do an toàn thì đành chịu thôi chứ biết sao.
"Không sao." Nhiếp Tiểu Lam nói: "Tôi có khống chế số lượng nước nạp vào để giảm thiểu số lần đi WC."
Quý Đào gật gật đầu. Đã sắp 11 giờ rồi, bận rộn cả một ngày, ai nấy đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần nên sau khi thương lượng xong thứ tự gác đêm thì đều lấy chăn gối ra nghỉ ngơi. Cũng may sofa ở phòng khách đủ lớn nên cũng coi như là thoải mái.
...
Nửa đêm mưa rơi, từng hạt mưa rơi tí tách quấy nhiễu mộng đẹp của con người ta. Viên Phi cau mày lẩm bẩm một câu, đang muốn kéo chăn qua đầu để ngăn tiếng mưa quấy rầy, bỗng cảm giác hình như có ai đang đẩy đẩy vai mình.
"Anh Viên, đến phiên anh gác đêm rồi." Giọng nói ngọt xớt của Trương Nguyên Tích vang lên.
Viên Phi định vờ không nghe thấy thì Trương Nguyên Tích lay thêm vài cái, sức không lớn nhưng tay gã ướt nhẹp, cách lớp quần áo cũng thấy lạnh.
"Mấy giờ rồi." Viên Phi chậm rãi ngồi dậy, nỗ lực mở mắt ra. Đèn trần trong phòng khách bị tắt đi, chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ le lói trên tường.
"1 giờ rồi, anh Viên ngủ kỹ thế." Trương Nguyên Tích cười khẽ.
"Thì sao? Nói nhiều nữa lại trễ việc bây giờ." Viên Phi không kiên nhẫn nói.
Anh ta vẫn không quên những gì Trương Nguyên Tích đã làm ban ngày nên cũng chẳng thèm che giấu bất mãn của bản thân còn Trương Nguyên Tích tự biết đuối lý, chỉ nhún vai một cái mà không nói gì nữa, yên lặng đi tới một đầu khác của sofa nằm xuống. Viên Phi ngồi im tại chỗ, vẫn chưa tỉnh ngủ nên đầu hơi choáng, đần mặt nhìn chằm chằm hư không phía trước.
Thức đêm mới biết đêm dài, những người khác đều đang ngủ ngon lành, tiếng hít thở đan xen nhau truyền trong không khí. Mưa càng lúc càng lớn, chốc lát sau bên ngoài đã ướt dầm dề. Cửa sổ hình như không được đóng chặt nên bị gió thổi vang lên tiếng cạch cạch vô cùng khó nghe.
"Anh Viên à, mong anh thương xót đóng giùm cái cửa được không?" Trương Nguyên Tích mới vừa nằm xuống đã bị âm thanh này quấy nhiễu đến không tài nào ngủ được đành phải nhờ vả.
Viên Phi vốn không muốn để ý đến gã nhưng khi dư quang quét đến Nhiếp Tiểu Lam cùng với Quý Đào dưới ánh đèn thì suy nghĩ một chút rồi cuối cũng vẫn là bất đắc dĩ đứng lên đi về phía cửa sổ. Càng tới gần cửa sổ, tia sáng lại càng chói hơn.
"Không tắt đèn ngoài hiên à?" Viên Phi "chẹp" một tiếng, mở cửa sổ ngó ra ngoài.
Trăng to thế? Nay rằm à? Anh ta nghĩ, cứ cảm thấy sai sai gì đó mà sai chỗ nào nhỉ? Viên Phi vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ nhất thời nghĩ không ra.
Ngay tại lúc anh ta chuẩn bị đóng lại cửa sổ tiện thể kéo rèm che ánh trăng thì đột nhiên ngớ ra.
... Mưa đâu?Trời đang mưa cơ mà? Sao trăng sáng thế được?!
Ngay sau đó, anh ta ý thức được một vấn đề càng đáng sợ hơn, đó là: Trước khi đi ngủ đã thảo luận rõ ràng trình tự gác đêm là Quý Đào, anh ta, Trương Nguyên Tích và Nhiếp Tiểu Lam, sao lại có chuyện Trương Nguyên Tích gọi mình dậy gác được?
Hay là.... Lúc nãy kẻ đánh thức mình không phải Trương Nguyên Tích?
Toàn thân Viên Phi bất chợt lạnh lẽo, mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh như đông cứng, anh ta quay đầu lại nhìn về chỗ Trương Nguyên Tích nằm, thậm chí còn nghe được tiếng khớp xương chạm nhau cót két.
Một, hai, ba ——
Anh ta nín thở đếm, xác nhận trên sofa có ba bóng người, xung quanh cũng không thêm thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn chưa phải tình huống xấu nhất. Anh ta đóng mạnh cửa sổ, đang chuẩn bị hét to đánh thức mọi người thì cửa sổ lại không hề đóng lại như anh ta nghĩ. Như là đã bị thứ gì đó chặn lại.
"Anh Viên, đang tìm gì thế? Tìm tôi à?"
Một khuôn mặt tái nhợt, vặn vẹo ló vào từ chỗ khe hở cửa sổ, ngay sau đó là cái cổ vừa dài vừa nhỏ cộng thêm thân thể phất phơ như tờ giấy. Hai cánh tay như con rắn bò tới bóp lấy cổ Viên Phi, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến.
"Vào được rồi nhé."
...
Khách sạn Thanh Đằng có hai người tử vong, số người chơi còn sống: Năm người.
Tiếng đập cửa vang lên liên tục. Tro bụi rơi lả tả, cánh cửa không chắc chắn cũng sắp tan nát cả rồi nhưng kẻ bên ngoài vẫn cứ đập gõ cật lực. Hai phút đồng hồ trôi qua. Phó Kỳ Đường thầm nhẩm đếm số, thời gian trôi qua khiến anh bình tĩnh hơn. Anh tin chắc bên ngoài là quỷ, lại còn không thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ đâu nên chỉ có thể giả làm Cung Tử Quận để lừa mình. Nếu mình kiên quyết không mở thì nó chắc chắn không thể phá cửa xông vào được. Đây có lẽ là quy tắc của phó bản chứ Phó Kỳ Đường không tin một con quỷ mà lại không thể phá cái cửa cũ nát này được.
"Này, mệt không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Như là nghe hiểu lời anh nói, bên ngoài tạm dừng một chút.
Phó Kỳ Đường lập tức nói: "Đêm còn dài mà, hay là hai ta nói chuyện phiếm đi?"
"Ầm! Ầm!"
Đáp lại anh là tiếng đập cửa còn mạnh và to hơn cả lúc nãy.
"Sao lại giận rồi? Mới nãy vẫn còn thương lượng được cơ mà? Tâm sự chút đi." Phó Kỳ Đường cười khẽ nhưng nắm chặt dao găm, mắt cũng vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh: "Đằng ấy tên gì? Nam hay nữ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"..."
"Thế này đi, tôi hỏi, đằng ấy chỉ cần trả lời "Phải" hoặc "Không phải" thôi. Đằng ấy là con gái à?"
Trong năm người đã chết chỉ có một người là nữ nên Phó Kỳ Đường muốn rút ngắn phạm vi lại trước.
"..."
– Khu bình luận –
[08: Vãi chưởng! Nãy tí nữa thì bị hù chết. Có điều... Haha... Người mới đang trêu con ma đấy đúng không? Đúng là can đảm mà.]
[49: Tôi cũng thế! Lúc nãy cứ tưởng Sói Điên đem tình yêu tới, may là người mới không mở cửa!]
[39: Đường Đường thật là lợi hại!]
"Thôi được rồi, như thế thì tiến độ có vẻ hơi chậm nhỉ? Tôi điểm danh từng người một nhé. Trương Ninh Đoan?" Phó Kỳ Đường gọi tên người chết đầu tiên, đợi một lát vẫn không có động tĩnh gì.
"Xem ra không phải rồi. Thế thì... Vệ Dương?"
Tiếp tục im lặng.
Phó Kỳ Đường thẳng thắn gọi một lèo tên của mấy người còn lại, đến cuối cùng dừng một chút: "Hic, Lăng Thông đại sư...? Đây là tên thật à? Hay đạo hiệu?"
Tuy nhiên đáp lại anh vẫn chỉ là một khoảng lặng im.
Phó Kỳ Đường không nhúc nhích mà chỉ tiếp tục an tĩnh nghe ngóng, đợi mấy phút liền mới dám xác nhận là quỷ đi thật rồi. Bị gọi đúng tên nên ảo não đi mất rồi à? Chắc không đơn giản vậy đâu nhỉ, anh nhún nhún vai: "Thôi, tôi cũng đã đọc cả trăm bộ truyện kinh dị rồi nên tuyệt đối sẽ không ra mở cửa hay ngó mắt mèo để xác định xem đằng ấy đã đi hay chưa đâu nên cứ coi như đằng ấy đi thật rồi nhé. Chúc ngủ ngon."
"Đùng!" Cánh cửa bị đập mà rung lắc mạnh một cái. Lần này giống như bị ai đó giận dỗi đạp một đạp sau đó hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Đợi thêm một chút để xác nhận bên ngoài thật sự không còn động tĩnh gì, Phó Kỳ Đường mới thở phào một hơi. Cuối cùng cũng đi rồi. Tránh xa giường và salon đã từng có người chết, Phó Kỳ Đường ngồi xếp bằng luôn ở dưới đất, nhếch miệng cười khổ một tiếng, cảm thấy từng thớ cơ của mình đều đã cứng đờ. Sao mà không sợ được chứ. Anh sắp bị dọa chết đến nơi rồi. May mà hơi hết hồn nhưng không có nguy hiểm, tạm thời vượt qua một kiếp. Phó Kỳ Đường lau mồ hôi, vừa nhớ lại chuyện ban nãy, vừa nhìn khu bình luận.
"Thế này tức là ma quỷ cũng phải chịu mấy cái như là quy tắc hạn chế gì đó, ví dụ như không chủ động mở cửa thì nó sẽ không thể vào được nhưng người chơi phải tự mò ra quy tắc này. Nếu lợi dụng tốt thì còn có thể đối phó lại quỷ nữa?"
[11: Đúng thế đó, hầu như ai cũng muốn khám phá quy tắc ẩn hết, haha...]
[20: Tốt nhất là đừng, chơi lớn dễ toi mạng lắm, người mới thì đừng có bốc đồng.]
"Nói cũng đúng." Phó Kỳ Đường gật đầu, anh biết tự lượng sức mình: "Bây giờ chút kiến thức cơ bản tôi cũng còn chưa rõ nữa."
[04: Sói Điên cho cậu một cuốn notebook còn gì.]
Được bình luận nhắc tỉnh, lúc này Phó Kỳ Đường mới nhớ tới. Nghĩ đến việc con ma kia mới vừa đi, giờ mà muốn quay lại chắc cũng phải tốn chút thời gian nên Phó Kỳ Đường liền lấy ra xem. Lúc nãy không để ý, giờ mới phát hiện ra cuốn notebook này là cuốn tập mà Cung Tử Quận vẫn luôn hí hoáy sửa chữa lúc ở trên tàu. Nghĩ đến dáng vẻ cầm bút viết viết xóa xóa của Cung Tử Quận, khóe môi Phó Kỳ Đường cong lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy.
Đây thế mà là hướng dẫn dành cho người mới. Phó Kỳ Đường xem rất nghiêm túc, cuối cùng cũng coi như hiểu hết vấn đề.
Tỷ như hệ thống của đoàn tàu sẽ chia người chơi thành bốn đội để đi vào các phó bản khác nhau, nhân số mỗi phó bản không cố định nhưng xưa nay cũng không có tình huống chỉ có một người đơn độc vào phó bản. Mặt khác, bất kể là người chơi ở trong phó bản bao lâu thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng đều sẽ trở lại tàu luôn trong hôm ấy, sau đó sẽ có bảy ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong khoảng thời gian này sẽ có vài người mới lên tàu giống như mình, Tô Úy và Từ Vĩ Quang nhưng ba người mới cùng lên tàu một lúc thì lại khá hiếm thấy.
Hay như đạo cụ. Khác với những cuốn tiểu thuyết Phó Kỳ Đường từng đọc, nơi này không có dị năng giả, chỉ có đạo cụ mới có khả năng chống lại ma quỷ.
Đạo cụ chia làm hệ tấn công, hệ trị liệu và hệ phụ trợ cùng với loại liên quan đến cốt truyện. Ba loại đầu có thể dùng điểm để đổi ở toa số 0 như lá bùa của Nhiếp Tiểu Lam hay ống nhòm đơn của Viên Phi; còn chiếc máy ảnh thế thân của Tạ Nhất Minh thì là loại cuối. Ngoài ra còn có một số loại có liên quan chặt chẽ tới nội dung phó bản, chỉ có thể sử dụng trong phó bản đó chứ không thể mang ra ngoài.
Phó Kỳ Đường vô cùng tập trung xem notebook.
Bởi vì người chơi không có dị năng để khắc chế quỷ, mặc dù đã có đạo cụ nhưng vẫn nằm ở thế yếu nên để cân bằng thực lực giữa hai bên thì mỗi phó bản đều ẩn giấu quy tắc, chính là "đường sống" mà hệ thống đoàn tàu chừa cho người chơi. Tỷ như lần này, quỷ không thể tùy ý vào phòng nếu người ta không mở cửa cho nó. Chỉ cần nắm được điểm này thì cơ hội sống sót là vô cùng cao nhưng phần lớn quy tắc đều cần người chơi tự mình bất chấp nguy hiểm tính mạng đi thăm dò, chỉ có phó bản nào siêu khó, siêu nguy hiểm thì đoàn tàu mới cho một ít gợi ý.
Cuối cùng là một điều vô cùng quan trọng: Thời gian trở lại tàu có thể đẩy lên sớm hơn quy định.
Ví dụ như lần này, tuy rằng đoàn tàu quy định Mười giờ sáng ngày 25 phải trở lại tàu nhưng nếu ngày 23 bọn họ đã đánh xong phó bản, diệt trừ xong quỷ thì đoàn tàu sẽ xuất hiện sớm ở ga tàu, tức ga Vườn Thanh Khê. Nếu bọn họ bỏ lỡ thời điểm lên tàu này là sẽ phải ở lại phó bản vĩnh viễn. Còn kết cục khi lỡ tàu phải ở lại phó bản là gì thì không ai biết.
Ngoại trừ mấy kiến thức chắc chắn phải biết này ra, Cung Tử Quận thậm chí còn viết cả những kinh nghiệm mà bản thân đúc kết được qua những phó bản trước trong đây. Phó Kỳ Đường đọc mấy chục trang chữ không hiểu sao còn sinh ra cả một loại cảm giác đồng cảm tự hào, hưởng chung vinh quang với hắn. Ánh mắt lưu luyến trên từng nét chữ sinh động, đuôi mắt còn có một chút ý cười ngây thơ dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
"Không ngờ công tử Sói Điên dở hơi nhưng chữ lại đẹp như vậy." Đầu ngón tay lướt trên hàng chữ giống như cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra khi người nọ viết, Phó Kỳ Đường cười cười: "Ừm... Một con sói có văn hóa."
*
Bên kia, bốn người Quý Đào, Nhiếp Tiểu Lam, Viên Phi và Trương Nguyên Tích đã trở lại homestay. So với phòng 202 thì homestay hẳn là an toàn hơn nhiều, với lại ban ngày đã kiểm tra mấy lần cũng không thấy dấu vết của quỷ nên dù vẫn còn duy trì cảnh giác nhưng mọi người đều đã thả lòng hơn.
"Vẫn giống trước đây, tụ hết ở phòng khách nghỉ ngơi tránh ở một mình đi." Người chơi có thâm niên lâu nhất trong bốn người, hiểu rõ quy tắc sinh tồn trong phó bản – Quý Đào – căn dặn mọi người: "Đi WC cũng tốt nhất là đi cùng nhau. Tiểu Lam, ổn không?"
Trong team chỉ có mình Nhiếp Tiểu Lam là con gái nên vụ này cũng hơi ngại nhưng vì lý do an toàn thì đành chịu thôi chứ biết sao.
"Không sao." Nhiếp Tiểu Lam nói: "Tôi có khống chế số lượng nước nạp vào để giảm thiểu số lần đi WC."
Quý Đào gật gật đầu. Đã sắp 11 giờ rồi, bận rộn cả một ngày, ai nấy đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần nên sau khi thương lượng xong thứ tự gác đêm thì đều lấy chăn gối ra nghỉ ngơi. Cũng may sofa ở phòng khách đủ lớn nên cũng coi như là thoải mái.
...
Nửa đêm mưa rơi, từng hạt mưa rơi tí tách quấy nhiễu mộng đẹp của con người ta. Viên Phi cau mày lẩm bẩm một câu, đang muốn kéo chăn qua đầu để ngăn tiếng mưa quấy rầy, bỗng cảm giác hình như có ai đang đẩy đẩy vai mình.
"Anh Viên, đến phiên anh gác đêm rồi." Giọng nói ngọt xớt của Trương Nguyên Tích vang lên.
Viên Phi định vờ không nghe thấy thì Trương Nguyên Tích lay thêm vài cái, sức không lớn nhưng tay gã ướt nhẹp, cách lớp quần áo cũng thấy lạnh.
"Mấy giờ rồi." Viên Phi chậm rãi ngồi dậy, nỗ lực mở mắt ra. Đèn trần trong phòng khách bị tắt đi, chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ le lói trên tường.
"1 giờ rồi, anh Viên ngủ kỹ thế." Trương Nguyên Tích cười khẽ.
"Thì sao? Nói nhiều nữa lại trễ việc bây giờ." Viên Phi không kiên nhẫn nói.
Anh ta vẫn không quên những gì Trương Nguyên Tích đã làm ban ngày nên cũng chẳng thèm che giấu bất mãn của bản thân còn Trương Nguyên Tích tự biết đuối lý, chỉ nhún vai một cái mà không nói gì nữa, yên lặng đi tới một đầu khác của sofa nằm xuống. Viên Phi ngồi im tại chỗ, vẫn chưa tỉnh ngủ nên đầu hơi choáng, đần mặt nhìn chằm chằm hư không phía trước.
Thức đêm mới biết đêm dài, những người khác đều đang ngủ ngon lành, tiếng hít thở đan xen nhau truyền trong không khí. Mưa càng lúc càng lớn, chốc lát sau bên ngoài đã ướt dầm dề. Cửa sổ hình như không được đóng chặt nên bị gió thổi vang lên tiếng cạch cạch vô cùng khó nghe.
"Anh Viên à, mong anh thương xót đóng giùm cái cửa được không?" Trương Nguyên Tích mới vừa nằm xuống đã bị âm thanh này quấy nhiễu đến không tài nào ngủ được đành phải nhờ vả.
Viên Phi vốn không muốn để ý đến gã nhưng khi dư quang quét đến Nhiếp Tiểu Lam cùng với Quý Đào dưới ánh đèn thì suy nghĩ một chút rồi cuối cũng vẫn là bất đắc dĩ đứng lên đi về phía cửa sổ. Càng tới gần cửa sổ, tia sáng lại càng chói hơn.
"Không tắt đèn ngoài hiên à?" Viên Phi "chẹp" một tiếng, mở cửa sổ ngó ra ngoài.
Trăng to thế? Nay rằm à? Anh ta nghĩ, cứ cảm thấy sai sai gì đó mà sai chỗ nào nhỉ? Viên Phi vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ nhất thời nghĩ không ra.
Ngay tại lúc anh ta chuẩn bị đóng lại cửa sổ tiện thể kéo rèm che ánh trăng thì đột nhiên ngớ ra.
... Mưa đâu?Trời đang mưa cơ mà? Sao trăng sáng thế được?!
Ngay sau đó, anh ta ý thức được một vấn đề càng đáng sợ hơn, đó là: Trước khi đi ngủ đã thảo luận rõ ràng trình tự gác đêm là Quý Đào, anh ta, Trương Nguyên Tích và Nhiếp Tiểu Lam, sao lại có chuyện Trương Nguyên Tích gọi mình dậy gác được?
Hay là.... Lúc nãy kẻ đánh thức mình không phải Trương Nguyên Tích?
Toàn thân Viên Phi bất chợt lạnh lẽo, mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh như đông cứng, anh ta quay đầu lại nhìn về chỗ Trương Nguyên Tích nằm, thậm chí còn nghe được tiếng khớp xương chạm nhau cót két.
Một, hai, ba ——
Anh ta nín thở đếm, xác nhận trên sofa có ba bóng người, xung quanh cũng không thêm thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn chưa phải tình huống xấu nhất. Anh ta đóng mạnh cửa sổ, đang chuẩn bị hét to đánh thức mọi người thì cửa sổ lại không hề đóng lại như anh ta nghĩ. Như là đã bị thứ gì đó chặn lại.
"Anh Viên, đang tìm gì thế? Tìm tôi à?"
Một khuôn mặt tái nhợt, vặn vẹo ló vào từ chỗ khe hở cửa sổ, ngay sau đó là cái cổ vừa dài vừa nhỏ cộng thêm thân thể phất phơ như tờ giấy. Hai cánh tay như con rắn bò tới bóp lấy cổ Viên Phi, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến.
"Vào được rồi nhé."
...
Khách sạn Thanh Đằng có hai người tử vong, số người chơi còn sống: Năm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất