Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
Chương 3
Lúc Nhâm Nghị học đại học, ba người chuyển nhà tới gần trường Đại học của Nhâm Nghị. Vì tiết kiệm tiền, vẫn là Nhâm Tri Liễu ở phòng ngủ, Hạ Thụ và Nhâm Nghị ngủ ở phòng khách, sau đó cứ như vậy vẫn luôn ở cho tới bây giờ.
Nhâm Nghị thông minh, sau khi giấc mộng minh tinh tan vỡ thì toàn tâm toàn ý lao vào học tập. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ năng lực xuất sắc từng bước leo lên vị trí quản lý. Sau này khá hơn Nhâm Nghị không muốn Nhâm Tri Liễu và Hạ Thụ cực khổ nữa, liền lấy tiền mở cho hai người một cửa hàng hoa, mỗi ngày quản lý cửa hàng hoa xác thực so với trước đây thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay Nhâm Tri Liễu đi chợ mua thức ăn, Hạ Thụ vội vã trở về nhà chuẩn bị nước cho Nhâm Nghị ngâm chân.
Hạ Thụ trả lời Nhâm Nghị, nói: “Làm ăn khá lắm, chị rất có khiếu thẩm mỹ, cắm hoa rất là đẹp.”
Nhâm Tri Liễu nở nụ cười, giọng nói mang theo mấy phần chế nhạo: “Rõ ràng là cậu tự tay cắm hoa, cậu rất được hoan nghênh, mấy cô học sinh cấp ba mỗi ngày tích góp tiền tiêu vặt chỉ để mua một bó hoa của anh ‘Hạ đẹp trai’.”
Mỗi ngày sớm chiều ở chung, Nhâm Tri Liễu không hận cậu như trước, nhưng tình cờ cũng sẽ nói giỡn hai câu, dù sao cậu cũng rất thương yêu em trai của cô, nhưng muốn cô dùng tâm tư bình thường đối mặt Hạ Thụ, cô vẫn không làm được.
Hai má Hạ Thụ đỏ lên, thấp giọng nói: “Chị đừng cười em.”
Gần cửa hàng hoa có một trường cấp ba, Hạ Thụ khá đẹp trai cho nên hấp dẫn rất nhiều học sinh nữ đến đây.
Nhâm Nghị nhíu mày hỏi: “Học sinh gì?”
Hạ Thụ vừa định trả lời, thì điện thoại di động của Nhâm Nghị vang lên, Nhâm Nghị cúi đầu nhìn cười cười, âm thanh cũng nhu hòa.
“Nghiên Nghiên…”
Nụ cười của Hạ Thụ biến mất, con ngươi tối sầm, tâm tình bị tóc mái che lại.
Người điện thoại tới chính là bạn gái Nhâm Nghị tên Khâu Nghiên Nghiên, hai người yêu nhau được một năm đã đến lúc nói chuyện cưới gả.
Nguyên nhân Hạ Thụ vào lúc trời tối người yên gào khóc ngoại trừ áy náy còn bởi vì mình mang theo tâm tư dơ bẩn yêu trúng Nhâm Nghị. Lúc đó nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu đã thổ lộ với Nhâm Nghị.
Nhưng bây giờ cậu vĩnh viễn không thể nói ra miệng, bởi vì cậu muốn ở bên cạnh Nhâm Nghị chuộc tội, không thể bị đuổi đi
Nhâm Nghị thông minh, sau khi giấc mộng minh tinh tan vỡ thì toàn tâm toàn ý lao vào học tập. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ năng lực xuất sắc từng bước leo lên vị trí quản lý. Sau này khá hơn Nhâm Nghị không muốn Nhâm Tri Liễu và Hạ Thụ cực khổ nữa, liền lấy tiền mở cho hai người một cửa hàng hoa, mỗi ngày quản lý cửa hàng hoa xác thực so với trước đây thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay Nhâm Tri Liễu đi chợ mua thức ăn, Hạ Thụ vội vã trở về nhà chuẩn bị nước cho Nhâm Nghị ngâm chân.
Hạ Thụ trả lời Nhâm Nghị, nói: “Làm ăn khá lắm, chị rất có khiếu thẩm mỹ, cắm hoa rất là đẹp.”
Nhâm Tri Liễu nở nụ cười, giọng nói mang theo mấy phần chế nhạo: “Rõ ràng là cậu tự tay cắm hoa, cậu rất được hoan nghênh, mấy cô học sinh cấp ba mỗi ngày tích góp tiền tiêu vặt chỉ để mua một bó hoa của anh ‘Hạ đẹp trai’.”
Mỗi ngày sớm chiều ở chung, Nhâm Tri Liễu không hận cậu như trước, nhưng tình cờ cũng sẽ nói giỡn hai câu, dù sao cậu cũng rất thương yêu em trai của cô, nhưng muốn cô dùng tâm tư bình thường đối mặt Hạ Thụ, cô vẫn không làm được.
Hai má Hạ Thụ đỏ lên, thấp giọng nói: “Chị đừng cười em.”
Gần cửa hàng hoa có một trường cấp ba, Hạ Thụ khá đẹp trai cho nên hấp dẫn rất nhiều học sinh nữ đến đây.
Nhâm Nghị nhíu mày hỏi: “Học sinh gì?”
Hạ Thụ vừa định trả lời, thì điện thoại di động của Nhâm Nghị vang lên, Nhâm Nghị cúi đầu nhìn cười cười, âm thanh cũng nhu hòa.
“Nghiên Nghiên…”
Nụ cười của Hạ Thụ biến mất, con ngươi tối sầm, tâm tình bị tóc mái che lại.
Người điện thoại tới chính là bạn gái Nhâm Nghị tên Khâu Nghiên Nghiên, hai người yêu nhau được một năm đã đến lúc nói chuyện cưới gả.
Nguyên nhân Hạ Thụ vào lúc trời tối người yên gào khóc ngoại trừ áy náy còn bởi vì mình mang theo tâm tư dơ bẩn yêu trúng Nhâm Nghị. Lúc đó nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu đã thổ lộ với Nhâm Nghị.
Nhưng bây giờ cậu vĩnh viễn không thể nói ra miệng, bởi vì cậu muốn ở bên cạnh Nhâm Nghị chuộc tội, không thể bị đuổi đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất