Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
Chương 20
Trải qua việc Hạ Thụ lén đi ra ngoài, Nhâm Nghị đem công việc dời hết về nhà, một tấc cũng không rời trông coi Hạ Thụ.
Mỗi lần anh nói chuyện với Hạ Thụ đều mang gương mặt lạnh lùng, lần này Hạ Thụ dỗ dành thế nào anh vẫn tức giận.
Hạ Thụ vẫn không tìm được cơ hội lén lút rời đi, cậu càng ngày càng vội, hôn lễ của Nhâm Nghị sắp đến, cậu không có dũng khí tham gia lễ cưới của anh.
Quan trọng nhất, cậu lo lắng bụng mình càng lúc càng lớn, cậu sợ bị phát hiện mình mang thai.
Hôm nay, Nhâm Tri Liễu ở nhà bếp la lên một tiếng, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vội vã chạy tới, là Nhâm Tri Liễu bị bỏng tay.
Hạ Thụ vội vã cầm túi chườm nước đá đưa cho cô đắp, nhíu mày nói: “Phải nhanh đi bệnh viện đi.”
Nhâm Tri Liễu lắc đầu, đau đớn nói:: “Bỏng không nghiêm trọng, Nghị Nghị, em đi mua thuốc bôi vết bỏng cho chị là được.”
Nhâm Nghị và Hạ Thụ muốn khuyên cô đi bệnh viện nhưng cô không muốn, trong cái nhà này cô là người lớn tuổi nhất, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vẫn luôn nghe lời cô, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhâm Nghị gật gật đầu, mặc áo khoác đi mua thuốc.
Nhâm Nghị vừa đi, Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ nói: “Em đi nhanh đi.”
Hạ Thụ cầm túi chườm nước đá, bây giờ mình hiểu được là Nhâm Tri Liễu cố ý bị bỏng, để đẩy Nhâm Nghị đi ra ngoài.
Sớm biết… Cậu sẽ nói một lời tạm biệt với Nhâm Nghị, dù chỉ nói một tiếng hẹn gặp lại cũng tốt.
Hạ Thụ lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy đi khỏi nơi mình ở nhiều năm, cũng đi xa người cậu chờ đợi nhiều năm.
Mỗi lần anh nói chuyện với Hạ Thụ đều mang gương mặt lạnh lùng, lần này Hạ Thụ dỗ dành thế nào anh vẫn tức giận.
Hạ Thụ vẫn không tìm được cơ hội lén lút rời đi, cậu càng ngày càng vội, hôn lễ của Nhâm Nghị sắp đến, cậu không có dũng khí tham gia lễ cưới của anh.
Quan trọng nhất, cậu lo lắng bụng mình càng lúc càng lớn, cậu sợ bị phát hiện mình mang thai.
Hôm nay, Nhâm Tri Liễu ở nhà bếp la lên một tiếng, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vội vã chạy tới, là Nhâm Tri Liễu bị bỏng tay.
Hạ Thụ vội vã cầm túi chườm nước đá đưa cho cô đắp, nhíu mày nói: “Phải nhanh đi bệnh viện đi.”
Nhâm Tri Liễu lắc đầu, đau đớn nói:: “Bỏng không nghiêm trọng, Nghị Nghị, em đi mua thuốc bôi vết bỏng cho chị là được.”
Nhâm Nghị và Hạ Thụ muốn khuyên cô đi bệnh viện nhưng cô không muốn, trong cái nhà này cô là người lớn tuổi nhất, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vẫn luôn nghe lời cô, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhâm Nghị gật gật đầu, mặc áo khoác đi mua thuốc.
Nhâm Nghị vừa đi, Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ nói: “Em đi nhanh đi.”
Hạ Thụ cầm túi chườm nước đá, bây giờ mình hiểu được là Nhâm Tri Liễu cố ý bị bỏng, để đẩy Nhâm Nghị đi ra ngoài.
Sớm biết… Cậu sẽ nói một lời tạm biệt với Nhâm Nghị, dù chỉ nói một tiếng hẹn gặp lại cũng tốt.
Hạ Thụ lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy đi khỏi nơi mình ở nhiều năm, cũng đi xa người cậu chờ đợi nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất