Chương 5
"Chuyện này không thể giấu đạo trưởng, ta cũng không muốn giấu." Đầu ngón tay Giang Hiểu Hàn miết dọc bát ngọc: "Quả thật nếu có đạo trưởng đồng hành, ta sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nhưng dù có thế nào thì ta cũng phải nói trước với ngươi, sau đó tùy ngươi quyết định."
"Ngươi nói."
"Việc đạo trưởng đi cùng ta chắc chắn đã bị người biết." Giang Hiểu Hàn nói: "Bây giờ đạo trưởng có hai lựa chọn; một là làm bạn của ta, đi cùng ta chuyến này; hai là làm người dưng, chỉ là đúng dịp vào thành cùng nhau."
Nhan Thanh có chút không hiểu: "Vậy thì khác gì nhau?"
"Đạo trưởng ở Côn Luân đã lâu, hẳn là không biết. Hiện nay bệ hạ tuổi tác đã cao, năm ngoái, sau một lần bệnh nặng, thân thể đã không còn như lúc xưa. Vì vậy, có một số việc trong ngoài triều đình không thể không sớm tính toán." Giang Hiểu Hàn nói: "Bệ hạ có bảy hoàng tử, ngoài Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử mất sớm, hiện tại chỉ có Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã thành niên. Mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử có thân phận thấp kém, điện hạ cũng không được lòng bệ hạ. Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, Thất hoàng tử hẵng còn nằm trong tã lót, cũng không thích hợp thừa kế sự nghiệp, thống nhất đất nước."
"Long nhược lân cường, đây là điềm tối kỵ." Nhan Thanh nói.
"Đúng là vậy." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa định ra ứng cử viên cho vị trí Thái tử, nhưng nói đi nói lại, người có thể kế thừa ngôi báu, e rằng chỉ có thể là Tam hoặc Tứ hoàng tử thôi. Có người xem trọng thân phận trưởng tử của Tam điện hạ, cũng có kẻ vừa ý người có tư chất tốt hơn là Tứ điện hạ. Triều đình phân chia thế lực, coi người thuộc đảng đối phương là tử địch, không chết không ngừng. Bọn họ muốn tìm sai lầm của đối thủ, cũng muốn nắm chặt quyền lợi và tiền tài trong tay. Vì chèn ép đối phương, kết bè kết phái, hãm hại vu cáo là chuyện thường xảy ra."
"Thuộc hạ như vậy, sai là từ người phía trên mà ra." Nhan Thanh nhíu mày: "Thân là người kế thừa ngôi báu, sao lại có thể để những kẻ dưới quyền tùy ý làm bậy như vậy?"
"Bởi vì vẫn còn chưa kế thừa được ngôi báu." Giang Hiểu Hàn cười: "Đạo trưởng suy nghĩ là có thể rõ ràng. Tuy nói hoàng tử là quân, thần tử là bề tôi, nhưng suy cho cùng, là do quân yêu cầu nên thần mới có thể thành sự. Quan lại khắp nơi cùng con cháu thế gia đã sớm đừng thành đội, ai cũng tự xưng là muốn giúp quân thành công, cho nên không thể chỉ trích nặng. Thêm nữa, các điện hạ còn muốn dựa vào đám người kia, đương nhiên phải mở một mắt nhắm một mắt, cho bọn họ chút lợi ích. Nếu như họ làm gì quá đáng, ngày sau đăng cơ lại chậm rãi xử lý là được."
"Không biết kiểm soát thuộc hạ, ấy là ngu ngốc; ngày sau xử lý, ấy là bất nghĩa." Nhan Thanh gần như luôn mang vẻ mọi chuyện đều không liên quan đến mình, có rất ít khi y biểu đạt quan điểm của mình như vậy. Y cau mày, không đồng tình mà lắc đầu: "Có người đứng đầu như vậy, thiên hạ sao không khổ, người trong sạch sao không chịu tội, bách tích sao mà không bị ruồng bỏ."
"Trong thiên hạ từ cổ chí kim, hoàng quyền suy cho cùng cũng chỉ là phương tiện để nắm được quyền thế." Giang Hiểu Hàn mím môi, nhìn về phía ngọc bội bên hông Nhan Thanh, có cảm giác tự ti mặc cảm mà cúi đầu: "Nơi có người thì có dục vọng, có dục vọng thì ắt có nhược điểm. Ai cũng không thể thoát khỏi."
Xe ngựa cách âm không tốt, nhưng Giang Ảnh lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy hai người trong xe nói gì.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót không dứt. Nhan Thanh không nói gì thêm, thuốc trong tay Giang Hiểu Hàn đã nguội, hắn im lặng cúi đầu uống một hơi cạn sạch, quả là đắng tê cả họng.
Bánh xe nặng nề lăn trên mặt đường, phát ra tiếng cót két, tiếng gió thổi khiến lá cây xào xạc ngày một rõ ràng. Giang Hiểu Hàn thầm than nhẹ, cảm thấy mình sẽ không chờ được câu trả lời của Nhan Thanh.
"Vậy còn ngươi?" Nhan Thanh chợt hỏi, y tựa hồ không để ý đến những vấn đề khác, chỉ là hỏi Giang Hiểu Hàn: "Ngươi trung với ai?"
"Trung với bệ hạ." Giang Hiểu Hàn đặt bát ngọc sang một bên: "Ta suy cho cùng cũng chỉ là một thần tử bình thường, không muốn làm đại công chi thần vạn cổ lưu danh, cũng không muốn trở thành phường gian nịnh bị hậu nhân dè bỉu, chỉ đến thế mà thôi."
Hắn qua loa nói, nhưng vẫn không tránh khỏi mang chút cảm giác tiêu điều.
Thịnh thế có thể làm người tài, là trụ cột nước nhà; thời loạn có thể đạt được công lao muôn đời; nhưng triều đình nhìn như bình an này kỳ thực lại có nhiều mạch nước ngầm chảy siết, khiến cho kẻ tiến vào đó không có cách nào lui bước.
Quân không vì nước, thần không vì dân.
Nước bùn cùng thi cốt dưới đáy sông đã bị sự lộng lẫy nguy nga che lấp, trong cái vỏ vàng ngọc là một mùi mục nát tanh hôi.
Người người đều biết, nhưng ai cũng ở trong cảnh thái bình giả tạo.
Có những người muốn giữ vững bản tâm, rõ ràng nói không thay đổi là một chuyện dễ dàng, nhưng trên thực tế, họ phải cố sức để cắm rễ tại chỗ, còn phải luôn duy trì trạng thái tỉnh táo, mới không trở thành một người bên trong mười triệu người.
___ sinh không gặp thời, cũng là đáng thương. Nhan Thanh nghĩ.
Có lẽ Giang Hiểu Hàn hơi mệt, đỡ ngực ho nhẹ hai tiếng. Nhan Thanh lấy lại tinh thần, đầu tiên là đóng cửa sổ, sau đó đưa tay cầm cổ tay hắn.
"Thương thế còn chưa tốt, đừng ra gió." Y nói.
"Vậy ý đạo trưởng là?" Giang Hiểu Hàn thuận theo khoát tay lên gối mềm, dịu dàng hỏi.
"Dựa theo tình hình thực tế thì có thể. Nếu ta đã đồng ý đi cùng ngươi, vậy sẽ không sợ những việc này." Nhan Thanh giúp hắn chẩn mạch, lại nói: "Dù chưa thương gân cốt nhưng dù gì cũng bị trúng độc, khí huyết hao tổn, cần từ từ bồi bổ."
Giang Hiểu Hàn như không nghe thấy, cười nhẹ tiếp tục nói.
"Làm bạn cùng ta có thể sẽ mang đến phiền phức cho đạo trưởng, thậm chí sẽ để người ngoài cho rằng ngươi cùng phe với ta, sau này nếu ta bị truy sát, đạo trưởng cũng sẽ gặp tai bay vạ gió. Đạo trưởng không sợ sao?"
Hắn như là lo Nhan Thanh ngày sau sẽ hối hận, cho nên phải chỉ hết cái xấu mà lựa chọn này có thể mang lại ra, hận không thể dọa đối phương chạy luôn mới vừa lòng.
Nhan Thanh hiểu, mà cũng lười để ý hắn: "Ba ngày đổi băng bó một lần, không được dính nước, cần ngủ nghỉ đầy đủ. Uống hai đợt thuốc vào buổi sáng, sau bảy ngày, ta sẽ thay đổi phương thuốc."
"Đạo trưởng đã quyết định rồi?" Giang Hiểu Hàn không tha: "Ngày sau nếu xảy ra chuyện gì, đạo trưởng cũng không thể đổi ý."
Nhan Thanh rốt cục không nhịn được nữa, lườm hắn một cái: "Lắm lời."
Giang Hiểu Hàn bật cười, thấy đủ thì thôi, tựa như xin khoan dung mà chắp tay: "Được được được, không nói không nói."
"Công tử." Giang Ảnh bỗng lên tiếng: "Phía trước chính là thành Bình Giang."
"Vậy sao?" Giang Hiểu Hàn dừng một chút, sửa lại cổ áo, ngồi thẳng dậy, "Đã đưa tin vào thành trước chưa?"
"Đã phái người đi." Giang Ảnh đáp, "Bình Giang phủ doãn hồi âm, nói buổi chiều sẽ mở tiệc tại phủ Bình Giang để tiếp đãi công tử."
"Đã biết."
"Lai giả bất thiện." Nhan Thanh nói: "Ngươi muốn đi dự tiệc sao?"
"Là một hành động giảng hòa mà thôi, ông ta có thể giết ta ở ngoài thành, nhưng một khi đã vào thành, ông ta sẽ không dám giết một vị quan viên quan trọng của triều đình tại địa bàn của mình. Ta nghênh ngang vào thành, ngược lại là an toàn." Giang Hiểu Hàn quay đầu nhìn Nhan Thanh: "Tuy rằng không thể nghỉ ngơi, nhưng có thể gặp gỡ vị Bình Giang phủ doãn trong truyền thuyết này, cũng không tính là thiệt thòi."
"Ngươi nói."
"Việc đạo trưởng đi cùng ta chắc chắn đã bị người biết." Giang Hiểu Hàn nói: "Bây giờ đạo trưởng có hai lựa chọn; một là làm bạn của ta, đi cùng ta chuyến này; hai là làm người dưng, chỉ là đúng dịp vào thành cùng nhau."
Nhan Thanh có chút không hiểu: "Vậy thì khác gì nhau?"
"Đạo trưởng ở Côn Luân đã lâu, hẳn là không biết. Hiện nay bệ hạ tuổi tác đã cao, năm ngoái, sau một lần bệnh nặng, thân thể đã không còn như lúc xưa. Vì vậy, có một số việc trong ngoài triều đình không thể không sớm tính toán." Giang Hiểu Hàn nói: "Bệ hạ có bảy hoàng tử, ngoài Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử mất sớm, hiện tại chỉ có Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã thành niên. Mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử có thân phận thấp kém, điện hạ cũng không được lòng bệ hạ. Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, Thất hoàng tử hẵng còn nằm trong tã lót, cũng không thích hợp thừa kế sự nghiệp, thống nhất đất nước."
"Long nhược lân cường, đây là điềm tối kỵ." Nhan Thanh nói.
"Đúng là vậy." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa định ra ứng cử viên cho vị trí Thái tử, nhưng nói đi nói lại, người có thể kế thừa ngôi báu, e rằng chỉ có thể là Tam hoặc Tứ hoàng tử thôi. Có người xem trọng thân phận trưởng tử của Tam điện hạ, cũng có kẻ vừa ý người có tư chất tốt hơn là Tứ điện hạ. Triều đình phân chia thế lực, coi người thuộc đảng đối phương là tử địch, không chết không ngừng. Bọn họ muốn tìm sai lầm của đối thủ, cũng muốn nắm chặt quyền lợi và tiền tài trong tay. Vì chèn ép đối phương, kết bè kết phái, hãm hại vu cáo là chuyện thường xảy ra."
"Thuộc hạ như vậy, sai là từ người phía trên mà ra." Nhan Thanh nhíu mày: "Thân là người kế thừa ngôi báu, sao lại có thể để những kẻ dưới quyền tùy ý làm bậy như vậy?"
"Bởi vì vẫn còn chưa kế thừa được ngôi báu." Giang Hiểu Hàn cười: "Đạo trưởng suy nghĩ là có thể rõ ràng. Tuy nói hoàng tử là quân, thần tử là bề tôi, nhưng suy cho cùng, là do quân yêu cầu nên thần mới có thể thành sự. Quan lại khắp nơi cùng con cháu thế gia đã sớm đừng thành đội, ai cũng tự xưng là muốn giúp quân thành công, cho nên không thể chỉ trích nặng. Thêm nữa, các điện hạ còn muốn dựa vào đám người kia, đương nhiên phải mở một mắt nhắm một mắt, cho bọn họ chút lợi ích. Nếu như họ làm gì quá đáng, ngày sau đăng cơ lại chậm rãi xử lý là được."
"Không biết kiểm soát thuộc hạ, ấy là ngu ngốc; ngày sau xử lý, ấy là bất nghĩa." Nhan Thanh gần như luôn mang vẻ mọi chuyện đều không liên quan đến mình, có rất ít khi y biểu đạt quan điểm của mình như vậy. Y cau mày, không đồng tình mà lắc đầu: "Có người đứng đầu như vậy, thiên hạ sao không khổ, người trong sạch sao không chịu tội, bách tích sao mà không bị ruồng bỏ."
"Trong thiên hạ từ cổ chí kim, hoàng quyền suy cho cùng cũng chỉ là phương tiện để nắm được quyền thế." Giang Hiểu Hàn mím môi, nhìn về phía ngọc bội bên hông Nhan Thanh, có cảm giác tự ti mặc cảm mà cúi đầu: "Nơi có người thì có dục vọng, có dục vọng thì ắt có nhược điểm. Ai cũng không thể thoát khỏi."
Xe ngựa cách âm không tốt, nhưng Giang Ảnh lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy hai người trong xe nói gì.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót không dứt. Nhan Thanh không nói gì thêm, thuốc trong tay Giang Hiểu Hàn đã nguội, hắn im lặng cúi đầu uống một hơi cạn sạch, quả là đắng tê cả họng.
Bánh xe nặng nề lăn trên mặt đường, phát ra tiếng cót két, tiếng gió thổi khiến lá cây xào xạc ngày một rõ ràng. Giang Hiểu Hàn thầm than nhẹ, cảm thấy mình sẽ không chờ được câu trả lời của Nhan Thanh.
"Vậy còn ngươi?" Nhan Thanh chợt hỏi, y tựa hồ không để ý đến những vấn đề khác, chỉ là hỏi Giang Hiểu Hàn: "Ngươi trung với ai?"
"Trung với bệ hạ." Giang Hiểu Hàn đặt bát ngọc sang một bên: "Ta suy cho cùng cũng chỉ là một thần tử bình thường, không muốn làm đại công chi thần vạn cổ lưu danh, cũng không muốn trở thành phường gian nịnh bị hậu nhân dè bỉu, chỉ đến thế mà thôi."
Hắn qua loa nói, nhưng vẫn không tránh khỏi mang chút cảm giác tiêu điều.
Thịnh thế có thể làm người tài, là trụ cột nước nhà; thời loạn có thể đạt được công lao muôn đời; nhưng triều đình nhìn như bình an này kỳ thực lại có nhiều mạch nước ngầm chảy siết, khiến cho kẻ tiến vào đó không có cách nào lui bước.
Quân không vì nước, thần không vì dân.
Nước bùn cùng thi cốt dưới đáy sông đã bị sự lộng lẫy nguy nga che lấp, trong cái vỏ vàng ngọc là một mùi mục nát tanh hôi.
Người người đều biết, nhưng ai cũng ở trong cảnh thái bình giả tạo.
Có những người muốn giữ vững bản tâm, rõ ràng nói không thay đổi là một chuyện dễ dàng, nhưng trên thực tế, họ phải cố sức để cắm rễ tại chỗ, còn phải luôn duy trì trạng thái tỉnh táo, mới không trở thành một người bên trong mười triệu người.
___ sinh không gặp thời, cũng là đáng thương. Nhan Thanh nghĩ.
Có lẽ Giang Hiểu Hàn hơi mệt, đỡ ngực ho nhẹ hai tiếng. Nhan Thanh lấy lại tinh thần, đầu tiên là đóng cửa sổ, sau đó đưa tay cầm cổ tay hắn.
"Thương thế còn chưa tốt, đừng ra gió." Y nói.
"Vậy ý đạo trưởng là?" Giang Hiểu Hàn thuận theo khoát tay lên gối mềm, dịu dàng hỏi.
"Dựa theo tình hình thực tế thì có thể. Nếu ta đã đồng ý đi cùng ngươi, vậy sẽ không sợ những việc này." Nhan Thanh giúp hắn chẩn mạch, lại nói: "Dù chưa thương gân cốt nhưng dù gì cũng bị trúng độc, khí huyết hao tổn, cần từ từ bồi bổ."
Giang Hiểu Hàn như không nghe thấy, cười nhẹ tiếp tục nói.
"Làm bạn cùng ta có thể sẽ mang đến phiền phức cho đạo trưởng, thậm chí sẽ để người ngoài cho rằng ngươi cùng phe với ta, sau này nếu ta bị truy sát, đạo trưởng cũng sẽ gặp tai bay vạ gió. Đạo trưởng không sợ sao?"
Hắn như là lo Nhan Thanh ngày sau sẽ hối hận, cho nên phải chỉ hết cái xấu mà lựa chọn này có thể mang lại ra, hận không thể dọa đối phương chạy luôn mới vừa lòng.
Nhan Thanh hiểu, mà cũng lười để ý hắn: "Ba ngày đổi băng bó một lần, không được dính nước, cần ngủ nghỉ đầy đủ. Uống hai đợt thuốc vào buổi sáng, sau bảy ngày, ta sẽ thay đổi phương thuốc."
"Đạo trưởng đã quyết định rồi?" Giang Hiểu Hàn không tha: "Ngày sau nếu xảy ra chuyện gì, đạo trưởng cũng không thể đổi ý."
Nhan Thanh rốt cục không nhịn được nữa, lườm hắn một cái: "Lắm lời."
Giang Hiểu Hàn bật cười, thấy đủ thì thôi, tựa như xin khoan dung mà chắp tay: "Được được được, không nói không nói."
"Công tử." Giang Ảnh bỗng lên tiếng: "Phía trước chính là thành Bình Giang."
"Vậy sao?" Giang Hiểu Hàn dừng một chút, sửa lại cổ áo, ngồi thẳng dậy, "Đã đưa tin vào thành trước chưa?"
"Đã phái người đi." Giang Ảnh đáp, "Bình Giang phủ doãn hồi âm, nói buổi chiều sẽ mở tiệc tại phủ Bình Giang để tiếp đãi công tử."
"Đã biết."
"Lai giả bất thiện." Nhan Thanh nói: "Ngươi muốn đi dự tiệc sao?"
"Là một hành động giảng hòa mà thôi, ông ta có thể giết ta ở ngoài thành, nhưng một khi đã vào thành, ông ta sẽ không dám giết một vị quan viên quan trọng của triều đình tại địa bàn của mình. Ta nghênh ngang vào thành, ngược lại là an toàn." Giang Hiểu Hàn quay đầu nhìn Nhan Thanh: "Tuy rằng không thể nghỉ ngơi, nhưng có thể gặp gỡ vị Bình Giang phủ doãn trong truyền thuyết này, cũng không tính là thiệt thòi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất