Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
Chương 16
Có cái gì ở bên tai Hạ Thụ nổ tung, cuối cùng cậu chỉ có thể lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng hai người…”
Âm thanh như có như không, như gió thổi một hơi liền tản đi.
Hạ Thụ cười khổ, cũng phải, sao Nhâm Nghị lại nghĩ đến ở dưới thân anh là một người song tính chứ.
Sau đó không lâu, Nhâm Nghị cầu hôn Khâu Nghiên Nghiên, hai người cũng xác định thời gian kết hôn.
Nhâm Nghị từng dùng lời ngọt ngào nói với cậu: “Nghiên Nghiên rất là thẹn thùng, mỗi lần tôi nhắc đến chuyện đêm đó, cô ấy đều giả bộ hồ đồ, nếu cô ấy không muốn nói, tôi cũng không đề cập nữa.”
Hạ Thụ chỉ có thể cười cười, gần đây cậu cười rất nhiều, nói chuyện càng ngày càng ít.
Ngày thử lễ phục cưới Nhâm Nghị nhất định muốn lôi kéo Hạ Thụ đi, anh nói muốn Hạ Thụ thử trang phục phù rể.
Hạ Thụ lại là phù rể của họ.
Đi đến cửa hàng trang phục cưới, Nhâm Nghị liền bận rộn chọn âu phục cho Hạ Thụ, bỏ quên Khâu Nghiên Nghiên qua một bên.
Khâu Nghiên Nghiên bất mãn trừng anh, oán giận, nhưng cúi đầu thấy nhẫn kim cương rất to trên tay, bất mãn của cô cũng hết, chỉ còn lại thỏa mãn rồi mỉm cười.
Hạ Thụ nhìn Nhâm Nghị âu phục thẳng tắp, tưởng tượng thấy anh và Khâu Nghiên Nghiên đến lễ đường, không khỏi cười đỏ cả vành mắt.
Nhâm Nghị chọn cho Hạ Thụ rất nhiều đồ nhưng vẫn không vừa ý, cuối cùng thật vất vả mới chọn được một bộ trang phục thoả mãn.
Về đến nhà Hạ Thụ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, quá mệt mỏi.
Hôn lễ càng ngày càng gần, Hạ Thụ hồn bay phách lạc rốt cục làm Nhâm Tri Liễu chú ý. Cô đuổi cậu ra cửa hàng hoa, cho cậu nghỉ ngơi một ngày.
Hạ Thụ đi ở trên đường, tản mạn đi dạo không mục đích, không biết nên đi về phía nào, cũng như cuộc đời của cậu không biết phải đi con đường nào.
Đi ngang qua một tiệm hình xăm cao cấp, bất ngờ cậu gặp lại Lâm Lập. Lâm Lập là một thợ xăm thâm niên. Hạ Thụ không biết thì ra tiệm của anh ta mở ở đây.
Lâm Lập mời cậu đi vào ngồi, vừa vặn Lâm Chi cũng ở đây, cô bé nhìn thấy Hạ Thụ rất hưng phấn, líu ra líu ríu nói không ngừng.
Đối diện với một cô bé hoạt bát, tâm tình của Hạ Thụ cũng vui vẻ hơn một chút.
Lâm Lập mỉm cười nhìn bọn họ, chờ Lâm Chi nói xong, mới hỏi Hạ Thụ có cần xăm mình hay không.
Hạ Thụ có chút động lòng, nhưng ngẫm lại vẫn thôi, tên Nhâm Nghị đã khắc ở trong lòng cậu, cần gì phải khắc trên người.
Hàn huyên một hồi, ba người cùng nhau đi ăn cơm.
Âm thanh như có như không, như gió thổi một hơi liền tản đi.
Hạ Thụ cười khổ, cũng phải, sao Nhâm Nghị lại nghĩ đến ở dưới thân anh là một người song tính chứ.
Sau đó không lâu, Nhâm Nghị cầu hôn Khâu Nghiên Nghiên, hai người cũng xác định thời gian kết hôn.
Nhâm Nghị từng dùng lời ngọt ngào nói với cậu: “Nghiên Nghiên rất là thẹn thùng, mỗi lần tôi nhắc đến chuyện đêm đó, cô ấy đều giả bộ hồ đồ, nếu cô ấy không muốn nói, tôi cũng không đề cập nữa.”
Hạ Thụ chỉ có thể cười cười, gần đây cậu cười rất nhiều, nói chuyện càng ngày càng ít.
Ngày thử lễ phục cưới Nhâm Nghị nhất định muốn lôi kéo Hạ Thụ đi, anh nói muốn Hạ Thụ thử trang phục phù rể.
Hạ Thụ lại là phù rể của họ.
Đi đến cửa hàng trang phục cưới, Nhâm Nghị liền bận rộn chọn âu phục cho Hạ Thụ, bỏ quên Khâu Nghiên Nghiên qua một bên.
Khâu Nghiên Nghiên bất mãn trừng anh, oán giận, nhưng cúi đầu thấy nhẫn kim cương rất to trên tay, bất mãn của cô cũng hết, chỉ còn lại thỏa mãn rồi mỉm cười.
Hạ Thụ nhìn Nhâm Nghị âu phục thẳng tắp, tưởng tượng thấy anh và Khâu Nghiên Nghiên đến lễ đường, không khỏi cười đỏ cả vành mắt.
Nhâm Nghị chọn cho Hạ Thụ rất nhiều đồ nhưng vẫn không vừa ý, cuối cùng thật vất vả mới chọn được một bộ trang phục thoả mãn.
Về đến nhà Hạ Thụ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, quá mệt mỏi.
Hôn lễ càng ngày càng gần, Hạ Thụ hồn bay phách lạc rốt cục làm Nhâm Tri Liễu chú ý. Cô đuổi cậu ra cửa hàng hoa, cho cậu nghỉ ngơi một ngày.
Hạ Thụ đi ở trên đường, tản mạn đi dạo không mục đích, không biết nên đi về phía nào, cũng như cuộc đời của cậu không biết phải đi con đường nào.
Đi ngang qua một tiệm hình xăm cao cấp, bất ngờ cậu gặp lại Lâm Lập. Lâm Lập là một thợ xăm thâm niên. Hạ Thụ không biết thì ra tiệm của anh ta mở ở đây.
Lâm Lập mời cậu đi vào ngồi, vừa vặn Lâm Chi cũng ở đây, cô bé nhìn thấy Hạ Thụ rất hưng phấn, líu ra líu ríu nói không ngừng.
Đối diện với một cô bé hoạt bát, tâm tình của Hạ Thụ cũng vui vẻ hơn một chút.
Lâm Lập mỉm cười nhìn bọn họ, chờ Lâm Chi nói xong, mới hỏi Hạ Thụ có cần xăm mình hay không.
Hạ Thụ có chút động lòng, nhưng ngẫm lại vẫn thôi, tên Nhâm Nghị đã khắc ở trong lòng cậu, cần gì phải khắc trên người.
Hàn huyên một hồi, ba người cùng nhau đi ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất