Chương 64
Thư được gửi đến còn có công văn trong Kinh, nói rõ trước khi tìm được người tiếp nhận chức Bình Giang phủ doãn, tất cả sự vụ lớn nhỏ của Bình Giang phủ đều tạm giao cho Giang Hiểu Hàn xử lý.
Phong thư này nói bình thường cũng bình thường, nhưng nếu muốn động tay chân cũng không phải khó. Trong Kinh chỉ cần ép xuống những vị quan có lý lịch phù hợp là có thể giam Giang Hiểu Hàn tại Bình Giang phủ.
Khi mới biết tin tức này, Giang Mặc cho rằng hai vị Điện hạ đã thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị bỏ qua miếng thịt béo Giang Hiểu Hàn này.
Giang Mặc chỉ lo Giang Hiểu Hàn bởi vậy mà không thể về Kinh thành, ai ngờ người này lại như không để ý, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Giang Hiểu Hàn an ủi Giang Mặc thế này: "Không quay về được mới tốt. Nếu bọn họ thật sự muốn tranh cao thấp, ta bèn từ quan rời đi, làm thu chi tiên sinh cho Trang Dịch."
Lúc ấy, Giang Mặc nghe mà trợn mắt há mồm, mãi đến khi Nhan Thanh không nhịn được nữa mà bật cười, cậu ta mới phản ứng được là mình vừa bị Giang Hiểu Hàn trêu. Chút lo lắng cho Giang Hiểu Hàn bỗng chốc tan thành mây khói, tức giận chuẩn bị để quay về thành Bình Giang.
Tạ Giác đã đi trước, dẫn theo Thần Vệ doanh rút về Bình Giang thành. Giang Hiểu hàn cũng phải bắt đầu tiếp nhận sự vụ của Bình Giang phủ, nhìn còn thấy phải bận rộn hơn lúc trước.
Nhan Thanh vẫn đang dưỡng bệnh, Giang Hiểu Hàn chỉ cho phép y mỗi ngày xuống giường đi lại hai canh giờ. Nhan Thanh vốn còn muốn kháng nghị một phen, nhưng mỗi lúc tỉnh dậy lại thấy bộ dáng tiều tụy của Giang Hiểu Hàn, y lại nhẹ dạ, cũng là nghe theo hắn.
Giang Hiểu Hàn sợ thuộc hạ qua lại, quấy rầy Nhan Thanh nghỉ ngơi, cho nên tạm sắp xếp một gian phòng nhỏ khác làm thư phòng, đại đa số thời điểm đều ở trong đó. Nhan Thanh ở trong phòng nhàn rỗi vô cùng, cho nên ngày ngày đều dạy Tiểu Bảo nhận thức chút dược lý để giết thời gian.
Tiểu Bảo thông minh, cũng chịu khó, qua mấy ngày này, tuy vẫn chưa viết được, nhưng nhận mặt chữ đã hòm hòm, thuộc lòng dược lý Nhan Thanh giảng qua, lúc y kiểm tra bài tập còn có thể đối đáp trôi chảy. Không biết Nhan Thanh nghĩ gì, lúc dạy dược lý, y còn chọn mấy thiên Đạo kinh để dạy cậu bé.
Tiểu Bảo không hiểu mấy thứ rắc rối này, Nhan Thanh dạy gì thì nhóc học đó, một lòng muốn ghi nhớ, chỉ sợ học không giỏi bị Nhan Thanh ghét bỏ. Giang Hiểu Hàn có bận trăm công nghìn việc thì cũng đến xem qua, thấy vậy thì mang theo ý cười cao thâm khó dò xoa xoa đầu Tiểu Bảo, lúc gần đi còn tiện tay bế cô nhóc đang quấy rối ra ngoài.
Không biết làm sao mà cô nhóc này lại rất thích Giang Hiểu Hàn, ngay cả anh mình cũng không cần, ngày ngày đều phải bám hắn, luôn miệng gọi cha. Ban đầu Giang Hiểu Hàn còn cố đấu tranh một hồi, sau đó thấy Nhan Thanh cũng không lưu ý, cô nhóc con lại thực sự không chịu đổi giọng, bèn cứ ỡm ờ đồng ý như vậy.
Giang Hiểu Hàn cũng yêu thích cô bé, thường xuyên lấy kẹo và đồ chơi ra dỗ. Có lúc, Giang Mặc thấy tâm tình Giang Hiểu Hàn tốt, còn có thể gọi đùa cô bé một câu "tiểu tỷ tỷ".
Vào ngày sinh nhật Giang Hiểu Hàn, Nhậm Bình Sinh dẫn Trình Nguyên đến nói lời từ biệt. Ôn dịch ở thôn Lưu gia có thể giải quyết, Nhậm Bình Sinh có công lớn, Giang Hiểu Hàn vốn định lưu người lại để tạ ơn, chỉ là bị Nhậm Bình Sinh cự tuyệt.
"Tuy ta là đại phu, nhưng cũng là người hành tẩu giang hồ, giúp đời cứu người không cần cảm ơn." Nhậm Bình Sinh vuốt râu mép, cười híp mắt nói với Giang Hiểu Hàn: "Tả tướng đại nhân nếu thật muốn cảm ơn ta, không bằng ngày sau khi hồi Kinh, thay ta thu thập chút ghi chép bệnh lạ mà Thái y viện gặp phải."
Chuyện này đối với Giang Hiểu Hàn mà nói thì dễ như ăn cháo, hắn đương nhiên đồng ý.
Nhậm Bình Sinh lại cho Nhan Thanh phương thuốc dưỡng thân, để lại cho y một câu nói rồi mới dẫn Trình Nguyên rời đi.
Giang Hiểu Hàn ghen, cả công việc cũng không xem, cứ vòng tới vòng lui bên người Nhan Thanh, nói bóng nói gió mãi: "Thế đến cùng thì Nhậm tiền bối nói với em cái gì?"
Nhan Thanh mắt điếc tai ngơ, chỉ chỉ trang sách, nói với Tiểu Bảo: "Đăng tâm thảo là vị thuốc chủ đạo để an thần, vị ngọt tính hàn, người có khí hư phải dùng cẩn thận. Cuối hè đầu thu là khoảng thời gian thu hoạch tốt nhất, trước khi làm thuốc phải lấy tủy hong khô. Con nhớ chưa?"
Tiểu Bảo gật gật đầu, vươn tay lấy bút trên bàn, giật một trang giấy, chép lại thông tin về vị thuốc đăng tâm thảo này.
Giang Hiểu Hàn ôm bé con dựa người trên giường nhỏ, còn đang cầm mứt táo trêu bé.
"Nhóc con, làm sao bây giờ." Giang Hiểu Hàn thấy Nhan Thanh không để ý đến mình, bèn thở dài, tủi thân nói: "Mới mấy ngày mà cha đã thất sủng rồi."
Nhan Thanh lần này không thể coi như không nghe thấy gì được nữa, không đồng tình liếc hắn, thấp giọng nói: "Ở trước mặt trẻ con, huynh nói lời linh tinh gì vậy."
"Con bé mới bao lớn, nghe hiểu được gì?" Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, nâng mứt táo lên cao để dẫn cô bé đứng lên.
Cô nhóc nhỏ người, đứng trên nhuyễn tháp không vững, chưa đến hai bước đã chân nam đá chân xiêu, ngã vào lòng Giang Hiểu Hàn, vừa tủi thân bĩu môi, viên mức táo nọ đã được đưa tới trước mặt, bèn vui vẻ hẳn lên.
"Tính tình là được dưỡng thành từ nhỏ." Nhan Thanh tận tình khuyên bảo: "Nếu sớm nói trước mặt con trẻ câu này, tránh không được mưa dầm thấm đất."
"Được được được." Giang Hiểu Hàn xoa xoa ngực bị cô nhóc va đau, chịu thua nói: "Không nói, không nói."
Nhan Thanh bận kiểm tra bài tập của Tiểu Bảo, không khỏi có chút lạnh nhạt Giang Hiểu Hàn. Giang đại nhân xưa nay luôn một thân một mình, hôm nay lại không biết làm sao, tựa hồ tự dưng nhỏ đi mười tuổi, ấu trĩ đến kỳ cục, nhất định phải thời thời khắc khắc nhìn thấy Nhan Thanh mới thỏa mãn.
Giang đại nhân nhưỡn mày, bế cô nhóc đến trước mặt: "Nhóc con, gọi ta là gì ấy nhỉ?"
"Gọi cha." Cô bé đáp giòn tan.
"Vậy nhóc gọi y là chi?" Giang Hiểu Hàn chỉ chỉ Nhan Thanh.
Lần này, cả Tiểu Bảo cũng dựng tai lắng nghe.
Vấn đề này như làm khó cô bé, tiểu cô nương mút ngón tay, giương mắt nhìn Giang Hiểu Hàn hồi lâu mới lắc lắc đầu.
"Y là người định mệnh kiếp này của ta." Giang Hiểu Hàn kiên trì dạy: "Nhóc gọi ta là cha, cũng phải gọi y là cha, biết chưa?"
Cô bé đáp vang: "Dạ biết!"
Nhan Thanh rốt cục ngồi không yên, đặt đồ trong tay xuống, đi vào phòng: "Giang Hiểu Hàn!"
"Ta nói sai ở đâu nhỉ?" Giang Hiểu Hàn gan to bằng trời, còn nắm tay cô bé, lắc lắc về phía y: "Ta nói không đúng sao?"
Tiểu Bảo ngồi viết chữ ở gian ngoài, ngăn cách trong ngoài bằng một tấm bình phong. Tiểu Bảo chỉ nghe Giang đại nhân cứng rắn ba câu liền thua trận, ngẩng đầu đã thấy Giang Hiểu Hàn đang cười cười xin tha với Nhan Thanh.
Khung cảnh này thường xuyên xuất hiện, mấy ngày như vậy, đừng nói Giang Mặc Giang Ảnh, ngay cả Tiểu Bảo cũng đã quen.
Nhan Thanh cũng không có biện pháp gì với Giang Hiểu Hàn. Có lẽ vì là người luyện võ, trên người Giang Hiểu Hàn không hề có vẻ cổ hủ mà văn nhân thường có, thỉnh thoảng lại nói ra mấy lời kinh thế hãi tục.
Phút mất tập trung của Tiểu Bảo bị Nhan Thanh tóm gọi, đương nhiên phải chép phạt một trang chữ. Nhóc ta mặt ủ mày chau đổi một trang giấy mới.
Giang Hiểu Hàn xấu tính lắm, nghe thấy Tiểu Bảo bị phạt cũng không định cầu tình, còn ngồi trong phòng cười nghiêng cười ngả.
Cô bé mút mứt táo, hai má phình lên một chút, khuôn mặt càng tròn trịa, trông như em bé trong tranh Tết.
"Cha." Bé nghiêng đầu, bi bô nói: "Cười gì á?"
Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, nhéo nhéo mặt bé: "Cười anh nhóc là bé đáng thương đó, hôm nay không chép xong chữ, sợ là không có cơm ăn rồi."
Mặc dù cô bé không biết hắn đang cười cái gì, thế nhưng cũng vỗ tay hi hi ha ha theo.
Nhan Thanh bị hai cái vai hề này quấy đến hết cả bực, cười cười lắc đầu: "Huynh không làm việc, tới đây làm loạn cái gì?"
Giang Hiểu Hàn một mặt oan uổng: "Hôm nay là sinh nhật ta, A Thanh không làm mỳ cho ta thì thôi, còn muốn đuổi ta đi là cớ làm sao?"
Khóe mắt đuôi mày hắn còn mang ý cười ban nãy, có lẽ là cười quá nhiều, đôi mắt còn hơi ướt. Ngồi trên giường nghiêng ngửa hồi lâu, vạt áo có chút xộc xệch cũng không hề hay biết. Thấy Nhan Thanh tới, hắn cũng không ngồi thẳng dậy, cứ lười biếng tựa gối, ngẩng đầu mỉm cười nhìn y.
Nhan Thanh từ trước đến giờ đều không thể chống đỡ ánh mắt này của hắn, nào có thể tiếp tục trách hắn ăn nói linh tinh trước mặt con trẻ.
"Ta muốn đi nấu cho huynh, chính huynh không cho." Nhan Thanh mềm giọng: "Vậy giờ ta đi, có được không?"
Giang Hiểu Hàn sao có thể thật sự nỡ bắt y đến nhà bếp vò mì đun nước giữa ngày nắng to, cười cười nói: "Mì lúc nào ăn mà chẳng được, em vừa khỏe dậy, đừng để bị mệt."
Nhan Thanh vẫn kiên trì: "Vậy hôm nay là sinh nhật huynh, có muốn thứ gì không?"
Giang Hiểu Hàn chuyển mắt: "Không phải em nói không được nói lời linh tinh trước mặt trẻ con sao? Khom người xuống, ta nói thầm với em."
Nhan Thanh không nghi ngờ, hơi cúi người, ghé tai về phía Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn che mắt nhóc con, hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi NhanThanh, rõ là chỉ chạm vào liền tách, thế nhưng vẫn mang theo ý tứ lưu luyến khôn cùng.
Giang Hiểu Hàn nói: "Được rồi, đây không phải là quà sao?"
"Nói bậy." Nhan Thanh đã quen hắn thỉnh thoảng lại muốn "tập kích" một lần, cũng không bị ngại đến đỏ mặt như ban đầu nữa, chỉ là vẫn còn chút không tự nhiên: "Đây mà coi là lễ vật gì."
"Trên thế gian này, ta chỉ muốn một mình em." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Ngoài ra, ta không còn ước mong gì khác."
Nhan Thanh nhìn hắn một lúc, bỗng đứng dậy, cầm một bát nước bên cạnh đến.
"Em làm gì vậy?" Giang Hiểu Hàn tò mò hỏi.
"Xuỵt." Nhan Thanh đưa tay che mắt hắn, Giang Hiểu Hàn thuận theo nhắm mắt lại, lông mi dài quét qua lòng bàn tay Nhan Thanh, khiến y có chút ngứa.
Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy trán mình lành lạnh, như là vệt nước, đi theo ngón tay Nhan Thanh. Hắn nhắm mắt, chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể tưởng tượng ra đầu ngón tay trắng trẻo của Nhan Thanh đang nhẹ nhàng chạm lên trán hắn.
Nếu có thể nhìn, hắn sẽ biết Nhan Thanh đang vẽ lên trán hắn một đạo phù.
___ trừ ma trừ tà, phúc thọ an khang.
Là một đạo phù bình an.
Nhan Thanh vẽ xong đạo phù này, vẫn không buông tay che mắt hắn, mà là hơi cúi xuống, khẽ thơm lên trán Giang Hiểu Hàn.
"Lòng muốn sự thành, một đời vui vẻ bình an."
Phong thư này nói bình thường cũng bình thường, nhưng nếu muốn động tay chân cũng không phải khó. Trong Kinh chỉ cần ép xuống những vị quan có lý lịch phù hợp là có thể giam Giang Hiểu Hàn tại Bình Giang phủ.
Khi mới biết tin tức này, Giang Mặc cho rằng hai vị Điện hạ đã thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị bỏ qua miếng thịt béo Giang Hiểu Hàn này.
Giang Mặc chỉ lo Giang Hiểu Hàn bởi vậy mà không thể về Kinh thành, ai ngờ người này lại như không để ý, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Giang Hiểu Hàn an ủi Giang Mặc thế này: "Không quay về được mới tốt. Nếu bọn họ thật sự muốn tranh cao thấp, ta bèn từ quan rời đi, làm thu chi tiên sinh cho Trang Dịch."
Lúc ấy, Giang Mặc nghe mà trợn mắt há mồm, mãi đến khi Nhan Thanh không nhịn được nữa mà bật cười, cậu ta mới phản ứng được là mình vừa bị Giang Hiểu Hàn trêu. Chút lo lắng cho Giang Hiểu Hàn bỗng chốc tan thành mây khói, tức giận chuẩn bị để quay về thành Bình Giang.
Tạ Giác đã đi trước, dẫn theo Thần Vệ doanh rút về Bình Giang thành. Giang Hiểu hàn cũng phải bắt đầu tiếp nhận sự vụ của Bình Giang phủ, nhìn còn thấy phải bận rộn hơn lúc trước.
Nhan Thanh vẫn đang dưỡng bệnh, Giang Hiểu Hàn chỉ cho phép y mỗi ngày xuống giường đi lại hai canh giờ. Nhan Thanh vốn còn muốn kháng nghị một phen, nhưng mỗi lúc tỉnh dậy lại thấy bộ dáng tiều tụy của Giang Hiểu Hàn, y lại nhẹ dạ, cũng là nghe theo hắn.
Giang Hiểu Hàn sợ thuộc hạ qua lại, quấy rầy Nhan Thanh nghỉ ngơi, cho nên tạm sắp xếp một gian phòng nhỏ khác làm thư phòng, đại đa số thời điểm đều ở trong đó. Nhan Thanh ở trong phòng nhàn rỗi vô cùng, cho nên ngày ngày đều dạy Tiểu Bảo nhận thức chút dược lý để giết thời gian.
Tiểu Bảo thông minh, cũng chịu khó, qua mấy ngày này, tuy vẫn chưa viết được, nhưng nhận mặt chữ đã hòm hòm, thuộc lòng dược lý Nhan Thanh giảng qua, lúc y kiểm tra bài tập còn có thể đối đáp trôi chảy. Không biết Nhan Thanh nghĩ gì, lúc dạy dược lý, y còn chọn mấy thiên Đạo kinh để dạy cậu bé.
Tiểu Bảo không hiểu mấy thứ rắc rối này, Nhan Thanh dạy gì thì nhóc học đó, một lòng muốn ghi nhớ, chỉ sợ học không giỏi bị Nhan Thanh ghét bỏ. Giang Hiểu Hàn có bận trăm công nghìn việc thì cũng đến xem qua, thấy vậy thì mang theo ý cười cao thâm khó dò xoa xoa đầu Tiểu Bảo, lúc gần đi còn tiện tay bế cô nhóc đang quấy rối ra ngoài.
Không biết làm sao mà cô nhóc này lại rất thích Giang Hiểu Hàn, ngay cả anh mình cũng không cần, ngày ngày đều phải bám hắn, luôn miệng gọi cha. Ban đầu Giang Hiểu Hàn còn cố đấu tranh một hồi, sau đó thấy Nhan Thanh cũng không lưu ý, cô nhóc con lại thực sự không chịu đổi giọng, bèn cứ ỡm ờ đồng ý như vậy.
Giang Hiểu Hàn cũng yêu thích cô bé, thường xuyên lấy kẹo và đồ chơi ra dỗ. Có lúc, Giang Mặc thấy tâm tình Giang Hiểu Hàn tốt, còn có thể gọi đùa cô bé một câu "tiểu tỷ tỷ".
Vào ngày sinh nhật Giang Hiểu Hàn, Nhậm Bình Sinh dẫn Trình Nguyên đến nói lời từ biệt. Ôn dịch ở thôn Lưu gia có thể giải quyết, Nhậm Bình Sinh có công lớn, Giang Hiểu Hàn vốn định lưu người lại để tạ ơn, chỉ là bị Nhậm Bình Sinh cự tuyệt.
"Tuy ta là đại phu, nhưng cũng là người hành tẩu giang hồ, giúp đời cứu người không cần cảm ơn." Nhậm Bình Sinh vuốt râu mép, cười híp mắt nói với Giang Hiểu Hàn: "Tả tướng đại nhân nếu thật muốn cảm ơn ta, không bằng ngày sau khi hồi Kinh, thay ta thu thập chút ghi chép bệnh lạ mà Thái y viện gặp phải."
Chuyện này đối với Giang Hiểu Hàn mà nói thì dễ như ăn cháo, hắn đương nhiên đồng ý.
Nhậm Bình Sinh lại cho Nhan Thanh phương thuốc dưỡng thân, để lại cho y một câu nói rồi mới dẫn Trình Nguyên rời đi.
Giang Hiểu Hàn ghen, cả công việc cũng không xem, cứ vòng tới vòng lui bên người Nhan Thanh, nói bóng nói gió mãi: "Thế đến cùng thì Nhậm tiền bối nói với em cái gì?"
Nhan Thanh mắt điếc tai ngơ, chỉ chỉ trang sách, nói với Tiểu Bảo: "Đăng tâm thảo là vị thuốc chủ đạo để an thần, vị ngọt tính hàn, người có khí hư phải dùng cẩn thận. Cuối hè đầu thu là khoảng thời gian thu hoạch tốt nhất, trước khi làm thuốc phải lấy tủy hong khô. Con nhớ chưa?"
Tiểu Bảo gật gật đầu, vươn tay lấy bút trên bàn, giật một trang giấy, chép lại thông tin về vị thuốc đăng tâm thảo này.
Giang Hiểu Hàn ôm bé con dựa người trên giường nhỏ, còn đang cầm mứt táo trêu bé.
"Nhóc con, làm sao bây giờ." Giang Hiểu Hàn thấy Nhan Thanh không để ý đến mình, bèn thở dài, tủi thân nói: "Mới mấy ngày mà cha đã thất sủng rồi."
Nhan Thanh lần này không thể coi như không nghe thấy gì được nữa, không đồng tình liếc hắn, thấp giọng nói: "Ở trước mặt trẻ con, huynh nói lời linh tinh gì vậy."
"Con bé mới bao lớn, nghe hiểu được gì?" Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, nâng mứt táo lên cao để dẫn cô bé đứng lên.
Cô nhóc nhỏ người, đứng trên nhuyễn tháp không vững, chưa đến hai bước đã chân nam đá chân xiêu, ngã vào lòng Giang Hiểu Hàn, vừa tủi thân bĩu môi, viên mức táo nọ đã được đưa tới trước mặt, bèn vui vẻ hẳn lên.
"Tính tình là được dưỡng thành từ nhỏ." Nhan Thanh tận tình khuyên bảo: "Nếu sớm nói trước mặt con trẻ câu này, tránh không được mưa dầm thấm đất."
"Được được được." Giang Hiểu Hàn xoa xoa ngực bị cô nhóc va đau, chịu thua nói: "Không nói, không nói."
Nhan Thanh bận kiểm tra bài tập của Tiểu Bảo, không khỏi có chút lạnh nhạt Giang Hiểu Hàn. Giang đại nhân xưa nay luôn một thân một mình, hôm nay lại không biết làm sao, tựa hồ tự dưng nhỏ đi mười tuổi, ấu trĩ đến kỳ cục, nhất định phải thời thời khắc khắc nhìn thấy Nhan Thanh mới thỏa mãn.
Giang đại nhân nhưỡn mày, bế cô nhóc đến trước mặt: "Nhóc con, gọi ta là gì ấy nhỉ?"
"Gọi cha." Cô bé đáp giòn tan.
"Vậy nhóc gọi y là chi?" Giang Hiểu Hàn chỉ chỉ Nhan Thanh.
Lần này, cả Tiểu Bảo cũng dựng tai lắng nghe.
Vấn đề này như làm khó cô bé, tiểu cô nương mút ngón tay, giương mắt nhìn Giang Hiểu Hàn hồi lâu mới lắc lắc đầu.
"Y là người định mệnh kiếp này của ta." Giang Hiểu Hàn kiên trì dạy: "Nhóc gọi ta là cha, cũng phải gọi y là cha, biết chưa?"
Cô bé đáp vang: "Dạ biết!"
Nhan Thanh rốt cục ngồi không yên, đặt đồ trong tay xuống, đi vào phòng: "Giang Hiểu Hàn!"
"Ta nói sai ở đâu nhỉ?" Giang Hiểu Hàn gan to bằng trời, còn nắm tay cô bé, lắc lắc về phía y: "Ta nói không đúng sao?"
Tiểu Bảo ngồi viết chữ ở gian ngoài, ngăn cách trong ngoài bằng một tấm bình phong. Tiểu Bảo chỉ nghe Giang đại nhân cứng rắn ba câu liền thua trận, ngẩng đầu đã thấy Giang Hiểu Hàn đang cười cười xin tha với Nhan Thanh.
Khung cảnh này thường xuyên xuất hiện, mấy ngày như vậy, đừng nói Giang Mặc Giang Ảnh, ngay cả Tiểu Bảo cũng đã quen.
Nhan Thanh cũng không có biện pháp gì với Giang Hiểu Hàn. Có lẽ vì là người luyện võ, trên người Giang Hiểu Hàn không hề có vẻ cổ hủ mà văn nhân thường có, thỉnh thoảng lại nói ra mấy lời kinh thế hãi tục.
Phút mất tập trung của Tiểu Bảo bị Nhan Thanh tóm gọi, đương nhiên phải chép phạt một trang chữ. Nhóc ta mặt ủ mày chau đổi một trang giấy mới.
Giang Hiểu Hàn xấu tính lắm, nghe thấy Tiểu Bảo bị phạt cũng không định cầu tình, còn ngồi trong phòng cười nghiêng cười ngả.
Cô bé mút mứt táo, hai má phình lên một chút, khuôn mặt càng tròn trịa, trông như em bé trong tranh Tết.
"Cha." Bé nghiêng đầu, bi bô nói: "Cười gì á?"
Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, nhéo nhéo mặt bé: "Cười anh nhóc là bé đáng thương đó, hôm nay không chép xong chữ, sợ là không có cơm ăn rồi."
Mặc dù cô bé không biết hắn đang cười cái gì, thế nhưng cũng vỗ tay hi hi ha ha theo.
Nhan Thanh bị hai cái vai hề này quấy đến hết cả bực, cười cười lắc đầu: "Huynh không làm việc, tới đây làm loạn cái gì?"
Giang Hiểu Hàn một mặt oan uổng: "Hôm nay là sinh nhật ta, A Thanh không làm mỳ cho ta thì thôi, còn muốn đuổi ta đi là cớ làm sao?"
Khóe mắt đuôi mày hắn còn mang ý cười ban nãy, có lẽ là cười quá nhiều, đôi mắt còn hơi ướt. Ngồi trên giường nghiêng ngửa hồi lâu, vạt áo có chút xộc xệch cũng không hề hay biết. Thấy Nhan Thanh tới, hắn cũng không ngồi thẳng dậy, cứ lười biếng tựa gối, ngẩng đầu mỉm cười nhìn y.
Nhan Thanh từ trước đến giờ đều không thể chống đỡ ánh mắt này của hắn, nào có thể tiếp tục trách hắn ăn nói linh tinh trước mặt con trẻ.
"Ta muốn đi nấu cho huynh, chính huynh không cho." Nhan Thanh mềm giọng: "Vậy giờ ta đi, có được không?"
Giang Hiểu Hàn sao có thể thật sự nỡ bắt y đến nhà bếp vò mì đun nước giữa ngày nắng to, cười cười nói: "Mì lúc nào ăn mà chẳng được, em vừa khỏe dậy, đừng để bị mệt."
Nhan Thanh vẫn kiên trì: "Vậy hôm nay là sinh nhật huynh, có muốn thứ gì không?"
Giang Hiểu Hàn chuyển mắt: "Không phải em nói không được nói lời linh tinh trước mặt trẻ con sao? Khom người xuống, ta nói thầm với em."
Nhan Thanh không nghi ngờ, hơi cúi người, ghé tai về phía Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn che mắt nhóc con, hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi NhanThanh, rõ là chỉ chạm vào liền tách, thế nhưng vẫn mang theo ý tứ lưu luyến khôn cùng.
Giang Hiểu Hàn nói: "Được rồi, đây không phải là quà sao?"
"Nói bậy." Nhan Thanh đã quen hắn thỉnh thoảng lại muốn "tập kích" một lần, cũng không bị ngại đến đỏ mặt như ban đầu nữa, chỉ là vẫn còn chút không tự nhiên: "Đây mà coi là lễ vật gì."
"Trên thế gian này, ta chỉ muốn một mình em." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Ngoài ra, ta không còn ước mong gì khác."
Nhan Thanh nhìn hắn một lúc, bỗng đứng dậy, cầm một bát nước bên cạnh đến.
"Em làm gì vậy?" Giang Hiểu Hàn tò mò hỏi.
"Xuỵt." Nhan Thanh đưa tay che mắt hắn, Giang Hiểu Hàn thuận theo nhắm mắt lại, lông mi dài quét qua lòng bàn tay Nhan Thanh, khiến y có chút ngứa.
Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy trán mình lành lạnh, như là vệt nước, đi theo ngón tay Nhan Thanh. Hắn nhắm mắt, chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể tưởng tượng ra đầu ngón tay trắng trẻo của Nhan Thanh đang nhẹ nhàng chạm lên trán hắn.
Nếu có thể nhìn, hắn sẽ biết Nhan Thanh đang vẽ lên trán hắn một đạo phù.
___ trừ ma trừ tà, phúc thọ an khang.
Là một đạo phù bình an.
Nhan Thanh vẽ xong đạo phù này, vẫn không buông tay che mắt hắn, mà là hơi cúi xuống, khẽ thơm lên trán Giang Hiểu Hàn.
"Lòng muốn sự thành, một đời vui vẻ bình an."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất