Chương 15: Học bay
Sau khi bị thanh niên ôm, ấu tể chịu lên tiếng đối với phụ huynh đang lo lắng, chú ý tới nó không thể nghi ngờ là chuyện kinh hỉ.
Những lần trước lúc Phù Á mang ấu tể tới những phân hội trước, ấu tể vẫn không chịu lên tiếng, đặc biệt là lúc bị bảo mẫu ôm thì lại càng im lặng hơn.
Ấu tể biểu hiện chính là một loại im lặng chống đối, làm cha mẹ, Phù Á rất đau lòng, thế nhưng cô cũng không còn cách nào.
Thế nhưng hiện tại, nghe thấy ấu tể kêu một tiếng, lại còn là với thanh niên nhân loại đang ôm mình.
Có lẽ điều này cũng không đại biểu được gì, thế nhưng trong mắt Phù Á, đây đã có thể xem là một khởi đầu tốt.
"Đứa nhỏ nhà tôi xin nhờ mọi người." Không che dấu biểu hiện vui sướng của mình, Phù Á gật đầu với mấy người đối diện, giọng điệu khi nói những lời này cũng thành khẩn hơn.
Ấu tể khố đề bị ôm trong lòng vẫn không nhúc nhích nhìn cha mẹ mình rời đi, Tạ Loan nghĩ ấu tể này vừa rời khỏi cha mẹ đến một hoàn cảnh mới đầy xa lạ, có thể không quá thích ứng, vì thế anh nâng tay sờ sờ đôi cánh nhỏ của ấu tể, mỉm cười nói: "Bảo bảo, ta dẫn con đi làm quen với những người bạn nhỏ khác trong phân hội được không? Sau này các con sẽ ở cùng một chỗ."
Tuy không muốn tiếp xúc với hoàn cảnh mới nhưng câu hỏi của thanh niên giống như lời dỗ dành, ấu tể khố đề bị đối phương ôm trong lòng không thể cự tuyệt.
Không lên tiếp đáp lại nhưng ấu tể khố đề vẫn ngoan ngoãn để Tạ Loan ôm mình, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, kỳ thực cũng không tính là đồng ý.
Có tân ấu tể vào ở, hơn mười ấu tể trong phòng cũng không biểu hiện cảm xúc rõ ràng với ấu tể khố đề, phần lớn đều là có chút tò mò, sau đó đều nhanh chóng tiếp nhận tân ấu tể gia nhập.
Vốn ấu tể khố đề lúc được Tạ Loan buông xuống có hơi co rút thân thể, tránh né không muốn tới gần những ấu tể khác, thế nhưng phát hiện những ấu tể kia cũng không biểu hiện bài xích, ấu tể khố tề đột nhiên giống như một bé gà con bình tĩnh đứng im tại chỗ.
Thế nhưng đứng không bao lâu thì ấu tể khố đề đột nhiên cảm giác có một bàn tay từ sau lưng ôn nhu vỗ nhẹ lông vũ trên lưng nó, quay đầu lại liền thấy Tạ Loan ngồi xổm xuống, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Bảo bảo, đi qua đi."
Tựa hồ được cổ vũ, ấu tể khố đề khẽ đập nhẹ cánh, sau đó theo lời Tạ Loan chậm rãi đi tới chỗ nhóm ấu tể bên kia.
"Chíp." Chờ thành công đi tới nơi những ấu tể khác đang chờ đợi, ấu tể khố đề đột nhiên xoay người, ngẩng đầu kêu một tiếng với Tạ Loan.
Ấu tể này biểu hiện như vậy là có ý gì, mọi người trong phòng chỉ nghĩ ấu tể này đã thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế liền không quá chú ý hoặc nghĩ thêm nữa.
Thế nhưng Tạ Loan hiểu.
"Ừm, bảo bảo thực ngoan." Đi tới, ngồi xổm xuống, Tạ Loan mỉm cười vươn ngón trỏ điểm nhẹ trên phần trán đầy lông mao mềm mạo của ấu tể khố đề.
Ấu tể này kỳ thực hi vọng được cổ vũ, Tạ Loan nhìn ra được.
Chỉ cần được người lớn cổ vũ, ấu tể khố đề này kỳ thực sẽ chịu thử tiếp xúc với hoàn cảnh mới. Điều Tạ Loan cần làm chính là dùng ngôn từ khích lệ để ấu tể có thêm dũng khí.
"Chíp!" Nghe thấy khích lệ, ấu tể khố đề lại kêu thêm một tiếng, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, bộ ngực vì lông tơ khá nhiều mà trông có chút tròn trịa hơn ưỡn lên một chút.
Trừ bỏ tộc khố đề, hình thái ấu tể của hai chủng tộc khố duy cùng khố thác cũng có dạng loài chim, bất quá màu sắc lông tơ có chút bất đồng, ấu tể khố duy có lông tơ vàng nhạt, mà ấu tể khố thác thì có màu xám.
Theo Tạ Loan biết, ba chủng tộc này có quan hệ khá thân thiết.
Vừa vặn trong phân hội bọn họ có bảo dưỡng ấu tể khố duy cùng khố thác, Tạ Loan liền để ba ấu tể này ở chung với nhau, nghĩ làm vậy có thể làm ấu tể khố đề nhanh chóng thân thiết với những ấu tể khác trong phân hội.
Ý định của Tạ Loan vốn là vậy, thế nhưng anh phát hiện lúc anh đặt hai ấu tể tới bên cạnh ấu tể khố đề, nó ngược lại lại có chút khó chịu.
Bộ ngực nhỏ hơi ưỡn lên vì được khích lệ cũng co rụt trở lại, đôi cánh hơi giơ lên đập nhẹ cũng xụp xuống.
"Bảo bảo?" Tạ Loan không biết rõ tình huống của ấu tể khố đề này khi ở những phân hội khác, phụ huynh không nói, hẳn cũng không biết cụ thể.
Thế nhưng quan sát một ít phản ứng của ấu tể khố đề, Tạ Loan hiểu được trước kia bé đã trải qua tình cảnh gì mới biến thành bộ dáng hiện tại.
Nhìn trạng thái suy sụp của ấu tể khố đề, Tạ Loan suy nghĩ một chút rồi một lần nữa ôm bé vào lòng, vừa nâng tay sờ sờ đôi cánh lông vũ mềm mại màu đỏ nhạt của bé vừa nói: "Những ấu tể khác cũng đều là bảo bảo ngoan, sẽ không bắt nạt con đâu, đừng sợ."
Được kiên nhẫn dỗ dành, ấu tể khố đề dùng đôi mắt đen lúng liếng của mình nhìn Tạ Loan một chút... sau đó mới chuyển qua nhìn hai ấu tể có hình thái thực tương tự mình, rốt cuộc lại cúi đầu chíp một tiếng.
Không học bay được, lúc ở những phân hội khác, ấu tể khố đề chưa từng được người ta kiên nhẫn dỗ dành như vậy. Lúc nó học bay, bảo mẫu phụ trách dạy nó cứ sau một đoạn thời gian sẽ nhíu mày lắc đầu hoặc thở dài.
"Ấu tể này hẳn không có thiên phú về phương diện này..." Liên tiếp thay đổi vài phân hội, thế nhưng đây là lời nó thường nghe nhất.
Hoặc là: "Chúng ta đã cố hết sức rồi, nếu ấu tể này thực sự không bay được thì cha mẹ của nó cũng không làm khó phân hội chúng ta đâu."
Ấu tể đồng tộc biết nó không thể bay, bình thường đều cách nó rất xa, nếu nó tới gần những ấu tể kia sẽ lập tức tránh đi.
Ấu tể của những tộc khác cũng hiểu được nó không biết bay là chuyện thực ngốc, tuy không cố ý né tránh nhưng bình thường cũng không thèm phản ứng nó.
Nghe thấy âm thanh ủ rũ của bé, Tạ Loan tiếp tục vuốt ve lông vũ trên lưng ấu tể khố đề, vừa trấn an vừa thử kiểm tra đôi cánh nhỏ của bé.
Không bị chống cự, Tạ Loan vươn ngón tay nhẹ nhàng khều phần cánh bên trái lên một chút.
Bên ngoài phần cánh bao trùm lông vũ cứng rắn, lông chim trên cánh ấu tể khố đề quả nhiên cứng rắn hơn những phần khác, không mềm mại như lông tơ ở bụng cùng ngực.
Bị ấu tể ôm trong lòng nhìn chăm chú, Tạ Loan vẫn luôn lộ ra biểu tình nhu hòa thiện ý.
Đại khái là xác định được thanh niên trước mắt sẽ không tổn thương mình, lúc bị thanh niên nhấc lên một bên cánh, ấu tể khố đề cũng không giãy dụa lộn xộn, vẫn hệt như bé ngoan im lặng để thanh niên ôm mình.
Trước đó phụ huynh của ấu tể khố đề này có nói thân thể bé rất khỏe mạnh, theo báo cáo kiểm tra thì cũng không có thương tổn hay tình huống phát dục kém gì cả.
Tạ Loan nhẹ nhàng nâng phấn cánh bên trái của ấu tể lên, ấn theo động tác khi bay lượn của loài chim mà khẽ quơ quơ cánh, sau đó anh cẩn thận quan sát xem ấu tể có xuất hiện phản ứng khó chịu nào hay không.
Không phải Tạ Loan nghi ngờ lời phụ huynh, chỉ là anh muốn tự mình xác nhận một chút mà thôi.
Lỡ như có thương thế không kiểm tra được thì sao?
Tuy Tạ Loan cũng biết kỹ thuật chữa bệnh ở thời đại tinh tế bỏ xa địa cầu vài con phố, thế nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, Tạ Loan nhất định phải xác nhận.
Thấy ấu tể không có chút phản ứng nào, Tạ Loan cũng yên lòng, sau đó tiếp tục sờ sờ kiểm tra phần xương cánh, xác nhận cũng không có vấn đề, sau đó mới thả chiếc cánh nhỏ xuống.
Bên phải cũng kiểm tra tương tự, trong lòng Tạ Loan đã có chút tính toán.
Một ấu tể khố đề không thể bay----- khác với Tạ Loan tương đối khiếm khuyết thường thức ở thế giới này, những bảo mẫu khác trong phân hội đều không quá lạc quan.
Hơn nữa trong tư liệu của phụ huynh đã điền, trước đó ấu tể khố đề đều được gửi ở những phân hội rất nổi danh, điều này làm nhóm Hạ Kỳ lại càng thiếu lòng tin vào chuyện ấu tể này có thể học bay được.
Ngay cả phân hội hạng nhất, hạng ba, còn có hạng mười trên bảng xếp hạng tinh tế còn không thể thành công, ngẫm lại vô luận là trang thiết bị hay đội ngũ giáo viên đều vượt trội hơn phân hội bọn họ nhiều như vậy, bọn họ thực sự không dám nắm chắc.
Vài ngày đầu để ấu tể khố đề bắt đầu làm quen với hoàn cảnh mới, trải qua vài ngày chăm sóc, hiện giờ ấu tể này đã có thể xem là cơ bản thích ứng với cuộc sống ở phân hội.
Ngẫu nhiên đập đập cánh một chút nhưng không thể bay lên, mấy ngày nay ấu tể khố đề này vẫn luôn dùng hai móng vuốt bé xíu của mình lắc lư chạy tới chạy lui trên mặt đất.
Từ xa xa nhìn lại thực sự rất giống một bé gà con tròn vo.
Ấu tể khố đề thực sự rất thích cuộc sống ở phân hội Vân Bảo, bởi vì ở phân hội này, cho dù nó không thể bay, chỉ có thể đi trên mặt đất thì những ấu tể khác cũng không cố ý trốn tránh nó.
Bảo mẫu trong phân hội cũng không lắc đầu thở dài, không dùng ánh mắt thất vọng nhìn nó, điều này làm ấu tể khố đề có sức sống hơn lúc vừa mới tới phân hội hơn.
"Chíp chíp." Hệt như một con gà con lắc lư chạy tới, lúc nhìn thấy Tạ Loan tiến vào, ấu tể khố đề lập tức chạy tới, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên nhân loại trước mắt kêu hai tiếng.
Tính toán thời gian đã không sai biệt lắm.
Tạ Loan ngồi xổm xuống ôm ấu tể khố đề lên, trước tiên dùng tay kiểm tra lông vũ đỏ nhạt trên người ấu tể, sau đó ôn nhu nói: "Bảo bảo, chúng ta học bay nha?"
Mấy ngày đầu không nên yêu cầu ấu tể khố đề học bay, tốt nhất nên để nó thích ứng với hoàn cảnh sống ở phân hội rồi tính tiếp.
Đây là chủ ý của Tạ Loan.
Đồng dạng làm bảo mẫu, Hạ Kỳ, Lâm Nghĩa cùng đồng sự mới nhậm chức đều không có dị nghị gì, vì thế mấy ngày nay ba bọn họ đều rất phối hợp, cố gắng xây dựng một hoàn cảnh tốt cho ấu tể khố đề.
Nghe thấy những lời này của thanh niên, ấu tể khố đề mới vừa tràn trề sức sống lập tức co rụt thân thể, thế nhưng thanh niên đối với nó chính là đối tượng ỷ lại, vì thế nó cố gắng củng củng lồng ngực thanh niên.
Đang ôm ấu tể, Tạ Loan đương nhiên cảm giác được, hành động này đại biểu ấu tể muốn tìm kiếm cảm giác an toàn hoặc ỷ lại, vì thế Tạ Loan lại càng ôn nhu hơn: "Chúng ta có thể chậm rãi học, không cần con phải học được ngay lập tức.
Phần lớn ấu tể khố đề đều có thể tự nắm giữ khả năng bay lượn, dù sao đó chính là bản năng của loài chim. Một phần nhỏ ấu tể khấu đề cần phải được chỉ dẫn mới học được, thế nhưng quá trình học thường rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ ba ngày mà thôi.
Ấu tể mà Tạ Loan đang ôm hiển nhiên không thuộc về một trong hai loại này, loại đặc biệt thì cần có phương pháp đặc biệt, Tạ Loan không ngại cùng ấu tể này chậm rãi lần mò, chỉ cần cuối cùng ấu tể này có thể học được cách bay lượn.
"Chíp." Xuất phát từ ỷ lại, ấu tể khố đề thấp giọng kêu một tiếng.
Thời gian học bay được xếp sau giờ uy thực ấu tể hai tiếng, vào buổi chiều, Tạ Loan thu dọn trên nóc kệ sạch sẽ, sau đó kéo chiếc kệ này ra một vị trí khá trống trải.
Làm xong chuẩn bị, Tạ Loan ôm ấu tể khố đề, giơ tay đặt bé lên trên kệ.
"Như vậy thực sự hữu dụng à... " Trịnh Chu có cùng ý tưởng với hai bảo mẫu khác trong phân hội, không quá tin tưởng.
Dùng phương thức bình thường như vậy để ấu tể học bay hẳn là không có hiệu quả đi... bằng không những phân hội khác đã sớm làm được rồi.
Tạ Loan không đáp lại vấn đề này, anh cho là hữu dụng, thế nhưng nói miệng không thể đủ sức thuyết phục mọi người.
Đi ra xa khoảng một hai bước, Tạ Loan giang tay với ấu tể khố đề trên nóc kệ đồ, ôn nhu nói: "Đến đây, bảo bảo, bay qua đây."
"Chíp..." Mục đích là trong lòng thanh niên, ấu tể khố đề màu đỏ nhạt đứng trên nóc kệ, hệt như một bé gà con đứng bên vách núi, nó giật giật cánh, bởi vì sợ hãi cùng chùn chân mà hướng đối tượng mình ỷ lại kêu một tiếng.
Lồng ngực thanh niên là một nơi rất an toàn, thế nhưng nó không bay được.
"Đừng sợ." Tạ Loan vẫn duy trì tư thế giang rộng vòng tay: "Nếu bay không được, ta sẽ chụp được con."
Bị dỗ dành có lại có chút dũng khí, ấu tể khố đề trên nóc kệ rốt cuộc cũng thử đập cánh bay vào lòng thanh niên.
Thế nhưng ở giữa không trung đập cánh vài cài, thậm chí còn không thể thành công trụ lại trên không ba giây ấu tể đã rớt thẳng vào lòng Tạ Loan khi anh chuẩn xác tiến tới đón bé.
Lần bay này thực sự vô cùng thê thảm, hoàn toàn không bay được... Tuy không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng mọi người đang vây xem bên cạnh đều không khỏi thở dài trong lòng.
Ấu tể khố đề rơi vào lòng thanh niên lập tức gục đầu, cánh khép lại thật chặt, theo bản năng củng củng lồng ngực thanh niên, thế nhưng động tác lần này rõ ràng yếu hơn trước rất nhiều.
Bất quá vượt khỏi dự đoán của mọi người, Tạ Loan cúi đầu hôn một cái lên phần trán đầy lông tơ mềm mại của ấu tể, khích lệ nói: "Bảo bảo giỏi quá."
Ba người vây xem bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt, thậm chí nhịn không được cùng chuyển ánh mắt về phía thanh niên.
Này hoàn toàn là trợn tròn mắt nói dối đi??
"Chíp?" Nghe thấy tiếng kích lệ, ấu tể khố đề ngẩng đầu, đôi cánh bé xíu vừa nãy vẫn còn khép chặt lại nhịn không được khẽ nhúc nhích.
Chỉ có duy nhất lần này sau khi học bay nó không nghe thấy tiếng thở dài thất vọng, thậm chí còn được khích lệ.
"Sau này mỗi ngày luyện tập thêm một chút là tốt thôi." Tạ Loan vuốt ve đôi cánh của ấu tể trong lòng, cười híp mắt nói: "Chờ thêm vài ngày nữa chúng ta sẽ thử lại, bảo bảo nhất định có thể học bay được mà."
"Chíp!" Một tiếng đáp ứng đặc biệt trong trẻo, ấu tể khố đề ngẩng đầu, dùng cái mỏ nhạt màu của mình cọ cọ ngón tay thanh niên.
Bắt đầu từ hôm ấy, ấu tể khố đề vốn rất cự tuyệt chuyện học bay bắt đầu tự đập cánh mỗi ngày, thậm chí không cần bảo mẫu dỗ dành, bé cũng thực tự giác luyện tập.
Bộ dáng cố gắng của bé làm tất cả nhân viên trong phân hội nhịn không được mềm lòng.
Nếu ấu tể này cuối cùng có thể thành công học bay được thì tốt rồi-----
Giờ phút này, đây chính là kỳ vọng chung của toàn thể nhân viên trong phân hội Vân Bảo.
Những lần trước lúc Phù Á mang ấu tể tới những phân hội trước, ấu tể vẫn không chịu lên tiếng, đặc biệt là lúc bị bảo mẫu ôm thì lại càng im lặng hơn.
Ấu tể biểu hiện chính là một loại im lặng chống đối, làm cha mẹ, Phù Á rất đau lòng, thế nhưng cô cũng không còn cách nào.
Thế nhưng hiện tại, nghe thấy ấu tể kêu một tiếng, lại còn là với thanh niên nhân loại đang ôm mình.
Có lẽ điều này cũng không đại biểu được gì, thế nhưng trong mắt Phù Á, đây đã có thể xem là một khởi đầu tốt.
"Đứa nhỏ nhà tôi xin nhờ mọi người." Không che dấu biểu hiện vui sướng của mình, Phù Á gật đầu với mấy người đối diện, giọng điệu khi nói những lời này cũng thành khẩn hơn.
Ấu tể khố đề bị ôm trong lòng vẫn không nhúc nhích nhìn cha mẹ mình rời đi, Tạ Loan nghĩ ấu tể này vừa rời khỏi cha mẹ đến một hoàn cảnh mới đầy xa lạ, có thể không quá thích ứng, vì thế anh nâng tay sờ sờ đôi cánh nhỏ của ấu tể, mỉm cười nói: "Bảo bảo, ta dẫn con đi làm quen với những người bạn nhỏ khác trong phân hội được không? Sau này các con sẽ ở cùng một chỗ."
Tuy không muốn tiếp xúc với hoàn cảnh mới nhưng câu hỏi của thanh niên giống như lời dỗ dành, ấu tể khố đề bị đối phương ôm trong lòng không thể cự tuyệt.
Không lên tiếp đáp lại nhưng ấu tể khố đề vẫn ngoan ngoãn để Tạ Loan ôm mình, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, kỳ thực cũng không tính là đồng ý.
Có tân ấu tể vào ở, hơn mười ấu tể trong phòng cũng không biểu hiện cảm xúc rõ ràng với ấu tể khố đề, phần lớn đều là có chút tò mò, sau đó đều nhanh chóng tiếp nhận tân ấu tể gia nhập.
Vốn ấu tể khố đề lúc được Tạ Loan buông xuống có hơi co rút thân thể, tránh né không muốn tới gần những ấu tể khác, thế nhưng phát hiện những ấu tể kia cũng không biểu hiện bài xích, ấu tể khố tề đột nhiên giống như một bé gà con bình tĩnh đứng im tại chỗ.
Thế nhưng đứng không bao lâu thì ấu tể khố đề đột nhiên cảm giác có một bàn tay từ sau lưng ôn nhu vỗ nhẹ lông vũ trên lưng nó, quay đầu lại liền thấy Tạ Loan ngồi xổm xuống, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Bảo bảo, đi qua đi."
Tựa hồ được cổ vũ, ấu tể khố đề khẽ đập nhẹ cánh, sau đó theo lời Tạ Loan chậm rãi đi tới chỗ nhóm ấu tể bên kia.
"Chíp." Chờ thành công đi tới nơi những ấu tể khác đang chờ đợi, ấu tể khố đề đột nhiên xoay người, ngẩng đầu kêu một tiếng với Tạ Loan.
Ấu tể này biểu hiện như vậy là có ý gì, mọi người trong phòng chỉ nghĩ ấu tể này đã thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế liền không quá chú ý hoặc nghĩ thêm nữa.
Thế nhưng Tạ Loan hiểu.
"Ừm, bảo bảo thực ngoan." Đi tới, ngồi xổm xuống, Tạ Loan mỉm cười vươn ngón trỏ điểm nhẹ trên phần trán đầy lông mao mềm mạo của ấu tể khố đề.
Ấu tể này kỳ thực hi vọng được cổ vũ, Tạ Loan nhìn ra được.
Chỉ cần được người lớn cổ vũ, ấu tể khố đề này kỳ thực sẽ chịu thử tiếp xúc với hoàn cảnh mới. Điều Tạ Loan cần làm chính là dùng ngôn từ khích lệ để ấu tể có thêm dũng khí.
"Chíp!" Nghe thấy khích lệ, ấu tể khố đề lại kêu thêm một tiếng, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, bộ ngực vì lông tơ khá nhiều mà trông có chút tròn trịa hơn ưỡn lên một chút.
Trừ bỏ tộc khố đề, hình thái ấu tể của hai chủng tộc khố duy cùng khố thác cũng có dạng loài chim, bất quá màu sắc lông tơ có chút bất đồng, ấu tể khố duy có lông tơ vàng nhạt, mà ấu tể khố thác thì có màu xám.
Theo Tạ Loan biết, ba chủng tộc này có quan hệ khá thân thiết.
Vừa vặn trong phân hội bọn họ có bảo dưỡng ấu tể khố duy cùng khố thác, Tạ Loan liền để ba ấu tể này ở chung với nhau, nghĩ làm vậy có thể làm ấu tể khố đề nhanh chóng thân thiết với những ấu tể khác trong phân hội.
Ý định của Tạ Loan vốn là vậy, thế nhưng anh phát hiện lúc anh đặt hai ấu tể tới bên cạnh ấu tể khố đề, nó ngược lại lại có chút khó chịu.
Bộ ngực nhỏ hơi ưỡn lên vì được khích lệ cũng co rụt trở lại, đôi cánh hơi giơ lên đập nhẹ cũng xụp xuống.
"Bảo bảo?" Tạ Loan không biết rõ tình huống của ấu tể khố đề này khi ở những phân hội khác, phụ huynh không nói, hẳn cũng không biết cụ thể.
Thế nhưng quan sát một ít phản ứng của ấu tể khố đề, Tạ Loan hiểu được trước kia bé đã trải qua tình cảnh gì mới biến thành bộ dáng hiện tại.
Nhìn trạng thái suy sụp của ấu tể khố đề, Tạ Loan suy nghĩ một chút rồi một lần nữa ôm bé vào lòng, vừa nâng tay sờ sờ đôi cánh lông vũ mềm mại màu đỏ nhạt của bé vừa nói: "Những ấu tể khác cũng đều là bảo bảo ngoan, sẽ không bắt nạt con đâu, đừng sợ."
Được kiên nhẫn dỗ dành, ấu tể khố đề dùng đôi mắt đen lúng liếng của mình nhìn Tạ Loan một chút... sau đó mới chuyển qua nhìn hai ấu tể có hình thái thực tương tự mình, rốt cuộc lại cúi đầu chíp một tiếng.
Không học bay được, lúc ở những phân hội khác, ấu tể khố đề chưa từng được người ta kiên nhẫn dỗ dành như vậy. Lúc nó học bay, bảo mẫu phụ trách dạy nó cứ sau một đoạn thời gian sẽ nhíu mày lắc đầu hoặc thở dài.
"Ấu tể này hẳn không có thiên phú về phương diện này..." Liên tiếp thay đổi vài phân hội, thế nhưng đây là lời nó thường nghe nhất.
Hoặc là: "Chúng ta đã cố hết sức rồi, nếu ấu tể này thực sự không bay được thì cha mẹ của nó cũng không làm khó phân hội chúng ta đâu."
Ấu tể đồng tộc biết nó không thể bay, bình thường đều cách nó rất xa, nếu nó tới gần những ấu tể kia sẽ lập tức tránh đi.
Ấu tể của những tộc khác cũng hiểu được nó không biết bay là chuyện thực ngốc, tuy không cố ý né tránh nhưng bình thường cũng không thèm phản ứng nó.
Nghe thấy âm thanh ủ rũ của bé, Tạ Loan tiếp tục vuốt ve lông vũ trên lưng ấu tể khố đề, vừa trấn an vừa thử kiểm tra đôi cánh nhỏ của bé.
Không bị chống cự, Tạ Loan vươn ngón tay nhẹ nhàng khều phần cánh bên trái lên một chút.
Bên ngoài phần cánh bao trùm lông vũ cứng rắn, lông chim trên cánh ấu tể khố đề quả nhiên cứng rắn hơn những phần khác, không mềm mại như lông tơ ở bụng cùng ngực.
Bị ấu tể ôm trong lòng nhìn chăm chú, Tạ Loan vẫn luôn lộ ra biểu tình nhu hòa thiện ý.
Đại khái là xác định được thanh niên trước mắt sẽ không tổn thương mình, lúc bị thanh niên nhấc lên một bên cánh, ấu tể khố đề cũng không giãy dụa lộn xộn, vẫn hệt như bé ngoan im lặng để thanh niên ôm mình.
Trước đó phụ huynh của ấu tể khố đề này có nói thân thể bé rất khỏe mạnh, theo báo cáo kiểm tra thì cũng không có thương tổn hay tình huống phát dục kém gì cả.
Tạ Loan nhẹ nhàng nâng phấn cánh bên trái của ấu tể lên, ấn theo động tác khi bay lượn của loài chim mà khẽ quơ quơ cánh, sau đó anh cẩn thận quan sát xem ấu tể có xuất hiện phản ứng khó chịu nào hay không.
Không phải Tạ Loan nghi ngờ lời phụ huynh, chỉ là anh muốn tự mình xác nhận một chút mà thôi.
Lỡ như có thương thế không kiểm tra được thì sao?
Tuy Tạ Loan cũng biết kỹ thuật chữa bệnh ở thời đại tinh tế bỏ xa địa cầu vài con phố, thế nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, Tạ Loan nhất định phải xác nhận.
Thấy ấu tể không có chút phản ứng nào, Tạ Loan cũng yên lòng, sau đó tiếp tục sờ sờ kiểm tra phần xương cánh, xác nhận cũng không có vấn đề, sau đó mới thả chiếc cánh nhỏ xuống.
Bên phải cũng kiểm tra tương tự, trong lòng Tạ Loan đã có chút tính toán.
Một ấu tể khố đề không thể bay----- khác với Tạ Loan tương đối khiếm khuyết thường thức ở thế giới này, những bảo mẫu khác trong phân hội đều không quá lạc quan.
Hơn nữa trong tư liệu của phụ huynh đã điền, trước đó ấu tể khố đề đều được gửi ở những phân hội rất nổi danh, điều này làm nhóm Hạ Kỳ lại càng thiếu lòng tin vào chuyện ấu tể này có thể học bay được.
Ngay cả phân hội hạng nhất, hạng ba, còn có hạng mười trên bảng xếp hạng tinh tế còn không thể thành công, ngẫm lại vô luận là trang thiết bị hay đội ngũ giáo viên đều vượt trội hơn phân hội bọn họ nhiều như vậy, bọn họ thực sự không dám nắm chắc.
Vài ngày đầu để ấu tể khố đề bắt đầu làm quen với hoàn cảnh mới, trải qua vài ngày chăm sóc, hiện giờ ấu tể này đã có thể xem là cơ bản thích ứng với cuộc sống ở phân hội.
Ngẫu nhiên đập đập cánh một chút nhưng không thể bay lên, mấy ngày nay ấu tể khố đề này vẫn luôn dùng hai móng vuốt bé xíu của mình lắc lư chạy tới chạy lui trên mặt đất.
Từ xa xa nhìn lại thực sự rất giống một bé gà con tròn vo.
Ấu tể khố đề thực sự rất thích cuộc sống ở phân hội Vân Bảo, bởi vì ở phân hội này, cho dù nó không thể bay, chỉ có thể đi trên mặt đất thì những ấu tể khác cũng không cố ý trốn tránh nó.
Bảo mẫu trong phân hội cũng không lắc đầu thở dài, không dùng ánh mắt thất vọng nhìn nó, điều này làm ấu tể khố đề có sức sống hơn lúc vừa mới tới phân hội hơn.
"Chíp chíp." Hệt như một con gà con lắc lư chạy tới, lúc nhìn thấy Tạ Loan tiến vào, ấu tể khố đề lập tức chạy tới, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên nhân loại trước mắt kêu hai tiếng.
Tính toán thời gian đã không sai biệt lắm.
Tạ Loan ngồi xổm xuống ôm ấu tể khố đề lên, trước tiên dùng tay kiểm tra lông vũ đỏ nhạt trên người ấu tể, sau đó ôn nhu nói: "Bảo bảo, chúng ta học bay nha?"
Mấy ngày đầu không nên yêu cầu ấu tể khố đề học bay, tốt nhất nên để nó thích ứng với hoàn cảnh sống ở phân hội rồi tính tiếp.
Đây là chủ ý của Tạ Loan.
Đồng dạng làm bảo mẫu, Hạ Kỳ, Lâm Nghĩa cùng đồng sự mới nhậm chức đều không có dị nghị gì, vì thế mấy ngày nay ba bọn họ đều rất phối hợp, cố gắng xây dựng một hoàn cảnh tốt cho ấu tể khố đề.
Nghe thấy những lời này của thanh niên, ấu tể khố đề mới vừa tràn trề sức sống lập tức co rụt thân thể, thế nhưng thanh niên đối với nó chính là đối tượng ỷ lại, vì thế nó cố gắng củng củng lồng ngực thanh niên.
Đang ôm ấu tể, Tạ Loan đương nhiên cảm giác được, hành động này đại biểu ấu tể muốn tìm kiếm cảm giác an toàn hoặc ỷ lại, vì thế Tạ Loan lại càng ôn nhu hơn: "Chúng ta có thể chậm rãi học, không cần con phải học được ngay lập tức.
Phần lớn ấu tể khố đề đều có thể tự nắm giữ khả năng bay lượn, dù sao đó chính là bản năng của loài chim. Một phần nhỏ ấu tể khấu đề cần phải được chỉ dẫn mới học được, thế nhưng quá trình học thường rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ ba ngày mà thôi.
Ấu tể mà Tạ Loan đang ôm hiển nhiên không thuộc về một trong hai loại này, loại đặc biệt thì cần có phương pháp đặc biệt, Tạ Loan không ngại cùng ấu tể này chậm rãi lần mò, chỉ cần cuối cùng ấu tể này có thể học được cách bay lượn.
"Chíp." Xuất phát từ ỷ lại, ấu tể khố đề thấp giọng kêu một tiếng.
Thời gian học bay được xếp sau giờ uy thực ấu tể hai tiếng, vào buổi chiều, Tạ Loan thu dọn trên nóc kệ sạch sẽ, sau đó kéo chiếc kệ này ra một vị trí khá trống trải.
Làm xong chuẩn bị, Tạ Loan ôm ấu tể khố đề, giơ tay đặt bé lên trên kệ.
"Như vậy thực sự hữu dụng à... " Trịnh Chu có cùng ý tưởng với hai bảo mẫu khác trong phân hội, không quá tin tưởng.
Dùng phương thức bình thường như vậy để ấu tể học bay hẳn là không có hiệu quả đi... bằng không những phân hội khác đã sớm làm được rồi.
Tạ Loan không đáp lại vấn đề này, anh cho là hữu dụng, thế nhưng nói miệng không thể đủ sức thuyết phục mọi người.
Đi ra xa khoảng một hai bước, Tạ Loan giang tay với ấu tể khố đề trên nóc kệ đồ, ôn nhu nói: "Đến đây, bảo bảo, bay qua đây."
"Chíp..." Mục đích là trong lòng thanh niên, ấu tể khố đề màu đỏ nhạt đứng trên nóc kệ, hệt như một bé gà con đứng bên vách núi, nó giật giật cánh, bởi vì sợ hãi cùng chùn chân mà hướng đối tượng mình ỷ lại kêu một tiếng.
Lồng ngực thanh niên là một nơi rất an toàn, thế nhưng nó không bay được.
"Đừng sợ." Tạ Loan vẫn duy trì tư thế giang rộng vòng tay: "Nếu bay không được, ta sẽ chụp được con."
Bị dỗ dành có lại có chút dũng khí, ấu tể khố đề trên nóc kệ rốt cuộc cũng thử đập cánh bay vào lòng thanh niên.
Thế nhưng ở giữa không trung đập cánh vài cài, thậm chí còn không thể thành công trụ lại trên không ba giây ấu tể đã rớt thẳng vào lòng Tạ Loan khi anh chuẩn xác tiến tới đón bé.
Lần bay này thực sự vô cùng thê thảm, hoàn toàn không bay được... Tuy không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng mọi người đang vây xem bên cạnh đều không khỏi thở dài trong lòng.
Ấu tể khố đề rơi vào lòng thanh niên lập tức gục đầu, cánh khép lại thật chặt, theo bản năng củng củng lồng ngực thanh niên, thế nhưng động tác lần này rõ ràng yếu hơn trước rất nhiều.
Bất quá vượt khỏi dự đoán của mọi người, Tạ Loan cúi đầu hôn một cái lên phần trán đầy lông tơ mềm mại của ấu tể, khích lệ nói: "Bảo bảo giỏi quá."
Ba người vây xem bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt, thậm chí nhịn không được cùng chuyển ánh mắt về phía thanh niên.
Này hoàn toàn là trợn tròn mắt nói dối đi??
"Chíp?" Nghe thấy tiếng kích lệ, ấu tể khố đề ngẩng đầu, đôi cánh bé xíu vừa nãy vẫn còn khép chặt lại nhịn không được khẽ nhúc nhích.
Chỉ có duy nhất lần này sau khi học bay nó không nghe thấy tiếng thở dài thất vọng, thậm chí còn được khích lệ.
"Sau này mỗi ngày luyện tập thêm một chút là tốt thôi." Tạ Loan vuốt ve đôi cánh của ấu tể trong lòng, cười híp mắt nói: "Chờ thêm vài ngày nữa chúng ta sẽ thử lại, bảo bảo nhất định có thể học bay được mà."
"Chíp!" Một tiếng đáp ứng đặc biệt trong trẻo, ấu tể khố đề ngẩng đầu, dùng cái mỏ nhạt màu của mình cọ cọ ngón tay thanh niên.
Bắt đầu từ hôm ấy, ấu tể khố đề vốn rất cự tuyệt chuyện học bay bắt đầu tự đập cánh mỗi ngày, thậm chí không cần bảo mẫu dỗ dành, bé cũng thực tự giác luyện tập.
Bộ dáng cố gắng của bé làm tất cả nhân viên trong phân hội nhịn không được mềm lòng.
Nếu ấu tể này cuối cùng có thể thành công học bay được thì tốt rồi-----
Giờ phút này, đây chính là kỳ vọng chung của toàn thể nhân viên trong phân hội Vân Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất