Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 114: Chưa nghe nói bao giờ

Trước Sau
Ầm một tiếng thật lớn, không chỉ chủ khảo cách quả cầu khoảng một mét đang kinh ngạc sửng sốt, những thí sinh khác đang chờ đợi cũng bị dọa hoảng, lúc này đang ở bên ngoài trố mắt nhìn nhau.

Tình huống bất ngờ phát sinh làm nhóm thí sinh đang chờ đợi khó tránh có chút xôn xao, có người nhìn vào căn phòng phát ra âm thanh rồi cùng người bên cạnh thì thầm nói nhỏ.

Tạ Loan mặc dù đứng kế bên quả cầu, thế nhưng lúc quả cầu nứt ra rồi vỡ nát hoàn toàn không ảnh hưởng tới anh, cùng lắm chỉ vì dính chút bụi bặm nên nghiêng đầu ho khan hai tiếng mà thôi.

Trong suốt quá trình này, chủ khảo vẫn còn đặt tay trên khung kính, xuyên qua tròng kính trong suốt có thể nhìn thấy ánh mắt nâu đang trợn to của đối phương.

Tựa hồ vẫn không dám tin tưởng, vị chủ khảo địa tinh này vội vàng lấy chiếc kính gọng vàng xuống lau lau hai cái, lúc đeo lên lại, ánh mắt còn trừng to hơn cả vừa nãy.

Quả cầu thủy tinh dùng để trắc nghiệm tinh thần lực của bọn họ, bể nát…?!

Chủ khảo địa tinh thực sự rất khó tiếp nhận sự thực này, thế nhưng mảnh vụn của quả cầu nằm trên mặt đất đã chứng minh đây rõ ràng là sự thật.

Cả tòa kiến trúc sát hạch đều có trang bị camera giám sát, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cộng thêm âm thanh lớn như vậy suýt chút nữa đã khởi động trạng thái cảnh giới sơ cấp.

“Tư Mạt Đa, bên ông…”

Vài nhân viên chấm thi ở các phòng bên cạnh chạy tới, vốn định hỏi xem phát sinh chuyện gì, kết quả lúc tiến vào nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ vụn văng đầy đất thì âm thanh lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Người nọ trợn từng mắt hệt như chủ khảo địa tinh, nhóm nhân viên chạy tới thông qua cửa phòng nhìn vào bên trong cũng sửng sốt không kém, tầm mắt nằm trên mặt đất.

Quả cầu thủy tinh này làm sao lại bể nát như vậy…

Cho dù thiết bị lơ lửng đột nhiên bị hư, với chất liệu của quả cầu này căn bản không thể nào bẻ nát như vậy, hơn nữa vừa nãy âm thanh mà bọn họ nghe thấy cũng không phải tiếng thủy tinh rơi vỡ.

Là tiếng nổ, bọn họ cứ tưởng thiết bị nào đó trong phòng nổ tung, kết quả thứ bể nát lại là quả cầu thủy tinh?

Ngẩng đầu nhìn nhóm người tựa hồ là bị kinh động chạy tới, Tạ Loan liếc mắt nhìn đống mảnh vụn cho dù dùng keo dán lại cũng không thể khôi phục hình dáng nguyên thủy, giơ tay sờ sờ chóp mũi.

Vừa nãy chủ khả bảo truyền tinh thần lực vào, anh chỉ làm theo thôi.

Lúc quả cầu xuất hiện vết nứt nhỏ, Tạ Loan vốn do dự không biết có nên dừng lại hay không, thế nhưng bởi vì chủ khảo ngồi trước mặt không nói gì nên anh lại tiếp tục.

Tạ Loan không ngờ, trước khi mình truyền tinh thần lực xong thì quả cầu này đã nổ tung.

Kinh ngạc ngẩn người vì lượng tinh thần lực mà thanh niên truyền vào cư nhiên có thể làm quả cầu thủy tinh này nổ tung, thế nhưng thiên tính cố chấp về tiền tài của chủng tộc làm chủ khảo địa tinh lúc lấy lại tinh thần lập tức cảm thấy nhức nhối.

Đây chính là quả cầu thủy tinh được mài ra từ thủy tinh tự nhiên Hách Nhĩ Đạt, mỗi viên có giá trị mấy trăm vạn điểm tín dụng a!

Càng tự nhiên, độ tinh khiết càng cao thì phản ứng của thủy tinh đối với tinh thần lực lại càng chính xác, bởi vì công dụng đặc biệt này cộng thêm sản lượng ít ỏi, thủy tinh Hách Nhĩ Đạt tinh khiết không thể nghi ngờ là rất đắt tiền.

Nó giống như khoáng thạch ba sắt ở Tắc Nạp Tinh của chủng tộc mục tạp vậy, đều là cung không đủ cầu.

Trước tiên bảo người dọn dẹp phòng sạch sẽ, chủ khảo địa tinh da xanh liếc nhìn vài đồng nghiệp vẫn còn ở gần đó không chịu đi, ông gọi nhân viên mang một quả cầu thủy tinh Hách Nhĩ Đạt tới.

“Cậu thử lại lần nữa.” Trong lòng vẫn không quá tin tưởng tinh thần lực của thanh niên trước mắt mạnh đến mức có thể làm nứt quả cầu thủy tinh, chủ khảo địa tinh đẩy tròng kính viền vàng hình tròn trên sống mũi, lần này hết sức chăm chú quan sát.

Rất có thể quả cầu thủy tinh vừa nãy có vết nứt mà bọn họ không phát hiện, quả cầu hiện giờ đã được kiểm tra là hoàn hảo, trắc nghiệm lại lần nữa sẽ có được kết quả chính xác.



Còn phải thử một lần nữa à?

Tạ Loan cảm thấy kết quả lần này cũng vừa nãy sẽ không có gì thay đổi, bất quá chủ khảo yêu cầu, Tạ Loan là thí sinh hiển nhiên phải làm theo.

Hai tay đặt lên quả cầu, lần này Tạ Loan thả chậm tốc độ truyền tinh thần lực để tránh thảm trạng vừa nãy.

Phát sinh phản ứng với tinh thần lực được truyền vào, quả cầu thủy tinh vốn trong suốt bắt đầu xuất hiện những sợi tơ vàng nhạt, những sợi tơ này dần dần khuếch tán khắp quả cầu, bao trùm hết thảy.

Chủ khảo cùng những vị nhân viên chấm thi khác nhìn nhau, càng nhìn ánh mắt lại càng trợn tròn.

Tơ vàng bao trùm khắp quả cầu chứng minh tinh thần lực đã đạt tới cấp A, cấp bậc này ở trong tinh tế chỉ có một vài tinh anh có được.

Là một hạt giống tốt a…

Đối với bảo mẫu tinh tế, tinh thần lực là hạng mục cực kỳ quan trọng.

Có tinh thần lực cao không nhất định sẽ trở thành bảo mẫu xuất sắc, thế nhưng mỗi bảo mẫu xuất sắc của tinh tế nhất định phải có tinh thần lực cường đại.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, sau khi sợi tơ vàng bao trùm khắp quả cầu, màu vàng vốn nhàn nhạt tựa hồ gia tăng mật độ, màu sắc trở nên đậm hơn.

Cũng không lâu lắm, màu vàng tỏa ra từ quả cầu càng lúc càng chói lóa hơn, nhóm nhân viên chấm thi bắt đầu vô thức há miệng, ngay lúc này một âm thanh vô cùng quen thuộc với chủ khảo một lần nữa vang lên.

‘Răng rắc.’

Tận mắt nhìn thấy mặt ngoài quả cầu thủy tinh xuất hiện một vệt nứt mảnh, nghe thấy âm thanh đại diện cho tổn thất tiền tài vang lên, chủ khảo địa tinh lập tức giật giật mí mắt, vội vàng rống lên: “Mau dừng lại mau dừng lại, đừng, đừng tiếp tục nữa!”

Tạ Loan nghe theo lời đối phương dừng lại, sau đó anh nhìn thấy chủ khảo địa tinh từ chỗ chấm thi lao nhanh tới, nâng quả cầu thủy tinh cẩn thận quan sát một lần, sau đó mới làm ra động tác giống như thở phào.

Chỉ là một vệt nứt nhỏ mà thôi, sau khi mài bóng thì có thể tiếp tục sử dụng.

An tâm với tình huống hư hỏng của quả cầu, bất quá tâm tư Tư Mạt Đa cũng không thể bình tĩnh, bởi vì một thí sinh có tinh thần lực cường đại đến mức làm quả cầu thủy tinh Hách Nhĩ Đạt nổ tung đang đứng ngay trước mặt ông.

Không chỉ Tư Mạt Đa, những nhân viên chấm thi chạy tới quan sát toàn bộ quá trình cũng không nói nên lời, tất cả đều câm lặng.

Chuyện này, quả thực chưa nghe nói bao giờ…

Người có tinh thần lực cấp S không phải không có, người xuất sắc nhất là một thí sinh tộc nhân ngư đến từ Hải Luân Mễ Đặc Tinh, thí sinh này đã làm thủy tinh Hách Nhĩ Đạt tỏa ra ánh sáng sáng ngời.

Thế nhưng hiện giờ thanh niên tóc đen trước mắt không chỉ đơn giản là làm quả cầu sáng lên mà là trực tiếp nứt ra, vỡ tung, suy nghĩ một chút cũng hiểu được hai người căn bản không cùng cấp độ.

“Nên chấm điểm thế nào đây…” Một nhân viên chấm thi nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh, biểu tình còn lộ rõ khiếp sợ.

Tinh thần lực cấp A chỉ được xem là tinh anh, cấp S mới được công nhận là thiên tài, kia nếu trên cấp S, đây rốt cuộc là tinh thần lực đáng sợ cỡ nào vậy?

Theo lý thuyết thì một hạng mục cao nhất chỉ có 100 điểm mà thôi, bọn họ không thể cho điểm vượt qua con số này, thế nhưng trước mắt bọn họ lại xuất hiện một thiên tài có một không hai, con số 100 vỏn vẹn kia bảo bọn họ làm sao cho điểm…

Nhóm nhân viên chấm thi nhìn qua nhìn lại, sau khi cùng chủ khảo thương lượng vài phút, chủ khảo nắm tròng kính gọng vàng hình tròn của mình, trong ánh mắt đồng nghiệp ghi xuống con số 120.

Hiện giờ trong số nhân viên tham gia khảo hạch, kể cả vị chủ khảo địa tinh này đều ghi nhớ thanh niên nhân loại trước mắt.



Bất kể kết quả các hạng mục khác thế nào, cho dù thanh niên không thích hợp làm bảo mẫu nhưng với tinh thần lực khủng khiếp của thanh niên, bọn họ nhất định phải báo cáo lên cấp trên, chắc chắn sẽ có không ít ngành nghề tranh nhau cướp người.

Có nhân viên phụ trách trấn an nhóm thí sinh bên ngoài, sau một trận xôn xao nhỏ, hiện giờ đã khôi phục an tĩnh, thế nhưng trong lòng nhóm thí sinh vẫn còn chứa đầy tò mò cùng suy đoán.

Vì thế lúc Tạ Loan rời khỏi phòng liền có vô số ánh mắt dò xét đặt lên người anh.

Vốn kết quả trắc nghiệm tinh thần lực cũng giống như khảo nghiệm thể năng, kết quả sẽ được công bố trên màn hình ngay sau khi phần thi kết thúc, thế nhưng lần này lại bất ngờ thông báo là sẽ công bố sau.

Cân nhắc tới số điểm 120 ở đầu bảng sẽ làm nhóm thí sinh xôn xao, nhóm nhân viên chấm thi quyết định công bố điểm số hạng mục này cùng lúc với thành tích cuối cùng, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới quá trình sát hạch.

Ba hạng mục trước không có nhân tố may rủi, đến hạng mục thứ tư thì căn cứ theo số báo danh tiếp nhận đề thi ngẫu nhiên, tất cả thí sinh trong hội trường đều khẩn trương ngẩng đầu nhìn con số trên màn hình giả lập.

Nếu là đề thi bất đồng thì khẳng định độ khó cũng khác biệt, ai cũng hi vọng mình gặp đề dễ, thế nhưng xui xẻo gặp phải đề mục không am hiểu thì cũng chỉ đành chịu.

[601-700, đề số 9]

Nhìn hàng chữ trên màn hình, cúi đầu xác nhận số báo danh của mình là 617, Tạ Loan liền đi tới khu vực chỉ định.

“Trước đó thấy số báo danh của anh rất gần số tôi liền cảm thấy rất có khả năng sẽ làm chung đề, quả nhiên là vậy.” Thanh niên trẻ tuổi thân thiện trước đó đi tới bên cạnh Tạ Loan, mỉm cười vui vẻ nói.

Đối với người chủ động tỏ ra chân thành thiện ý với mình, Tạ Loan cũng không chán ghét, liền mỉm cười đáp lại: “Cố gắng lên, anh đã tham gia liên liếp vài năm rồi, có lẽ chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể vượt cấp đúng không? Hi vọng lần này anh thuận lợi vượt qua.”

Hai chiếc xúc giác trên đầu chủng tộc tái duy lạp khẽ lắc lư, người trẻ tuổi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, có chút xấu hổ đáp lại.

Những hạng mục trước cũng khá thuận lợi, Lạc Khắc cũng cảm thấy năm nay có lẽ mình sẽ đạt được cấp B.

Thế nhưng tâm tình vui sướng của Lạc Khắc biến mất không còn sót lại chút nào khi nhìn thấy nội dung đề thi 09 cùng nhóm ấu tể cách đó không xa.

Thân hình khổng lồ, con ngươi đỏ ngầu hung hãn cùng cánh tay trước sắc bén, từ bề ngoài là một sinh vật nguy hiểm đáng sợ.

Không ít thí sinh đã trắng bệch mặt, sau nhiều lần xác nhận mình không nghe nhầm đề thi mới không còn hoài nghi thính lực của mình.

Muốn bọn họ chăm sóc ấu tể mục tạp có tính công kích cực cao??

Này thực sự không phải là giỡn sao chứ…

Đề thi tuyên bố xong, sát hạch cũng bắt đầu, thế nhưng nhóm thí sinh đi tới khu vực đề thi 09 vẫn chậm chạp không có động tác.

Tạm thời đứng yên tại chỗ, nhóm thí sinh do dự không dám tiếp cận nhóm ấu tể mục tạp.

Thế nhưng có một ngoại lệ.

“Chờ một chút…” Muốn kéo lại nhưng không kịp, bàn tay của Lạc Khắc dừng lại giữa không trung.

Những thí sinh khác thấy thanh niên tiến tới gần nhóm ấu tể mục tạp cũng lo lắng, sợ đối phương bị công kích, cũng sợ đối phương chọc giận nhóm ấu tể mục tạp thì bọn họ đứng đây cũng bị vạ lây.

Thế nhưng lúc Tạ Loan đi tới, cảnh tượng mà nhóm người lo lắng không hề phát sinh, ngược lại lại diễn ra một hình ảnh mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhìn thấy thanh niên không biết dỗ dành thế nào mà ấu tể mục tạp ngoan ngoãn cúi đầu để thanh niên xoa xoa, những thí sinh khác đều ngơ ngác đứng tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau