Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 88: Vùng đất cực lạc / Bất thường

Trước Sau
[05: Tôi đã thắp nến rồi đó. Mọi người cứ tự nhiên nhé.]

[28: Đánh cuộc xem Sói Điên sẽ đâm bà cô này mấy nhát? Tôi bắt đầu. Ba nhát!]

[44: Lầu trên nói cái gì vậy? Ba nhát á? Quá là khinh thường baba tôi rồi! Một nhát không hơn!]

[02: Tuy vậy nhưng mà vừa nãy đã vung một dao rồi còn gì. Thế thì... Hai nhát?]

Các khán giả vui vẻ bàn tán nhưng sự thật là Cung Tử Quận còn chẳng vung con dao thứ hai lên. Hắn chỉ đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, đến nhìn còn chẳng nhìn bác gái mặt tròn. Lúc bác gái mặt tròn tới bên cạnh và chém con dao làm bếp xuống, Phó Kỳ Đường thở dài một hơi, nhấc chân đá vào hông khiến bà ấy văng ra xa. Từ sau khi lên tàu, lúc nào Phó Kỳ Đường cũng trong trạng thái gấp gáp, không hề bỏ phí bất cứ một giây nào, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng dùng để luyện tập. Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Cung Tử Quận, năng lực chiến đấu của anh đã tiến bộ hơn rất nhiều. Mặc dù hiện tại mà giao đấu với cao thủ thì vẫn hơi khó khăn nhưng đối phó với bác gái mặt tròn thì quá là dư sức. Bác gái mặt tròn bay đi mấy mét, rơi mạnh xuống đất, con dao làm bếp văng khỏi tay bà ấy, lăn vào trong bụi cỏ.

"Đang xuất thần đấy à?"

Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận, không hề che giấu nỗi lo. Từ lâu, anh đã nhận ra việc sau khi vào phó bản, Cung Tử Quận ngày càng trầm. Tuy trước đây Cung Tử Quận cũng chẳng phải kiểu người hướng ngoại, nhiều lời gì nhưng lần này lại vô cùng rõ ràng.

"Sao thế?"

Cung Tử Quận nhìn Phó Kỳ Đường, khóe miệng dần nhếch lên, lắc đầu nói: "Không có gì."

"Anh thế này mà là không có gì à?" Phó Kỳ Đường không tin, dứt khoát vươn tay kiểm tra nhiệt độ của hắn, nói: "Không sốt, cũng không bị thương... Lẽ nào là chấn thương tâm lý?"

Cung Tử Quận vẫn mỉm cười nhìn anh.

Phó Kỳ Đường không nhịn nổi nữa, đánh hắn một cái, không vui quát: "Cung Tử Quận! Nói!"

"Hả?"

"Đừng có giả ngu. Anh là trẻ con à? Phải chờ tôi dỗ nữa à?"

"Không dỗ thật à?"

Phó Kỳ Đường im lặng, quay lại nhìn bác gái mặt tròn. Thấy bà ấy vẫn nằm đó, tạm thời chưa thể dậy được, anh mới xoa đầu Cung Tử Quận như nựng cún, khiến mái tóc hắn trở nên rối xù.

"Được rồi. Dỗ. Ngoan nào... Được chưa?"

"Lại làm cho có." Cung Tử Quận bật cười, nói tiếp: "Tôi bị ảnh hưởng rồi."

Giọng hắn bình thản, vẻ mặt vẫn y cũ, mang theo cảm giác lười biếng. Phó Kỳ Đường nhất thời không phản hồi lại. Mãi đến khi Cung Tử Quận kéo cổ áo xuống, để lộ hình xăm con mắt màu xanh trên xương đòn, anh mới "A..." một tiếng.

Hình xăm đã rất đậm màu, hơn nữa còn chiếm gần một nửa bên vai hắn. Con mắt giống như một sinh vật sống, không ngừng co giật, vặn vẹo dưới làn da, như muốn thoát ra và lao ra khỏi cơ thể bằng xương bằng thịt này.

"Bị từ lúc nào? Rõ ràng trưa hôm qua vẫn chưa có..."

Lời vừa ra, Phó Kỳ Đường lập tức nhận ra có điều không đúng. Anh nhìn Cung Tử Quận, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn: "Vừa vào thôn đã xuất hiện rồi đúng không? Chỉ là hôm qua anh đã tìm cách che nó đi..."

"Ừ. Chính xác là sau khi vào nhà thờ Tổ." Cung Tử Quận gật đầu.



"Thế sao không bảo tôi?"

Cung Tử Quận không đáp lại, chỉ nhìn anh cười đầy ẩn ý. Phó Kỳ Đường lập tức hiểu ra, đoàn tàu lại chơi chữ với người chơi. Cốt lõi của phó bản này là quỷ được hình thành bởi những cảm xúc tiêu cực, nhưng không ai nói rằng chúng được hình thành bởi những cảm xúc tiêu cực của người dân trong thôn Đào Nguyên. Những thôn dân sống biệt lập không tranh đấu với đời còn có ác ý và cảm xúc tiêu cực thì với những người chơi đã trải qua sinh tử, luôn giãy dụa tìm đường sống trong vô vàn phó bản, cảm xúc tiêu cực chỉ có hơn chứ không có kém. Mà khi những cảm xúc đó biễn thành quỷ thì sẽ càng khó bề đối phó hơn.

Dưới tình huống như vậy, Cung Tử Quận thâm niên lâu dài, đầy rẫy kinh nghiệm chính là người trúng chiêu đầu tiên. Trong mắt những người chơi khác, hắn không chỉ đáng tin, có thể dẫn dắt mọi người mà còn là một quả bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể bị quỷ ám, phản bội lại đồng đội. Nghĩ xa thêm thì liệu những người khác có như thế không? Tỷ như Tống Dục hay Lâm Phưởng, ai biết được nơi bị quần áo che phủ của bọn họ có xuất hiện hình xăm hay không, liệu rằng có ngay giây sau đã biến thành quỷ hay không. Nghi ngờ lẫn nhau, ai ai cũng bất an, đây chắc chắn là một đòn chí mạng đối với sự ổn định của đội.

Nghĩ đến những điều trên, Phó Kỳ Đường không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh đang định mở miệng mắng Cung Tử Quận thì lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn hắn, khẽ sờ lên hình xăm như sợ sẽ kích động nó.

"Đau không?"

"Không đau. Chỉ thấy hơi phiền thôi. Còn phải luôn giữ bình tĩnh nữa, không thì cứ muốn giết người mãi." Cung Tử Quận nắm chặt bàn tay anh, nói. Giọng hắn ẩn chứa sự bất lực hiếm khi thấy được.

Phó Kỳ Đường tin tưởng vô điều kiện vào sức mạnh và khả năng phán đoán của Cung Tử Quận. Nếu hắn đã nói không sao thì vấn đề hẳn không lớn. Thế nên anh cũng an tâm hơn, đùa: "Bảo sao mà thính anh cũng không thèm thả."

"Cậu muốn nghe à? Nếu em là người nằm mơ, tôi chính là giấc mơ của em. Nếu em khát khao tỉnh lại, tôi chính là khát khao của em..." Cung Tử Quận nghe vậy nhướng mày, cố ý trêu chọc anh, thanh âm trở nên rất thấp, tốc độ nói cũng chậm rãi.

"Thôi được rồi! Đừng nói nữa!"

Trong tất cả những lời tán tỉnh, Phó Kỳ Đường khó chịu nhất là khi Cung Tử Quận ngâm thơ. Mỗi từ hắn thốt ra giống như một con bướm, đẹp đẽ và nhẹ nhàng, mang theo một làn gió nhẹ ấm áp, khiến người ta khó mà cưỡng lại. Thế nên vừa nghe hai câu đầu, tai Phó Kỳ Đường đã đỏ ửng, liên tục bắt hắn ngừng.

Sau đó, anh làm như không có gì mà quay sang nhìn bác gái mặt tròn thì nhất thời sửng sốt, bà ấy biến mất rồi. Một con quỷ đầu to, thân hình gầy gò, toàn thân đầy mụn mủ không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, há to cái miệng đang chảy nước dãi nhìn hai người.

"Bà ấy biến thành quỷ rồi." Phó Kỳ Đường nói, không khỏi nghĩ tới sự bất thường của toàn thể dân làng, kinh ngạc: "Thế những người khác đâu?!"

*

"Chết chưa?"

Sau khi làn khói của một quả lựu đạn nữa tan đi, Lầm Phưởng xách khẩu RPG tới bên Tống Dục, vừa nói vừa ngó vào trong nghĩa trang. Vài phút trước, anh ta và Tống Dục tới nghĩa trang và nhìn thấy thi thể của Nhiếp Tiểu Lam bị thiếu niên xe ba bánh cột trên cọc gỗ nên hai bên đã xảy ra ẩu đả.

RPG của Lâm Phưởng rất mạnh, Tống Minh Không cũng chẳng hề kém. Sự kết hợp giữa lực lượng tầm xa và cận chiến đã khiến thiếu niên xe ba bánh hoảng sợ bỏ chạy. Cậu ta vốn tưởng Lâm Phưởng sẽ để ý xác của Nhiếp Tiểu Lam mà tấn công dè chừng hơn nhưng sự thật chứng minh, đối với người chơi mà nói, xác chết chính là thứ không quan trọng nhất. Vì thế, Lâm Phưởng bắn mà không hề nương tay, đòn tấn công có thể gọi là quét sạch mặt đất.

Thiếu niên xe ba bánh ỷ vào mình thông thạo địa hình, né trái tránh phải nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta đã bị hỏa lực pháo binh vô tình oanh tạc tới mức không thể ngóc đầu lên được. Khi Tống Minh Không bay vào trong làn khói và tận dụng cơ hội thích hợp để tóm lấy thiếu niên xe ba bánh và nhấc cậu ta lên không trung, Lâm Phưởng lại nổ súng không chút do dự. Nếu mục tiêu đã bị khống chế thì chỉ cần thêm một phát súng nữa là mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Một khi đã như thì tội gì không thêm một phát nữa.

Tống Dục không nói gì. Một lúc sau, Tống Minh Không bay ra khỏi làn khói, vừa "Phì! Phì! Phì!" vừa lườm Lâm Phưởng. Anh ta nhìn chiếc váy bẩn thỉu của con búp bê, không khỏi có chút áy náy sờ mũi.

"Hừ!" Tống Minh Không hừ lạnh, trở về ngồi trên vai Tống Dục, sau đó vẻ mặt bất mãn kiểm tra trang phục bị hư hỏng của mình.

"Ngoan." Tống Dục duỗi một ngón tay sờ sờ đầu nó, quay đầu nhìn Lâm Phương nói: "Chết rồi."

Lâm Phưởng gật đầu. Anh ta đã quen biết Nhiếp Tiểu Lam từ lâu, nhớ ra nhớ tới nguyện vọng mà cô viết trên bảng là sau khi cô chết không cần đưa cô trở lại tàu, lại nghĩ tới cảm xúc mơ hồ mà Nhiếp Tiểu Lam dành cho Quý Đào. Tuy không vào cùng một vòng nhưng hai người đã chết trong cùng một phó bản, biết đâu lại có thể gặp nhau dưới một hình thức khác. Còn hơn là đến chết cũng không thể biết được anh ta đã chết ở đâu.

Lâm Phưởng nhất thời cảm thấy bi thương.

"Đi thôi." Tống Dục ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nơi này không còn gì để tìm kiếm nữa, chúng ta đi nơi khác tìm."

"Ừ." Lâm Phưởng gật đầu.



Sau khi hai người họ đi rồi, thiếu niên xe ba bánh đã bị nổ cho còn nửa cái đầu nằm giữa vụn đá và thịt mảnh đột nhiên động đậy. Tiếp đó, vài vệt khói đen từ hốc mắt cậu ta bay ra, quấn vào nhau rồi nhanh chóng đông cứng lại thành một thứ giống như cái chùy ở dưới đầu của cậu ta.

"......"

Cái chuỳ chớp mắt, quay đầu lại như dân nhảy popping, nhìn xung quanh rồi nhảy lên nhảy xuống, tiến về hướng mà Tống Dục và Lâm Phưởng đã đi.

*

Địa đàng cuồng hoan.

"Cậu nói vậy là sao? Sao trong nhà vệ sinh lại có quỷ được?" Della trầm tư nhìn Minh Tu, khó hiểu hỏi.

Minh Tu không nói gì mà chỉ nhìn lại cô ta.

Lúc này Della mới nhận ra giọng điệu của bản thân kỳ lạ, lập tức giải thích: "Ý tôi là chắc không phải đâu. Lúc nãy tôi ở trong đó nhưng không thấy có thấy gì mà."

"Chắc là quỷ sợ mạnh nạt yếu, anh Tiểu Châu khá lợi hại nên nó không dám xuất hiện." Minh Tu đáp. Cậu ta chỉ vào cửa sổ nhà vệ sinh, nói tiếp: "Lúc rửa tay, tôi vô ý liếc nhìn gương thì thấy một bóng quỷ bám ở bên ngoài cửa sổ, đang định bò vào bên trong."

"Xong?"

"Tôi mở cửa ra gọi mọi người xong quay lại thì đã không thấy nó nữa."

"Thế à..."

Tóc Mohica hoài nghi, thầm nghĩ quỷ trong ngôi nhà này phải trốn trong đồng hồ báo thức trên gác xép chứ nhỉ, trên bảng thông tin đã viết rõ như vậy mà. Lẽ nào là hoạt động Giáng sinh nên có thêm thiết kế mới, định lượng tăng, giá không đổi? Gã ta nghĩ vậy nhưng lại không dám phủ định lời nói của Minh Tu. Dù sao bên kế hoạch của trò chơi này cũng chẳng ra gì, không phải là chưa từng xảy ra sự cố.

Gã ta vừa nghĩ vậy vừa đẩy Minh Tu vào trong, đến chỗ cửa sổ nhà vệ sinh, ngó ra ngoài, nói: "Không có mà. Có khi cậu nhìn nhầm rồi. Chắc là bóng của ai nhà hàng xóm lướt qua thôi."

Ngay cả Della cũng không thể chịu nổi khi nghe câu nói ngu ngốc như vậy. Cô ta trợn mắt nói: "Làm ơn... Đây là tầng hai đấy. Mày lướt qua hộ tao cái?"

Dịch Văn Văn và Trần Thương đang ở tầng dưới nghe nói nhà vệ sinh có quỷ bèn gác chuyện đang làm lại, chạy lên trên.

"Trần Thương! Tạm thời cứ ở dưới đi." Minh Tu nói.

Cậu ta cảm nhận được giọng mình hơi gấp gáp, run rẩy. Cậu ta nắm chặt tay, cắm móng tay vào lòng bàn tay. Cơn đau nhức giúp cậu ta miễn cưỡng kìm được sự căng thẳng và sợ hãi lại, tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi nghi ngờ có thể con quỷ sẽ leo ống nước bên ngoài vào trong. Cậu ra xem đi."

"Hả?" Trần Thương sững người, bất giác cảm thấy trạng thái của thằng bạn thân có vẻ không bình thường.

Trần Thương đang định nói gì đó thì Minh Tu đã cướp lời: "Đừng có lèm bèm. Bảo cậu ra thì ra đi!"

"Rồi. Rồi. Thế tôi ra xem xem thế nào." Trần Thương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sao cậu cứ dữ với tôi thế hả Tiểu Minh? Nhẹ nhàng với nhau xíu đi mà."

"Biết rồi... Lần sau nhé." Minh Tu ngơ ngác nói.

Nếu mà vẫn còn có lần sau... Hi vọng là vẫn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau