Chương 18: Ý Định Năm Xưa
Hai tay Chung Linh bất giác ôm lấy Tịch Duy An, cô nghênh đón nụ hôn của anh một cách bất ngờ.
Nhưng đối với Tịch Duy An lúc này, như vậy đã là quá đủ,anh bất chợt buông cô ra.
“Bao nhiêu đủ rồi...! Cháu đã cho tôi cảm giác muốn trân trọng một người là như thế nào...”
Chung Linh bắt đầu dâng lên một cảm giác khó thể nào diễn tả vào lúc này.Khi Tịch Duy An muốn rời đi, cô bỗng nhiên ngồi dậy nắm chặt lấy tay anh,cố gắng lắm mới rặn ra được một câu hỏi anh.
“Có phải chú đã có chút gì đó rung động với tôi không?”
Giây phút anh quay lưng lại, cũng chính là lúc anh không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của anh.Trên đôi mắt sâu thẳm ấy,anh chợt nhận ra mình với cô gái quả thật không có duyên để cùng đi chung một con đường.
Chung Linh tiến lại, từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, nghẹn ngào nói.
“Nếu như tôi nói.... Tôi sẽ không rời khỏi chú, thì.....”
“Chung Linh!” Không đợi cô nói hết, Tịch Duy An đã vội xoay người lại cắt ngang lời cô.
Anh lắc đầu,dáng vẻ bỗng nhiên trở nên giá lạnh.
“Không được! Cháu cũng biết người tôi yêu là ai.... Từ trước đến giờ, tôi chưa hề có tình cảm với cháu, tôi chỉ thương hại cháu....Bạn gái tôi,người phụ nữ tôi yêu đã quay trở về...”
Một sự tổn thương thoáng chốc dâng lên.Hô hấp của cô chợt ngừng lại.
Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.Nhìn xem người đàn ông này có phải là đang nói dối không?
Nhưng nhìn vào dáng vẻ kiên quyết cùng với sự lạnh lùng từ ánh mắt cả hơi thở của anh.Cô chợt nhận ra dường như cô đã ảo tưởng quá nhiều.Tại sao cô có thể suy nghĩ người đàn ông này có thể có tình cảm với một cô gái với thân phận thấp kém như cô được chứ?
Mộ Vân... Một người bên cạnh anh, từng lên giường với anh.Nhưng rồi sao,anh cũng bỏ mặc cô ta.
Còn với cô,anh chỉ mới vừa hôn cô thôi mà cô nghĩ anh thích cô rồi sao?
Cô đúng thật là ngu ngốc.
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó anh chợt quay người lại.
“Từ bây giờ tôi sẽ không làm phiền cháu.... Tôi sẽ ở chung phòng với Tư Niệm, cháu không cần phải lo lắng.Mọi sẽ được giải quyết sớm thôi!”
Dứt lời,anh mở cửa nhanh chóng bước ra.
Tịch Duy An đi rồi, tâm trạng Chung Linh bỗng chốc đã rơi vào trạng thái im lặng đến tổn thương.Sự im lặng của cô khiến ai nhìn vào đều cảm thấy xót xa cho một người con gái lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Dù cô đối với anh không là gì cả.Nhưng trong lòng Chung Linh vẫn luôn xem anh là một ân nhân là một người cho cô cuộc sống như ngày hôm nay.Vậy mà bây giờ một lần nữa cô lại bị một người mà cô yêu quý bỏ rơi thêm lần nữa.
Số mệnh cô là gì vậy? Tại sao ai cũng bỏ rơi, xa lánh cô.
Mẹ cô rồi đến bố của cô cũng rời đi,bây giờ lại đến người đàn ông này....
Tịch Duy An bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc chạm mặt bà nội và em gái của mình.Cả hai nhìn bộ dạng của anh như vậy chỉ biết lắc đầu, thở dài nặng nề....
Ánh mắt của bà nội dần trở nên phiền muộn,khi cớ sự lại xảy ra nông nỗi như thế này.
Bà thích Chung Linh, cũng muốn cô làm cháu dâu của bà.
Nhưng mọi việc khiến bà cảm thấy không phải bà muốn là được...Còn phải xem đứa con gái này có duyên với gia đình bà hay không?
******
Cũng tại thời điểm này,ngay tại trong căn tòa lâu đài của nhà họ Tịch, cũng đang có một cuộc chiến dịch bí mật giữa ba người đàn ông.
Trong căn phòng thư sách to lớn của Tịch Bách Nghiêm ngoài ông ra còn có hai người đó chính là hai cha con Tịch Bách Nghị, họ đang lên kế hoạch vào lễ đại thọ của bà nội lần này.
“Việc Thẩm Tư Niệm trở về đây và muốn nối lại tình xưa với Duy An, thật lòng ban đầu anh cũng không đồng ý.Nhưng cô ta lại là người có thể giúp chúng ta đuổi Chung Linh ra khỏi nhà” Sắc mặt của Tịch Bách Nghiêm trở nên lạnh lẽo, ông đang đứng ở một vị trí rất cao có thể nhìn ngắm cả toàn thành phố.
Tịch Bách Nghị mỉm cười,ánh mắt trở nên tâm xà.
“Tôi có ý này....Nhưng không biết có quá đáng lắm không?”
“Ý gì, nói mau lên....” Tịch Bách Nghiêm có chút sốt sắng nhìn vào Tịch Bách Nghị ra lệnh.
“Con nghĩ sẽ không quá đáng lắm đâu...Bố cứ nói cho bác hai nghe thử“.
Tịch Kỷ Dư là con trai của ông,đương nhiên khi nãy anh cũng đã nghe qua về kế hoạch của bố mình.
Ngay sau đó, Tịch Bách Nghị liền nói nhỏ vào tai của Tịch Bách Nghiêm cái kế sách mà ông lập mưu chuẩn bị ra
Chẳng những Tịch Bách Nghiêm nghe xong không trách Tịch Bách Nghị, mà ông còn hùa theo với em trai mình cho rằng đó cũng là kế sách rất hay.
Vậy mà Tịch Bách Nghị cũng có chút lo lắng.
“Nếu như Duy An vẫn kiên quyết chung sống với cô ta thì sao?”
Câu nói này lại làm cho Tịch Bách Nghiêm phá lên cười lớn, ông khẽ lắc đầu.
“Duy An là con trai của anh, ta hiểu tính nó hơn ai hết...Bản tính Duy An có đa tình,thay bồ như thay áo.Nhưng nó sẽ không chấp nhận được sự phản bội...nếu lỡ như con bé đó phản bội nó thì anh nghĩ Duy An nhất định sẽ không buông tha.Anh muốn hai đứa nó phải ly hôn ngay ngày hôm đó“.
Đúng lúc này, Tịch Kỷ Dư đang dựa vào cạnh bạn, bỗng đưa ra một ý kiến.
“Cháu nghĩ... Nếu bác muốn nhanh gọn lẹ, thì mình cũng phải áp dụng kế hoạch này lên cả anh Duy An và Thẩm Tư Niệm.Một mặc có cớ để đuổi Chung Linh đi, mặc khác sẽ để cho anh Duy An chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra“.
Nghe xong,Tịch Bách Nghiêm bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
Thật tình trong lòng ông cũng chẳng ưa Thẩm Tư Niệm.Ông vẫn còn cay cú nhớ năm xưa cô gái đó từng tổn thương Duy An, đứa con trai của ông không phải là yêu sâu đậm cô ta gì, nhưng cũng để lại nỗi buồn trong lòng đến mấy tháng trời.
Cũng bởi vì lo lắng sức khỏe của Duy An mà ông đã hào phóng bỏ ra một số tiền lớn mua vài hộp đêm ngay tại trung tâm thành phố dưới tên của Tịch Duy An.Chẳng qua biết con trai thích những cô gái chân dài vừa xinh đẹp, mà phải sở hữu đường cong nóng bỏng.Để cho Duy An có thể vui vẻ bên các cô gái đó mà quên đi nỗi buồn.Nhưng ông không ngờ việc làm của ông đã vô tình làm cho những tiểu thư danh giá đều tránh xa Duy An, vì cha mẹ của những người con gái đó luôn cho rằng nếu kết hôn với con trai ông thì cuộc đời con gái họ sẽ khổ.
Thế nên đến từng tuổi này Duy An cũng chưa có thể kết hôn, chẳng qua là không ai muốn lấy.Cho dù nhà ông giàu có nhất ở đây, nhưng hạnh phúc của con gái họ cũng là trên hết.
Vì vậy ông nghĩ Duy An lấy cô bé Chung Linh đó cũng là sự bất đắc dĩ.
Một lúc sau, Tịch Bách Nghiêm nhìn Tịch Kỷ Dư hỏi một câu.
“Vậy ai sẽ cùng với con bé Chung Linh làm chuyện đó đây...?”
Tịch Kỷ Dư trầm ngâm, chẳng lẽ anh lại nói muốn mình làm chuyện đó với cô cho hai người này nghe.Nhất định bố sẽ không cho phép,bố không đương nhiên bác cũng sẽ không cho.
Suy nghĩ một hồi,anh nghĩ đến một người có thể làm chuyện này thật tốt,anh nhìn ba và bác của mình gặn ra tên một người.
“Hoắc... Thiếu.... Tiên...”
“Bạn Duy An sao?” Tịch Bách Nghiêm nghi hoặc.
Tịch Kỷ Dư gật đầu, mím môi cười.
“Cậu ta sẽ làm tốt chuyện này....” Ít nhất anh cũng khiến tình anh em của Tịch Duy An ngay sau đó cũng rạn nứt.
Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng là hai tên nhóc nhỏ tuổi hơn anh, nhưng phải công nhận một điều hai người đó thông minh và giỏi hơn anh rất nhiều.Nhất là Hoắc Thiếu Tiên,anh thật sự không thích cậu ta một chút nào.
Nghe đến cái tên của Hoắc Thiếu Tiên,Tịch Bách Nghiêm đột nhiên chau mày lắc đầu mạnh.
“Bác không đồng ý.... Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng bác đã nhắm hết cho hai đứa con gái của bác, không thể để chúng nó phạm phải sai lầm.” Ông chỉ tay vào Tịch Kỷ Dư “Người nào cũng được, nhưng Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng không được.... Bác cấm cháu đụng vào hai đứa đó“.
Cả hai đều ưu tú, ông đương nhiên đã chuẩn bị hết dành tặng cho hai cô công chúa của ông rồi.
Còn phần Chung Linh, phải tìm một người nào đó thấp kém hơn mới xứng tầm với địa vị của con nhóc đó.
Tịch Kỷ Dư nghe xong, vẻ mặt càng trở nên khó chịu.
Vậy là hai cái tên đó sau này sẽ trở thành anh rể của anh sao?
Không được.
Anh nhất quyết phải ngăn cản bằng mọi cách
*******
Ngày thứ năm cuộc họp kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ, nhưng Tịch Duy An lại cảm thấy không mệt mỏi một chút nào,anh liên tục đưa ra những kế hoạch mới mẻ.Là người nói nhiều nhất trong cuộc họp lần này,ngay cả Tịch Bách Nghiêm là một vị chủ tịch lớn nhất ở đây cũng phải nhường sân chơi này cho con trai của mình phát huy.
Vậy mà khi cuộc họp kết thúc, tâm trạng Tịch Duy An mới thật sự trở nên tồi tệ.
Anh mệt mỏi dựa vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc của mình trong phòng, ánh mắt chợt tỉnh lặng nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài.Một chiếc điếu xì gà, được thả ra từ miệng của anh với làn khói mờ ảo đó,anh chợt nhìn thấy hình ảnh của anh và Chung Linh đang hôn cuồng nhiệt ở trong con hẻm lần trước.
Quả thật cô gái đó cho anh một cảm giác không nỡ vừa khiến anh phải trân trọng.
Cảm giác yêu một người là như thế nào? Có phải giống như anh đã từng thích Thẩm Tư Niệm không?
Mối tình vào mấy năm trước với Thẩm Tư Niệm,anh nghĩ đó không phải là yêu mà Hoắc Thiếu Tiên hay từng đề cập với anh.Nếu anh yêu cô ta thắm thiết như thế,trân trọng cô ta.Thì ngay từ lúc Thẩm Tư Niệm nói lời chia tay với anh,anh đã không chừng chờ mà cưỡng ép cô ấy ở lại bên cạnh anh.Tại sao anh lại không khó chịu khi Thẩm Tư Niệm dẫn bạn trai ra mắt anh?
Có lẽ anh cũng đã có câu trả lời.
Còn Chung Linh..!
Một cô bé anh đã từng cứu và anh luôn nuôi hi vọng lớn lên anh sẽ gặp lại cô.
Nhưng rồi thì sao?
Anh gặp được cô, nhưng lại lo sợ cô sẽ xa lánh anh, cô sẽ nghĩ gì khi biết anh đã từng có kế hoạch muốn đem cô về nhà nuôi và còn ý định khốn nạn hơn là đợi cô lớn lên sẽ lấy thân báo đáp...
Cô cho rằng anh biến thái đúng không?
Đúng vậy! Anh biến thái,anh mất nhân tính...
Nhưng đó là những suy nghĩ điên rồ của anh lúc trước.... Anh cũng đã bỏ từ lâu.
Bố anh bảo anh đi xem mắt, chưa bao giờ anh đồng ý.Nhưng lần này anh lại đồng ý.Chắc chắn ông sẽ nghĩ là anh vẫn còn tình cảm với Thẩm Tư Niệm nên mới sắp xếp cuộc hôn nhân cho anh.
Nhưng ông đâu biết rằng anh đến đó là đi tìm một cô bé năm xưa,anh chỉ muốn biết bây giờ cô có thật sự sống tốt không?
Và rồi anh lại nhìn thấy cô và biết cô đang sống một cuộc sống cực khổ, nên anh mới quyết định làm lều lập kế hoạch để kết hôn với cô.Ý muốn giúp cô có được cuộc sống tốt hơn.
Sau đó thì sao? Càng ngày anh tiếp xúc với cô,anh càng thấy mình yêu thích cô gái này nhiều hơn.
Anh nói muốn kết thúc là vì anh sợ... Sợ một ngày nào đó trong cơ thể của anh sẽ có gì đó khiến anh không kiềm chế được mà làm chuyện xấu xa với cô.
Thế nên anh đã cho rất nhiều người vào trong nhà sinh sống, thật chất muốn họ ngăn lại thú tính trong lòng anh.
Anh không muốn tổn thương cô, càng không muốn để cô phải nãy sinh tình cảm với một người đàn ông như anh.
Chung Linh là một cô gái ngoại lệ mà anh không bao giờ được phép chạm vào.
Nhưng đối với Tịch Duy An lúc này, như vậy đã là quá đủ,anh bất chợt buông cô ra.
“Bao nhiêu đủ rồi...! Cháu đã cho tôi cảm giác muốn trân trọng một người là như thế nào...”
Chung Linh bắt đầu dâng lên một cảm giác khó thể nào diễn tả vào lúc này.Khi Tịch Duy An muốn rời đi, cô bỗng nhiên ngồi dậy nắm chặt lấy tay anh,cố gắng lắm mới rặn ra được một câu hỏi anh.
“Có phải chú đã có chút gì đó rung động với tôi không?”
Giây phút anh quay lưng lại, cũng chính là lúc anh không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của anh.Trên đôi mắt sâu thẳm ấy,anh chợt nhận ra mình với cô gái quả thật không có duyên để cùng đi chung một con đường.
Chung Linh tiến lại, từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, nghẹn ngào nói.
“Nếu như tôi nói.... Tôi sẽ không rời khỏi chú, thì.....”
“Chung Linh!” Không đợi cô nói hết, Tịch Duy An đã vội xoay người lại cắt ngang lời cô.
Anh lắc đầu,dáng vẻ bỗng nhiên trở nên giá lạnh.
“Không được! Cháu cũng biết người tôi yêu là ai.... Từ trước đến giờ, tôi chưa hề có tình cảm với cháu, tôi chỉ thương hại cháu....Bạn gái tôi,người phụ nữ tôi yêu đã quay trở về...”
Một sự tổn thương thoáng chốc dâng lên.Hô hấp của cô chợt ngừng lại.
Cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.Nhìn xem người đàn ông này có phải là đang nói dối không?
Nhưng nhìn vào dáng vẻ kiên quyết cùng với sự lạnh lùng từ ánh mắt cả hơi thở của anh.Cô chợt nhận ra dường như cô đã ảo tưởng quá nhiều.Tại sao cô có thể suy nghĩ người đàn ông này có thể có tình cảm với một cô gái với thân phận thấp kém như cô được chứ?
Mộ Vân... Một người bên cạnh anh, từng lên giường với anh.Nhưng rồi sao,anh cũng bỏ mặc cô ta.
Còn với cô,anh chỉ mới vừa hôn cô thôi mà cô nghĩ anh thích cô rồi sao?
Cô đúng thật là ngu ngốc.
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó anh chợt quay người lại.
“Từ bây giờ tôi sẽ không làm phiền cháu.... Tôi sẽ ở chung phòng với Tư Niệm, cháu không cần phải lo lắng.Mọi sẽ được giải quyết sớm thôi!”
Dứt lời,anh mở cửa nhanh chóng bước ra.
Tịch Duy An đi rồi, tâm trạng Chung Linh bỗng chốc đã rơi vào trạng thái im lặng đến tổn thương.Sự im lặng của cô khiến ai nhìn vào đều cảm thấy xót xa cho một người con gái lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Dù cô đối với anh không là gì cả.Nhưng trong lòng Chung Linh vẫn luôn xem anh là một ân nhân là một người cho cô cuộc sống như ngày hôm nay.Vậy mà bây giờ một lần nữa cô lại bị một người mà cô yêu quý bỏ rơi thêm lần nữa.
Số mệnh cô là gì vậy? Tại sao ai cũng bỏ rơi, xa lánh cô.
Mẹ cô rồi đến bố của cô cũng rời đi,bây giờ lại đến người đàn ông này....
Tịch Duy An bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc chạm mặt bà nội và em gái của mình.Cả hai nhìn bộ dạng của anh như vậy chỉ biết lắc đầu, thở dài nặng nề....
Ánh mắt của bà nội dần trở nên phiền muộn,khi cớ sự lại xảy ra nông nỗi như thế này.
Bà thích Chung Linh, cũng muốn cô làm cháu dâu của bà.
Nhưng mọi việc khiến bà cảm thấy không phải bà muốn là được...Còn phải xem đứa con gái này có duyên với gia đình bà hay không?
******
Cũng tại thời điểm này,ngay tại trong căn tòa lâu đài của nhà họ Tịch, cũng đang có một cuộc chiến dịch bí mật giữa ba người đàn ông.
Trong căn phòng thư sách to lớn của Tịch Bách Nghiêm ngoài ông ra còn có hai người đó chính là hai cha con Tịch Bách Nghị, họ đang lên kế hoạch vào lễ đại thọ của bà nội lần này.
“Việc Thẩm Tư Niệm trở về đây và muốn nối lại tình xưa với Duy An, thật lòng ban đầu anh cũng không đồng ý.Nhưng cô ta lại là người có thể giúp chúng ta đuổi Chung Linh ra khỏi nhà” Sắc mặt của Tịch Bách Nghiêm trở nên lạnh lẽo, ông đang đứng ở một vị trí rất cao có thể nhìn ngắm cả toàn thành phố.
Tịch Bách Nghị mỉm cười,ánh mắt trở nên tâm xà.
“Tôi có ý này....Nhưng không biết có quá đáng lắm không?”
“Ý gì, nói mau lên....” Tịch Bách Nghiêm có chút sốt sắng nhìn vào Tịch Bách Nghị ra lệnh.
“Con nghĩ sẽ không quá đáng lắm đâu...Bố cứ nói cho bác hai nghe thử“.
Tịch Kỷ Dư là con trai của ông,đương nhiên khi nãy anh cũng đã nghe qua về kế hoạch của bố mình.
Ngay sau đó, Tịch Bách Nghị liền nói nhỏ vào tai của Tịch Bách Nghiêm cái kế sách mà ông lập mưu chuẩn bị ra
Chẳng những Tịch Bách Nghiêm nghe xong không trách Tịch Bách Nghị, mà ông còn hùa theo với em trai mình cho rằng đó cũng là kế sách rất hay.
Vậy mà Tịch Bách Nghị cũng có chút lo lắng.
“Nếu như Duy An vẫn kiên quyết chung sống với cô ta thì sao?”
Câu nói này lại làm cho Tịch Bách Nghiêm phá lên cười lớn, ông khẽ lắc đầu.
“Duy An là con trai của anh, ta hiểu tính nó hơn ai hết...Bản tính Duy An có đa tình,thay bồ như thay áo.Nhưng nó sẽ không chấp nhận được sự phản bội...nếu lỡ như con bé đó phản bội nó thì anh nghĩ Duy An nhất định sẽ không buông tha.Anh muốn hai đứa nó phải ly hôn ngay ngày hôm đó“.
Đúng lúc này, Tịch Kỷ Dư đang dựa vào cạnh bạn, bỗng đưa ra một ý kiến.
“Cháu nghĩ... Nếu bác muốn nhanh gọn lẹ, thì mình cũng phải áp dụng kế hoạch này lên cả anh Duy An và Thẩm Tư Niệm.Một mặc có cớ để đuổi Chung Linh đi, mặc khác sẽ để cho anh Duy An chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra“.
Nghe xong,Tịch Bách Nghiêm bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
Thật tình trong lòng ông cũng chẳng ưa Thẩm Tư Niệm.Ông vẫn còn cay cú nhớ năm xưa cô gái đó từng tổn thương Duy An, đứa con trai của ông không phải là yêu sâu đậm cô ta gì, nhưng cũng để lại nỗi buồn trong lòng đến mấy tháng trời.
Cũng bởi vì lo lắng sức khỏe của Duy An mà ông đã hào phóng bỏ ra một số tiền lớn mua vài hộp đêm ngay tại trung tâm thành phố dưới tên của Tịch Duy An.Chẳng qua biết con trai thích những cô gái chân dài vừa xinh đẹp, mà phải sở hữu đường cong nóng bỏng.Để cho Duy An có thể vui vẻ bên các cô gái đó mà quên đi nỗi buồn.Nhưng ông không ngờ việc làm của ông đã vô tình làm cho những tiểu thư danh giá đều tránh xa Duy An, vì cha mẹ của những người con gái đó luôn cho rằng nếu kết hôn với con trai ông thì cuộc đời con gái họ sẽ khổ.
Thế nên đến từng tuổi này Duy An cũng chưa có thể kết hôn, chẳng qua là không ai muốn lấy.Cho dù nhà ông giàu có nhất ở đây, nhưng hạnh phúc của con gái họ cũng là trên hết.
Vì vậy ông nghĩ Duy An lấy cô bé Chung Linh đó cũng là sự bất đắc dĩ.
Một lúc sau, Tịch Bách Nghiêm nhìn Tịch Kỷ Dư hỏi một câu.
“Vậy ai sẽ cùng với con bé Chung Linh làm chuyện đó đây...?”
Tịch Kỷ Dư trầm ngâm, chẳng lẽ anh lại nói muốn mình làm chuyện đó với cô cho hai người này nghe.Nhất định bố sẽ không cho phép,bố không đương nhiên bác cũng sẽ không cho.
Suy nghĩ một hồi,anh nghĩ đến một người có thể làm chuyện này thật tốt,anh nhìn ba và bác của mình gặn ra tên một người.
“Hoắc... Thiếu.... Tiên...”
“Bạn Duy An sao?” Tịch Bách Nghiêm nghi hoặc.
Tịch Kỷ Dư gật đầu, mím môi cười.
“Cậu ta sẽ làm tốt chuyện này....” Ít nhất anh cũng khiến tình anh em của Tịch Duy An ngay sau đó cũng rạn nứt.
Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng là hai tên nhóc nhỏ tuổi hơn anh, nhưng phải công nhận một điều hai người đó thông minh và giỏi hơn anh rất nhiều.Nhất là Hoắc Thiếu Tiên,anh thật sự không thích cậu ta một chút nào.
Nghe đến cái tên của Hoắc Thiếu Tiên,Tịch Bách Nghiêm đột nhiên chau mày lắc đầu mạnh.
“Bác không đồng ý.... Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng bác đã nhắm hết cho hai đứa con gái của bác, không thể để chúng nó phạm phải sai lầm.” Ông chỉ tay vào Tịch Kỷ Dư “Người nào cũng được, nhưng Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng không được.... Bác cấm cháu đụng vào hai đứa đó“.
Cả hai đều ưu tú, ông đương nhiên đã chuẩn bị hết dành tặng cho hai cô công chúa của ông rồi.
Còn phần Chung Linh, phải tìm một người nào đó thấp kém hơn mới xứng tầm với địa vị của con nhóc đó.
Tịch Kỷ Dư nghe xong, vẻ mặt càng trở nên khó chịu.
Vậy là hai cái tên đó sau này sẽ trở thành anh rể của anh sao?
Không được.
Anh nhất quyết phải ngăn cản bằng mọi cách
*******
Ngày thứ năm cuộc họp kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ, nhưng Tịch Duy An lại cảm thấy không mệt mỏi một chút nào,anh liên tục đưa ra những kế hoạch mới mẻ.Là người nói nhiều nhất trong cuộc họp lần này,ngay cả Tịch Bách Nghiêm là một vị chủ tịch lớn nhất ở đây cũng phải nhường sân chơi này cho con trai của mình phát huy.
Vậy mà khi cuộc họp kết thúc, tâm trạng Tịch Duy An mới thật sự trở nên tồi tệ.
Anh mệt mỏi dựa vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc của mình trong phòng, ánh mắt chợt tỉnh lặng nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài.Một chiếc điếu xì gà, được thả ra từ miệng của anh với làn khói mờ ảo đó,anh chợt nhìn thấy hình ảnh của anh và Chung Linh đang hôn cuồng nhiệt ở trong con hẻm lần trước.
Quả thật cô gái đó cho anh một cảm giác không nỡ vừa khiến anh phải trân trọng.
Cảm giác yêu một người là như thế nào? Có phải giống như anh đã từng thích Thẩm Tư Niệm không?
Mối tình vào mấy năm trước với Thẩm Tư Niệm,anh nghĩ đó không phải là yêu mà Hoắc Thiếu Tiên hay từng đề cập với anh.Nếu anh yêu cô ta thắm thiết như thế,trân trọng cô ta.Thì ngay từ lúc Thẩm Tư Niệm nói lời chia tay với anh,anh đã không chừng chờ mà cưỡng ép cô ấy ở lại bên cạnh anh.Tại sao anh lại không khó chịu khi Thẩm Tư Niệm dẫn bạn trai ra mắt anh?
Có lẽ anh cũng đã có câu trả lời.
Còn Chung Linh..!
Một cô bé anh đã từng cứu và anh luôn nuôi hi vọng lớn lên anh sẽ gặp lại cô.
Nhưng rồi thì sao?
Anh gặp được cô, nhưng lại lo sợ cô sẽ xa lánh anh, cô sẽ nghĩ gì khi biết anh đã từng có kế hoạch muốn đem cô về nhà nuôi và còn ý định khốn nạn hơn là đợi cô lớn lên sẽ lấy thân báo đáp...
Cô cho rằng anh biến thái đúng không?
Đúng vậy! Anh biến thái,anh mất nhân tính...
Nhưng đó là những suy nghĩ điên rồ của anh lúc trước.... Anh cũng đã bỏ từ lâu.
Bố anh bảo anh đi xem mắt, chưa bao giờ anh đồng ý.Nhưng lần này anh lại đồng ý.Chắc chắn ông sẽ nghĩ là anh vẫn còn tình cảm với Thẩm Tư Niệm nên mới sắp xếp cuộc hôn nhân cho anh.
Nhưng ông đâu biết rằng anh đến đó là đi tìm một cô bé năm xưa,anh chỉ muốn biết bây giờ cô có thật sự sống tốt không?
Và rồi anh lại nhìn thấy cô và biết cô đang sống một cuộc sống cực khổ, nên anh mới quyết định làm lều lập kế hoạch để kết hôn với cô.Ý muốn giúp cô có được cuộc sống tốt hơn.
Sau đó thì sao? Càng ngày anh tiếp xúc với cô,anh càng thấy mình yêu thích cô gái này nhiều hơn.
Anh nói muốn kết thúc là vì anh sợ... Sợ một ngày nào đó trong cơ thể của anh sẽ có gì đó khiến anh không kiềm chế được mà làm chuyện xấu xa với cô.
Thế nên anh đã cho rất nhiều người vào trong nhà sinh sống, thật chất muốn họ ngăn lại thú tính trong lòng anh.
Anh không muốn tổn thương cô, càng không muốn để cô phải nãy sinh tình cảm với một người đàn ông như anh.
Chung Linh là một cô gái ngoại lệ mà anh không bao giờ được phép chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất