Chương 19
Không biết vì sao, Nhan Thanh luôn có một loại dự cảm xấu.
Từ nhỏ y đã theo Lục Phong học bói toán âm dương, trực giác từ trước đến nay vẫn luôn chính xác. Hôm nay y cảm thấy không an lòng, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Chưởng quỹ kia đi phía trước dẫn đường, mấy ngày nay Nhan Thanh đã quen đi bên cạnh Giang Hiểu Hàn, chỉ là con đường này thực sự quá chật, y chỉ có thể lui về sau hai bước, đi sau hắn.
Nhan Thanh cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì, cảm giác không tên này rất quen thuộc, nhưng y làm thế nào cũng không nắm bắt được.
Tuyến đường thủy ở thành Bình Giang phát triển, hơn nửa chuyện làm ăn đều qua thủy lộ, cho nên đường đến bến tàu thông tứ phương, đường lại hẹp hơn những nơi khác một chút, đại thể đều dẫn đến kho hàng.
Loại đường hẹp dài này nhiều nhất chỉ đủ cho hai, ba người đi song song. Nhan Thanh bước qua Giang Hiểu Hàn, nhìn về phía chưởng quỹ dẫn đường. Chưởng quỹ là một tên đàn ông trung niên cao gầy, đùi phải không biết sao lại bị thương, bước đi tập tễnh, lúc đi loạng chòa loạng choạng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chổng vó.
Nhan Thanh nhìn qua rồi thu mắt, y vẫn còn nghĩ đến vụn bích loa xuân trên bậc thềm lúc trước. Đống bao tải trước cửa phần lớn đều là lương thực, loại bao tải này thô ráp đơn sơ, vì vậy đều dùng để vận chuyện gạo thóc chưa qua sơ chế, là loại hàng hóa bình thường nhất trên thuyền hàng.
Chế độ nộp thuế, buôn bán của Đại Sở là dựa vào tiền triều, phân chia hàng hóa thành nhiều loại khác nhau, từ đó mà thu các khoản thuế khác biệt. Ngoài muối và sắt chỉ có hoàng thương được buôn bán, cũng có quy định mỗi loại hàng hóa đều có tiêu chuẩn nộp thuế khác nhau. Chính bởi vậy, cấp bậc hàng hóa được phân chia khá rõ ràng, đặc biệt là vùng Giang Hoài. Thương nhân trước khi muốn mở cửa hàng làm ăn, chỉ cần tới quan địa phương trình báo tài lực của bản thân và thông tin về chuyện làm ăn; muốn buôn bán cái gì, mỗi lần đi bao nhiêu thuyền, những thứ như vậy.
Nói cách khác, lương thực, muối, tơ lụa, trà hay kim thạch ngọc khí có rất ít khả năng cùng xuất hiện trong một cửa hàng.
Thêm nữa, sau khi bước vào, Nhan Thanh cũng không phát hiện trong cửa hàng có bày bán vật gì quý giá, nhìn thế nào cũng chỉ giống một cửa hàng bán lương thực bình thường.
Nhưng vụn bích loa xuân kia tựa hồ rơi xuống không lâu, đó là bích loa xuân thượng phẩm, một hai, lá trà cũng đã đáng giá trăm lạng bạc trắng, không phải thứ mà một chưởng quỹ nho nhỏ có thể động đến.
Con đường chưởng quỹ dẫn bọn họ đi có vẻ còn hẹp hơn những đường khác. Giang Hiểu Hàn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa Phùng Lỗi và Ôn Túy, cố gắng tìm ra đầu mối gì đó, lúc hồi thần lại phát hiện càng đi càng không ổn.
Dường như là từ nửa nén hương trước, vốn có thể nghe thấy tiếng hát văng vẳng nhưng giờ đã càng ngày càng xa, thậm chí không biết đã biến mất tự lúc nào.
Con đường này an tĩnh khác thường.
Giang Hiểu Hàn dừng bước chân.
Khí trời vốn âm u lại bắt đầu mưa, mưa như kim châm, lặng lẽ thẩm thấu vào từng tấc đất tấc ngói ở Bình Giang phủ rộng lớn. Có thể thấy được những cây ngọc lan bị mưa xối ướt nhẹp, mùi thơm ngọt ngào tán trong không khí, nhẹ nhàng câu trúng phần ký ức bị Nhan Thanh lãng quên.
___ bữa tiệc không có ý tốt kia của Ôn Túy.
Hương ngọc lan khiến Nhan Thanh nhớ tới tối mình tới làm khách tại Ôn phủ. Y cùng Giang Hiểu Hàn đi dự tiệc, lúc đó Ôn Túy lấy rượu ngon, lại dùng loại trà tốt nhất để mời tiệc. Chén trà xanh tỏa mùi thơm, giống hết với mảnh bích loa xuân ngày hôm nay.
Bởi y không ưa Ôn Túy, cho nên chưa từng động đến trà ngày ấy, ban nãy tuy cảm thấy mùi trà quen quen nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.
Nghĩ đến đây, Nhan Thanh bỗng cả kinh, giơ tay muốn kéo Giang Hiểu Hàn.
"Giang-"
Không biết có phải chưởng quỹ kia nghe thấy động tĩnh gì hay không, bỗng nhiên hành động. Hắn ta quay lưng, trong tay áo lóe ánh lạnh, một thanh đoản đao thoáng chốc đã ra khỏi vỏ, nhằm thẳng vào mặt Giang Hiểu Hàn.
Giang HIểu Hàn thầm nhủ không ổn, nhưng không thể lui lại, chỉ có thể dùng sức, lấy quạt giấy chặn lại. Đoản đao vụt một tiếng, đâm vào quạt, lưu lại vết tích trên khung quạt.
Linh cảm bất an của Nhan Thanh cuối cùng cũng ứng nghiệm, y chỉ cách Giang Hiểu Hàn ba bước, nhưng lại không thể tiến lại gần hắn.
Khóe mắt y nhìn thấy hàn quang, dây thừng thả xuống từ đầu tường, còn buộc lưỡi dao sắc bén. Giang Hiểu Hàn bị chưởng quỹ dùng đao ép tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Nhan Thanh không thể tiến vào, chỉ có thể cắn răng, nhanh chóng nhảy về sau vài bước mới không bị lưới thừng ngăn lại.
Nhưng nơi này đã sớm có mai phục. Bảy, tám hắc y nhân vượt tường, tách Giang Hiểu Hàn khỏi Nhan Thanh.
Đường thực sự là quá hẹp, trước sau Nhan Thanh có đến ba, bốn người, dù có Xích Tiêu kiếm trong tay cũng không thể lập tức đi đến bên người Giang Hiểu Hàn.
Nhan Thanh hơi nghiêng người, bảo vệ phần sơ hở sau lưng, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Một đầu khác, Giang Hiểu Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy lưới dây thừng đòi mạng này. Từ khi dây thừng bị thả xuống, hắn dụng lực trong nháy mắt, trở tay tách khỏi đoản đao, bức chưởng quỹ kia lui lại hai bước.
Nhưng võ công của hắn ta không hề thua kém Giang Hiểu Hàn, sử dụng đoản đao một cách thành thạo, tranh đấu với Giang Hiểu Hàn tại nơi ngõ nhỏ chật hẹp, phải nói là ngang tài ngang sức.
Nhưng Giang Hiểu Hàn dù sao vẫn còn thương tích, thêm nữa trên tay không có vũ khí, chỉ có một cái quạt giấy vô tác dụng. Trên dưới trăm chiêu còn có thể ứng phó, nhưng hắn hiểu rõ, nếu cứ kéo dài, hắn nhất định sẽ thua.
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Giang Hiểu Hàn mở quạt, dùng khung quạt kẹp lấy lưỡi đao đang đâm tới, trở tay nắm chặt, khiến lưỡi đao kẹt cứng trong khung quạt.
Tên đàn ông trung niên nọ dùng sức rút tay ra, tiếng ma sát chói tai vang lên, mặt quạt bị lưỡi đao xé nát nhưng vẫn chưa bị rút ra.
___ kẻ này thật sự có sát ý. Tâm trạng Giang Hiểu Hàn lạnh lẽo.
Giang Hiểu Hàn cùng chưởng quỹ kia cách một cái quạt mà bốn mắt nhìn nhau, đối phương bỗng hất tay trái, gần như cùng lúc đó, Giang Hiểu Hàn nâng tay, kẹp chặt tay hắn ta. Chưởng quỹ kia nheo mắt, thử dùng sức, lại phát hiện mình không thể đến gần cái đao kia, hai người cứ duy trì tư thế giằng co như vậy.
"Giang đại nhân."
Không ngờ, chưởng quỹ lại là người mở miệng trước.
"Có vài thứ không thuộc về đại nhân, nếu ngài cầm lên, đó chính là họa sát thân." Ánh mắt hắn ta nham hiểm, nhìn chòng chọc vào Giang Hiểu Hàn: "Điện hạ vừa ý tài năng của ngài, vì vậy, đại nhân vẫn nên biết điều mà giao đồ vật ra, như vậy ta cũng không cần làm khó dễ đại nhân, cũng có thể dễ dàng trở về báo cáo kết quả."
Ôn Túy đã làm mất một món đồ, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Nếu không phải thực sự không đúng lúc, hắn đã muốn bật cười rồi.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không hỏi một câu ngu xuẩn như đó là thứ đồ gì, chỉ cười lạnh, trong mắt chỉ có xem thường: "Ôn Túy ngay cả một con chó giữ nhà cũng không làm nổi, đã làm mất đồ còn không biết vẫy đuôi cầu xin chủ, đúng là học được nhiều, giờ tự cho là thông minh."
Đối phương sững sờ, không biết là hắn đang cố ra vẻ bí ẩn hay thực sự đã định liệu từ trước.
"Hóa ra từ trước đến giờ Ôn Túy vẫn luôn thay Điện hạ làm việc như vậy." Giang Hiểu Hàn hạ giọng, tiếng nói lạnh như lưỡi đao: "Chẳng trách Tứ điện hạ lại bị Tam điện hạ chèn ép khắp nơi ở Kinh thành."
"Đại nhân không cần cố làm ra vẻ bí ẩn." Tên đàn ông nhanh chóng hồi thần: "Giang đại nhân túc trí đa mưu, biết bày mưu tính kế, ở Kinh thành ai mà không biết. Hôm nay, không bằng đại nhân nhìn rõ tình thế, giao đồ vật ra, có khi sau này còn có dịp cùng làm quan trong triều."
Nhan Thanh chỉ cách Giang Hiểu Hàn ba, bốn người, đương nhiên nghe rõ những lời này. Y muốn tốc chiến tốc thắng, đi đến giúp Giang Hiểu Hàn, nhưng lại bị đám người áo đen này quấn lấy, không cách nào thoát thân.
Bọn họ tựa hồ sớm có mệnh lệnh, không phải là muốn bắt hai người, chỉ là cố sức giữ chân Nhan Thanh. Đường này quá chật, Nhan Thanh có một thân võ công nhưng lại không có chỗ thi triển.
Vết thương trên vai truyền đến đau đớn, tóc mai của Giang Hiểu Hàn bị mưa thấm ướt nhẹp, mồ hồ lẫn nước mưa nhỏ lên lưỡi đao, tỏa ra thành một đóa hoa trong suốt.
Hắn không khỏi biết ơn trận mưa này, giúp hắn nhìn như còn đủ sức để đánh trả.
"Nếu ta nói không thì sao?" Giang Hiểu Hàn hùng hổ dọa người: "Dù cho hôm nay ngươi có giết ta ở đây, tại hạ cũng có thể bảo đảm, ngoài thiết bài có thể tùy ý thấy, ngươi sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì khác."
"Giang đại nhân đương nhiên sẽ không mạo hiểm mang đồ vật theo bên người." Nam nhân nói: "Nếu không cẩn thận làm hỏng, chẳng phải đại nhân đã uổng phí tâm cơ rồi sao?"
Nam nhân nói đến đây, bỗng phản ứng lại, lập tức ngậm miệng. Hắn ta nhìn khóe môi dần cong của Giang Hiểu Hàn, trong lòng vừa kinh sợ vừa giận dữ: "Ngươi lừa ta!"
"Hóa ra thứ bị mất là một quyển sách." Ánh mắt Giang Hiểu Hàn sắc bén, cười vang nói: "Đa tạ đã cho ta biết."
"Ngươi-"
Giang Hiểu Hàn thừa dịp hắn tâm thần bất định, buông tay nắm quạt, lùi ra sau hai bước, liều mạng chịu thêm một đao, lấy một quả cầu sắt trong ngực áo, dùng nội lực ném lên trên, cầu sắt nổ tung, toả ra một vầng sáng trắng.
Nhưng đau đớn trong dự đoán lại không ập tới, một thanh trường kiếm màu sương đưa ra, đẩy mạnh đoản đao, lưỡi kiếm đưa về phía chuôi đao, buộc đối thủ buộc phải buông tay.
Tên đàn ông trung niên thấy đòn này không trúng, lại thấy Giang Hiểu Hàn đã thả tín hiệu, chỉ có thể cắn răng, chân đạp lên thành tường, căm hận nói: "Rút lui trước."
Nhan Thanh thu kiếm, cũng không có ý định đuổi theo. Kẻ địch nhân số đông đảo, đuổi theo cũng không có ích gì.
Giang Hiểu Hàn được y bảo hộ phía sau, định thần nhìn lại mới thấy tay áo và y phục bên hông Nhan Thanh đều bị rách, là do lưỡi đao gây ra.
Giang Hiểu Hàn cau mày: "Ngươi bị thương?"
"Không sao." Nhan Thanh quay đầu nhìn hắn, lại xem thử y phục của mình, chẳng mấy lưu tâm: "Chỉ là quần áo bị rách thôi."
Giang Hiểu Hàn rõ ràng, người này ban nãy liều mình xông ra, nếu như những kẻ kia có võ công cao hơn một chút, những lưỡi đao ấy sẽ không chỉ làm rách y phục Nhan Thanh, mà thật sự chém lên da thịt y.
Hắn nhìn y phục rách của Nhan Thanh, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ngươi không sao chứ?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Hiểu Hàn lắc đầu, ra hiệu mình không có gì đáng ngại: "Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta đi trước."
___
Hal: Mình không biết edit cảnh đánh nhau kiểu gì, cũng không tưởng tượng ra được ;((( Thôi thì các bạn cứ biết người ta đánh nhau là được hic.
Từ nhỏ y đã theo Lục Phong học bói toán âm dương, trực giác từ trước đến nay vẫn luôn chính xác. Hôm nay y cảm thấy không an lòng, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Chưởng quỹ kia đi phía trước dẫn đường, mấy ngày nay Nhan Thanh đã quen đi bên cạnh Giang Hiểu Hàn, chỉ là con đường này thực sự quá chật, y chỉ có thể lui về sau hai bước, đi sau hắn.
Nhan Thanh cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì, cảm giác không tên này rất quen thuộc, nhưng y làm thế nào cũng không nắm bắt được.
Tuyến đường thủy ở thành Bình Giang phát triển, hơn nửa chuyện làm ăn đều qua thủy lộ, cho nên đường đến bến tàu thông tứ phương, đường lại hẹp hơn những nơi khác một chút, đại thể đều dẫn đến kho hàng.
Loại đường hẹp dài này nhiều nhất chỉ đủ cho hai, ba người đi song song. Nhan Thanh bước qua Giang Hiểu Hàn, nhìn về phía chưởng quỹ dẫn đường. Chưởng quỹ là một tên đàn ông trung niên cao gầy, đùi phải không biết sao lại bị thương, bước đi tập tễnh, lúc đi loạng chòa loạng choạng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chổng vó.
Nhan Thanh nhìn qua rồi thu mắt, y vẫn còn nghĩ đến vụn bích loa xuân trên bậc thềm lúc trước. Đống bao tải trước cửa phần lớn đều là lương thực, loại bao tải này thô ráp đơn sơ, vì vậy đều dùng để vận chuyện gạo thóc chưa qua sơ chế, là loại hàng hóa bình thường nhất trên thuyền hàng.
Chế độ nộp thuế, buôn bán của Đại Sở là dựa vào tiền triều, phân chia hàng hóa thành nhiều loại khác nhau, từ đó mà thu các khoản thuế khác biệt. Ngoài muối và sắt chỉ có hoàng thương được buôn bán, cũng có quy định mỗi loại hàng hóa đều có tiêu chuẩn nộp thuế khác nhau. Chính bởi vậy, cấp bậc hàng hóa được phân chia khá rõ ràng, đặc biệt là vùng Giang Hoài. Thương nhân trước khi muốn mở cửa hàng làm ăn, chỉ cần tới quan địa phương trình báo tài lực của bản thân và thông tin về chuyện làm ăn; muốn buôn bán cái gì, mỗi lần đi bao nhiêu thuyền, những thứ như vậy.
Nói cách khác, lương thực, muối, tơ lụa, trà hay kim thạch ngọc khí có rất ít khả năng cùng xuất hiện trong một cửa hàng.
Thêm nữa, sau khi bước vào, Nhan Thanh cũng không phát hiện trong cửa hàng có bày bán vật gì quý giá, nhìn thế nào cũng chỉ giống một cửa hàng bán lương thực bình thường.
Nhưng vụn bích loa xuân kia tựa hồ rơi xuống không lâu, đó là bích loa xuân thượng phẩm, một hai, lá trà cũng đã đáng giá trăm lạng bạc trắng, không phải thứ mà một chưởng quỹ nho nhỏ có thể động đến.
Con đường chưởng quỹ dẫn bọn họ đi có vẻ còn hẹp hơn những đường khác. Giang Hiểu Hàn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa Phùng Lỗi và Ôn Túy, cố gắng tìm ra đầu mối gì đó, lúc hồi thần lại phát hiện càng đi càng không ổn.
Dường như là từ nửa nén hương trước, vốn có thể nghe thấy tiếng hát văng vẳng nhưng giờ đã càng ngày càng xa, thậm chí không biết đã biến mất tự lúc nào.
Con đường này an tĩnh khác thường.
Giang Hiểu Hàn dừng bước chân.
Khí trời vốn âm u lại bắt đầu mưa, mưa như kim châm, lặng lẽ thẩm thấu vào từng tấc đất tấc ngói ở Bình Giang phủ rộng lớn. Có thể thấy được những cây ngọc lan bị mưa xối ướt nhẹp, mùi thơm ngọt ngào tán trong không khí, nhẹ nhàng câu trúng phần ký ức bị Nhan Thanh lãng quên.
___ bữa tiệc không có ý tốt kia của Ôn Túy.
Hương ngọc lan khiến Nhan Thanh nhớ tới tối mình tới làm khách tại Ôn phủ. Y cùng Giang Hiểu Hàn đi dự tiệc, lúc đó Ôn Túy lấy rượu ngon, lại dùng loại trà tốt nhất để mời tiệc. Chén trà xanh tỏa mùi thơm, giống hết với mảnh bích loa xuân ngày hôm nay.
Bởi y không ưa Ôn Túy, cho nên chưa từng động đến trà ngày ấy, ban nãy tuy cảm thấy mùi trà quen quen nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.
Nghĩ đến đây, Nhan Thanh bỗng cả kinh, giơ tay muốn kéo Giang Hiểu Hàn.
"Giang-"
Không biết có phải chưởng quỹ kia nghe thấy động tĩnh gì hay không, bỗng nhiên hành động. Hắn ta quay lưng, trong tay áo lóe ánh lạnh, một thanh đoản đao thoáng chốc đã ra khỏi vỏ, nhằm thẳng vào mặt Giang Hiểu Hàn.
Giang HIểu Hàn thầm nhủ không ổn, nhưng không thể lui lại, chỉ có thể dùng sức, lấy quạt giấy chặn lại. Đoản đao vụt một tiếng, đâm vào quạt, lưu lại vết tích trên khung quạt.
Linh cảm bất an của Nhan Thanh cuối cùng cũng ứng nghiệm, y chỉ cách Giang Hiểu Hàn ba bước, nhưng lại không thể tiến lại gần hắn.
Khóe mắt y nhìn thấy hàn quang, dây thừng thả xuống từ đầu tường, còn buộc lưỡi dao sắc bén. Giang Hiểu Hàn bị chưởng quỹ dùng đao ép tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Nhan Thanh không thể tiến vào, chỉ có thể cắn răng, nhanh chóng nhảy về sau vài bước mới không bị lưới thừng ngăn lại.
Nhưng nơi này đã sớm có mai phục. Bảy, tám hắc y nhân vượt tường, tách Giang Hiểu Hàn khỏi Nhan Thanh.
Đường thực sự là quá hẹp, trước sau Nhan Thanh có đến ba, bốn người, dù có Xích Tiêu kiếm trong tay cũng không thể lập tức đi đến bên người Giang Hiểu Hàn.
Nhan Thanh hơi nghiêng người, bảo vệ phần sơ hở sau lưng, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Một đầu khác, Giang Hiểu Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy lưới dây thừng đòi mạng này. Từ khi dây thừng bị thả xuống, hắn dụng lực trong nháy mắt, trở tay tách khỏi đoản đao, bức chưởng quỹ kia lui lại hai bước.
Nhưng võ công của hắn ta không hề thua kém Giang Hiểu Hàn, sử dụng đoản đao một cách thành thạo, tranh đấu với Giang Hiểu Hàn tại nơi ngõ nhỏ chật hẹp, phải nói là ngang tài ngang sức.
Nhưng Giang Hiểu Hàn dù sao vẫn còn thương tích, thêm nữa trên tay không có vũ khí, chỉ có một cái quạt giấy vô tác dụng. Trên dưới trăm chiêu còn có thể ứng phó, nhưng hắn hiểu rõ, nếu cứ kéo dài, hắn nhất định sẽ thua.
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Giang Hiểu Hàn mở quạt, dùng khung quạt kẹp lấy lưỡi đao đang đâm tới, trở tay nắm chặt, khiến lưỡi đao kẹt cứng trong khung quạt.
Tên đàn ông trung niên nọ dùng sức rút tay ra, tiếng ma sát chói tai vang lên, mặt quạt bị lưỡi đao xé nát nhưng vẫn chưa bị rút ra.
___ kẻ này thật sự có sát ý. Tâm trạng Giang Hiểu Hàn lạnh lẽo.
Giang Hiểu Hàn cùng chưởng quỹ kia cách một cái quạt mà bốn mắt nhìn nhau, đối phương bỗng hất tay trái, gần như cùng lúc đó, Giang Hiểu Hàn nâng tay, kẹp chặt tay hắn ta. Chưởng quỹ kia nheo mắt, thử dùng sức, lại phát hiện mình không thể đến gần cái đao kia, hai người cứ duy trì tư thế giằng co như vậy.
"Giang đại nhân."
Không ngờ, chưởng quỹ lại là người mở miệng trước.
"Có vài thứ không thuộc về đại nhân, nếu ngài cầm lên, đó chính là họa sát thân." Ánh mắt hắn ta nham hiểm, nhìn chòng chọc vào Giang Hiểu Hàn: "Điện hạ vừa ý tài năng của ngài, vì vậy, đại nhân vẫn nên biết điều mà giao đồ vật ra, như vậy ta cũng không cần làm khó dễ đại nhân, cũng có thể dễ dàng trở về báo cáo kết quả."
Ôn Túy đã làm mất một món đồ, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Nếu không phải thực sự không đúng lúc, hắn đã muốn bật cười rồi.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không hỏi một câu ngu xuẩn như đó là thứ đồ gì, chỉ cười lạnh, trong mắt chỉ có xem thường: "Ôn Túy ngay cả một con chó giữ nhà cũng không làm nổi, đã làm mất đồ còn không biết vẫy đuôi cầu xin chủ, đúng là học được nhiều, giờ tự cho là thông minh."
Đối phương sững sờ, không biết là hắn đang cố ra vẻ bí ẩn hay thực sự đã định liệu từ trước.
"Hóa ra từ trước đến giờ Ôn Túy vẫn luôn thay Điện hạ làm việc như vậy." Giang Hiểu Hàn hạ giọng, tiếng nói lạnh như lưỡi đao: "Chẳng trách Tứ điện hạ lại bị Tam điện hạ chèn ép khắp nơi ở Kinh thành."
"Đại nhân không cần cố làm ra vẻ bí ẩn." Tên đàn ông nhanh chóng hồi thần: "Giang đại nhân túc trí đa mưu, biết bày mưu tính kế, ở Kinh thành ai mà không biết. Hôm nay, không bằng đại nhân nhìn rõ tình thế, giao đồ vật ra, có khi sau này còn có dịp cùng làm quan trong triều."
Nhan Thanh chỉ cách Giang Hiểu Hàn ba, bốn người, đương nhiên nghe rõ những lời này. Y muốn tốc chiến tốc thắng, đi đến giúp Giang Hiểu Hàn, nhưng lại bị đám người áo đen này quấn lấy, không cách nào thoát thân.
Bọn họ tựa hồ sớm có mệnh lệnh, không phải là muốn bắt hai người, chỉ là cố sức giữ chân Nhan Thanh. Đường này quá chật, Nhan Thanh có một thân võ công nhưng lại không có chỗ thi triển.
Vết thương trên vai truyền đến đau đớn, tóc mai của Giang Hiểu Hàn bị mưa thấm ướt nhẹp, mồ hồ lẫn nước mưa nhỏ lên lưỡi đao, tỏa ra thành một đóa hoa trong suốt.
Hắn không khỏi biết ơn trận mưa này, giúp hắn nhìn như còn đủ sức để đánh trả.
"Nếu ta nói không thì sao?" Giang Hiểu Hàn hùng hổ dọa người: "Dù cho hôm nay ngươi có giết ta ở đây, tại hạ cũng có thể bảo đảm, ngoài thiết bài có thể tùy ý thấy, ngươi sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì khác."
"Giang đại nhân đương nhiên sẽ không mạo hiểm mang đồ vật theo bên người." Nam nhân nói: "Nếu không cẩn thận làm hỏng, chẳng phải đại nhân đã uổng phí tâm cơ rồi sao?"
Nam nhân nói đến đây, bỗng phản ứng lại, lập tức ngậm miệng. Hắn ta nhìn khóe môi dần cong của Giang Hiểu Hàn, trong lòng vừa kinh sợ vừa giận dữ: "Ngươi lừa ta!"
"Hóa ra thứ bị mất là một quyển sách." Ánh mắt Giang Hiểu Hàn sắc bén, cười vang nói: "Đa tạ đã cho ta biết."
"Ngươi-"
Giang Hiểu Hàn thừa dịp hắn tâm thần bất định, buông tay nắm quạt, lùi ra sau hai bước, liều mạng chịu thêm một đao, lấy một quả cầu sắt trong ngực áo, dùng nội lực ném lên trên, cầu sắt nổ tung, toả ra một vầng sáng trắng.
Nhưng đau đớn trong dự đoán lại không ập tới, một thanh trường kiếm màu sương đưa ra, đẩy mạnh đoản đao, lưỡi kiếm đưa về phía chuôi đao, buộc đối thủ buộc phải buông tay.
Tên đàn ông trung niên thấy đòn này không trúng, lại thấy Giang Hiểu Hàn đã thả tín hiệu, chỉ có thể cắn răng, chân đạp lên thành tường, căm hận nói: "Rút lui trước."
Nhan Thanh thu kiếm, cũng không có ý định đuổi theo. Kẻ địch nhân số đông đảo, đuổi theo cũng không có ích gì.
Giang Hiểu Hàn được y bảo hộ phía sau, định thần nhìn lại mới thấy tay áo và y phục bên hông Nhan Thanh đều bị rách, là do lưỡi đao gây ra.
Giang Hiểu Hàn cau mày: "Ngươi bị thương?"
"Không sao." Nhan Thanh quay đầu nhìn hắn, lại xem thử y phục của mình, chẳng mấy lưu tâm: "Chỉ là quần áo bị rách thôi."
Giang Hiểu Hàn rõ ràng, người này ban nãy liều mình xông ra, nếu như những kẻ kia có võ công cao hơn một chút, những lưỡi đao ấy sẽ không chỉ làm rách y phục Nhan Thanh, mà thật sự chém lên da thịt y.
Hắn nhìn y phục rách của Nhan Thanh, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ngươi không sao chứ?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Hiểu Hàn lắc đầu, ra hiệu mình không có gì đáng ngại: "Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta đi trước."
___
Hal: Mình không biết edit cảnh đánh nhau kiểu gì, cũng không tưởng tượng ra được ;((( Thôi thì các bạn cứ biết người ta đánh nhau là được hic.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất